Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 699: Oán niệm cường thịnh, sau đó hoá hình 2

Tô Cẩm đứng cạnh Tam Thanh quán chủ, vẻ mặt nghi hoặc: “Đến loại thời điểm như thế này, nếu có thể động thủ nhất định không dong dài, ông nói nhảm với một tà tuý nhiều như vậy làm gì?”
Chẳng lẽ muốn cho tà tuý một cơ hội để chạy trốn sao?
Nên ra tay thì phải ra tay ngay!
Tuyệt đối không cho kẻ địch có bất kỳ cơ hội phản công nào!
Tam Thanh quán chủ tỏ vẻ đã biết.
Mà Thần Bùn bị sét đánh, bất mãn nhìn chằm chằm Tô Cẩm: “Phi! Mày đây là ngang nhiên đánh lén!”
Tô Cẩm lập tức bật cười thành tiếng: “Cái này gọi là đánh lén à? Vậy mày nói cho tao biết, lúc mày nói chuyện với lão đạo sĩ bên cạnh ta, mày đang lén lút làm cái gì?”
Nếu như cô không ra tay, cô có thể khẳng định rằng nhất định Thần Bùn sẽ ra tay với Tam Thanh quán chủ!
Ít nhất có thể khiến cho Tam Thanh quán chủ mất đi nửa cái mạng!
Vừa nãy Thần Bùn không chỉ có khoe mẽ không thôi, càng không phải vì đang khoe khoang rằng đây là giang sơn gã giành được, khi gã ta mở rộng hai tay chính là đang âm thầm tích luỹ sức mạnh, chỉ đợi cho Tam Thanh quán chủ một kích trí mạng!
Sắc mặt Tam Thanh quán chủ biến hoá, đáng chết! Gã tà tuý này thế mà lại cố ý nói chuyện với ông ta để đánh lạc hướng sự chú ý của ông ta!
“Tao sẽ lập tức tiêu diệt mày!” Tam Thanh quán chủ hét to một tiếng rồi lại ra tay, lần này, mỗi một chiêu thức đều xen lẫn sức công kích cường đại.
Tô Cẩm suy nghĩ một lúc rồi im lặng lùi lại mấy bước, định cho Tam Thanh quán chủ một cơ hội lập công.
Nếu lỡ như có việc, đến lúc đó rồi cô lại ra tay cũng được.
Tuy rằng Tam Thanh quán chủ không thể một đòn giết chết nhưng thực lực của ông ta quả thật mạnh hơn nhiều so với Tiết đạo trưởng, ít nhất thì Thần Bùn này…À không, tà tuý này hoàn toàn rơi vào thế yếu trong tay Tam Thanh quán chủ…
Sau mười mấy phút, tà tuý bị vây ở dưới chuông đồng, tiếng rống tiếng gầm tiếng chửi rủa không dứt bên tai.
Tam Thanh quán chủ nhìn Tô Cẩm, chắp tay nói: “Làm Tô quán chủ chê cười rồi.”
Thực lực của ông ta ở trước mặt Tô Cẩm hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng Tô Cẩm vẫn cho ông ta cơ hội động thủ.
Tô Cẩm cười nói: “Tà tuý này giữ lại cũng chẳng có ích lợi gì.”
“Nó ở ngay phía dưới pháp khí của tôi, chỉ trong một ngày một đêm sẽ tan thành mây khói.” Tam Thanh quán chủ giải thích, loại tà tuý này nhất định không thể giữ lại, tan thành mây khói là kết quả tốt nhất.
Nghe vậy, Tô Cẩm lắc đầu: “Một ngày một đêm quá chậm, cho nó biến mất ngay bây giờ luôn đi!”
Vừa dứt lời, cô lại lấy ra một lá bùa Thiên Lôi khác.
Tà tuý ở dưới chuông đồng suýt chút nữa đã khóc thành tiếng: “Đại sư, hai vị đại sư, chẳng lẽ hai người không nghe tôi giải thích sao?”
“Giải thích? Không bằng nói thẳng là cho mày một cơ hội nguỵ biện thì đúng hơn…” Sự thật bày rõ rành rành ra đấy, mà cô cũng không có tâm tình lãng phí thời gian vào nó.
“Tao biết lai lịch của mày, cũng biết mày làm thế nào để hoá hình, cho nên không cần nói thêm lời thừa thãi nữa, cũng không cần nguỵ biện.”
Giọng nói Tô Cẩm cực kỳ lạnh lùng, cô đã cảm nhận được hết thảy ở trong toà miếu cũ nát ở đối diện kia.
“Trước kia mày vốn chỉ là một khối bùn đất ở trước toà miếu kia. Ban đầu toà miếu kia hương hoả tràn đầy, linh khí sung túc. Theo thời gian tích luỹ, mày cũng dần dần được tẩm bổ, nhưng mày lại không biết tốt xấu mà sinh ra oán niệm, oán niệm cường thịnh, che mờ linh khí, sau đó hoá hình.
Lại về sau, mày lại phát hiện năng lực của mày có thể phát huy hiệu quả kinh người ở trong bùn đất, ví dụ như vây khốn hồn phách của con người… Nhưng đồng thời, năng lực của mày chỉ có hạn, chỉ có thể vây khốn một hồn một phách của con người.
Mà những cái này cũng đã đủ cho mày nhấc lên một đợt sóng gió.”
Tô Cẩm không nói tiếp, bởi vì chuyện tiếp theo chính là tà tuý cứu được một người hữu duyên, lại phong anh ta làm thần sứ cho mình, gây ra đủ loại giày vò, giết hại người dân vô tội ở Trấn Lưu Hồn.
Thần sứ vơ vét của cải, còn tà tuý trước mắt thì lại muốn có được hương hoả và thờ phụng.
Thấy lai lịch của mình đã bị bại lộ, tà tuý đang bị nhốt phía dưới chuông đồng bắt đầu vùng vẫy như phát điên.
Nó giận dữ hét lên, nói hết oán hận trong lòng: “Chúng mày là đồ đạo sĩ chó má, miệng nói đầy nhân nghĩa đạo đức, chúng sinh bình đẳng! Nhưng nếu thật sự là chúng sinh bình đẳng thì tại sao tao chỉ là bùn đất trước miếu bị người ta tuỳ ý giẫm đạp?
Bọn chúng dâng hương, thờ phụng, thậm chí là cả lúc quỳ lạy nữa, xưa nay chưa bao giờ liếc mắt nhìn tao một lần. Tao bị hết người này đến người khác giẫm lên, có ai nghĩ đến tâm trạng của tao không chứ?”
Cho nên sau khi nó hoá hình, việc nó muốn làm chính là được hưởng thụ hương hoả, hưởng thụ thờ phụng!
Nó muốn nhìn thấy mọi người quỳ lạy dưới chân nó, cầu nó bố thí, cầu nó thương xót!
Loại cảm giác nà thật tốt!
Khiến cho nó không có cách nào tự kiềm chế, thậm chí có đôi khi nó thực sự coi mình là một vị Thần Bùn…
Tô Cẩm không đồng ý lắc đầu: “Khi mày nói ra những oán hận này, mày đã quên mất một điều rằng vì sao mày lại có linh trí.”
“Chính là linh khí ở nơi này cùng với hương hoả không ngừng mới khiến cho mày sinh ra linh trí, nhưng mày không những không biết ơn, cũng không nghĩ rằng loại cơ duyên như thế này sẽ mang đến cho mày những kỳ ngộ như thế nào mà trái lại còn không ngừng làm lớn mạnh sự oán niệm trong lòng, đến mức oán niệm cường thịnh lấn át cả linh khí…”
Cho nên ngay từ khi bắt đầu, nó đã sai.
Hoặc là nói, bởi vì trong lòng nó có mang ác ý, lúc nó cứu người đàn ông kia, làm hại mấy người đòi nợ đuổi theo đó, nó đã không còn còn đường nào để quay lại nữa rồi.
Thậm chí còn sai lầm nghiêm trọng hơn!
Lúc này Tam Thanh quán chủ mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Lúc trước thần sứ của mày có nói tượng đất sẽ đưa tới chỗ của mày, trở thành nô lệ của mày, vậy thì những tượng đất có mang theo hồn phách kia đâu?”
Thấy tà tuý không trả lời mình, Tam Thanh quán chủ bắt đầu thúc giục pháp khí.
Tô Cẩm thở dài bất đắc dĩ lên tiếng: “Không cần phí công phí sức như vậy, nó sớm đã huỷ hết hồn phách trong những tượng đất kia rồi.”
Trong toà miếu này, cô không hề cảm nhận được bất kỳ khí tức nào có liên quan đến hồn phách cả…
Có lẽ bị Tô Cẩm nói đúng tình hình, ánh mắt oán giận của nó hiện lên một tia chột dạ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, nó lại trở nên gắt gỏng hung ác.
“Tao đã là Thần Bùn, ta có thể khống chế vận mệnh của bọn chúng, nhưng bọn chúng lại còn không biết cách thần phục tao…” Nghĩ đến đây, tà khí trên người nó lại càng nồng hơn!
Làm nô lệ cho nó chẳng phải tốt hơn sao? Chỉ là một hồn một phách, sao cứ nhất định phải phản kháng?
Thấy nó cố chấp như vậy, Tô Cẩm cũng không lãng phí thời gian nữa. Cô ra hiệu cho Tam Thanh quán chủ thu hồi lại pháp khí chuông đồng, mà cô thì lại vung tay tung ra một lá bùa Thiên Lôi. Chỉ trong chớp mắt, sấm sét vang dội, từng tia sét tàn nhẫn giáng xuống.
Tô Cẩm dẫn theo Tam Thanh quán chủ rời khỏi miếu thờ.
Hết tia sét này đến tia sét khác lần lượt giáng mạnh về phía ‘Thần Bùn’, sau đó lại có một tia sét to bằng cánh tay đánh xuống toà miếu kia.
Gần như chỉ trong chớp mắt, toà miếu kia đã trở thành một đống đổ nát.
Tam Thanh quán chủ khiếp sợ không thôi: “Tô quán chủ, uy lực của lá bùa này của cô… hình như không đúng lắm!”
Thần sắc Tô Cẩm hờ hững: “Bùa Thiên Lôi của tôi chỉ bổ xuống một tia sét thôi, là nó dẫn phát thiên nộ. Đây chính là trừng phạt mà Thiên Đạo giáng xuống, nó vốn đã hấp thu linh khí và hương hoả mà mở ra linh trí, nhưng nó lại đi theo con đường tà đạo, làm sao mà Thiên Đạo có thể bỏ qua cho nó được?”
Đột nhiên, Tam Thanh quán chủ lại nghĩ đến một chuyện khác: “Tô quán chủ, cho nên chuyện ở ngoại ô Kinh Thành lần trước cũng là do cô ra tay à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Là tôi làm, có chuyện gì à?”
“…Không, không sao cả.” Dường như Tam Thanh quán chủ bị làm cho kinh ngạc, đột nhiên không biết phải khen ngợi Tô Cẩm như thế nào. Những lời kia vừa ra đến khoé miệng, không hiểu sao ông ta lại cảm thấy quá khuôn sáo.
Động tĩnh của sấm sét bên này nhanh chóng thu hút rất nhiều thôn dân của Trấn Lưu Hồn tới đây.
Mà Tô Cẩm và Tam Thanh quán chủ cũng đã rời đi, trở về lại khách sạn.
Các thôn dân vừa nhìn thấy ngôi miếu thờ Thần Bùn biến thành như thế lập tức khiếp sợ không thôi, có người muốn bước tới xem nhưng những tia sét bổ xuống vẫn chưa dừng lại.
Thỉnh thoảng lại có một tiếng nổ vang, khiến cho các thôn dân trơ mắt nhìn toà miếu trở thành một đống đổ nát, sau đó lại một đám lửa lớn lại bùng lên.
Kinh ngạc chính là ngọn lửa chỉ thiêu cháy phạm vi ngôi miếu, cuối cùng đống đổ nát kia bị thiêu cháy không còn lại chút gì…
Có mấy ông lão kiến thức rộng rãi ở trong trấn, thấy cảnh tượng này liền nhao nhao nói rằng đây có thể chính là Thiên Khiển.
Sau khi sấm sét ngừng bổ xuống, những người dân trong trấn trước đó không hiểu sao đột nhiên hôn mê hoặc trở nên ngu dại lần lượt tỉnh lại, đồng thời trăm miệng một lời trách cứ thứ được gọi là Thần Bùn kia!
Mà không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều nói rằng họ được một tiểu tiên nữ cứu giúp.
Sau đó, người dân trong trấn liền ý thức được vị Thần Bùn kia chẳng phải là thứ gì tốt cả, nếu như là thần tiên đứng đắn thì làm sao có thể dẫn tới Thiên Khiển?
Rõ ràng là ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi nên mới ra tay, để cho người trong trấn phải tỉnh ngộ!

Lúc Tô Cẩm và Tam Thanh quán chủ quay lại khách sạn, Nguyên Cảnh và Sở Lâm đang lặng lẽ chờ hai người quay về.
Tô Cẩm bắt gặp hai đôi mắt đầy mong đợi kia, cô liền giải thích đại khái mọi chuyện, đến đây thì mọi chuyện xem như đã kết thúc.
Chỉ là ở căn phòng bên cạnh vẫn còn mấy người bán tượng đất còn chưa xử lý xong.
Bởi vì học là con người nên Tô Cẩm không tiện ra tay với bọn họ, mấy người này cần phải giao cho Tiểu tổ đặc biệt xử lý. Thế là Tô Cẩm liền giao mấy người kia cho Tam Thanh quán chủ xử lý, dù sao thì nhất định Tam Thanh quán chủ phải thường xuyên có liên hệ với người của Tiểu tổ đặc biệt.
Tam Thanh quán chủ vui vẻ đồng ý.
Ngay tại chỗ liền liên hệ với người của Tiểu tổ đặc biệt.
Lúc này, ở trong căn phòng bên cạnh, mấy tiếng hét đột nhiên vang lên.
Tô Cẩm nhẩm tính thời gian, có lẽ gã thần sứ kia đã xảy ra chuyện rồi.
Cô trực tiếp lách mình đi qua phòng bên cạnh, quả nhiên, gã thần sứ kia đã ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu.
Mà hồn phách của anh ta giờ phút này đang bị mấy hồn phách không trọn vẹn đánh đập.
Tô Cẩm liếc nhìn, bình tĩnh nói: “Mấy người cứ đánh từ từ, đây là anh ta nợ mấy người, đánh xong rồi tôi sẽ tống anh ta xuống thẳng mười tám tầng Địa Ngục.”
Mấy năm nay, thần sứ dùng đủ loại thủ đoạn để vơ vét của cải, những người bị phong ấn một hồn một phách mà lại không bỏ tiền ra được thường là những người thảm nhất. Một hồn một phách bị phong ấn rơi vào trong tay Thần Bùn, tất cả đều không thoát khỏi kết cục bị huỷ diệt.
Hậu quả là những người vô tội trở nên ngu dại hoặc bị hôn mê, mà sau khi chết, bởi vì hồn phách bị tàn khuyết không đầy đủ nên rất có thể sẽ bị Địa Phủ bài xích, không có cách nào đi vào Địa Phủ, biến thành cô hồn dã quỷ.
Dần dần, bọn chúng tụ tập lại với nhau và lang thang khắp Trấn Lưu Hồn, thỉnh thoảng sẽ nghĩ cách để trêu chọc du khách, khiến cho du khách hoảng sợ, từ đó khiến họ bực mình với toà trấn nhỏ này nên rời đi sớm, kết thúc chuyến đi của mình.
Như thế cũng có thể coi như gián tiếp cứu người.
Mà âm khí ở trong khách sạn này chính là do bọn chúng lưu lại, bọn chúng thường xuyên ở lại trong các khách sạn. Nếu như cô đoán không sai, trước đó thủ thuật che mắt mà cô gặp phải trên đường cũng có quan hệ với mấy hồn phách tàn khuyết không đầy đủ này.
Bọn chúng cũng không có ý gì xấu, chỉ muốn hù doạ khách du lịch mà thôi.
Sau khi Tô Cẩm thổn thức xong, cô lại kể lại toàn bộ mọi chuyện cho bọn chúng nghe.
Khoảnh khắc nghe thấy Thần Bùn đã tan thành mây khói, bọn chúng dừng tất cả động tác, thậm chí còn nhịn không được bắt đầu khóc thút thít.
Ánh mắt Tô Cẩm dịu dàng: “Chuyện của Trấn Lưu Hồn này cũng coi như kết thúc rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Nếu mấy người nguyện ý, tôi có thể đưa mấy người đi Địa Phủ đầu thai.”
Tô Cẩm vừa nói xong, những hồn phách tàn khuyết không đầy đủ kia nhao nhao quỳ xuống cảm tạ.
Cảm tạ cô đã giải quyết chuyện của Trấn Lưu Hồn, cũng cảm tạ cô có thể đưa bọn chúng đi đầu thai.
Tô Cẩm chúc phúc rồi gom bọn chúng lại cùng đưa xuống Địa Phủ, sau đó lại đem hồn phách thần sứ xuống mười tám tầng Địa Ngục, để được cảm thụ gói phục vụ “vui vẻ” của Địa Ngục.
Bên trong phòng 204, Sở Lâm nhìn hình ảnh trong gương, vành mắt không khỏi đỏ hoe.
Những hồn phách tàn khuyết không đầy đủ này mà trong lòng vẫn còn thiện niệm, nhưng thần sứ cùng với Thần Bùn hại nhiều người như vậy mà cũng dám tự xưng là thần nữa sao?
Quả thật phải cho bọn chúng cảm thụ cho kỹ những đau khổ trong Địa Ngục!
Còn có Thần Bùn kia nữa, cứ như vậy mà tan thành mây khói, thật sự quá lợi cho nó rồi!
Sở Lâm tức giận bất bình.
Tam Thanh quán chủ ở bên cạnh trấn an: “Kết quả như bây giờ đã là tốt nhất rồi…”
Lúc này, Nguyên Cảnh cũng nhận được tin nhắn cha anh gửi tới, nói rằng lão gia tử đã tỉnh lại, nhìn thấy không có gì đáng ngại cả. Đến tận lúc này, Nguyên Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Cẩm nhanh chóng quay về từ căn phòng bên cạnh, khoảnh khắc lúc cô trở về, phảng phất như có kim quang nhàn nhạt rơi ở trên người cô.
Tam Thanh quán chủ vô cùng kinh ngạc.
Kim quang này không phải là linh khí thông thường mà càng giống như là …công đức.
Ông ta nhìn Tô Cẩm thật kỹ, trong mắt tràn đầy vui mừng. Tuổi trẻ tài cao, lòng mang thiên hạ, ý chí rộng lớn, người như thế này chính là phúc khí của Huyền Môn.
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Tôi định đi nghỉ ngơi trước, chờ khi người của Tiểu tổ đặc biệt đem mấy người trong căn phòng bên cạnh đi thì chúng ta cùng rời khỏi Trấn Lưu Hồn này.”
“Tôi nghe theo sư phụ.”
“Tôi nghe A Cẩm.”
Tam Thanh quán chủ cũng phối hợp khẽ gật đầu: “Tôi cũng không có ý kiến gì.” Dù sao thì vẫn tự tay giao mấy người bán tượng đất ở trong căn phòng bên cạnh cho người của Tiểu tổ đặc biệt thì tốt hơn.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh có cùng ý kiến, quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Dù sao thì Trấn Lưu Hồn lúc này rất an toàn, bọn họ nếu còn ở lại trong phòng này sẽ ảnh hưởng đến việc Tô Cẩm nghỉ ngơi.
Tam Thanh quán chủ ở lại cũng không tốt, dù sao thì nam nữ khác biệt, ông ta định đặt thêm một phòng nữa.
Lúc ba người đi tới cửa, Sở Lâm đột nhiên dừng lại nói: “Chờ một chút!”
“Sao thế?” Tô Cẩm kinh ngạc nhìn anh ta.
Vẻ mặt Sở Lâm nghiêm túc chỉ vào một góc nào đó: “Hình như chúng ta quên mất Hứa hội trưởng rồi…”
Nói xong lời này, thời gian phảng phất như yên tĩnh mấy giây.
Tô Cẩm không quan tâm ồ một tiếng: “Tôi đang nói tại sao bên tai lại yên tĩnh như vậy nữa chứ.”
Thì ra vẫn còn một người đang ngủ mê man…
Tô Cẩm vung tay lên, thu lại tấm bùa trên người Hứa hội trưởng đang ngủ mê man kia. Tam Thanh quán chủ thở dài, chậm rãi đi tới một góc kéo người lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận