Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 143: Chiêu mệnh hồn 1

Nghe được câu trả lời khẳng định của Tô Cẩm, trái tim của Lục Chi Ninh rốt cuộc cũng ổn định lại.
“Tô, Tô quán chủ… Lần sau vui lòng nói cho tôi biết trước cứu được hay không đã…” Nếu không thì e rằng trái tim nhỏ bé của anh ta không chịu nổi đâu.
Tô Cẩm trầm mặc vài giây đồng hồ: “Anh còn muốn có lần sau nữa à?”
Lục Chi Ninh liền vội vàng lắc đầu: “Không không không, loại chuyện này, tôi thật không muốn trải qua thêm lần nữa!”
Lục gia bọn họ giống như bị nguyền rủa, liên tiếp xảy ra chuyện, ngay cả thời gian thở ra một hơi cũng không có. Bọn họ còn tưởng rằng khó khăn lắm mới tìm được được, chuyện này có thể kết thúc, nào có ngờ được rằng cha anh ta lại là ba hồn thiếu một…
Lục Chi Ninh thở một hơi dài thật sâu, cũng không biết Lục gia gặp phải tà gì đây nữa.
Tô Cẩm quét mắt nhìn Nguyên Cảnh và Nguyên Thất, ồ, còn có cả Tiểu Hàn nữa, trừ mấy người bọn họ ra thì không có những người khác.
Cô ngạc nhiên nhìn Nguyên Cảnh: “Những người khác đâu?”
Nguyên Cảnh: “... Bọn hắn thấy nguy hiểm, không dám đi vào.”
Tô Cẩm chậc một tiếng: “Vậy cũng được, loại chuyện này cũng không thể ép buộc được, nếu như bọn họ đã không dám tiến vào thì công lao của toàn bộ chuyện này chẳng phải rơi hết vào người tôi sao?”
Vừa dứt lời, Phương Tri Hạc liền dẫn theo tiểu sư đệ đi vào từ đường, đằng sau hai người bọn họ còn có La đạo trưởng đi theo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩm lập tức xụ xuống: “!”
Nguyên Cảnh nhẹ nhàng cười: “Người của Lục gia đều là do cô cứu ra, đương nhiên cô là người có công lớn nhất.”
Tô Cẩm vỗ nhẹ bộ ngực nhỏ: “Thế còn tạm được.”
Mấy đạo sĩ kia chẳng ai có tác dụng gì, toàn bộ đều nhờ một mình cô lo liệu, nếu như còn đến thêm mấy người nữa chia tiền chẳng phải cô lỗ lớn sao?
“Cô Tô, bọn họ còn tốt chứ?” Phương Tri Hạc đi đến trước mặt Tô Cẩm hỏi thăm.
Tô Cẩm: “Còn tốt.” Những người này kinh hãi quá độ, trừ cái đó ra, chính là vừa mệt vừa đói.
Cô đã thanh trừ hết oán khí dính trên người bọn họ rồi, mấy ngày tiếp theo nghỉ dưỡng thêm một chút nữa liền không sao.
Phương Tri Hạc còn muốn nói thêm cái gì, lại bận tâm La đạo trưởng đi theo tới, đành phải coi như thôi.
La đạo trưởng lặng lẽ đánh giá Tô Cẩm.
Một cô gái còn trẻ như vậy, xem ra cũng không cần quá để ý.
Chỉ là vừa nghĩ tới cô gái này là người tìm được người Lục gia, ông ta liền cảm thấy khó chịu, đúng là để cô ta nhặt được hời rồi.
Ôi! Bực mình.
Ông ta bước tới định gọi Lục Chiêu Hòa.
Giọng nói lạnh lùng của Tô Cẩm vang lên: “Đừng gọi ông ấy, ông không nhìn ra ông ấy thiếu mất một hồn sao?”
Trên mặt La đạo trưởng hiện lên một tia xấu hổ: “Đương nhiên là tôi nhìn ra, tôi chẳng qua chỉ là muốn xem tình huống Lục tiên sinh thôi.”
Tô Cẩm: “...” Lão đạo sĩ giống như không biết xấu hổ, thoạt nhìn như thể muốn tới giựt tiền!
Cô ồ một tiếng, đi qua hất tay lão đạo sĩ ra, nhìn về phía Lục Chi Ninh: “Anh cõng cha anh đi.”
Lục Chi Ninh gật đầu: “Có cái gì phải chú ý không?”
Tô Cẩm nghĩ nghĩ: “Lúc anh cõng ông ấy nhớ đừng đi quá nhanh.”
Lục Chi Ninh vội vàng hỏi: “Là tôi không được đi quá nhanh sao? Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến cha tôi à? Dẫn đến mấy hồn phách còn lại của ông ấy bị bất ổn à?”
Tô Cẩm kỳ quái liếc anh ta một cái: “Chẳng qua là tôi cảm thấy anh không có bao nhiêu sức lực cả, nếu mà đi nhanh quá thì rất dễ bị ngã sấp xuống…”
Lục Chi Ninh: “...”
Anh ta yên lặng bước qua, đỡ cha mình lên lưng. Về mặt động tác thì miễn cưỡng xem như là tốt.
Nguyên Cảnh không nói gì, cũng đi theo cõng người.
Phương Tri Hạc xoa đầu tiểu sư đệ: “Đừng có chạy lung tung, đi theo phía sau anh.”
Mắt thấy ngoại trừ Phương Tri Hàn thì những người khác đều là một người cõng một người, trong ánh mắt Tô Cẩm lóe lên một tia thở dài.
Ôi, sớm biết như vậy thì cô đã không gọi Lục Chi Ninh, cô hẳn là mang hết toàn bộ những người này ra khỏi thôn Khê Đàm rồi mới gọi Lục Chi Ninh đến đón, âm thầm làm bọn họ bất ngờ…
Tô Cẩm cúi người, động tác gọn gàng mà linh hoạt quăng một người lên vai trái, rồi lại quăng một người lên vai phải.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người Lục Chi Ninh, cô bước chân nhẹ nhàng đi phía trước bọn họ.
Lục Chi Ninh: “...”
Phương Tri Hạc: “...”
Nguyên Cảnh: “...” Quả nhiên là anh ta không xứng với A Cẩm sao?
Chênh lệch giữa anh ta và A Cẩm vậy mà càng lúc càng lớn…
Hôm nay cũng là một ngày Nguyên Cảnh hoài nghi nhân sinh.
Tô Cẩm bước đi rất nhanh, khiêng hai người trên vai mà giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ chốc lát mà đã bỏ xa mấy người kia ở đằng sau.
La đạo trưởng nhịn không được nói với Phương Tri Hạc: “Tri Hạc sư điệt, cô gái này khỏe thật đấy.”
Phương Tri Hạc ừ một tiếng, thái độ đối với La đạo trưởng có chút hờ hững lạnh lùng.
La đạo trưởng cũng không xấu hổ, nếu không phải đang cõng người, ông ta cũng có thể lôi kéo Phương Tri Hạc lảm nhảm đủ thứ chuyện.
Ánh mắt Phương Tri Hạc sâu hơn, lặng lẽ tăng tốc, bỏ La đạo trưởng lại đằng sau, dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, theo không kịp bước chân người trẻ tuổi.
Cũng may cùng tốc độ với La đạo trưởng còn có Lục Chi Ninh, ông ta lại bắt đầu cùng Lục Chi Ninh lải nhải.
“Lục nhị thiếu gia, chuyện lần này thật đúng là nhờ có Tri Hạc sư điệt, cậu ấy dựa vào bùa Thiên Lôi mà bỏ ra không ít công sức đâu! Tri Hạc sư điệt tuổi còn trẻ như thế mà đã có được pháp bảo như bùa Thiên Lôi rồi…”
“À đúng rồi, có phải Lục thiếu gia không biết bùa Thiên Lôi là cái gì không? Bùa này ấy à, ở trong tay người trong Huyền Môn chúng tôi có thể phát huy uy lực rất lớn, giống như lần này…” La đạo trưởng ở bên cạnh vừa đi vừa nói một tràng.
Lục Chi Ninh bớt chút thời gian nhìn ông ta một cái, ánh mắt tựa như là nhìn một kẻ ngốc.
Cũng không biết La đạo trưởng này sao lại nói nhảm nhiều như vậy.
Ha! Anh ta không những biết bùa Thiên Lôi mà còn từng dùng đến nữa đấy! Một tấm bùa năm trăm tệ, Tô quán chủ đưa cho anh ta hai tấm một lần.
So với La đạo trưởng này thì anh ta có kiến thức hơn nhiều!
Mà cái người La đạo trưởng này mặt ngoài là đang khen Phương Tri Hạc, trên thực tế… phảng phất đang nói rằng Phương Tri Hạc có được bùa Thiên Lôi nhưng lại bởi vì đạo pháp không đủ cao thâm mà không thể phát huy ra uy lực lớn nhất của bùa Thiên Lôi đó…
Lời này nghe có vẻ hơi lạ.
Lục Chi Ninh cũng không phải kẻ ngốc, tập tức hiểu được toan tính của La đạo trưởng.
Nói tóm lại là sau một hồi nói chuyện, ông ta muốn lừa anh ta để tiết lộ tin tức về bùa Thiên Lôi trong tay Phương Tri Hạc?
Lục Chi Ninh thầm mắng mấy câu.
Sau đó ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía La đạo trưởng: “Ngại quá, La đạo trưởng ông đang nói về cái gì thế? Bùa là cái gì? Có chuyện gì à?”
La đạo trưởng nói một hồi lâu, bị Lục Chi Ninh hỏi mấy câu này, lập tức tức giận đến mức mặt đen sì: “...?”
Lục Chi Ninh thấy ông ta không lên tiếng, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, sau này nhất định anh ta phải rèn luyện thân thể thật tốt! Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể cùng đẳng cấp với một lão đạo sĩ được?
Mấy người La Thịnh đứng chờ ở cửa thôn, nhìn thấy Tô Cẩm hoàn hảo không chút tổn hại khiêng người trở về, đợi vài phút, lại thấy những người khác cũng cõng người về, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra hết, sắc mặt La Thịnh thay đổi liên tục.
Mấy đạo sĩ khác phản ứng rất nhanh, vội vàng nói: “Cô Tô nghỉ ngơi một lúc đi, chúng tôi sẽ đi vào hỗ trợ.”
Tô Cẩm thờ ơ xua tay: “Đi vào giúp đi.” Dù sao thì thù lao của cô cũng không thiếu.
Sau khi Lục Chi Ninh cõng Lục Chiêu Hòa trở về, Tô Cẩm liền sắp xếp cho anh ta đến địa điểm nghỉ tạm trước đó.
Tô Cẩm nói thẳng: “Tôi có thể gọi mệnh hồn của ông ấy về, nhưng chỉ cần Lục Chi Ninh có mặt ở đây, những người khác canh gác ở bên ngoài. Đừng để những người khác đi vào quấy rầy chúng tôi.”
Nguyên Cảnh thấy vẻ mặt Tô Cẩm nghiêm túc, biết chuyện này cực kỳ quan trọng liền gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ cùng với Nguyên Thất canh chừng ở bên ngoài.”
Phương Tri Hạc cũng gật đầu theo.
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài, ở bên ngoài canh chừng không cho người ngoài tiến đến.
Tô Cẩm đưa cho Lục Chi Ninh một con dao: “Lấy một giọt máu ở đầu ngón tay của anh.”
Lục Chi Ninh nhận lấy con dao, thầm thở dài trong lòng, anh ta còn tưởng rằng Tô quán chủ bảo anh ta cắt cổ tay nữa chứ…
Chỉ một chốc, Tô Cẩm đã dùng máu tươi trộn với chu sa để vẽ ra một lá bùa.
Lá bùa rơi vào giữa mi tâm của Lục Chiêu Hòa đang bất tỉnh.
Một giây sau, Tô Cẩm trầm giọng nói: “Anh nhắm mắt lại, dụng tâm gọi ông ấy, nói cho ông ấy anh là ai, bảo ông ấy mau quay về.”
Lục Chi Ninh theo lời làm theo.
Tô Cẩm ở bên cạnh chăm chú nhìn lá bùa ở ngay chính giữa mi tâm của Lục Chiêu Hòa kia.
Chỉ thấy màu sắc trên lá bùa kia càng lúc càng mờ đi, giống như thể bị một luồng tử khí bao phủ.
Đồng thời, giữa lông mày Lục Chi Ninh cũng tràn ra hắc khí.
Tô Cẩm nhíu mày, lại ném ra một lá bùa khác, lại đặt tay trên vai Lục Chi Ninh.

Lục Chi Ninh cảm giác mình đột nhiên cảm nhận được một sức hút thật lớn, sau đó, mình giống như đã tiến vào trong một thế giới khác.
Trước mắt anh ta tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt.
Anh ta cố gọi Lục Chiêu Hòa nhưng chỉ nghe thấy tiếng của mình vọng lại.
Trong lòng Lục Chi Ninh run lên, lập tức có dự cảm không lành, trong tiềm thức muốn gọi tên Tô Cẩm.
Lúc này, bóng tối trước mắt anh ta đột nhiên biến mất, thay vào đó là ánh sáng sáng ngời.
Trong chốc lát, anh ta nhìn thấy cha mình Lục Chiêu Hòa ở cách đó không xa.
Vẻ mặt anh ta tràn đầy vui mừng, mở miệng gọi một tiếng: “Cha! Mau về với con nhanh lên!”
Lục Chiêu Hòa vẫy tay với anh ta: “Con trai, lại đây trước đã.”
Nghe vậy, Lục Chi Ninh bước nhanh về phía Lục Chiêu Hòa, nhưng lúc sắp chạm đến Lục Chiêu Hòa thì Lục Chi Ninh lại phát hiện có gì đó là lạ, rõ ràng chỉ còn cách có hai bước nữa thôi nhưng anh ta lại không thể đi qua được…
“Cha?!” Anh ta lại gọi một tiếng, giọng vừa gấp gáp vừa hoảng sợ, trên trán mồ hôi tuôn ra.
Lục Chiêu Hòa ở trước mặt mỉm cười, đi về phía anh ta.
Lục Chiêu Hòa đưa tay về phía Lục Chi Ninh: “Không phải cha đang ở đây à?”
Lục Chi Ninh vươn tay ra, cổ tay bị nắm chặt. Lúc này Lục Chiêu Hòa lại nói: “Con trai à, cha phát hiện ra chỗ này hay lắm, con đi với cha tới đây.”
Lục Chi Ninh ngẩn người, chỉ cảm thấy hơi nghi hoặc, vừa đi theo được hai bước thì anh ta dừng lại.
“Con cũng phát hiện ra một chỗ hay lắm, hay là cha đi với con trước đã nhé?” Lục Chi Ninh thử thăm dò nói.
Ý của Tô quán chủ là bảo anh ta gọi cha về chứ không bảo anh ta đi theo cha anh ta.
Lại thêm trong khoảng thời gian này anh ta đã ăn không ít thua thiệt, Lục Chi Ninh cũng cảnh giác hơn không ít.
Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt của Lục Chiêu Hòa đang nắm chặt cổ tay anh ta có chút không vui: “Cha nói trước nên đương nhiên con phải đi với cha trước đã, sau đó cha mới đi theo con.”
Lục Chi Ninh lắc đầu: “Không được! Cha phải kính già yêu trẻ, con còn nhỏ lắm, cha phải che chở con mới đúng!”
Sắc mặt Lục Chiêu Hòa lạnh lùng: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt cha phải che chở hả?”
Lục Chi Ninh mở miệng bắt đầu phản bác: “Không phải cha đã nói là sẽ che chở cho con cả đời sao? Con là con của cha, chẳng lẽ việc che chở cho con không phải là điều nên làm à?”
Lục Chiêu Hòa lại nói: “Đúng vậy, cha sẽ che chở cho con, chỉ cần con đi cùng với cha thì cha vẫn sẽ tiếp tục che chở con…” Ông ta tìm cách lừa Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh phản ứng rất nhanh, lúc này liền một chân đạp tới:
“Phi! Đồ chó! Lão cha vô lương tâm của tao không đời nào che chở cho tao đâu, mắng tao còn không kịp nữa là!”
Còn che chở anh ta cả một đời!
Đánh anh ta cả một đời còn nghe được!
‘Lục Chiêu Hòa’ bị đạp một cái, sắc mặt đại biến, trong chớp mắt huyễn hóa thành bộ dáng của một tà vật, toàn thân tràn ngập hắc khí, chỉ có một gương mặt là còn nhìn rõ được.
“!!!” Lục Chi Ninh sợ hãi quay đầu bỏ chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận