Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1019: Xông trận 2

Bốn người chuẩn bị đầy đủ, Tô Cẩm mới bắt đầu xông trận.
Trong tay cô cầm ba cọng dây thừng, sau mỗi cọng đều có một người đi theo, cảnh tượng này dường như có hơi buồn cười, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết họ căng thẳng đến cỡ nào.
Trận pháp có thể khiến sư phụ cẩn thận như vậy, e là không đơn giản.
Ba người cẩn thận theo phía sau Tô Cẩm, đi theo bước đi của cô, rõ ràng họ đã đi một lúc lâu, nhưng nhìn kỹ xung quanh sẽ phát hiện họ tựa như vẫn xoay quần tại chỗ.
Tô Cẩm đúng lúc lên tiếng nhắc nhở họ: “Đừng bị cảnh giả xung quanh lừa gạt, mọi thứ đều là ảo.”
Ba người khắc ghi trong lòng, không bị ngoại giới quấy rối nữa.
Trận pháp này trông có hơi khó nhằn, nhưng đối với Tô Cẩm mà nói, không khó mấy, bọn họ coi như rất thuận lợi đi tới phía trước.
Lúc này, ánh mắt Nguyên Cảnh bỗng thay đổi, anh chưa kịp hét thành tiếng đã thấy Sở Lâm đột nhiên bị một bàn tay vô hình túm lấy.
Mà bóng dáng của Sở Lâm cũng lập tức biến mất trước mắt anh.
Tô Cẩm phản ứng nhanh nhất, ngay lúc Sở Lâm bị bắt tới, cô nắm một đầu dây thừng đã lập tức phát giác, nhưng cho dù tốc độ của cô nhanh cách mấy vẫn muộn một bước, cô chỉ kịp chạm tới góc áo của Sở Lâm.
Ánh mắt Tô Cẩm trở nên lạnh lẽo: “Trong trận pháp còn có nguy hiểm khác!”
Cô vừa dứt lời liền thấy Nguyên Cảnh kéo Phương Tri Hạc một cái: “Cẩn thận!”
Phương Tri Hạc an toàn, nhưng Nguyên Cảnh lại biến mất trước mắt họ, trận pháp này giống như một lốc xoáy, lặng lẽ hút người ta vào.
Tô Cẩm trở tay túm lấy Phương Tri Hạc, tay còn lại nhanh chóng quấn ba sợi dây thừng lên cổ tay, đồng thời cô thử kéo dây thừng trên người Nguyên Cảnh và Sở Lâm, dây thừng vẫn ở trên người họ, thậm chí khoảng cách giữa họ có thể không xa mấy.
“Có thể có liên quan tới Thiên Uyên, anh cẩn thận một chút, họ không dám xông vào trong trận, nhưng rất có thể đã giở trò trong trận, thay đổi trận pháp này…” Tô Cẩm nhanh chóng phân tích, cô vừa nói xong liền cảm nhận được một lực hút cực mạnh.
Cô có thể đảm bảo mình không bị hút vào.
Nhưng bây giờ, Nguyên Cảnh và Sở Lâm đều vào rồi, cô chắc chắn phải đi vào cứu họ.
Tô Cẩm lo lắng nhìn Phương Tri Hạc.
“Tôi ở đây đợi mọi người quay lại.” Anh ta không thể đảm bảo mình có thể giúp ích, nếu theo bên cạnh sư phụ, chỉ sẽ khiến sư phụ phân tâm.
“Không, tôi đưa anh ra khỏi trận trước!” Tô Cẩm quả quyết lên tiếng: “Nếu anh ở lại đây, cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm.”
Bây giờ lựa chọn đúng đắn nhất chính là đưa Tri Hạc ra khỏi trận, sau đó cô quay ngược lại đây.
Phương Tri Hạc chỉ do dự một giây liền đồng ý lời của sư phụ.
Hai người không ai nói thêm một câu dư thừa nào, tình hình hiện tại, nếu dùng lý trí phân tích, sẽ phát hiện đưa Phương Tri Hạc tới nơi an toàn là lựa chọn phù hợp nhất.
Nếu không Tô Cẩm bỏ anh ta trong trận, chưa biết chừng vừa quay đầu người đã mất dạng rồi.
Như Tô Cẩm nói, độ khó của bản thân trận pháp này không lớn lắm, mục đích của thế gia Huyền Môn chỉ là để không cho người ngoài vào, chứ không phải lấy mạng của người xông trận.
Khi Tô Cẩm dẫn Phương Tri Hạc ra khỏi trận, trước mắt lập tức sáng sủa.
Xung quanh không còn là dải đất trống trơn nữa, mà là vùng đất ẩn thế phong cảnh xinh đẹp, loại tình huống này, Tô Cẩm cũng không có tâm trạng ngắm phong cảnh, chỉ sốt ruột dặn dò Phương Tri Hạc vài câu rồi nhanh chóng quay vào trong trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận