Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 82: Sư phụ, xin hãy cho con một cơ hội biểu hiện 2

Lục phu nhân, cùng với Diêu Nguyệt ở bên cạnh nhìn một màn này, vẻ mặt ngây ngốc.
Nhất là Diêu Nguyệt, theo bản năng quan sát sắc mặt Lục phu nhân.
Cái này…
Sở Lâm không chỉ là người thừa kế của nhà họ Sở mà còn là cháu trai của Lục phu nhân, bây giờ lại chạy tới đây làm một đệ tử thực tập… Cũng không biết Lục phu nhân sẽ nghĩ thế nào.
Chuyện này nghe có vẻ…rất khó nói.
Lục phu nhân há hốc mồm, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài.
Bà ấy vỗ nhẹ bả vai Sở Lâm: “Sau này cháu phải nghe lời Tô quán chủ, gặp chuyện không được cậy mạnh, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được cũng đừng có khăng khăng lao tới. Dì đối với cháu cũng không có yêu cầu quá lớn đâu…”
“Dì yên tâm, nhất định cháu sẽ dương danh lập vạn! Sau này nhất định sẽ có một chỗ của cháu trong Huyền Môn.”
Sở Lâm một bầu nhiệt huyết, tràn đầy hùng tâm tráng chí.
Lục phu nhân dừng một chút rồi nói khẽ: “Cháu còn sống là được rồi.”
Sở Lâm: “…”
Lục Chi Ninh không nhịn được, phì một tiếng bật cười.
Sở Lâm có chút xấu hổ, anh ta không hề nói đùa, anh ta thật sự nghiêm túc!
Ngay sau đó, Tô Cẩm liền trấn an Lục phu nhân: “Lục phu nhân cứ yên tâm, người trong Huyền Môn chúng tôi sẽ không để cho mấy đệ tử mới nhập môn như anh ấy làm chuyện gì nguy hiểm đâu, nhiều lắm chỉ là làm chân chạy vặt, mua đồ thôi.”
Lục phu nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cháu trai của mình, trong lòng mình rõ ràng.
Cũng không phải là bà ấy xem thường Sở Lâm, thực sự là anh ta không đủ kiên định, lại chưa từng gặp sóng to gió lớn gì, làm việc cũng không đủ chính chắn. Mà những việc Tô quán chủ phải xử lý phần lớn là những việc nguy hiểm người bình thường không thể nào chạm tới. Trong loại tình huống này, đương nhiên bà ấy sẽ vô cùng lo lắng.
Mẹ Sở Lâm đã qua đời, chỉ để lại duy nhất một đứa con trai này.
So với bất cứ ai khác, bà ấy đều hy vọng Sở Lâm sống thật tốt.
Sở Lâm nhận Tô Cẩm làm sư phụ, trực tiếp chuẩn bị quang minh chính đại ở lại Huyền Thanh quán.
Lục phu nhân có chút bất đắc dĩ: “Chuyện bái sư này chẳng lẽ cháu không nói một chút gì với cha cháu à? Còn nữa, dì muốn đi nhà họ Sở một chuyến, làm một vài chuyện, hôm nay cháu cùng về nhà với dì đi.”
“A? Còn phải đi với dì về nhà họ Sở nữa à?” Sở Lâm đau lòng, ngày đầu tiên bái sư, đương nhiên anh ta hy vọng mình có thể được ở cùng với sư phụ.
Sở Lâm quay đầu lại, háo hức nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, ngài thấy đệ tử có nên quay về không?”
Tô Cẩm: “…Đương nhiên là phải quay về, Lục phu nhân là trưởng bối của anh, anh phải tôn kính với trưởng bối.”
Cô thậm chí cũng không cần bấm đốt ngón tay, tướng mạo Sở Lâm hồng hào sáng loáng, rõ ràng là hôm nay có tài vận.
Đại khái…Lục phu nhân vội vã mang Sở Lâm về nhà họ Sở như thế mà muốn để cha Sở chia một phần lớn tài sản à?
Sở Lâm bước một bước lại nhìn lại ba lần, như thể mình là một đứa nhóc đáng thương bị vứt bỏ.
Tô Cẩm: “…” Ôi, đồ đệ này sao có vẻ dính người thế nhỉ?
Diêu Nguyệt: “…” Không thấy gì hết!
Ngược lại, Nguyên Cảnh vẫn ngồi trầm tư ở đó. Sở Lâm bái sư, vậy chẳng lẽ sau này có thể tiếp xúc hàng ngày với A Cẩm à?
Cứ như vậy, Sở Lâm tính ra lại chiếm lợi lớn rồi.
Nguyên Cảnh: “…” Anh cũng phải có hành động mới được.
“Nguyên Cảnh?” Tô Cẩm thấy anh bất động, gọi anh một tiếng.
Nguyên Cảnh chững chạc đàng hoàng mở miệng: “Mấy ngày gần đây tôi lại bắt đầu cảm thấy tâm thần không yên.”
Nghe vậy, Tô Cẩm nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh một lúc.
Nguyên Cạnh lại bình tĩnh nói dối tiếp: “Ngược lại mỗi lần ở bên cạnh cô, tâm cảnh lại thấy bình an nhẹ nhàng.”
Tô Cẩm gật đầu: “Đại khái là bởi trên người tôi có linh khí.” Cô không suy nghĩ quá sâu xa, dù sao thì tử khí trên người Nguyên Cảnh quả thật chưa bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ là bị áp chế mà thôi.
“Như vậy đi, sau này lúc anh không có chuyện gì làm thì cứ đến tìm tôi, ở bên cạnh tôi.” Tô Cẩm nghiêm túc đề nghị.
Nguyên Cảnh giả vờ khó xử trả lời: “Như thế có gây phiền phức gì cho cô không?”
Tô Cẩm: “Đương nhiên là không.”
Anh là khách hàng lớn của cô! Hơn nữa cô cũng đã nói muốn giúp anh giải quyết vấn đề!
Sở Lâm đi theo Lục phu nhân về thẳng nhà họ Sở.
Cha Sở biết tin người nhà họ Lục sẽ tới nên đã đợi sẵn ở nhà họ Sở từ sớm rồi.
Tuy nói nhà họ Sở ở Thanh Thành coi như không tệ, nhưng nhà họ Sở làm sao có thể sánh được với nhà họ Lục ở Kinh Thành?
Lại nói, nhà họ Sở mấy năm này phát triển nhanh như vậy, hoặc ít hoặc nhiều đều nhờ dính ánh sáng của nhà họ Lục. Nếu không nhờ có tầng quan hệ thân thích với nhà họ Lục thì nhất định nhà họ Sở sẽ không phát triển thuận lợi như vậy.
Lục phu nhân đi vào nhà họ Lục, còn chưa tới cửa, lời đầu tiên nói ra đã khiến cha Sở chấn kinh.
Lục phu nhân thái độ kiên quyết: “Tôi muốn cậu ở ngay trước mặt tôi và Sở Lâm, chuyển một phần tài sản qua cho Sở Lâm, sang tên cho nó luôn.”
Cha Sở: “…” Ông ta cau mày, có chút không vui nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài.
Lục phu nhân nói tiếp: “Tôi chỉ cần phần tài sản thuộc về Sở Lâm thôi, về phần những tài sản khác của cậu thì thích cho ai thì cho.”
Cha Sở mơ hồ ý thức được Lục phu nhân đưa ra yêu cầu như vậy, có thể là có liên quan đến chuyện của Thư Vân.
Ông ta thở dài: “Lục phu nhân, chuyện của Thư Vân là do em không biết nhìn người. Sau này em cũng sẽ không tái giá nữa, tài sản của nhà họ Sở cũng sẽ để lại hết cho Sở Lâm. Em chỉ có một đứa con trai là nó, không cho nó thì cho ai đây?”
Cho nên không cần thiết phải buộc ông ta phân chia tài sản ngay lúc này.
Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng nói là chỉ có một đứa con trai là nó, vậy thì phân cho nó sớm hơn một chút cũng có sao đâu chứ?”
Phân cho Sở Lâm sớm một chút, tránh khỏi sau này lại xảy ra mấy chuyện lung tung rắc rối nữa.
Mà như vậy thì Sở Lâm cũng được bảo đảm.
Người cha này của Sở Lâm không đáng tin cậy, bà ấy làm dì, cũng nên lên kế hoạch sắp xếp tốt cho Sở Lâm.
Cha Sở nhìn thái độ không cho phép cự tuyệt của Lục phu nhân, suy nghĩ một chút, cũng không muốn tranh cãi về chuyện này nữa. Huống chi cho dù có tranh chấp thì ông ta cũng chẳng thể thắng nổi nhà họ Lục.
Thái độ của cha Sở coi như không tệ, lúc này liền gọi điện thông báo cho luật sư chuẩn bị các văn kiện cần thiết.
Sau đó, mọi người mất hơn một tiếng đồng hồ để đem một phần tài sản của nhà họ Sở chuyển đến dưới danh nghĩa Sở Lâm. Trừ cái đó ra, còn có bất động sản cùng với một phần cổ phần của công ty nữa.
Sở Lâm có chút hoảng hốt, không ngờ giá trị tài sản của mình lại soạt soạt tăng nhanh như vậy.
Chỉ là, Sở Lâm còn chưa kịp cao hứng, Lục phu nhân đã bổ sung thêm một điều kiện vào trong bản thoả thuận tài sản.
Để tránh cho Sở Lâm bị mất hết tài sản, trong ba năm tới, anh ta chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ tài sản. Sau ba năm, Sở Lâm mới có được toàn quyền quản lý toàn bộ số tài sản đó.
Sở Lâm: “…” Được rồi.
Rốt cuộc là anh ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Lục phu nhân nhìn về phía cha Sở: “Sở tiên sinh, cậu còn ý kiến gì nữa không?”
“Chị đã suy xét hết tất cả tình huống rồi, em còn có thể có ý kiến gì nữa chứ?” Ba năm sau, Sở Lâm cũng đã gần như trưởng thành rồi.
Sau khi giải quyết xong vấn đề tài sản, Lục phu nhân không ở lại nhà họ Sở nữa mà trực tiếp rời đi.
Lúc rời đi, bà ấy lại dùng lời lẽ khuyên nhủ Sở Lâm mấy câu.
“Dì không có yêu cầu quá lớn với cháu cả, cháu chỉ cần sống tốt, sống vui vẻ là được. Nhà họ Lục sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của cháu.”
Sở Lâm gật đầu: “Dì yên tâm, lần này cháu gia nhập vào Huyền Thanh quán không phải là tâm huyết dâng trào mà là cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định.”
Thấy Sở Lâm trịnh trọng như vậy, trong đáy mắt Lục phu nhân hiện lên ý cười, bà ấy thấy trong ánh mắt Sở Lâm có ánh sáng kiên nghị.
“Được, dì sẽ chờ tin tốt của cháu. Có điều, cháu phải hứa với dì, nếu chẳng may gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì không được cậy mạnh.”
Sau khi Lục phu nhân vui mừng lại có chút lo lắng.
Bà ấy sợ Sở Lâm gặp phải nguy hiểm gì, chị của bà ấy chỉ để lại một đứa con trai là Sở Lâm, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì bà ấy phải làm sao cho phải?
Sở Lâm: “Cháu hứa với dì.”
Sau khi Lục phu nhân và Lục Chi Ninh đi rồi, Sở Lâm liền trở về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vẻ mặt cha Sở có chút khó hiểu.
Ông ta suy nghĩ một lúc.
“Chẳng lẽ con muốn đi theo Lục phu nhân trở lại Kinh Thành à?” Nếu là như vậy thì cũng không tệ.
Đi theo bên người Lục phu nhân có thể quen biết được không ít người, kết giao được nhiều nhân mạch. Trước kia ông ta cũng bảo Sở Lâm đi tới nhà họ Lục chơi thường xuyên hơn, đáng tiếc đứa nhỏ này không nghe lời, không nguyện ý đi lôi kéo làm quen.
Đã có quan hệ của dì ruột mình ở đó, sao có thể coi là lôi kéo làm quen chứ?
Thấy cha Sở đoán sai, Sở Lâm cũng không vội phản bác, sau khi thu dọn đồ đạc xong mới bắt đầu chậm rãi phản bác cha Sở: “Cha đoán sai rồi.”
Cha Sở kinh ngạc: “Vậy con thu dọn đồ đạc làm cái gì? Vừa mới phân chia tài sản xong, liền muốn rời nhà trốn đi rồi?”
Sở Lâm tự hào nói: “Con gia nhập Huyền Thanh quán. Bây giờ con là đệ tử thực tập của Huyền Thanh quán.”
Cha Sở: “…Con nói lại lần nữa xem!” Câu nói của Sở Lâm, từng chữ thì ông ta nghe hiểu, nhưng gộp lại thì ông ta lại chẳng hiểu chút nào.
Đệ tử thực tập của Huyển Thanh Quan là gì?
Huyền Thanh quán là thứ gì thế?
Sở Lâm tâm tình không tệ giải thích: “Tô đại sư chính là quán chủ của Huyền Thanh quán, nói đơn giản, con đã bái Tô quán chủ làm sư phụ rồi!”
Nét mặt cha Sở thay đổi liên tục, cuối cùng, nhìn anh ta bằng sắc mặt tái xanh.
“Mày cái đồ nghịch tử này! Có tin tao đánh chết mày không!”
Bái một con nhóc Tô Cẩm đầu óc không bình thường làm sư phụ?
Quả thực làm mất sạch mặt mũi của nhà họ Sở đây mà.
Sở Lâm có chút bối rối: “?, Con đã có dũng khí theo đuổi ước mơ của mình, bái Tô quán chủ làm sư phụ thì sao chứ? Tô quán chủ có đạo pháp cao thâm, cô ấy là sư phụ của con, đó là con có phúc khí, là bên trên mộ tổ của nhà họ Sở chúng ta bốc khói xanh nên mới có vận khí tốt như vậy.”
Thấy lời nói Sở Lâm càng lúc càng không hợp thói thường, cha Sở vội vàng lấy từ trong túi ra một viên thuốc trợ tim.
Ông ta liếc nhìn xung quanh, quơ lấy một cái chổi lông gà rồi hướng về phía Sở Lâm lao tới.
“Mày cái đồ nghịch tử này! Tô Cẩm chính là một người điên, ai mà không biết cô ta bây giờ chính là một con nhóc tai hoạ chứ? Tao đã bảo mày cách xa cô ta một chút, mày lại còn có thể làm ra cái chuyện này nữa. Mày thực sự muốn chọc tức tao à?”
Sở Lâm thấy cha Sở muốn đánh thật, liền kéo vali của anh ta chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa phản bác: “Sư phụ con mới không phải là tai hoạ, sư phụ con chính là tiên nữ từ trên trời rơi xuống. Phàm nhân mấy người không xứng để lý giải được sự lợi hại của cô ấy đâu.”
Cha Sở: “…!”
Cha Sở vốn đang giận gần chết, nghe lời này, lại càng tức giận hơn, gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch.
Phàm nhân các người à?
Hôm nay ông ta mà không cho Sở Lâm một bài học thì ông ta không phải là lão tử Sở Lâm!
Cha Sở đuổi theo, Sở Lâm bỏ chạy.
Đến cùng thì người trẻ tuổi thể lực tốt, cho dù Sở Lâm kéo vali thì cũng không bị cha Sở bắt được.
Cha Sở tức giận ở phía sau hét lên: “Nếu mày còn dám đi theo đồ tai hoạ Tô Cẩm kia làm bậy, sau này cũng đừng có bước vào cổng nhà họ Sở nữa.”
Sở Lâm nghe xong vẫn còn có tâm tình quay đầu lại trả lời ông ta một câu: “Không vào thì không vào! Dù sao bây giờ con có tiền rồi!”
Cha Sở: “?”
Từ từ, có phải mình bị Lục phu nhân hố rồi không?
Có phải Lục phu nhân đã sớm biết Sở Lâm muốn bái Tô Cẩm làm sư phụ rồi?
Cho nên mới bảo ông ta sớm phân chia tài sản cho Sở Lâm như thế?
Cha Sở càng nghĩ càng giận: “Sau này nếu mày dám quay về, lão tử liền đánh gãy chân mày!”
Sở Lâm nghe xong lời này, lập tức theo nhịp, bắt đầu hăm doạ: “Một ngày nào đó cha sẽ phải cầu xin con quay lại nhà họ Sở.”
Không phải chỉ là nói hăm doạ thôi sao?
Ai mà không biết chứ?
Cha Sở lại che chỗ trái tim mình, lại nuốt thêm một viên thuốc trợ tim.
Nghịch tử, nghịch tử!
Sau này cha Sở mới biết được, mặt chính là dùng để vả. Còn có mấy lời, một câu thành sấm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Sở, Sở Lâm giống như chim sổ lồng, vui sướng chạy nhảy, anh ta muốn theo đuổi ước mơ của mình, muốn tạo dựng một bầu trời cho riêng mình.
Nhìn thấy Sở Lâm xách rương hành lý tới, ánh mắt Nguyên Cảnh loé lên, anh có một loại dự cảm xấu.
Một giây sau, Nguyên Cảnh đã nghe thấy Sở Lâm mở miệng: “Sư phụ, tôi cãi nhau với cha tôi, bị ông ấy đuổi ra ngoài, về sau, tôi cũng chỉ có thể dựa vào Huyền Thanh quán rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận