Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 446: Nó còn muốn mặt Tô Cẩm 2

Lục Chi Vận chưa trở về phòng ngủ, mà chính là trở về phòng để quần áo, phòng để quần áo này xung quanh toàn là gương, vừa vặn có thể cho cô ta thưởng thức được thân hình của mình một cách hoàn mỹ.
Cô ta đứng trước gương xoay một vòng, trên gương mặt dịu dàng tràn đầy vui vẻ.
Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt mình, cô ta đi về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa mình và tấm gương.
Cô ta đứng trước tấm gương, thưởng thức gương mặt này một cách tỉ mỉ.
Trong giây lát, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Gương mặt này, quả thực rất đẹp, thế nhưng, hình như mình lại vừa ý khuôn mặt của cô Tô kia.”
Âm cuối thé lên, mang theo vài phần bi thương và tiếc hận.
Ngay sau đó, cô ta lại giơ tay lên, cẩn thận nhìn một chút cổ tay của ‘Chính mình’: “Cổ tay này, thật đúng là mảnh khảnh, coi như là thật sự được xưng là mềm mại không xương.”
“Cô Tô kia có câu nói quả thực rất đúng, thân thể này khung người đẹp, hoàn toàn chính xác được người ưa thích, trời sinh chính là mỹ nhân từ trong trứng.”
Cô ta lầm bầm lầu bầu nói xong, giống như cảm khái, lại như vui vẻ.
“Cũng không uổng công mình tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng tìm được thân thể này.”
“Thể xác hoàn mỹ, khung người lại cực tốt.” Vốn dĩ tất cả đều rất hoàn mỹ, cô ấy cũng rất hài lòng, nhưng, hết lần này tới lần khác vừa rồi lại nhìn thấy cô Tô kia.
Gương mặt kia tinh xảo xuất chúng, lại có khí tức một chút không nhiễm bụi trần, chỉ liếc một chút, cô ta đã động tâm rồi.
Rất nhanh, cô ta đã quyết định chủ ý.
Nếu như đã coi trọng thể xác của Lục Chi Vận này rồi, không bằng lại muốn mặt Tô Cẩm, hai loại cộng lại, xong đẹp đến mức tận cùng…
‘Lục Chi Vận’ xác định ý nghĩ, cô ta nhìn người trong gương, nhịn không được che miệng cười khẽ.
Vận khí của cô ta, thật là tốt!
Đồ tốt, cô ta đều gặp được.
Chỉ là, cô ta phải suy nghĩ một chút, làm thế nào để lấy được mặt Tô Cẩm.
Nghe những người kia của Lục gia xưng hô, cô Tô này, hình như còn là người tu đạo.
Có điều chuyện này cũng không sao, dưới cái nhìn của cô ta, cô gái còn nhỏ tuổi như vậy, rõ ràng chính là giả danh lừa bịp, cho dù thật sự có chút bản lĩnh, cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Giống như trong phòng khách vừa rồi, Tô Cẩm kia, không phải là không nhìn ra cô ta chiếm cứ thân thể của Lục Chi Vận hay sao?
Cho nên ấy à, những người tu đạo này, đều là những kẻ lừa đảo ngụy trang, nào có mấy người là thật sự có bản lĩnh?
Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô ta càng tốt hơn rồi.
...
Mấy người Tô Cẩm về thẳng khách sạn, không đợi Sở Lâm nói chuyện, cô đã trực tiếp nói: “Mấy người ở lại khách sạn, tôi tự mình đi giải quyết.”
Sở Lâm sửng sốt vài giây: “Sư phụ? Người không dẫn theo tôi đi cùng để tăng kinh nghiệm sao?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Thứ bám vào trên người Lục tiểu thư, giảo hoạt hung ác, mấy người vẫn là không nên lộ diện.”
Sở Lâm chỉ cho rằng ý của sư phụ là lo lắng bọn họ gặp nguy hiểm, nên cũng không nghĩ nhiều: “Vậy chúng tôi ở đây đợi sư phụ trở về.”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Yên tâm, việc này rất dễ giải quyết.”
Dứt lời, Tô Cẩm dùng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Sở Lâm đứng tại chỗ, có chút mờ mịt, anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, kinh ngạc hỏi: “Anh nói xem, nếu việc này dễ giải quyết, vì sao không cho chúng ta lộ diện chứ?”
Nguyên Cảnh lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Lần này, anh cũng không đoán ra được.
Tô Cẩm lặng yên một không tiếng động về lại Lục gia, cô không trực tiếp đi tìm Lục Chi Vận, mà chính là vào phòng Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh nhìn thấy Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ! Anh ta biết Tô quán chủ sẽ trở lại, chỉ là không nghĩ tới, quay lại nhanh như vậy.
Anh ta kích động chạy đến trước mặt Tô Cẩm, há hốc mồm, lại không dám lên tiếng, sợ giọng mình quá lớn, làm hỏng chuyện của Tô Cẩm
Tô Cẩm tiện tay ném ra một lá bùa, ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu vào trong phòng của Lục Chi Ninh, rất nhanh đã tạo thành một tầng trong suốt bảo hộ: “Anh muốn nói cái gì thì cứ nói đi, sẽ không bị thứ bên ngoài nghe thấy.”
Tô Cẩm sửng sốt một giây, sau đó chính là tràn đầy ý cười, cô hài lòng vỗ vai Lục Chi Ninh: “Trẻ con dễ dạy!” Thật sự là một đồng bọn hợp tác rất tốt.
Cô còn chưa bắt đầu động thủ, Lục Nhị thiếu gia đã chuẩn bị xong thù lao.
Ai, đây thật sự là đưa tiền vào trong tay cô!
Vẻ mặt Tô Cẩm tươi cười ra hiệu cho Lục Chi Ninh ngồi xuống nói, dù sao cũng là khách hàng lớn, đứng đó mệt nhọc.
Lục Chi Ninh trông mong nhìn sang Tô Cẩm: “Chị gái tôi sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tô Cẩm trả lời: “Không sao, có tôi ở đây, đợi lát nữa sẽ tóm cái thứ đồ chơi làm loạn kia.”
Lục Chi Ninh thở dài, nhịn không được truy hỏi: “Tô quán chủ, cô nói xem chị gái tôi trúng tà từ lúc nào?”
Lúc này Lục Chi Ninh dường như bắt đầu mở mạch suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không đúng, trước đó lúc anh ta lên lầu gọi người, rõ ràng không có ai trả lời, hơn nữa anh ta cũng đã tìm kiếm trong phòng ngủ và phòng để quần áo một lần, kết quả mấy phút sau, chị ấy lại tự mình đi từ trên lầu xuống?
Anh ta đoán, rất có thể xảy ra vấn đề chính là từ khi đó.
Anh ta vừa nói ra suy đoán của chính mình, Tô Cẩm lập tức gật nhẹ đầu: “Gần như chính là khi đó.”
Lục Chi Ninh kinh hãi.
“Nói cách khác, người ăn cơm cùng chúng ta, không phải chị gái tôi… Mà chính là…”
Tô Cẩm gật đầu lần nữa.
Ánh mắt Lục Chi Ninh run rẩy, hơi lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan tràn đến toàn thân: “Tôi, thế mà tôi ăn cơm cùng với cô ta? Còn đối mặt với cô ta… hu hu hu…”
Mạng của anh ta, cũng quá khổ rồi?
Hơn nữa lúc ấy anh ta ngồi cùng với Lục Chi Vận, khoảng cách rất gần, ngộ nhỡ thứ kia đột nhiên nổi điên lên, chẳng phải là có thể cắn chết anh ta à?
Lục Chi Ninh nghĩ mà sợ sờ lên cổ của mình.
Tô Cẩm dở khóc dở cười: “Anh sợ cái gì? Nó có nhanh, có thể nhanh hơn được tôi sao?”
Có Tô Cẩm cô ở đây, tà vật có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ!
Lục Chi Ninh nghe thấy lời Tô Cẩm, nhẹ nhàng thở ra: “Cũng phải, có Tô quán chủ ở đây mà.” Mặc dù có đôi khi, gặp phải những việc này, sau đó ý thức của anh ta sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới Tô Cẩm, anh ta lại không còn sợ như vậy nữa, không biết từ khi nào, Tô Cẩm trong lòng anh ta, đã trở thành sự tồn tại đáng tin cậy.
...
Cùng lúc đó, Lục Chi Vận ở trong phòng ngủ.
Nó đang soi gương vẽ lông mày, thỉnh thoảng đánh giá một phen: “Gương mặt này thật ra cũng rất ý vị, thảo nào tên là Lục Chi Vận, tên vẫn rất phù hợp.”
Nó nhíu mày: “Trước tiên cứ chịu đựng dùng tạm đã.”
Rất nhanh, nó đặt bút vẽ mày xuống, trong gương, khuôn mặt nó được trang điểm tinh xảo, chiếc sườn xám càng tôn lên vẻ dịu dàng xinh đẹp của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận