Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 482: Có nội tình khác 2

Cha Diệp đi rồi, Lục Chi Vận quay đầu nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm không nói gì, đi thẳng trở lại xe, cô vừa lên xe liền bắt gặp ánh mắt thăm dò của Nguyên Cảnh.
Tô Cẩm thở dài: “Chuyện này không dễ giải quyết cho lắm.”
“Đối phương lợi hại lắm à?” Nguyên Cảnh khó hiểu hỏi lại, có thể khiến cho A Cẩm phải nói ra lời như vậy thật sự khiến anh phải vô cùng kinh ngạc.
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải đối phương lợi hại mà là mối làm ăn lần này chỉ sợ không xong, đoán chừng không thể kiếm được tiền.”
Cô vừa nói vừa thở dài: “Ôi.”
Rốt cuộc vẫn là cô tính sai, xem ra thể chất của Lục Chi Vận cùng với thuộc tính mèo chiêu tài của Sở Lâm vẫn có chênh lệch rất lớn.
Nguyên Cảnh nghe nói như vậy, trong lòng đã có một suy đoán mơ hồ.
Xem ra chuyện của Diệp gia còn có nội tình khác.
Nếu không thì A Cẩm sẽ không nói như vậy, từ trước tới nay cô ấy đều rất nhiệt tình với việc vặt lông khách hàng, không hề đối xử lạnh lùng như với cha Diệp hồi nãy.
Lục Chi Vận đứng ở bên ngoài một lúc mới lên xe, đến lúc lên xe cô ấy mới phát hiện ra bầu không khí trong xe dường như có chút gì đó quái dị.
Trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ Nguyên Cảnh thừa dịp không có cô ấy ở đây mà nói gì đó với A Cẩm à?
Lục Chi Vận khẽ cắn môi, cẩn thận ngồi ở băng ghế sau, im lặng chờ cha Diệp mua nến đỏ về.
Khoảng gần mười phút sau, cha Diệp lái xe quay về. Ông ta xuống xe liền vội vã đi tới gõ cửa sổ xe.
Tô Cẩm hạ cửa sổ xe xuống, giọng nói không có chút độ ấm nào: “Đợi lát nữa ba người chúng tôi sẽ cùng đi vào với ông, cứ nói là gặp nhau trên đường nên đến chúc mừng.”
Cha Diệp gật đầu: “Được, đều nghe theo Tô quán chủ.”
Sau đó, cha Diệp lái xe đi trước, Nguyên Cảnh cũng lái xe đi theo phía sau.
Mấy phút sau, cha Diệp dừng xe ở bên ngoài, ông ta cầm nến đỏ, run run rẩy rẩy đi tới chỗ Tô Cẩm giống như không dám tiến vào.
Tô Cẩm thờ ơ nhìn căn biệt thự Diệp gia, quả nhiên cả toà biệt thự tràn ngập oán khí.
Lục Chi Vận vừa xuống xe đã cảm thấy âm phong thổi tới, bầu không khí thật sự không ổn, cô ấy theo bản năng tiến lại gần Tô Cẩm như thể chỉ có như vậy mới có thể yên tâm hơn một chút.
Tô Cẩm ra hiệu cho cha Diệp đi ở phía trước.
Cha Diệp nhăn mặt nói: “Tô quán chủ, đợi lát nữa cô nhớ xem trước đã, nếu lỡ như đánh không lại thì nhất định không được động thủ, chớ có chọc giận anh ta.”
“Ừm.” Tô Cẩm lạnh nhạt đáp lại.
Cha Diệp thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không yên lòng nhìn Lục Chi Vận, cẩn thận dặn dò vài câu.
Một lúc sau, cha Diệp đi ở phía trước, trong tay cầm hai cây nến đỏ.
Ngay khi bước vào trong biệt thự Diệp gia, Tô Cẩm liền cảm giác được xung quanh yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức không có khí tức của những vật còn sống nào hết.
Cha Diệp vừa đẩy cửa ra, không khí lạnh lẽo bên trong biệt thự nhanh chóng tràn ra.
Lục Chi Vận run rẩy không ngừng, ban ngày khi cô ấy đến đây không cảm thấy gì nhiều, lúc này chỉ cảm thấy nhiệt độ ở đây thấp đến lạ thường.
Cô ấy rụt người lại, theo sát bước chân Tô Cẩm, không dám đi chậm dù chỉ nửa bước.
Còn Nguyên Cảnh thì bình tĩnh đi theo phía sau, anh mang khẩu trang giống như không muốn để cha Diệp nhận ra mình.
Mà bên trong biệt thự.
Bốn người vừa bước vào liền nghe thấy một giọng đàn ông ôn hoà vang lên: “Có khách tới à?”
Nghe thấy tiếng nói, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người chồng sắp cưới kia đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là Diệp Ảnh ngoan ngoãn đang tựa vào vai anh ta, dáng vẻ ngọt ngào.
Tô Cẩm không nhanh không chậm liếc mắt nhìn Diệp Ảnh, vẻ lạnh lùng trong mắt cô càng sâu hơn mấy phần.
Thấy Tô Cẩm không lên tiếng, Lục Chi Vận đánh bạo lên tiếng chào anh ta: “Chào anh, chúng ta đã gặp nhau rồi. Sáng nay tôi có đến đây để gửi quà chúc mừng.”
Lục Chi Vận cười ngượng ngùng.
Lá bùa trên người cô ấy nóng rực như thế, cô ấy mà không rời đi thì chẳng lẽ ở lại chỗ này chờ chết sao?
Ánh mắt tràn đầy ý cười của Từ Dương nhìn vào hai người bên cạnh Lục Chi Vận, một nam một nữ, nhìn dường như cũng không hề có chút uy hiếp nào.
“Hai vị này cũng là bạn của Tiểu Ảnh à?” Từ Dương tò mò hỏi.
Diệp Ảnh kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, trong mắt hiện lên một tia bối rối: “Em, hình như em không nhớ rõ…”
Tô Cẩm bình thản bước tới ghế sô pha ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên: “Diệp tiểu thư không cần cố nhớ làm gì, chúng ta thực sự không quen biết. Là Tiểu Vận nói bạn của cô ấy sắp kết hôn nên tôi đến góp vui thôi.”
Lời này nghe có vẻ rất hợp lý.
Đến mức Từ Dương cũng phải sững người một lúc: “…” Đã không quen biết thì cô tới đây làm cái gì?
Trong mắt Từ Dương có thêm mấy phần cảnh giác, nhưng anh ta nhìn lên nhìn xuống một hồi cũng không thấy trên người cô có chút khí tức nào của người trong Huyền Môn.
Lâp tức anh ta nhìn về phía cha Diệp.
“Chú Diệp, những thứ bảo chú mua về chú đã mua chưa?”
Cha Diệp vội vàng đặt nến đỏ trên bàn trà nhưng cũng không dám tiếp xúc với Từ Dương, giống như đang sợ hãi.
Từ Dương bất mãn nhìn cha Diệp.
Cha Diệp do dự, không dám tiến lên.
Lúc này Tô Cẩm đứng đậy, cầm hai cây nến đỏ trên bàn trà nhìn một chút rồi khoé miệng khẽ cong lên, đưa một trong hai cây nến đỏ đó đưa cho Từ Dương. Trong lòng Từ Dương vẫn còn cảnh giác, cũng không trực tiếp đưa tay ra nhận, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút cứng đờ.
Tô Cẩm quay đầu, vẻ mặt vô hại đưa cây nến đỏ cho Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh đối mặt với tầm mắt của cô, ma xui quỷ khiến đón lấy cây nến kia.
Thấy Diệp Ảnh không sao cả, Từ Dương mới đưa tay tiếp nhận cây nến đỏ khác ở trong tay Tô Cẩm.
Vẻ ngoài Tô Cẩm ngoan ngoãn, không hề có chút tính công kích nào, cô cười mà như không cười nói: “Nến đỏ này đẹp đấy, anh định thắp nó trong đêm tân hôn à?”
Nói xong, cô lại yên lặng đến ngồi lại trên ghế sô pha.
Nhân tiện còn liếc mắt ra hiệu với Nguyên Cảnh và Lục Chi Vận, hai người lập tức bước tới lần lượt ngồi hai bên Tô Cẩm.
Thần sắc ba người tự nhiên nhìn Từ Dương.
Trong một khoảnh khắc, Từ Dương tưởng rằng mình đã tiến vào địa bàn của người khác.
Anh ta nhíu mày, không chút kiêng kỵ tản oán khí trên người ra, sau đó chậm rãi nói: “Khi giờ lành đến thì sẽ thắp hai cây nến đỏ này lên.”
Diệp gia không chuẩn bị thứ gì cho đám cưới, cũng không thể đơn giản đến mức ngay cả nến đỏ cũng không thắp lên?
Nếu như đã có mấy vị khách không mời mà tới, mà thời gian tới lại trùng hợp như vậy, vậy thì tạm thời sung làm người xem trong đám cưới của anh ta và Tiểu Ảnh cũng được.
Ngay khi những oán khí kia sắp tiếp xúc với mấy người Tô Cẩm, đầu ngón tay của Tô Cẩm khẽ giật giật, chỉ thấy những oán khí kia biến mất ngay lập tức.
Không đợi Từ Dương kinh ngạc thì Diệp Ảnh đang đứng sát bên anh ta đột nhiên hét lên một tiếng, đẩy Từ Dương ra, cô ta gần như là thất tha thất thểu chạy về phía cha Diệp.
“Cha, cứu con!”
Trong mắt Diệp Ảnh tràn đầy vẻ hoảng sợ, khác hoàn toàn với vẻ lâm vào yêu đương lúc nãy.
Giờ khắc này, rõ ràng cô ta đã tỉnh táo lại.
Sắc mặt Từ Dương biến đổi, vội vàng đuổi theo Diệp Ảnh: “Tiểu Ảnh, em qua đây, đừng sợ…”
Anh ta vừa nói vừa phát oán khí trên người mình ra, ý đồ dùng cái này để mê hoặc Diệp Ảnh. Nhưng rõ ràng trò mèo lúc trước của anh ta đã không còn tác dụng nữa.
Diệp Ảnh quay người định bỏ chạy nhưng cha Diệp đã kéo Diệp Ảnh chạy tới sau lưng Tô Cẩm rồi hét lên: “Tô quán chủ cứu với!”
Cô ta bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ cứu tôi với, Từ Dương cứ một mực quấn lấy tôi, mê hoặc tôi, còn ép buộc tôi phải cưới anh ta nữa!”
Nước mắt Diệp Ảnh rơi lã chã.
Lục Chi Vận nắm lấy tay cô ta: “Đừng sợ, Tô quán chủ lợi hại lắm, chỉ là một con ác quỷ thôi, Tô quán chủ căn bản không để vào mắt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận