Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1024: Bồi thường 1

Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyên Cảnh mở mắt, Tô Cẩm và Sở Lâm đều thở phào.
“Cũng may cũng may, huyễn trận lần này cuối cùng cũng kết thúc rồi…” Sở Lâm vừa cảm khái nói một câu.
Ngay sau đó, Tô Cẩm liền một tay xách một người, trực tiếp nhảy bật lên tại chỗ, ngón chân của họ còn chưa đáp đất đã thấy vị trí ban đầu gặp phải một đòn tấn công dữ dội.
Đòn tấn công này khiến cả mặt đất rung chuyển.
Sở Lâm kinh hô thành tiếng: “Thế này cũng…quá đáng sợ rồi!” Chậm thêm hai giây nữa, mạng nhỏ của anh ta có thể đã mất rồi.
Tô Cẩm không bỏ hai người xuống, cô vội vã rời khỏi huyễn trận, quay về trong trận pháp trước đó.
Chỉ là ba người vừa đáp đất liền cảm thấy trận do thế gia Huyền Môn lập ra xảy ra vấn đề, cả trận pháp giống như bị một đòn đánh nặng.
Tô Cẩm lập tức hiểu đây là chiêu dự phòng của Thiên Uyên.
Cô không kịp giải thích, trở tay ném Nguyên Cảnh và Sở Lâm ra phía sau mình.
Sở Lâm còn có thể tiếp nhận tình hình trước mắt, nhưng rõ ràng cảm xúc của Nguyên Cảnh không tốt lắm, hai mắt anh đỏ ngầu, trong ánh mắt ngập tràn sợ hãi.
Anh vừa từ trong huyễn cảnh trước đi ra, còn chưa kịp bình ổn lại tâm trạng của mình, kết quả lại nhìn thấy cảnh này, A Cẩm lần nữa đứng phía trước bảo vệ anh.
Tâm thái của Nguyên Cảnh suy sụp quá nửa tại chỗ.
Anh vẫn còn lý trí, chỉ có thể cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.
Ngay sau đó nhỏ tiếng nói với Sở Lâm: “Nếu lát nữa tôi có hành động gì không đúng, anh trực tiếp đánh ngất tôi.”
Sở Lâm ngơ ra trong giây lát, rất nhanh liền gật đầu đồng ý: “Được!”
Anh ta không đối phó được trận pháp, nhưng giúp đỡ đánh ngất Nguyên Cảnh thì không có vấn đề gì.
Trạng thái hiện tại của Nguyên Cảnh, nhìn một cái là biết huyễn cảnh vừa rồi đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn với anh.
Tô Cẩm nhanh chóng kết ấn bằng hai tay, đối kháng với luồng sức mạnh đó!
Có lẽ Thiên Uyên đã sớm chuẩn bị xong, huyễn trận chỉ là một trong số đó, nếu huyễn trận không thể giam chân họ được, không lấy mạng của họ được, vậy thì ngay khi huyễn trận bị phá, huyễn trận phế bỏ sẽ lần nữa hóa thành một sát trận.
Ngay cả Tô Cẩm cũng không nhịn được khen một câu tâm tư của đối phương thâm thúy kỹ lưỡng.
Loại trận lần nữa hóa ra này, uy lực không ra làm sao, nhưng lại sẽ ảnh hưởng tới trận ở lối vào thế gia Huyền Môn.
Hai trận không thể tiếp nhận nhau, sẽ khiến trận pháp của lối vào xuất hiện vấn đề.
Từ đó hình thành một trận pháp không có chủng loại, không tuân theo quy tắc, không có đường sống cũng chẳng có đường chết.
Thậm chí ngay cả Thiên Uyên cũng không biết sau khi hai trận pháp xung đột nhau sẽ trở thành một trận pháp mới như thế nào…
Trận pháp mới được tạo ra như thế này, dĩ nhiên khó phá giải.
Hơn nữa quỹ tích đưa Tri Hạc rời khỏi trước đó cũng đã không đi được nữa rồi.
Tô Cẩm nghe thấy cuộc đối thoại của Nguyên Cảnh và Sở Lâm, cô tranh thủ an ủi Nguyên Cảnh một câu: “Yên tâm, trận pháp này chỉ là khó phá giải, không tới mức khiến chúng ta mất mạng ở đây.”
Nét mặt Nguyên Cảnh hơi thay đổi, mạng của mình mất ở đây, không quan trọng gì.
Cái anh quan tâm hơn là an nguy của A Cẩm.
Ý thức được mình không nên bị cảm xúc ảnh hưởng, anh nhanh chóng kiểm điểm hành vi của mình, áp chế tất cả cảm xúc ra sau đầu.
Anh và Sở Lâm cảnh giác xung quanh, cẩn thận quan sát tình huống của trận pháp này.
Sau khi Tô Cẩm đánh tung luồng sức mạnh đó, cả đại trận lại rung lắc mấy cái, tựa như có xu thế muốn lún xuống, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu nứt ra.
Trên mặt Tô Cẩm lập tức xuất hiện vài phần ưu phiền.
Gay rồi, có thể đại trận này không giữ được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận