Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 702: Gặp lại Tiểu tổ đặc biệt 1

Bên trong phòng 204, Sở Lâm nhìn hình ảnh trong gương, vành mắt không khỏi đỏ hoe.
Những hồn phách tàn khuyết không đầy đủ này mà trong lòng vẫn còn thiện niệm, nhưng thần sứ cùng với Thần Bùn hại nhiều người như vậy mà cũng dám tự xưng là thần nữa sao?
Quả thật phải cho bọn chúng cảm thụ cho kỹ những đau khổ trong Địa Ngục!
Còn có Thần Bùn kia nữa, cứ như vậy mà tan thành mây khói, thật sự quá lợi cho nó rồi!
Sở Lâm tức giận bất bình.
Tam Thanh quán chủ ở bên cạnh trấn an: “Kết quả như bây giờ đã là tốt nhất rồi…”
Lúc này, Nguyên Cảnh cũng nhận được tin nhắn cha anh gửi tới, nói rằng lão gia tử đã tỉnh lại, nhìn thấy không có gì đáng ngại cả. Đến tận lúc này, Nguyên Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Cẩm nhanh chóng quay về từ căn phòng bên cạnh, khoảnh khắc lúc cô trở về, phảng phất như có kim quang nhàn nhạt rơi ở trên người cô.
Tam Thanh quán chủ vô cùng kinh ngạc.
Kim quang này không phải là linh khí thông thường mà càng giống như là …công đức.
Ông ta nhìn Tô Cẩm thật kỹ, trong mắt tràn đầy vui mừng. Tuổi trẻ tài cao, lòng mang thiên hạ, ý chí rộng lớn, người như thế này chính là phúc khí của Huyền Môn.
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Tôi định đi nghỉ ngơi trước, chờ khi người của Tiểu tổ đặc biệt đem mấy người trong căn phòng bên cạnh đi thì chúng ta cùng rời khỏi Trấn Lưu Hồn này.”
“Tôi nghe theo sư phụ.”
“Tôi nghe A Cẩm.”
Tam Thanh quán chủ cũng phối hợp khẽ gật đầu: “Tôi cũng không có ý kiến gì.” Dù sao thì vẫn tự tay giao mấy người bán tượng đất ở trong căn phòng bên cạnh cho người của Tiểu tổ đặc biệt thì tốt hơn.
Sở Lâm và Nguyên Cảnh có cùng ý kiến, quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Dù sao thì Trấn Lưu Hồn lúc này rất an toàn, bọn họ nếu còn ở lại trong phòng này sẽ ảnh hưởng đến việc Tô Cẩm nghỉ ngơi.
Tam Thanh quán chủ ở lại cũng không tốt, dù sao thì nam nữ khác biệt, ông ta định đặt thêm một phòng nữa.
Lúc ba người đi tới cửa, Sở Lâm đột nhiên dừng lại nói: “Chờ một chút!”
“Sao thế?” Tô Cẩm kinh ngạc nhìn anh ta.
Vẻ mặt Sở Lâm nghiêm túc chỉ vào một góc nào đó: “Hình như chúng ta quên mất Hứa hội trưởng rồi…”
Nói xong lời này, thời gian phảng phất như yên tĩnh mấy giây.
Tô Cẩm không quan tâm ồ một tiếng: “Tôi đang nói tại sao bên tai lại yên tĩnh như vậy nữa chứ.”
Thì ra vẫn còn một người đang ngủ mê man…
Tô Cẩm vung tay lên, thu lại tấm bùa trên người Hứa hội trưởng đang ngủ mê man kia. Tam Thanh quán chủ thở dài, chậm rãi đi tới một góc kéo người lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận