Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 442: Sườn xám 2

Sở Lâm lôi kéo bà ấy, nói với bà ấy một chút kiến thức nhỏ đơn giản.
Lục phu nhân nghĩ một chút, lại hỏi: “Nhưng là, Tô quán chủ là sư phụ cháu, cô ấy lại chăm sóc cháu lâu như vậy, dì trò chuyện bày tỏ tâm ý cũng không được sao?”
Sở Lâm từ chối dứt khoát: “Không được.”
Lục phu nhân thở dài: “Được rồi, là tôi mạo phạm rồi, Tô quán chủ đừng trách móc.”
Thì ra quà cũng không thể tùy tiện tặng.
Sở Lâm lại trấn an vài câu, rất nhanh đã chuyển chủ đề: “Phải rồi, sao chị họ đột nhiên lại trở về vậy? Trước khi về không báo cho mọi người biết sao?”
Lục phu nhân suy nghĩ một chút: “Nó có một người chị em quan hệ không tệ, nói là sắp kết hôn, nó trở về tham gia hôn lễ.”
“Như vậy à.” Sở Lâm tùy ý trả lời một câu, cũng không để ở trong lòng.
Vốn dĩ là để nói sang chuyện khác nên thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu.
Tô Cẩm lại lặng lẽ nhìn Lục phu nhân.
Ai, thật rất muốn thêm Wechat của quỷ xui xẻo Lục đại tiểu thư, chỉ là Lục phu nhân đối với mình cũng không tệ lắm, nếu như cô trực tiếp mở miệng, ngộ nhỡ hù doạ đến Lục phu nhân thì không tốt lắm.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Cẩm tràn đầy ánh sáng.
Thỉnh thoảng cũng sẽ thoáng hiện một chút buồn bực.
Nguyên Cảnh cách cô tương đối gần, chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của cô, nghiêng người sang hỏi: “Ở Lục gia không được thoải mái à?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì là… ?” Nguyên Cảnh kinh ngạc chớp mắt một cái.
Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một khả năng, không phải là cô còn băn khoăn về Lục đại tiểu thư đấy chứ?
Tô Cẩm nhỏ giọng nói: “Tôi muốn thêm bạn với Lục tiểu thư.”
Cuối cùng, Tô Cẩm lại bổ sung một câu: “Cô ấy quá xui xẻo, không thêm bạn, thật sự là đáng tiếc!”
Nguyên Cảnh trầm mặc vài giây, nhẹ giọng nói: “Không sao, quỷ xui xẻo này, không chạy được.” Hơn nữa Lục gia có quan hệ hợp tác lâu dài với A Cẩm, cho nên, quỷ xui xẻo Lục Chi Vận này, chắc chắn chạy không được, sớm muộn cũng rơi vào trong tay A Cẩm.
Tô Cẩm nghĩ một chút, cảm thấy lời này của Nguyên Cảnh rất có lý.
Tiền của cô, quả thực không chạy được!
...
Lục Chi Vận đắc ý ở trong phòng để quần áo thử mấy bộ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, có điều, luôn cảm thấy có cảm giác thiếu sót.
Đột nhiên, cô ấy nghĩ đến chiếc sườn xám mua lúc dạo phố kia.
Cô ấy rất ít khi mặc sườn xám, cũng không phải rất thích, nhưng hôm nay lúc đi ngang qua cửa tiệm kia, liếc một chút đã bị chiếc sườn xám kia câu mất hồn.
Lục Chi Vận tìm ra một chiếc hộp tinh xảo trong đống quần áo, sau đó từ từ mở ra.
Sườn xám màu trắng đập vào mắt.
Đáy mắt Lục Chi Vận mang theo chút mong đợi nhỏ lấy sườn xám ra, đầu ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua chất liệu của chiếc sườn xám.
Cô ấy lẩm bẩm một câu: “Cũng không biết dùng chất liệu gì, xúc cảm thật tốt…”
Bên trên sườn xám màu trắng thêu lên từng đoá hoa một, mỗi đóa hoa đều mười phần coi trọng, ngay cả cúc cũng tinh xảo không một chút tì vết, mỗi một chỗ đều thể hiện rõ sự tinh xảo quý giá của sườn xám.
Lục Chi Vận cầm sườn xám ướm thử trên người một chút, nhìn tươi mới lại tiên khí mười phần, cô ấy tràn đầy ý cười đi vào trong phòng thay quần áo.
Cùng lúc đó.
Tô Cẩm ngồi trong phòng khách, cảm giác được rõ ràng trận pháp cô bày ở trong Lục gia, có một tia dị động.
Tô Cẩm mấp máy môi, vận khí của Lục đại tiểu thư này… Có thể so sánh với Lục Chi Ninh rồi.
Mấy phút sau, Lục Chiêu Hoà không quá vui vẻ nhìn vợ mình: “Vận Nhi đâu?”
Khách đều ngồi đây rồi, duy chỉ có Vận Nhi là không thấy, mặc dù bọn họ đã rất thân quen với Tô quán chủ, nhưng chuyện này không khỏi mất lễ nghĩa.
Lục phu nhân suy tư một giây: “Chắc là đang ở phòng để quần áo, hôm nay nó mua không ít quần áo, tôi đã bảo Chi Ninh đi gọi nó rồi.” Giải thích xong những điều này, bà ấy lại nhìn về phía Tô Cẩm, ngượng ngùng xin lỗi.
Tô Cẩm khẽ xua tay: “Không sao.”
Đang nói, Lục Chi Ninhh bối rối từ trên lầu đi xuống: “Con không thấy chị đâu, cho dù là phòng ngủ hay phòng để quần áo của chị ấy, con cũng không thấy người. Gọi nhiều lần, cũng không ai trả lời, điện thoại cũng không gọi được, không biết người đã chạy đi đâu…”
Sắc mặt Lục Chiêu Hoà trong nháy mắt trở nên khó coi, đã nói với nó, Tô quán chủ là khách, còn có Nguyên Tam gia ở đây, hai vị khách này đều rất quan trọng, làm sao còn giống như trẻ con, đối với chuyện gì cũng không để tâm?
Không khí trong nháy mắt căng thẳng.
Lục Chi Ninh nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta…”
Lời còn chưa nói hết, Tô Cẩm đã lên tiếng nói: “Tới rồi.”
Lục Chi Ninh kinh ngạc chớp mắt một cái, không hiểu hai chữ này là có ý gì, một giây sau, nghe thấy tiếng bước chân, anh ta mới bừng tỉnh đại ngộ.
Mấy người cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía có tiếng bước chân.
Vừa hay nhìn thấy Lục Chi Vận mặc sườn xám, chậm rãi đi về phía bọn họ, sườn xám màu trắng phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ, cả người nhìn tươi mát tiên khí mười phần, lại kết hợp với gương mặt xinh đẹp kia của Lục Chi Vận, càng lộ ra sự dịu dàng hào phóng của cô ấy, giống như tiên tử.
Lục Chi Ninh lấy lại tinh thần, nhịn không được sợ hãi than một tiếng: “Không hổ là chị ruột của em, dáng vẻ này sợ là sẽ câu mất hồn của không ít người!”
Chiếc sườn xám này mặc trên người cô ấy, đơn giản không có gì thích hợp bằng!
Lục Chiêu Hoà ho nhẹ hai tiếng: “Vận Nhi, lần sau không được chậm như vậy, để khách chờ, thất lễ biết bao?”
Lục Chi Vận ôn nhu cười một tiếng, cô ấy dịu dàng thì thầm trả lời: “Cha dạy phải, Vận Nhi không dám nữa.” Sau đó cô ấy ngồi bên cạnh Lục Chi Ninh.
Một giây sau, Lục Chi Ninh bật cười một tiếng.
Anh ta thấp giọng nói chuyện với Lục Chi Vận: “Chị cho rằng thay bộ quần áo khác, là thật sự có thể giả vờ ôn nhu thục nữ à? Phong cách của chị cũng không phải như này, nén cuống họng nói chuyện, nghe không tự nhiên…”
Vừa dứt lời, Lục Chi Ninh liếc nhìn Lục Chi Vận một cái.
Đáy mắt Lục Chi Vận vẫn như cũ tràn đầy ôn nhu.
Lục Chi Ninh rụt lại, chỉ cảm thấy da gà cũng sắp nổi lên rồi.
Anh ta nghiêng đầu sang chỗ khác không nói chuyện với Lục Chi Vận nữa, được rồi, cũng không biết chị gái lại phát điên gì nữa, lại muốn đứng dậy đóng vai ôn nhu thục nữ, nếu như chị ấy muốn tiếp tục diễn, anh ta cũng không tiện nói thêm gì.
Không chỉ có Lục Chi Ninh không nghĩ nhiều, ngay cả Lục phu nhân và Lục Chiêu Hoà cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì người một nhà đều hiểu rất rõ Lục Chi Vận đối với Nguyên Cảnh có một chút ý tứ như vậy, phản ứng đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục Chi Vận biến thành ôn nhu, đều cho là cô ấy thay chiếc sườn xám, muốn giả vờ làm người ôn nhu thục nữ, muốn cọ chút hảo cảm ở chỗ Nguyên Cảnh…
Mà Nguyên Cảnh đối với việc làm không có ý nghĩa gì của cô ấy, bọn họ cũng biết, hai người này rõ ràng không có khả năng.
Còn nữa, mấy năm này, Lục Chi Vận đối với Nguyên Cảnh cũng không phải kiểu dây dưa kia, cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ tới chạy đến trước mặt anh ấy cọ chút cảm giác tồn tại, nói một câu, trừ chuyện đó ra, cũng không có hành động gì quá phận, cũng chưa từng vượt khuôn.
Thế là, ai cũng không nói thêm điều gì, ngầm hiểu lẫn nhau không làm hỏng việc này.
Tô Cẩm và Phương Tri Hàn ăn rất vui vẻ, ngược lại là Sở Lâm, thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Chi Vận một chút, dáng vẻ thì cứ như muốn nói lại thôi.
Sau khi ăn xong, Lục Chi Vận đứng dậy, Sở Lâm cũng muốn đứng dậy theo, kết quả còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị sư phụ anh ta nhẹ nhàng đá một cái.
Sở Lâm kinh ngạc nhìn Tô Cẩm, hơi nghi hoặc một chút: “Sư phụ?”
Tô Cẩm nhẹ giọng nói: “Anh không thấy tiểu sư đệ anh chưa ăn no sao? Lại đi lấy cho nó chút hoa quả ăn tráng miệng.”
Sở Lâm phản ứng không chậm, trong giây lát đã hiểu sự âm chỉ của Tô Cẩm.
Ngay cả anh ta cũng nhận ra chị họ không đúng lắm, sư phụ chắc chắn đã sớm biết.
Sở Lâm không hỏi nhiều, thành thật đi lấy hoa quả cho Phương Tri Hàn.
Chờ Sở Lâm lấy hoa quả trở về, chỉ thấy Lục Chi Vận kéo Tô Cẩm ngồi trên ghế sofa, mà Nguyên Cảnh còn có Lục Chi Ninh thì ở bên cạnh nhìn.
Anh ta kinh ngạc đi qua, có chút không nghĩ ra.
Sau đó anh ta nghe thấy Lục Chi Vận khen sư phụ anh ta các kiểu.
Lục Chi Vận vẻ mặt hâm mộ nói: ” Tô cô nương, da của cô thật đẹp, nhất là gương mặt này của cô, nhìn tinh xảo cực kỳ, ngũ quan cũng rất tốt, tổ hợp lại với nhau, đơn giản là hoàn mỹ.
Tôi đoán nếu vành mắt đỏ lên, sẽ khiến cho không ít đàn ông đau lòng…”
Lời này nghe có vẻ là lời hay ý đẹp, nhưng, luôn cảm thấy có hơi thở trà xanh.
Về phần Tô Cẩm là kiểu thẳng nữ sắt thép này, hoàn toàn không bắt được trà xanh Lục Chi Vận.
Cô hỏi lại: “Tại sao tôi phải đỏ mắt? Tôi lại không thể khóc!”
Lục Chi Vận: “... ?”
Tô Cẩm nói tiếp: “Hơn nữa tôi sẽ không để cho đàn ông đau lòng, tôi sẽ chỉ khiến ác quỷ đau lòng, là kiểu đau đến tan thành mây khói… Lục đại tiểu thư muốn thử một chút không?”
Cơ thể Lục Chi Vận run rẩy, giống như là bị kinh sợ: “Cô Tô nói đùa rồi, đang yên đang lành nói chuyện ác quỷ, tan thành mây khói gì chứ, điềm xấu…”
Tô Cẩm khẽ gật đầu: “Đúng là điềm xấu.”
Một giây sau, Tô Cẩm chuyển chủ đề: “Có điều tôi cảm thấy Lục đại tiểu thư dáng dấp càng đẹp hơn, khung người rất đẹp, trời sinh chính là mỹ nhân.
Tôi đoán, đẹp giống như Lục đại tiểu thư, lại càng dễ bị những thứ linh tinh nhớ nhung, Lục đại tiểu thư đi ra ngoài phải cẩn thận, mỹ nhân nhất định phải bảo vệ mình cho tốt.
Thế đạo này ấy à, không an toàn.”
Tô Cẩm vừa nhắc nhở, vừa thuận tay sờ soạng bàn tay nhỏ của Lục Chi Vận một cái.
“Ai, tay Lục tiểu thư, làm sao lại lạnh như vậy chứ?”
Lục Chi Vận kinh hãi thu tay lại, nhỏ giọng trả lời: “Có thể là bị mấy câu của cô Tô hù dọa, cho nên có chút hơi lạnh.”
Tô Cẩm a lên một tiếng: “Hoá ra mỹ nhân không sợ hãi, tôi nghĩ ngược rồi!”
Lục Chi Vận há hốc mồm, đột nhiên phát hiện lời này của Tô Cẩm, cô ấy không tiếp nổi nữa…
Trong lúc nhất thời, trở nên rất lúng túng.
Ban đầu Lục Chi Ninh không hiểu, nhưng lời của Tô quán chủ, càng nghe càng thấy lạ.
Trong thoáng chốc, anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, hai người đối mặt, Lục Chi Ninh hoảng hốt hiểu ra, nhưng, anh ta giống như lại không hiểu hoàn toàn.
Anh ta nghĩ một chút, anh ta cũng không biết mình có thể làm cái gì.
Thế là anh ta yên lặng xoay người, nói một câu: “Tôi cũng đi lấy chút hoa quả cho Tiểu Tri Hàn, ăn nhiều một chút cho nhanh lớn.”
Phương Tri Hàn lấy hoa quả, chỉ cảm thấy mình giống như người sinh ra ở bên thắng: “Em có thể đi theo anh Lục để lấy không?” Hoa quả, cậu bé có thể!
Hu hu, không phải cậu bé thèm, thật sự là hoa quả ở Lục gia ngon hơn so với bên ngoài!
Lục Chi Ninh ừ một tiếng, lôi kéo Phương Tri Hàn rời đi.
Ngộ nhỡ chị gái anh ta thật sự xảy ra vấn đề, bọn họ vẫn là không nên ở lại đây cản trở…
“Lục đại tiểu thư không phải cảm thấy lạnh à? Trở về phòng mặc thêm bộ quần áo đi, đừng để nhiễm phong hàn.” Cô thuận miệng nói một câu.
Ngay sau đó, Tô Cẩm đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi cũng cần phải trở về, cũng không thể ở lại đây ăn cả cơm tối, tôi sẽ rất xấu hổ.”
Tô Cẩm muốn đi, Nguyên Cảnh dĩ nhiên cũng rời đi theo.
Sở Lâm phối hợp khẽ nói: “Tôi đi xem Tri Hàn lấy bao nhiêu hoa quả.”
Lục Chi Ninh vừa đưa Phương Tri Hàn đến nhà bếp, mờ mịt nhìn sang Sở Lâm: “Mấy người phải đi á?” Anh ta khiếp sợ không thôi.
Chẳng lẽ là mình đoán sai rồi hả? Thế nhưng mấy câu vừa rồi của Tô quán chủ, rõ ràng ý vị sâu xa, nếu đã như vậy, chẳng lẽ không thể giải quyết chuyện của Lục Chi Vận sao?
Ngộ nhỡ Lục Chi Vận dính mấy thứ bẩn thỉu, tránh không được sẽ xảy ra chuyện…
Sở Lâm cho anh ta một ánh mắt ý vị thâm trường: “Anh gấp cái gì? Bình tĩnh một chút, đừng quên là anh có bùa Hộ Mệnh, huống chi, năng lực của sư phụ em anh còn không biết à?”
Cho dù thật sự có chuyện, cũng có thể trong chớp mắt đã trở lại Lục gia.
Cho dù anh ta cảm thấy, sư phụ chắc chắn là có mục đích khác, đừng hỏi vì sao anh ta chắc chắn như thế, dù sao, sư phụ cũng không có khả năng để cho tiền của cô chạy…
Loại chuyện làm ăn đưa tới cửa này, sư phụ không có khả năng không làm.
Trong lúc hai anh em đối mặt, ánh mắt Lục Chi Ninh lóe lên, nghĩ đến bùa Dịch Chuyển của Tô quán chủ, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cho dù xảy ra chuyện gì, anh ta cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng Tô quán chủ.
Lại thêm lúc trước những kinh nghiệm kia, Lục Chi Ninh cảm thấy, mấu chốt nhất vẫn là ở chỗ phải thật nghe lời, Tô quán chủ bảo làm cái gì, thì anh ta làm cái đó.
Lục Chi Ninh sắp xếp cho Phương Tri Hàn một đống hoa quả, sau đó tiễn mấy người rời đi, tiễn đến tận cửa, Phương Tri Hàn vẫy tay với anh ta: “Anh Lục, anh cho em hoa quả, em đều nhớ, anh yên tâm, về sau có món gì ăn ngon, em cũng sẽ nhớ đến anh!”
“Coi như em có lương tâm.” Lục Chi Ninh bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai, ai bảo Phương Tri Hàn tuổi còn nhỏ chứ, tuổi còn nhỏ cũng không được chiều chuộng thật tốt?
Tô Cẩm cũng không quay đầu lại lên xe.
Chờ Lục Chiêu Hoà và Lục phu nhân nghe thấy tiếng, từ trên lầu đi xuống, Tô Cẩm đã lên xe nghênh ngang rời đi.
Lục phu nhân kéo Lục Chi Ninh một cái: “Tô quán chủ muốn đi, chuyện lớn như vậy làm sao con không nói cho mẹ?”
Lục Chi Ninh lời lẽ hào hùng: “Loại vấn đề này chẳng lẽ không phải rõ ràng sao? Tô quán chủ không muốn làm phiền cha mẹ… Cho nên đi thôi, hơn nữa, thời gian của Tô quán chủ, chính là tiền tài, cô ấy không cần thiết lãng phí thời gian ở nhà chúng ta…”
Lục phu nhân bị chẹn họng một câu, bà ấy không tìm ra lời nào có thể phản bác, chỉ có thể buồn bực nhìn chiếc xe kia càng ngày càng xa, cuối cùng, biến mất ở chỗ ngoặt.
Bà ấy thở dài, quay người trở về Lục gia.
Lục Chiêu Hoà thì về thư phòng đi làm việc, dường như chuyện đến nơi này mới thôi, tất cả đều khôi phục bình thường.
Nhưng, chỉ có Lục Chi Ninh biết, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của chính mình, che giấu một chút lo lắng.
Cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì…
Lục Chi Ninh nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nghĩ ra được kết quả gì, được rồi, anh ta vẫn nên chuẩn bị kỹ tiền thù lao của Tô quán chủ trước đi.
Dù sao, bị vặt hết lần này đến lần khác, làm dê béo nhỏ, anh ta cũng đã có kinh nghiệm bị vặt rồi.
Quá trình này… Anh ta rất quen!
Lục Chi Vận chưa trở về phòng ngủ, mà chính là trở về phòng để quần áo, phòng để quần áo này xung quanh toàn là gương, vừa vặn có thể cho cô ta thưởng thức được thân hình của mình một cách hoàn mỹ.
Cô ta đứng trước gương xoay một vòng, trên gương mặt dịu dàng tràn đầy vui vẻ.
Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt mình, cô ta đi về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa mình và tấm gương.
Cô ta đứng trước tấm gương, thưởng thức gương mặt này một cách tỉ mỉ.
Trong giây lát, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Gương mặt này, quả thực rất đẹp, thế nhưng, hình như mình lại vừa ý khuôn mặt của cô Tô kia.”
Âm cuối thé lên, mang theo vài phần bi thương và tiếc hận.
Ngay sau đó, cô ta lại giơ tay lên, cẩn thận nhìn một chút cổ tay của ‘Chính mình’: “Cổ tay này, thật đúng là mảnh khảnh, coi như là thật sự được xưng là mềm mại không xương.”
“Cô Tô kia có câu nói quả thực rất đúng, thân thể này khung người đẹp, hoàn toàn chính xác được người ưa thích, trời sinh chính là mỹ nhân từ trong trứng.”
Cô ta lầm bầm lầu bầu nói xong, giống như cảm khái, lại như vui vẻ.
“Cũng không uổng công mình tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng tìm được thân thể này.”
“Thể xác hoàn mỹ, khung người lại cực tốt.” Vốn dĩ tất cả đều rất hoàn mỹ, cô ấy cũng rất hài lòng, nhưng, hết lần này tới lần khác vừa rồi lại nhìn thấy cô Tô kia.
Gương mặt kia tinh xảo xuất chúng, lại có khí tức một chút không nhiễm bụi trần, chỉ liếc một chút, cô ta đã động tâm rồi.
Rất nhanh, cô ta đã quyết định chủ ý.
Nếu như đã coi trọng thể xác của Lục Chi Vận này rồi, không bằng lại muốn mặt Tô Cẩm, hai loại cộng lại, xong đẹp đến mức tận cùng…
‘Lục Chi Vận’ xác định ý nghĩ, cô ta nhìn người trong gương, nhịn không được che miệng cười khẽ.
Vận khí của cô ta, thật là tốt!
Đồ tốt, cô ta đều gặp được.
Chỉ là, cô ta phải suy nghĩ một chút, làm thế nào để lấy được mặt Tô Cẩm.
Nghe những người kia của Lục gia xưng hô, cô Tô này, hình như còn là người tu đạo.
Có điều chuyện này cũng không sao, dưới cái nhìn của cô ta, cô gái còn nhỏ tuổi như vậy, rõ ràng chính là giả danh lừa bịp, cho dù thật sự có chút bản lĩnh, cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Giống như trong phòng khách vừa rồi, Tô Cẩm kia, không phải là không nhìn ra cô ta chiếm cứ thân thể của Lục Chi Vận hay sao?
Cho nên ấy à, những người tu đạo này, đều là những kẻ lừa đảo ngụy trang, nào có mấy người là thật sự có bản lĩnh?
Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô ta càng tốt hơn rồi.
...
Mấy người Tô Cẩm về thẳng khách sạn, không đợi Sở Lâm nói chuyện, cô đã trực tiếp nói: “Mấy người ở lại khách sạn, tôi tự mình đi giải quyết.”
Sở Lâm sửng sốt vài giây: “Sư phụ? Người không dẫn theo tôi đi cùng để tăng kinh nghiệm sao?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Thứ bám vào trên người Lục tiểu thư, giảo hoạt hung ác, mấy người vẫn là không nên lộ diện.”
Sở Lâm chỉ cho rằng ý của sư phụ là lo lắng bọn họ gặp nguy hiểm, nên cũng không nghĩ nhiều: “Vậy chúng tôi ở đây đợi sư phụ trở về.”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Yên tâm, việc này rất dễ giải quyết.”
Dứt lời, Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Sở Lâm đứng tại chỗ, có chút mờ mịt, anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, kinh ngạc hỏi: “Anh nói xem, nếu việc này dễ giải quyết, vì sao không cho chúng ta lộ diện chứ?”
Nguyên Cảnh lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Lần này, anh cũng không đoán ra được.
Tô Cẩm lặng yên một không tiếng động về lại Lục gia, cô không trực tiếp đi tìm Lục Chi Vận, mà chính là vào phòng Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh nhìn thấy Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ! Anh ta biết Tô quán chủ sẽ trở lại, chỉ là không nghĩ tới, quay lại nhanh như vậy.
Anh ta kích động chạy đến trước mặt Tô Cẩm, há hốc mồm, lại không dám lên tiếng, sợ giọng mình quá lớn, làm hỏng chuyện của Tô Cẩm
Tô Cẩm tiện tay ném ra một lá bùa, ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng của Lục Chi Ninh, rất nhanh đã tạo thành một tầng trong suốt bảo hộ: “Anh muốn nói cái gì thì cứ nói đi, sẽ không bị thứ bên ngoài nghe thấy.”
Tô Cẩm sửng sốt một giây, sau đó chính là tràn đầy ý cười, cô hài lòng vỗ vai Lục Chi Ninh: “Trẻ con dễ dạy!” Thật sự là một đồng bọn hợp tác rất tốt.
Cô còn chưa bắt đầu động thủ, Lục Nhị thiếu gia đã chuẩn bị xong thù lao.
Ai, đây thật sự là đưa tiền vào trong tay cô!
Vẻ mặt Tô Cẩm tươi cười ra hiệu cho Lục Chi Ninh ngồi xuống nói, dù sao cũng là khách hàng lớn, đứng đó mệt nhọc.
Lục Chi Ninh trông mong nhìn sang Tô Cẩm: “Chị gái tôi sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tô Cẩm trả lời: “Không sao, có tôi ở đây, đợi lát nữa sẽ tóm cái thứ đồ chơi làm loạn kia.”
Lục Chi Ninh thở dài, nhịn không được truy hỏi: “Tô quán chủ, cô nói xem chị gái tôi trúng tà từ lúc nào?”
Lúc này Lục Chi Ninh dường như bắt đầu mở mạch suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không đúng, trước đó lúc anh ta lên lầu gọi người, rõ ràng không có ai trả lời, hơn nữa anh ta cũng đã tìm kiếm trong phòng ngủ và phòng để quần áo một lần, kết quả mấy phút sau, chị ấy lại tự mình đi từ trên lầu xuống?
Anh ta đoán, rất có thể xảy ra vấn đề chính là từ khi đó.
Anh ta vừa nói ra suy đoán của chính mình, Tô Cẩm lập tức gật nhẹ đầu: “Gần như chính là khi đó.”
Lục Chi Ninh kinh hãi.
“Nói cách khác, người ăn cơm cùng chúng ta, không phải chị gái tôi… Mà chính là…”
Tô Cẩm gật đầu lần nữa.
Ánh mắt Lục Chi Ninh run rẩy, hơi lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan tràn đến toàn thân: “Tôi, thế mà tôi ăn cơm cùng với cô ta? Còn đối mặt với cô ta… hu hu hu…”
Mạng của anh ta, cũng quá khổ rồi?
Hơn nữa lúc ấy anh ta ngồi cùng với Lục Chi Vận, khoảng cách rất gần, ngộ nhỡ thứ kia đột nhiên nổi điên lên, chẳng phải là có thể cắn chết anh ta à?
Lục Chi Ninh nghĩ mà sợ sờ lên cổ của mình.
Tô Cẩm dở khóc dở cười: “Anh sợ cái gì? Nó có nhanh, có thể nhanh hơn được tôi sao?”
Có Tô Cẩm cô ở đây, tà vật có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ!
Lục Chi Ninh nghe thấy lời Tô Cẩm, nhẹ nhàng thở ra: “Cũng phải, có Tô quán chủ ở đây mà.” Mặc dù có đôi khi, gặp phải những việc này, sau đó ý thức của anh ta sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới Tô Cẩm, anh ta lại không còn sợ như vậy nữa, không biết từ khi nào, Tô Cẩm trong lòng anh ta, đã trở thành sự tồn tại đáng tin cậy.
...
Cùng lúc đó, Lục Chi Vận ở trong phòng ngủ.
Nó đang soi gương vẽ lông mày, thỉnh thoảng đánh giá một phen: “Gương mặt này thật ra cũng rất ý vị, thảo nào tên là Lục Chi Vận, tên vẫn rất phù hợp.”
Nó nhíu mày: “Trước tiên cứ chịu đựng dùng tạm đã.”
Rất nhanh, nó đặt bút vẽ mày xuống, trong gương, khuôn mặt nó được trang điểm tinh xảo, chiếc sườn xám càng tôn lên vẻ dịu dàng xinh đẹp của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận