Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 960: Bốn người lên đường 1

Sau khi Tô Cẩm quay lại thủ đô, lại mua một lượng lớn chu sa, giấy vàng…
Những thứ này đều phải mang theo, ngoài bùa chuẩn bị đủ nhiều, còn phải chuẩn bị những vật phẩm cơ bản này, nói không chừng tới khi đó còn phải vẽ bùa khác.
Nói tóm lại, những thứ này dư còn hơn thiếu!
Tô Cẩm vừa về phòng liền bắt đầu vẽ bùa.
Chẳng mấy chốc, Sở Lâm chậm rãi đi tới.
“Sư phụ?” Anh ta lấy lòng gọi một tiếng, lại chủ động nói ra tiến bộ của mình trong hai hôm nay.
Tô Cẩm cảm thấy hơi lạ: “Sao vậy? Muốn nghe tôi khen anh?”
Hai ngày nay, Nguyên Cảnh còn tiến bộ nhanh hơn anh ta nhỉ?
Sở Lâm vội vàng lắc đầu: “Không không không.” Anh ta nói những chuyện này, đương nhiên không phải muốn sư phụ khen anh ta, mà là vì anh ta có chuyện quan trọng muốn nói!
“Sư phụ, lần này người tới thế gia Huyền Môn, có dẫn tôi theo không? Tôi cảm thấy tôi vẫn có tác dụng rất lớn.” Sở Lâm chần chừ nói.
Anh ta bối rối nhìn Tô Cẩm, sợ sư phụ từ chối.
Nói thật, anh ta đã ở một mình nghĩ rất lâu, giống như Phương Tri Hạc nói, sư phụ chắc chắn sẽ dẫn nhị sư đệ theo, nhưng có dẫn anh ta theo không, thật sự khó nói….
Cho nên anh ta phải nghĩ cách tranh thủ cho bản thân!
Tô Cẩm bừng tỉnh ngộ, chẳng trách đại đồ đệ kỳ kỳ, thì ra là vì chuyện này?
Tô Cẩm không vội vàng trả lời, bởi vì quả thực cô muốn để đại đồ đệ ở lại, chuyến này quá nguy hiểm, lỡ như gặp phải nhân vật lợi hại gì đó, đại đồ đệ chỉ dựa vào roi Tỏa Hồn, có thể không phải đối thủ.
Sở Lâm thấy sư phụ không lên tiếng, lại nhìn sắc mặt của cô, anh ta thoáng đoán được chút gì đó.
Anh ta thở dài: “Sư phụ, nếu các người đến thế gia Huyền Môn, chỉ để một mình tôi ở lại, tôi sẽ buồn, sẽ lo lắng…Hơn nữa, người thật sự yên tâm để tôi ở lại đây một mình sao?
Không phải anh ta muốn đi thêm rắc rối, thực sự là sư phụ và Phương Tri Hạc đều quá thành thật, nếu anh ta không đi theo, sư phụ bị thiệt thì phải làm sao?
Tô Cẩm thành thật nói: “Thế này đi, tôi suy nghĩ thêm chút, hai ngày gần đây cũng không vội xuất phát, đợi tôi quyết định rồi nói cho anh biết.” Còn có thời gian có thể nghĩ kỹ.
“Sư phụ người nhất định phải nghĩ kỹ đó!” Đáy mắt Sở Lâm tràn ngập mong chờ.
Tô Cẩm dừng vẽ bùa, bắt đầu suy nghĩ chuyện của Sở Lâm.
Cô suy nghĩ một lúc, gọi cả Nguyên Cảnh và Phương Tri Hạc tới.
Không đợi họ mở miệng, cô trực tiếp đưa ra câu hỏi: “Các anh cảm thấy lần này tới thế gia Huyền Môn, có cần dẫn theo Sở Lâm không?”
Phương Tri Hạc vô cùng thẳng thắn bỏ phiếu phản đối: “Sư phụ, tôi cảm thấy vẫn nên để sư huynh ở lại thì hơn.”
Chuyến này quá nguy hiểm, không biết trước điều gì, nếu là trước đây, ngược lại không có vấn đề gì.
Tô Cẩm quay đầu nhìn Nguyên Cảnh: “Ý kiến của anh thì sao?”
Nguyên Cảnh bình tĩnh đáp: “Có thể dẫn theo.”
“Thực lực của cậu ta yếu, vừa hay có thể dùng để mê hoặc người khác, hơn nữa trong tay cậu ta còn có roi Tỏa Hồn, để cậu ta lại chỉ sẽ càng không an toàn hơn, dù sao thì cũng không ai biết Hiên Viên gia liệu có nhân lúc chúng ta vắng mặt, làm ra chuyện giết người cướp pháp khí không.”
Không phải anh dùng ác ý để suy đoán người khác, dù sao thì rừng lớn chim gì cũng có.
Không ai có thể đảm bảo trong Hiên Viên gia nhất định không có ai bệnh hoạn.
Nét mặt Phương Tri Hạc hơi khựng lại, anh ta phối hợp gật đầu theo: “Nếu là như vậy, vậy dẫn theo đại sư huynh vẫn hơn.”
Lỡ như Hiên Viên gia thật sự dùng thủ đoạn hạ lưu, họ thật sự không về kịp.
“Vậy các anh nói với Sở Lâm một tiếng, tới lúc đó cùng nhau đi.” Tô Cẩm dứt khoát lưu loát gật đầu.
Nói tới nói lui, vẫn phải dẫn Sở Lâm theo bên cạnh mới an toàn.
Hai người nhanh chóng nói cho Sở Lâm biết quyết định này.
Sở Lâm hơi kích động: “Tôi biết ngay sư phụ không nỡ tôi!”
Nguyên Cảnh đúng lúc phóng dao: “Cũng không phải là không nỡ, A Cẩm là sợ sau khi chúng tôi đi, người của Hiên Viên gia tới gây phiền phức cho anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận