Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 553: Nguyên gia xảy ra chuyện 2

Tôi càng nghĩ, việc này vẫn là giao cho anh thì yên tâm nhất.”
Dù sao hai người đồ đệ khác của cô, một người chỉ biết làm mèo cầu tài, một người chỉ biết ăn uống và nhảy lên đầu dỡ ngói.
Đếm tới đếm lui, cũng chỉ có Tri Hạc là đáng tin nhất.
Phương Tri Hạc lược trầm tư, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Được, tôi nhất định bảo vệ tốt cho hai người bọn họ.”
Sư phụ giao cho nhiệm vụ, anh ta nhất định nghiêm túc hoàn thành!
Tô Cẩm hài lòng ban thưởng cho Phương Tri Hạc một đống bùa Dịch Chuyển: “Đây là phần thưởng mà vi sư cho anh! Cố gắng nỗ lực, sư phụ coi trọng anh!”
Phương Tri Hạc cúi đầu nhìn lá bùa trong lòng một chút, anh ta luôn cảm thấy sư phụ ban thưởng cho anh ta lá bùa, là bởi vì trong tay sư phụ nhiều nhất cũng là lá bùa.
Đơn giản dùng một chữ để hình dung loại hành vi này: Keo kiệt.
Đương nhiên, trên mặt Phương Tri Hạc sẽ không biểu hiện ra ngoài bất cứ cảm xúc dư thừa gì.
Lúc Phương Tri Hạc đi ra, đột nhiên lại dừng bước quay đầu lại hỏi một vấn đề: “Sư phụ, tướng mạo Hứa Vân Đoá sắp chết kia, là bởi vì cô ta làm điều ác đưa tới, hay là do con quỷ nửa người kia?”
Tô Cẩm bình tĩnh giải thích: “Cả hai.”
“Ký kết khế ước máu với một lệ quỷ không rõ lai lịch, vốn dĩ là tự tìm đường chết, huống chi cô ta còn thúc đẩy lệ quỷ kia làm việc cho cô ta, cô ta đã không có thuốc chữa từ lâu rồi.”
Nói cách khác, vĩnh viễn không được giao dịch với tà ma hoặc lệ quỷ.
Càng không được trông cậy vào những thứ có khế ước về tinh thần, bởi vì từ lúc bắt đầu, cái gọi là giao dịch, hợp tác cũng chỉ là cạm bẫy mà chúng nó đào sẵn!
...
Sau khi Tô Cẩm sắp xếp Phương Tri Hạc cho Diêu Khanh, nghĩ một chút, cũng sắp xếp Sở Lâm cho Diêu Khanh, dù sao, Phương Tri Hạc một tiếng cũng nghẹn không ra mấy câu, khả năng đại khái là cần một không khí sinh động.
Nếu ba người đồ đệ đã có hai người đều đi làm hộ vệ, Tô Cẩm thuận tay cũng ném cả Phương Tri Hàn cho hai mẹ con Diêu Khanh và Diêu Nguyệt.
Diêu Khanh tất nhiên là gương mặt cảm động, không nghĩ tới A Cẩm để ý đến an toàn của mình như thế!
Sắp xếp hết cả ba đồ đệ ở bên cạnh cô ấy!
Loại vinh hạnh này, cô ấy cảm động sắp khóc rồi.
Mà Phương Tri Hạc đoán được tâm tư của Tô Cẩm, không nói một lời, từ đầu tới cuối duy trì sự im lặng.
Anh ta cảm thấy, sư phụ có thể là ghét Sở Lâm còn có Phương Tri Hàn lắm chuyện, cho nên giao hết cho Diêu Khanh.
Nói cho hay thì là bảo vệ Diêu Khanh, trên thực tế… Là để Diêu Khanh còn có Diêu Nguyệt trông hai con gấu con này.
Sở Lâm: ... ? Gấu Con? Ai là Gấu Con chứ? A! Anh ta rõ ràng là mèo cầu tài người gặp người thích!
*
Ban đầu Tô Cẩm suy nghĩ, sắp xếp hết người ra ngoài, bên tai cô cũng thanh tịnh đi không ít.
Vừa vặn lúc này cô có thể nhân cơ hội, lại đi làm một chuyện.
Nhưng, cô còn chưa cất bước, điện thoại di động đã đổ chuông dồn dập.
Tô Cẩm cầm điện thoại di động xem xét, phát hiện ra là Nguyên Cảnh gọi tới.
Tô Cẩm khẽ thở dài, bây giờ Nguyên Cảnh gọi điện thoại tới, đoán chừng có khả năng Nguyên gia xảy ra chuyện rồi, cô lại có chuyện làm ăn rồi.
Trong lúc nhất thời, Tô Cẩm cũng không biết là nên đau lòng cho Nguyên Cảnh nhiều tai nạn, hay là nên đau lòng cho chính mình không có thời gian nhàn rỗi nghỉ ngơi.
Tô Cẩm vừa ấn nút nghe, trong điện thoại di động đã truyền đến giọng nói có chút mệt mỏi của Nguyên Cảnh: “A Cẩm, làm phiền cô đến một Nguyên gia một chuyến, bây giờ tôi không đi ra ngoài được, tôi đã bảo Nguyên Thất đến đón cô rồi…”
“Được, bản thân anh cẩn thận một chút.” Tô Cẩm dặn dò một câu, rồi cúp điện thoại.
Nếu Nguyên Cảnh đã nói để Nguyên Thất tới đón cô, cô yên tĩnh chờ đợi là được.
Đồng thời, Tô Cẩm lợi dụng thời gian ở không lại vẽ không ít bùa.
Hiện tại Nguyên gia cũng bắt đầu xảy ra chuyện rồi, vậy thì mang ý nghĩa lá bùa là thứ ắt không thể thiếu.
Tô Cẩm vẽ bùa trong chốc lát, lại gửi cho Sở Lâm một tin nhắn, nói một tiếng mình có việc phải đi xử lý, buổi tối khả năng sẽ về trễ một chút, không cần mong ngóng.
Lúc Sở Lâm nhận được tin nhắn, phải gọi là đau lòng.
Anh ta lại bỏ lỡ một cơ hội tăng kinh nghiệm!
Qua mấy chục phút Nguyên Thất mới xuất hiện, vừa nhìn thấy Tô Cẩm, đã nhanh chóng nói lại một lần tình hình đại khái của Nguyên gia: “Tô quán chủ, mẹ của Tam gia nhà tôi xảy ra chuyện, lúc tôi theo Tam gia trở về, mới vừa đi tới nửa đường, Tam gia đã nhận được điện thoại của nhà, nói là phu nhân không hề có điềm báo trước đột nhiên ngất đi.”
Vốn dĩ loại chuyện này, không cần tìm tô quán chủ, nhưng sau đó lại xảy ra vài chuyện, về phần cụ thể là chuyện gì, Nguyên Thất cũng không rõ, lúc ấy anh ta ở bên ngoài trông coi, chưa tới vài phút Tam gia đã đi ra bảo anh ta chạy đến khách sạn đón Tô quán chủ.
Có điều vẻ mặt Nguyên Thất cũng không phải là rất bối rối.
Bởi vì anh ta thấy, loại chuyện này, Tô quán chủ nhất định có thể giải quyết!
Dù sao anh ta may mắn được chứng kiến sự lợi hại của Tô quán chủ, hơn nữa trước đó Tô quán chủ nói anh ta có đường tài vận trong xổ số, anh ta quả thực cũng trúng, trúng được một chút nho nhỏ.
Do đó, lúc Nguyên Thất đối mặt với Tô Cẩm, cho dù từ góc độ nào mà nói, thái độ của anh ta đều rất cung kính!
Nguyên Thất không dám làm chậm trễ thời gian, quay đầu đã muốn dẫn theo Tô quán chủ xuống lầu.
Tô Cẩm lại đứng nguyên tại chỗ gọi anh ta một tiếng: “Không cần phiền toái như vậy, anh qua đây.”
Nguyên thất nhất thời sững sờ, kinh ngạc quay trở lại, đi đến trước mặt Tô Cẩm.
Tô Cẩm tiếp tục nói: “Nhắm mắt lại, sau đó cẩn thận nghĩ đến vị trí của Nguyên gia.”
Nguyên Thất ngoan ngoãn làm theo ý Tô Cẩm, lúc này, Tô Cẩm đưa tay đặt trên vai Nguyên Thất, chuyện mà bùa Dịch Chuyển có thể làm được, cần gì phiền toái như vậy.
Trong chớp mắt, Tô Cẩm và Nguyên Thất cùng xuất hiện ở bên ngoài khu nhà cũ của Nguyên gia.
Tô Cẩm nhẹ giọng nhắc nhở: “Có thể mở mắt rồi.”
Nguyên Thất kinh ngạc mở mắt ra, một giây sau, anh ta phát hiện mình xuất hiện ở bên ngoài khu nhà cũ của Nguyên gia, Nguyên Thất bối rối.
“Đây, đây là dịch chuyển trong truyền thuyết à?” Tha thứ cho anh ta là một người bình thường không kiến thức, ngay cả lúc nói chuyện, cũng lắp bắp, vấp váp.
Tô Cẩm lên tiếng: “Đúng, dịch chuyển.”
Nguyên Thất kiềm chế tâm tình của mình, trong lòng nhịn không được điên cuồng thét lên, a a a Tô quán chủ quá lợi hại? !
Không nghĩ tới, lúc còn sống, anh ta lại còn có thể trải nghiệm một lần niềm vui vẻ của dịch chuyển?
Đây thật là… Không uổng đời này!
Nếu có thể lại được cảm nhận một chút sự hạnh phúc khi phi hành, anh ta đại khái sẽ càng vui vẻ hơn!
Nguyên Thất không kiến thức lặng lẽ nhìn Tô Cẩm, sau đó nhìn thấy giữa ngón tay cô có một lá bùa biến mất, chợt, anh ta nhỏ giọng nói: “Tô quán chủ, dịch chuyển này, cô xem tôi có cơ hội học không? Có phải dùng bùa là được phải không?”
Tô Cẩm sửng sốt một giây, ánh mắt chậm rãi chuyển từ khu nhà cũ sang người Nguyên Thất.
Cô thành thật nói: “Đại khái là không có cơ hội rồi… Dịch chuyển không chỉ là chuyện của một lá bùa, còn cần linh lực tự thân chèo chống, không giống như các loại bùa như bùa Hộ Mệnh.”
“Hóa ra là như vậy.” Nguyên Thất thở dài, chung quy là anh ta suy nghĩ nhiều rồi.
Ai, làm người không thể tham lam, nhưng, hiện tại anh ta cũng được trải nghiệm dịch chuyển, về sau, anh ta cũng là người đã từng thấy việc đời, hơn nữa anh ta lại còn có thể khoác lác với đám huynh đệ kia!
Trong đáy mắt Nguyên Thất không nén được ý cười.
Nhìn dáng vẻ anh ta như thế, Tô Cẩm nhịn không được nhắc nhở: “Có phải anh quên mất chuyện chính rồi hay không?”
Nguyên Thất đắm chìm trong trong vui sướng: “!”
Anh ta vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Tô quán chủ, tôi quá kích động…” Đến mức quên mất lời dặn dò của Tam gia rồi.
A a, anh ta có tội!
“Tô quán chủ, bây giờ tôi dẫn cô đi vào.”
Nguyên Thất vừa nói vừa mời Tô Cẩm đi vào khu nhà cũ, đồng thời, Nguyên Thất gửi một tin nhắn báo cáo tình huống cho Nguyên Cảnh thật nhanh.
Nguyên Thất:【Tam gia, Tô quán chủ dẫn tôi dịch chuyển đến cửa khu nhà cũ rồi! )
...
Sau khi Tô Cẩm đi vào khu nhà cũ, thỉnh thoảng quan sát một chút tình hình nơi này.
Nhìn thì ngược lại là không có vấn đề lớn.
Không giống như Triệu gia trước đó, cả tòa nhà đều trải rộng âm khí, vấn đề rất nhiều.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm nhịn không được cảm khái, tình hình của Triệu gia như vậy, cũng quả thực hiếm thấy.
Nguyên Thất và Tô Cẩm lại đi thêm vài bước, Tô Cẩm đột nhiên nhíu mày: “Nguyên gia ngoại trừ tìm tôi, còn mời những đạo sĩ khác sao?”
Nghe vậy, Nguyên Thất giật mình, mờ mịt lắc đầu: “Tôi không biết…”
Dứt lời, anh ta lại vội vàng nói: “Có điều chắc chắn không phải Tam gia mời, Tam gia hiểu rõ thực lực của Tô quán chủ như vậy, không có lý gì đã mời cô lại còn mời người khác.”
Đây không phải là ngốc sao? Loại chuyện rõ ràng đắc tội Tô quán chủ, Tam gia còn lâu mới làm, Tam gia cũng không ngốc.
Tô Cẩm nhẹ gật đầu: “Nguyên Cảnh người này tôi vẫn còn tin được, đoán chừng là những người khác của Nguyên gia mời đạo sĩ.”
Tô Cẩm vừa nói vừa ngẩng đầu liếc nhìn cách đó không xa.
Nguyên Thất nhìn sang theo ánh mắt Tô Cẩm, trong lòng nhịn không được cảm khái, Tô quán chủ thật lợi hại, chưa từng tới Nguyên gia, liếc một chút đã nhìn ra chỗ phu nhân ở, hướng mà cô nhìn chính là phòng của phu nhân!
Cùng lúc đó.
Trong phòng Nguyên phu nhân, Nguyên Cảnh hờ hững nhìn cái người gọi là đại sư đang ở đó nhảy nhót.
Cùng anh xem trò vui còn có Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng nhịn không được đi đến bên cạnh Nguyên Cảnh, tự động coi nhẹ khí tức cách người ngàn dặm của Nguyên Cảnh, ông ta chủ động bắt lời: “Tam gia, không nghĩ tới đây là nhà cậu, thật là trùng hợp!”
Nguyên Cảnh nhàn nhạt ừ một tiếng, quả thực rất khéo.
Tiết đạo trưởng tự mình nói: “Quán chủ nhà chúng tôi nhận được điện thoại của Nguyên tiên sinh, sau đó phái tôi tới.”
Nói đến chỗ này, Tiết đạo trưởng ghét bỏ nhìn thoáng qua Vương đạo trưởng còn đang nhảy nhót: “Cũng không nghĩ tới, thế mà đụng phải Vương đạo trưởng, làm gì cũng không được, lừa người khác thì đạt danh hiệu đệ nhất.”
Ông ta và Vương đạo trưởng này không hợp nhau cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, dù sao cũng nhiều lần gặp, nhiều lần đối nghịch.
Nghe vậy, Nguyên Cảnh trầm lặng hơn, ngay cả suy nghĩ cũng lạnh thêm mấy phần.
Anh cũng không nghĩ tới, không chờ anh trở về, cha anh đã mời mấy đại sư tới.
Ngay sau đó, Tiết đạo trưởng lại tò mò hỏi một câu: “Tam gia, cậu nói xem cậu thân quen với Tô quán chủ như vậy, vì sao chuyện này, không trực tiếp tìm Tô quán chủ chứ? Còn phải lòng vòng tìm chúng ta? Tô quán chủ thu phí không đắt, lại có thực lực… hay là, đối với loại chuyện nhỏ này, Tô quán chủ không hứng thú?”
Nguyên Cảnh trầm mặc nghiêng đầu nhìn Tiết đạo trưởng: “Đại khái là bởi vì cha tôi nhiều tiền nên muốn đốt, cho nên muốn làm chuyện tốt, làm một người coi tiền như rác.”
Sau khi Tiết đạo trưởng nghe xong, chăm chú suy tư một chút, ông ta lại nhìn Vương đạo trưởng, sau đó mười phần thành thật gật đầu: “Tam gia nói có đạo lý.”
Mời Vương đạo trưởng này, đúng là đốt tiền, coi tiền như rác.
Đúng lúc này cha Nguyên đi tới muốn chào hỏi Tiết đạo trưởng liền im lặng dừng lại, lời này…thật đúng là chẳng khách khí chút nào.
Ông ta vừa vặn nghe được hai câu cuối cùng, cả hai người đều nói ông ta là đồ phá gia chi tử…
Cha Nguyên im lặng quay đầu nhìn lại vị Vương đạo trưởng kia.
Lúc Vương đạo trưởng ra tay nhìn cũng ra dáng ra hình, có lẽ cũng phải có mấy phần bản lĩnh nhỉ?
Đột nhiên cha Nguyên không thể chắc chắn được nữa…
Ông ta khẽ thở dài, sau đó đi tới bên cạnh Tiết đạo trưởng, thái độ thân mật hỏi thăm: “Đạo trưởng, ông nghĩ sao về chuyện của vợ tôi?”
Tiết đạo trưởng vừa định lên tiếng, lại theo bản năng nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Tam gia, không phải anh có mời Tô quán chủ à?”
Nguyên Cảnh ừ một tiếng.
Sau đó lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua: “Đến rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận