Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 110: Không cho phép mày làm tổn hại đến tượng thần của tao 2

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Triệu Mạn, Tô Cẩm tháo bức tranh kia xuống.
Lập tức, một “bức tượng thần” nhỏ nhắn tinh xảo hiện ra trước mặt mọi người.
Ánh mắt Triệu Mạn lập tức thay đổi, chẳng lẽ Tô Cẩm này thật sự có bản lĩnh gì à?
Cô ta giành trước mở miệng: “Trong phòng ngủ của tôi để một bức tượng thần thì sao chứ? Mấy người gióng trống khua chiêng đột nhập vào Triệu gia, chẳng lẽ để tìm bức tượng thần này à? Hay là nói, mấy người đã tìm cớ sẵn rồi, đã nghĩ kỹ làm sao để hãm tại tôi, hủy hoại thanh danh của tôi?”
Lời này vừa thốt ra, Sở Lâm liền xì một tiếng tỏ vẻ khinh miệt: “Hãm hại cô? Cô xứng sao?”
“Cô cho rằng cô là ai chứ? Dì tôi đường đường là phu nhân Lục gia, có thể có tâm tư gióng trống khua chiêng để hãm hại cô à? Cô cho rằng cô là bảo bối gì đây?”
Sở Lâm ghét bỏ muốn chết, thật không biết Triệu Mạn lấy dũng khí từ đâu mà dám nói ra những lời này.
Sắc mặt Triệu Mạn thay đổi liên tục.
Tô Cẩm cầm bức tượng thần kia, nhìn về phía Triệu Tẫn.
Ánh mắt cô trong veo trong suốt, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người: “Triệu tiên sinh, con gái của ông biến hóa lớn như vậy, ông không hề phát hiện ra điều gì bất thường sao?”
Khuôn mặt Triệu Tẫn cứng lại, con gái mình trở nên ưu tú xuất sắc, trong lòng ông ta không phải nói cũng biết vui đến cỡ nào.
Về phần một chút khác thường nho nhỏ kia, đương nhiên không phải là vấn đề gì lớn lắm.
Chỉ là giờ này khắc này, trực giác nói cho Triệu Tẫn biết, lần này sợ là xảy ra chuyện… Bằng không thì cũng sẽ không dẫn Lục phu nhân tới đây.
Ông ta ý đồ giảo biện: “Con gái mười tám thay đổi lớn, con gái cậu lại không hề phẩu thuật thẩm mỹ, nó trở nên xinh đẹp có gì bất thường chứ? Tô Cẩm, rõ ràng là cháu đang đố kỵ!”
Tô Cẩm lắc đầu thở dài: “Người đời thật ngu muội, vì lợi ích trước mắt mà không thèm để ý chuyện về sau.”
Ánh mắt của cô lại một lần nữa rơi vào trên thân Triệu Mạn: “Bởi vì lòng tham của bản thân mà lại đi thờ phụng một bức tà vật, cô có từng nghĩ tới sẽ có hậu quả gì chưa?”
Sắc mặt Triệu Mạn tối sầm: “Mày nói nhăng nói cuội gì đấy hả? Đây là một bức tượng thần! Cái gì mà tà vật, cái gì mà lòng tham chứ, mày nói gì tao nghe không hiểu! Mày mau trả tượng thần lại cho tao ngay!”
Cô ta có chút nóng nảy, dường như muốn giật lại bức tượng thần trong tay Tô Cẩm nhưng lại bị Nguyên Thất ngăn lại.
Tô Cẩm cầm bức “tượng thần” lạnh lùng nói: “Nếu cô cho rằng đây là tượng thần thì để tôi cho cô xem trong này rốt cuộc có giấu thứ gì!”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm khẽ buông tay ra, “tượng thần” nặng nề rơi xuống đất.
Triệu Mạn hét lên: “Không!” Trong mắt cô ta nhanh chóng hiện lên sát ý.
Giây tiếp theo, mọi người có mặt ở đây lại nhìn thấy bức “tượng thần” kia rơi xuống đất và không hề có dấu hiệu hư hại gì.
Không những vậy, bức “tượng thần” kia lại giống như có ý thức, đột nhiên nảy lên khỏi mặt đất, vững vàng bay về phía Triệu Mạn. Triệu Mạn vội vàng đưa tay ôm “tượng thần” vào trong ngực.
Trước cảnh tượng này, Triệu Tẫn chỉ có thể ngây ngốc.
Triệu Tẫn liên tục lui về phía sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Tô Cẩm cười một tiếng: “Triệu tiên sinh cảm thấy thứ này vẫn chỉ là một bức tượng thần thôi sao?”
Triệu Tẫn không nói một lời, không dám lên tiếng.
Ông ta nhìn vẻ mặt Triệu Mạn rõ ràng không đúng lắm, trong lòng tràn đầy khủng hoảng.
Lúc này, Triệu Mạn ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn Tô Cẩm: “Tao không cho phép mày làm tổn hại đến tượng thần của tao!”
Tô Cẩm chậc một tiếng, tiện tay quăng ra một lá bùa Thiên Lôi.
bùa Thiên Lôi rơi xuống, tia sét màu tím đánh ra từ phía trên đầu Triệu Mạn, vững vàng bổ vào bức tượng thần cô ta đang ôm trong ngực.
“Rắc” một tiếng, tượng thần vỡ vụn, rơi trên mặt đất.
Thời gian ước chừng chỉ yên tĩnh một chốc, sau đó tất cả mọi người ngoại trừ Triệu Mạn đều bịt mũi bịt miệng lại, vẻ mặt chấn kinh lẫn ghê tởm nhìn bức “tượng thần” kia.
Chỉ thấy bên trong bức tượng thần vỡ vụn có giấu một chòm tóc, chòm tóc kia được quấn lấy bằng một lá bùa ố vàng.
Phía trên lá bùa có thể mơ hồ nhìn thấy chu sa vẽ lên.
Trừ cái đó ra, bên trong còn có một cục màu đỏ thẫm, phát ra mùi tanh hôi khó chịu khiến người ta phải buồn nôn.
Triệu Mạn trơ mắt nhìn tượng thần mình thờ phụng vỡ vụn ra, ánh mắt cô ta dần dần trở nên điên cuồng: “Mày phá hủy tượng thần của tao! Mày phá hủy tượng thần của tao!”
Triệu Mạn nổi điên giống như muốn đánh về phía Tô Cẩm.
Thần sắc Tô Cẩm bình tĩnh, trở tay ném ra một lá bùa dán vào trên người Triệu Mạn. Ngay lập tức Triệu Mạn bị lá bùa làm bất động ngay tại chỗ.
“Trước đó đã nói, đây là tà vật.” Tô Cẩm chậm rãi giải thích: “Cũng không suy nghĩ xem một chút, có nhà đàng hoàng nào mà trong tượng thần đặt mấy thứ này hả?”
Tô Cẩm bịt mũi bước tới liếc mắt nhìn, một lúc sau, cô đối với Triệu Mạn sinh ra mấy phần khâm phục, cô quay đầu nhìn Triệu Mạn nói: “Cô cũng giỏi thật đấy, còn dám dùng máu tươi nuôi dưỡng tà vật nữa à?”
Sở Lâm tiến tới, nháy mắt mấy cái, trên mặt viết đầy mấy chữ cầu giải thích!
Tô Cẩm giải thích: “Loại tà vật như thế này cần phải dùng máu tươi của bản thân để cung phụng, không thể gián đoạn. Nhìn vào tuổi tác của tà vật này e rằng đã kéo dài được mấy năm rồi.”
“Lấy một chòm tóc, viết ngày sinh tháng đẻ lên giấy, lại dùng cấm thuật làm bùa quấn lại, cuối cùng đem mau tươi nhỏ vào phía trên tượng thần, như thế sẽ khiến chúng trói buộc lẫn nhau! Tà vật cần máu tươi, mà chủ nhân nuôi dưỡng thì cần tà vật giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện.”
Tô Cẩm nói xong lời cuối cùng liền thở dài.
“Trên đời này, luôn có rất nhiều người đối với thứ gì đó cầu mà không được, lại bởi cầu mà không được nên sinh ra chấp niệm. Mà tà vật này lại lợi dụng chấp niệm của con người, từ từ dẫn người ta vào bẫy, từ đó trở thành chủ nhân nuôi dưỡng tà vật, hoặc là nói, càng giống như là nô lệ của tà vật hơn, bởi vì đến tận cuối cùng bọn họ sẽ hoàn toàn bị tà vật khống chế…”
Ban đầu, cái nó cần chỉ là máu tươi.
Đến sau đó, có lẽ muốn chủ nhân nuôi dưỡng phải đánh đổi bằng cả mạng sống hoặc thậm chí dùng linh hồn của mình làm vật hiến tế.
Sở Lâm cái hiểu cái không, ngước mắt nhìn về phía Triệu Tẫn: “Nhìn thấy chưa? Đây là việc tốt mà con gái ông đã làm đấy!”
Triệu Tẫn ngơ ngác hết lần này đến lần khác, ông ta cẩn thận hỏi: “Sở thiếu gia, tôi thấy việc này cũng lạ quá, trên đời này làm gì có nhiều chuyện tà dị như vậy? Những lời Tô Cẩm nói cũng nghe quá rợn người…”
Ông ta cắn răng không nguyện ý thừa nhận.
Cho dù trong lòng có nghi ngờ thì vẻ ngoài vẫn là bộ dáng không tin như cũ.
“Theo tôi thấy đây chỉ là mấy trò nghịch ngợm của trẻ con thôi.” Triệu Tẫn vừa nói vừa nhìn về phía Triệu Mạn: “Tiểu Mạn, con nói có đúng không?”
Triệu Mạn không trả lời, cô là bị lá bùa làm cho bất động, căn bản không thể động đậy.
Chỉ có ánh mắt mới có thể truyền tải sự phẫn nộ của cô ta.
Sở Lâm không khỏi cười lạnh: “Với cái thái độ này của ông, khó trách sẽ phải nhận kết cục phú quý khó lâu, quả thật đáng đời!”
Trong lòng Triệu Tẫn run lên.
Đúng rồi, bà cụ cũng bởi vì bát tự châm ngôn của Tô Cẩm mà mới bị vạch mặt trước mặt mọi người.
Nhưng rõ ràng đó là do Tô Cẩm nói hươu nói vượn, cố ý nguyền rủa Triệu gia!
Ánh mắt ông ta vừa tức giận vừa bất bình.
Sở Lâm lười phản ứng lại Triệu Tẫn, anh ta đi đến bên người Tô Cẩm: “Sư phụ xem thử, anh họ xui xẻo của tôi đang ở đâu?”
Tô Cẩm: “Tôi đã nói rồi mà, hôm nay tôi tới là để phá nhà.”
Tiếng nói vừa dứt, Tô Cẩm nhìn về phía Nguyên Thất: “Anh dẫn người tới phá bỏ bức bức tường này, nhớ chú ý một chút, nhất là vị trí chính giữa.”
Nguyên Thất đã được chứng kiến sự lợi hại của Tô Cẩm, nghe vậy, lập tức hiểu được ý tứ của cô.
Trong lòng anh ta chấn động.
“…” Lời này là có ý nói…Rất có thể Lục thiếu gia nằm trong bức tường kia sao?
Nguyên Thất cố gắng bình tĩnh lại, đi qua gọi vài người. Người anh ta dẫn tới lập tức nghiêm chỉnh hành động.
Triệu Tẫn định ngăn lại nhưng lại bị Sở Lâm tóm lấy.
Sở Lâm hung hăng uy hiếp: “Tôi nói cho ông biết, Triệu Mạn con gái của ông bắt cóc anh họ tôi, có ý đồ hành hung anh ta! Với cái hành vi này của cô ta, đừng nói là phá bỏ cái bức tường này, cho dù có dỡ luôn toàn bộ Triệu gia lên thì ông cũng có thể làm gì được???”
Sắc mặt Triệu Tẫn đột nhiên trắng bệch.
“Sở, Sở thiếu gia… Sao, sao mà con bé có thể bắt cóc Lục thiếu gia được?”
Hơn nữa, Triệu Mạn nhìn cũng không phải là đối thủ của Lục Chi Ninh mà?
Sở Lâm hừ một tiếng, Triệu Mạn đã có thể nuôi tà vật, vậy thì bắt cóc Lục Chi Ninh có là gì?
Ánh mắt Tô Cẩm hờ hững nhìn qua Triệu Mạn: “Từ khi bắt đầu cô đã sai rồi.” Cô phất tay, Triệu Mạn vẫn không thể cử động như cũ, chỉ là miệng có thể phát ra âm thanh.
“Tao không sai, tao không hề sai!” Trong ánh mắt Triệu Mạn, hận ý và điên cuồng xen lẫn.
“Cái mà tao thờ phụng không phải là tà vật gì hết, cái tao thờ phụng chính là thần! Thần chí cao vô lượng! Thần có thể thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của tao, tao phải trở nên xinh đẹp, trở nên ưu tú, tao dùng máu tươi làm vật trao đổi, thần cũng thỏa mãn tâm nguyện của tao!
Rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi là tao có thể trở thành người mà Lục Chi Ninh yêu nhất, tất cả là do mày! Chính mày đã phá hủy chuyện tốt của tao!”
Nếu không phải Triệu Mạn không thể động đậy, sợ là lúc này đã bổ nhào tới động thủ với Tô Cẩm rồi.
Tô Cẩm có chút cạn lời: “Không biết hối cải.”
Rõ ràng sự thật rành rành ra đó, cô ta lại không chịu tiếp nhận.
Tô Cẩm lười lãng phí thời gian với Triệu Mạn, thấy Nguyên Thất phá bức tường gần tới chính giữa, cô cau mày nói: “Chờ một chút.”
Nguyên Thất và mấy người khác dừng động tác trong tay, đồng loạt nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm: “…Mọi người vẫn còn hơi mạnh tay.”
Tiếng nói vừa dứt, Tô Cẩm lấy ra một tờ giấy vàng, nhanh chóng vẽ bùa trên giấy. Sau khi vẽ xong, cô ném lên tường.
Tô Cẩm: “Mọi người tránh ra hết đi.”
Nguyên Thất ra hiệu mọi người lùi lại, một giây sau, chỉ thấy nửa bức tường còn lại giống như có thứ gì đó phá vỡ từ bên trong chui ra.
Mấy viên gạch trên tường lần lượt rơi xuống, chỉ thấy bên trong bức tường có một bóng người.
Mẹ Lục chỉ liếc mắt đã nhận ra được đó là Lục Chi Ninh, bà ấy cuống quýt bước tới hét lên: “Chi Ninh!”
Sở Lâm bước tới hỗ trợ.
Triệu Tẫn ở bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Ông ta nhức đầu nhìn sang Triệu Mạn: “Mày, mày cái đồ nghịch nữ này, sao mày lại có thể làm ra chuyện thế này hả?”
Ông ta không biết làm sao mà Triệu Mạn có thể làm ra được như vậy, nhưng Lục Chi Ninh ở Triệu gia, chuyện này ông ta đã không thể nói được gì nữa rồi.
Lục gia không thể nào bỏ qua cho bọn họ nữa.
Triệu Tẫn chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu Triệu Mạn, huống chi chuyện này, bản thân ông ta quả thật cũng không biết gì hết.
Triệu Tẫn vừa khóc vừa giải thích.
Đáng tiếc, người ở chỗ này, không ai thèm để ý đến ông ta.
Triệu Mạn không thể nhịn được nữa, cắt ngang lời Triệu Tẫn khóc lóc kể lể: “Mấy chuyện con làm chẳng lẽ không phải là điều mà cha muốn nhìn thấy sao? Cha hy vọng con trở nên xinh đẹp nổi bật, có nhiều người theo đuổi, càng hy vọng con có thể lấy lòng được Lục Chi Ninh, từ đó mang theo cả Triệu gia đi lên như diều gặp gió. Bây giờ xảy ra chuyện, cha lại đem tất cả mọi chuyện đổ hết trên đầu con?
Cho dù con có là hung phạm thì cha cũng là người thêm dầu vào lửa!”
Triệu Tẫn nhất thời không nói nên lời…
Tô Cẩm lúc này đã tiến vào trạng thái xem kịch.
Mọi chuyện đã xong, cũng đến lúc hóng hớt rồi.
Cô tranh thủ liếc mắt nhìn Lục Chi Ninh rồi nói: “Anh ta không sao đâu, lát nữa sẽ tỉnh lại.”
Mẹ Lục lau nước mắt, liên tục nói cám ơn.
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Cẩm đột nhiên sắc bén, cô lập tức quay đầu, bàn tay trắng nõn vung lên, ném ra ngoài một lá bùa.
Tà vật vốn nằm bên trong khối màu đỏ thẫm lúc này dường như có linh tính, nó cố gắng chạy trốn, lúc chạy tới cửa sổ thì bị lá bùa của Tô Cẩm bắt lại.
Tô Cẩm nhìn tà vật đang giãy dụa muốn chạy trốn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn đầy vẻ lạnh lùng, lại dám giở trò ngay dưới mí mắt của cô sao?
Vậy thì để cô có nó tan thành mây khói đi!
Một lá bùa đánh tới, tà vật màu đỏ thẫm kia phát ra một tiếng kêu chói tai rồi nhanh chóng biến thành tro bụi cùng với lá bùa, gió thổi qua, lập tức tiêu tán.
Phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Ngay sau khi tà vật hoàn toàn biến mất, chỉ thấy từ trong miệng Triệu Mạn tràn ra máu tươi.
Tô Cẩm hờ hững nhìn cảnh tượng này, cô gỡ lá bùa trên người Triệu Mạn ra, Triệu Mạn giống như mất hết sinh cơ, lập tức ngã xuống đất.
Triệu Mạn trước đó tinh thần phấn chấn, giờ phút này lại trở nên vô cùng tiều tụy.
Triệu Mạn định nhào tới tấn công Tô Cẩm, đáng tiếc, cô ta thậm chí còn chẳng có sức để đứng dậy.
Tô Cẩm: “Cái mà cô cung phụng chính là tà vật, tà vật xưa nay chưa hề nương tay với nô lệ của mình. Nếu tôi không đoán sai, cô đã cầu xin hai nguyện vọng với tà vật của mình. Thứ nhất là muốn làm cho Lục Chi Ninh yêu cô, thứ hai chính là khi tôi mang người xuất hiện ở đây, cô hy vọng tà vật giúp cô che giấu Lục Chi Ninh!”
Ánh mắt Triệu Mạn ánh mắt lấp lóe, không hề phản bác, tất cả những lời Tô Cẩm nói đều đúng cả.
Cô ta không biết tại sao Tô Cẩm có đạo pháp lợi hại như vậy, cô ta chỉ biết rằng, chính Tô Cẩm đã phá hủy hết tất cả mọi thứ của cô ta.
Một ngày nào đó, cô ta sẽ trả thù Tô Cẩm!
Tô Cẩm nhìn lướt qua Triệu Mạn rồi nói tiếp: “Cô không có cơ hội trả thù tôi đâu, cô đã liên tiếp cầu xin hai nguyện vọng như vậy, lại muốn nhanh chóng đạt thành nên cái giá phải trả không chỉ là máu tươi!”
Trước đó, cô ta muốn trở nên xinh đẹp ưu tú đều là dùng thời gian từng giờ từng phút tích lũy mà thành.
Mà lần này, rõ ràng là Triệu Mạn quá vội vàng, muốn nhanh chóng đạt thành tâm nguyện.
Trong tình huống như thế, sợ là Triệu Mạn còn đáp ứng với tà vật bằng thứ khác.
Ví dụ như: Linh hồn.
Trong lòng Triệu Mạn đột nhiên run lên, cô ta khó khăn ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm.
Trong nháy mắt đó, Tô Cẩm nhìn thấy rõ ràng tướng mạo ban đầu của Triệu Mạn. Sau khi tà vật bị hủy, gương mặt kia của Triệu Mạn không còn giữ lại được nữa.
Từ tướng mạo mà xem, cả đời này của Triệu Mạn đã bị phế rồi.
Thờ phụng tà vật, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da.
Tô Cẩm không nhanh không chậm lấy từ trong phòng Triệu Mạn ra một tấm gương soi, sau đó đưa tới trước mặt Triệu Mạn: “Cô tự xem đi, đây mới chính là dung mạo thật sự của cô.”
Không tính là quá kinh diễm, nhưng dáng dấp cũng không xấu.
Thế mà vẫn cứ bởi vì dung mạo mà lại làm ra loại chuyện này.
Triệu Mạn liếc nhìn gương mặt mình ở trong gương, lập tức giãy dụa giống như phát điên: “Cất đi, cất đi, đây không phải gương mặt của tôi, không phải!”
Nhan sắc cô ta kinh diễm, vẻ ngoài xuất sắc, gương mặt bình thương không có gì lạ kia sao có thể là khuôn mặt của cô ta cho được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận