Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 968: Cổ 1

Tô Cẩm bảo Sở Lâm và Phương Tri Hạc tiếp tục quan sát tình hình, cô thì thảo luận với Nguyên Cảnh.
“Bảo người của anh lên đường ngay trong đêm, nhưng đừng tiến vào trấn Nguyệt Vân, đợi sau khi tôi cứu Lục Chi Ninh ra, trực tiếp bảo họ dẫn anh ta rời đi.”
“Được.” Nguyên Cảnh gật đầu đồng ý: “Nhưng, liệu có kịp thời gian không? Họ tới đây cần thời gian.”
Tô Cẩm thở dài một tiếng: “Chuyện của Lục Chi Ninh không đơn giản như thế, tôi cũng cần thời gian.”
Cô nói xong liền lấy đồ ăn nhanh và nước khoáng từ trong nhẫn ra.
“Các anh ăn tạm một chút.”
Vừa hay trong khung hình, Tiểu Mạn rời khỏi Lục Chi Ninh, giống như có chuyện cần xử lý.
Tô Cẩm nhân cơ hội này dùng bùa Dịch Chuyển, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Lục Chi Ninh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Cẩm, Lục Chi Ninh suýt chút bật khóc.
Tô Cẩm nhanh tay lẹ mắt, giơ tay bịt miệng của Lục Chi Ninh lại, không cho anh ta phát ra tiếng. Cô lo lắng động tĩnh ở đây sẽ thu hút người phụ nữ đó, cô giơ tay bày ra một kết giới nhỏ.
Sau đó Tô Cẩm mới buông tay, cô dịu giọng nói: “Không sao, anh có thể khóc rồi.”
Lục Chi Ninh: “…” Anh ta là loại người tùy tiện bật khóc sao?
Có câu nam nhi không dễ rơi lệ!
Một giây sau, Lục Chi Ninh không có tiền đồ đỏ hoe mắt, anh ta thật sự thảm quá!
Anh ta không dám chậm trễ thời gian, vội vàng nói đại khái tình hình cho Tô Cẩm biết.
Nguyên nhân là bởi vì có người giới thiệu cho anh ta một hạng mục, nói là có một trấn có phong cảnh đẹp, có thể khai thác hạng mục du lịch.
Sau đó anh ta liền đi theo địa chỉ, nhưng không ngờ, giữa đường lạc đường, xảy ra chút vấn đề nhỏ, anh ta bất cẩn đi vào trấn Nguyệt Vân, đây thật sự là một bước sai ngàn bước sai.
Anh ta nào ngờ khu trấn nhỏ nhìn như bình thường này lại có nguy hiểm lớn như vậy?
Nói tới cũng trùng hợp, khi anh ta vào trấn, vừa hay có một cô gái vấp ngã, anh ta liền tới đỡ.
Sau đó…
Anh ta bỗng dưng yêu cô gái này!
Lục Chi Ninh nói tới đây, cả người bất ổn, anh ta giơ tay thề thốt: “Trời đất chứng giám, tôi thật sự không thích cô ta, khi lần đầu gặp mặt, tôi ngay cả mặt của cô ta còn không nhìn rõ! Trong tình huống này, sao tôi có thể nhất kiến chung tình với cô ta chứ?”
Còn khóc lóc van nài muốn ở lại trấn Nguyệt Vân kết hôn với cô ta? Thật sự oan chết mất.
“Tôi cũng từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng tôi không trốn được.”
“Nói chi tiết vì sao anh không trốn được.” Tô Cẩm đứng một bên, yên tĩnh nhìn anh ta.
Lục Chi Ninh thở dài một tiếng: “Mỗi lần khi tôi muốn chạy, trên dưới toàn thân đều đau, đau tới mức tôi không làm gì nổi. Tôi càng giãy giụa, loại cảm giác đau đớn đó càng mãnh liệt.
Hơn nữa tới cuối cùng, cơ thể của tôi tựa như có hơi mất khống chế.”
“Khi anh nói những lời tình tứ đó với cô ta, có thử vùng vẫy chưa? Nếu không nói theo ý của cô ta, có phải cũng sẽ có cảm giác đau đớn tương tự không?” Tô Cẩm tựa như đã chắc chắn suy đoán nào đó.
“Đúng…” Lục Chi Ninh gật đầu, đáy mắt xẹt qua vui mừng: “Đã biết vì sao tôi biến thành thế này rồi sao?”
“Trước đây khi tôi phát giác được thân thể tôi thay đổi, từng dùng bùa thử, nhưng không phải âm khí gì…” Lục Chi Ninh cảm thấy cực kỳ bất lực.
Bây giờ thứ duy nhất anh ta có thể khống chế chính là ý thức của anh ta, ý thức của anh ta vô cùng tỉnh táo.
Cả người giống như phân tách thành hai nửa, một phần mất khống chế yêu Tiểu Mạn, một phần tỉnh táo biết mình không yêu cô ta.
Tô Cẩm giơ tay đặt lên đầu của Lục Chi Ninh.
Trong giây lát, cô thu tay lại.
“Từng nghe qua cổ độc chưa?” Trong giọng nói ôn hòa mang theo vài phần bất lực.
Lục nhị thiếu thật thảm, cho dù cô đã cho nhẫn, hoa đào nát vẫn sẽ dùng một hình thức khác tìm tới anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận