Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 590: Có phải anh hối hận rồi không? 1

Vẻ mặt Nguyên Cảnh nghiêm túc hơn một chút, luôn cảm thấy chuyện lần này có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói rõ được không đúng ở chỗ nào.
Anh lại hỏi: “Vậy tiếp theo A Cẩm sẽ làm gì?”
Tô Cẩm dẫn Nguyên Cảnh đi tới chỗ gian hàng xem bói trước đó, mím môi cười nói: “Tôi chấm gian hàng xem bói này rồi, dù sao thì gã đại sư giả kia sẽ không quay lại đây nữa, tôi định mấy ngày tới đây đều ở chỗ này bày quầy hàng xem bói.”
Nguyên Cảnh: “…?” Anh vô thức nhìn sang bên cạnh, vị chủ quán trà trước đó đã dọn quán đi rồi, có lẽ là đã về nhà.
Nếu A Cẩm mở quán ở đây, vậy chẳng phải ngày mai sẽ gặp lại ông chủ quán trà kia sao?
Nguyên Cảnh trầm ngâm một lát, trong lòng thầm nhủ: Hôm nay anh trở về sẽ lập tức chuẩn bị một ít tiền âm phủ! Luôn cất sẵn trong túi!
Cùng lúc đó, tại Minh Hiên Lâu.
Ông chủ Chu đợi trong cửa hàng một lúc, khi ông ta cảm giác được khí tức thuộc về Tô Cẩm đã biến mất khỏi phố thương mại, trong mắt ông ta hiện lên một nụ cười nhẹ.
Ông ta biết ngay mà, Tô quán chủ này mặc dù thực lực không tệ nhưng xét cho cùng vẫn còn ít tuổi.
Có một vài chuyện chưa trải nghiệm nhiều nên rốt cuộc vẫn còn thiếu một chút kinh nghiệm.
Ông chủ Chu rời khỏi Minh Hiên Lâu, trên môi nở nụ cười, khi rời đi chỉ nói: “Tiểu Trương, cậu trông chừng cửa hàng một chút, tôi đi ra ngoài mua chút đồ.”
Tiểu Trương đáp vâng, mặc dù biết ông chủ đang nói mò nhưng anh ta vẫn thành thật, không hỏi nhiều.
Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài mua sắm?
Chuyện này vừa nghe đã biết là không bình thường rồi, nhưng chuyện của ông chủ thì có liên quan gì với một nhân viên phục vụ nho nhỏ như anh ta chứ?
Anh ta chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của mình là được rồi.
Ông chủ Chu trước tiên là đi vòng ra ngoài Minh Hiên Lâu, sau đó lại đi một vòng trong hẻm nhỏ, cuối cùng mới đi về một hướng khác…
Khi Tô Cẩm và Nguyên Cảnh trở lại khách sạn thì Sở Lâm và những người khác đã về khách sạn từ lâu.
Vừa nhìn thấy Tô Cẩm quay về, Sở Lâm liền vội vàng chạy tới nói: “Sư phụ, hôm nay cô bận nhiều việc lắm à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật là tôi hơi bận, trước tiên là tới Nguyên gia giải quyết vấn đề của Nguyên phu nhân, sau đó lại đi một chuyến tới phố thương mại, tiện thể gặp ông chủ Chu của Minh Hiên Lâu nữa.”
Cả một ngày hôm nay quả thật thời gian không đủ dùng, công việc cũng không đếm xuể.
Không có chút thời gian rảnh rỗi nào hết.
“Nguyên phu nhân?” Sở Lâm khẽ giật mình, một giây sau, mặt mày hớn hở đi tới kéo tay Nguyên Cảnh.
“Tam gia, chúng ta thảo luận chuyện tiền thù lao đi!” Toàn bộ trên mặt Sở Lâm viết đầy mấy chữ vặt lông, nhưng Nguyên Cảnh cũng không tức giận, dù sao thì cơ hội đưa tiền cho A Cẩm thực sự rất hiếm có.
Mà Phương Tri Hạc thì báo cáo ngắn gọn tình hình cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm hài lòng gật đầu, giao Diêu Khanh với mấy người khác cho Phương Tri Hạc coi chừng quả thật là chuyện chính xác nhất.
Sau đó, Phương Tri Hạc lại nói thêm: “Sư phụ, hai ngày nữa có lẽ tôi không cần phải đi theo bọn họ đâu, bởi vì hôm nay Diêu tiểu thư nhận được điện thoại, nói là muốn chụp ảnh quảng cáo gì đó…”
Mặc dù anh ta không hiểu quá nhiều về phương diện này nhưng nhìn Diêu Khanh thấy có vẻ rất vui.
“Vậy Diêu Diêu thì sao?” Tô Cẩm hỏi.
Diêu Diêu nói là muốn cùng đi với Diêu tiểu thư, xem chụp hình quảng cáo gì.” Phương Tri Hạc thành thật trả lời.
Trong tình huống này thì anh ta có cần phải tiếp tục đi theo không?
Tô Cẩm cũng hiểu được, có lẽ là Diêu Diêu muốn nhìn xem thử sân bãi chỗ Diêu Khanh quay phim quảng cáo là như thế nào, có vất vả hay không.
Nghĩ vậy, Tô Cẩm vỗ vai Phương Tri Hạc nói: “Mấy ngày nay anh vất vả rồi, anh chịu khó trông chừng Sở Lâm và Tri Hàn thêm hai ngày nữa, mà lúc Diêu Khanh quay phim quảng cáo thì anh cũng đi theo tôi.”
Phương Tri Hạc thoáng sửng sốt, trong mắt có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Sau khi Phương Tri Hạc rời đi, Nguyên Cảnh bước tới nói: “Có lẽ Diêu Khanh sẽ không còn gặp phải chuyện nguy hiểm gì nữa phải không? Cô không muốn mấy người Phương Tri Hạc nhúng tay vào chuyện lần này à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Chuyện lần này có chút quỷ dị, Sở Lâm và Tri Hàn đừng có tham dự vào chuyện này vẫn tốt hơn. Về phần Tri Hạc, nếu như anh ta không ở bên cạnh Sở Lâm và Tri Hàn để trông chừng, tôi sợ hai người bọn họ lại gây rắc rối.”
“Vậy à…” Hai người kia quá ồn ào, mà chuyện lần này lại nguy hiểm, nếu để bọn họ đi cùng, A Cẩm còn phải phân tâm ra để mắt tới bọn họ nữa.
Sau đó, Nguyên Cảnh lại thấp giọng nói: “A Cẩm, vậy ngày mai tôi có còn đi cùng với cô nữa không?”
Tô Cẩm hơi kinh ngạc: “Sứ giả đã chết rồi, thời gian tới đây có lẽ anh sẽ bình an vô sự, tạm thời không cần đi cùng với tôi.”
Nguyên Cảnh thở dài: “Tôi biết, tôi chỉ là…muốn học hỏi thêm chút kiến thức. Hơn nữa khi cô dẫn tôi đi cùng, chẳng phải cũng sẽ làm cho ông chủ Chu bên đó phân tán lực chú ý sao?”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Anh nói cũng có lý.”
Dẫn một người bình thường không hề có chút năng lực nào đi cùng, nhất định ông chủ Chu sẽ cho rằng cô không chuyên nghiệp.
Đi bắt quỷ còn dẫn theo người bình thường? Ngược lại có thể khiến cho ông chủ Chu bớt đi một phần cảnh giác.
Mà đối với cô mà nói, chỉ để mắt đến một mình Nguyên Cảnh cũng không phải là việc khó gì.
Sau đó, Tô Cẩm mỉm cười vẫy tay với Nguyên Cảnh: “Tôi hỏi anh một câu.”
Khoảng cách chợt ngắn lại, Nguyên Cảnh giật mình trong chớp mắt, ánh đèn sáng rực rỡ chiếu vào trên hai người ấm áp đến lạ thường.
Chỉ nghe Tô Cẩm nói khẽ: “Anh càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng tò mò với mấy chuyện như thế này. Vậy có phải anh hối hận rồi không? Có muốn làm đồ đệ của tôi nữa không?”
Nguyên Cảnh: “…”
Bầu không khí đang tốt đẹp đột nhiên bị câu nói sau cùng phá vỡ.
Nguyên Cảnh khóc không ra nước mắt, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng, bất đắc dĩ vội vàng rời đi.
Tô Cẩm: “?”
Đây là phản ứng gì… ?
Chẳng lẽ bị cô nói trúng, nhưng lại ngượng ngùng?
Hay là anh bây giờ đang chướng mắt cái vị trí đồ đệ thứ tư này?
Chậc, Tiết đạo trưởng muốn làm đồ đệ của cô nhưng bị cô cự tuyệt, cô cũng cao giá lắm đấy!
Người duy nhất có thể khiến cô mất công hỏi nhiều lần như vậy cũng chỉ có một mình Nguyên Cảnh mà thôi…
Chưa đến nửa phút sau, Sở Lâm từ bên ngoài bước vào, trên mặt anh ta đầy vẻ tò mò: “Sư phụ, cô nói gì với Tam gia thế? Sao nhìn sắc mặt anh ấy lại khó coi như vậy?”
Tô Cẩm thành thật nói: “Có lẽ là anh ấy cảm thấy mình đã bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng!”
Sở Lâm: “?”
A, hình như anh ta đã bị sư phụ và Tam gia đá ra khỏi group chat rồi, bây giờ mấy lời sư phụ nói, anh ta chẳng hiểu gì cả…
Nhưng mà vừa nghĩ tới người bị đá ra khỏi group chat không chỉ có mình mà còn có mấy người Phương Tri Hạc nữa, Sở Lâm lại cảm thấy mình vẫn ổn!
“Sư phụ, Diêu Khanh mới nhận một hợp đồng quảng cáo, Tri Hạc nói là chúng tôi cũng phải đi theo. Sư phụ, cô nói thật với tôi đi, có phải cô có chuyện gì đang giấu chúng tôi không? Tôi luôn cảm thấy cô muốn đẩy chúng tôi ra ngoài…”
Trực giác của Sở Lâm khá chính xác.
Tô Cẩm hơi chột dạ lắc đầu: “Vi sư có thể giấu anh chuyện gì chứ? Chẳng qua là chuyện của Nguyên phu nhân còn chưa giải quyết xong nên tôi mới dẫn theo Nguyên Cảnh tiếp tục đi điều tra thôi.
Anh và Tri Hạc không được chạy loạn, phải ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Diêu Diêu và Diêu Khanh. Khanh Khanh xinh đẹp như thế, lỡ như lại bị người nhắm vào nữa thì làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Sở Lâm nghiêm túc gật đầu: “Sư phụ nói rất đúng, dù sao thì giới giải trí rất loạn, cứ đi theo trông chừng vẫn là yên tâm hơn.”
Tô Cẩm chỉ dùng mấy câu đã dỗ dành được Sở Lâm, Sở Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, toàn bộ tinh thần đều tập trung trên chuyện Diêu Khanh quay quảng cáo. Anh ta nghĩ nhất định phải gọi cho Lục Chi Ninh.
Anh ta nhớ rằng Lục gia có công ty điện ảnh, trong công ty còn nâng đỡ cho mấy minh tinh nữa.
Một hậu trường tốt như vậy, sao lại không mở cửa sau cho Diêu Khanh chứ?
Thế là Sở Lâm vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lục Chi Ninh, nửa phút sau, Lục Chi Ninh nhắn tin lại: 【 Cậu phản ứng chậm nửa nhịp, Tam gia đã nhắc chuyện này với tôi rồi. 】
Nếu đã là chị gái của Tô quán chủ, là con gái của Diêu Nguyệt thì nói kiểu gì cũng phải cúng bái cho tốt.
Cho dù Tam gia không căn dặn thì anh ta vẫn phải tìm cách làm cho Diêu Khanh nổi tiếng, mà anh ta cũng đã cố ý xem qua tư liệu, điều kiện của Diêu Khanh rất tốt, chỉ là công ty mà trước đó cô ấy ký hợp đồng quá phèn nên con đường phát triển của Diêu Khanh không được thuận lợi cho lắm.
Diêu Khanh cái gì cũng không biết, đột nhiên hắt xì mấy cái liên tục: “?”
Nghe thấy tiếng động, Diêu Nguyệt lấy chăn ném tới cho Diêu Khanh: “Đừng có chủ quan, lỡ mà bị cảm thì phải chịu khổ mấy ngày đấy…”
Diêu Khanh im lặng quấn chăn thật chặt quanh người, hình như đúng là hơi lạnh thật…
Diêu Khanh cũng không biết, chẳng bao lâu nữa thôi cô ấy sẽ nghênh đón một đợt rồi lại một đợt “may mắn”! Hợp đồng quảng cáo ký đến mỏi tay.

Ngày hôm sau.
Vào lúc chạng vạng.
Tô Cẩm lại dẫn Nguyên Cảnh đi tới phố thương mại.
Lúc này trên phố thương mại đã không còn mấy người, hai người bước tới gian hàng xem bói trước đó, vẻ mặt Tô Cẩm tự nhiên ngồi xuống chờ đợi khách hàng xuất hiện.
Đồng thời, Tô Cẩm thuận tay đưa qua cho Nguyên Cảnh một cái ghế nhỏ.
Nguyên Cảnh nhận lấy ghế nhỏ đặt ở bên cạnh Tô Cẩm, vừa đặt xuống liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ghế nhỏ rất thấp, thậm chí còn thấp hơn cả chiếc ghế mà A Cẩm đang ngồi. Vẻ mặt Nguyên Cảnh khẽ thay đổi, sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống. Ngồi rồi mới thấy không chỉ khí thế của anh bị hạ thấp hơn rất nhiều mà đôi chân thon dài kia cũng không có chỗ nào đặt.
Nguyên Cảnh khẽ mỉm cười, co chân lại, tìm một tư thế thích hợp để đặt chân.
Sau đó, anh ngước mắt nhìn Tô Cẩm rồi lại nhìn gian hàng xem bói: “…” Thôi vậy, dù sao thì đây cũng không phải là sân nhà của anh, thấp hay không thấp cũng không sao.
Nghĩ như vậy, Nguyên Cảnh lại lấy ra một cái khẩu trang màu đen mang lên mặt, như thế thì sẽ không có người chú ý tới mình.
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh lại liếc mắt nhìn qua bên cạnh, quán trà đêm hôm qua hôm nay không xuất hiện nữa, cũng không biết anh có gặp lại ông chủ quán trà kia hay không.
Dù sao vẫn còn vài câu hỏi cần hỏi ông ta nữa.
Hơn nữa hôm nay anh đến còn cố ý mang theo một ít tiền âm phủ.
Đột nhiên, một tiếng hét cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyên Cảnh.
Chỉ thấy ở cách đó không xa, một cô gái trẻ hét lên: “Tô quán chủ!”
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh một trước một sau nhìn qua, cô gái kia chính là người hôm qua gặp phải người không tử tế.
Cô gái trẻ vừa nhìn thấy Tô Cẩm giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận