Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 961: Bốn người lên đường 2

Sở Lâm: “Cái gì?” Hiên Viên gia âm hồn bất tán như vậy sao?
Nguyên Cảnh tiếp tục nói: “Giết người cướp báu vật!”
Sở Lâm lập tức bị dọa sợ, ôm chặt roi Tỏa Hồn của anh ta!
Đúng vậy, nói vậy quá có lý! Bây giờ roi Tỏa Hồn đã nhận chủ, chỉ có khi anh ta chết đi, roi Tỏa Hồn mới có thể đổi chủ nhân khác.
Vậy không phải anh ta trở thành bia ngắm rồi sao?
Sở Lâm đau lòng nhìn Phương Tri Hạc: “Nhị sư đệ, Thất Tinh Kiếm của cậu khoan hãy lấy ra, cất kỹ vào.”
“Ừm.” Phương Tri Hạc hiểu ý của anh ta, tin tức Thất Tinh Kiếm nằm trong tay anh ta, có lẽ thế gia Huyền Môn vẫn chưa biết.

Sau khi quyết định nhân số của chuyến này, Tô Cẩm cho họ nửa ngày tạm biệt người thân.
Phương Tri Hạc không có người thân gì, luôn theo bên cạnh Tô Cẩm.
Còn Sở Lâm, tình trạng hiện giờ giữa anh ta và cha ruột anh ta chính là làm lơ nhau, anh ta lại muốn nói với Lục Chi Ninh một tiếng, nhưng anh ta không liên lạc được với Lục Chi Ninh.
Cũng không biết người anh em này của anh ta lại chạy đi đâu rồi.
Cuối cùng cũng chỉ có Nguyên Cảnh dùng thời gian nửa ngày này, thông báo với người nhà, còn tình hình cụ thể, anh không nói.
Theo anh, người nhà biết càng ít càng an toàn.
Biết nhiều, ngược lại sẽ có nguy hiểm.

Tô Cẩm cân nhắc tình huống có thể cân nhắc, Phương Tri Hàn được cô giao cho Tiết đạo trưởng và Tam Thanh quán chủ, cũng cho họ một xấp lớn các loại bùa.
Tiết đạo trưởng vui mừng lại đau lòng.
Nhiều bùa như vậy giống như nằm mơ, nhưng vừa nghĩ tới có thể phải rất lâu không gặp được Tô quán chủ, ông ấy lại không nhịn được đau lòng và lo lắng.
Trước khi Tô Cẩm đi, Tam Thanh quán chủ lại nói cho cô một tin tốt.
“Sau khi hiệp hội Đạo Môn xảy ra chuyện, bên phía tiểu tổ đặc biệt cũng cảnh giác hơn không ít, khoảng thời gian gần đây, nghe nói đang chỉnh đốn, sáng nay còn mời tôi tới giúp, nhưng tôi dời thời gian tới ba ngày sau rồi.”
Tô Cẩm cười, như vậy cũng tốt, ít nhất cấp trên có người biết tiểu tổ đặc biệt cần chỉnh đốn lại.
“Tri Hạc có một người bạn tên Hứa Đoan, hình như vẫn ở tiểu tổ đặc biệt, nếu có chuyện gì, ông chiếu cố một chút.” Tô Cẩm thuận miệng nhắc một câu.
Người tên Hứa Đoan đó trông có vẻ không tồi.
Trước đây cô còn muốn giới thiệu anh ta cho Tam Thanh quán chủ, đáng tiếc, Hứa Đoan có tình cảm với tiểu tổ đặc biệt.
Nên nhắc nhở đều nhắc nhở rồi, nên dặn dò cũng đều dặn dò rồi.
Cô cũng chỉ có thể làm tới bước này.
Không thể nào luôn túc trực bên cạnh tất cả mọi người được.
*
Bốn người Tô Cẩm rời khỏi thủ đô vào hai ngày sau.
Trong tay cô có một tấm bản đồ, mấy người dựa theo chặng đường trên bản đồ xuất phát.
Sở Lâm là một đồ đệ ngoan khiêm tốn hiếu học, cho nên anh ta tò mò truy hỏi: “Sư phụ, bản đồ ở đâu ra vậy?”
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn Phương Tri Hạc, sau đó lấy ra một bức thư từ trong chiếc nhẫn.
“Trên bức thư có khí tức Hiên Viên Minh để lại, truy vết theo khí tức tới một phương vị đại khái.”
Sở Lâm không hề do dự giơ ngón tay cái lên: “Sư phụ không hổ là sư phụ!”
Tô Cẩm tâm trạng tốt, tiếp một câu: “Đồ đệ không hổ là đồ đệ.”
Đáy mắt Nguyên Cảnh tràn ra ý cười nhàn nhạt, cuộc đối thoại của hai sư đồ này thật sự rất giống văn học dài dòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận