Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 903: Tính kế Phương Tri Hạc 2
Cô nói xong, lại nhìn sang Tiết đạo trưởng: “Tiết đạo trưởng, tới lượt ông rồi.”
Tô Cẩm mỉm cười giơ tay chữa trị gân mạch cho ông ấy.
Chỉ là linh lực vừa mới ôn dưỡng, bùa Truyền Họa của Tô Cẩm có động tĩnh.
Cô vung một tay khác.
Giọng nói có chút sốt ruột của Sở Lâm truyền tới.
“Sư phụ, nhị sư đệ một mình chạy ra ngoài rồi.”
“Nói chuyện gì trước đã.” Tô Cẩm thấy hơi lạ, dù sao thì Tri Hạc nhà cô là đứa ổn trọng nhất, trước giờ sẽ không làm những chuyện khiến người khác lo lắng này.
Sở Lâm thở dài một hơi: “Là một người bạn của cậu ấy xảy ra chuyện, trước đây Tri Hạc có một người bạn quan hệ tốt ở tiểu tổ đặc biệt, lần trước khi điều tra chuyện hình xăm, còn từng giúp đỡ.
Nhưng chính vì lần giúp đỡ đó, hình như người bạn đó đã đắc tội người ta. Tri Hạc nhận được tin cầu cứu của người đó liền vội vàng chạy ra ngoài rồi.
Nhưng, cậu ấy không cho tôi đi cùng, nói là sợ hãi đây là điệu hổ ly sơn…”
Dù sao thì, Tri Hàn, Phất Trần đạo nhân còn ở trong khách sạn, lỡ như anh ta cũng rời khỏi, nơi này không còn ai có thể đánh nữa.
“Biết anh ta đi đâu không?” Sắc mặt Tô Cẩm sầm lại.
Người bạn đó của Phương Tri Hạc xảy ra chuyện vào lúc này, thời gian quá trùng hợp, rất có thể có người đào hố cho Tri Hạc.
Nhưng loại chuyện này, cho dù có người đào hố, Tri Hạc cũng chắc chắn sẽ đi, anh ta sẽ không thấy chết không cứu.
Sở Lâm trầm mặc một giây: “Cậu ấy không nói cho tôi biết sẽ đi đâu, nhưng cậu ấy nói, sư phụ có cách tìm được cậu ấy.” Anh ta hoài nghi Phương Tri Hạc là sợ anh ta chạy theo cho nên mới không nói cho anh ta biết địa chỉ!
“Tôi biết rồi.” Tô Cẩm nói xong liền muốn thu hồi bùa Truyền Họa, nhưng vẫn không yên tâm nói một câu: “Đợi lát nữa tôi sẽ quay về một chuyến.”
Sở Lâm bất lực: “Tôi thật sự sẽ không chạy lung tung…”
Lúc này, Tiết đạo trưởng lo lắng lên tiếng: “Tô quán chủ, cô mau đi giúp đỡ!”
Chuyện của ông ấy không gấp.
Hiện giờ đương nhiên là chuyện của Phương Tri Hạc khẩn cấp nhất, đây rõ ràng là có người muốn tính kế anh ta.
Tô Cẩm thở dài một tiếng: “Còn thiếu chút nữa là có thể chữa trị xong gân mạch của ông, ông khoan nói chuyện đã.”
Rõ ràng chỉ có một phút, nhưng Tiết đạo trưởng lại cảm thấy một phút này cực kỳ lâu.
Tô Cẩm rất nhanh thu tay lại, không kịp dặn dò gì, mò từ trong ngực ra một nắm bùa nhét vào trong lòng Tam Thanh quán chủ, quay đầu đi mất.
Tam Thanh quán chủ nhìn bùa trong lòng mình, lại nhìn gấu áo của Tô Cẩm đã biến mất, ông ấy chậm rãi nói với không khí: “Tô quán chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt những đệ tử này.”
Tiết đạo trưởng nhìn bùa trong lòng sư huynh, ngưỡng mộ lại đố kỵ trợn trắng mắt.
Cũng chỉ có sư huynh may mắn, chó ngáp phải ruồi…mới sẽ được miễn phí nhiều bùa như thế!
Tô Cẩm quay về khách sạn một chuyến trước, lúc này mấy người đã sớm tập trung lại, cô không nói hai lời, bày bố một trận pháp trong phòng: “Tôi mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều không thể mở cửa, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Sở Lâm hiểu ý của sư phụ.
Đây là để đề phòng kẻ địch mạo danh sư phụ lừa họ mở cửa phòng ra.
Lần trước họ từng trải qua, anh ta có kinh nghiệm.
Thực ra kế điệu hổ ly sơn mà Phương Tri Hạc lo lắng cũng là điều Tô Cẩm lo lắng.
Thời gian này quá sức trùng hợp, thế nên phản ứng đầu tiên của cô chính là có liên quan tới Hiên Viên Lê, mà Hiên Viên Lê là thế gia Huyền Môn, chắc chắn có không ít đồ trong tay!
Lỡ như điệu hổ ly sơn, dụ cô rời đi, lại quay đầu xuống tay với Sở Lâm, cũng rất có khả năng.
Cho nên cô phải đảm bảo họ ở trong khách sạn có thể an toàn.
Khi tổ trưởng Chu nhìn thấy Phương Tri Hạc xuất hiện, trên mặt ngập tràn ý cười.
Anh ta biết mà, kế hoạch này rất hoàn mỹ!
Dựa theo tính khí của Phương Tri Hạc, chắc chắn sẽ không mặc kệ sống chết của bạn bè.
Cho nên Phương Tri Hạc nhất định sẽ tới!
Biết rõ là bẫy, cũng sẽ chui vào.
Sắc mặt tổ trưởng Chu đắc ý đi về phía Phương Tri Hạc: “Phương đạo trưởng, lâu rồi không gặp, dạo này khỏe chứ?”
Phương Tri Hạc dùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người anh ta: “Bạn tôi đâu? Anh làm gì cậu ấy rồi?”
“Ài, người trẻ, tính tình luôn nôn nóng như thế, bạn của cậu rất khỏe, tôi nói rồi, chỉ cần cậu xuất hiện, bạn của cậu sẽ không sao.” Tổ trưởng Chu cảm thấy tự hào vì hành vi của mình.
Cho dù Tô Cẩm lợi hại cỡ nào, đồ đệ cô quan tâm nhất, không phải vẫn ngoan ngoãn tới trước mặt mình sao?
Cho dù bị tính kế, Phương Tri Hạc cũng không thể quay đầu rời đi được!
Anh ta rất thích cảm giác sự việc được anh ta khống chế trong lòng bàn tay!
Không đợi tổ trưởng Chu tiếp tục trào phúng, người đàn ông phía sau anh ta lên trước một bước nhắc nhở: “Đừng quên chuyện đại tiểu thư căn dặn!”
Ánh mắt tổ trưởng Chu lóe lên, chân chó gật đầu với người đó: “Tôi hiểu, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt! Tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ sai sót nào!”
Phương Tri Hạc nghe cuộc đối thoại của hai người, rõ ràng người còn lại chiếm vị trí chủ đạo.
Lại nghĩ tới câu đại tiểu thư mà người đó nói…anh ta nhạy bén nghĩ tới Hiên Viên Lê.
Tổ trưởng Chu nói xong liền nhìn sang Phương Tri Hạc: “Tôi biết trên người cậu có bùa rất lợi hại, bây giờ cậu giao hết toàn bộ bùa và pháp khí ra, sau đó tôi mới có thể dẫn cậu đi gặp người bạn đó của cậu! Dù sao thì chúng tôi phải đề phòng cậu đột nhiên ra tay đối phó chúng tôi chứ…”
Phương Tri Hạc hơi do dự, không quá tình nguyện giao kiếm gỗ đào mình mang trên người ra.
Tổ trưởng Chu thấy anh ta chậm chạp, có hơi thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Mau lên, cậu còn muốn gặp bạn của cậu không vậy?”
Sau đó, Phương Tri Hạc lại lấy ra mấy lá bùa từ trong ngực.
Khoảnh khắc đưa bùa tới, Phương Tri Hạc lại nhíu mày thu tay lại: “Sao tôi biết anh sẽ không chiếm bùa của tôi làm của riêng?”
Tổ trưởng Chu ngẩn ra, cảm thấy đầu óc của Phương Tri Hạc quả thực vận chuyển lề mề, dựa theo tình huống hiện tại, lẽ nào Phương Tri Hạc cho rằng anh ta còn có thể tròn vẹn quay về sao?
Chẳng trách Phương Tri Hạc ở tiểu tổ đặc biệt đắc tội nhiều người như thế, quả thực giống như trong đồn đãi, làm việc quá cứng nhắc, không biết biến báo.
Tổ trưởng Chu nhảy số: “Nếu cậu cảm thấy tôi sẽ muốn cướp bùa của cậu, vậy cậu có thể hủy chúng ngay bây giờ, như vậy không ai trong chúng tôi có được, cậu cũng có thể yên tâm.”
Đương nhiên rồi, như vậy cũng không cần lo lắng Phương Tri Hạc đột nhiên dùng bùa đối phó họ nữa.
Cũng coi như là chặn lại đường lui của Phương Tri Hạc.
Nào ngờ Phương Tri Hạc lại sảng khoái gật đầu: “Được, tôi sẽ hủy bùa của tôi ngay.”
Anh ta nói xong liền đốt bùa thành tro ngay trước mặt tổ trưởng Chu.
Tổ trưởng Chu ở một bên cười không khép được miệng: “Phương đạo trưởng, tính khí bảo thủ này của cậu thật sự khiến người ta cảm thấy buồn cười…”
Anh ta cười xong liền nhìn người đang đứng bên khác: “Phiền anh tới kiểm tra một chút, xem thử trên người cậu ta còn giấu bùa nào khác không.”
Nhưng điều này cũng chứng tỏ Hiên Viên Lê có thực lực bất phàm, hơn nữa thân phận thần bí.
Lần này, Tô Cẩm đã đá trúng thiết bản rồi!
Người đó lại kiểm tra kỹ một lượt, xác nhận trên người Phương Tri Hạc không có bất cứ bùa gì nữa, lúc này mới mở miệng: “Dẫn cậu ta đi.”
Tổ trưởng Chu: “Được.”
Sau đó, người đó lại loại bỏ khí tức còn sót lại của Phương Tri Hạc ở nơi này.
Ba người lên một chiếc xe, Phương Tri Hạc ngồi trên xe, lặng lẽ động ngón tay.
Có lúc, không thể không nói sư phụ nhà anh ta thật sự rất nhìn xa, nhẫn cô nghiên cứu ra quả thực là một vũ khí bí mật rất tốt.
Hơn nữa sư phụ đã từng nói từ rất lâu, trứng đừng bỏ trong một làn.
Đạo lý này, anh ta hiểu.
Cho nên, bùa sư phụ cho, anh ta chỉ giữ lại mấy lá để trong ngực, còn lại đều bỏ trong nhẫn của anh ta.
Nhẫn đang tàng hình, người ngoài không nhìn thấy, dĩ nhiên cũng không phát giác được.
Trong mớ bùa anh ta hủy đi, cũng chỉ có một lá là bùa Thiên Lôi mà thôi.
Nhưng vẫn có chút xót, dù sao cũng là bùa sư phụ đích thân vẽ, sau này phải bắt tổ trưởng Chu đền tiền.
Tổ trưởng Chu: ?
Phương Tri Hạc thi thoảng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng mặc kệ là tổ trưởng Chu hay là người còn lại, họ đều không có phản ứng gì.
Dường như đã chắc nịch anh ta đã là ba ba trong rọ.
Trong lòng anh ta dần hiện lên một suy đoán, có lẽ họ không ngăn cản anh ta ghi nhớ tuyến đường bên ngoài là bởi vì ngay từ đầu họ đã không định để anh ta sống sót trở về…
Trong lòng Phương Tri Hạc trầm xuống.
Cũng không biết người bạn bởi vì anh ta mà bị liên lụy như thế nào rồi.
Anh ta thấp giọng nói: “Tổ trưởng Chu, anh chắc chắn bạn tôi thật sự không sao chứ?”
Tổ trưởng Chu lập tức bật cười: “Phương đạo trưởng, người chúng tôi cần chỉ là cậu, còn bạn cậu, cũng không có thù gì với chúng tôi, chúng tôi không có lý gì động tới cậu ta.”
Phương Tri Hạc nhìn biểu cảm của tổ trưởng Chu một lúc, anh ta nói thật.
Nhưng lỡ như Hiên Viên Lê nổi điên, làm ra một số chuyện không thể thuyết phục gì đó, há không phải hậu quả không thể tưởng tượng sao?
Anh ta khẩn cầu nói: “Phiền anh lái nhanh một chút.”
Tổ trưởng Chu: “…” Anh ta chưa từng thấy ai vội đi nộp mạng.
Tổ trưởng Chu hừ một tiếng: “Không cần vội, dù sao cũng chỉ có mấy phút thôi.”
…
Ba người rất nhanh đã tới trang viên, nơi Hiên Viên Lê tạm trú.
Nhưng tổ trưởng Chu không vội đi lên mà dè dặt theo bước chân của người còn lại.
Phương Tri Hạc nhanh chóng hiểu ra, bên ngoài trang viên này đại khái đã che giấu trận pháp gì đó, nếu không hai người này sẽ không cẩn thận như thế.
Băng qua trận pháp, lúc này ba người mới đi vào trang viên.
Trong trang viên, Hiên Viên Lê đang lười biếng ngồi ở đó, người bên cạnh cô ta cung kính bóp chân cho cô ta.
Phương Tri Hạc lập tức nhìn thấy người bạn Hứa Đoan, lúc này Hứa Đoan đã ngã trên đất, quần áo nhuộm không ít máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng.
Anh ta vội vàng chạy tới, dò thử hơi thở của Hứa Đoan, cũng may vẫn còn thở.
Đáy mắt Phương Tri Hạc hiện ra sát ý: “Người như cô, căn bản không xứng tu đạo!”
Hiên Viên Lê giống như nghe thấy chuyện hài gì đó: “Anh nói tôi không xứng? Anh có biết Hiên Viên gia tôi chính là thế gia Huyền Môn, ngược dòng tính lên, sợ là thời gian tồn tại còn dài hơn thời gian tồn tại của thứ mà các người gọi là Đạo Môn!”
Phương Tri Hạc không chút lưu tình đáp trả: “Vậy nếu tổ thượng cô biết cô đã làm gì, có thể sẽ bị tức đến chết không nhắm mắt!”
Hiên Viên Lê giống như bị đâm vào chỗ đau, những việc cô ta làm quả thực không phù hợp để công khai ra ngoài.
Tuy nhiên, chỉ cần những kẻ đối địch với cô ta đều chết hết thì đương nhiên sẽ không có ai biết cô ta đã làm gì… Về phần cái gọi là nhân quả báo ứng, cô ta cũng không có gì phải sợ.
Mà bây giờ, việc đầu tiên cô ta muốn làm chính là giết Phương Tri Hạc!
Thừa dịp lúc Tô Cẩm không có ở đây, giết chết đồ đệ mà cô đắc ý nhất!
Đến lúc đó, cô ta xem thử Tô Cẩm còn cười nổi hay không!
Ánh mắt Hiên Viên Lê lạnh lùng nhìn về phía Phương Tri Hạc, giơ tay bố trí một sát trận.
Lần trước Tô Cẩm phá sát trận của mình là vì Tô Cẩm quả thực có mấy phần thực lực, nhưng người trước mặt, ở trong mắt cô ta, rõ ràng chỉ có thực lực ở mức trung bình.
Vì vậy, cô ta tin chắc rằng sát trận của mình có thể dễ dàng chơi chết đối phương!
Từng lá bùa và trận pháp hợp nhất lại tạo thành một sát trận, Phương Tri Hạc bị vây ở trong đó, Hiên Viên Lê cao giọng khiêu khích: “Với cái sát trận này của tao, chỉ cần vài phút thôi là mày sẽ chết ở trong đó rồi. Cho dù Tô Cẩm có thể tìm được tới đây thì những gì cô ta thấy cũng chỉ sẽ là thi cốt của mày thôi.”
Hiên Viên Lê nói xong, nụ cười càng điên cuồng hơn mấy phần: “Cũng không biết Tô Cẩm nhìn thấy thi cốt của mày rồi thì sẽ như thế nào nữa.”
Vừa nói cô ta vừa đứng dậy tiến về phía trước vài bước, cô ta muốn nhìn thấy đối phương ở trước mặt cô ta cầu xin tha thứ.
Khi đến gần sát trận, Hiên Viên Lê tình cờ nhìn thấy rõ mặt Phương Tri Hạc, sắc mặt nhất thời cứng đờ. Từ khi anh ta tới đây, cô ta chưa bao giờ nhìn tới tên đồ đệ này của Tô Cẩm.
Nhưng bây giờ, nhìn Phương Tri Hạc ở khoảng cách gần, cô ta luôn có cảm giác… có chút quen thuộc.
Cô ta nhìn kỹ gương mặt của Phương Tri Hạc rồi giơ tay ra hiệu Chu tổ trưởng bước tới gần.
“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy…”
“Anh có biết lai lịch của anh ta không?” Hiên Viên Lê trực tiếp hỏi.
Chu tổ trưởng sửng sốt một chút: “Cậu ta vốn là đệ tử của Bạch Vân quán, sư phụ của cậu ta là Bạch quán chủ, cũng là người của Thiên Uyên. Sau khi Bạch quán chủ chết, Bạch Vân quán cũng sụp đổ. Sau đó, cậu ta đi theo bên cạnh Tô Cẩm và trở thành đồ đệ của Tô Cẩm…”
“Anh ta không có người thân sao?” Hiên Viên Lê lại hỏi.
Chu tổ trưởng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ đại tiểu thư này lại yêu Phương Tri Hạc ngay tại lúc này sao?
Chu tổ trưởng nhỏ giọng nói: “Hình như cậu ta được Bạch quán chủ nuôi dưỡng ở Bạch Vân quán từ khi còn nhỏ, còn những chuyện khác thì tôi không biết.”
Tình huống của Phương Tri Hạc thì anh ta chưa từng điều tra kỹ. Nguyên nhân chính là Phương Tri Hạc đã từng làm việc trong Tiểu tổ đặc biệt một thời gian, rất nhiều người biết về tình huống của anh ta.
Hiên Viên Lê há miệng, rất muốn bảo anh ta điều tra lại.
Nhưng… sát trận của cô ta đã khởi động, người cũng đã bị vây trong sát trận, kế hoạch của cô ta cũng đã thành công một nửa rồi.
Cô ta không thể để xảy ra vấn đề lúc này, càng không có khả năng bị gián đoạn.
Cho nên, một chút nghi hoặc nhanh chóng bị cô ta vứt ra sau đầu.
“Thôi, cứ như vậy đi.” Bây giờ anh ta là đồ đệ của Tô Cẩm, cho dù có điều tra rõ ràng hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao thì hôm nay anh ta cũng phải chết!
Hiên Viên Lê quay lại chỗ ngồi, bình tĩnh ngồi đó, thưởng thức cảnh Phương Tri Hạc giãy dụa.
Chu tổ trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vị đại tiểu thư này không có hứng thú với Phương Tri Hạc là được.
Thấy mọi việc gần như đã thành công, cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác nữa.
Chu tổ trưởng cũng vui vẻ nhìn Phương Tri Hạc giãy giụa trong sát trận, không thể không nói, đại tiểu thư quả thật lợi hại, sát trận này người bình thường căn bản là không có khả năng chống cự!
Nhìn thấy sát ý trong sát trận đang tiến về phía mình, ánh mắt Phương Tri Hạc trở nên lạnh lùng, lấy ra một lá bùa Thiên Lôi để chống lại trận pháp.
Bùa Thiên Lôi lập tức đánh ra một tia sét, đánh thẳng về phía sát trận kia.
Đáng tiếc, ngay cả một vết nứt cũng không xuất hiện trong sát trận.
Hiên Viên Lê quay đầu lại nhìn Chu tổ trưởng, tát anh ta một cái: “Không phải tôi đã bảo anh lấy toàn bộ bùa trên người anh ta rồi sao?”
Cô ta dùng gần như chín phần sức lực, Chu tổ trưởng bay ra ngoài rồi rơi phịch xuống đất.
Anh ta yếu ớt giải thích: “Tôi đã tìm, tôi thật sự đã tìm rồi…”
Hiên Viên Lê lại nhìn người vẫn đi theo mình, người kia thức thời quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Hiên Viên Lê hừ một tiếng: “Chúng mày là đồ ngu! Nhất định anh ta đã chuẩn bị trước, giấu mấy lá bùa ở chỗ khác rồi.”
“Chẳng qua, đây cũng không phải chuyện lớn gì, Tô Cẩm cũng không thể đụng đến tao chứ huống chi là đồ đệ của cô ta?” Dù sao lá bùa này cũng không thể phá hủy sát trận của cô ta được.
Sát trận dần dần siết chặt lại, chẳng mấy chốc sẽ bóp chết Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc sử dụng thêm hai lá bùa, có lẽ là bởi anh ta vốn cũng không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh của bùa Thiên Lôi, cộng thêm thực lực giữa anh ta và Hiên Viên Lê chênh lệch rất lớn nên lá bùa không có tác dụng gì nhiều.
Anh ta suy nghĩ một chút.
Sau đó, dưới con mắt của mấy người, anh ta cầm thanh kiếm nát kia ra.
Thấy vẻ mặt anh ta trịnh trọng, Chu tổ trưởng tưởng anh ta có kỹ năng đặc biệt gì đó, không ngờ lại là một thanh kiếm rách nát.
Chu tổ trưởng lập tức cười trào phúng: “Tôi còn tưởng là thứ gì tốt nữa chứ, thanh kiếm rách nát này so ra còn không bằng một nhánh cây…”
Hiên Viên Lê cũng nhàn nhạt liếc qua.
Quả thực không phải là thứ gì tốt cả, chỉ là một thanh kiếm nát rất bình thường mà thôi.
Nhưng… không biết tại sao, cô ta luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Người này trông cũng không giống người sẽ làm những việc vô ích, thế nên cô ta vô thức nhìn lại thanh kiếm nát kia lần thứ hai.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Phương Tri Hạc hai tay nắm chặt thanh kiếm kia, tập trung sức lực chém về phía sát trận.
Anh ta chém xuống, nhưng sát trận cũng không có phản ứng gì.
Nhìn thấy tình huống này, Hiên Viên Lê cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương chỉ là chó cùng rứt giậu mà thôi…
Một chớp mắt tiếp theo, Phương Tri Hạc lại dùng kiếm chém mấy lần về phía sát trận.
Sau khi chém liên tiếp ba nhát, nụ cười trên môi Hiên Viên Lê chợt cứng đờ, cô ta trơ mắt nhìn sát trận của mình xuất hiện những vết nứt.
Hiên Viên Lê trợn to mắt, không thể tin nhìn sát trận của mình xảy ra vấn đề: “...Làm sao có thể?”
Không phải chỉ là một thanh kiếm nát thôi sao?
Ngay cả người cũng không thể đả thương được, làm sao có thể chém tan sát trận của mình???
Hiên Viên Lê kéo Chu tổ trưởng ra khỏi cản đường, giơ tay bắt đầu cố gắng củng cố sát trận của mình.
Đáng tiếc, không biết là sức mạnh của cô ta xảy ra vấn đề gì mà sát trận dường như bị một sức mạnh ngang ngược chống lại, sức mạnh của cô ta hoàn toàn không thể so sánh với sức mạnh từ bên trong sát trận.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Tri Hạc chém sát trận của mình thành từng mảnh.
Hiên Viên Lê: “…” Khoảnh khắc khi sát trận vỡ vụn, cô ta cảm thấy trái tim mình cũng tan vỡ theo.
Không!
Tại sao ngay cả một người chỉ có thực lực trung bình, chỉ mạnh hơn phế vật một chút mà lại có thể phá hủy sát trận mà cô ta dày công nghiên cứu được?
Sự tức giận hiện lên trong mắt Hiên Viên Lê.
Đúng lúc này, Chu tổ tưởng lại khập khiễng đi tới, anh ta điên cuồng giẫm mìn ở chỗ Hiên Viên Lê: “Đại tiểu thư, cô xem, cậu ta ra rồi! Làm sao bây giờ?”
Vừa dứt lời, Hiên Viên Lê nhìn Chu tổ trưởng bằng ánh mắt khiến Chu tổ trưởng run rẩy, chưa kịp lùi lại đã bị Hiên Viên Lê quăng một bạt tai, một chưởng này là muốn giết người.
Chu tổ trưởng đập mạnh xuống đất chết ngay tại chỗ…
Phương Tri Hạc vừa phá hủy sát trận, cầm kiếm sửng sốt một giây.
Không phải Chu tổ trưởng là người của Hiên Viên Lê sao?
Tại sao ngay cả người của cô ta mà cô ta cũng không buông tha chứ?
Phương Tri Hạc cầm kiếm, cảm nhận được uy lực của Thất Tinh Kiếm, trong phút chốc, thanh kiếm nát trong tay phát ra ánh sáng chói mắt.
Lớp rỉ sét trên bề mặt thanh kiếm bắt đầu bong ra từng mảnh.
Trong chốc lát, thanh kiếm đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Mặc dù có một đoạn khoảng cách ngắn nhưng Hiên Viên Lê vừa liếc mắt đã nhận ra ‘thanh kiếm nát’ kia. Cái này là kiếm nát gì chứ? Rõ ràng đây chính là pháp khí thượng đẳng Thất Tinh Kiếm!
Thất Tinh Kiếm và Roi Tỏa Hồn đều là những pháp khí thượng đẳng, nhưng những pháp khí này đã mai danh ẩn tích từ lâu, không biết lạc tới chỗ nào, giống như biến mất cùng với các tiền bối lúc trước vậy.
Roi Tỏa Hồn của cô ta cũng là do ông nội tình cờ có được, khó khăn lắm cô ta mới lấy được Roi Tỏa Hồn từ chỗ ông nội, sau đó lại phí không ít tâm tư mới miễn cưỡng được Roi Tỏa Hồn cho mấy phần mặt mũi.
Nhưng không ngờ, Roi Tỏa Hồn lại nhận người khác làm chủ.
Mà bây giờ, cô ta lại thực sự nhìn thấy Thất Tinh Kiếm trong tay một đồ đệ khác của Tô Cẩm?
Tại sao Tô Cẩm lại may mắn đến thế?
Hai pháp khí thượng đẳng đều rơi vào tay đồ đệ cô ta?
Ánh mắt Hiên Viên Lê nóng rực nhìn chằm chằm Thất Tinh Kiếm trong tay Phương Tri Hạc, rất tốt, bây giờ Thất Tinh Kiếm vẫn chưa nhận chủ.
Đã như vậy, cô ta sẽ cướp Thất Tinh Kiếm!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Hiên Viên Lê liền lao về phía Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc trực tiếp vung kiếm ra nhưng sức mạnh như dự đoán lại không thấy… ?
Anh ta sửng sốt một giây, nhanh chóng tránh ra, đồng thời ném một lá bùa về phía Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê lách mình né tránh, trên mặt lộ ra nụ cười: “Tốt lắm, Thất Tinh Kiếm còn chưa nhận chủ, mày còn chưa thể hoàn toàn khống chế Thất Tinh Kiếm!”
Cái này thật sự quá tốt!
Lúc này cướp Thất Tinh Kiếm từ tay Phương Tri Hạc quả thật dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, ngay lúc Hiên Viên Lê lại lao tới lần nữa, cô ta cảm giác được một luồng chấn động quen thuộc.
Sắc mặt Hiên Viên Lê hơi thay đổi, sao Tô Cẩm có thể tới đây nhanh như vậy?
Tô Cẩm bình tĩnh xuất hiện trước mặt Phương Tri Hạc, nhị đồ đệ của cô rất thông minh, biết cô có thể tìm được chỗ này.
“Sư phụ! Cô ta muốn giết tôi, còn muốn cướp Thất Tinh Kiếm!” Phương Tri Hạc không chút do dự tố cáo, hơi khác với vẻ ngoài thường ngày.
Tô Cẩm mỉm cười dịu dàng: “Sư phụ sẽ báo thù cho anh, anh đi chăm sóc bạn anh đi.”
Nói xong, cô hờ hững liếc nhìn Hiên Viên Lê trước mặt.
“Hiên Viên tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Lần này cô không tin Hiên Viên Lê có thể thoát khỏi tay mình…
Hiên Viên Lê nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt có chút khó coi, chuyện này khác xa với dự đoán của cô ta, mọi chuyện lại vượt quá tầm kiểm soát của cô ta.
Nhưng mà, nếu như Tô Cẩm đã đến, vậy thì cứ để Tô Cẩm cảm thụ được trận pháp mà mình tự tay bày ra cho cô ta đi…
Hiên Viên Lê lùi lại một bước và nhanh chóng khởi động trận pháp.
Trận pháp này khác với sát trận trước đó, nó là một trận pháp thuần túy nhốt người trong đó, khiến họ không thể thoát ra khỏi trận pháp. Nó không trực tiếp làm thương tổn người, nhưng lại bào mòn tâm lý của người ta.
Khi Tô Cẩm vào trận, cô hơi ngạc nhiên: “Trận pháp này không giống phong cách của cô”.
Bởi vì Hiên Viên Lê mà cô biết rất hung hãn và quyết đoán, giống như sát trận trước đó, toàn bộ trong trận đều tràn ngập sát ý không hề che giấu.
Nhưng trận pháp trước mắt rất ôn hòa, trong sự ôn hòa ẩn chứa sát cơ.
Nó không hề lộ ra sát ý, nhưng nếu không thể thoát ra khỏi trận này thì sẽ bị mài chết tươi.
Đây là một loại sát cơ khác.
Đối với những người không thể thoát ra khỏi trận pháp thì đó là một loại tra tấn vô cùng thống khổ, người trong trận phải trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình bị xói mòn.
Chỉ cách một bước nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào thoát ra…Cuối cùng chỉ có thể lưu lại sinh mệnh trong trận này. Người chết, trận cũng phá.
Hiên Viên Lê hừ lạnh một tiếng, mỉm cười: “Trận pháp này là do người khác dạy cho tao.”
Từ trước đến nay cô ta đều dùng sát trận do chính mình sáng tạo.
Trận pháp này không thể trực tiếp giết người nên cô ta không thích lắm, nhưng hiện tại, nó đã trở thành chiêu thức đặc biệt của cô ta.
Hiên Viên Lê khẽ hếch cằm, cao ngạo bước qua bên cạnh trận pháp.
Mục tiêu của cô ta là Phương Tri Hạc.
Cô ta muốn Tô Cẩm tận mắt chứng kiến cô ta giải quyết Phương Tri Hạc như thế nào!
Loại cảm giác bất lực này quả thực chính là một loại đau đớn khác.
Hiên Viên Lê vô cùng tự tin đi ngang qua Tô Cẩm. Trong nháy mắt đó, Tô Cẩm đột nhiên vươn tay ra bắt lấy cổ tay Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Cẩm gần trong gang tấc.
Chỉ thấy Tô Cẩm bình tĩnh tự nhiên bước ra khỏi trận pháp, Hiên Viên Lê nhìn bộ dáng hoàn hảo không chút tổn hại của Tô Cẩm với vẻ không thể tin nổi: “?”
Giọng Tô Cẩm trong trẻo, thanh thúy: “Hình như Hiên Viên tiểu thư chưa học được tinh túy của trận pháp này thì phải.” Đến mức, cô chẳng hề tốn chút sức lực nào đã đi ra ngoài.
Hiên Viên Lê vẫn giãy dụa, muốn động thủ với Tô Cẩm.
Nhưng lần này, Tô Cẩm làm sao có thể cho cô ta một cơ hội?
Gần như ngay lúc cô ta vừa ra tay, Tô Cẩm đã tóm lấy cổ Hiên Viên Lê, sinh mệnh cô ta bị cô nắm chặt trong tay.
Chỉ cần Tô Cẩm dùng lực nhẹ, Hiên Viên Lê sẽ bị cô bóp chết.
Sắc mặt Hiên Viên Lê dần dần đỏ bừng, hai tay quờ quạng, hai chân cũng dần dần rời khỏi mặt đất.
Giờ phút này, cô ta cảm thấy không khí loãng dần, lần đầu tiên cô ta cảm thụ được nỗi đau sắp chết, hay nói chính xác hơn, đó là nỗi sợ hãi khiến cô ta không cách nào kháng cự…
Dù có vùng vẫy thế nào, cô ta cũng không thể thoát ra được!
Nhiều năm như vậy, cô ta luôn là người nắm giữ vận mệnh của người khác. Trong mắt cô ta, cường giả vi tôn, từ nhỏ cô ta đã biết gia thế của mình hiển hách, càng là không giống với người bình thường.
Trong suy nghĩ của cô ta, cô ta vượt trội hơn những người bình thường.
Bởi vì cô ta là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, mà Hiên Viên gia bọn họ lại là Huyền Môn thế gia, tổ tiên từng có người đã đắc đạo thành tiên.
Sau khi chiến tranh nổ ra, Hiên Viên gia bọn họ và các thế gia khác liền cùng nhau ẩn thế.
Trong số các thế gia, thân phận của cô ta còn xuất chúng như thế, huống chi là ở thế giới bên ngoài? Dù là người bình thường hay là phế vật Đạo Môn, tất cả đều là con sâu cái kiến dưới chân cô ta.
Mà sự xuất hiện của Tô Cẩm đã phá hỏng tất cả…
Trong mắt Hiên Viên Lê có hận ý hiện lên, cố gắng nói: “Mày không thể giết tao được…”
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn tướng mạo Hiên Viên Lê, một lúc sau mới thở dài: “Tôi không thể giết cô, nhưng tôi có thể khiến cô cảm nhận được nỗi đau của những nạn nhân đó.”
Trong thoáng chốc, Hiên Viên Lê hiểu ra ý của Tô Cẩm.
“Không…không!”
Cô ta không muốn trở thành một kẻ tàn phế!
Hiên Viên gia bọn họ được Thiên Đạo che chở, không ai có thể khiến cô ta trở thành kẻ tàn phế!
Tô Cẩm tiện tay ném Hiên Viên Lê xuống đất, Hiên Viên Lê ho khan vài tiếng rồi khàn giọng gầm lên: “Hiên Viên gia bọn tao được Thiên Đạo che chở. Mày có có biết Thiên Đạo che chở nghĩa là gì không? Nếu mày dám xuống tay với tao, nhất định mày sẽ gặp báo ứng!”
Tô Cẩm chỉ thấy buồn cười: “Quả thật cô được Thiên Đạo che chở, nhưng sau khi cô làm làm tổn thương biết bao người vô tội như vậy, cô cho rằng Thiên Đạo sẽ tiếp tục che chở cho cô sao?”
Trong mắt Hiên Viên Lê hiện lên vẻ bối rối.
Tô Cẩm nói tiếp: “Câu trả lời là không.” Giọng nói lạnh lùng nói ra câu trả lời vô cùng tàn nhẫn.
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, Tô Cẩm giơ tay cắt đứt gân mạch của Hiên Viên Lê…
Hiên Viên Lê cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi gân mạch bị đứt thành từng khúc, cảm giác đau thấu tim này khiến cô ta hận không thể giết chết Tô Cẩm ngay tại chỗ!
Nhưng giờ phút này cô ta lại không thể làm gì được, cô ta chỉ có thể bất lực cảm thấy mình từ một thiên chi kiêu tử biến thành một người tàn phế…
Cô ta cắn môi, cố gắng nuốt xuống tất cả những tiếng rên rỉ. Đáng tiếc cô ta vẫn không nhịn được, phát ra mấy tiếng rên khe khẽ, hóa ra… Gân mạch bị phá hủy đau đớn đến thế…
Tô Cẩm rút tay lại, nhìn Hiên Viên Lê trên mặt đất với vẻ mặt thờ ơ: “Thiên Đạo có thể che chở cho Hiên Viên gia thì cũng có thể lấy lại được.”
“Ngay từ khi bắt đầu cô đã sai rồi, cô vẫn luôn cho rằng mình vượt trội hơn người khác, nhưng đó chỉ là vì cô được hưởng phúc lành của tổ tiên mà thôi.”
Như để xác nhận lời nói của Tô Cẩm, khi Hiên Viên Lê đang nhỏ giọng mắng Tô Cẩm, một tia sét đột nhiên giáng xuống, không hề có sự báo trước mà đã giáng thẳng xuống người Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê run lên, mở miệng rên rỉ.
Tô Cẩm nhắc nhở: “Nếu làm sai thì sẽ phải trả giá. Nếu cứ u mê không tỉnh ngộ thì chắc chắn sẽ phải chết không yên lành.”
Hiên Viên Lê không dám nói một lời, bởi vì vừa rồi cô ta hoàn toàn cảm nhận được tia sét kia chính là Thiên Khiển trong truyền thuyết.
Cô ta nằm trên mặt đất không dám cử động, chỉ cần cử động một chút, cơn đau nhức vì gân mạch bị đứt gãy sẽ lan ra khắp toàn thân.
“Nếu Hiên Viên gia các người có ý kiến gì với hành động của tôi, ngày sau có thể quang minh chính đại cùng tôi đối chất.” Tô Cẩm thản nhiên nói, lời này không chỉ nói cho Hiên Viên Lê nghe mà còn có thủ hạ của Hiên Viên Lê.
Chỉ có điều, khi cô xuất hiện trong trang viên này, cô đã ném cho hai người thủ hạ kia hai lá bùa Định Thân.
Tô Cẩm vung tay lên, lá bùa Định Thân được mở ra, bọn họ vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống của Hiên Viên Lê. Đây chính là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, gia chủ sợ là sẽ hỏi tội hai người bọn họ!
Sự tình nháo thành như vậy…bọn họ thật không cách nào kết thúc.
Tâm tình bọn họ phức tạp nâng Hiên Viên Lê lên, trước tiên phải báo cáo rõ ràng chuyện này cho gia chủ mới được.
…
Tô Cẩm không còn nhìn Hiên Viên Lê nữa.
Hiên Viên Lê hủy gân mạch của người ta, hôm nay, cũng nếm trải nỗi đau bị hủy gân mạch.
Đây chính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Tô Cẩm bước đến bên cạnh Phương Tri Hạc, kiểm tra tình trạng của người bạn anh ta, cô trấn an: “Đừng lo, anh ta vẫn có thể cứu được”.
Nói xong, cô mang theo hai người rời đi, trực tiếp quay trở về khách sạn.
Vừa bước vào hành lang khách sạn, Tô Cẩm cảm nhận được một chút âm khí còn sót lại.
Xem ra sau khi cô rời đi, chỗ này quả thật cũng có thứ gì đó ghé qua.
Cũng may cô đã có chuẩn bị từ trước.
Tô Cẩm quay người dẫn Phương Tri Hạc sang một phòng khác: “Để bạn anh nằm lên giường trước đã, sau đó anh giúp anh ta kiểm tra mấy vết thương ngoài da.”
Cô vừa nói vừa đưa vào một tia linh lực.
Vết máu trên quần áo đều là mấy vết thương ngoài da, mà thủ đoạn của Hiên Viên Lê trước sau vẫn như cũ, tàn nhẫn hủy đi gân mạch của người ta.
Có điều, có lẽ bởi vì trước đó Hiên Viên Lê bị cô làm cho bị thương nên gân mạch của người này cũng không bị hủy nghiêm trọng như Tiết đạo trưởng, Tô Cẩm thử chữa trị gân mạch cho anh ta.
“Sau này tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là được. Tôi đi xem mấy người Sở Lâm đã.”
Tô Cẩm nói mấy câu rồi xoay người bước ra ngoài.
Nhưng lúc này, Phương Tri Hạc lại khẽ gọi sư phụ rồi hỏi: “Tôi, tôi muốn biết tại sao sư phụ không trực tiếp giết chết Hiên Viên Lê.”
Anh ta rũ mắt xuống, có chút bối rối.
Với tính tình của Hiên Viên Lê, đoán chừng chỉ cần có chút hy vọng sống thì sẽ ngóc đầu trở lại!
Tô Cẩm thở dài: “Tôi xem tướng mạo của cô ta thì không phải cô ta chết trong tay tôi. Mệnh của cô ta hôm nay chưa đến đường cùng, nhưng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hơn nữa cô ta đã huỷ gân mạch của nhiều người như vậy nên cô ta cũng phải nếm thử cảm giác đau đớn này.”
”Vậy trước đó cô ta nói là có Thiên Đạo che chở…” Phương Tri Hạc vô thức hỏi, trong lòng anh ta có chút lo lắng.
Tô Cẩm cười nói: “Đừng lo, từ lúc cô ta bắt đầu tấn công người vô tội, cô ta đã không còn được Thiên Đạo che chở nữa rồi.
Cái gọi là che chở này, đại khái chính là tổ tiên Hiên Viên gia bọn họ làm được việc lớn cho nước cho dân, hoặc có cống hiến trọng đại, tích đức làm việc thiện, bởi vậy nên con cháu mới được Thiên Đạo che chở.
Mà cái che chở này nói trắng ra chẳng qua là may mắn hơn người thường một chút mà thôi, nếu cô ta có thể học hỏi tổ tiên Hiên Viên gia tích đức, làm việc thiện thì chút khí vận này sẽ nuôi dưỡng cô ta, để cuộc đời này cô ta không gặp kiếp nạn.
Nhưng nếu như cô ta làm chuyện thương thiên hại lý, vậy thì chút khí vận này sẽ biến mất, cô ta cũng mất đi sự che chở của Thiên Đạo.”
Tô Cẩm biết Phương Tri Hạc là đang lo lắng Hiên Viên gia trả thù nên kiên nhẫn giải thích.
Sau đó, cô nói thêm: “Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Cô ta đã dẫn anh vào bẫy, ngay từ đầu chính là nhắm vào tôi nên không phải anh gây rắc rối cho tôi mà là tôi làm liên luỵ đến anh và bạn của anh.
Hơn nữa, dù chuyện này có xảy ra hay không, tôi cũng sẽ phải đối mặt với Hiên Viên Lê, việc tôi huỷ gân mạch cô ta chỉ là vấn đề thời gian.”
Nói xong, Tô Cẩm sợ Phương Tri Hạc suy nghĩ lung tung nên lại nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, tôi có xem tướng mạo cô ta, cô ta không có cơ hội gây thêm sóng gió nữa.”
Dù sao chính là Hiên Viên Lê sẽ không còn có cơ hội ngóc đầu trở lại.
Làm đại tiểu thư của Huyền Môn thế gia, lại làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy, còn dẫn tới Thiên Khiển. Cho dù Hiên Viên gia có nuông chiều cô ta đến cỡ nào thì cũng sẽ không mạo hiểm cả nhà.
Cho nên sau khi Hiên Viên Lê được đưa về, hoặc là bị người của Hiên Viên gia giải quyết, hoặc sẽ trở thành kẻ bị ruồng bỏ…
Tóm lại, kết cục chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng.
Cho nên cô không cần phải dùng vũ lực lấy đi mạng sống của Hiên Viên Lê.
...
Đúng như Tô Cẩm suy đoán, ngay khi cô vừa rời đi, thủ hạ của Hiên Viên Lê đã báo cáo mọi chuyện cho gia chủ Hiên Viên gia biết. Sau khi Hiên Viên gia chủ biết chuyện, ông ta tức giận đến mức suýt ngất xỉu.
Tuyệt đối không nghĩ tới, đứa cháu gái nhà mình bình thường chỉ có vẻ hơi kiêu căng lại thực sự làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy!
Huỷ gân mạch, rút linh lực của người ta! Đều là tội lỗi chồng chất!
Hơn nữa trước đó ông ta còn dặn dò Hiên Viên Lê, phải bồi dưỡng tình cảm với người ta…
Ồ, cũng không đúng, tính toán thời gian thì có lẽ khi ông ta nhắn nhủ, Hiên Viên Lê đã kết thù với người ta rồi.
Tô Cẩm mỉm cười giơ tay chữa trị gân mạch cho ông ấy.
Chỉ là linh lực vừa mới ôn dưỡng, bùa Truyền Họa của Tô Cẩm có động tĩnh.
Cô vung một tay khác.
Giọng nói có chút sốt ruột của Sở Lâm truyền tới.
“Sư phụ, nhị sư đệ một mình chạy ra ngoài rồi.”
“Nói chuyện gì trước đã.” Tô Cẩm thấy hơi lạ, dù sao thì Tri Hạc nhà cô là đứa ổn trọng nhất, trước giờ sẽ không làm những chuyện khiến người khác lo lắng này.
Sở Lâm thở dài một hơi: “Là một người bạn của cậu ấy xảy ra chuyện, trước đây Tri Hạc có một người bạn quan hệ tốt ở tiểu tổ đặc biệt, lần trước khi điều tra chuyện hình xăm, còn từng giúp đỡ.
Nhưng chính vì lần giúp đỡ đó, hình như người bạn đó đã đắc tội người ta. Tri Hạc nhận được tin cầu cứu của người đó liền vội vàng chạy ra ngoài rồi.
Nhưng, cậu ấy không cho tôi đi cùng, nói là sợ hãi đây là điệu hổ ly sơn…”
Dù sao thì, Tri Hàn, Phất Trần đạo nhân còn ở trong khách sạn, lỡ như anh ta cũng rời khỏi, nơi này không còn ai có thể đánh nữa.
“Biết anh ta đi đâu không?” Sắc mặt Tô Cẩm sầm lại.
Người bạn đó của Phương Tri Hạc xảy ra chuyện vào lúc này, thời gian quá trùng hợp, rất có thể có người đào hố cho Tri Hạc.
Nhưng loại chuyện này, cho dù có người đào hố, Tri Hạc cũng chắc chắn sẽ đi, anh ta sẽ không thấy chết không cứu.
Sở Lâm trầm mặc một giây: “Cậu ấy không nói cho tôi biết sẽ đi đâu, nhưng cậu ấy nói, sư phụ có cách tìm được cậu ấy.” Anh ta hoài nghi Phương Tri Hạc là sợ anh ta chạy theo cho nên mới không nói cho anh ta biết địa chỉ!
“Tôi biết rồi.” Tô Cẩm nói xong liền muốn thu hồi bùa Truyền Họa, nhưng vẫn không yên tâm nói một câu: “Đợi lát nữa tôi sẽ quay về một chuyến.”
Sở Lâm bất lực: “Tôi thật sự sẽ không chạy lung tung…”
Lúc này, Tiết đạo trưởng lo lắng lên tiếng: “Tô quán chủ, cô mau đi giúp đỡ!”
Chuyện của ông ấy không gấp.
Hiện giờ đương nhiên là chuyện của Phương Tri Hạc khẩn cấp nhất, đây rõ ràng là có người muốn tính kế anh ta.
Tô Cẩm thở dài một tiếng: “Còn thiếu chút nữa là có thể chữa trị xong gân mạch của ông, ông khoan nói chuyện đã.”
Rõ ràng chỉ có một phút, nhưng Tiết đạo trưởng lại cảm thấy một phút này cực kỳ lâu.
Tô Cẩm rất nhanh thu tay lại, không kịp dặn dò gì, mò từ trong ngực ra một nắm bùa nhét vào trong lòng Tam Thanh quán chủ, quay đầu đi mất.
Tam Thanh quán chủ nhìn bùa trong lòng mình, lại nhìn gấu áo của Tô Cẩm đã biến mất, ông ấy chậm rãi nói với không khí: “Tô quán chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt những đệ tử này.”
Tiết đạo trưởng nhìn bùa trong lòng sư huynh, ngưỡng mộ lại đố kỵ trợn trắng mắt.
Cũng chỉ có sư huynh may mắn, chó ngáp phải ruồi…mới sẽ được miễn phí nhiều bùa như thế!
Tô Cẩm quay về khách sạn một chuyến trước, lúc này mấy người đã sớm tập trung lại, cô không nói hai lời, bày bố một trận pháp trong phòng: “Tôi mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều không thể mở cửa, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Sở Lâm hiểu ý của sư phụ.
Đây là để đề phòng kẻ địch mạo danh sư phụ lừa họ mở cửa phòng ra.
Lần trước họ từng trải qua, anh ta có kinh nghiệm.
Thực ra kế điệu hổ ly sơn mà Phương Tri Hạc lo lắng cũng là điều Tô Cẩm lo lắng.
Thời gian này quá sức trùng hợp, thế nên phản ứng đầu tiên của cô chính là có liên quan tới Hiên Viên Lê, mà Hiên Viên Lê là thế gia Huyền Môn, chắc chắn có không ít đồ trong tay!
Lỡ như điệu hổ ly sơn, dụ cô rời đi, lại quay đầu xuống tay với Sở Lâm, cũng rất có khả năng.
Cho nên cô phải đảm bảo họ ở trong khách sạn có thể an toàn.
Khi tổ trưởng Chu nhìn thấy Phương Tri Hạc xuất hiện, trên mặt ngập tràn ý cười.
Anh ta biết mà, kế hoạch này rất hoàn mỹ!
Dựa theo tính khí của Phương Tri Hạc, chắc chắn sẽ không mặc kệ sống chết của bạn bè.
Cho nên Phương Tri Hạc nhất định sẽ tới!
Biết rõ là bẫy, cũng sẽ chui vào.
Sắc mặt tổ trưởng Chu đắc ý đi về phía Phương Tri Hạc: “Phương đạo trưởng, lâu rồi không gặp, dạo này khỏe chứ?”
Phương Tri Hạc dùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người anh ta: “Bạn tôi đâu? Anh làm gì cậu ấy rồi?”
“Ài, người trẻ, tính tình luôn nôn nóng như thế, bạn của cậu rất khỏe, tôi nói rồi, chỉ cần cậu xuất hiện, bạn của cậu sẽ không sao.” Tổ trưởng Chu cảm thấy tự hào vì hành vi của mình.
Cho dù Tô Cẩm lợi hại cỡ nào, đồ đệ cô quan tâm nhất, không phải vẫn ngoan ngoãn tới trước mặt mình sao?
Cho dù bị tính kế, Phương Tri Hạc cũng không thể quay đầu rời đi được!
Anh ta rất thích cảm giác sự việc được anh ta khống chế trong lòng bàn tay!
Không đợi tổ trưởng Chu tiếp tục trào phúng, người đàn ông phía sau anh ta lên trước một bước nhắc nhở: “Đừng quên chuyện đại tiểu thư căn dặn!”
Ánh mắt tổ trưởng Chu lóe lên, chân chó gật đầu với người đó: “Tôi hiểu, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt! Tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ sai sót nào!”
Phương Tri Hạc nghe cuộc đối thoại của hai người, rõ ràng người còn lại chiếm vị trí chủ đạo.
Lại nghĩ tới câu đại tiểu thư mà người đó nói…anh ta nhạy bén nghĩ tới Hiên Viên Lê.
Tổ trưởng Chu nói xong liền nhìn sang Phương Tri Hạc: “Tôi biết trên người cậu có bùa rất lợi hại, bây giờ cậu giao hết toàn bộ bùa và pháp khí ra, sau đó tôi mới có thể dẫn cậu đi gặp người bạn đó của cậu! Dù sao thì chúng tôi phải đề phòng cậu đột nhiên ra tay đối phó chúng tôi chứ…”
Phương Tri Hạc hơi do dự, không quá tình nguyện giao kiếm gỗ đào mình mang trên người ra.
Tổ trưởng Chu thấy anh ta chậm chạp, có hơi thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Mau lên, cậu còn muốn gặp bạn của cậu không vậy?”
Sau đó, Phương Tri Hạc lại lấy ra mấy lá bùa từ trong ngực.
Khoảnh khắc đưa bùa tới, Phương Tri Hạc lại nhíu mày thu tay lại: “Sao tôi biết anh sẽ không chiếm bùa của tôi làm của riêng?”
Tổ trưởng Chu ngẩn ra, cảm thấy đầu óc của Phương Tri Hạc quả thực vận chuyển lề mề, dựa theo tình huống hiện tại, lẽ nào Phương Tri Hạc cho rằng anh ta còn có thể tròn vẹn quay về sao?
Chẳng trách Phương Tri Hạc ở tiểu tổ đặc biệt đắc tội nhiều người như thế, quả thực giống như trong đồn đãi, làm việc quá cứng nhắc, không biết biến báo.
Tổ trưởng Chu nhảy số: “Nếu cậu cảm thấy tôi sẽ muốn cướp bùa của cậu, vậy cậu có thể hủy chúng ngay bây giờ, như vậy không ai trong chúng tôi có được, cậu cũng có thể yên tâm.”
Đương nhiên rồi, như vậy cũng không cần lo lắng Phương Tri Hạc đột nhiên dùng bùa đối phó họ nữa.
Cũng coi như là chặn lại đường lui của Phương Tri Hạc.
Nào ngờ Phương Tri Hạc lại sảng khoái gật đầu: “Được, tôi sẽ hủy bùa của tôi ngay.”
Anh ta nói xong liền đốt bùa thành tro ngay trước mặt tổ trưởng Chu.
Tổ trưởng Chu ở một bên cười không khép được miệng: “Phương đạo trưởng, tính khí bảo thủ này của cậu thật sự khiến người ta cảm thấy buồn cười…”
Anh ta cười xong liền nhìn người đang đứng bên khác: “Phiền anh tới kiểm tra một chút, xem thử trên người cậu ta còn giấu bùa nào khác không.”
Nhưng điều này cũng chứng tỏ Hiên Viên Lê có thực lực bất phàm, hơn nữa thân phận thần bí.
Lần này, Tô Cẩm đã đá trúng thiết bản rồi!
Người đó lại kiểm tra kỹ một lượt, xác nhận trên người Phương Tri Hạc không có bất cứ bùa gì nữa, lúc này mới mở miệng: “Dẫn cậu ta đi.”
Tổ trưởng Chu: “Được.”
Sau đó, người đó lại loại bỏ khí tức còn sót lại của Phương Tri Hạc ở nơi này.
Ba người lên một chiếc xe, Phương Tri Hạc ngồi trên xe, lặng lẽ động ngón tay.
Có lúc, không thể không nói sư phụ nhà anh ta thật sự rất nhìn xa, nhẫn cô nghiên cứu ra quả thực là một vũ khí bí mật rất tốt.
Hơn nữa sư phụ đã từng nói từ rất lâu, trứng đừng bỏ trong một làn.
Đạo lý này, anh ta hiểu.
Cho nên, bùa sư phụ cho, anh ta chỉ giữ lại mấy lá để trong ngực, còn lại đều bỏ trong nhẫn của anh ta.
Nhẫn đang tàng hình, người ngoài không nhìn thấy, dĩ nhiên cũng không phát giác được.
Trong mớ bùa anh ta hủy đi, cũng chỉ có một lá là bùa Thiên Lôi mà thôi.
Nhưng vẫn có chút xót, dù sao cũng là bùa sư phụ đích thân vẽ, sau này phải bắt tổ trưởng Chu đền tiền.
Tổ trưởng Chu: ?
Phương Tri Hạc thi thoảng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng mặc kệ là tổ trưởng Chu hay là người còn lại, họ đều không có phản ứng gì.
Dường như đã chắc nịch anh ta đã là ba ba trong rọ.
Trong lòng anh ta dần hiện lên một suy đoán, có lẽ họ không ngăn cản anh ta ghi nhớ tuyến đường bên ngoài là bởi vì ngay từ đầu họ đã không định để anh ta sống sót trở về…
Trong lòng Phương Tri Hạc trầm xuống.
Cũng không biết người bạn bởi vì anh ta mà bị liên lụy như thế nào rồi.
Anh ta thấp giọng nói: “Tổ trưởng Chu, anh chắc chắn bạn tôi thật sự không sao chứ?”
Tổ trưởng Chu lập tức bật cười: “Phương đạo trưởng, người chúng tôi cần chỉ là cậu, còn bạn cậu, cũng không có thù gì với chúng tôi, chúng tôi không có lý gì động tới cậu ta.”
Phương Tri Hạc nhìn biểu cảm của tổ trưởng Chu một lúc, anh ta nói thật.
Nhưng lỡ như Hiên Viên Lê nổi điên, làm ra một số chuyện không thể thuyết phục gì đó, há không phải hậu quả không thể tưởng tượng sao?
Anh ta khẩn cầu nói: “Phiền anh lái nhanh một chút.”
Tổ trưởng Chu: “…” Anh ta chưa từng thấy ai vội đi nộp mạng.
Tổ trưởng Chu hừ một tiếng: “Không cần vội, dù sao cũng chỉ có mấy phút thôi.”
…
Ba người rất nhanh đã tới trang viên, nơi Hiên Viên Lê tạm trú.
Nhưng tổ trưởng Chu không vội đi lên mà dè dặt theo bước chân của người còn lại.
Phương Tri Hạc nhanh chóng hiểu ra, bên ngoài trang viên này đại khái đã che giấu trận pháp gì đó, nếu không hai người này sẽ không cẩn thận như thế.
Băng qua trận pháp, lúc này ba người mới đi vào trang viên.
Trong trang viên, Hiên Viên Lê đang lười biếng ngồi ở đó, người bên cạnh cô ta cung kính bóp chân cho cô ta.
Phương Tri Hạc lập tức nhìn thấy người bạn Hứa Đoan, lúc này Hứa Đoan đã ngã trên đất, quần áo nhuộm không ít máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng.
Anh ta vội vàng chạy tới, dò thử hơi thở của Hứa Đoan, cũng may vẫn còn thở.
Đáy mắt Phương Tri Hạc hiện ra sát ý: “Người như cô, căn bản không xứng tu đạo!”
Hiên Viên Lê giống như nghe thấy chuyện hài gì đó: “Anh nói tôi không xứng? Anh có biết Hiên Viên gia tôi chính là thế gia Huyền Môn, ngược dòng tính lên, sợ là thời gian tồn tại còn dài hơn thời gian tồn tại của thứ mà các người gọi là Đạo Môn!”
Phương Tri Hạc không chút lưu tình đáp trả: “Vậy nếu tổ thượng cô biết cô đã làm gì, có thể sẽ bị tức đến chết không nhắm mắt!”
Hiên Viên Lê giống như bị đâm vào chỗ đau, những việc cô ta làm quả thực không phù hợp để công khai ra ngoài.
Tuy nhiên, chỉ cần những kẻ đối địch với cô ta đều chết hết thì đương nhiên sẽ không có ai biết cô ta đã làm gì… Về phần cái gọi là nhân quả báo ứng, cô ta cũng không có gì phải sợ.
Mà bây giờ, việc đầu tiên cô ta muốn làm chính là giết Phương Tri Hạc!
Thừa dịp lúc Tô Cẩm không có ở đây, giết chết đồ đệ mà cô đắc ý nhất!
Đến lúc đó, cô ta xem thử Tô Cẩm còn cười nổi hay không!
Ánh mắt Hiên Viên Lê lạnh lùng nhìn về phía Phương Tri Hạc, giơ tay bố trí một sát trận.
Lần trước Tô Cẩm phá sát trận của mình là vì Tô Cẩm quả thực có mấy phần thực lực, nhưng người trước mặt, ở trong mắt cô ta, rõ ràng chỉ có thực lực ở mức trung bình.
Vì vậy, cô ta tin chắc rằng sát trận của mình có thể dễ dàng chơi chết đối phương!
Từng lá bùa và trận pháp hợp nhất lại tạo thành một sát trận, Phương Tri Hạc bị vây ở trong đó, Hiên Viên Lê cao giọng khiêu khích: “Với cái sát trận này của tao, chỉ cần vài phút thôi là mày sẽ chết ở trong đó rồi. Cho dù Tô Cẩm có thể tìm được tới đây thì những gì cô ta thấy cũng chỉ sẽ là thi cốt của mày thôi.”
Hiên Viên Lê nói xong, nụ cười càng điên cuồng hơn mấy phần: “Cũng không biết Tô Cẩm nhìn thấy thi cốt của mày rồi thì sẽ như thế nào nữa.”
Vừa nói cô ta vừa đứng dậy tiến về phía trước vài bước, cô ta muốn nhìn thấy đối phương ở trước mặt cô ta cầu xin tha thứ.
Khi đến gần sát trận, Hiên Viên Lê tình cờ nhìn thấy rõ mặt Phương Tri Hạc, sắc mặt nhất thời cứng đờ. Từ khi anh ta tới đây, cô ta chưa bao giờ nhìn tới tên đồ đệ này của Tô Cẩm.
Nhưng bây giờ, nhìn Phương Tri Hạc ở khoảng cách gần, cô ta luôn có cảm giác… có chút quen thuộc.
Cô ta nhìn kỹ gương mặt của Phương Tri Hạc rồi giơ tay ra hiệu Chu tổ trưởng bước tới gần.
“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy…”
“Anh có biết lai lịch của anh ta không?” Hiên Viên Lê trực tiếp hỏi.
Chu tổ trưởng sửng sốt một chút: “Cậu ta vốn là đệ tử của Bạch Vân quán, sư phụ của cậu ta là Bạch quán chủ, cũng là người của Thiên Uyên. Sau khi Bạch quán chủ chết, Bạch Vân quán cũng sụp đổ. Sau đó, cậu ta đi theo bên cạnh Tô Cẩm và trở thành đồ đệ của Tô Cẩm…”
“Anh ta không có người thân sao?” Hiên Viên Lê lại hỏi.
Chu tổ trưởng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ đại tiểu thư này lại yêu Phương Tri Hạc ngay tại lúc này sao?
Chu tổ trưởng nhỏ giọng nói: “Hình như cậu ta được Bạch quán chủ nuôi dưỡng ở Bạch Vân quán từ khi còn nhỏ, còn những chuyện khác thì tôi không biết.”
Tình huống của Phương Tri Hạc thì anh ta chưa từng điều tra kỹ. Nguyên nhân chính là Phương Tri Hạc đã từng làm việc trong Tiểu tổ đặc biệt một thời gian, rất nhiều người biết về tình huống của anh ta.
Hiên Viên Lê há miệng, rất muốn bảo anh ta điều tra lại.
Nhưng… sát trận của cô ta đã khởi động, người cũng đã bị vây trong sát trận, kế hoạch của cô ta cũng đã thành công một nửa rồi.
Cô ta không thể để xảy ra vấn đề lúc này, càng không có khả năng bị gián đoạn.
Cho nên, một chút nghi hoặc nhanh chóng bị cô ta vứt ra sau đầu.
“Thôi, cứ như vậy đi.” Bây giờ anh ta là đồ đệ của Tô Cẩm, cho dù có điều tra rõ ràng hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao thì hôm nay anh ta cũng phải chết!
Hiên Viên Lê quay lại chỗ ngồi, bình tĩnh ngồi đó, thưởng thức cảnh Phương Tri Hạc giãy dụa.
Chu tổ trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vị đại tiểu thư này không có hứng thú với Phương Tri Hạc là được.
Thấy mọi việc gần như đã thành công, cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác nữa.
Chu tổ trưởng cũng vui vẻ nhìn Phương Tri Hạc giãy giụa trong sát trận, không thể không nói, đại tiểu thư quả thật lợi hại, sát trận này người bình thường căn bản là không có khả năng chống cự!
Nhìn thấy sát ý trong sát trận đang tiến về phía mình, ánh mắt Phương Tri Hạc trở nên lạnh lùng, lấy ra một lá bùa Thiên Lôi để chống lại trận pháp.
Bùa Thiên Lôi lập tức đánh ra một tia sét, đánh thẳng về phía sát trận kia.
Đáng tiếc, ngay cả một vết nứt cũng không xuất hiện trong sát trận.
Hiên Viên Lê quay đầu lại nhìn Chu tổ trưởng, tát anh ta một cái: “Không phải tôi đã bảo anh lấy toàn bộ bùa trên người anh ta rồi sao?”
Cô ta dùng gần như chín phần sức lực, Chu tổ trưởng bay ra ngoài rồi rơi phịch xuống đất.
Anh ta yếu ớt giải thích: “Tôi đã tìm, tôi thật sự đã tìm rồi…”
Hiên Viên Lê lại nhìn người vẫn đi theo mình, người kia thức thời quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Hiên Viên Lê hừ một tiếng: “Chúng mày là đồ ngu! Nhất định anh ta đã chuẩn bị trước, giấu mấy lá bùa ở chỗ khác rồi.”
“Chẳng qua, đây cũng không phải chuyện lớn gì, Tô Cẩm cũng không thể đụng đến tao chứ huống chi là đồ đệ của cô ta?” Dù sao lá bùa này cũng không thể phá hủy sát trận của cô ta được.
Sát trận dần dần siết chặt lại, chẳng mấy chốc sẽ bóp chết Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc sử dụng thêm hai lá bùa, có lẽ là bởi anh ta vốn cũng không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh của bùa Thiên Lôi, cộng thêm thực lực giữa anh ta và Hiên Viên Lê chênh lệch rất lớn nên lá bùa không có tác dụng gì nhiều.
Anh ta suy nghĩ một chút.
Sau đó, dưới con mắt của mấy người, anh ta cầm thanh kiếm nát kia ra.
Thấy vẻ mặt anh ta trịnh trọng, Chu tổ trưởng tưởng anh ta có kỹ năng đặc biệt gì đó, không ngờ lại là một thanh kiếm rách nát.
Chu tổ trưởng lập tức cười trào phúng: “Tôi còn tưởng là thứ gì tốt nữa chứ, thanh kiếm rách nát này so ra còn không bằng một nhánh cây…”
Hiên Viên Lê cũng nhàn nhạt liếc qua.
Quả thực không phải là thứ gì tốt cả, chỉ là một thanh kiếm nát rất bình thường mà thôi.
Nhưng… không biết tại sao, cô ta luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Người này trông cũng không giống người sẽ làm những việc vô ích, thế nên cô ta vô thức nhìn lại thanh kiếm nát kia lần thứ hai.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Phương Tri Hạc hai tay nắm chặt thanh kiếm kia, tập trung sức lực chém về phía sát trận.
Anh ta chém xuống, nhưng sát trận cũng không có phản ứng gì.
Nhìn thấy tình huống này, Hiên Viên Lê cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương chỉ là chó cùng rứt giậu mà thôi…
Một chớp mắt tiếp theo, Phương Tri Hạc lại dùng kiếm chém mấy lần về phía sát trận.
Sau khi chém liên tiếp ba nhát, nụ cười trên môi Hiên Viên Lê chợt cứng đờ, cô ta trơ mắt nhìn sát trận của mình xuất hiện những vết nứt.
Hiên Viên Lê trợn to mắt, không thể tin nhìn sát trận của mình xảy ra vấn đề: “...Làm sao có thể?”
Không phải chỉ là một thanh kiếm nát thôi sao?
Ngay cả người cũng không thể đả thương được, làm sao có thể chém tan sát trận của mình???
Hiên Viên Lê kéo Chu tổ trưởng ra khỏi cản đường, giơ tay bắt đầu cố gắng củng cố sát trận của mình.
Đáng tiếc, không biết là sức mạnh của cô ta xảy ra vấn đề gì mà sát trận dường như bị một sức mạnh ngang ngược chống lại, sức mạnh của cô ta hoàn toàn không thể so sánh với sức mạnh từ bên trong sát trận.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Tri Hạc chém sát trận của mình thành từng mảnh.
Hiên Viên Lê: “…” Khoảnh khắc khi sát trận vỡ vụn, cô ta cảm thấy trái tim mình cũng tan vỡ theo.
Không!
Tại sao ngay cả một người chỉ có thực lực trung bình, chỉ mạnh hơn phế vật một chút mà lại có thể phá hủy sát trận mà cô ta dày công nghiên cứu được?
Sự tức giận hiện lên trong mắt Hiên Viên Lê.
Đúng lúc này, Chu tổ tưởng lại khập khiễng đi tới, anh ta điên cuồng giẫm mìn ở chỗ Hiên Viên Lê: “Đại tiểu thư, cô xem, cậu ta ra rồi! Làm sao bây giờ?”
Vừa dứt lời, Hiên Viên Lê nhìn Chu tổ trưởng bằng ánh mắt khiến Chu tổ trưởng run rẩy, chưa kịp lùi lại đã bị Hiên Viên Lê quăng một bạt tai, một chưởng này là muốn giết người.
Chu tổ trưởng đập mạnh xuống đất chết ngay tại chỗ…
Phương Tri Hạc vừa phá hủy sát trận, cầm kiếm sửng sốt một giây.
Không phải Chu tổ trưởng là người của Hiên Viên Lê sao?
Tại sao ngay cả người của cô ta mà cô ta cũng không buông tha chứ?
Phương Tri Hạc cầm kiếm, cảm nhận được uy lực của Thất Tinh Kiếm, trong phút chốc, thanh kiếm nát trong tay phát ra ánh sáng chói mắt.
Lớp rỉ sét trên bề mặt thanh kiếm bắt đầu bong ra từng mảnh.
Trong chốc lát, thanh kiếm đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Mặc dù có một đoạn khoảng cách ngắn nhưng Hiên Viên Lê vừa liếc mắt đã nhận ra ‘thanh kiếm nát’ kia. Cái này là kiếm nát gì chứ? Rõ ràng đây chính là pháp khí thượng đẳng Thất Tinh Kiếm!
Thất Tinh Kiếm và Roi Tỏa Hồn đều là những pháp khí thượng đẳng, nhưng những pháp khí này đã mai danh ẩn tích từ lâu, không biết lạc tới chỗ nào, giống như biến mất cùng với các tiền bối lúc trước vậy.
Roi Tỏa Hồn của cô ta cũng là do ông nội tình cờ có được, khó khăn lắm cô ta mới lấy được Roi Tỏa Hồn từ chỗ ông nội, sau đó lại phí không ít tâm tư mới miễn cưỡng được Roi Tỏa Hồn cho mấy phần mặt mũi.
Nhưng không ngờ, Roi Tỏa Hồn lại nhận người khác làm chủ.
Mà bây giờ, cô ta lại thực sự nhìn thấy Thất Tinh Kiếm trong tay một đồ đệ khác của Tô Cẩm?
Tại sao Tô Cẩm lại may mắn đến thế?
Hai pháp khí thượng đẳng đều rơi vào tay đồ đệ cô ta?
Ánh mắt Hiên Viên Lê nóng rực nhìn chằm chằm Thất Tinh Kiếm trong tay Phương Tri Hạc, rất tốt, bây giờ Thất Tinh Kiếm vẫn chưa nhận chủ.
Đã như vậy, cô ta sẽ cướp Thất Tinh Kiếm!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Hiên Viên Lê liền lao về phía Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc trực tiếp vung kiếm ra nhưng sức mạnh như dự đoán lại không thấy… ?
Anh ta sửng sốt một giây, nhanh chóng tránh ra, đồng thời ném một lá bùa về phía Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê lách mình né tránh, trên mặt lộ ra nụ cười: “Tốt lắm, Thất Tinh Kiếm còn chưa nhận chủ, mày còn chưa thể hoàn toàn khống chế Thất Tinh Kiếm!”
Cái này thật sự quá tốt!
Lúc này cướp Thất Tinh Kiếm từ tay Phương Tri Hạc quả thật dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, ngay lúc Hiên Viên Lê lại lao tới lần nữa, cô ta cảm giác được một luồng chấn động quen thuộc.
Sắc mặt Hiên Viên Lê hơi thay đổi, sao Tô Cẩm có thể tới đây nhanh như vậy?
Tô Cẩm bình tĩnh xuất hiện trước mặt Phương Tri Hạc, nhị đồ đệ của cô rất thông minh, biết cô có thể tìm được chỗ này.
“Sư phụ! Cô ta muốn giết tôi, còn muốn cướp Thất Tinh Kiếm!” Phương Tri Hạc không chút do dự tố cáo, hơi khác với vẻ ngoài thường ngày.
Tô Cẩm mỉm cười dịu dàng: “Sư phụ sẽ báo thù cho anh, anh đi chăm sóc bạn anh đi.”
Nói xong, cô hờ hững liếc nhìn Hiên Viên Lê trước mặt.
“Hiên Viên tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Lần này cô không tin Hiên Viên Lê có thể thoát khỏi tay mình…
Hiên Viên Lê nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt có chút khó coi, chuyện này khác xa với dự đoán của cô ta, mọi chuyện lại vượt quá tầm kiểm soát của cô ta.
Nhưng mà, nếu như Tô Cẩm đã đến, vậy thì cứ để Tô Cẩm cảm thụ được trận pháp mà mình tự tay bày ra cho cô ta đi…
Hiên Viên Lê lùi lại một bước và nhanh chóng khởi động trận pháp.
Trận pháp này khác với sát trận trước đó, nó là một trận pháp thuần túy nhốt người trong đó, khiến họ không thể thoát ra khỏi trận pháp. Nó không trực tiếp làm thương tổn người, nhưng lại bào mòn tâm lý của người ta.
Khi Tô Cẩm vào trận, cô hơi ngạc nhiên: “Trận pháp này không giống phong cách của cô”.
Bởi vì Hiên Viên Lê mà cô biết rất hung hãn và quyết đoán, giống như sát trận trước đó, toàn bộ trong trận đều tràn ngập sát ý không hề che giấu.
Nhưng trận pháp trước mắt rất ôn hòa, trong sự ôn hòa ẩn chứa sát cơ.
Nó không hề lộ ra sát ý, nhưng nếu không thể thoát ra khỏi trận này thì sẽ bị mài chết tươi.
Đây là một loại sát cơ khác.
Đối với những người không thể thoát ra khỏi trận pháp thì đó là một loại tra tấn vô cùng thống khổ, người trong trận phải trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình bị xói mòn.
Chỉ cách một bước nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào thoát ra…Cuối cùng chỉ có thể lưu lại sinh mệnh trong trận này. Người chết, trận cũng phá.
Hiên Viên Lê hừ lạnh một tiếng, mỉm cười: “Trận pháp này là do người khác dạy cho tao.”
Từ trước đến nay cô ta đều dùng sát trận do chính mình sáng tạo.
Trận pháp này không thể trực tiếp giết người nên cô ta không thích lắm, nhưng hiện tại, nó đã trở thành chiêu thức đặc biệt của cô ta.
Hiên Viên Lê khẽ hếch cằm, cao ngạo bước qua bên cạnh trận pháp.
Mục tiêu của cô ta là Phương Tri Hạc.
Cô ta muốn Tô Cẩm tận mắt chứng kiến cô ta giải quyết Phương Tri Hạc như thế nào!
Loại cảm giác bất lực này quả thực chính là một loại đau đớn khác.
Hiên Viên Lê vô cùng tự tin đi ngang qua Tô Cẩm. Trong nháy mắt đó, Tô Cẩm đột nhiên vươn tay ra bắt lấy cổ tay Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Cẩm gần trong gang tấc.
Chỉ thấy Tô Cẩm bình tĩnh tự nhiên bước ra khỏi trận pháp, Hiên Viên Lê nhìn bộ dáng hoàn hảo không chút tổn hại của Tô Cẩm với vẻ không thể tin nổi: “?”
Giọng Tô Cẩm trong trẻo, thanh thúy: “Hình như Hiên Viên tiểu thư chưa học được tinh túy của trận pháp này thì phải.” Đến mức, cô chẳng hề tốn chút sức lực nào đã đi ra ngoài.
Hiên Viên Lê vẫn giãy dụa, muốn động thủ với Tô Cẩm.
Nhưng lần này, Tô Cẩm làm sao có thể cho cô ta một cơ hội?
Gần như ngay lúc cô ta vừa ra tay, Tô Cẩm đã tóm lấy cổ Hiên Viên Lê, sinh mệnh cô ta bị cô nắm chặt trong tay.
Chỉ cần Tô Cẩm dùng lực nhẹ, Hiên Viên Lê sẽ bị cô bóp chết.
Sắc mặt Hiên Viên Lê dần dần đỏ bừng, hai tay quờ quạng, hai chân cũng dần dần rời khỏi mặt đất.
Giờ phút này, cô ta cảm thấy không khí loãng dần, lần đầu tiên cô ta cảm thụ được nỗi đau sắp chết, hay nói chính xác hơn, đó là nỗi sợ hãi khiến cô ta không cách nào kháng cự…
Dù có vùng vẫy thế nào, cô ta cũng không thể thoát ra được!
Nhiều năm như vậy, cô ta luôn là người nắm giữ vận mệnh của người khác. Trong mắt cô ta, cường giả vi tôn, từ nhỏ cô ta đã biết gia thế của mình hiển hách, càng là không giống với người bình thường.
Trong suy nghĩ của cô ta, cô ta vượt trội hơn những người bình thường.
Bởi vì cô ta là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, mà Hiên Viên gia bọn họ lại là Huyền Môn thế gia, tổ tiên từng có người đã đắc đạo thành tiên.
Sau khi chiến tranh nổ ra, Hiên Viên gia bọn họ và các thế gia khác liền cùng nhau ẩn thế.
Trong số các thế gia, thân phận của cô ta còn xuất chúng như thế, huống chi là ở thế giới bên ngoài? Dù là người bình thường hay là phế vật Đạo Môn, tất cả đều là con sâu cái kiến dưới chân cô ta.
Mà sự xuất hiện của Tô Cẩm đã phá hỏng tất cả…
Trong mắt Hiên Viên Lê có hận ý hiện lên, cố gắng nói: “Mày không thể giết tao được…”
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn tướng mạo Hiên Viên Lê, một lúc sau mới thở dài: “Tôi không thể giết cô, nhưng tôi có thể khiến cô cảm nhận được nỗi đau của những nạn nhân đó.”
Trong thoáng chốc, Hiên Viên Lê hiểu ra ý của Tô Cẩm.
“Không…không!”
Cô ta không muốn trở thành một kẻ tàn phế!
Hiên Viên gia bọn họ được Thiên Đạo che chở, không ai có thể khiến cô ta trở thành kẻ tàn phế!
Tô Cẩm tiện tay ném Hiên Viên Lê xuống đất, Hiên Viên Lê ho khan vài tiếng rồi khàn giọng gầm lên: “Hiên Viên gia bọn tao được Thiên Đạo che chở. Mày có có biết Thiên Đạo che chở nghĩa là gì không? Nếu mày dám xuống tay với tao, nhất định mày sẽ gặp báo ứng!”
Tô Cẩm chỉ thấy buồn cười: “Quả thật cô được Thiên Đạo che chở, nhưng sau khi cô làm làm tổn thương biết bao người vô tội như vậy, cô cho rằng Thiên Đạo sẽ tiếp tục che chở cho cô sao?”
Trong mắt Hiên Viên Lê hiện lên vẻ bối rối.
Tô Cẩm nói tiếp: “Câu trả lời là không.” Giọng nói lạnh lùng nói ra câu trả lời vô cùng tàn nhẫn.
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, Tô Cẩm giơ tay cắt đứt gân mạch của Hiên Viên Lê…
Hiên Viên Lê cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi gân mạch bị đứt thành từng khúc, cảm giác đau thấu tim này khiến cô ta hận không thể giết chết Tô Cẩm ngay tại chỗ!
Nhưng giờ phút này cô ta lại không thể làm gì được, cô ta chỉ có thể bất lực cảm thấy mình từ một thiên chi kiêu tử biến thành một người tàn phế…
Cô ta cắn môi, cố gắng nuốt xuống tất cả những tiếng rên rỉ. Đáng tiếc cô ta vẫn không nhịn được, phát ra mấy tiếng rên khe khẽ, hóa ra… Gân mạch bị phá hủy đau đớn đến thế…
Tô Cẩm rút tay lại, nhìn Hiên Viên Lê trên mặt đất với vẻ mặt thờ ơ: “Thiên Đạo có thể che chở cho Hiên Viên gia thì cũng có thể lấy lại được.”
“Ngay từ khi bắt đầu cô đã sai rồi, cô vẫn luôn cho rằng mình vượt trội hơn người khác, nhưng đó chỉ là vì cô được hưởng phúc lành của tổ tiên mà thôi.”
Như để xác nhận lời nói của Tô Cẩm, khi Hiên Viên Lê đang nhỏ giọng mắng Tô Cẩm, một tia sét đột nhiên giáng xuống, không hề có sự báo trước mà đã giáng thẳng xuống người Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê run lên, mở miệng rên rỉ.
Tô Cẩm nhắc nhở: “Nếu làm sai thì sẽ phải trả giá. Nếu cứ u mê không tỉnh ngộ thì chắc chắn sẽ phải chết không yên lành.”
Hiên Viên Lê không dám nói một lời, bởi vì vừa rồi cô ta hoàn toàn cảm nhận được tia sét kia chính là Thiên Khiển trong truyền thuyết.
Cô ta nằm trên mặt đất không dám cử động, chỉ cần cử động một chút, cơn đau nhức vì gân mạch bị đứt gãy sẽ lan ra khắp toàn thân.
“Nếu Hiên Viên gia các người có ý kiến gì với hành động của tôi, ngày sau có thể quang minh chính đại cùng tôi đối chất.” Tô Cẩm thản nhiên nói, lời này không chỉ nói cho Hiên Viên Lê nghe mà còn có thủ hạ của Hiên Viên Lê.
Chỉ có điều, khi cô xuất hiện trong trang viên này, cô đã ném cho hai người thủ hạ kia hai lá bùa Định Thân.
Tô Cẩm vung tay lên, lá bùa Định Thân được mở ra, bọn họ vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống của Hiên Viên Lê. Đây chính là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, gia chủ sợ là sẽ hỏi tội hai người bọn họ!
Sự tình nháo thành như vậy…bọn họ thật không cách nào kết thúc.
Tâm tình bọn họ phức tạp nâng Hiên Viên Lê lên, trước tiên phải báo cáo rõ ràng chuyện này cho gia chủ mới được.
…
Tô Cẩm không còn nhìn Hiên Viên Lê nữa.
Hiên Viên Lê hủy gân mạch của người ta, hôm nay, cũng nếm trải nỗi đau bị hủy gân mạch.
Đây chính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Tô Cẩm bước đến bên cạnh Phương Tri Hạc, kiểm tra tình trạng của người bạn anh ta, cô trấn an: “Đừng lo, anh ta vẫn có thể cứu được”.
Nói xong, cô mang theo hai người rời đi, trực tiếp quay trở về khách sạn.
Vừa bước vào hành lang khách sạn, Tô Cẩm cảm nhận được một chút âm khí còn sót lại.
Xem ra sau khi cô rời đi, chỗ này quả thật cũng có thứ gì đó ghé qua.
Cũng may cô đã có chuẩn bị từ trước.
Tô Cẩm quay người dẫn Phương Tri Hạc sang một phòng khác: “Để bạn anh nằm lên giường trước đã, sau đó anh giúp anh ta kiểm tra mấy vết thương ngoài da.”
Cô vừa nói vừa đưa vào một tia linh lực.
Vết máu trên quần áo đều là mấy vết thương ngoài da, mà thủ đoạn của Hiên Viên Lê trước sau vẫn như cũ, tàn nhẫn hủy đi gân mạch của người ta.
Có điều, có lẽ bởi vì trước đó Hiên Viên Lê bị cô làm cho bị thương nên gân mạch của người này cũng không bị hủy nghiêm trọng như Tiết đạo trưởng, Tô Cẩm thử chữa trị gân mạch cho anh ta.
“Sau này tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là được. Tôi đi xem mấy người Sở Lâm đã.”
Tô Cẩm nói mấy câu rồi xoay người bước ra ngoài.
Nhưng lúc này, Phương Tri Hạc lại khẽ gọi sư phụ rồi hỏi: “Tôi, tôi muốn biết tại sao sư phụ không trực tiếp giết chết Hiên Viên Lê.”
Anh ta rũ mắt xuống, có chút bối rối.
Với tính tình của Hiên Viên Lê, đoán chừng chỉ cần có chút hy vọng sống thì sẽ ngóc đầu trở lại!
Tô Cẩm thở dài: “Tôi xem tướng mạo của cô ta thì không phải cô ta chết trong tay tôi. Mệnh của cô ta hôm nay chưa đến đường cùng, nhưng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hơn nữa cô ta đã huỷ gân mạch của nhiều người như vậy nên cô ta cũng phải nếm thử cảm giác đau đớn này.”
”Vậy trước đó cô ta nói là có Thiên Đạo che chở…” Phương Tri Hạc vô thức hỏi, trong lòng anh ta có chút lo lắng.
Tô Cẩm cười nói: “Đừng lo, từ lúc cô ta bắt đầu tấn công người vô tội, cô ta đã không còn được Thiên Đạo che chở nữa rồi.
Cái gọi là che chở này, đại khái chính là tổ tiên Hiên Viên gia bọn họ làm được việc lớn cho nước cho dân, hoặc có cống hiến trọng đại, tích đức làm việc thiện, bởi vậy nên con cháu mới được Thiên Đạo che chở.
Mà cái che chở này nói trắng ra chẳng qua là may mắn hơn người thường một chút mà thôi, nếu cô ta có thể học hỏi tổ tiên Hiên Viên gia tích đức, làm việc thiện thì chút khí vận này sẽ nuôi dưỡng cô ta, để cuộc đời này cô ta không gặp kiếp nạn.
Nhưng nếu như cô ta làm chuyện thương thiên hại lý, vậy thì chút khí vận này sẽ biến mất, cô ta cũng mất đi sự che chở của Thiên Đạo.”
Tô Cẩm biết Phương Tri Hạc là đang lo lắng Hiên Viên gia trả thù nên kiên nhẫn giải thích.
Sau đó, cô nói thêm: “Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Cô ta đã dẫn anh vào bẫy, ngay từ đầu chính là nhắm vào tôi nên không phải anh gây rắc rối cho tôi mà là tôi làm liên luỵ đến anh và bạn của anh.
Hơn nữa, dù chuyện này có xảy ra hay không, tôi cũng sẽ phải đối mặt với Hiên Viên Lê, việc tôi huỷ gân mạch cô ta chỉ là vấn đề thời gian.”
Nói xong, Tô Cẩm sợ Phương Tri Hạc suy nghĩ lung tung nên lại nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, tôi có xem tướng mạo cô ta, cô ta không có cơ hội gây thêm sóng gió nữa.”
Dù sao chính là Hiên Viên Lê sẽ không còn có cơ hội ngóc đầu trở lại.
Làm đại tiểu thư của Huyền Môn thế gia, lại làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy, còn dẫn tới Thiên Khiển. Cho dù Hiên Viên gia có nuông chiều cô ta đến cỡ nào thì cũng sẽ không mạo hiểm cả nhà.
Cho nên sau khi Hiên Viên Lê được đưa về, hoặc là bị người của Hiên Viên gia giải quyết, hoặc sẽ trở thành kẻ bị ruồng bỏ…
Tóm lại, kết cục chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng.
Cho nên cô không cần phải dùng vũ lực lấy đi mạng sống của Hiên Viên Lê.
...
Đúng như Tô Cẩm suy đoán, ngay khi cô vừa rời đi, thủ hạ của Hiên Viên Lê đã báo cáo mọi chuyện cho gia chủ Hiên Viên gia biết. Sau khi Hiên Viên gia chủ biết chuyện, ông ta tức giận đến mức suýt ngất xỉu.
Tuyệt đối không nghĩ tới, đứa cháu gái nhà mình bình thường chỉ có vẻ hơi kiêu căng lại thực sự làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy!
Huỷ gân mạch, rút linh lực của người ta! Đều là tội lỗi chồng chất!
Hơn nữa trước đó ông ta còn dặn dò Hiên Viên Lê, phải bồi dưỡng tình cảm với người ta…
Ồ, cũng không đúng, tính toán thời gian thì có lẽ khi ông ta nhắn nhủ, Hiên Viên Lê đã kết thù với người ta rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận