Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 957: Chặng đường phía trước mờ mịt 2

Khi Tô Cẩm về tới Tô gia, Diêu Nguyệt đang ở đó bái tổ sư gia.
Trong loáng thoáng, cô còn có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Diêu Nguyệt: “Con cũng không biết tại sao hai ngày gần đây trong lòng luôn có chút bất an, tổ sư gia, người phải phù hộ A Cẩm bình an vô sự…”
“Một cô gái tốt như A Cẩm, nhất định phải suôn sẻ mọi bề.”
Tô Cẩm cứ đứng ở đó, yên tĩnh nhìn Diêu Nguyệt lẩm bẩm.
Trong giây lát, Diêu Nguyệt giống như phát giác được gì đó, bà ấy ngẩng đầu nhìn sang, sau đó nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó.
“A Cẩm?” Diêu Nguyệt chấn kinh một giây, sau đó thì vui mừng: “Ây dâ, tổ sư gia người quá linh nghiệm rồi, con vừa nói A Cẩm xong, A Cẩm liền về rồi!”
Diêu Nguyệt phấn khích chạy tới.
Tô Cẩm cũng đi về hướng của Diêu Nguyệt.
“Diêu Diêu.” Cô vui vẻ gọi một tiếng: “Con quay về thăm dì.” Và thăm tổ sư gia.
Cô đã rất lâu không nói chuyện với tổ sư gia rồi.
Diêu Nguyệt kéo A Cẩm nhìn một hồi lâu, mới vui vẻ nói: “Dì sẽ gọi điện thoại cho Tô Chính Quang ngay! Bảo ông ấy quay về.”
Nói xong câu này, Diêu Nguyệt bỗng nhiên ý thức được một chuyện: “A Cẩm, chỉ có một mình con về sao?”
Mấy đồ đệ của A Cẩm đâu?
Tô Cẩm: “Họ khá bận, không có thời gian.”
Nụ cười trên mặt Diêu Nguyệt dần giảm đi mấy phần: “Vậy lần này A Cẩm quay về định ở bao lâu?”
Tô Cẩm đối mặt với ánh nhìn của bà ấy, có hơi chột dạ: “Ăn bữa cơm với mọi người.”
Diêu Nguyệt: “…” Được rồi, thời gian một bữa cơm.
Tô Cẩm lại nói: “Dì vào trong trước đi, con thắp hương cho tổ sư gia.”
Diêu Nguyệt gật đầu: “Được.” A Cẩm đặc biệt quay về một chuyến, sợ là lại có chuyện gì, tâm trạng của bà ấy sụt giảm, đi gọi điện thoại cho Tô Chính Quang.
Tô Cẩm nhìn bóng lưng của Diêu Nguyệt một hồi, sau đó tới trước mặt tổ sư gia.
Cô thắp ba nén hương, lại lạy ba lạy.
“Tổ sư gia, lần này A Cẩm phải đi làm một chuyện lớn.” Cô nói xong liền đưa tay dâng hương.
Thế nhưng cô lại cảm nhận được một lực cản.
Tô Cẩm cực kỳ bất lực: “Đã rất lâu không về rồi, tổ sư gia người còn so đo với con? Cũng không sợ con quay đầu đi mất?”
Tổ sư gia không thèm để ý tới cô.
Tô Cẩm tiếp tục lải nhải: “Con biết lần này nguy hiểm, nhưng chuyện của Thiên Uyên rất nhanh sắp điều tra được chân tướng rồi, hơn nữa thân thế của Tri Hạc cũng là một câu đố, hai chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết.
Nếu đã gặp phải, chi bằng nghĩ cách giải quyết sớm một chút, không thể nào trì hoãn được mà? Người nói có phải không?”
Ngay sau đó, Tô Cẩm liền phát giác lực cản đó biến mất.
Tô Cẩm dở khóc dở cười: “Con bây giờ không còn là con khi vừa xuống núi nữa rồi!”
Cô không chỉ tăng cường thực lực, cô còn học được gài bẫy và tính kế.
Cho dù kết quả xấu nhất biến thành đối địch với mấy thế gia Huyền Môn, cũng chưa chắc người thua là cô.
Tuy chặng đường phía trước mù mờ, nhưng cô có tự tin.
Lần này cô định dẫn Phương Tri Hạc và Nguyên Cảnh theo, loại tử vân hành tẩu như Nguyên Cảnh, dĩ nhiên giữ ở bên cạnh là an toàn nhất.
Hơn nữa còn có thể chăm sóc họ, vẹn toàn đôi bên.
Nói không chừng vào thời khắc mấu chốt, Nguyên Cảnh còn có thể có tác dụng.
Đáy mắt Tô Cẩm hiện lên giảo hoạt, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Cẩm như thể nghe thấy một tiếng thở dài.
Lúc này, khói từ ba nén hương bắt đầu bay lên nghi ngút…
Tô Cẩm lại lạy tổ sư gia, lần này cô nói chuyện xây Huyền Thanh quán, đã góp đủ tiền rồi, có thể xây đạo quán đúc kim thân rồi.
Cũng coi như không cô phụ lòng tin của tổ sư gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận