Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 909: Thiên Đạo che chở 2

Hiên Viên Lê hừ lạnh một tiếng, mỉm cười: “Trận pháp này là do người khác dạy cho tao.”
Từ trước đến nay cô ta đều dùng sát trận do chính mình sáng tạo.
Trận pháp này không thể trực tiếp giết người nên cô ta không thích lắm, nhưng hiện tại, nó đã trở thành chiêu thức đặc biệt của cô ta.
Hiên Viên Lê khẽ hếch cằm, cao ngạo bước qua bên cạnh trận pháp.
Mục tiêu của cô ta là Phương Tri Hạc.
Cô ta muốn Tô Cẩm tận mắt chứng kiến cô ta giải quyết Phương Tri Hạc như thế nào!
Loại cảm giác bất lực này quả thực chính là một loại đau đớn khác.
Hiên Viên Lê vô cùng tự tin đi ngang qua Tô Cẩm. Trong nháy mắt đó, Tô Cẩm đột nhiên vươn tay ra bắt lấy cổ tay Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Cẩm gần trong gang tấc.
Chỉ thấy Tô Cẩm bình tĩnh tự nhiên bước ra khỏi trận pháp, Hiên Viên Lê nhìn bộ dáng hoàn hảo không chút tổn hại của Tô Cẩm với vẻ không thể tin nổi: “?”
Giọng Tô Cẩm trong trẻo, thanh thúy: “Hình như Hiên Viên tiểu thư chưa học được tinh túy của trận pháp này thì phải.” Đến mức, cô chẳng hề tốn chút sức lực nào đã đi ra ngoài.
Hiên Viên Lê vẫn giãy dụa, muốn động thủ với Tô Cẩm.
Nhưng lần này, Tô Cẩm làm sao có thể cho cô ta một cơ hội?
Gần như ngay lúc cô ta vừa ra tay, Tô Cẩm đã tóm lấy cổ Hiên Viên Lê, sinh mệnh cô ta bị cô nắm chặt trong tay.
Chỉ cần Tô Cẩm dùng lực nhẹ, Hiên Viên Lê sẽ bị cô bóp chết.
Sắc mặt Hiên Viên Lê dần dần đỏ bừng, hai tay quờ quạng, hai chân cũng dần dần rời khỏi mặt đất.
Giờ phút này, cô ta cảm thấy không khí loãng dần, lần đầu tiên cô ta cảm thụ được nỗi đau sắp chết, hay nói chính xác hơn, đó là nỗi sợ hãi khiến cô ta không cách nào kháng cự…
Dù có vùng vẫy thế nào, cô ta cũng không thể thoát ra được!
Nhiều năm như vậy, cô ta luôn là người nắm giữ vận mệnh của người khác. Trong mắt cô ta, cường giả vi tôn, từ nhỏ cô ta đã biết gia thế của mình hiển hách, càng là không giống với người bình thường.
Trong suy nghĩ của cô ta, cô ta vượt trội hơn những người bình thường.
Bởi vì cô ta là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, mà Hiên Viên gia bọn họ lại là Huyền Môn thế gia, tổ tiên từng có người đã đắc đạo thành tiên.
Sau khi chiến tranh nổ ra, Hiên Viên gia bọn họ và các thế gia khác liền cùng nhau ẩn thế.
Trong số các thế gia, thân phận của cô ta còn xuất chúng như thế, huống chi là ở thế giới bên ngoài? Dù là người bình thường hay là phế vật Đạo Môn, tất cả đều là con sâu cái kiến dưới chân cô ta.
Mà sự xuất hiện của Tô Cẩm đã phá hỏng tất cả…
Trong mắt Hiên Viên Lê có hận ý hiện lên, cố gắng nói: “Mày không thể giết tao được…”
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn tướng mạo Hiên Viên Lê, một lúc sau mới thở dài: “Tôi không thể giết cô, nhưng tôi có thể khiến cô cảm nhận được nỗi đau của những nạn nhân đó.”
Trong thoáng chốc, Hiên Viên Lê hiểu ra ý của Tô Cẩm.
“Không…không!”
Cô ta không muốn trở thành một kẻ tàn phế!
Hiên Viên gia bọn họ được Thiên Đạo che chở, không ai có thể khiến cô ta trở thành kẻ tàn phế!
Tô Cẩm tiện tay ném Hiên Viên Lê xuống đất, Hiên Viên Lê ho khan vài tiếng rồi khàn giọng gầm lên: “Hiên Viên gia bọn tao được Thiên Đạo che chở. Mày có có biết Thiên Đạo che chở nghĩa là gì không? Nếu mày dám xuống tay với tao, nhất định mày sẽ gặp báo ứng!”
Tô Cẩm chỉ thấy buồn cười: “Quả thật cô được Thiên Đạo che chở, nhưng sau khi cô làm làm tổn thương biết bao người vô tội như vậy, cô cho rằng Thiên Đạo sẽ tiếp tục che chở cho cô sao?”
Trong mắt Hiên Viên Lê hiện lên vẻ bối rối.
Tô Cẩm nói tiếp: “Câu trả lời là không.” Giọng nói lạnh lùng nói ra câu trả lời vô cùng tàn nhẫn.
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, Tô Cẩm giơ tay cắt đứt gân mạch của Hiên Viên Lê…
Hiên Viên Lê cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi gân mạch bị đứt thành từng khúc, cảm giác đau thấu tim này khiến cô ta hận không thể giết chết Tô Cẩm ngay tại chỗ!
Nhưng giờ phút này cô ta lại không thể làm gì được, cô ta chỉ có thể bất lực cảm thấy mình từ một thiên chi kiêu tử biến thành một người tàn phế…
Cô ta cắn môi, cố gắng nuốt xuống tất cả những tiếng rên rỉ. Đáng tiếc cô ta vẫn không nhịn được, phát ra mấy tiếng rên khe khẽ, hóa ra… Gân mạch bị phá hủy đau đớn đến thế…
Tô Cẩm rút tay lại, nhìn Hiên Viên Lê trên mặt đất với vẻ mặt thờ ơ: “Thiên Đạo có thể che chở cho Hiên Viên gia thì cũng có thể lấy lại được.”
“Ngay từ khi bắt đầu cô đã sai rồi, cô vẫn luôn cho rằng mình vượt trội hơn người khác, nhưng đó chỉ là vì cô được hưởng phúc lành của tổ tiên mà thôi.”
Như để xác nhận lời nói của Tô Cẩm, khi Hiên Viên Lê đang nhỏ giọng mắng Tô Cẩm, một tia sét đột nhiên giáng xuống, không hề có sự báo trước mà đã giáng thẳng xuống người Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê run lên, mở miệng rên rỉ.
Tô Cẩm nhắc nhở: “Nếu làm sai thì sẽ phải trả giá. Nếu cứ u mê không tỉnh ngộ thì chắc chắn sẽ phải chết không yên lành.”
Hiên Viên Lê không dám nói một lời, bởi vì vừa rồi cô ta hoàn toàn cảm nhận được tia sét kia chính là Thiên Khiển trong truyền thuyết.
Cô ta nằm trên mặt đất không dám cử động, chỉ cần cử động một chút, cơn đau nhức vì gân mạch bị đứt gãy sẽ lan ra khắp toàn thân.
“Nếu Hiên Viên gia các người có ý kiến gì với hành động của tôi, ngày sau có thể quang minh chính đại cùng tôi đối chất.” Tô Cẩm thản nhiên nói, lời này không chỉ nói cho Hiên Viên Lê nghe mà còn có thủ hạ của Hiên Viên Lê.
Chỉ có điều, khi cô xuất hiện trong trang viên này, cô đã ném cho hai người thủ hạ kia hai lá bùa Định Thân.
Tô Cẩm vung tay lên, lá bùa Định Thân được mở ra, bọn họ vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống của Hiên Viên Lê. Đây chính là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, gia chủ sợ là sẽ hỏi tội hai người bọn họ!
Sự tình nháo thành như vậy…bọn họ thật không cách nào kết thúc.
Tâm tình bọn họ phức tạp nâng Hiên Viên Lê lên, trước tiên phải báo cáo rõ ràng chuyện này cho gia chủ mới được.

Tô Cẩm không còn nhìn Hiên Viên Lê nữa.
Hiên Viên Lê hủy gân mạch của người ta, hôm nay, cũng nếm trải nỗi đau bị hủy gân mạch.
Đây chính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Tô Cẩm bước đến bên cạnh Phương Tri Hạc, kiểm tra tình trạng của người bạn anh ta, cô trấn an: “Đừng lo, anh ta vẫn có thể cứu được”.
Nói xong, cô mang theo hai người rời đi, trực tiếp quay trở về khách sạn.
Vừa bước vào hành lang khách sạn, Tô Cẩm cảm nhận được một chút âm khí còn sót lại.
Xem ra sau khi cô rời đi, chỗ này quả thật cũng có thứ gì đó ghé qua.
Cũng may cô đã có chuẩn bị từ trước.
Tô Cẩm quay người dẫn Phương Tri Hạc sang một phòng khác: “Để bạn anh nằm lên giường trước đã, sau đó anh giúp anh ta kiểm tra mấy vết thương ngoài da.”
Cô vừa nói vừa đưa vào một tia linh lực.
Vết máu trên quần áo đều là mấy vết thương ngoài da, mà thủ đoạn của Hiên Viên Lê trước sau vẫn như cũ, tàn nhẫn hủy đi gân mạch của người ta.
Có điều, có lẽ bởi vì trước đó Hiên Viên Lê bị cô làm cho bị thương nên gân mạch của người này cũng không bị hủy nghiêm trọng như Tiết đạo trưởng, Tô Cẩm thử chữa trị gân mạch cho anh ta.
“Sau này tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là được. Tôi đi xem mấy người Sở Lâm đã.”
Tô Cẩm nói mấy câu rồi xoay người bước ra ngoài.
Nhưng lúc này, Phương Tri Hạc lại khẽ gọi sư phụ rồi hỏi: “Tôi, tôi muốn biết tại sao sư phụ không trực tiếp giết chết Hiên Viên Lê.”
Anh ta rũ mắt xuống, có chút bối rối.
Với tính tình của Hiên Viên Lê, đoán chừng chỉ cần có chút hy vọng sống thì sẽ ngóc đầu trở lại!
Tô Cẩm thở dài: “Tôi xem tướng mạo của cô ta thì không phải cô ta chết trong tay tôi. Mệnh của cô ta hôm nay chưa đến đường cùng, nhưng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hơn nữa cô ta đã huỷ gân mạch của nhiều người như vậy nên cô ta cũng phải nếm thử cảm giác đau đớn này.”
”Vậy trước đó cô ta nói là có Thiên Đạo che chở…” Phương Tri Hạc vô thức hỏi, trong lòng anh ta có chút lo lắng.
Tô Cẩm cười nói: “Đừng lo, từ lúc cô ta bắt đầu tấn công người vô tội, cô ta đã không còn được Thiên Đạo che chở nữa rồi.
Cái gọi là che chở này, đại khái chính là tổ tiên Hiên Viên gia bọn họ làm được việc lớn cho nước cho dân, hoặc có cống hiến trọng đại, tích đức làm việc thiện, bởi vậy nên con cháu mới được Thiên Đạo che chở.
Mà cái che chở này nói trắng ra chẳng qua là may mắn hơn người thường một chút mà thôi, nếu cô ta có thể học hỏi tổ tiên Hiên Viên gia tích đức, làm việc thiện thì chút khí vận này sẽ nuôi dưỡng cô ta, để cuộc đời này cô ta không gặp kiếp nạn.
Nhưng nếu như cô ta làm chuyện thương thiên hại lý, vậy thì chút khí vận này sẽ biến mất, cô ta cũng mất đi sự che chở của Thiên Đạo.”
Tô Cẩm biết Phương Tri Hạc là đang lo lắng Hiên Viên gia trả thù nên kiên nhẫn giải thích.
Sau đó, cô nói thêm: “Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Cô ta đã dẫn anh vào bẫy, ngay từ đầu chính là nhắm vào tôi nên không phải anh gây rắc rối cho tôi mà là tôi làm liên luỵ đến anh và bạn của anh.
Hơn nữa, dù chuyện này có xảy ra hay không, tôi cũng sẽ phải đối mặt với Hiên Viên Lê, việc tôi huỷ gân mạch cô ta chỉ là vấn đề thời gian.”
Nói xong, Tô Cẩm sợ Phương Tri Hạc suy nghĩ lung tung nên lại nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, tôi có xem tướng mạo cô ta, cô ta không có cơ hội gây thêm sóng gió nữa.”
Dù sao chính là Hiên Viên Lê sẽ không còn có cơ hội ngóc đầu trở lại.
Làm đại tiểu thư của Huyền Môn thế gia, lại làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy, còn dẫn tới Thiên Khiển. Cho dù Hiên Viên gia có nuông chiều cô ta đến cỡ nào thì cũng sẽ không mạo hiểm cả nhà.
Cho nên sau khi Hiên Viên Lê được đưa về, hoặc là bị người của Hiên Viên gia giải quyết, hoặc sẽ trở thành kẻ bị ruồng bỏ…
Tóm lại, kết cục chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng.
Cho nên cô không cần phải dùng vũ lực lấy đi mạng sống của Hiên Viên Lê.
...
Đúng như Tô Cẩm suy đoán, ngay khi cô vừa rời đi, thủ hạ của Hiên Viên Lê đã báo cáo mọi chuyện cho gia chủ Hiên Viên gia biết. Sau khi Hiên Viên gia chủ biết chuyện, ông ta tức giận đến mức suýt ngất xỉu.
Tuyệt đối không nghĩ tới, đứa cháu gái nhà mình bình thường chỉ có vẻ hơi kiêu căng lại thực sự làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy!
Huỷ gân mạch, rút linh lực của người ta! Đều là tội lỗi chồng chất!
Hơn nữa trước đó ông ta còn dặn dò Hiên Viên Lê, phải bồi dưỡng tình cảm với người ta…
Ồ, cũng không đúng, tính toán thời gian thì có lẽ khi ông ta nhắn nhủ, Hiên Viên Lê đã kết thù với người ta rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận