Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1074: Huyền Thanh quán 1

Tô Cẩm dẫn theo Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang cùng nhau đến Huyền Thanh quán, đồng thời lại mời anh nuôi và chị nuôi tới.
Huyền Thanh quán khai trương là chuyện lớn, Diêu Khanh và Tô Giang Nguyên chắc chắn là muốn đến nịnh rồi.
Trừ bọn họ, Tô Cẩm còn mời không ít người quen.
Ví dụ như Tiết đạo trưởng, Tam Thanh quán chủ, còn có Triệu gia Lục gia khách hàng lớn…
Đương nhiên, Nguyên gia cũng phải mời, bọn họ không chỉ là người thân của Nguyên Cảnh, còn là khách hàng của cô!
*
Ngày khai trương.
Không ít người đều chạy tới sớm, sợ mình bỏ qua thời gian đã hẹn.
Cửa lớn của Huyền Thanh quán đóng chặt, ngoài cửa, đều là những gương mặt quen thuộc, trong mắt từng người đều chứa sự chờ mong, Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang thân mật ở bên ngoài chuẩn bị trà nước cho nhóm khách hàng.
Nguyên Cảnh đứng sau cùng, yên lặng nhìn toà đạo quán.
Đây là thứ mà A Cẩm vất vả tích lũy tiền xây nên, anh sẽ bảo vệ cẩn thận.
Lúc này trong đạo quán, Tô Cẩm nhìn kim thân vàng óng của Tổ Sư Gia, cực kỳ hài lòng, màu vàng khiến cô loá mắt.
Cô cười khanh khách đặt bài vị lên trước mặt Tổ Sư Gia.
Sau đó lại cung kính dâng ba nén hương, ba đồ đệ theo sát phía sau, rất cung kính dâng hương.
“Tổ Sư Gia, sau này Huyền Thanh quán chúng ta chắc chắn sẽ phát triển càng ngày càng tốt.”
“Tiếp theo, con phải đi đón khách rồi.”
Tô Cẩm dẫn ba đồ đệ nhẹ nhàng xoay người rời đi, lúc sắp đi đến cửa chính, cửa lớn đang đóng chặt từ từ mở ra.
Bóng dáng bốn thầy trò xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Cùng lúc đó.
Tấm vải đỏ bên trên bảng hiệu cũng chậm rãi bay xuống, Tô Cẩm khẽ giơ tay lên, tấm vải đỏ rơi vào trong lòng bàn tay của cô.
Mà ba chữ Huyền Thanh quán bên trên bảng hiệu lộ ra, khí thế to lớn, mang theo sức mạnh khiến lòng người dễ chịu.
“Huyền Thanh quán từ hôm nay trở đi, chính thức đặt chân ở Kinh Thành, để ăn mừng khai trương đại cát, hôm nay toàn bộ lá bùa giảm giá 10%!
Đồng thời, mỗi người đều có cơ hội dâng hương cho Tổ Sư Gia, xếp thành hàng, không được chen lấn.”
Giọng nói của Tô Cẩm thanh thúy êm tai, trên mặt tràn đầy ý cười.
Ba đồ đệ nhao nhao mỗi người quản lí chức vụ của mình, sư phụ đã sớm sắp xếp xong xuôi nhiệm vụ của bọn họ, lúc này, cho dù là bận rộn cũng rất có trật tự.
Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt đứng ở bên ngoài, nhìn lấy một màn này, nhịn không được khẽ lau nước mắt.
Nước mắt của Tô Chính Quang lã chã rơi xuống: “Còn nhớ ngày chúng ta đi đón A Cầm không? Ngày ấy, chúng ta nhìn thấy Huyền Thanh quán, chữ quán cũng rơi mất một nửa, mà bây giờ, A Cẩm dựa vào sự cố gắng của mình, thành công xây được đạo quán mới.”
“A Cẩm sẽ càng ngày càng tốt.” Diêu Nguyệt cũng rơi nước mắt theo.
Tô Chính Quang thấp giọng cảm khái: “Lúc trước lấy tên ‘Cẩm’ cho con bé, là bởi vì tôi hi vọng con bé có thể cả đời cơm ngon áo đẹp, lại không nghĩ, nửa đời trước long đong như thế, thậm chí là kinh tâm động phách…”
“Nhưng cũng may, A Cẩm còn có tiền đồ thuộc về chính mình.” Ông ấy lau nước mắt.
Nếu như A Cẩm của ông ấy là người bình thường, ông ấy hi vọng con bé có thể tiếp tục bình an.
Nhưng A Cẩm của ông ấy không phải người bình thường, đã chú định không thể an toàn.
Lúc này, Nguyên Cảnh đi đến trước mặt bọn họ, nhẹ giọng nói: “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho A Cẩm.” Anh không cẩn thận, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt cùng ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu nói cái gì?”
“Cháu nói cháu sẽ chăm sóc tốt cho A Cẩm…” Nguyên Cảnh lặp lại một lần, có chút bất an.
Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt liếc nhau một cái, cuối cùng Diêu Nguyệt nghiêm túc trả lời anh: “Dì cảm thấy, cháu nói không tính, còn phải xem ý của A Cẩm.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm cũng đi tới.
“Cái gì phải xem ý con?” Cô vừa vặn nghe được câu cuối cùng, có chút mờ mịt.
Tô Cẩm hỏi xong lại cầm khăn tay đưa cho vợ chồng bọn họ lau nước mắt: “Không phải con đang rất tốt sao? Đang trong lúc vui vẻ như vậy, làm sao lại khóc?”
“Còn không phải là rất cao hứng sao? Sự nghiệp của con gái có thành tựu, người làm cha rất vui mừng.” Tô Chính Quang thở dài nói, đáy mắt nhiễm ý mừng.
Tô Cẩm khẽ cười, nói: “Còn có một chuyện con phải tuyên bố một chút.”
Tô Cẩm quay đầu nhìn Nguyên Cảnh.
Ánh mắt Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt rung động, thầm kêu không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận