Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1057: Mệt quá, ngủ một chút đã 2

Mệt quá, ngủ một chút đã 2
Có lẽ là thời khắc nguy cấp, Nguyên Cảnh phát huy vượt xa so với bình thường, gần như tái tạo lại hoàn toàn trận pháp…
“Sở Lâm, dụ chúng vào trận!”
Bọn tà vật này chỉ biết công kích, giống như con rối, xét về trí thông minh thì bọn họ hoàn toàn có thể đè bẹp chúng.
Hai người bọn họ dễ như trở bàn tay đem hơn phân nửa tà vật đưa vào trong trận, kể từ đó, bọn họ liền chiếm cứ thượng phong.
Sau đó, Nguyên Cảnh và Sở Lâm đồng thời ném ra bùa Thiên Lôi, tất cả con rối trong trận đều bị tiêu diệt!
Đến tận đây, tà vật và con rối xông vào chỉ còn lại rải rác một ít.
Roi Toả Hồn trong tay Sở Lâm vung càng lúc càng nhanh, anh ta cũng càng ngày càng thuần thục…
Nguyên Cảnh vội vàng chạy tới kiểm tra tình trạng của Tô Cẩm. Lúc này, trên thân Tô Cẩm dính rất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ lặng lẽ từ từ nhắm mắt lại.
“A Cẩm?” Anh thận trọng gọi cô, toàn thân như bị sét đánh.
Ngón tay thon dài run rẩy cuộn lại để dò xét hơi thở của cô.
Sau khi xác nhận Tô Cẩm còn sống, Nguyên Cảnh vô thức thở phào nhẹ nhõm, toàn thân giống như kiệt sức tự nhủ: “May quá, may quá…”
May mà A Cẩm vẫn còn sống…
Sở Lâm xử lý xong con rối ở bên ngoài, vội vàng đi vào, liếc mắt nhìn thấy sư phụ hôn mê bất tỉnh.
“Sư, sư phụ?” Anh ta loạng choạng, trực tiếp ngã xuống đất.
Nguyên Cảnh an ủi: “Không sao đâu, nhất định không sao đâu, cô ấy còn sống…”
Nghe được hai chữ còn sống, Sở Lâm nhắm mắt lại. Một khắc này, trái tim anh ta gần như ngừng đập.
Sở Lâm lại tranh thủ thời gian nhìn Phương Tri Hạc và Hiên Viên gia chủ vẫn đang nhắm mắt bên kia, tuy không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì nhưng tình trạng của Phương Tri Hạc rõ ràng không tốt lắm.
Anh ta đành phải thì thầm vào tai Phương Tri Hạc: “Nhị sư đệ, nhất định cậu phải bình an trở về. Sư phụ đang bị thương, tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để trụ vững…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng Sở Lâm đầy nức nở.
Sư phụ bị thương nặng, tình trạng của nhị sư đệ không rõ, anh ta bị bỏ lại một mình, muốn khóc mà không thể khóc được.
Anh ta còn phải bảo vệ bọn họ nữa…
Tiếng nói của Sở Lâm không thể làm cho Phương Tri Hạc tỉnh lại nhưng lại đánh thức Tô Cẩm.
Tô Cẩm cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt chính là đôi mắt đỏ hoe và bộ dáng bi thương của Nguyên Cảnh.
Cô khẽ thở dài một hơi: “Tôi không sao cả.”
Nguyên Cảnh nghe thấy tiếng, toàn thân cũng sửng sốt: “A Cẩm!”
Sở Lâm nghe thấy liền vội vàng chạy tới: “Sư phụ!”
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía giường, cô giơ tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ chút linh lực cuối cùng xuyên vào cơ thể Phương Tri Hạc.
”Tôi mệt quá, ngủ một lát đã…” Nói xong, Tô Cẩm hoàn toàn hôn mê.
Nguyên Cảnh và Sở Lâm suýt nữa bật khóc thành tiếng.
Đột nhiên, Nguyên Cảnh nghĩ tới điều gì đó, anh đứng dậy chạy đến bên giường nhìn sườn mặt của Tư Không gia chủ, lúc đó A Cẩm dùng roi đánh vào sườn mặt của Tư Không gia chủ nhưng bây giờ gò má của ông ta đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Nguyên Cảnh vội vàng gọi Sở Lâm: “Mau lên, nhất định là Tư Không thế gia có thuốc trị thương thượng hạng!”
Sở Lâm lập tức hiểu ý, hai người lục lọi trong phòng của Tư Không gia chủ, tìm được rất nhiều thuốc trị thương.
Nhưng không biết nó có tác dụng gì với A Cẩm không…
Tô Cẩm tỉnh dậy vào ngày thứ ba.
Cô mê man hai ngày hai đêm, vừa mở mắt đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “A Cẩm tỉnh rồi!”
”Sư phụ!”
”Sư phụ?”
Ba cái đầu to cùng tiến đến trước mắt Tô Cẩm, Tô Cẩm dở khóc dở cười nhìn bọn họ.
”Đã nói là tôi không sao rồi, sao còn không tin hả?” Ba người trước mắt cô, người nào người nấy đều hốc hác, vừa nhìn liền biết không nghỉ ngơi được bao nhiêu.
Tô Cẩm ngồi dậy từ trên giường, cảm thụ linh lực trong cơ thể mình một chút. Sau đó cô phát hiện sau lần này, linh lực còn nồng đậm hơn cả lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận