Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 980: Tao muốn giết mày 1

Tao muốn giết mày 1
Đúng như Tô Cẩm suy đoán, chỉ ít phút sau bà chủ khách sạn bước ra khỏi phòng.
Bà chủ khách sạn nhìn về phía mấy người Tô Cẩm trước.
Ngay sau đó, vẻ mặt lạnh lùng gọi người kéo hai cô gái kia ra.
Không đợi bà chủ khách sạn hỏi cái gì, Sở Lâm đã ngượng ngùng bước tới xin lỗi: “Đều là lỗi của tôi, xin đừng trách hai cô ấy. Bởi vì hai cô ấy đều rất tốt nên tôi mới thuận miệng nói ra một câu, tôi không ngờ…”
Vẻ xấu hổ hiện rõ trên mặt Sở Lâm.
Bà chủ khách sạn nhìn anh ta mà cảm thấy như không thở được, trong lòng không hiểu sao cũng nghẹn lại.
Trong ánh mắt bà ta xẹt qua mấy phần ý tứ sâu xa rồi vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường: “Người nên nói xin lỗi là chúng tôi mới phải, đã gây thêm phiền phức cho anh, thực sự rất xin lỗi.”
“Mấy vị vốn là người bên ngoài, nghe thấy Tiểu Mạn xảy ra chuyện đã nhiệt tình đến giúp đỡ như thế. Nói đến đây, chúng tôi phải cảm ơn các vị thật nhiều mới phải.”
Bà chủ khách sạn mỉm cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự tính toán!
Sau đó, Sở Lâm lại khách khí hỏi bà chủ nhà về tình hình của Tiểu Mạn.
Bà chủ thuận miệng trả lời mấy câu rồi dịu dàng nhìn Sở Lâm: “Làm lãng phí thời gian của anh nhiều như vậy, tôi đưa anh về khách sạn trước.”
Nói xong bà ta khẽ thì thầm gì đó với người bên cạnh, sau đó bốn người giả vờ như không hề có nghi ngờ gì đi theo bà ta.
Đi được nửa đường, bà chủ khách sạn chợt kêu lên: “Thôi chết, tôi để quên một thứ ở chỗ Tiểu Mạn rồi”.
Sở Lâm quay đầu lại, hết sức phối hợp mở miệng: “Vậy tôi quay lại lấy giúp cho bà nhé?”
“Như vậy đi, cả hai chúng ta cùng quay lại.” Bà chủ khách sạn chậm rãi nói, sau đó nhìn ba người còn lại: “Mọi người không phiền chứ?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tô Cẩm nở nụ cười: “Đương nhiên là không phiền rồi, có thể giúp được bà là vinh hạnh của anh họ tôi.”
Nói xong, bà chủ khách sạn dẫn Sở Lâm quay về.
Cùng lúc đó, giọng nói của Tô Cẩm lọt vào tai Sở Lâm, lặng lẽ nhắc nhở anh ta.
...
Bà chủ khách sạn dẫn Sở Lâm đi thẳng vào trong phòng Tiểu Mạn.
Lúc này Tiểu Mạn đã tỉnh lại.
Ở trong gian phòng, ngoại trừ hai người bọn họ thì cũng chỉ có một người ngoài là Sở Lâm.
Bà chủ khách sạn nhẹ nhàng khuyên Tiểu Mạn: “Người đàn ông mà cô coi trọng đã bỏ chạy rồi, đàn ông đều là kẻ vô tâm cả, thế nên tôi tìm người khác cho cô đây.”
Ánh mắt của Tiểu Mạn và bà chủ nhà một trước một sau rơi vào trên người Sở Lâm.
Sở Lâm lập tức hiểu ra.
Không ngờ bà chủ khách sạn này lại trực tiếp và táo bạo như vậy.
Xem ra, đợi lát nữa phải vạch mặt rồi.
Anh ta lắc đầu, tỏ vẻ khó xử nói: “Bà chủ, tôi sợ thế này không ổn đâu. Vừa nãy hai cô gái kia còn vì tôi mà trở mặt thành thù nữa, bây giờ nếu thêm một cô gái nữa thì chẳng phải tôi sẽ trở thành một gã đàn ông cặn bã sao?”
Bà chủ khách sạn cười đến quỷ dị: “Tôi đây cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi. Cậu cũng đã nói là vì cậu mà hai người kia trở mặt thành thù, trong tình huống như thế, cho dù là cậu chọn ai thì một người kia đều sẽ bị thương tổn.
Nếu như thế, chẳng bằng lấp vào chỗ trống của Tiểu Mạn, vừa vặn cô ấy cũng đang thiếu một chú rể.”
Sở Lâm lùi lại vài bước, lắc đầu không đồng ý.
“Bà căn bản không quên cái gì ở đây cả. Bà cố ý dụ tôi đến đây phải không? Thật uổng cho tôi tin tưởng bà như vậy…” Sở Lâm tức giận nói, quay người muốn chạy ra ngoài.
Đáng tiếc lúc này, cửa phòng đã bị người khóa lại.
Bà chủ khách sạn đứng ở bên cạnh chậm rãi thúc giục cổ trùng của bà ta.
Bà ta đã sớm hạ cổ cho bốn người này rồi, vốn dĩ còn muốn đợi đến ngày mai nhưng bây giờ xảy ra chuyện, bà ta không thể đợi được!
Bà ta sẽ đánh bại từng người một!
Sở Lâm ý thức được mình không thể chạy ra ngoài, đành bất đắc dĩ nhìn Tiểu Mạn còn chưa lấy lại tinh thần lắm.
“Cô không cần chú rể kia nữa sao? Không phải cô rất yêu người đó à? Đã nói thề non hẹn biển rồi mà.” Ôi, thay lòng đổi dạ nhanh thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận