Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1067: Chúng tôi đều nghe sư phụ 2

Tư Không gia chủ hừ một tiếng, ông ta đương nhiên biết có thể liên lạc bất cứ lúc nào, nhưng chỉ mới một thời gian ngắn ngủi, ông ta cứ thế phải tiễn cháu ngoại nhà mình đi hai lần, ông ta đau lòng!
Nhưng ông ta ngoại trừ đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi, cái gì cũng không làm được.
Ông ta còn phải trông coi Tiểu Bồng Lai, còn phải trông coi Tư Không thế gia.
Cơ Vọng nhìn bóng dáng Phương Tri Hạc rời đi, dưới đáy mắt bình tĩnh, tràn đầy hâm mộ…
Phương Tri Hạc có sư phụ có sư huynh, còn có ông ngoại.
Mà anh ta, từ nay về sau, chỉ có một mình.
Cơ Vọng gục đầu xuống, quanh người không kiềm chế được toả ra sự bi thương.
Tư Không gia chủ và Hiên Viên gia chủ gia quay đầu lại an ủi nói: “Đừng sợ, về sau còn có hai ông già chúng ta đây mà.”
Cơ Vọng ngẩng đầu, cuối cùng đỏ cả vành mắt.
...
Trên xe, Sở Lâm vô cùng vui sướng tranh công với Tô Cẩm.
“Sư phụ, vừa rồi tôi chỉ một roi đã đánh cho lệ quỷ kia kêu ngao ngao, đáng tiếc, màn đặc sắc như vậy, không thể cho người thấy.” Anh ta tiếc hận chớp mắt một cái, lập tức nói tiếp: “Có điều tôi cảm thấy bây giờ tôi đã trở nên rất ưu tú, sư phụ người cảm thấy thế nào?”
Tô Cẩm phối hợp khen ngợi: “Sư phụ cũng cảm thấy anh rất ưu tú, không hổ là đại đệ tử của Huyền Thanh quán chúng ta.”
Khen Đại Đồ Đệ xong, Tô Cẩm lại bắt đầu khen Nhị Đồ Đệ, người xưa có câu rất hay, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đã khen một người, vậy chắc chắn cũng phải khen người còn lại.
Đây mới gọi là xử lý công bằng!
“Biểu hiện của Tri Hạc cũng hết sức ưu tú, vi sư rất hài lòng.”
A phải rồi, còn có Nguyên Cảnh, Tô Cẩm lại khen Nguyên Cảnh một lần.
Cuối cùng, Tô Cẩm tổng kết vài câu.
“Lần này chúng ta đã giải quyết Thiên Uyên, toàn bộ nhờ mấy người chúng ta phối hợp ăn ý, gặp phải nguy hiểm cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ, vi sư hi vọng về sau các anh có thể tiếp tục duy trì thái độ này, các anh còn phải tích cực hướng lên, cố gắng nâng cao năng lực…”
Tô Cẩm vừa dứt lời, Sở Lâm bắt đầu vỗ tay: “Sư phụ nói rất đúng!”
“Chúng ta nhất định sẽ càng nỗ lực hơn!” Sở Lâm có mười phần lòng tin.
Phương Tri Hạc cũng hô khẩu hiệu theo.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa mấy người cứ vậy trở nên mười phần chăm chỉ!
Đáy mắt Tô Cẩm còn lại tràn đầy bất đắc dĩ…
Đột nhiên, Tô Cẩm nghĩ đến một chuyện, cô vẫn chưa kịp hỏi Nhị Đồ Đệ, cô có chút muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nghĩ một chút, cô quay đầu, câu nói kia cũng không hỏi ra miệng, cô cũng không có ý định tiếp tục hỏi anh ta.
Lúc đó Nhị Đồ Đệ đi cứu Tư Không gia chủ, tình huống rõ ràng thật sự không tốt, Tô Cẩm không biết bọn họ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, nhưng cô biết Nhị Đồ Đệ hình như không muốn nhắc đến.
Nếu đã không muốn nhắc, vậy thì không hỏi nữa.
Tô Cẩm lấy ra một phần bảng danh sách, dựa theo địa chỉ khoanh vòng trên bản đồ.
Ngón tay trắng nõn thon dài chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Chúng ta đến chỗ này trước, bởi vì khoảng cách gần nhất, sau đó lại đi tới địa điểm này, đi toàn bộ một lần, cuối cùng lại trở lại Kinh Thành, có được hay không?”
“Được!”
“Chúng tôi đều nghe theo sư phụ!”
“Tôi cũng nghe theo A Cẩm, A Cẩm nói cái gì chính là cái đó.” Nguyên Cảnh phụ hoạ theo, anh quay đầu liếc nhìn Tô Cẩm một chút.
Tô Cẩm phát giác ra được ánh mắt anh, lập tức dời mắt nhìn về phía khác.
Sở Lâm rất bén nhạy nghĩ đến trước đó sư phụ hỏi anh ta vấn đề kia, anh ta a một tiếng, nhìn sư phụ một chút, lại nhìn Nguyên Cảnh một chút.
Hình như cũng không có ai ưu tú hơn so với Nguyên Cảnh…
Anh ta thở dài một tiếng, bỗng nhiên rơi vào bi thương.
Phương Tri Hạc cụp mắt xuống, trong đầu anh ta thoáng hiện lên những hình ảnh trong huyễn cảnh ngày đó.
Cơ gia chủ không hổ là ẩn giấu nhiều năm như vậy, mũi đao chuyên đâm vào tim người ta.
Lúc anh ta cứu ông ngoại, đã rơi vào huyễn cảnh cùng ông ngoại, trong huyễn cảnh, là Phương gia bị diệt, là hình ảnh mẹ anh ta Tư Không Tĩnh bị giết ..
Nếu không phải có lá bùa mang theo linh lực của sư phụ này, có lẽ, anh ta và ông ngoại thật sự không thể đi ra được.
May mắn, anh ta có một người sư phụ rất rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận