Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 971: Nghiên cứu cổ trùng 2

Cô ném lá bùa Ngủ Mê tới chỗ bà chủ trước, sau đó lại khống chế hiệu quả của bùa.
Dù sao ngủ cũng cần một quá trình.
Bà chủ ngáp trước một cái, sắc mặt có hơi buồn ngủ.
“Sao tối nay lại buồn ngủ như vậy?” Lời vừa dứt, lại ngáp hai cái liên tiếp.
Bà ta tùy ý gọi một nhân viên, sau đó quay về phòng mình ngủ, lúc này, bà chủ không có bất cứ sự cảnh giác nào.
Sau khi bà ta vào phòng, vừa ngã xuống giường liền trực tiếp ngủ sâu, lúc này Tô Cẩm mới lén lút đi vào mật thất.
Trong mật thất này có không ít cổ trùng, có hình thái chưa thành niên, còn có cổ trùng đã sớm trưởng thành rồi.
Không chỉ như vậy, trên một số lọ thủy tinh còn có đánh dấu.
Tô Cẩm chậc một tiếng, sau đó bắt đầu chọn cổ trùng tiến hành thí nghiệm.
Là người trong Huyền Môn, phương pháp thí nghiệm của Tô Cẩm dĩ nhiên khác với phương pháp của người nuôi cổ.
Cô lấy ra mấy lá bùa, đồng thời sử dụng chúng, sau đó quan sát loại bùa nào có thể khống chế được cổ trùng.
Thế nên, đợt thí nghiệm này cần rất nhiều cổ trùng làm bản mẫu.
Đoán chừng đợi khi bà chủ mở mắt ra lần nữa, cổ trùng ở đây đã bị cô hại hơn một nửa rồi…
Bà chủ: Đã đang đau tim rồi.

Trong phòng của nhà nghỉ, ba người đều không ngủ, Nguyên Cảnh dứt khoát lưu loát chia khoảng thời gian tiếp theo thành ba phần, lần lượt từng người luân phiên canh.
Như vậy cũng có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, giữ trạng thái tốt hơn.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc đều không có ý kiến gì với sự bố trí của anh, chỉ là có chút xíu lo lắng: “Trước đây sư phụ chưa từng tiếp xúc với cổ trùng, trong vòng một đêm, liệu có đủ không?”
Nguyên Cảnh rất tự tin về Tô Cẩm: “Thực lực của A Cẩm, các người còn không rõ sao?”
“Hơn nữa, loại chuyện giải cổ này cũng chưa chắc phải dùng cách của người nuôi cổ, rất có thể A Cẩm sẽ khai thác ra một mạch tư duy mới.” Nguyên Cảnh chắc nịch nói.
Nghĩ tới trạng thái bình thường của A Cẩm, anh luôn cảm thấy A Cẩm sẽ dùng phương pháp khác giải quyết chuyện này.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc nhìn nhau, không thể không nói, lời của Nguyên Cảnh quả thực rất có lý.
Sư phụ thường khiến họ bất ngờ, lần này đoán chừng cũng sẽ có bất ngờ!
“Các người ngủ trước đi, đầu tiên tôi canh.” Nguyên Cảnh dịu giọng nói.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc cũng không khách sáo: “Được, nếu thật sự có chuyện thì anh gọi chúng tôi!”
“Ừm.” Nguyên Cảnh gật đầu, nghiêm túc nhìn hình trong gương, đồng thời anh cũng bắt đầu tính toán chuyện của trấn Nguyệt Vân.
Bà chủ thủ pháp thành thục, đoán chừng trước họ đã có không ít người bị hại rồi.
Điều này cũng có nghĩa, chuyện này là một vụ án không nhỏ.
Sau khi chuyện này giải quyết, đoán chừng bãi chiến trường để lại sẽ không dễ xử lý, còn chưa kết hôn giống như Lục Chi Ninh ngược lại rất dễ xử lý, nhưng nếu gặp phải người bị hại đã có con luôn rồi…vậy chuyện này sẽ rất phiền phức.
Nguyên Cảnh thở dài thườn thượt, có hơi bực dọc túm tóc.
Những người này, vì lợi ích cá nhân, thật sự vô sỉ tới cực điểm!
Khi họ ra tay, có từng nghĩ tới người bị hại cũng có người nhà, thậm chí có thể có vợ/chồng rồi không…
Sau khi lỡ bước vào trấn Nguyệt Vân, bị ép quên đi chuyện trước đây, trở thành người yêu thậm chí là vợ chồng với một ‘hung thủ kinh tởm’, nếu họ khôi phục tỉnh táo…
Nguyên Cảnh đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Loại cảm giác này quá bất lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận