Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 990: Đến muộn không đợi 1

Sau khi Tô Cẩm đi vào phòng tối, không hề để ý giống như trước đó.
Cô đưa tay ném ra một lá bùa Chân Hoả, trong chốc lát, toàn bộ phòng tối bị lửa lớn vây quanh.
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại ném ra một lá bùa khác, dùng để ngăn cách trận hoả hoạn lớn này, để tránh lửa lớn lan ra những nơi khác.
Chưa tới hai phút, Sở Lâm và Nguyên Cảnh lại dẫn bà chủ tới.
Tô Cẩm hơi kinh ngạc quay đầu lại, chỉ nghe thấy Nguyên Cảnh lạnh giọng mở miệng: “Chỗ này dù sao cũng là tâm huyết của bà ta, cũng nên nhìn thật kỹ một chút.”
Nghe vậy, Tô Cẩm phối hợp gật đầu: “Anh nói có lý.”
Không nghĩ tới, Nguyên Cảnh cũng sắp biến thành bánh trôi nước nhân hạt vừng rồi, lòng dạ đen tối!
Mà bà chủ, trơ mắt nhìn tâm huyết của chính mình nhiều năm như vậy bị cho một mồi lửa…Đáy mắt bà ta đều là hận ý và sát ý nồng đậm.
Tô Cẩm thản nhiên liếc nhìn bà ta một cái, vì để phòng ngộ nhỡ, cô giơ tay tặng cho bà chủ một lá bùa mê man.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh liếc nhau.
Bọn họ hình như tìm được phương pháp sử dụng bùa mê man chính xác rồi!
“Chúng ta tìm một căn phòng giam bà ta lại trước.” Tô Cẩm tiện tay xách bà chủ lên, cô ung dung rời khỏi phòng tối, tìm một gian phòng ở lầu hai, sau đó lại cho căn phòng này một lá bùa, để phòng ngừa có người xông vào.
Cô đã quen cân nhắc đến những chi tiết nhỏ.
Bởi vì cô không thích vì những chi tiết nhỏ mà xảy ra những tình huống ngoài ý muốn.
Chuyện của trấn Nguyệt Vân, xem như đã giải quyết hơn phân nửa, chưa tới vài phút, Sở Lâm lại chạy tới trước mặt Tô Cẩm.
“Sư phụ, mấy người đào hố kia nói, bà chủ bảo bọn họ đào hố ở nơi khác, tôi cảm thấy việc này có gì đó kỳ quái, nên đi đến chỗ khác đào một chút!”
Đáy mắt Tô Cẩm có ý cười xẹt qua: “Anh đi đi, chú ý an toàn.”
Sau khi hỏi sư phụ đồng ý, Sở Lâm nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nguyên Cảnh nhìn bóng dáng Sở Lâm rời đi, cũng không đuổi theo, trong chớp mắt quay đầu này, anh vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tô Cẩm.
Tô Cẩm cười hỏi anh: “Sao anh không theo cùng?”
Nguyên Cảnh lắc đầu: “Mấy cái hố kia, chắc chắn sẽ không còn xương cốt nữa.
Bà chủ tâm tư kín đáo, sau khi bảo người khác đào hố, bà ta lại tự đào hố ở sau khách sạn, rõ ràng bà ta chỉ tin tưởng chính mình, cho nên những cái hố khác, đại khái đều là… vô dụng.”
Tô Cẩm hơi xúc động, Đại Đồ Đệ bình thường cũng rất thông minh, làm sao một số thời khắc, mạch suy nghĩ không theo kịp chứ?
“Đi thôi, ngoại trừ chuyện cổ trùng, còn có một cái chuyện rất quan trọng phải xử lý.” Tô Cẩm nhấc chân đi ra ngoài, thấy vậy, Nguyên Cảnh lập tức đi theo.
Hai người đi ra ngoài khách sạn.
Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài khách sạn, tụ tập không ít người.
Trấn Nguyệt Vân vốn dĩ là thị trấn nhỏ, trên trấn cũng không có nhiều người, xem chừng chuyện của bà chủ, đã truyền khắp trên trấn.
Tô Cẩm lạnh mặt nhìn qua những người này, cô nhìn ra được, trong những người này, có người do dự, có người sợ hãi, có người mờ mịt…
Lúc này, một người phụ nữ đi tới.
Người này chính là người trước đó được Tô Cẩm tiêu diệt cổ trùng.
Hai mắt cô ấy sưng đỏ, xem ra đã khóc rất lâu, đầu tiên là cô ấy chân thành tha thiết nói lời cảm tạ với Tô Cẩm, cảm ơn đại sư đã để cho cô ấy biết được chân tướng, cũng cảm ơn đại sư đã để cho cô ấy một lần nữa tìm về chính mình.
Sau đó cô ấy xoay người, khàn giọng mở miệng.
“Chân tướng này với tôi mà nói, hoàn toàn chính xác rất bi thảm, nhưng đây là sự thật, tôi không muốn sống trong thế giới giả dối, tôi cũng không muốn hưởng thụ loại tình yêu giả dối kia.
Cuộc sống giả dối quả thực bình tĩnh an ổn, thế nhưng… Chúng tôi là người bị hại!
Chúng tôi tại sao phải làm một con rối cả đời? Rõ ràng, chúng tôi vốn dĩ nên có cuộc đời thuộc về chính mình…
Tại sao phải vì chấp niệm của người khác, mà bị vây giữ ở đây?”
Cô ấy khóc từng tiếng xé ruột gan, thê lương mà trải rộng bi thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận