Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 430: Bừng tỉnh sau cơn ác mộng 2

Sở Lâm thấy bọn họ nhiệt tình như vậy cũng bất đắc dĩ thở dài: “Là năm mươi triệu. Chốt giá năm mươi triệu, cũng thu đúng năm mươi triệu thôi.”
Anh ta cũng muốn vặt thêm ít lông nữa, nhưng trước đó sư phụ đã nói vấn đề lấy thù lao phải có phân chia cấp độ, mức tối đa là năm mươi triệu, không thể vượt quá con số này.
Suy xét đến Triệu gia có nhiều chuyện mà chuyện lại phiền phức, Sở Lâm quyết định thu năm mươi triệu.
Xem đi, người Triệu gia vẫn còn chê ít kìa!
Cha Triệu cầm thẻ, do dự nói: “Nhưng mà chuyện lần này mà thu năm mươi triệu có phải là hơi ít…”
Sở Lâm lắc đầu: “Sư phụ nói số tiền xây đạo quán gần đủ rồi, không cho tôi thu quá nhiều.”
Nghe vậy, cha Triệu rất xúc động: “Tô quán chủ thật có tấm lòng nhân hậu! Khác hẳn mấy người mượn cơ hội vơ vét của cải!”
Ông ta sảng khoái đưa cho Sở Lâm năm mươi triệu.
Sau đó, Triệu phu nhân lại hỏi: “Đúng rồi, Sở đạo trưởng, có chuyện này không biết có thể hỏi được không?”
“Bà có thể nói cho tôi nghe xem là chuyện gì cái đã.” Sở Lâm nhận tiền, thái độ rất tốt.
Triệu phu nhân khẽ nói: “Chính là chuyện của Ngọc Kha. Bây giờ cô ấy đã rời khỏi Ninh gia rồi, lúc đi cũng không mang theo tiền bạc gì hết. Mà Tô quán chủ đã chỉ ra một con đường sống rồi, cho nên tôi có thể trả tiền thù lao thay cho Ngọc Kha được không?”
Nghe xong lời này, Sở Lâm lập tức lắc đầu.
“Triệu phu nhân, chuyện này không được đâu. Sư phụ đã từng nói mọi chuyện đều có nhân quả, mà nhân quả của bà ấy lại không liên quan gì với bà, tôi khuyên bà đừng để dính vào đó. Lỡ như lại làm phát sinh chuyện khác nữa thì lại không tốt.”
Triệu phu nhân nhận ra ý nghĩ của mình không đúng, vội vàng nói xin lỗi.
Sở Lâm đáp: “Không sao, Triệu phu nhân cứ yên tâm, không có tiền thì sư phụ tôi sẽ lấy thù lao bằng cái khác.”

Lúc mọi người quay về khách sạn, Sở Lâm báo cáo lại chuyện xảy ra trên xe cho Tô Cẩm biết.
Tô Cẩm hài lòng vỗ vai Sở Lâm: “Hiếm khi thấy anh có ngộ tính như thế, vi sư rất hài lòng.”
“Đúng rồi, anh nhớ nói Lục Chi Ninh, ngày mai chúng ta sẽ đi tới Lục gia xem thử.” Tô Cẩm dặn một câu, sau đó Sở Lâm vội vàng đi sang phòng bên cạnh thông báo cho Lục Chi Ninh.
Lúc này, trên mặt Lục Chi Ninh đầy vẻ lo lắng.
“Không biết lần này người xảy ra chuyện sẽ là ai…”
Sở Lâm hiếm khi trấn an anh ta: “Sợ cái gì chứ? Có sư phụ em ở đây, nhất định sẽ gặp dữ hoá lành. Mọi người chỉ cần chuẩn bị thù lao cho đầy đủ là được, những chuyện còn lại đừng suy nghĩ nhiều.”
“Ừ.” Lục Chi Ninh gật đầu cho có lệ.
Đêm nay Lục Chi Ninh trằn trọc không ngủ được, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi thì lại gặp ác mộng.
Trong cơn ác mộng, Lục gia xảy ra chuyện. Tất cả mọi người bị nhốt trong một căn phòng đen như mực, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, ngay cả lá bùa Hộ Mệnh mà Tô quán chủ cho anh ta cũng không thấy đâu hết!
Trong cơn ác mộng, anh ta cuống đến mức gần như bật khóc, cũng không thấy ánh sáng cứu vớt ở đâu.
Sau đó, Lục Chi Ninh bừng tỉnh sau cơn ác mộng, mồ hôi đầm đìa, nhìn đồng hồ thấy mình mới ngủ được có một tiếng, mà lúc này đã là rạng sáng…
Lục Chi Ninh có chút sợ hãi, cầm điện thoại trong tay không dám ngủ tiếp, chỉ sợ lại gặp ác mộng.
Anh ta nghĩ nhất định ngày mai phải xin Tô quán chủ một lá bùa An Thần.
Sau đó Lục Chi Ninh mở to hai mắt, thao thức cho tới bình minh.
Ngày hôm sau.
Lục Chi Ninh bước ra khỏi phòng với hai quầng thâm dưới mắt.
Hai người Sở Lâm và Phương Tri Hàn đều tinh thần sáng láng, sau khi nhìn thấy bộ dáng Lục Chi Ninh ở hành lang, Sở Lâm kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh ngủ không ngon à?”
Lục Chi Ninh lắc đầu.
Sở Lâm khịt mũi coi thường: “Dưới mắt anh có hai quầng thâm như thế mà mà dám lắc đầu à? Anh đang lừa ai đấy hả?”
Lục Chi Ninh thở dài phản bác: “Không phải không ngủ ngon mà là tôi căn bản không ngủ.” Anh ta có vẻ ưu thương: “Tôi gặp ác mộng, vừa mở mắt ra thì đã là rạng sáng, sợ quá nên không dám ngủ tiếp nữa.”
Cứ nằm như vậy cho đến bình minh.
Lục Chi Ninh còn chưa nói hết câu thì đã bị tiếng cười vang của Sở Lâm nghênh đón.
“Lá gan này của anh…cũng nhỏ quá rồi! Em khuyên anh phải dũng cảm lên một chút, dù sao thì anh cũng là người có lá bùa Hộ Mệnh rồi mà, sao mà sợ đến mức như vậy chứ? Hơn nữa anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn sợ nữa à?”
Lục Chi Ninh im lặng trong thoáng chốc, quả nhiên, anh ta thật không nên hy vọng Sở Lâm có thể nói ra được vài lời tốt đẹp.
Ngoại trừ chế nhạo ra cũng chẳng biết quan tâm một chút.
Anh ta trừng mắt nhìn Sở Lâm rồi đi tìm Tô Cẩm, ài, Tô quán chủ mới là người dịu dàng nhất, anh ta muốn đi tìm cô để được an ủi.
Sự thật chứng minh, quả thật Lục Chi Ninh không tìm nhầm người.
Tô Cẩm vừa nhìn thấy anh ta, không đợi anh ta mở miệng đã chu đáo đưa cho anh ta một lá bùa An Thần: “Lúc ngủ anh nhớ đặt ở dưới gối, lần sau sẽ không xuất hiện quầng thâm nữa.”
Lục Chi Ninh cảm động không thôi.
Quả nhiên Tô quán chủ vẫn là người chu đáo nhất.
“Cảm ơn Tô quán chủ.” Sau đó, Lục Chi Ninh kể lại cơn ác mộng của mình rồi hỏi: “Tô quán chủ, liệu cơn ác mộng của tôi có thành sự thật không?”
Tô Cẩm mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cái đó sẽ không thành sự thật đâu. Lục nhị thiếu, anh không có khả năng báo mộng, đây chẳng qua là ngày lo nghĩ đêm nằm mơ thôi.
Tôi đoán là do mấy lời tôi nói ban ngày đã khiến anh sợ, tinh thần căng thẳng nên mới gặp ác mộng như vậy.”
Hơn nữa trên người anh ta cũng chẳng có chút âm khí nào, có hai lá bùa bảo vệ, hiện tại người an toàn nhất có lẽ là Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh được an ủi, tinh thần cũng phấn chấn hơn: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”
Sau đó mọi người cùng nhau ăn sáng.
Lịch trình tiếp theo chính là bọn họ sẽ cùng nhau đi tới Lục gia.
Lục Chiêu Hòa đã biết trước chuyện Tô Cẩm sẽ tới Lục gia, không nói hai lời liền nghỉ làm một ngày rồi đích thân đi tới khách sạn đón Tô Cẩm, có thể nói là thái độ đã biểu hiện rõ ràng.
Tuy rằng ông ấy không cố ý hỏi thăm chuyện Tô Cẩm, nhưng sau khi Tô Cẩm đến Kinh Thành thì mấy nhà Mộc gia, Triệu gia, Ninh gia liên tiếp xảy ra chuyện. Mọi việc ồn ào như vậy, cho dù ông ta không muốn biết cũng khó.
Chuyện xảy ra ở mấy nhà này sẽ không thiếu người muốn đi nghe ngóng tin tức.
Mà Lục Chi Ninh cũng thích tám chuyện, một tới hai đi, Lục Chiêu Hòa cũng biết chuyện xảy ra ở mấy nhà này đều có liên quan với Tô Cẩm.
Nếu như nói tình huống ở Mộc gia chỉ nhấc lên một đợt sóng gió nhỏ ở Kinh Thành thì chuyện của Ninh gia ở Kinh Thành đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Ninh gia là một trong bốn đại thế gia, lần này xem như sụp đổ không hề có dấu hiệu báo trước.
Mà sau khi Ninh gia xảy ra chuyện, điều này cũng đồng nghĩa với việc có một vài thế lực cần phải cải tổ, sau này Kinh Thành sợ là chẳng thể duy trì được vẻ sóng êm gió lặng như mặt ngoài nữa…
Chỉ có điều, dù là Mộc gia hay là Ninh gia, ngoại trừ một số ít người biết phía sau chuyện này có liên quan với Tô Cẩm thì căn bản không có ai biết được tình huống cụ thể.
Nếu một ngày nào đó, năng lực của Tô Cẩm được đông đảo mọi người biết đến, sợ là sẽ xảy ra vấn đề lớn…
Lúc Lục Chiêu Hòa bước vào khách sạn, Tô Cẩm và mọi người vừa mới ăn sáng xong.
Vừa nhìn thấy Lục Chiêu Hòa, Tô Cẩm liền vẫy tay chào: “Lục tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lục Chiêu Hòa cười nói: “Có thể gặp được Tô quán chủ là vinh hạnh của tôi.”
Tô Cẩm thở dài: “Lục tiên sinh, loại vinh hạnh này không có còn tốt hơn.” Dù sao thì những người có duyên với cô đều là quỷ xui xẻo, sẽ bị cô vặt lông không kiểu này thì kiểu khác.
Lục Chiêu Hòa hiểu ý Tô Cẩm, ông ta cũng bất đắc dĩ thở dài.
“Chuyện của Lục gia phải làm phiền Tô quán chủ rồi.”
“Mọi việc đều dễ nói.” Tô Cẩm vừa chỉ tay vừa nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Cẩm đi ở phía trước, Nguyên Cảnh đi sau nửa bước, Lục Chiêu Hòa đi theo ở phía sau Nguyên Cảnh.
Khi đi qua sảnh khách sạn, có người nhìn thấy thoáng kinh ngạc về vị trí đứng của bọn họ. Lục Chiêu Hòa của Lục gia thế mà lại không đi ở phía trước? Vậy thì hai người đi ở trước mặt kia là ai? Điều này khiến cho người kia vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Thẳng cho đến khi nhìn thấy Lục Chiêu Hòa đích thân mở cửa xe, người kia không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Tô Cẩm quay người, nhẹ nhàng liếc nhìn người kia, trong mắt có thêm mấy phần hứng thú.
Lục Chi Ninh thuận theo tầm mắt Tô Cẩm nhìn sang, là một thanh niên trẻ tuổi.
Chỉ liếc mắt, Lục Chi Ninh liền ngoảnh mặt đi.
Sau khi lên xe, Tô Cẩm thản nhiên hỏi: “Lục nhị thiếu, anh có biết người kia không?”
Lục Chi Ninh đáp: “Trông hơi quen, chắc là người trong giới. nhưng mà tôi lại không nhớ rõ tên là gì, chắc là thiếu gia của một nhà giàu bình thường nào đó thôi.”
Nói xong, Lục Chi Ninh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm.
Người được Tô Cẩm hỏi nhiều thêm một câu…đại khái là một quỷ xui xẻo.
Lục Chi Ninh thầm thắp một cây nến trong lòng cho người kia, chúc người anh em xa lạ kia may mắn…
Khúc nhạc dạo ngắn này nhanh chóng qua đi.
Dù sao thì tiếp theo đây không biết Lục gia sẽ xảy ra chuyện gì.

Nơi ở của Lục gia là một tòa biệt thự sang trọng, không giống với trang viên Triệu gia, chỗ ở của Triệu gia bên kia có lẽ là lão trạch.
Lục Chi Ninh chu đáo giải thích: “Nhà chúng tôi khác với Triệu gia, một nhà chúng tôi đều chuyển ra khỏi lão trạch. Bây giờ lão trạch bên đó chỉ có ông nội tôi ở thôi.”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Vậy trước tiên chúng ta xem căn biệt thự này.”
Sau đó, Lục Chi Ninh còn kể sơ qua về tình hình của Lục gia: “Trong biệt thự này có bốn người trong gia đình tôi ở, cha mẹ tôi, chị gái tôi, ngoài ra có thêm mấy người giúp việc nữa.”
Cũng không phải là bọn họ không thích lão trạch, thực sự là lão gia tử đã có chút cổ hủ rồi.
Khi tuổi tác của anh ta và chị gái tăng lên, cũng thường xuyên gặp khó khăn khi giao tiếp với lão gia tử, hơn nữa anh ta còn khá ồn ào, lão gia tử cũng không chịu nổi.
Thế là bọn họ liền dời ra ngoài.
Tô Cẩm xuống xe, bình tĩnh đứng bên ngoài biệt thự, cẩn thận quan sát.
Vị trí của căn biệt thự này rất tốt, nhìn từ bên ngoài thì phong thuỷ căn biệt thự này cũng không có vấn đề gì.
Không chỉ có thế, biệt thự này…nhìn rất sạch, không có vết tích nào của âm khí hay sát khí…
Thấy Tô Cẩm đứng không nhúc nhích, Lục Chi Ninh nghĩ đến tình huống của Triệu gia, theo bản năng hỏi: “Tô quán chủ, chẳng lẽ tình huống nhà chúng tôi cũng giống với Triệu gia à?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải, có khác biệt rất lớn so với Triệu gia.”
Lục Chi Ninh thầm kêu không tốt: “Chẳng lẽ còn nghiêm trọng hơn cả Triệu gia sao?”
Tô Cẩm nhíu mày giải thích: “Cũng không phải, Triệu gia vừa nhìn đã thấy sát khí trùng thiên, mà căn biệt thự này lại rất sạch sẽ, nhìn có vẻ không có vấn đề gì…”
Nhưng Lục gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, căn biệt thự này sẽ không có khả năng sạch sẽ như thế, ngược lại càng giống như bị người nào đó cố ý thanh lý qua một lượt.
Tô Cẩm tiện tay lấy ra một lá bùa, lá bùa nhanh chóng bay ra ngoài dạo một vòng xung quanh biệt thự rồi quay lại trong tay Tô Cẩm.
Phía trên lá bùa cũng không có gì lạ cả, như vậy cũng có nghĩa là lá bùa không hề cảm giác được khí tức không tốt nào ở Lục gia.
Sở Lâm ở bên cạnh đưa ra nghi ngờ: “Nói cách khác, Lục gia không có vấn đề gì cả à?”
Nguyên Cảnh tương đối tỉnh táo, cũng đủ cẩn thận: “Không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất.”
Tô Cẩm quay đầu nhìn Nguyên Cảnh, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối. Ôi, cuối cùng cũng chỉ có Nguyên Cảnh mới có thể theo kịp suy nghĩ của cô.
Cô gật đầu nói ra quan điểm của mình: “Đúng thế, Lục gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, không thể nào căn biệt thự của họ không hề có vấn đề gì. Khả năng lớn nhất chính là có người vượt lên trước một bước, thanh lý toàn bộ một lần.”
Ngyên Cảnh cũng phân tích thêm: “Sau khi Triệu gia xảy ra chuyện, tôi đoán là Thiên Uyên đã có chuẩn bị.”
Lục Chiêu Hòa thở dài: “Vậy tiếp theo phải làm gì bây giờ…” Ông ta có chút không biết phải làm sao, ở trong giới ông ta chính là tổng giám đốc Lục tiếng tăm lừng lẫy, chuyện gì cũng dễ dàng xử lý, nhưng khi gặp phải mấy chuyện không phải bình thường này, ông ta hoàn toàn chỉ là một tiểu bạch, hoàn toàn dựa hết vào Tô quán chủ.
Thần sắc Tô Cẩm lạnh nhạt: “Không sao, trước tiên tôi kiểm tra cẩn thận biệt thự đã.”
Tô Cẩm nhấc chân bước vào, mấy người Lục Chiêu Hoà đi theo ở phía sau. Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn bước vào.
Mấy người giúp việc đang quét dọn bên ngoài nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức dụng cụ cầm trên tay cũng sắp bị rơi mất. Nếu không phải nhìn thấy Lục tiên sinh thì còn tưởng rằng có người tới đây gây sự.
Trước tiên Tô Cẩm đi một vòng xung quanh biệt thự, lại chú ý tới bốn phía đông tây nam bắc nhưng không phát hiện ra được vấn đề gì.
Thẳng cho đến khi tầm mắt Tô Cẩm dừng lại ở một thân cây phía bên phải của biệt thự.
Cô đi về phía cái cây đó, đây là một gốc hoa hải đường tám cạnh, thoạt nhìn đã rất lâu đời rồi.
Lục Chiêu Hoà thấy Tô Cẩm quan sát gốc cây kia, không đợi Tô Cẩm hỏi, ông ta đã bước tới nói rõ lai lịch của gốc cây hải đường này.
“Lúc cả nhà chúng tôi dọn đến chỗ này thì cây hải đường đã ở đây rồi. Lúc đó đúng mùa hoa hải đường nở rộ, nhiều khóm hoa hải đường khoe sắc nhìn rất đẹp, đứng ở trên lầu vừa vặn có thể thưởng thức hoa hải đường nở. Vì thế cây này cũng được giữ lại.”
Tô Cẩm im lặng không nói gì, đi vòng quanh cây hải đường.
Lục Chi Ninh nhìn thấy vẻ mặt Tô Cẩm, tim đập thình thịch. Lúc trước ở Triệu gia, chỉ cần Tô quán chủ nhìn chằm chằm ở chỗ nào đó thêm vài lần thì chắc chắn chỗ đó có vấn đề.
Bây giờ có tình huống này, nói cách khác…
Anh ta run rẩy mở miệng: “Tô quán chủ, cây hải đường này…có vấn đề à?”
Tô Cẩm khẽ ừ một tiếng: “Có vấn đề.”
“Tôi cảm thấy đất ở dưới gốc cây hải đường này có vấn đề.” Cô nói thêm.
Nghe vậy, mấy người Lục Chi Ninh, Lục Chiêu Hoà và Sở Lâm cùng nhìn chằm chằm bùn đất dưới gốc cây, cẩn thận quan sát.
Đáng tiếc, cho dù bọn họ nhìn cả một lúc lâu cũng không nhìn ra được thứ gì.
Tô Cẩm không nhanh không chậm lấy ra một cái xẻng đưa cho Sở Lâm.
Sở Lâm hiểu ý, nhận lấy xẻng bắt đầu đào. Dù sao trước đó anh ta đã từng đào mộ người ta, bây giờ việc đào đất đối với anh ta mà nói, là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Không đến vài phút, Sở Lâm liền dừng lại.
Anh ta chỉ vào lớp đất bên trong, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Sư phụ, cô nhìn này!”
Chỉ thấy bùn đất bên trong bị đào ra có màu sắc không bình thường, giống như nhiễm lên một tầng màu đỏ thẫm.
Tô Cẩm nhìn thoáng qua, giọng lạnh lùng nói: “Đều tránh xa một chút.” Dứt lời, cô túm lấy Sở Lâm, ném người ra xa cách đó mấy mét.
Sở Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, suýt ngã nhào xuống đất.
Những người khác phản ứng tương đối nhanh, họ không đứng gần gốc cây như Sở Lâm nên đều lùi lại vài bước, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với cái cây.
Chỉ thấy chỗ Sở Lâm đào lên đột nhiên có một thứ gì đó màu đỏ thẫm bay ra ngoài, bề ngoài thấy giống một con bọ cánh cứng, nhưng nó lớn hơn con bọ cánh cứng rất nhiều, to cỡ bằng nắm tay.
Tô Cẩm nhanh như chớp ném một lá bùa lên phía trên, trực tiếp quấn chặt nó vào bên trong lá bùa.
Ngay sau đó, thứ kia liền phát ra tiếng xì xì, giống như là bị lá bùa đốt cháy.
Tô Cẩm nhíu mày, đang muốn bước tới xem thử thì lại cảm giác một đợt âm thanh ong ong. Cô quay đầu lại, nhìn về phía gốc cây hải đường kia, sửng sốt nhận ra điều gì đó, cô nghiêm nghị nói: “Mọi người nhanh chóng chạy vào biệt thự! Đóng tất cả cửa lại, đừng có đi ra ngoài!”
Vứt xuống mấy lời này, Tô Cẩm vội vàng cắn ngón tay, lấy ra một tờ giấy màu vàng, nhanh chóng vẽ bùa lên đó.
Nguyên Cảnh phản ứng nhanh nhất, kéo tay Phương Tri Hàn chạy vào bên trong: “Nhanh đi vào đi! Đừng gây thêm phiền phức cho A Cẩm!”
Sở Lâm còn muốn nói gì đó, nhưng mình không có thực lực, vào thời điểm như thế này đương nhiên không nên gây cản trở, anh ta nhấc chân bỏ chạy. Thấy Lục Chiêu Hoà chạy chậm, anh ta vội vàng tóm lấy: “Chạy mau dượng ơi!”
Toàn bộ mấy người cùng chạy vào trong biệt thự, đóng chặt cửa lại.
Nguyên Cảnh thấy mấy người giúp việc còn đang bối rối đứng cách đó không xa, nghiêm nghị nói: “Đóng hết toàn bộ cửa sổ lại! Nhanh lên!”
Người giúp việc còn chưa kịp suy nghĩ được cái gì, bị khí thế của anh doạ sợ, vội vàng làm theo lời anh đóng hết cửa sổ lại.
Lục Chi Ninh không dám ngây người, vội vã đi kiểm tra các cửa sổ, sợ còn sót lại cửa sổ nào chưa đóng. Nguyên Cảnh thì nhanh chóng lên tầng hai tìm một chỗ có tầm nhìn tốt để quan sát tình hình bên ngoài qua kính cửa sổ.
Cùng lúc đó.
Bên dưới gốc cây hải đường, côn trùng xuất hiện dày đặc, tất cả đều là bọ cánh cứng to bằng nắm tay như con bọ kia.
Lá bùa trong tay Tô Cẩm vừa thành hình, cô liền ném thẳng về phía cây hải đường.
Ngay khi những con côn trùng kia chuẩn bị bay ra ngoài, lá bùa kia rơi vào phía trên cây hải đường, kim quang nhàn nhạt bao trùm toàn bộ cây hải đường, đồng thời cũng ngăn cách những con côn trùng ở phía dưới với thế giới bên ngoài.
Mấy thứ kia cố gắng xông qua kết giới chạy ra ngoài, nhưng khi chúng vừa chạm vào tấm màn kim quang kia, giống như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng bị kim quang thiêu đốt.
Tô Cẩm không vội vàng xử lý đám côn trùng bên dưới lá bùa mà là nhanh chóng nhìn về phía khác.
Lá bùa của cô được vẽ tạm thời nên hoặc ít hoặc nhiều cũng mất một khoảng thời gian, cô lo lắng có thứ gì lọt lưới, chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của lá bùa.
Đúng như Tô Cẩm suy đoán, khi Nguyên Cảnh và những người khác đứng trên cửa sổ tầng hai nhìn xuống, chỉ thấy bên ngoài tấm cửa kính trong suốt đột nhiên có một con bọ cánh cứng to bằng nắm tay đang bay tới, Sở Lâm sợ tới mức lùi lại một bước.
Mà thứ đó giống như phát điên, đập vào cửa sổ, âm thanh va chạm khiến lòng người nhịn không được phải run rẩy.
Sở Lâm lại một lần nữa ảo não tức giận với thực lực của mình.
Vì sao mà mình lại rác rưởi đến như vậy?
Thấy tấm kính đã bắt đầu bị nứt, Nguyên Cảnh lấy lá bùa Hộ Mệnh của mình ra. Lúc thứ kia lại một lần nữa va vào cửa sổ, Nguyên Cảnh đặt bùa Hộ Mệnh của mình đặt ở vị trí nó va chạm.
Trong khoảnh khắc, bùa Hộ Mệnh phát ra một luồng kim quang.
Thứ đó phát ra tiếng xì xì, tựa như mất đi sinh mệnh, rơi thẳng xuống.
Tô Cẩm nghe thấy tiếng động, nhìn về phía tầng hai. Từ xa cô và Nguyên Cảnh nhìn nhau, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
Thiên phú tốt như vậy mà lại không làm đại đệ tử của cô, hôm nay lại cũng là một ngày cảm thấy đáng tiếc!
Trong thời điểm như thế này không chỉ có thể giữ được bình tĩnh mà còn có thể nghĩ đến việc lấy bùa Hộ Mệnh ra tự cứu mình, thật sự xuất sắc!
Mấy người Sở Lâm cũng học theo, lấy bùa Hộ Mệnh của mình ra.
Có điều, Tô Cẩm cũng không cho bọn họ có cơ hội dùng đến bùa, cô trở tay ném ra bốn lá bùa nữa, những lá bùa này nhanh chóng bay về các hướng khác nhau.
Hết thảy có năm con cá lọt lưới, bị Nguyên Cảnh giải quyết một con, bốn con khác cũng bị giải quyết sau đó.
Sau đó, Tô Cẩm nhìn về phía cây hải đường.
Đám côn trùng lít nha lít nhít ở bên dưới còn đang giãy dụa cố gắng trốn thoát, thậm chí còn có một số con muốn quay trở lại dưới gốc cây hải đường.
Thật không may, bọn chúng gặp phải Tô Cẩm.
Tô Cẩm sẽ không cho bọn chúng có cơ hội sống sót rời đi.
Tuy rằng cô chưa từng nhìn thấy loại côn trùng này, cũng không biết đám đồ chơi này tên là gì, nhưng cô cảm giác được rõ ràng trên người bọn chúng có mùi máu tươi.
Mùi máu tươi thoang thoảng, màu đỏ sậm trong bùn đất, cho dù nhìn từ phương diện nào thì mấy thứ này đều phải chết!
Tô Cẩm lại lấy ra một tờ giấy vàng, nhanh chóng vẽ bùa lên đó.
Một lúc sau, cô ném lá bùa đã vẽ xong về phía gốc cây hải đường.
Chỉ nghe ầm một tiếng, dưới gốc cây hải đường bốc lên một ngọn lửa cháy rừng rực, ngọn lửa đó thiêu rụi lũ côn trùng cho đến khi chúng không còn nơi nào để trốn thoát, hoặc là bị đốt thành tro trong ngọn lửa, hoặc là va vào tấm màn màu vàng kia. Chỉ là mỗi lần va chạm, cuối cùng cũng là phí công vô ích.
Bọn chúng dùng cách nào cũng không thoát khỏi chữ “chết”.
Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy ngọn lửa kia sau khi đốt sạch loại côn trùng không biết tên kia thì lại bắt đầu đốt luôn cả gốc cây hải đường.
Dưới tấm màn ngăn màu vàng, ánh lửa không hề lan ra bên ngoài.
Hoàn toàn không cần lo lắng ngọn lửa sẽ làm cháy những thứ khác.
Tô Cẩm lại đi một vòng xung quanh biệt thự để xác định không có con cá lọt lưới nào, à không, phải nói là xác định không có con côn trùng lọt lưới nào, sau đó cô mới hài lòng bước vào Lục gia.
Cửa lớn Lục gia đang đóng chặt, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng đến Tô Cẩm.
Dùng một lá bùa Dịch Chuyển, cô trực tiếp xuất hiện ở tầng hai.
“Dưới kia đã an toàn.” Cô nhắc nhở.
Mọi người vẫn đang đứng trước cửa sổ quan sát tình hình bên dưới, vừa nghe thấy tiếng nói, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tô Cẩm.
“Sư phụ, những thứ đó là cái gì?” Sở Lâm kinh ngạc hỏi.
Nguyên Cảnh quan sát Tô Cẩm, thấy cô không có việc gì liền nhẹ nhàng thở ra.
Trong những thời điểm thế này, việc bọn họ cần làm chính là không gây cản trở hay làm lãng phí thời gian, nếu không sẽ chỉ khiến A Cẩm phân tâm, làm ảnh hưởng đến tiến độ của cô.
Tô Cẩm nghiêng đầu: “Tôi cũng không biết, dù sao cũng không phải thứ tốt gì.”
“Thứ đó có mùi máu tươi.” Tô Cẩm nói, đột nhiên cô bước tới mở cửa sổ nhìn xuống, con côn trùng bị Nguyên Cảnh giải quyết, rơi thẳng xuống mặt đất không bị đốt cháy mà giữ nguyên toàn thây.
Trong mắt Tô Cẩm có ánh sáng hiện lên: “Rất tốt.”
Cô mỉm cười, lấy từ trong túi ra một mảnh giấy rồi ném xuống.
Mảnh giấy kia sắc bén như dao, sau khi hạ xuống liền trực tiếp cắt con côn trùng kia ra làm đôi.
Một giây sau, mấy người Tô Cẩm đứng trước cửa sổ tận mắt chứng kiến từ bên trong con côn trùng kia tràn ra chất lỏng màu đỏ thẫm kèm theo mùi hôi thối.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, vội vàng ném tới một lá bùa, đốt cháy sạch con côn trùng kia.
Đối với mấy thứ như thế này, biến thành tro bụi vẫn tốt hơn.
Cô ngước mắt nhìn gốc cây hải đường kia đã bị đốt cháy hơn phân nửa.
Tô Cẩm nhẹ nhàng nói: “Đám côn trùng này được nuôi bằng cách ngâm vào trong máu tươi, mà chất lỏng màu đỏ thẫm kia hẳn là một loại chất độc.”
Còn về tác dụng của loại độc này là gì thì cô không biết.
Nhưng cô đoán rằng một khi trên thân bị dính vào, ít nhất cũng phải vứt bỏ cả nửa cái mạng.
“Còn có gốc cây hải đường kia, hải đường tám cạnh quả thật có thể trồng ở trong nhà, nhưng nếu đặt sai vị trí thì rất dễ xảy ra vấn đề.”
“Nếu tôi không nhầm thì gốc cây hải đường này năm nào cũng nở hoa, màu sắc rực rỡ lạ thường và hoa cũng rất nhiều nữa….” Tô Cẩm từ tốn nói, cô đã nhìn ra được huyền cơ trong gốc cây hải đường này rồi.
Lục Chiêu Hoà gật đầu nói: “Đúng thế, hàng năm đến mùa hoa nở rộ rất đẹp, khác với những loại hải đường khác. Trước đây có người còn chạy tới đây hỏi tôi bí quyết trồng hải đường nữa…”
Nói đến đây, Lục Chiêu Hoà thở dài: “Ôi, làm sao tôi biết bí quyết gì cơ chứ?”
Tóm lại là, gốc cây hải đường này có vấn đề…
Tô Cẩm giải thích: “Gốc hải đường này hẳn là đã bị rỗng ruột, chỉ còn lại một cái xác không.”
“Xác không?” Nguyên Cảnh kinh ngạc lên tiếng, mơ hồ trong đó anh đã đoán ra được điều gì, nhìn về phía gốc cây hải đường rồi nhanh chóng nói: “Đám côn trùng này không phải từ dưới đất chui ra mà là giấu ở bên trong cây hải đường, lại thuận theo rễ cây đi vào bên trong đất…”
Anh lập tức không dám nói tiếp nữa.
Với sự nhạy bén của mình, tất nhiên là anh đã đoán được huyền cơ bên trong.
Đã có thể thuận theo rễ cây chui vào bên trong mặt đất, vậy chẳng phải là…cũng có thể thuận theo bùn đất tiến vào trong biệt thự sao?
Nguyên Cảnh nhìn về phía Tô Cẩm, Tô Cẩm gật đầu khẳng định.
Ngay cả Nguyên Cảnh cũng không nhịn được phải rùng mình.
Không ai có thể tưởng tượng được, một con côn trùng mà đã có thể đánh vỡ được cửa sổ, vậy thì vô số con côn trùng cùng nhau hành động chẳng phải là từ phía dưới nền đất biệt thự Lục gia chui ra sao?
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi mà đã khiến người ta không thể khống chế được, tê hết cả da đầu.
Nếu một ngày nào đó toàn bộ người Lục gia tụ tập lại với nhau, chẳng phải là sẽ bị tiêu diệt nguyên toàn bộ sao?
Mấy người Lục Chiêu Hoà lúc này cũng tỉnh táo lại, sau khi nhận ra được điều gì, bọn họ không khỏi run rẩy.
Tô Cẩm phân tích ngắn gọn: “Thiên Uyên vẫn ngoan độc giống như trước đây, Lục gia nhìn bên ngoài thấy giống như không có vấn đề gì, chúng ta cũng đều cho rằng Thiên Uyên đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ không để lại dấu vết gì.
Trong tình huống như vậy, nếu tôi không kiểm tra kỹ, đoán chừng… Lục gia khó thoát được một kiếp.”
Thiên Uyên không chỉ ngoan độc mà còn giỏi bày mưu tính kế, chỉ cần gặp người không quá cẩn thận tỉ mỉ thì kế hoạch của bọn chúng sẽ thành công mỹ mãn.
Dù là Tô Cẩm cũng không thể không cảm khái, sau này làm việc nhất định phải càng cẩn thận hơn.
Mấy người ở đây đều phải hít vào một hơi khí lạnh.
Ai nấy đều thở dài, cũng may Tô quán chủ cẩn thận, kiểm tra kỹ càng, nếu không thì…hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Mục đích của Thiên Uyên vẫn luôn là tiêu diệt Lục gia, nghĩ đến đây, Tô Cẩm nhắc nhở: “Lục tiên sinh, sau này cả nhà ông cần phải chú ý hơn nữa. Đợi lát nữa tôi sẽ bày ra một trận pháp ở Lục gia, để phòng ngừa có mấy thứ đồ lung tung xâm nhập vào.”
“Cảm ơn Tô quán chủ, ân tình của Tô quán chủ Lục gia nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.” Lục Chiêu Hoà chân thành nói lời cảm ơn.
Tô Cẩm lại nói: “Không cần phải như thế, chỉ có điều tôi phải nói trước, trận pháp sẽ được tính giá tiền khác.” Bởi vì tốn nhiều công sức hơn nên phải thêm tiền.
“Cái đó là đương nhiên.” Lục Chiêu Hoà mỉm cười nói.
Đột nhiên Tô Cẩm nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, sao không thấy Lục phu nhân đâu?” Ở đây náo loạn như vậy mà sao đến bây giờ vẫn không thấy Lục phu nhân đâu cả?
Lục Chiêu Hoà và Lục Chi Ninh sửng sốt, hai người nhìn nhau rồi đồng thanh nói.
“Vợ tôi đâu?”
“Mẹ con đâu?”
Tô Cẩm: “…”
Sở Lâm ở bên cạnh cũng có chút lo lắng.
Anh ta đi theo sau lưng Lục Chi Ninh, nhịn không được lẩm bẩm: “Không phải đã nhắc nhở mọi người rồi sao? Mọi thứ đều phải cẩn thận một chút.”
“Bây giờ một người sống sờ sờ không thấy, thế mà bây giờ mới phản ứng được?” Nếu không phải tình hình và thân phận không đúng, anh ta đã muốn cho một bạt tai, người nào ấy à, ngay cả mẹ ruột cũng không nhớ!
Lục Chiêu Hoà gọi điện thoại không kết nối được, cũng không tìm thấy người trong phòng.
Mãi cho đến khi Lục Chi Ninh tìm được người làm hỏi thăm, mới nhận được đáp án.
Người làm trả lời: “Đại tiểu thư từ nước ngoài trở về rồi, phu nhân hình như đi đón đại tiểu thư rồi.”
Lục Chi Ninh nhất thời thở phào: “Vẫn may vẫn may.”
Hai cha con rất nhanh đã tụ hợp, Lục Chi Ninh nói: “Mẹ tôi đi đón chị gái tôi rồi, tôi đoán với đức hạnh của chị tôi, chắc chắn lại đang ở cửa hàng mua mua mua rồi…”
Cho nên, gọi điện thoại không kết nối được cũng là bình thường.
Lục Chiêu Hoà bình tĩnh lại: “Vậy là tốt rồi.”
Thật đúng là sợ bóng sợ gió một trận.
Ông ấy khẽ vỗ lên trái tim nhỏ của chính mình, sau đó quay đầu giải thích với Tô Cẩm: “Vợ tôi chắc là đi theo giúp con gái dạo phố rồi, con gái tôi không có việc gì chỉ thích tiêu tiền mua mua mua.”
Tô Cẩm lên tiếng: “Không có chuyện gì là được.”
Ngay sau đó, điện thoại di động của Lục Chiêu Hoà vang lên, ông ấy thấy là vợ mình gọi điện thoại về, sắc mặt hòa hoãn hơn mấy phần.
Điện thoại vừa kết nối, Lục Chiêu Hoà lập tức vượt lên trước mở miệng: “Tôi không phải đã nói với bà rằng Tô quán chủ sắp tới nhà chúng ta sao?”
Cho dù có đón con gái, cũng cần phải về sớm một chút, làm sao còn ở bên ngoài dây dưa lâu như vậy?
Đương nhiên, câu nói cuối cùng Lục Chiêu Hoà không dám nói thẳng.
Giọng điệu của Lục phu nhân ôn hòa trả lời ông ấy: “Con gái ông có tính tình gì ông còn không biết sao? Vừa đón được nó, đã bị nó kéo đi dạo phố, hơn nữa con gái của ông nói, nếu Tô quán chủ đã giúp Lục gia nhiều như vậy, vậy dù sao cũng phải chọn một chút quà đưa cho Tô quán chủ, tôi cảm thấy nó nói rất đúng.”
Lục Chiêu Hoà nghĩ một chút, cảm thấy lời này chính mình cũng không có cách nào đỡ được.
Một lúc lâu sau, ông ấy thấp giọng hỏi một câu: “Tiền đủ tiêu không?”
Lục phu nhân cười một tiếng: “Phương diện tiền bạc thì không cần ông lo lắng, tôi và con gái đang trên đường trở về rồi, ông nhớ giữ Tô quán chủ lại ăn cơm, nếu như Tô quán chủ đi mất, tôi về sẽ chém ông.”
Lục Chiêu Hoà không nhịn được cảm thấy cổ mát lạnh.
Cúp điện thoại xong, Lục Chiêu Hoà thở dài, cũng trách ông ấy, ông ấy chỉ nói Tô quán chủ sẽ đến Lục gia, nhưng không nói cho vợ mình biết, vì sao Tô quán chủ đến Lục gia, ông ấy sợ sau khi nói ra, vợ mình sẽ chịu không nổi sự kinh hãi.
Giống như gốc cây hải đường vừa rồi kia.
Nếu như vợ nhìn thấy, không chừng sẽ bị hoảng sợ thành dáng vẻ gì.
Lục Chiêu Hoà quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm, còn chưa mở miệng, đã nghe Tô Cẩm nói: “Lục phu nhân thịnh tình không thể chối từ, tôi sẽ ở lại ké bữa cơm, hơn nữa còn có một số chuyện chưa giải quyết, trận pháp còn chưa bố trí xuống.”
Nghe vậy, Lục Chiêu Hoà nhất thời cười không ngậm mồm vào được.
Ai, ông ấy chỉ thích hợp tác với Tô quán chủ, Tô quán chủ làm việc kỹ lưỡng, lại thân thiết.
Sau đó, Tô Cẩm lại quay đầu nhìn Nguyên Cảnh một chút: “Anh thì sao? Anh muốn trở về, hay là cũng ở lại?”
Không đợi Nguyên Cảnh mở miệng, Lục Chi Ninh đã bu tới: “Ai nha Tam gia, cho dù anh trở về cũng không có chuyện gì làm, ở lại đây đi.”
Nguyên Cảnh ừ một tiếng, Tô Cẩm ở lại Lục gia, anh quả thực cũng không cần thiết rời đi một mình.
Vậy thì cùng nhau ăn cơm trưa.
Lục Chiêu Hoà quay đầu đến nhà bếp, có khách quý đến, cơm trưa nhất định phải phong phú!
Cũng may Lục phu nhân đã thông báo với nhà bếp rồi, đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu, đối với chuyện này, Lục Chiêu Hoà rất hài lòng.
Giờ phút này, ngọn lửa bên trong cây Hải Đường đã tắt, vốn dĩ nhánh cây um tùm, lúc này chỉ còn lại một thân cây trụi lủi.
Ngay cả ngọn lửa bên trong, cũng đang dần dần dập tắt.
Nguyên Cảnh còn có Sở Lâm theo sau lưng cô, Lục Chi Ninh cũng lại gần xem náo nhiệt, tình hình vừa rồi dọa người như vậy, bọn họ cũng không ở gần để quan sát gốc cây Hải Đường này.
Lúc này, chỉ còn cái thân cây.
Sở Lâm tò mò hỏi Lục Chi Ninh: “Chúng ta có thể đi qua đó xem không?”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Có thể, tình hình nơi này đã được giải quyết rồi.”
Lời vừa dứt, ngọn lửa bị dập tắt hoàn toàn, lá bùa trên cây Hải Đường kia cũng tan biến theo.
Sở Lâm lớn gan hơn, anh ta tò mò đi qua, nhấc chân đạp một cái, chỉ thấy gốc cây Hải Đường kia bị đạp trực tiếp bị gãy ngang như bị chặt đứt.
Sở Lâm vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ sức lực của anh ta đã lớn như thế sao?
Một giây sau, anh ta thấy cây hải đường bị gãy đôi ra này, chỉ còn lại có lớp vỏ mỏng manh bên ngoài, bên trong rỗng tuếch.
Sở Lâm thán phục một tiếng: “Sư phụ, thật sự là xác rỗng! Hơn nữa còn trống rỗng vô cùng lợi hại!” Lúc anh ta đạp tới, cảm giác giống như giấy.
Tô Cẩm đi qua thản nhiên liếc một chút: “Sư phụ đã khi nào nói sai chưa? Nói nó là xác không, nó chắc chắn là xác không.”
Trong mắt Sở Lâm viết đầy hai chữ sùng bái.
Anh ta phải cố gắng trở nên lợi hại giống như sư phụ!
“Vậy phần còn lại của cây Hải Đường này thì sao?”
Tô Cẩm trả lời: “Không còn tác dụng gì nữa, cũng sẽ không tạo được thành thương tổn gì, ném vào trong đống rác là được.”
Về phần tại sao không trực tiếp thiêu nó thành tro bụi, đương nhiên đó là bởi vì Tô Cẩm cũng muốn để người của Thiên Uyên nhìn một chút, gốc Hải Đường này có kết cục gì.
Mỗi một lần Thiên Uyên tính toán, sau khi gặp phải Tô Cẩm, đều kết thúc trong thất bại.
Cô và Thiên Uyên chiến đấu với nhau, cũng đã giật lớp màn che ra từ lâu.
Lần này, lại là Thiên Uyên thua.
Sau đó, Tô Cẩm lại dạo một vòng quanh biệt thự Lục gia, lặng lẽ bố trí một trận pháp ở Lục gia.
Làm xong trận pháp, Tô Cẩm chỉ điểm cho Lục Chi Ninh vài câu: “Chuyện trận pháp, ngoại trừ mấy người chúng ta biết, thì đừng nhắc tới với người khác, còn nữa, nếu như bên khu nhà cũ của Lục gia có vấn đề gì, thì đón ông cụ Lục về ở chung, hiện tại, biệt thự của Lục gia rất an toàn.”
Lục Chi Ninh cũng không ngốc, đầu tiên là Tô quán chủ kiểm tra một lần, sau đó lại bố trí trận pháp, có lẽ hiện tại biệt thự này sự an toàn phòng thủ đã thăng cấp không ít.
Anh ta lập tức đồng ý, sau đó nói: “Tô quán chủ tận tâm tận lực như thế, bây giờ tôi đi bàn giá cả với Sở Lâm!”
Đáy mắt Tô Cẩm tràn ra ý cười: “Lục Nhị thiếu gia thẳng thắn!”
Cô chỉ thích khách hàng thẳng thắn như vậy!
Lục Chi Ninh lôi kéo Sở Lâm bàn giá cả, Sở Lâm đối với ông anh họ này, mở miệng là bắt đầu vặt lông dê, sư phụ nói trận pháp phải thêm tiền, vậy trận pháp này tối thiểu phải thêm hai mươi triệu.
Cùng lúc đó, Lục phu nhân và đại tiểu thư Lục gia cũng chạy về Lục gia.
Lục phu nhân ở trên xe đã thấy Tô quán chủ còn có Nguyên Cảnh, bà ấy vội vàng phân phó tài xế dừng xe, vẻ mặt tươi cười xuống xe đi về phía Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, Tam gia!”
“Khí sắc Lục phu nhân hồng nhuận phơn phớt, tướng mạo hoàn toàn như trước đây không tồi.” Tô Cẩm vừa cười vừa nói.
Chỉ là, lúc Tô Cẩm nhìn thấy một người khác xuống xe, nụ cười trên mặt, hơi ngưng lại mấy phần.
Dù sao Tô quán chủ thần cơ diệu toán, khiến cho Tô quán chủ khích lệ như này, Lục phu nhân khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu.
Bà ấy đi qua, thân thiết nhìn sang Tô Cẩm: “Tô quán chủ, đã lâu không gặp.”
Mắt thấy Lục phu nhân muốn hàn huyên với cô, Tô Cẩm lên tiếng chuyển chủ đề khỏi Lục phu nhân: “Phu nhân, vị phía sau bà, chắc là Lục đại tiểu thư hả?”
Lục phu nhân quay đầu lại, vẫy tay với con gái: “Vận Nhi mau tới đây, đây chính là Tô quán chủ đã cứu được cha con còn có Chi Ninh!”
“Đa tạ ơn cứu mạng của Tô quán chủ.” Lục Chi Vận đi tới, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt.
Hai người đối mặt, Tô Cẩm tò mò nhìn Lục Chi Vận nhiều thêm một chút.
Mà Lục Chi Vận cũng đang quan sát Tô Cẩm.
Cô ấy cười hỏi: “Tô quán chủ, là tướng mạo tôi không tốt sao? Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi?”
Lục Chi Vận đối với việc đoán mệnh, thật ra cũng không phải là rất tin tưởng, nhưng sau khi cha trải qua chuyện ở thôn Khê Đàm, thì cứ khăng khăng nhận định ông ấy được Tô quán chủ cứu, bao gồm cả thái độ của mẹ, cũng ít khi thấy cố chấp.
Sau đó Lục Chi Vận lại hỏi Lục Chi Ninh vài câu, thái độ của Lục Chi Ninh cũng giống như cha mẹ.
Chuyện này khiến cho Lục Chi Vận tò mò nhiều hơn mấy phần về vị Tô quán chủ chưa từng gặp mặt này.
Cô ấy muốn biết, rốt cuộc là người như thế nào, có thể khiến cho ba người thân nhất của mình, lại duy trì thái độ thống nhất.
Hơn nữa chuyện quỷ thần, cô ấy nghe đã cảm thấy rất không đáng tin cậy.
Hiện tại, nhìn thấy Tô quán chủ là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, Lục Chi Vận càng hiếu kỳ hơn.
Tô Cẩm nhìn lại Lục Chi Vận, nghiêm túc trả lời cô ấy: “Không phải tướng mạo cô không tốt, là nhìn dáng dấp cô đẹp mắt, cho nên nhìn nhiều thêm mấy lần.”
Lục Chi Vận nhất thời cười ra tiếng, lần này, ngược lại là so với vừa rồi chân thành tha thiết hơn rất nhiều: “Cô rất biết cách nói chuyện, không giống như những đạo sĩ trong tưởng tượng của tôi lắm.”
Lục Chi Vận còn muốn nói tiếp vài câu, đã bị Lục phu nhân kéo lại.
Lục phu nhân thấp giọng nhắc nhở: “Vận Nhi, không được vô lễ với Tô quán chủ.” Con gái bị làm hư, Lục phu nhân sợ cô ấy nói ra lời gì không nên nói.
Lục Chi Vận bị mất mặt, trong chớp mắt, lại chuyển ánh mắt lên người Nguyên Cảnh.
“Tam gia làm sao lại rảnh rỗi đến Lục gia vậy? Lục Chi Ninh chắc là không có mặt mũi để mời được anh tới chứ?” Đáy mắt Lục Chi Vận nhiều hơn mấy phần tò mò, cô ấy đi về phía Nguyên Cảnh.
Nguyên Cảnh liếc cô ấy một cái, đi về bên cạnh vài bước, xem như tránh Lục Chi Vận, ý ghét bỏ trong đó, lại rõ ràng vô cùng.
Ánh mắt Lục Chi Vận lấp lóe, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Làm sao vẫn giống như trước kia lạnh lùng cách người ta ngàn dặm chứ? Tôi cũng sẽ không ăn thịt người…”
Mắt thấy Lục Chi Vận vừa xuất hiện, suýt nữa đắc tội hai vị đại phật, Lục phu nhân nhức đầu đẩy người vào.
“Con mau vào đi thôi, không có việc gì thì đừng đi ra nữa.” Lục phu nhân ghét bỏ nhắc nhở.
Lục Chi Vận cũng không muốn ở đây dây dưa, vừa vặn, cô ấy có việc phải hỏi Lục Chi Ninh một chút, cô ấy quay đầu, vừa kéo em trai ruột đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, trực tiếp dẫn người cùng nhau vào Lục gia.
Thậm chí, Lục Chi Vận còn muốn kéo theo Sở Lâm, đáng tiếc, Sở Lâm chạy nhanh, đi thẳng tới bên cạnh Tô Cẩm.
Lục Chi Vận ngại không dám ra tay, cân nhắc bắt từng người một.
Lục Chi Ninh im lặng kêu rên: “Chị túm em làm cái gì? Cũng không phải em ghét bỏ chị…”
Lục Chi Vận quay đầu thật nhanh nguýt anh ta một cái, ý tứ uy hiếp mười phần: “Em lặp lại lần nữa!”
Lục Chi Ninh há hốc mồm, không dám lên tiếng.
Ghét bỏ cô ấy chính là Nguyên Cảnh, chứ không phải anh ta, anh ta chẳng qua là nói lời thật lòng mà thôi.
Đại tiểu thư Lục gia này, quả thực thú vị.
Nguyên Cảnh chú ý tới thái độ của Tô Cẩm, anh đi tới thấp giọng nói: “A Cẩm phát hiện ra cái gì sao?”
Tô Cẩm quay đầu nhìn Nguyên Cảnh, chớp mắt mấy cái, giọng nói nhẹ nhàng trả lời anh: “Dáng dấp của Lục đại tiểu thư đẹp.”
“Chỉ như vậy?” Nguyên Cảnh cảm thấy mình mặc dù không phải hiểu rất rõ Tô Cẩm, nhưng từ thái độ của Tô Cẩm đối với Lục Chi Vận, rõ ràng có vấn đề, cũng không phải một câu dáng dấp đẹp mắt là có thể che trời.
Tô Cẩm thấy Nguyên Cảnh thật sự không dễ lừa, cô hạ giọng nói: “Còn có chính là, muốn thêm bạn với Lục đại tiểu thư.”
Mí mắt Nguyên Cảnh giựt một cái, nhất thời đã hiểu ý Tô Cẩm.
Có thể khiến cho cô nói ra thêm bạn, có lẽ… Lại là một con quỷ xui xẻo.
Nguyên Cảnh phản ứng nhanh chóng, rất nhanh đã liên hệ câu nói mà Tô Cẩm đã nói lúc ở nghĩa trang Triệu gia với Lục Chi Vận với nhau.
Lục gia có người sẽ xảy ra chuyện, A Cẩm muốn thêm bạn với Lục Chi Vận, còn khen Lục Chi Vận đẹp, ừ, khen hai lần.
Ánh mắt Nguyên Cảnh có thâm ý khác nhìn nơi xa, xem ra, có người sắp có kiếp nạn…
Sở Lâm không nghe thấy đối thoại giữa sư phụ và Nguyên Tam gia, anh ta trông mong tiến tới, có lời gì, mà đại đệ tử như anh ta không thể nghe sao?
Làm sao ở ngay trước mặt bọn họ, còn nói thầm chứ?
...
Lục Chi Vận lôi kéo Lục Chi Ninh, mới vừa đi tới lầu hai, cũng cảm giác mí mắt nhảy một cái, ngay cả sống lưng cũng mát lạnh, giống như là bị thứ gì đó để mắt tới vậy.
Chẳng qua cô ấy không để ý đến những chi tiết nhỏ này, cô ấy đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó nắm lấy em trai ruột, bắt đầu thái độ truy hỏi cường ngạnh.
“Nói, vì sao Nguyên Cảnh lại ở nhà chúng ta! Còn có vị Tô quán chủ kia, Nguyên Cảnh với cô gái đó có quan hệ như thế nào!”
Ánh mắt Lục Chi Ninh trốn tránh: “Dù sao Tam gia cũng chướng mắt chị, chị đổi người khác mà thích đi.”
Nói thật, Lục Chi Ninh cũng có chút đau đầu, đây chỉ là vừa gặp mặt một lần, chị gái anh ta cũng quá nhạy cảm, về phần quan hệ? Có thể là quan hệ như thế nào, chẳng qua là tương tư đơn phương thôi, nhưng loại chuyện này, anh ta dám nói ra sao?
Nói ra chẳng khác nào bóc mẽ Tam gia, anh ta thật đúng là không có lá gan kia.
Lục Chi Vận bị chặn họng, cô ấy quay người tìm nơi để ngồi xuống: “Thật ra cũng không phải rất thích, chút suy nghĩ kia của chị với anh ấy, đã sớm phai nhạt đi không ít.”
Dù sao, Nguyên Tam gia là tên cẩu nam nhân lạnh lùng, sao có thể so sánh với trai trẻ thơm ngon?
Mấy năm này cô ấy ở bên ngoài gặp không ít các kiểu đàn ông, thật sự mà nói, Nguyên Cảnh ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai một chút, thật đúng là không có ưu điểm gì đặc biệt.
Nhưng, cô ấy rất ngạc nhiên.
Cô ấy nhớ rất rõ, người giống như Nguyên Cảnh, sẽ động tâm với cô gái như thế nào.
Vừa vặn đúng dịp, vừa về đến đã gặp Nguyên Cảnh.
Còn có thái độ của anh với chính mình, tránh không kịp, hơn nữa hướng mà Nguyên Cảnh trốn tránh, vừa khéo là tới gần phía Tô Cẩm, chút hành động nhỏ xíu này, Lục Chi Vận thấy rất rõ ràng.
Cho nên, dù chỉ tiếp xúc vài phút ngắn ngủi, cô ấy cũng có thể nhạy bén phát hiện ra vấn đề.
Nhìn thấy ánh mắt Lục Chi Vận rất bất an, Lục Chi Ninh bất đắc dĩ nhắc nhở: “Em mặc kệ chị muốn chơi đùa thế nào, nhưng chị phải nhớ kỹ, Tô quán chủ là khách quý nhà chúng ta, ngay vừa rồi, cô ấy lại cứu Lục gia chúng ta!”
Anh ta vừa nói vừa lôi kéo Lục Chi Vận, đi đến trước cửa sổ, chỉ vào vị trí của cây Hải Đường nói: “Nhìn thấy không? Trước đó ở chỗ ấy có trồng một cây Hải Đường có vấn đề, em và cha đã tận mắt nhìn thấy, đáng tiếc chị về trễ.”
Cô ấy khẽ nhíu mày lại, có chút không hiểu: “Cây hải đường có thể có vấn đề gì? Lúc nở hoa, um tùm diễm lệ như vậy, trong nháy mắt đã huỷ nó đi? Không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Lục Chi Ninh không phản bác được.
Nếu như không huỷ cây Hải Đường này đi, đoán chừng cả nhà bọn họ đã đoàn tụ dưới lòng đất rồi.
Anh ta thở dài, sau đó nói đơn giản quá trình một lần, mấy phút sau, Lục Chi Vận cười lạnh thành tiếng: “Em cảm thấy chị rất dễ bị lừa sao? Đã lâu không gặp, năng lực thêu dệt chuyện của em quả thực rất đặc sắc.”
Vứt xuống câu nói này, Lục Chi Vận đã đuổi người ra ngoài.
“Được rồi, em ra ngoài đi, cho dù tình hình quan trọng, em cũng không nói cho chị, chị cũng không lừa ra được câu gì, em cũng đừng ở đây lãng phí thời gian của chị nữa. Em muốn thêu dệt câu chuyện, chị còn không muốn nghe đâu!”
Lục Chi Vận đi ra mở cửa phòng, không quan tâm ném Lục Chi Ninh ra bên ngoài.
Thoạt nhìn như là có chút tức giận.
Lục Chi Ninh cũng cảm thấy có chút tủi thân: “Em không thêu dệt để lừa chị, là tự chị hỏi em tình hình, em nói, chị lại không tin…” Hơn nữa còn sử dụng xong là vứt bỏ.
Đây nếu không phải chị ruột, anh ta đã đi từ lâu rồi.
Lục Chi Vận một tay bám vào cửa, một tay chống nạnh: “Lục Chi Ninh, lúc em nói những chuyện đó, em sờ vào lương tâm xem, thứ ly kỳ như vậy, em cảm thấy người bình thường sẽ tin sao? ? ?”
Lục Chi Ninh trầm mặc chớp mắt một cái, a, anh ta hiểu rồi, chị anh ta hiện tại là một người bình thường, mà anh ta, sau khi trải qua không ít chuyện, anh ta đã không phải là người bình thường nữa rồi!
Nói một cách khác, anh ta và chị gái có sự khác biệt!
Trong chớp mắt, Lục Chi Ninh phối hợp gật đầu: “Chị nói có lý, em không thèm giải thích với loại người bình thường như chị, cứ như vậy đi!”
Chờ ngày nào đó chị ấy tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Tô quán chủ, chị ấy sẽ biết anh ta không nói dối!
Sau đó, Lục Chi Ninh ngẩng đầu ưỡn ngực quay người rời đi.
Lục Chi Vận đứng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu, tên này lại nổi điên cái gì vậy?
Quả thực là kỳ quái…
Lục Chi Vận lắc đầu, im lặng đóng cửa phòng, nghĩ đến chiến lợi phẩm của mình hôm nay đi dạo phố, cô ấy lại loạt soạt chạy đến phòng để quần áo, đi xem quần áo và đồ trang sức cô ấy vừa mua.
Người làm trong nhà sớm hiểu tính tình thói quen của cô ấy, chiến lợi phẩm gì đó cũng đã đưa tới phòng để quần áo cho cô ấy từ lâu rồi, căn bản cũng không cần cô ấy mở miệng dặn dò.
...
Lúc này, trong phòng khách của Lục gia, Lục phu nhân đang bày ra các loại quà cho Tô Cẩm chọn lựa.
“Tô quán chủ, đây là quà mà Vận Nhi và tôi chọn cho cô, mong rằng cô vui vẻ nhận, cô đã cứu Lục gia chúng tôi, còn nhận Sở Lâm làm đồ đệ, có lẽ ngày bình thường, Sở Lâm cũng mang đến thêm không ít phiền phức cho cô.”
Bà ấy vừa nói vừa lấy ra một hộp quà tinh xảo xa hoa.
Tô Cẩm nhìn hộp quà kia, lắc đầu: “Lục phu nhân, quà của bà, tôi xin nhận tấm lòng.”
Lục phu nhân cầm hộp quà, có chút mờ mịt: “Tô quán chủ không thích sao?”
Tô Cẩm tiếp tục lắc đầu: “Không phải không thích, là vì quá quý giá, Lục phu nhân và tôi không cần thiết phải liên lụy vào nhân quả.” Nói một cách khác, Lục phu nhân tặng quà cho cô, cô phải trả lại một vật có giá trị tương đương.
Tặng đi tặng lại, rất phiền phức.
Nhưng nếu như không đáp lễ, lại vô duyên vô cớ liên lụy đến nhân quả.
Dù sao, nợ đồ vật, sớm muộn gì cũng cần phải trả, hơn nữa cô và Lục gia, vốn dĩ là đã thanh toán xong tiền hàng, không cần thiết lại xuất hiện một món quà quý giá.
Tô Cẩm quay đầu nhìn Sở Lâm, ra hiệu cho Sở Lâm khuyên Lục phu nhân một chút.
Sở Lâm lôi kéo bà ấy, nói với bà ấy một chút kiến thức nhỏ đơn giản.
Lục phu nhân nghĩ một chút, lại hỏi: “Nhưng là, Tô quán chủ là sư phụ cháu, cô ấy lại chăm sóc cháu lâu như vậy, dì trò chuyện bày tỏ tâm ý cũng không được sao?”
Sở Lâm từ chối dứt khoát: “Không được.”
Lục phu nhân thở dài: “Được rồi, là tôi mạo phạm rồi, Tô quán chủ đừng trách móc.”
Thì ra quà cũng không thể tùy tiện tặng.
Sở Lâm lại trấn an vài câu, rất nhanh đã chuyển chủ đề: “Phải rồi, sao chị họ đột nhiên lại trở về vậy? Trước khi về không báo cho mọi người biết sao?”
Lục phu nhân suy nghĩ một chút: “Nó có một người chị em quan hệ không tệ, nói là sắp kết hôn, nó trở về tham gia hôn lễ.”
“Như vậy à.” Sở Lâm tùy ý trả lời một câu, cũng không để ở trong lòng.
Vốn dĩ là để nói sang chuyện khác nên thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu.
Tô Cẩm lại lặng lẽ nhìn Lục phu nhân.
Ai, thật rất muốn thêm Wechat của quỷ xui xẻo Lục đại tiểu thư, chỉ là Lục phu nhân đối với mình cũng không tệ lắm, nếu như cô trực tiếp mở miệng, ngộ nhỡ hù doạ đến Lục phu nhân thì không tốt lắm.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tô Cẩm tràn đầy ánh sáng.
Thỉnh thoảng cũng sẽ thoáng hiện một chút buồn bực.
Nguyên Cảnh cách cô tương đối gần, chú ý tới sự thay đổi trong ánh mắt của cô, nghiêng người sang hỏi: “Ở Lục gia không được thoải mái à?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì là… ?” Nguyên Cảnh kinh ngạc chớp mắt một cái.
Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một khả năng, không phải là cô còn băn khoăn về Lục đại tiểu thư đấy chứ?
Tô Cẩm nhỏ giọng nói: “Tôi muốn thêm bạn với Lục tiểu thư.”
Cuối cùng, Tô Cẩm lại bổ sung một câu: “Cô ấy quá xui xẻo, không thêm bạn, thật sự là đáng tiếc!”
Nguyên Cảnh trầm mặc vài giây, nhẹ giọng nói: “Không sao, quỷ xui xẻo này, không chạy được.” Hơn nữa Lục gia có quan hệ hợp tác lâu dài với A Cẩm, cho nên, quỷ xui xẻo Lục Chi Vận này, chắc chắn chạy không được, sớm muộn cũng rơi vào trong tay A Cẩm.
Tô Cẩm nghĩ một chút, cảm thấy lời này của Nguyên Cảnh rất có lý.
Tiền của cô, quả thực không chạy được!
...
Lục Chi Vận đắc ý ở trong phòng để quần áo thử mấy bộ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, có điều, luôn cảm thấy có cảm giác thiếu sót.
Đột nhiên, cô ấy nghĩ đến chiếc sườn xám mua lúc dạo phố kia.
Cô ấy rất ít khi mặc sườn xám, cũng không phải rất thích, nhưng hôm nay lúc đi ngang qua cửa tiệm kia, liếc một chút đã bị chiếc sườn xám kia câu mất hồn.
Lục Chi Vận tìm ra một chiếc hộp tinh xảo trong đống quần áo, sau đó từ từ mở ra.
Sườn xám màu trắng đập vào mắt.
Đáy mắt Lục Chi Vận mang theo chút mong đợi nhỏ lấy sườn xám ra, đầu ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua chất liệu của chiếc sườn xám.
Cô ấy lẩm bẩm một câu: “Cũng không biết dùng chất liệu gì, xúc cảm thật tốt…”
Bên trên sườn xám màu trắng thêu lên từng đoá hoa một, mỗi đóa hoa đều mười phần coi trọng, ngay cả cúc cũng tinh xảo không một chút tì vết, mỗi một chỗ đều thể hiện rõ sự tinh xảo quý giá của sườn xám.
Lục Chi Vận cầm sườn xám ướm thử trên người một chút, nhìn tươi mới lại tiên khí mười phần, cô ấy tràn đầy ý cười đi vào trong phòng thay quần áo.
Cùng lúc đó.
Tô Cẩm ngồi trong phòng khách, cảm giác được rõ ràng trận pháp cô bày ở trong Lục gia, có một tia dị động.
Tô Cẩm mấp máy môi, vận khí của Lục đại tiểu thư này… Có thể so sánh với Lục Chi Ninh rồi.
Mấy phút sau, Lục Chiêu Hoà không quá vui vẻ nhìn vợ mình: “Vận Nhi đâu?”
Khách đều ngồi đây rồi, duy chỉ có Vận Nhi là không thấy, mặc dù bọn họ đã rất thân quen với Tô quán chủ, nhưng chuyện này không khỏi mất lễ nghĩa.
Lục phu nhân suy tư một giây: “Chắc là đang ở phòng để quần áo, hôm nay nó mua không ít quần áo, tôi đã bảo Chi Ninh đi gọi nó rồi.” Giải thích xong những điều này, bà ấy lại nhìn về phía Tô Cẩm, ngượng ngùng xin lỗi.
Tô Cẩm khẽ xua tay: “Không sao.”
Đang nói, Lục Chi Ninhh bối rối từ trên lầu đi xuống: “Con không thấy chị đâu, cho dù là phòng ngủ hay phòng để quần áo của chị ấy, con cũng không thấy người. Gọi nhiều lần, cũng không ai trả lời, điện thoại cũng không gọi được, không biết người đã chạy đi đâu…”
Sắc mặt Lục Chiêu Hoà trong nháy mắt trở nên khó coi, đã nói với nó, Tô quán chủ là khách, còn có Nguyên Tam gia ở đây, hai vị khách này đều rất quan trọng, làm sao còn giống như trẻ con, đối với chuyện gì cũng không để tâm?
Không khí trong nháy mắt căng thẳng.
Lục Chi Ninh nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta…”
Lời còn chưa nói hết, Tô Cẩm đã lên tiếng nói: “Tới rồi.”
Lục Chi Ninh kinh ngạc chớp mắt một cái, không hiểu hai chữ này là có ý gì, một giây sau, nghe thấy tiếng bước chân, anh ta mới bừng tỉnh đại ngộ.
Mấy người cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía có tiếng bước chân.
Vừa hay nhìn thấy Lục Chi Vận mặc sườn xám, chậm rãi đi về phía bọn họ, sườn xám màu trắng phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ, cả người nhìn tươi mát tiên khí mười phần, lại kết hợp với gương mặt xinh đẹp kia của Lục Chi Vận, càng lộ ra sự dịu dàng hào phóng của cô ấy, giống như tiên tử.
Lục Chi Ninh lấy lại tinh thần, nhịn không được sợ hãi than một tiếng: “Không hổ là chị ruột của em, dáng vẻ này sợ là sẽ câu mất hồn của không ít người!”
Chiếc sườn xám này mặc trên người cô ấy, đơn giản không có gì thích hợp bằng!
Lục Chiêu Hoà ho nhẹ hai tiếng: “Vận Nhi, lần sau không được chậm như vậy, để khách chờ, thất lễ biết bao?”
Lục Chi Vận ôn nhu cười một tiếng, cô ấy dịu dàng thì thầm trả lời: “Cha dạy phải, Vận Nhi không dám nữa.” Sau đó cô ấy ngồi bên cạnh Lục Chi Ninh.
Một giây sau, Lục Chi Ninh bật cười một tiếng.
Anh ta thấp giọng nói chuyện với Lục Chi Vận: “Chị cho rằng thay bộ quần áo khác, là thật sự có thể giả vờ ôn nhu thục nữ à? Phong cách của chị cũng không phải như này, nén cuống họng nói chuyện, nghe không tự nhiên…”
Vừa dứt lời, Lục Chi Ninh liếc nhìn Lục Chi Vận một cái.
Đáy mắt Lục Chi Vận vẫn như cũ tràn đầy ôn nhu.
Lục Chi Ninh rụt lại, chỉ cảm thấy da gà cũng sắp nổi lên rồi.
Anh ta nghiêng đầu sang chỗ khác không nói chuyện với Lục Chi Vận nữa, được rồi, cũng không biết chị gái lại phát điên gì nữa, lại muốn đứng dậy đóng vai ôn nhu thục nữ, nếu như chị ấy muốn tiếp tục diễn, anh ta cũng không tiện nói thêm gì.
Không chỉ có Lục Chi Ninh không nghĩ nhiều, ngay cả Lục phu nhân và Lục Chiêu Hoà cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì người một nhà đều hiểu rất rõ Lục Chi Vận đối với Nguyên Cảnh có một chút ý tứ như vậy, phản ứng đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục Chi Vận biến thành ôn nhu, đều cho là cô ấy thay chiếc sườn xám, muốn giả vờ làm người ôn nhu thục nữ, muốn cọ chút hảo cảm ở chỗ Nguyên Cảnh…
Mà Nguyên Cảnh đối với việc làm không có ý nghĩa gì của cô ấy, bọn họ cũng biết, hai người này rõ ràng không có khả năng.
Còn nữa, mấy năm này, Lục Chi Vận đối với Nguyên Cảnh cũng không phải kiểu dây dưa kia, cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ tới chạy đến trước mặt anh ấy cọ chút cảm giác tồn tại, nói một câu, trừ chuyện đó ra, cũng không có hành động gì quá phận, cũng chưa từng vượt khuôn.
Thế là, ai cũng không nói thêm điều gì, ngầm hiểu lẫn nhau không làm hỏng việc này.
Tô Cẩm và Phương Tri Hàn ăn rất vui vẻ, ngược lại là Sở Lâm, thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Chi Vận một chút, dáng vẻ thì cứ như muốn nói lại thôi.
Sau khi ăn xong, Lục Chi Vận đứng dậy, Sở Lâm cũng muốn đứng dậy theo, kết quả còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị sư phụ anh ta nhẹ nhàng đá một cái.
Sở Lâm kinh ngạc nhìn Tô Cẩm, hơi nghi hoặc một chút: “Sư phụ?”
Tô Cẩm nhẹ giọng nói: “Anh không thấy tiểu sư đệ anh chưa ăn no sao? Lại đi lấy cho nó chút hoa quả ăn tráng miệng.”
Sở Lâm phản ứng không chậm, trong giây lát đã hiểu sự âm chỉ của Tô Cẩm.
Ngay cả anh ta cũng nhận ra chị họ không đúng lắm, sư phụ chắc chắn đã sớm biết.
Sở Lâm không hỏi nhiều, thành thật đi lấy hoa quả cho Phương Tri Hàn.
Chờ Sở Lâm lấy hoa quả trở về, chỉ thấy Lục Chi Vận kéo Tô Cẩm ngồi trên ghế sofa, mà Nguyên Cảnh còn có Lục Chi Ninh thì ở bên cạnh nhìn.
Anh ta kinh ngạc đi qua, có chút không nghĩ ra.
Sau đó anh ta nghe thấy Lục Chi Vận khen sư phụ anh ta các kiểu.
Lục Chi Vận vẻ mặt hâm mộ nói: ” Tô cô nương, da của cô thật đẹp, nhất là gương mặt này của cô, nhìn tinh xảo cực kỳ, ngũ quan cũng rất tốt, tổ hợp lại với nhau, đơn giản là hoàn mỹ.
Tôi đoán nếu vành mắt đỏ lên, sẽ khiến cho không ít đàn ông đau lòng…”
Lời này nghe có vẻ là lời hay ý đẹp, nhưng, luôn cảm thấy có hơi thở trà xanh.
Về phần Tô Cẩm là kiểu thẳng nữ sắt thép này, hoàn toàn không bắt được trà xanh Lục Chi Vận.
Cô hỏi lại: “Tại sao tôi phải đỏ mắt? Tôi lại không thể khóc!”
Lục Chi Vận: “... ?”
Tô Cẩm nói tiếp: “Hơn nữa tôi sẽ không để cho đàn ông đau lòng, tôi sẽ chỉ khiến ác quỷ đau lòng, là kiểu đau đến tan thành mây khói… Lục đại tiểu thư muốn thử một chút không?”
Cơ thể Lục Chi Vận run rẩy, giống như là bị kinh sợ: “Cô Tô nói đùa rồi, đang yên đang lành nói chuyện ác quỷ, tan thành mây khói gì chứ, điềm xấu…”
Tô Cẩm khẽ gật đầu: “Đúng là điềm xấu.”
Một giây sau, Tô Cẩm chuyển chủ đề: “Có điều tôi cảm thấy Lục đại tiểu thư dáng dấp càng đẹp hơn, khung người rất đẹp, trời sinh chính là mỹ nhân.
Tôi đoán, đẹp giống như Lục đại tiểu thư, lại càng dễ bị những thứ linh tinh nhớ nhung, Lục đại tiểu thư đi ra ngoài phải cẩn thận, mỹ nhân nhất định phải bảo vệ mình cho tốt.
Thế đạo này ấy à, không an toàn.”
Tô Cẩm vừa nhắc nhở, vừa thuận tay sờ soạng bàn tay nhỏ của Lục Chi Vận một cái.
“Ai, tay Lục tiểu thư, làm sao lại lạnh như vậy chứ?”
Lục Chi Vận kinh hãi thu tay lại, nhỏ giọng trả lời: “Có thể là bị mấy câu của cô Tô hù dọa, cho nên có chút hơi lạnh.”
Tô Cẩm a lên một tiếng: “Hoá ra mỹ nhân không sợ hãi, tôi nghĩ ngược rồi!”
Lục Chi Vận há hốc mồm, đột nhiên phát hiện lời này của Tô Cẩm, cô ấy không tiếp nổi nữa…
Trong lúc nhất thời, trở nên rất lúng túng.
Ban đầu Lục Chi Ninh không hiểu, nhưng lời của Tô quán chủ, càng nghe càng thấy lạ.
Trong thoáng chốc, anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, hai người đối mặt, Lục Chi Ninh hoảng hốt hiểu ra, nhưng, anh ta giống như lại không hiểu hoàn toàn.
Anh ta nghĩ một chút, anh ta cũng không biết mình có thể làm cái gì.
Thế là anh ta yên lặng xoay người, nói một câu: “Tôi cũng đi lấy chút hoa quả cho Tiểu Tri Hàn, ăn nhiều một chút cho nhanh lớn.”
Phương Tri Hàn lấy hoa quả, chỉ cảm thấy mình giống như người sinh ra ở bên thắng: “Em có thể đi theo anh Lục để lấy không?” Hoa quả, cậu bé có thể!
Hu hu, không phải cậu bé thèm, thật sự là hoa quả ở Lục gia ngon hơn so với bên ngoài!
Lục Chi Ninh ừ một tiếng, lôi kéo Phương Tri Hàn rời đi.
Ngộ nhỡ chị gái anh ta thật sự xảy ra vấn đề, bọn họ vẫn là không nên ở lại đây cản trở…
“Lục đại tiểu thư không phải cảm thấy lạnh à? Trở về phòng mặc thêm bộ quần áo đi, đừng để nhiễm phong hàn.” Cô thuận miệng nói một câu.
Ngay sau đó, Tô Cẩm đứng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi cũng cần phải trở về, cũng không thể ở lại đây ăn cả cơm tối, tôi sẽ rất xấu hổ.”
Tô Cẩm muốn đi, Nguyên Cảnh dĩ nhiên cũng rời đi theo.
Sở Lâm phối hợp khẽ nói: “Tôi đi xem Tri Hàn lấy bao nhiêu hoa quả.”
Lục Chi Ninh vừa đưa Phương Tri Hàn đến nhà bếp, mờ mịt nhìn sang Sở Lâm: “Mấy người phải đi á?” Anh ta khiếp sợ không thôi.
Chẳng lẽ là mình đoán sai rồi hả? Thế nhưng mấy câu vừa rồi của Tô quán chủ, rõ ràng ý vị sâu xa, nếu đã như vậy, chẳng lẽ không thể giải quyết chuyện của Lục Chi Vận sao?
Ngộ nhỡ Lục Chi Vận dính mấy thứ bẩn thỉu, tránh không được sẽ xảy ra chuyện…
Sở Lâm cho anh ta một ánh mắt ý vị thâm trường: “Anh gấp cái gì? Bình tĩnh một chút, đừng quên là anh có bùa Hộ Mệnh, huống chi, năng lực của sư phụ em anh còn không biết à?”
Cho dù thật sự có chuyện, cũng có thể trong chớp mắt đã trở lại Lục gia.
Cho dù anh ta cảm thấy, sư phụ chắc chắn là có mục đích khác, đừng hỏi vì sao anh ta chắc chắn như thế, dù sao, sư phụ cũng không có khả năng để cho tiền của cô chạy…
Loại chuyện làm ăn đưa tới cửa này, sư phụ không có khả năng không làm.
Trong lúc hai anh em đối mặt, ánh mắt Lục Chi Ninh lóe lên, nghĩ đến bùa Dịch Chuyển của Tô quán chủ, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cho dù xảy ra chuyện gì, anh ta cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng Tô quán chủ.
Lại thêm lúc trước những kinh nghiệm kia, Lục Chi Ninh cảm thấy, mấu chốt nhất vẫn là ở chỗ phải thật nghe lời, Tô quán chủ bảo làm cái gì, thì anh ta làm cái đó.
Lục Chi Ninh sắp xếp cho Phương Tri Hàn một đống hoa quả, sau đó tiễn mấy người rời đi, tiễn đến tận cửa, Phương Tri Hàn vẫy tay với anh ta: “Anh Lục, anh cho em hoa quả, em đều nhớ, anh yên tâm, về sau có món gì ăn ngon, em cũng sẽ nhớ đến anh!”
“Coi như em có lương tâm.” Lục Chi Ninh bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai, ai bảo Phương Tri Hàn tuổi còn nhỏ chứ, tuổi còn nhỏ cũng không được chiều chuộng thật tốt?
Tô Cẩm cũng không quay đầu lại lên xe.
Chờ Lục Chiêu Hoà và Lục phu nhân nghe thấy tiếng, từ trên lầu đi xuống, Tô Cẩm đã lên xe nghênh ngang rời đi.
Lục phu nhân kéo Lục Chi Ninh một cái: “Tô quán chủ muốn đi, chuyện lớn như vậy làm sao con không nói cho mẹ?”
Lục Chi Ninh lời lẽ hào hùng: “Loại vấn đề này chẳng lẽ không phải rõ ràng sao? Tô quán chủ không muốn làm phiền cha mẹ… Cho nên đi thôi, hơn nữa, thời gian của Tô quán chủ, chính là tiền tài, cô ấy không cần thiết lãng phí thời gian ở nhà chúng ta…”
Lục phu nhân bị chẹn họng một câu, bà ấy không tìm ra lời nào có thể phản bác, chỉ có thể buồn bực nhìn chiếc xe kia càng ngày càng xa, cuối cùng, biến mất ở chỗ ngoặt.
Bà ấy thở dài, quay người trở về Lục gia.
Lục Chiêu Hoà thì về thư phòng đi làm việc, dường như chuyện đến nơi này mới thôi, tất cả đều khôi phục bình thường.
Nhưng, chỉ có Lục Chi Ninh biết, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của chính mình, che giấu một chút lo lắng.
Cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì…
Lục Chi Ninh nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nghĩ ra được kết quả gì, được rồi, anh ta vẫn nên chuẩn bị kỹ tiền thù lao của Tô quán chủ trước đi.
Dù sao, bị vặt hết lần này đến lần khác, làm dê béo nhỏ, anh ta cũng đã có kinh nghiệm bị vặt rồi.
Quá trình này… Anh ta rất quen!
Lục Chi Vận chưa trở về phòng ngủ, mà chính là trở về phòng để quần áo, phòng để quần áo này xung quanh toàn là gương, vừa vặn có thể cho cô ta thưởng thức được thân hình của mình một cách hoàn mỹ.
Cô ta đứng trước gương xoay một vòng, trên gương mặt dịu dàng tràn đầy vui vẻ.
Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt mình, cô ta đi về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa mình và tấm gương.
Cô ta đứng trước tấm gương, thưởng thức gương mặt này một cách tỉ mỉ.
Trong giây lát, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Gương mặt này, quả thực rất đẹp, thế nhưng, hình như mình lại vừa ý khuôn mặt của cô Tô kia.”
Âm cuối thé lên, mang theo vài phần bi thương và tiếc hận.
Ngay sau đó, cô ta lại giơ tay lên, cẩn thận nhìn một chút cổ tay của ‘Chính mình’: “Cổ tay này, thật đúng là mảnh khảnh, coi như là thật sự được xưng là mềm mại không xương.”
“Cô Tô kia có câu nói quả thực rất đúng, thân thể này khung người đẹp, hoàn toàn chính xác được người ưa thích, trời sinh chính là mỹ nhân từ trong trứng.”
Cô ta lầm bầm lầu bầu nói xong, giống như cảm khái, lại như vui vẻ.
“Cũng không uổng công mình tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng tìm được thân thể này.”
“Thể xác hoàn mỹ, khung người lại cực tốt.” Vốn dĩ tất cả đều rất hoàn mỹ, cô ấy cũng rất hài lòng, nhưng, hết lần này tới lần khác vừa rồi lại nhìn thấy cô Tô kia.
Gương mặt kia tinh xảo xuất chúng, lại có khí tức một chút không nhiễm bụi trần, chỉ liếc một chút, cô ta đã động tâm rồi.
Rất nhanh, cô ta đã quyết định chủ ý.
Nếu như đã coi trọng thể xác của Lục Chi Vận này rồi, không bằng lại muốn mặt Tô Cẩm, hai loại cộng lại, xong đẹp đến mức tận cùng…
‘Lục Chi Vận’ xác định ý nghĩ, cô ta nhìn người trong gương, nhịn không được che miệng cười khẽ.
Vận khí của cô ta, thật là tốt!
Đồ tốt, cô ta đều gặp được.
Chỉ là, cô ta phải suy nghĩ một chút, làm thế nào để lấy được mặt Tô Cẩm.
Nghe những người kia của Lục gia xưng hô, cô Tô này, hình như còn là người tu đạo.
Có điều chuyện này cũng không sao, dưới cái nhìn của cô ta, cô gái còn nhỏ tuổi như vậy, rõ ràng chính là giả danh lừa bịp, cho dù thật sự có chút bản lĩnh, cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Giống như trong phòng khách vừa rồi, Tô Cẩm kia, không phải là không nhìn ra cô ta chiếm cứ thân thể của Lục Chi Vận hay sao?
Cho nên ấy à, những người tu đạo này, đều là những kẻ lừa đảo ngụy trang, nào có mấy người là thật sự có bản lĩnh?
Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô ta càng tốt hơn rồi.
...
Mấy người Tô Cẩm về thẳng khách sạn, không đợi Sở Lâm nói chuyện, cô đã trực tiếp nói: “Mấy người ở lại khách sạn, tôi tự mình đi giải quyết.”
Sở Lâm sửng sốt vài giây: “Sư phụ? Người không dẫn theo tôi đi cùng để tăng kinh nghiệm sao?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Thứ bám vào trên người Lục tiểu thư, giảo hoạt hung ác, mấy người vẫn là không nên lộ diện.”
Sở Lâm chỉ cho rằng ý của sư phụ là lo lắng bọn họ gặp nguy hiểm, nên cũng không nghĩ nhiều: “Vậy chúng tôi ở đây đợi sư phụ trở về.”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Yên tâm, việc này rất dễ giải quyết.”
Dứt lời, Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Sở Lâm đứng tại chỗ, có chút mờ mịt, anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, kinh ngạc hỏi: “Anh nói xem, nếu việc này dễ giải quyết, vì sao không cho chúng ta lộ diện chứ?”
Nguyên Cảnh lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Lần này, anh cũng không đoán ra được.
Tô Cẩm lặng yên một không tiếng động về lại Lục gia, cô không trực tiếp đi tìm Lục Chi Vận, mà chính là vào phòng Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh nhìn thấy Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ! Anh ta biết Tô quán chủ sẽ trở lại, chỉ là không nghĩ tới, quay lại nhanh như vậy.
Anh ta kích động chạy đến trước mặt Tô Cẩm, há hốc mồm, lại không dám lên tiếng, sợ giọng mình quá lớn, làm hỏng chuyện của Tô Cẩm
Tô Cẩm tiện tay ném ra một lá bùa, ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng của Lục Chi Ninh, rất nhanh đã tạo thành một tầng trong suốt bảo hộ: “Anh muốn nói cái gì thì cứ nói đi, sẽ không bị thứ bên ngoài nghe thấy.”
Tô Cẩm sửng sốt một giây, sau đó chính là tràn đầy ý cười, cô hài lòng vỗ vai Lục Chi Ninh: “Trẻ con dễ dạy!” Thật sự là một đồng bọn hợp tác rất tốt.
Cô còn chưa bắt đầu động thủ, Lục Nhị thiếu gia đã chuẩn bị xong thù lao.
Ai, đây thật sự là đưa tiền vào trong tay cô!
Vẻ mặt Tô Cẩm tươi cười ra hiệu cho Lục Chi Ninh ngồi xuống nói, dù sao cũng là khách hàng lớn, đứng đó mệt nhọc.
Lục Chi Ninh trông mong nhìn sang Tô Cẩm: “Chị gái tôi sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tô Cẩm trả lời: “Không sao, có tôi ở đây, đợi lát nữa sẽ tóm cái thứ đồ chơi làm loạn kia.”
Lục Chi Ninh thở dài, nhịn không được truy hỏi: “Tô quán chủ, cô nói xem chị gái tôi trúng tà từ lúc nào?”
Lúc này Lục Chi Ninh dường như bắt đầu mở mạch suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không đúng, trước đó lúc anh ta lên lầu gọi người, rõ ràng không có ai trả lời, hơn nữa anh ta cũng đã tìm kiếm trong phòng ngủ và phòng để quần áo một lần, kết quả mấy phút sau, chị ấy lại tự mình đi từ trên lầu xuống?
Anh ta đoán, rất có thể xảy ra vấn đề chính là từ khi đó.
Anh ta vừa nói ra suy đoán của chính mình, Tô Cẩm lập tức gật nhẹ đầu: “Gần như chính là khi đó.”
Lục Chi Ninh kinh hãi.
“Nói cách khác, người ăn cơm cùng chúng ta, không phải chị gái tôi… Mà chính là…”
Tô Cẩm gật đầu lần nữa.
Ánh mắt Lục Chi Ninh run rẩy, hơi lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan tràn đến toàn thân: “Tôi, thế mà tôi ăn cơm cùng với cô ta? Còn đối mặt với cô ta… hu hu hu…”
Mạng của anh ta, cũng quá khổ rồi?
Hơn nữa lúc ấy anh ta ngồi cùng với Lục Chi Vận, khoảng cách rất gần, ngộ nhỡ thứ kia đột nhiên nổi điên lên, chẳng phải là có thể cắn chết anh ta à?
Lục Chi Ninh nghĩ mà sợ sờ lên cổ của mình.
Tô Cẩm dở khóc dở cười: “Anh sợ cái gì? Nó có nhanh, có thể nhanh hơn được tôi sao?”
Có Tô Cẩm cô ở đây, tà vật có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ!
Lục Chi Ninh nghe thấy lời Tô Cẩm, nhẹ nhàng thở ra: “Cũng phải, có Tô quán chủ ở đây mà.” Mặc dù có đôi khi, gặp phải những việc này, sau đó ý thức của anh ta sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới Tô Cẩm, anh ta lại không còn sợ như vậy nữa, không biết từ khi nào, Tô Cẩm trong lòng anh ta, đã trở thành sự tồn tại đáng tin cậy.
...
Cùng lúc đó, Lục Chi Vận ở trong phòng ngủ.
Nó đang soi gương vẽ lông mày, thỉnh thoảng đánh giá một phen: “Gương mặt này thật ra cũng rất ý vị, thảo nào tên là Lục Chi Vận, tên vẫn rất phù hợp.”
Nó nhíu mày: “Trước tiên cứ chịu đựng dùng tạm đã.”
Rất nhanh, nó đặt bút vẽ mày xuống, trong gương, khuôn mặt nó được trang điểm tinh xảo, chiếc sườn xám càng tôn lên vẻ dịu dàng xinh đẹp của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận