Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1047: Tư Không gia chủ xảy ra chuyện 2

Phương Tri Hạc bất lực lắc đầu: “Ông ngoại muốn tôi ở lại Tư Không thế gia, theo ông ấy học bản lĩnh…loại chuyện này, tôi chắc chắn không đồng ý!”
Nói xong, anh ta có hơi ngại ngùng cúi đầu: “Tôi không muốn rời xa sư phụ, còn có sư huynh, sư đệ.” Họ cũng đều là nỗi vướng bận của anh ta!
Tô Cẩm lập tức thay đổi thái độ, thành thật bày tỏ: “Tôi cũng cảm thấy anh nên suy nghĩ kỹ càng, dù sao thì sư phụ tôi cũng có thể dạy anh bói toán phong thủy, vẽ bùa và trận pháp, sư phụ là nhân tài kiểu toàn năng!”
Cô vừa nói vừa siết tay lại tạo ra thế tay cổ vũ.
Phương Tri Hạc mỉm cười, trong nụ cười ngập tràn vui vẻ, ngay cả trong ánh mắt cũng sáng hơn vài phần.
Vốn dĩ anh ta có hơi lo lắng sư phụ sẽ bỏ anh ta, nhưng bây giờ xem ra, anh ta nghĩ nhiều rồi!
Chút mù mờ trong lòng lập tức bị xóa sạch.
Mặc kệ gặp phải tình huống gì, sư phụ đều sẽ không từ bỏ anh ta, cũng sẽ không vứt bỏ anh ta lại!
Phương Tri Hạc vô cùng quả quyết đưa ra quyết định: “Tôi sẽ đến Tư Không thế gia một chuyến, bày tỏ tâm ý của mình với ông ngoại lần nữa.”
Tô Cẩm vừa muốn gật đầu, bỗng dưng nghĩ tới dự định trước đó của mình.
“Tôi đi cùng anh.” Chuyến này cô có thể nhân tiện dò thám Tư Không thế gia, tối qua, cô âm thầm tra Hiên Viên gia rồi, tạm thời chưa phát hiện vấn đề gì. Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ Chương Mới Nhất.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm đề nghị nói: “Dẫn cả đại đồ đệ và Nguyên Cảnh theo, trước đây nảy sinh chút xung đột với Tư Không gia chủ, vừa hay nhân lúc này đi nói rõ.”
“Vẫn là sư phụ suy nghĩ chu toàn.” Phương Tri Hạc nói xong liền đi gọi Sở Lâm và Nguyên Cảnh.
Bốn người cùng tới Tư Không thế gia.
Người canh ở cổng lớn, cũng tức là người dẫn đường cho Tô Cẩm bọn họ trước đây, lần này ông ta vừa nhìn thấy bốn người Tô Cẩm liền lộ ra nụ cười rạng rỡ.
“Gia chủ nhìn thấy thiếu gia quay về, nhất định rất vui!”
“Tô quán chủ, Sở đạo trưởng, Nguyên tiên sinh, mời bên này.”
Phương Tri Hạc nhẹ giọng nói: “Chú Từ đã theo bên cạnh ông ngoại tôi rất nhiều năm rồi.”
“Làm phiền chú Từ rồi.” Sở Lâm khách sáo lên tiếng.
Lần trước từng nảy sinh chút chuyện ở cổng Tư Không gia, mặc kệ là chú Từ hay là Tô Cẩm bọn họ, không ai nhắc tới nữa.
Chú Từ dẫn họ vòng qua mấy hành lang mới tới được viện lạc, nơi Tư Không gia chủ ở.
Chú Từ vui vẻ gọi một tiếng, nhưng không ai đáp lời.
Ông ta có chút nghi hoặc, theo lý màm nói, tiểu thiếu gia quay về, có lẽ gia chủ sẽ vô cùng vui mừng mới đúng, căn bản không cần họ đi vào trong viện, gia chủ đã đích thân chạy ra rồi.
Sao lần này lại không có động tĩnh?
Nghi hoặc trong đáy mắt chú Từ không thoát khỏi đôi mắt của Tô Cẩm.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh đi, thầm nói không ổn: “Mau! Có thể đã xảy ra chuyện rồi!”
Cô bỏ lại câu nói này rồi dịch chuyển tới cửa phòng của Tư Không gia chủ, Phương Tri Hạc theo sát phía sau.
Tô Cẩm đứng ở cửa nhưng lại không gấp gáp đẩy cửa ra.
Cánh tay Phương Tri Hạc vươn ra cũng dừng lại khi sắp chạm tới khung cửa, anh ta hơi sốt ruột: “Sư phụ, có vấn đề sao?”
Tô Cẩm quay đầu nhìn ba người lạc bước phía sau: “Các người tránh xa ra một chút!”
Khi Nguyên Cảnh và Sở Lâm lùi lại, tiện tay kéo chú Từ muốn đi lên lại, hai người nghiêm túc sâu xa giáo dục ông ấy.
Những lúc như thế này, đừng gây thêm loạn cho A Cẩm.
Nếu đã bảo họ tránh đi, vậy chắc chắn là có vấn đề.
Chú Từ: “?” Sao tôi cảm thấy tình cảm của các người có hơi giả tạo? Nói tránh ra liền tránh ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận