Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 509: Ly hồn 2

Lúc Tiết đạo trưởng dừng lại, dường như tiêu hao rất nhiều sức lực, có vẻ suy yếu, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Ông ta lảo đảo bước tới trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ, tình trạng hiện tại của cô bé này là ly hồn.”
Tô Cẩm gật đầu: “Nhận định của ông đúng rồi.”
Nghe vậy, Tiết đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm, cũng may mình không đoán sai, chỉ là cảm thấy…ánh mắt Sở đạo trưởng nhìn mình có vẻ hơi kỳ quái?
Ông ta kinh ngạc hỏi: “Sở đạo trưởng?”
Sở Lâm lập tức lắc đầu: “Không sao không sao, ông cứ nghỉ ngơi trước đã.”
Tiết đạo trưởng khoát tay, vội vàng nói: “Tô quán chủ, tiếp theo là chiêu hồn cho cô bé này phải không? Để tránh hồn phách ở bên ngoài quá lâu rồi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn?”
Tô Cẩm phối hợp khẽ gật đầu: “Ừ, ông nói đúng, có điều…”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Chuyện tiếp theo cứ để tôi làm đi.”
Tiết đạo trưởng có chút vui mừng: “Được, được.” Ông ta còn chưa được chứng kiến Tô quán chủ ra tay lần nào, đây cũng là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Thấy bà lão nhìn họ với vẻ khó hiểu, Tiết đạo trưởng giải thích: “Bà ơi, bà đừng nhìn tuổi tác của cô ấy, thực lực của cô ấy còn lợi hại hơn cả tôi nữa!”
Bà lão sửng sốt một lúc, sau đó nghĩ tới tình huống vừa nãy ở trên con phố thương mại, bà ấy đột nhiên ý thức được cô cái trẻ tuổi này mới là nhân vật lợi hại!
“Cô ơi…”
“Đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, cứu người quan trọng hơn.” Tô Cẩm từ trước tới nay không giỏi xử lý mấy chuyện thế này, cô đi thẳng tới bên giường, lấy một lá bùa ra, lá bùa nhanh chóng rơi vào trên người cô bé đang hôn mê.
Ngay sau đó, Tô Cẩm nói khẽ: “Bà ơi, bà gọi tên cô bé đi.”
“Tiểu Thiến, bà là bà ngoại cháu đây, cháu có nghe thấy tiếng bà không? Tiểu Thiến…”
Lá bùa toả ra ánh sáng nhàn nhạt, từng đốm sáng quanh quẩn phía trên người Tiểu Thiến.
Tiết đạo trưởng ở một bên chăm chú nhìn, không bỏ sót một chi tiết nào.
Sau đó ông ta liền phát hiện Tô Cẩm nhẹ nhàng vươn tay về phía hư không chụp một cái, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, lại sau đó…Tô Cẩm rút tay lại, lặng lẽ nhìn Tiểu Thiến nằm trên giường.
Tiết đạo trưởng: “???” Vậy là xong rồi à?
Vẻ mặt ông ta bối rối, trên mặt đều là ngơ ngác và kinh ngạc viết hoa.
Thời gian yên tĩnh khoảng nửa phút, sau đó người ở trên giường đột nhiên ho khan mấy tiếng, bà lão vội vàng bước tới, lo lắng gọi: “Tiểu Thiến?”
Tiểu Thiến chậm rãi mở mắt ra, cả người có vẻ suy yếu: “Bà ơi…”
Bà lão lập tức khóc oà lên: “Cuối cùng cháu cũng đã tỉnh rồi, tỉnh rồi, tỉnh là tốt rồi…”
Trong khoảnh khắc, nỗi buồn và niềm vui đan xen.
Tô Cẩm bước tới, đưa một lá bùa Hộ Mệnh cho bà lão: “Lá bùa Hộ Mệnh này bà nhớ bảo cháu gái bà mang theo bên mình.”
Bà lão nhận lấy lá bùa, kích động không thể nói rõ thành lời.
Bà ấy không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm, đây là ân nhân cứu mạng của bọn họ!
Tô Cẩm rất bất đắc dĩ: “…”
Sở Lâm thức thời bước tới đỡ người lên: “Ôi, sư phụ cháu từ trước tới nay luôn xem cứu người như trách nhiệm của mình, mà bà nhìn đi, sư phụ cháu chỉ là một tiểu tiên nữ như vậy, bà quỳ thế là không thích hợp đâu.”
Tô Cẩm thở dài, nói khẽ: “Thân thể cháu gái của bà vẫn còn suy yếu, nhớ tắm nắng nhiều hơn, chăm sóc vài ngày nữa là sẽ ổn.”
“Ngoài ra cháu muốn hỏi cháu gái bà một câu.” Tô Cẩm quay đầu nhìn về Tiểu Thiến.
“Em và bạn của em đi cắm trại ở đâu thế?” Tô Cẩm nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù Tiểu Thiến không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng qua thái độ của bà ngoại có thể hiểu được, người cứu cô ấy chính là cô gái trẻ trước mặt này.
Nghe cô hỏi, Tiểu Thiến cố gắng ngồi dậy, nghiêm túc trả lời: “Ở ngoại ô.”
Suy nghĩ một chút, cô bé lại bổ sung thêm một câu: “Ở vùng ngoại ô phía đông, ở đó không có ai cả, rất yên tĩnh.”
Sau khi nghe địa chỉ mà Tiểu Thiến nhắc đến, Nguyên Cảnh vô thức cau mày nhìn Tô Cẩm.
Vùng ngoại ô phía đông?
Đây chẳng phải là địa điểm mà anh và A Cẩm đoán là chỗ mà Từ Dương tỉnh lại đó sao?
Bây giờ chỗ khiến cho Tiểu Thiên xuất hiện tình trạng ly hồn cùng với chỗ mà Từ Dương chỉ đều cùng một chỗ, nghĩa là chỗ này A Cẩm không đi không được, cũng sẽ là mục đích đến tiếp theo của A Cẩm.
Trong lòng Nguyên Cảnh có chút lo lắng, khó tránh khỏi lo lắng cho sự an nguy của Tô Cẩm.
Tô Cẩm không giống với Nguyên Cảnh, vừa nghe được địa chỉ này, trong nháy mắt hai mắt đã sáng bừng lên.
Rất tốt, chỗ kia nhất định có bí mật lớn!
Tô Cẩm lại kiểm tra tình trạng thân thể của Tiểu Thiến, sau khi xác nhận cô bé không có vấn đề gì khác, cô quay đầu nhìn bà lão.
“Bà ơi, cháu cứu cháu gái của bà, còn đưa cho bà lá bùa nữa, kế tiếp chúng ta phải nói chuyện thù lao.”
Trong mắt cô hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Bà lão liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.” Ân nhân đã cứu bọn họ, lại phải đi xa như vậy, trước đó còn giúp bà ấy không bị lừa gạt, nói chuyện thù lao là tất nhiên.
Bà ấy đưa toàn bộ tiền trên người ra, sau đó lại muốn đi tới lật gối đầu, Tô Cẩm nhẹ nhàng nói: “Không cần phải phiền phức như vậy đâu.”
Tô Cẩm lấy cái túi vải cũ nát trong tay bà lão, đổ hai xu tiền từ trong đó ra. Hai đồng xu va vào nhau phát ra âm thanh khe khẽ, cô nói: “Chừng này là đủ rồi.”
Đôi mắt bà lão đỏ hoe, lại một lần nữa rơi nước mắt.
“Ân, ân nhân…” Bà ấy run rẩy nói: “Tiểu Thiến, cháu mau mau nói cảm ơn ân nhân đi…”
Tô Cẩm nháy mắt ra hiệu cho Sở Lâm, Sở Lâm cười đỡ bà lão lên, phần tiếp theo anh ta sẽ giải quyết.
Lúc Tô Cẩm bước chân rời đi, Nguyên Cảnh và Tiết đạo trưởng cũng vội vàng đi theo.
Tiết đạo trưởng đối với Tô Cẩm càng lúc càng ngưỡng mộ.
Thực lực của Tô quán chủ không chỉ sâu không lường được mà còn vô cùng tốt bụng.
Vừa cứu người, vừa đưa bùa, thế mà lại chỉ lấy hai xu? Thực sự làm người cảm động không thôi, đức tính này đáng để ông ta học tập.
Nhưng mà khi Tiết đạo trưởng vừa bước tới, chưa kịp khen ngợi cô thì đã bắt gặp ánh mắt của Tô Cẩm, Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Tiết đạo trưởng, tiếp theo tôi phải về khách sạn.”
Tiết đạo trưởng im lặng: “Vậy tôi cùng về với mọi người nhé?”
Tô Cẩm nghĩ nghĩ, dường như để một mình Tiết đạo trưởng ở đây cũng không quá thích hợp, nếu như thế thì cùng nhau về khách sạn cũng được.
Rất nhanh, Sở Lâm dẫn Phương Tri Hàn đi ra.
Tô Cẩm đưa tay về phía hai người, trong lòng bàn tay là hai đồng tiền xu: “Mỗi người một đồng.”
Sở Lâm và Phương Tri Hàn mặt mày hớn hở, mỗi người cầm một đồng xu.
“Đây là quà của sư phụ cho chúng tôi sao?” Sở Lâm tò mò hỏi.
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải, chỉ là để nhắc nhở hai người, tuy rằng Huyền Thanh quán chúng ta rất thiếu tiền, rất cần tiền, nhưng lòng tốt cũng rất quan trọng.”
Làm sư phụ, hôm nay cũng là một ngày cố gắng để dạy dỗ các đồ đệ của mình!
“Sư phụ yên tâm, nhất định em sẽ luôn ghi nhớ.” Phương Tri Hàn giành trước, bày tỏ thái độ.
Sở Lâm cũng phụ hoạ theo: “Mặc dù tôi rất thích vặt lông dê nhưng tôi cũng có tấm lòng nhân hậu.”
Sau đó, Sở Lâm còn nói thêm: “Đúng rồi, sư phụ, vừa nãy bà lão muốn tiễn chúng ta nhưng tôi từ chối rồi, tôi bảo bà ấy ở nhà chăm sóc cháu gái, chuẩn bị chút đồ ăn bồi bổ thân thể…Chúng ta cứ đi theo đường cũ trở về là được.”
Cần gì phải để bà lão đưa bọn họ quay về con phố thương mại vừa rồi đâu?
“Anh làm đúng lắm, chúng ta tự mình quay về là được rồi.” Dù sao chỗ này cách chỗ bọn họ dừng xe không quá xa, Tô Cẩm càng ngày càng hài lòng với Sở Lâm.
Đại đồ đệ mặc dù thiên phú hơi kém một chút nhưng tiến bộ cũng rất nhanh.
Một đoàn người đi bộ quay lại theo con đường ban đầu.
Vừa đi được vài bước, Tô Cẩm dừng lại, quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy hai bà cháu đang đứng ở cổng nhìn bọn họ.
Bà lão và Tiểu Thiến nhìn thấy Tô Cẩm quay đầu lại nhìn về phía bọn họ thì vẫy tay, sau đó trịnh trọng cúi đầu, Tô Cẩm bất đắc dĩ thu tầm mắt lại.
“Tiểu Thiến, làm người phải luôn giữ tấm lòng nhân hậu.” Bà lão thì thầm: “Còn có ân tình của ân nhân nữa, cháu phải luôn ghi nhớ rằng cô ấy đã cứu cháu.”
“Bà ngoại yên tâm, cháu sẽ luôn ghi nhớ ơn cứu mạng này, sẽ mãi mãi là người tốt.”

Khi mấy người Tô Cẩm trở về con phố thương mại thì đột nhiên nghe được mấy người tụ tập lại bàn tán.
“Ôi chao, mấy người có biết gì không? Đại sư vừa nãy bày quầy hàng đoán mệnh ở chỗ này, vừa thu dọn quầy rời đi thì đã xảy ra chuyện rồi.”
“Ông nói lời này sai rồi, không phải đại sư, là kẻ lừa đảo.”
“Nghe nói chết ngay tại chỗ, tử tướng rất thê thảm…”
“Chậc, đừng nói đừng nói nữa, đáng sợ quá, hôm nay tôi phải đóng cửa hàng sớm rồi về nhà!”
Tiếng xì xào bàn tán truyền vào rõ ràng trong tai Tô Cẩm, Tô Cẩm vẫn bình tĩnh đi về phía trước. Chuyện không liên quan gì đến cô, hơn nữa lúc đó cô cũng đã nhắc nhở một câu.
Nhưng đây chính là số mệnh, lừa gạt nhiều người như vậy, luôn có lúc mạng sống của người khác bị liên luỵ, đây chính là báo ứng.
Tiết đạo trưởng đi sau một bước cũng nghe rõ, ông ta không cẩn thận loạng choạng một chút, trong đầu nhớ lại lời cảnh báo của Tô Cẩm.
Xem ra gã đại sư giả vừa rồi không đi tự thú.
Không tự thú sẽ khó giữ được tính mạng…Hiện tại không phải đã xác nhận rồi sao?
Ông ta bước nhanh hơn đến bên cạnh Tô Cẩm, cẩn thận nhìn vẻ mặt Tô Cẩm. Hả? Tại sao Tô quán chủ còn bình tĩnh như vậy? Không có phản ứng gì hết?
Tô Cẩm bị ánh mắt của ông ta nhìn đến bất đắc dĩ, cô quay đầu: “Tiết đạo trưởng muốn tôi đoán mệnh cho ông sao?”
Nghe vậy, Tiết đạo trưởng lập tức lắc đầu: “Không phải không phải…”
Chỉ là muốn dính chút tiên khí của Tô quán chủ…Nhưng lời này sao ông ta có đủ can đảm nói ra?
Tô Cẩm cười nhẹ nhắc nhở: “Tiết đạo trưởng, tôi và ông đều là người trong Huyền Môn, nếu là đồng đạo thì lúc không có chuyện gì làm cũng chớ nên đoán mệnh cho người đồng đạo thì tốt hơn. Thứ như số mệnh này, có khi không phải đã hình thành thì không thay đổi, cũng chớ cưỡng ép nhìn trộm thiên cơ.”
Tiết đạo trưởng giật cả mình: “Tô quán chủ nói rất đúng.”
Mặc dù không biết tại sao Tô quán chủ nói ra lời như vậy để nhắc nhở ông ta, nhưng trực giác mách bảo Tiết đạo trưởng không ổn, vô thức nhớ kỹ lời Tô Cẩm trong lòng.

Lúc mấy người trở về khách sạn, Nguyên Cảnh vẫn luôn im lặng lên tiếng nói: “Tiết đạo trưởng tiếp theo sẽ đi đâu? Tôi có thể cho ông đi nhờ.”
“Không cần đâu, cảm ơn Tam gia.” Ông ta vốn chính là mặt dày tới đây, nào ngờ không chỉ được ăn ké bữa sáng mà còn đi theo Tô quán chủ giải quyết chuyện của bà lão kia. Nếu như còn ở lỳ ở đây nữa, ông ta cũng thấy xấu hổ.
Dù sao thì da mặt ông ta cũng chưa quá dày…
Lúc Tiết đạo trưởng rời đi, ông ta còn khẽ hỏi một câu: “Tô quán chủ, chúng ta có thể trao đổi thông tin liên lạc được không?” Cũng không thể lần sau muốn tìm Tô quán chủ còn phải thông qua người trung gian là Sở Lâm chứ?
Tô Cẩm nhìn tướng mạo Tiết đạo trưởng: “Tôi cảm thấy chúng ta không cần trao đổi phương thức liên lạc đâu.”
Dứt lời, Tô Cẩm nhấc chân bước vào khách sạn.
Tiết đạo trưởng không hiểu lời này có ý gì, Sở Lâm lại tốt bụng giải thích: “Người có thể lưu phương thức liên lạc của sư phụ tôi đều là quỷ xui xẻo.”
Tiết đạo trưởng nghe vậy liền hiểu ngay.
Ông ta che ngực, âm thầm cảm thấy may mắn, còn tốt còn tốt…
Tô Cẩm vừa bước vào khách sạn liền vào phòng ngay không thèm ngoảnh lại, Nguyên Cảnh cũng nhanh chóng đi theo.
Nếu không phải tốc độ của anh đủ nhanh thì đoán chừng anh đã bị Tô Cẩm nhốt ngay ở ngoài cửa.
Nhìn thấy Nguyên Cảnh bước vào, Tô Cẩm cũng chỉ nhẹ nhàng dặn một câu: “Anh tự tìm chỗ ngồi đi, tôi đi vẽ bùa.”
Dứt lời, cô liền bắt đầu bận rộn công việc của mình, cả người đắm chìm trong việc vẽ bùa.
Cô bày ra chu sa và từng tờ giấy vàng, mỗi khi vẽ một lá bùa đều vô cùng liền mạch và trôi chảy, giống như cô đã vẽ nó cả hàng ngàn lần.
Trên thực tế, chuyện mà Tô Cẩm thường làm nhất trong những năm này chính là vẽ bùa.
Từ khi còn bé đã bắt đầu học cách vẽ bùa trong sách, tự học thành tài, cho tới bây giờ đã là mười mấy năm. Việc vẽ bùa đối với cô mà nói là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Nguyên Cảnh ngồi ở một bên, yên tĩnh không hề lên tiếng, vì sợ quấy nhiễu Tô Cẩm mà tiếng hít thở cũng cố tình chậm lại.
Chỉ là sau khi anh nhìn Tô Cẩm vẽ hết lá bùa này đến lá bùa khác, trong lòng anh cũng tò mò hơn, anh lặng lẽ bước tới hai bước, cẩn thận quan sát quá trình vẽ bùa của Tô Cẩm.
Mỗi lá bùa đều được Tô Cẩm vẽ liền mạch, một nét mềm mại như mây trôi nước chảy, mỗi lá bùa được hoàn thành một cách dễ dàng.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Cảnh nhìn thấy quá trình Tô Cẩm vẽ bùa, sau khi tò mò xong, ngón tay xuôi ở bên người Nguyên Cảnh nhịn không được cũng di chuyển theo bút pháp của Tô Cẩm.
Khi Nguyên Cảnh không để ý tới, một tia sáng mờ nhạt hiện lên trên đầu ngón tay anh.
Tô Cẩm đang vẽ bùa đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nguyên Cảnh.
Đột nhiên bị bắt gặp, Nguyên Cảnh có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút ngượng ngùng.
“Tôi, không phải là tôi cố ý quấy rầy cô…” Anh lúng túng giải thích.
Tô Cẩm nhìn mặt Nguyên Cảnh, lại nhìn bàn tay đang buông thõng của Nguyên Cảnh, trong mắt hiện lên ý cười: “Anh có muốn thử không?”
Cô đã sớm nói Nguyên Cảnh có thiên phú, đáng tiếc, một hạt giống tốt như vậy lại không nguyện ý làm đồ đệ của cô.
Vừa vặn bây giờ để Nguyên Cảnh thử vẽ một lá bùa, cũng có thể để cô nhìn xem thử thiên phú của anh rốt cuộc tuyệt vời đến bao nhiêu!
Trước lời mời nồng nhiệt của Tô Cẩm, Nguyên Cảnh cầm bút lên, khéo léo vẽ theo tấm bùa Thiên Lôi mà Tô Cẩm đặt ở trước mặt. Đầu bút hạ xuống, vô cùng thông suốt, mặc dù không phải chỉ cần một nét là thành nhưng cũng không có trắc trở nào.
Trong mắt Tô Cẩm hiện lên vẻ kinh ngạc, cô cầm lá bùa Nguyên Cảnh vẽ xem xét cẩn thận, trong quá trình vẽ bùa Thiên Lôi này không hề có một chút sai sót nào.
Ngoại trừ lá bùa này không hề có chút hiệu quả nào ra thì không hề có chút tì vết nào hết.
Vẽ bùa ngoại trừ vẽ chính xác thì người vẽ bùa phải rót linh khí vào đó.
Cho nên đối với rất nhiều người tu đạo thì vẽ bùa là việc rất khó.
Vẽ bùa khó, thành phù càng khó hơn, nếu bản thân linh khí không đủ mạnh thì cũng không đạt được hiệu quả tốt.
Mà hai điều kiện này, bình thường thì điều kiện đầu tiên đã loại bỏ được rất nhiều người. Người giống như Nguyên Cảnh mới vẽ lần đầu tiên mà không hề có chút sai lầm nào, đoán chừng trong Huyền Môn cũng là hàng best seller đỉnh cấp rồi.
Trước đây cô đã từng hỏi Phương Tri Hạc, Phương Tri Hạc rất giỏi nhưng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới vẽ ra được một lá bùa, mà Nguyên Cảnh thì…
Nếu thật sự tu đạo, trên thân có linh khí, đoán chừng lá bùa này đã trở thành một lá bùa Thiên Lôi thật sự.
Tô Cẩm tiếc nuối nhìn Nguyên Cảnh: “Anh thật sự rất ưu tú…”
Nửa câu sau còn chưa nói xong, Nguyên Cảnh đã thở dài nói: “A Cẩm, tôi thật sự không bái cô làm sư phụ đâu.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Cẩm xoay chuyển: “Tôi không bảo anh bái tôi làm sư phụ, tôi chỉ thuần tuý khen ngợi anh thôi.”
Sau đó, lời nói của cô lại xoay chuyển: “Nhưng mà mặc dù anh rất ưu tú nhưng so sánh với tôi thì vẫn còn kém hơn một chút.” Nói đến đây, Tô Cẩm tự tin vô cùng.
Tất nhiên, Nguyên Cảnh chính là hạt giống có thiên phú tốt nhất mà cô nhìn thấy từ khi xuống núi tới nay.
Nếu như mài giũa một chút, chỉ cần vài năm thôi là sẽ trở thành một đại sư vô cùng ưu tú!
Nguyên Cảnh bất đắc dĩ mỉm cười.
Tô Cẩm thở dài một tiếng, xua tay ra hiệu cho Nguyên Cảnh đứng sang bên cạnh.
Dù sao cũng không vào Huyền Thanh quán của cô nên tốt nhất là cứ đứng xa một chút, đừng cản trở cô ấy vẽ bùa.
Nghĩ đến những chuyện cần làm tiếp theo, Tô Cẩm cau mày, chuyến đi này chắc chắn sẽ rất hung hiểm.
Tốt nhất là nên chuẩn bị thêm mấy lá bùa, nhất là loại bùa công kích.
Tô Cẩm lại vẽ thêm mấy lá bùa Dịch Chuyển, sau đó cô nghĩ lại, lại vẽ thêm mấy lá bùa Ngũ Lôi có lực sát thương mạnh hơn.
Từ khi xuống núi cho tới nay, cô chưa từng dùng tới bùa Ngũ Lôi này.
Không biết lần này có cần dùng tới hay không, cho nên cứ chuẩn bị trước cũng tốt, coi như lo trước khỏi hoạ.

Tô Cẩm chuẩn bị xong lá bùa mới bắt đầu nói với Nguyên Cảnh về những chuyện tiếp theo.
“Tôi định tối nay sẽ hành động, tối nay anh ở lại trong phòng tôi, chỉ một mình tôi đi ra vùng ngoại ô.”
Nguyên Cảnh: “?”
Anh khẽ kinh ngạc: “Tôi không đi cùng cô à?”
Nếu như đúng thời điểm này có chuyện gì đó xảy ra với anh thì…anh phải làm sao đây?
Tô Cẩm thành thật nói: “Từ chuyện của Từ Dương cùng với chuyện của cô bé hôm nay gặp phải, trong lòng tôi có một suy đoán nho nhỏ. Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, hành động lần này tôi sẽ không mang anh đi theo.”
Bởi vì nơi đó khá nguy hiểm, dễ dàng xảy ra chuyện.
“Anh cứ yên tâm, trước khi tôi đi sẽ sắp xếp tốt cho anh.”
Nguyên Cảnh còn muốn nói gì đó nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Tô Cẩm, anh chỉ có thể thở dài một tiếng, tất cả mọi lo lắng hoá thành một câu: “Phải chú ý an toàn.”
Anh không thể thay đổi quyết định của cô.
Anh có nói nhiều cũng vô ích, mà nếu đi theo thì cũng sẽ chỉ thêm phiền.

Chỉ là trước khi Tô Cẩm hành động vào ban đêm, lúc chạng vạng tối, một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ đã xảy ra.
Tình cờ khi đó là giờ ăn tối, Tô Cẩm, Nguyên Cảnh cùng với hai đồ đệ đang ăn tối cùng nhau.
Nửa đường, Nguyên Cảnh đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đầu Tô Cẩm không nghĩ nhiều, chờ khoảng năm phút chưa thấy Nguyên Cảnh đi ra, cô nhíu mày ra hiệu cho Sở Lâm đi vào xem một chút.
Sở Lâm không nói hai lời, đặt bát đũa xuống chạy vào gọi Nguyên Cảnh.
Lại thêm hai phút nữa, không chỉ không thấy Nguyên Cảnh bước ra mà ngay cả Sở Lâm cũng không quay lại.
Tô Cẩm đột nhiên ý thức được có gì đó không ổn, có điều gì đó bất thường xảy ra ngay dưới mí mắt mình.
Cô ném mấy lá bùa Thiên Lôi cho Phương Tri Hàn, dặn dò một câu rồi vội vàng đi tìm Sở Lâm.
Trong nhà vệ sinh, Sở Lâm bất tỉnh nằm trên mặt đất, còn Nguyên Cảnh bị một thứ gì đó đen như mực ép vào tường.
Thứ đó rõ ràng không thể trực tiếp giết chết Nguyên Cảnh nên cục diện mới trở nên giằng co như thế.
Sắc mặt Tô Cẩm lạnh lẽo, vung tay lên, một sức lực cực mạnh đánh tới thứ đồ đen thui kia. Trong khoảnh khắc, thứ kia ném nửa cái mạng.
Tô Cẩm khống chế sức lực của mình, không trực tiếp lấy mạng nó, vốn định kiểm tra xem thứ này có gì khác biệt với mấy thứ trước đó từng gặp hay không, nhưng không đợi Tô Cẩm tới gần thì thứ kia đã nổ tung, hoá thành sương khói.
Thấy thế, ánh mắt Tô Cẩm càng lạnh lùng hơn.
Xem ra người sau lưng lại nhịn không được động thủ.
Lần này là muốn lấy mệnh Nguyên Cảnh hay là muốn thăm dò?
Tô Cẩm còn chưa kịp suy nghĩ kĩ thì đã nghe thấy Nguyên Cảnh ho mạnh mấy tiếng, cô nhìn sang liền thấy sắc mặt anh cũng không tốt lắm.
“Anh không sao chứ?” Cô quan tâm hỏi, có chút xấu hổ, đáng ra cô phải sớm phát hiện có chuyện không ổn mới đúng.
Nguyên Cảnh khoát tay, tỏ ý mình ổn.
Tô Cẩm đến bên cạnh Sở Lâm ngồi xuống, cô cẩn thận kiểm tra tình trạng Sở Lâm, rất may không sao cả, chỉ đơn giản là bị đánh bất tỉnh.
Cô nhíu mày, có chút bối rối.
Cho dù là Sở Lâm hay là Nguyên Cảnh thì trên người bọn họ đều có bùa Hộ Mệnh cô đưa cho. Theo lý mà nói, vừa rồi vật đó đến gần thì hẳn phải bị bùa Hộ Mệnh của cô đốt bị thương mới phải.
Tô Cẩm cúi xuống đỡ Sở Lâm lên, sau đó khiêng anh ta lên vai.
Nguyên Cảnh chưa kịp mở miệng nhìn thấy cảnh này, trong chớp mắt liền im lặng: “…” Quả nhiên, ngay cả chuyện cõng người cũng không tới lượt anh phải động thủ…
Trong nháy mắt khi Tô Cẩm quay người định đi, ánh mắt loé lên, cổ tay cô khẽ xoay chuyển, nhanh chóng ném ra một lá bùa.
Chỉ thấy trong một góc kín đáo có mấy thứ bẩn thỉu, chúng giãy dụa mấy lần rồi tan thành mây khói.
Tô Cẩm mím môi, sau khi xác định nơi này không còn âm khí nào khác mới nói: “Đi theo tôi.”
Nguyên Cảnh ngoan ngoãn đi theo phía sau Tô Cẩm, một tấc không rời.
Lúc đi ngang qua phòng ăn khách sạn, Tô Cẩm gọi Phương Tri Hàn. Nhóc Tri Hàn lập tức chạy tới chỗ Tô Cẩm.
Thấy cô đang khiêng đại sư huynh bất tỉnh, nhóc Tri Hàn hiếm khi có chút quan tâm.
“Sư phụ, đại sư huynh không sao chứ?”
Tô Cẩm trấn an nói: “Yên tâm, không sao cả, chúng ta lên phòng trước đã.”
Mấy người trực tiếp đi vào thang máy, ở trong thang máy, không khí trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, Nguyên Cảnh thầm nghĩ đến chuyện vừa rồi, chỉ sợ bỏ sót chi tiết nào.
Mãi cho đến khi Tô Cẩm dẫn bọn họ trở về phòng, Phương Tri Hàn mới cảm giác được không khí có phần thoải mái hơn một chút.
Tô Cẩm đặt Sở Lâm lên ghế sô pha, lại lấy cốc nước ấm đưa cho Phương Tri Hàn: “Đại sư huynh của em là bị đánh bất tỉnh.”
Hai thầy trò liếc nhau, Phương Tri Hàn hiểu ngay lập tức.
Cậu cầm lấy cái ly thuỷ tinh, động tác dứt khoát không hề có chút nhẹ nhàng nào dội thẳng nước vào mặt Sở Lâm.
Vài giây sau, Sở Lâm ngồi bật dậy trên ghế sô pha: “A a a a, sư phụ! Có quỷ!”
Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Không sao rồi.”
Sở Lâm nhìn Tô Cẩm rồi lại nhìn Nguyên Cảnh đứng bên cạnh, lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh ta vỗ ngực: “Còn tốt còn tốt…”
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Anh nói lại tình huống lúc đó đi.”
Nguyên Cảnh lên tiếng.
“Lúc tôi đi vào nhà vệ sinh thì hết thảy đều bình thường, mãi đến khi tôi bước ra thì trước mắt tối sầm lại, cảm giác như mình gặp ảo giác. Sau đó, có thứ gì đó tấn công tôi nhưng có lẽ là bị lá bùa trên người tôi hoá giải.”
Anh vừa nói vừa sờ lá bùa trên người, lúc ấy anh có thể cảm giác được lá bùa trên người liên tục bỏng rát.
Đến lúc Nguyên Cảnh lấy lá bùa ra, chỉ thấy lá bùa trong lòng bàn tay anh trong nháy mắt biến thành tro tàn.
“Đây là…” Anh ngạc nhiên.
Tô Cẩm giải thích: “Đó là do lá bùa đã mất hết tác dụng. Trong trường hợp này, hẳn là nó đã ngăn cản công kích rất nghiêm trọng…”
Ánh mắt cô phức tạp nhìn Nguyên Cảnh.
Chẳng qua chỉ ngắn ngủi mấy phút mà lá bùa Hộ Mệnh của cô đưa đã hoá thành tro tàn…
Xem ra thứ đồ kia muốn mạng của Nguyên Cảnh. Hiện tại xem ra đối phương rất có thể đã chó cùng rứt giậu, rất bức thiết muốn giết chết Nguyên Cảnh!
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại nhìn về phía Sở Lâm: “Anh thì sao? Anh nhìn thấy gì?”
Sở Lâm ngượng ngùng nói: “Tôi không thấy gì hết, tôi vừa mới bước vào liền bị đánh bất tỉnh. Tôi đoán đối phương là cả một nhóm đến hành động.”
Mà mục đích của đối phương rất rõ ràng, cái bọn chúng muốn chính là mệnh của Nguyên Cảnh.
Cho nên lúc Sở Lâm bước vào, bọn chúng sợ phiền phức nên đánh anh ta ngất xỉu để phòng ngừa anh ta làm điều xấu, tất nhiên cũng có thể trực tiếp giết chết anh ta nhưng lúc đó tình huống quá khẩn cấp, đoán chừng bọn chúng không có quá nhiều thời gian chăm sóc Sở Lâm…
Tô Cẩm gật đầu: “Quả thật là một nhóm cùng ra tay.”
Lúc cô ở trong nhà vệ sinh đã giải quyết hai cái.
Hơn nữa lúc cô động thủ, cô có thể cảm giác được cái thứ bẩn thỉu kia không hề bị thương tổn gì trước đó.
Ánh mắt cô lạnh lùng bắt đầu phân tích: “Trước tiên phải có một con quỷ xui xẻo, thậm chí là nhiều con quỷ xui xẻo cùng tấn công Nguyên Cảnh cho đến khi bùa Hộ Mệnh của anh bị mất hết tác dụng, đồng thời, con quỷ xui xẻo này cũng sẽ bị bùa Hộ Mệnh làm tổn thương, nó dùng mạng sống của nó để vô hiệu hóa tấm bùa.
Đến khi hiệu quả của tấm bùa Hộ Mệnh gần như cạn kiệt thì mới có cơ hội để những thứ khác đến gần.”
Tuy nhiên vấn đề bây giờ là những thứ này dường như còn có thể che giấu một phần âm khí.
Khi cô ra tay, cô nhận thấy bọn chúng không giống với những lệ quỷ, oán quỷ mà cô đã từng gặp trước đây.
Theo lý mà nói, nếu như quỷ bình thường hoặc là tà vật thì từ chỗ của cô tới chỗ nhà vệ sinh, cô hoàn toàn có thể phát giác được có gì đó không ổn. Nhưng lúc đó cô không hề cảm giác được gì, ngay cả khi cô giải quyết con quỷ thứ hai thì âm khí cũng rất nhạt.
Hơn nữa, khi những thứ đó ra tay với Nguyên Cảnh thì hẳn phải có âm khí dao động mạnh mẽ mới phải, nhưng cô lại không hề cảm nhận được gì.
Điều này có nghĩa là những thứ xuất hiện hôm nay đều có thêm một điểm khác so với những lệ quỷ gặp được lúc trước: Giỏi che giấu âm khí!
Những thứ này còn giảo hoạt hơn cả những lệ quỷ cô gặp trước đây.
Tô Cẩm nhìn Nguyên Cảnh thật sâu: “Xem ra buổi tối hôm nay anh phải đi cùng với tôi rồi.”
Trong tình huống này, lúc nào cũng phải dẫn Nguyên Cảnh đi theo bên mình mới là tốt nhất, hơn nữa nếu để Nguyên Cảnh ở lại chỗ này cũng rất dễ khiến cho Sở Lâm và Phương Tri Hàn gặp phải nguy hiểm.
Đôi mắt Sở Lâm xoay vòng, chợt ý thức được một chuyện.
Anh ta đứng dậy, kéo Tô Cẩm vào một góc kín đáo rồi nhỏ giọng thầm thì: “Sư phụ, có phải có người muốn hại Nguyên Tam gia nên sư phụ mới luôn bảo vệ anh ta mọi nơi mọi lúc vậy không?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng thế.” Cô không hiểu lúc này Sở Lâm nói vậy là có ý gì.
Trước đó có người muốn động thủ với Nguyên Cảnh nhưng chưa bao giờ ra tay độc ác, mà bây giờ, hiển nhiên đối phương không còn kiên nhẫn nữa, không chờ được, cho nên mới ra tay nguy hiểm như vậy.
Sở Lâm có chút bất đắc dĩ, ôi, sư phụ thật đúng là không nhạy bén mà.
Ánh mắt anh ta lấp lóe, trịnh trọng nhắc nhở: “Mạng sống của Tam gia quý giá như vậy, mà thời gian của sư phụ cũng quý giá như vậy, loại chuyện bảo vệ chu đáo như thế này cần phải thu tiền mà! Lại thêm chuyện của anh ta không phải là chuyện bình thường, rất khó giải quyết, nói thế nào thì thù lao cũng phải tăng gấp đôi!”
Hôm nay suýt chút nữa Tam gia đã xảy ra chuyện!
Còn có anh ta cũng bị liên lụy nữa.
Tô Cẩm khẽ sửng sốt, nhịn không được quay đầu nhìn Nguyên Cảnh.
Sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại: “Lúc trước quỷ xui xẻo đầu tiên mà sư phụ gặp được chính là Nguyên Cảnh, bởi vì sư phụ không hiểu tình hình thị trường nên chỉ thu của anh ta hai trăm ngàn thôi. Sau này mỗi lần nghĩ đến chuyện này, vi sư lại cảm thấy cực kỳ đau lòng.”
Hai thầy trò Tô Cẩm và Sở Lâm liếc nhau.
Giây tiếp theo, Tô Cẩm nói: “Bây giờ, vi sư giao lại trọng trách vặt lông này cho anh!”
“Sư phụ, người yên tâm, tôi nhất định sẽ nhổ trụi con dê béo này!”
Nghe vậy, Tô Cẩm vẫn nhắc nhở một câu: “Kiềm chế một chút, dù sao quan hệ cũng được.”
Sở Lâm phối hợp gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Dù sao cũng đã thân quen với Tam gia như vậy rồi, vặt quá ác chắc chắn là không được, nhưng, Tam gia không thiếu tiền, hơn nữa còn là người hào phóng.
Chỉ cần sư phụ anh ta mở miệng, Tam gia tuyệt đối sẽ tự chủ động cung cấp lông dê cho anh ta.
Sau khi trao đổi với Tô Cẩm xong, Sở Lâm đi đến trước mặt Nguyên Cảnh, Nguyên Cảnh đánh giá Sở Lâm, vừa rồi hai thầy trò bọn họ ở sau lưng anh thì thầm, cũng không biết nói chuyện gì, còn có ánh mắt A Cẩm nhìn anh, cũng không đúng lắm.
Đầu tiên Sở Lâm ho nhẹ hai tiếng, sau đó ôm vai bá cổ như hai người anh em dẫn Nguyên Cảnh đi vài bước về một hướng khác.
“Tam gia, chuyện lần này anh gặp phải, thật sự là khó giải quyết!”
Nguyên Cảnh nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện vừa rồi, liên lụy đến cậu, thật ngại quá.”
“Ai, chúng ta đã thân quen như vậy rồi, nói cái gì mà liên lụy hay không liên lụy chứ? Chủ yếu là, có một câu nói rất hay, anh em ruột thịt phải tính toán rõ ràng, lúc anh họ tôi xảy ra chuyện, một đồng tôi cũng không thu thiếu, mà bây giờ… Tam gia anh cũng đi theo chúng tôi cả một đường, tình hình của Huyền Thanh quán còn có sư phụ tôi, đoán chừng anh so với tôi cũng hiểu rõ…”
Lời kế tiếp, Sở Lâm không cần nói thêm gì nữa, Nguyên Cảnh đã biết ý tứ của anh ta.
Đáy mắt Nguyên Cảnh nhiễm lên mấy phần ý cười nhạt: “Tôi hiểu rồi.”
Loại chuyện tốt đưa tiền cho A Cẩm này cuối cùng đã đến phiên anh rồi.
Nguyên Cảnh ý tứ sâu xa nhìn Sở Lâm: “Cũng không cần cậu báo giá, tôi đưa trực tiếp cho A Cẩm.”
Sau đó, Nguyên Cảnh trực tiếp đi về phía Tô Cẩm, Tô Cẩm vô ý thức lui lại một bước, cũng chính là… Có một chút chột dạ.
Chờ chút, không đúng!
Cô vặt lông dê… A không đúng, cô lấy tiền là chuyện đúng, cô cây ngay không sợ chết đứng!
Tô Cẩm hùng hồn bước một bước nhỏ về phía trước.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Nguyên Cảnh cười lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Tô Cẩm, đây là thứ anh đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.
Tô Cẩm hơi kinh ngạc, sảng khoái dứt khoát như vậy sao?
Có điều nghĩ đến cũng phải, dù sao Nguyên Cảnh cũng tính là người rất hào phóng.
Tô Cẩm nhận tấm thẻ, đã nghe Nguyên Cảnh khẽ nói: “Mật khẩu đợi lát nữa tôi sẽ nói cho cô biết, tiền bên trong, đã bao gồm các loại chi phí lần này, tin rằng A Cẩm sẽ hài lòng.”
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn Sở Lâm, cô có chút tò mò không biết Sở Lâm vặt bao nhiêu.
Đối với chuyện này, Sở Lâm hoàn toàn không biết gì cả, anh ta cũng không biết Nguyên Cảnh định cho sư phụ bao nhiêu tiền.
Nguyên Cảnh lại nói: “Trước đó đã gây ra thêm không ít phiền phức cho A Cẩm, hơn nữa A Cẩm đã giúp tôi rất nhiều, còn có chuyện lần này, nguy hiểm như vậy, về tình về lý, tôi cũng nên chủ động đưa tiền giao cho A Cẩm.”
Tô Cẩm nghe Nguyên Cảnh nói, chỉ cảm thấy rất hưởng thụ, cô chỉ thích khách hàng chủ động lại hào phóng!
Hơn nữa không đề cập tới chuyện giảm giá, còn không cần để cho cô khó xử.
“Anh khách khí rồi… Đều là chuyện tôi nên làm.” Tô Cẩm khách sáo vài câu, mặt mày hớn hở, liên đới tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Sau đó.
Tô Cẩm lại gọi Sở Lâm còn có Phương Tri Hàn, không yên lòng dặn dò mấy câu.
“Vi sư phải ra ngoài một chuyến, xét thấy chuyện xảy ra chạng vạng tối, mặc dù hai người không phải mục tiêu của những người xấu kia, nhưng vẫn phải cẩn thận nhiều hơn, tôi đưa bùa cho hai người đều phải mang theo bên người.
Tôi đã suy nghĩ rồi, nếu đối phương có thể sử dụng chiến đấu tập thể để tiêu hao hiệu quả của bùa Hộ Mệnh, vậy chúng ta cũng có thể chuẩn bị thêm một ít bùa Hộ Mệnh.
Hai người các anh, mỗi người đều thêm mấy chục lá bùa, bùa Hộ Mệnh có thể bảo vệ các anh an toàn, bùa Thiên Lôi có thể phát ra công kích.
Cho dù là đêm nay hay là về sau, những lá bùa này đối với sư phụ mà nói, đều không quan trọng, hơn nữa muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, gặp chuyện thì cứ việc ném bùa, quan trọng nhất chính là hai người đều phải bảo vệ tốt chính mình.”
“Sư phụ yên tâm, chúng tôi sẽ không để cho bản thân mình bị thương.” Sở Lâm nghiêm túc nói, mặc kệ là hiện tại hay là sau này, anh ta đều sẽ nhớ kỹ lời sư phụ.
“Được.” Trước khi Tô Cẩm đi, lại bố trí một lá bùa trong căn phòng khách sạn.
...
Một nơi nào đó ở vùng ngoại ô Kinh Thành.
Người đàn ông mặc áo đen nhìn con rối quỷ run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, khắp khuôn mặt là sự thịnh nộ.
“Ta chuyên tâm nuôi dưỡng các ngươi lâu như vậy, chính là vì để các ngươi giết chết Nguyên Cảnh, thế mà bây giờ ngươi lại nói với ta, chỉ có một mình ngươi trốn thoát? Nguyên Cảnh còn sống khỏe re? Anh ta chỉ là một người bình thường, chẳng lẽ còn có thể có tường đồng vách sắt! !”
Con rối quỷ thận trọng giải thích: “Tôn sứ, trên thân người kia có lá bùa rất lợi hại, chúng tôi quả thực cũng tiến hành y theo kế hoạch của ngài, giai đoạn đầu cũng cũng rất thuận lợi, chọn trước mấy đứa thực lực không tệ đi lên chịu chết, triệt tiêu linh khí của lá bùa trên người anh ta, sau đó lại nhân cơ hội ra tay lấy tính mạng anh ta.
Vốn dĩ đã sắp thành công, lại đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ tuổi…”
Con rối quỷ không dám nói tiếp nữa.
Bởi vì sứ giả hắc y đã giận không kiềm chế được.
Sứ giả gần như phát điên giận dữ mắng chửi Tô Cẩm, mắng một lúc lâu, anh ta mới dừng lại, thở hồng hộc nhìn chằm chằm con rối quỷ đang quỳ ở đó.
“Vậy còn ngươi? Có bị phát hiện hay không?”
Nghe vậy, con rối quỷ nhẹ nhàng thở ra: “Tôn sứ yên tâm, tôi không bị phát hiện, kỹ năng của tôi chính là trợ giúp những đồng loại kia che giấu âm khí tốt hơn, lúc ấy tôi cách ở rất xa, xem xét sự việc không đúng, lập tức chạy.”
Về phần những thứ khác… Đều tan thành mây khói.
Sứ giả nhắm mắt lại, nhịn không được đưa tay day trán: “Bỏ đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Tô Cẩm làm hỏng việc của ta!”
Anh ta cố gắng hết sức trấn an chính mình, nhưng vẫn tức giận, nghĩ lại cũng có thể khiến cho anh ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng chỉ thiếu chút nữa!
Anh ta mưu đồ lâu như vậy, thậm chí đã tính tất cả các khả năng.
Nhưng kết quả vẫn thất bại.
Đầu tiên là lợi dụng kỹ năng che giấu âm khí của con rối quỷ này, lại tìm kiếm cơ hội Nguyên Cảnh ở một mình, sau đó mấy con quỷ có thực lực không tầm thường, đồng thời động thủ, triệt tiêu lá bùa, vào thời khắc mấu chốt, giết chết Nguyên Cảnh… Có thể nói, kế hoạch này không có kẽ hở nào.
Phải biết là, anh ta vì để gom góp quân cờ trong kế hoạch này, con rối quỷ và mấy con quỷ có thực lực không tệ kia, anh ta đã bỏ ra thời gian hơn một năm! !
Vốn dĩ những quân cờ này, cũng là vì chuẩn bị cho chuyện khác, cũng bởi vì Tô Cẩm, làm hại anh ta không thể không thay đổi kế hoạch, dùng mấy con quỷ này trên người Nguyên Cảnh! Nhưng cuối cùng, vẫn bị quấy nhiễu!
Sứ giả hít sâu một hơi.
Sau vài giây, anh ta chật vật kéo ra một nụ cười, anh ta ra hiệu cho con rối quỷ đứng dậy: “Chuyện lần này, không trách ngươi, ngươi đi xuống trước đi, có việc ta sẽ phái ngươi.”
Dứt lời, con rối quỷ rời đi.
Sứ giả nhìn bóng con quỷ kia, đáy mắt tràn đầy u ám.
Anh ta bỏ ra thời gian hơn một năm, mới luyện ra được mấy con quỷ như thế, Tô Cẩm vừa ra tay, chỉ còn lại một con rối quỷ.
Cũng may đây là con rối quỷ có kỹ năng anh ta coi trọng nhất.
Không sao, chỉ cần kỹ năng che giấu âm khí vẫn còn, anh ta sẽ có thể lại tìm được cơ hội khác…
Sau đó Tô Cẩm lòng vòng một lượt, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc, cũng đang di chuyển lung tung ở vùng ngoại thành.
Tô Cẩm liếc nhìn Nguyên Cảnh, trong đầu hai người đồng thời xuất hiện một dấu chấm hỏi: “?”
Người phía trước mặc đồ đạo sĩ, chính là Tiết đạo trưởng đã chia tay bọn họ vào ban ngày.
Hai người hơi suy tư, lập tức ý thức được có thể ban ngày Tiết đạo trưởng đã nghe thấy Tiểu Thiến nhắc đến vùng ngoại thành, cho nên buổi tối muốn đến chỗ này nhìn xem có tình huống lạ gì xuất hiện hay không.
Tô Cẩm thở dài thật nhẹ.
Tiết đạo trưởng người này, một chút cũng không sợ, có những việc ông ta thực sự có can đảm!
Có điều vì để phòng ngừa Tiết đạo trưởng hành động một mình, gặp phải nguy hiểm hoặc là bứt dây động rừng, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đi sang, dự định chào hỏi ông ta.
Tô Cẩm và Nguyên Cảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiết đạo trưởng, Tiết đạo trưởng bị dọa giật mình một cái.
Đợi lúc ông ta thấy rõ người trước mắt là ai, vô ý thức khẽ vỗ lên trái tim nhỏ của chính mình: “Ai u, hóa ra là Tô quán chủ…” Hù chết ông ta rồi.
Ông ta còn tưởng rằng gặp yêu ma quỷ quái gì?
Tiết đạo trưởng rất nhanh đã kịp phản ứng: “Tô quán chủ, cô cũng là bởi vì cô gái Tiểu Thiến kia nói đến vùng ngoại thành, cho nên mới tới nơi này thẩm tra một phen sao?”
Ban ngày sau khi ông ta và Tô quán chủ tách nhau ra, càng nghĩ càng thấy lạ.
Suy đi ngẫm lại một phen, chỉ một mình tới chỗ này xem xét, ông ta suy nghĩ, nếu như tình trạng mất hồn như cô gái kia không cẩn thận xuất hiện, thì cũng thôi đi, nhưng nếu như chỗ này có vấn đề, vậy thì mang ý nghĩa sau này khả năng còn sẽ có người khác bị hại.
Tô Cẩm không lộ ra quá nhiều tin tức, chỉ khẽ nói: “Vùng ngoại thành này dính dáng đến một chuyện khác, vừa vặn Tiểu Thiến cũng nhắc đến chỗ này.”
Hai chuyện đều chỉ cùng một địa chỉ.
Nơi này chắc chắn có vấn đề.
Tiết đạo trưởng sững sờ, trong phút chốc đã hiểu ý Tô Cẩm, xem ra chuyến này, phải cẩn thận nhiều hơn.
Không đợi Tiết đạo trưởng nói chuyện, Tô Cẩm nhắc nhở nói: “Tiết đạo trưởng, chuyện này thật ra ông không cần đi vào để liên lụy, bây giờ đi về vẫn còn kịp.”
Nghe xong lời này, Tiết đạo trưởng không vui.
“Tô quán chủ, tôi không phải người tham sống sợ chết, nếu thật sự chết trên đường, vậy cũng xem như không uổng đời này.” Huống chi, mỗi một lần đều xử lý những chuyện không bình thường, đều mang ý nghĩa nguy hiểm, sinh tử, bọn họ là người tu đạo, sớm đã nghĩ thoáng.
Đáy mắt Tô Cẩm nhiễm ý cười nhợt nhạt, nếu như có thêm mấy người không sợ sống chết như Tiết đạo trưởng, nói không chừng Huyền Môn cũng không trở nên thất bại nhanh như vậy.
“Vậy làm phiền Tiết đạo trưởng đi theo sau tôi, nếu có chuyện, không cần vội vã hành động.” Tô Cẩm bình tĩnh nói.
Đồng thời đưa cho Tiết đạo trưởng một lá bùa Dịch Chuyển và một lá bùa Thiên Lôi.
“Đây là bùa Dịch Chuyển và bùa Thiên Lôi, thời khắc nguy cấp, có thể sử dụng.” Tô Cẩm nói xong cũng đi lên phía trước.
Tiết đạo trưởng cầm hai lá bùa, trên mặt tràn đầy kích động, sau khi kích động lại giấu trong lòng sự phức tạp và mừng rỡ.
Tô quán chủ đối với ông ta… Cũng quá tốt rồi?
Lá bùa quý giá như vậy thế mà tiện tay đã cho ông ta?
Thật cảm động!
Tiết đạo trưởng đỏ mắt đuổi theo Tô Cẩm, nếu không phải mình là người của Tam Thanh quán, ông ta thật sự muốn chuyển hướng đầu quân cho Huyền Thanh quán!
Ba người đi về phía trước một lúc, đột nhiên Tô Cẩm dừng bước, ánh mắt cô rơi vào mảnh đất trống cách đó không xa, thần sắc lạnh lùng lấy ra một lá bùa, chỉ thấy lá bùa kia lướt thật nhanh về một hướng cách đó không xa, rất nhanh, lá bùa lại quay lại, nhẹ nhàng rơi vào trong tay Tô Cẩm.
Chu sa trên lá bùa nhiễm một tầng hắc khí mờ nhạt, đầu ngón tay Tô Cẩm khẽ nhúc nhích, lá bùa hóa thành tro tàn.
Đáy mắt Tô Cẩm xẹt qua chút ý vị không tốt, bất chợt, lại bị ý chí nóng lòng muốn thử thay thế.
“Lần này, thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn…”
Vừa rồi sợi hắc khí trên lá bùa này, chính là mùi vị mà cô quen thuộc — cấm thuật Thiên Uyên.
Sắp xếp địa điểm dưới lòng đất ở vùng ngoại thành, không thể không nói, vẫn rất biết tránh?
Cũng không biết lần này, rơi vào trong tay cô sẽ là thứ gì!
Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Tiết đạo trưởng còn có Nguyên Cảnh, cô nhẹ giọng nói: “Hai người trước tiên trốn ở đây, tôi đi tìm hiểu tình hình một chút.”
“Thế nhưng…” Tiết đạo trưởng vừa mở miệng, đã bị Tô Cẩm nhanh chóng ngắt lời: “Một mình tôi lại càng dễ hành động.”
Dứt lời, Tô Cẩm nhanh chóng bày một trận pháp xung quanh Nguyên Cảnh và Tiết đạo trưởng: “Có trận pháp này lại thêm lá bùa, có thể giúp hai người tạm thời ẩn thân.”
Nguyên Cảnh thấp giọng nói: “A Cẩm cẩn thận, chú ý an toàn.”
Tiết đạo trưởng khiếp sợ nhìn Nguyên Cảnh: “Tam gia? Cậu không khuyên giải ngăn cản sao?”
Nguyên Cảnh nhìn bóng dáng Tô Cẩm rời đi, thở dài thật sâu: “Không khuyên nổi, hơn nữa, chúng ta đúng như lời A Cẩm nói, là thứ vướng víu, không phải giúp đỡ.”
Tiết đạo trưởng không kịp đề phòng bị đâm mạnh cho một đao, ông ta căm giận bất bình phản bác: “Tôi còn lâu mới vướng víu, tôi, tôi cũng có thể giúp một tay!” Về phần vị Nguyên Tam gia này, một người ngoài nghề, làm sao lại không biết ngại mà nói ông ta vướng víu… Ông ta cũng đã tu đạo rất nhiều năm rồi!
Nguyên Cảnh không nói gì, vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống tại chỗ.
Dáng vẻ bình tĩnh này, khiến cho Tiết đạo trưởng có chút không biết nói sao: “Sao cậu còn ngồi xuống nghỉ ngơi? Đợi lát nữa Tô quán chủ tìm hiểu xong tình hình, chúng ta vẫn phải thương nghị cùng nhau nữa!”
Nguyên Cảnh nhìn thật sâu vào mắt Tiết đạo trưởng, ánh mắt kia dường như là đang chê chỉ số thông minh của Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng: “?”
Nguyên Cảnh thản nhiên nói: “Ông cho rằng A Cẩm tìm hiểu xong tình hình sẽ còn trở về sao?”
“Cậu có ý tứ gì?” Tiết đạo trưởng có chút mờ mịt, đáy lòng bỗng nhiên hiện lên một suy đoán: “Cậu nói là…”
Nguyên Cảnh gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Cẩm rời đi: “Sau khi cô ấy giải quyết xong chuyện ở nơi đó, mới có thể trở về.”
“Thế nhưng Tô quán chủ còn cho tôi lá bùa, chẳng lẽ không phải để cho tôi cùng với cô ấy kề vai chiến đấu sao?” Tiết đạo trưởng nói ra sự nghi ngờ.
Nguyên Cảnh: “... Đó là sợ chúng ta ở chỗ này gặp phải nguy hiểm, cho ông bùa trước, để ông phòng thân mà thôi.”
Tiết đạo trưởng trầm mặc.
Tiết đạo trưởng tự bế rồi.
Tốt xấu gì ông ta cũng sống nhiều năm như vậy, kết quả gặp phải chuyện nguy hiểm, lại phải để một cô gái còn quá trẻ xông pha phía trước?
Mặc dù thực lực của Tô quán chủ không tầm thường, nhưng ông ta vẫn cảm thấy bản thân mình thật phế vật.
Tiết đạo trưởng có chút khổ sở.
Nguyên Cảnh nhìn Tiết đạo trưởng đột nhiên hậm hực, giống như là biết đang suy nghĩ điều gì, đưa tay khẽ vỗ vai Tiết đạo trưởng, loại hậm hực đau lòng này, anh hiểu…
Dù sao lúc anh ở chung với A Cẩm, dưới tình huống bình thường, cũng không có cơ hội cho anh xuất thủ, thậm chí còn phải để A Cẩm phân tâm bảo vệ anh.
Hai người vướng víu đối mặt trong nháy mắt đó, đều cảm nhận được sự đau lòng của đối phương.
Tiết đạo trưởng nhịn không được ôm lấy Nguyên Cảnh: “...”
Đại khái đây chính là hai người vướng víu sưởi ấm lẫn nhau.
Đã không thể làm trợ thủ, vậy bọn họ vẫn là không nên cản trở, ngoan ngoãn ở đây ngồi chờ Tô quán chủ trở về là được, Tiết đạo trưởng rất nhanh đã nghĩ thông suốt.
Ông ta không cần làm đồng đội ngu ngốc, chạy tới tặng đầu người liên lụy đến Tô quán chủ.
Ông ta rất có giác ngộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận