Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1037: Tôi có một người bạn 2

Tôi có một người bạn 2
Mà Tư Không gia chủ lại càng không cần phải nói, hoàn toàn phớt lờ ý nguyện của nhị đồ đệ, cứ khăng khăng cướp người, còn muốn phá hủy quan hệ thầy trò của bọn họ nữa.
Hành vi như thế quả thật không thể khiến cho người ta sinh ra chút hảo cảm nào.
Nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Đối với những chuyện nghĩ mãi mà không rõ, Tô Cẩm luôn trực tiếp đặt sau đầu, bất kể như thế này thì chuyện này vẫn chưa xong, mà chuyện của Thiên Uyên cũng chưa kết thúc, cho nên bọn họ vẫn còn phải tiếp tục ở lại Tiểu Bồng Lai.
Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ Phương Tri Hạc.
Toàn bộ Huyền Môn thế gia này giống như một bí ẩn đang chờ họ làm sáng tỏ…
Trong giây lát, Tô Cẩm ngửa mặt lên trời mỉm cười.
“Ngủ đi, có lẽ khi tỉnh dậy sẽ có điều gì đó bất ngờ.”
“Được.” Ba người đồng thanh trả lời.
Một hồi lâu sau, Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn đại đồ đệ của mình, dùng ánh mắt hỏi anh ta: Ngủ không được à?
Sở Lâm gật đầu.
Hai người nhìn Phương Tri Hạc và Nguyên Cảnh đang nhắm mắt lại, rồi cẩn thận cùng nhau đứng dậy từ trên thảm.
Sở Lâm đi theo Tô Cẩm đi mấy bước ra ngoài.
Tô Cẩm chọn một vị trí phù hợp, chỉ cần quay người lại sẽ nhìn thấy nhị đồ đệ và Nguyên Cảnh.
“Sư phụ, có phải người chúng ta đang tìm đang ở ngay tại…”
Chưa kịp nói xong thì đã bị Tô Cẩm ngắt lời: “Đừng có gấp, chuyện này cứ để sau rồi nói. Chúng ta bây giờ chưa thể nói rõ ra được đâu.” Dù sau thì từ mặt ngoài vẫn là bọn họ đi cùng Tri Hạc tới đây tìm người thân.
Sở Lâm vốn là người lạc quan, lúc này lại không nhịn được thở dài: “Tội nghiệp nhị sư đệ.”
Còn tưởng rằng có thể nhận thân, thế mà suýt chút nữa đã trở thành kẻ thù.
Ánh mắt Tô Cẩm dần rơi từ Phương Tri Hạc sang Nguyên Cảnh.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời trong huyễn cảnh, cô ngập ngừng rồi nói thầm với đại đồ đệ của mình: “Đại đồ đệ, tôi có một người bạn.”
Sở Lâm đang buồn bực bỗng nhiên bị lời mở đầu này làm cho sửng sốt.
Anh ta lập tức lấy lại tinh thần, thái độ nghiêm túc nhìn sư phụ nhà mình. Trực giác mách bảo rằng những gì sư phụ sắp nói tiếp theo không hề đơn giản.
“Sư phụ, cô nói…”
Tô Cẩm uyển chuyển nói: “Chuyện là thế này, một người bạn của tôi vô tình phát hiện ra một người bạn thân của cô ấy…hình như không đúng lắm…”
Sở Lâm sửng sốt: “Không đúng là không đúng thế nào?”
Tô Cẩm ngập ngừng nói: “Người bạn này của cô ấy lại muốn chết cùng cô ấy…”
Sở Lâm lập tức choáng váng.
“…” Cùng chết? Đây là một phương thức biểu đạt mới sao?
Sở Lâm sửng sốt hết lần này đến lần khác, lắp bắp phân tích: “Sư phụ, hay là cô nói rõ hơn một chút? Là trong tình huống nào mà người kia lại muốn chết cùng với bạn của cô?”
Chẳng là là kẻ thù giấu mặt hay là có thâm thù đại hận gì?
Tô Cẩm thở dài, thấp giọng nói: “Hình như là người bạn kia cho rằng cô ấy xảy ra chuyện nên đi giúp cô ấy báo thù. Sau khi báo thù xong lại muốn chết cùng với cô ấy…”
Sở Lâm bỗng nhiên vỗ đùi: “Ồ, đương nhiên là vì người kia thích bạn của cô rồi!”
Trong phương diện tình cảm, sư phụ đúng là chậm chạp, một chuyện rõ ràng như vậy mà còn phải hỏi anh ta nữa sao?
Nếu không phải tình yêu thì sao có thể thành ra như thế được?
Đợi đã? Vẻ mặt Sở Lâm cứng lại.
Chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề thì sẽ không hỏi sư phụ về vấn đề tình cảm, mà sư phụ cũng không có nhiều bạn bè. Mấy ngày gần đây, sư phụ vẫn luôn đi cùng với bọn họ.
Vậy là, liệu có khi nào là sư phụ bịa chuyện ra không?
Sở Lâm đứng đó, hai mắt trợn tròn như chết lặng.
Tô Cẩm cũng bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận