Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 954: Hứa hẹn 1

Hứa hẹn 1
Sau khi có được sự đồng ý của Tô Cẩm, Nguyên Cảnh bắt đầu mặt dày mày dạn tiến tới bên cạnh Sở Lâm và Phương Tri Hạc.
Cả hai đều có vẻ kinh ngạc, Sở Lâm tò mò hỏi: “Tam gia? Theo lý thuyết, không phải là chúng tôi đến cọ tử vân của anh sao? Tại sao anh lại chủ động đến đây rồi?”
Nguyên Cảnh liếc anh ta một cái, không muốn nói chuyện với anh ta.
Lúc trước nếu không phải mình có ý nghĩ sai lầm thì có lẽ bây giờ mình đã là thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán chứ không phải là Sở Lâm.
Nguyên Cảnh thở dài bất đắc dĩ, không còn cách nào cả, ai bảo mình cự tuyệt chứ? Đáng đời bây giờ chỉ có thể nhìn mà thèm…
Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hai người, sau đó nhỏ giọng nói: “Tôi đến để học vẽ bùa…” Vừa vặn để họ cảm thụ tử vân, một công hai việc.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc nhìn nhau, cuối cùng Sở Lâm thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải là anh nghĩ quẩn muốn đến làm tứ sư đệ của tôi đấy chứ?”
Nguyên Cảnh cắn răng hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”
Sở Lâm thành thật đáp: “Khó mà nói được.”
Dù sao thì đến bây giờ sư phụ vẫn không bị Nguyên Cảnh đuổi tới tay, lỡ như Nguyên Cảnh nghĩ quẩn, nói không chừng sẽ thật sự chạy tới gia nhập Huyền Thanh quán làm tiểu sư đệ!
Theo anh ta, khả năng này cũng có thể xảy ra.
Nguyên Cảnh bị Sở Lâm lẽ thẳng khí hùng làm cho giận đến đau tim, sau khi buộc mình phải bình tĩnh lại, anh mới cao giọng khiêu khích.
“Cậu nói xem, nếu bây giờ tôi vẽ bùa còn tốt hơn cả cậu thì liệu A Cẩm có thể coi trọng tôi hơn không?”
Sở Lâm ngay lập tức bối rối: “?”
Anh ta không thể tin nhìn Nguyên Cảnh: “Anh, anh thật sự tranh thủ tình cảm đấy à?”
Nguyên Cảnh lấy một tờ giấy vàng và một cây bút vẽ bùa, định bắt đầu vẽ bùa. Nghe Sở Lâm nói, anh thản nhiên trả lời: “Không hẳn, tôi chỉ muốn giúp A Cẩm bài ưu giải nạn thôi.”
Sở Lâm kinh ngạc đến ngây người, không nghĩ tới tranh thủ tình cảm còn có thể nói đến tươi mát thoát tục như vậy!
Anh ta không chịu thua hừ lạnh: “Anh chờ xem, nhất định là tôi vẽ bùa còn tốt hơn cả anh!”
Hai người một trước một sau bắt đầu vẽ bùa.
Nguyên Cảnh nhìn trạng thái của Sở Lâm, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Xem ra vẫn phải có áp lực mới có thể khiến mọi người cố gắng nhiều hơn.
Anh lại nhìn Phương Tri Hạc ở bên cạnh, chỉ thấy lão nhị đã lặng lẽ vẽ mấy lá bùa. Quả nhiên, Phương Tri Hạc luôn là người tạo cảm giác yên tâm nhất!
Có Nguyên Cảnh thỉnh thoảng lên tiếng kích thích, Sở Lâm tràn đầy tinh thần chiến đấu, hận không thể khêu đèn đánh đến đêm!
Cảm xúc này cũng truyền đến cho Phương Tri Hạc, anh ta cũng cố gắng theo.
Trong lúc nhất thời, ba người tập trung lại cùng nỗ lực.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Cẩm rất hài lòng. Tốt lắm, cứ tiếp tục trạng thái như thế này là được!
Đồ đệ ở bên này cô rất yên tâm.
Sau đó cô lại đi một chuyến đến Tam Thanh quán, nếu như hai đồ đệ của cô đã nỗ lực như thế thì hai vị đạo trưởng kia của Tam Thanh quán nhất định cũng không thể chạy thoát.
Thế là, đêm hôm đó, Tô Cẩm đưa cả Tiết đạo trưởng và Tam Thanh quán chủ cùng đến nhập hội luôn.
Hai người này nhìn thấy mấy người trẻ tuổi cố gắng như vậy, trong lòng có chút không cam lòng, tuy rằng bọn họ lớn tuổi hơn nhưng cũng muốn trở nên ưu tú hơn!
Mà cơ hội đang ở ngay trước mắt, làm sao bọn họ có thể bỏ lỡ được?
Có tử vân nuôi dưỡng, lại có Tô quán chủ chỉ đạo, ai không cố gắng kẻ đó là đồ đần!
Sau đó…
Bốn người vây quanh Nguyên Cảnh, người này lại càng cố gắng hơn người kia.
Đối với tình huống bây giờ, Tô Cẩm vô cùng hài lòng!
Lúc này bọn họ cố gắng thêm một chút, tương lai nếu lỡ như gặp phải nguy hiểm thì khả năng giữ được tính mạng cũng cao hơn!
Dù sao thì có một vài chuyện cũng nên nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Còn nữa, cho dù người khôn ngoan đến cỡ nào cũng đôi lúc sẽ mắc sai lầm, cô cũng không thể tính toán được hết tất cả mọi chuyện…
Bạn cần đăng nhập để bình luận