Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 893: Trích máu nhận chủ 2
Ngay sau đó, Sở Lâm cầm roi, vung nhẹ một cái.
Ngay lập tức, một tiếng đổ vỡ ầm rầm vang khắp phòng khách.
Nụ cười trên mặt Tô Cẩm thu liễm lại vài phần, hai người khác thì bất ngờ và sốc nhìn Sở Lâm.
Sở Lâm cầm roi, nhìn cảnh trước mắt, chỉ thấy bàn trà đang bày ra trước mặt bị roi chém thành hai nửa.
Anh ta có thể rất chắc chắn mình không có bản lĩnh này.
Cho nên đây rõ ràng là sức mạnh của roi Tỏa Hồn!
Sở Lâm run rẩy nâng cây roi lên, anh ta ngơ ngác quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, uy lực của nó lớn quá…”
Tô Cẩm nghiêm mặt nghiêm túc nói: “Đồ đệ thân yêu, tính sổ rõ ràng, anh nhớ đền tiền bàn trà cho khách sạn.”
Haiz, đại đồ đệ nhà cô, một roi nhẹ tênh đã chém đứt bàn trà thành hai nửa, đúng là…khiến người ta ưu thương, bàn trà tốt biết bao, sợ là phải đền không ít tiền.
Tô Cẩm sầu muộn vài giây, lại bắt đầu nghiêm nghị nhìn Sở Lâm.
“Roi Tỏa Hồn không bài xích anh?”
Sở Lâm cầm roi, bày ra dáng vẻ muốn thử.
“Không thì tôi thử thêm cái nữa?” Cảm giác này thật sự quá đã.
Tô Cẩm hơi nghĩ ngợi, nhìn phòng khách, đây quả thực không phải nơi luyện tay lý tưởng: “Tôi dẫn anh đến chỗ khác luyện tay.”
Nếu đánh hỏng đồ ở đây, đều phải đền tiền.
Tô Cẩm đánh tiếng với Nguyên Cảnh và Phất Trần đạo nhân, sau đó dẫn Sở Lâm rời khỏi đây.
Sau khi hai người biến mất tại chỗ, Nguyên Cảnh và Phất Trần đạo nhân nhìn nhau, một ánh nhìn, bỗng nhiên nhìn ra vài phần đồng cảm, hai người họ đều có chút xíu buồn bã.
Nguyên Cảnh thở dài thườn thượt, chung quy anh vẫn không có đất dụng võ.
Sở Lâm đã sắp nghịch tập rồi, mà anh…vẫn là một phế vật ngoài tiền ra, không có gì hết.
…
Tô Cẩm dẫn Sở Lâm tới địa bàn của hiệp hội Đạo Môn, nơi này đã là phế tích, có hư hại hơn nữa cũng không thể hư hại tới đâu.
“Anh thử thêm lần nữa đi.”
Tô Cẩm dứt lời, Sở Lâm ngập tràn tự tin vung ra một roi.
Lần này roi Tỏa Hồn dường như không hợp tác lắm, mềm nhũn không có động tĩnh gì.
Sở Lâm sốc nặng nhìn roi Tỏa Hồn: “A…Vừa nãy đánh hỏng bàn trà, lẽ nào là ảo giác của tôi?”
Tô Cẩm dùng ánh mắt âm u nhìn roi Tỏa Hồn: “Anh tiếp tục.”
Nghe vậy, Sở Lâm ngoan ngoãn tiếp tục vung roi, nhưng vẫn không thể tạo ra uy lực như lần đầu tiên.
Sở Lâm hơi thất vọng: “Sư phụ, đồ nhi khiến người thất vọng rồi…”
“Không có gì thất vọng với không thất vọng cả, chẳng qua là roi không nghe lời thôi, khi lần đầu tiên anh vung roi, vượt ngoài mong đợi, mấy lần tiếp theo, tuy không tạo ra uy lực nên có, nhưng từ đầu tới cuối nó đều không kháng cự anh.”
Tô Cẩm suy đoán và giải thích tình hình: “Cây roi này, dù sao cũng là pháp khí thượng đẳng, có linh tính của mình.
Có thể nó không muốn nhận anh làm chủ, nhưng có một số chuyện đã sớm được định sẵn rồi.”
Sở Lâm hiểu ý của sư phụ: “Ồ, tôi hiểu rồi, cây roi này chê tôi không có linh lực, cho nên khúc sau khi tôi vung roi, nó cố ý giả chết…”
Tô Cẩm gật đầu khẳng định lời anh ta nói: “Không sai.”
Đây là một cây roi có suy nghĩ của riêng mình.
Sở Lâm giống như ý thức được gì đó, anh ta vừa muốn lên tiếng, roi Tỏa Hồn bỗng nhiên giãy giụa từ trong tay anh ta.
Nhưng roi Tỏa Hồn không chạy mà tự xoay vòng bên cạnh Sở Lâm.
Sau khi xoay vài vòng, đuôi roi tự động chui vào lòng bàn tay Sở Lâm, cọ tới cọ lui vào đầu ngón tay anh ta.
Ý cười nơi đáy mắt Tô Cẩm càng đậm: “Nó muốn trích máu nhận chủ.”
Sở Lâm kinh ngạc nhìn roi trên người: “Nó chê bai tôi lề mề, tự động thủ nhận chủ sao?”
“Chắc vậy…” Tô Cẩm bất lực trả lời.
Vận khí của đại đồ đệ thật sự rất tốt, xem ra sau này cô cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn của Sở Lâm nữa rồi.
Có roi Tỏa Hồn trong tay, người bình thường đều không phải đối thủ của anh ta.
Đây có được coi là có được pháp khí thượng đẳng, một bước lên trời không?
Ngoài vui mừng, Tô Cẩm lại dặn dò vài câu: “Cho dù có pháp khí thượng đẳng, gặp chuyện cũng không thể ỷ mạnh, trừ phi là thời khắc quan trọng, nếu không đừng nên dễ dàng lấy roi Tỏa Hồn này ra thì hơn, tránh bị người khác dòm ngó.”
Người bình thường thì không dám dòm ngó, nhưng đoán chừng Hiên Viên Lê sẽ không chịu để yên.
Tô Cẩm nói xong, lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
Cô và Sở Lâm nhìn nhau: “Tôi làm thế này có được tính là cướp đồ của Hiên Viên Lê không? Sau đó chiếm làm của riêng?”
Sở Lâm: “Chắc là tôi cướp…”
Dù sao thì chủ nhân mà roi Tỏa Hồn nhận là anh ta.
Hai sư đồ hơi lúng túng nhìn cây roi trên tay.
Tô Cẩm trầm tư một hồi: “Chủ nhân tiền nhiệm của loại pháp khí thượng đẳng này đã sớm qua đời hoặc thăng thiên, sau đó chúng chính là pháp khí vô chủ, về mặt lý luận, cũng không thể coi là vật sở hữu riêng của Hiên Viên Lê, bởi vì nó có linh tính có thể tự nhận chủ.”
Nếu Hiên Viên Lê đã không được coi là chủ nhân của nó, vậy thì cứ thế này đi.
Roi đã tự trích máu nhận chủ rồi, cô còn có thể làm thế nào?
Lẽ nào cô còn có thể trả lại cho Hiên Viên Lê sao? Vậy chắc chắn là không thể nào…
*
Sau đó, Tô Cẩm lại đưa Sở Lâm quay về khách sạn.
Cô sắp xếp đơn giản chuyện tiếp theo, sau đó một mình rời khỏi khách sạn, tới Tam Thanh quán.
Tiết đạo trưởng vẫn cần linh lực của cô phụ trợ.
Ngoài Tiết đạo trưởng, Tô Cẩm còn bảo Tam Thanh quán chủ đón mấy đệ tử bị hủy gân mạch tới Tam Thanh quán, sắp xếp họ ở chung với nhau, như vậy, khi cô chữa trị cũng tiện hơn.
Đợi chữa trị xong những người này, Tô Cẩm có hơi mệt mỏi.
Tam Thanh quán chủ ở một bên khẽ thở dài: “Tô quán chủ, cô nghỉ ngơi một chút đã.”
Có đôi lúc, ông ấy thậm chí cảm thấy những lão già như ông ấy có hơi quá đáng, chuyện gì cũng để Tô quán chủ gánh, mà chuyện họ có thể làm lại cực kỳ ít ỏi.
“Tôi không sao.” Tô Cẩm dùng ánh mắt ấm áp lướt qua những đệ tử hôn mê kia: “Đợi tới ngày mai, tôi sẽ tới chuyến nữa, có lẽ họ không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Tô Cẩm đã nghe quá nhiều lời cảm ơn rồi.
Hơn nữa cô và Tam Thanh quán chủ cũng đều là người quen, nếu đã là người quen, Tô Cẩm vô cùng thản nhiên thu một khoản phí chữa trị.
Đây là tiền cô hao tổn linh lực kiếm được, tiền này phải thu!
…
Mà một bên khác.
Trong khách sạn, Sở Lâm đang ôm roi Tỏa Hồn bảo bối của anh ta khoe khoang đủ kiểu.
Bỗng dưng, trên hành lang đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ, đối phương mặc váy đỏ, chỉ một giây, Sở Lâm liền ý thức được đối phương là ai.
“Hiên Viên Lê?”
Hiên Viên Lê nhìn chằm chằm roi Tỏa Hồn trên tay Sở Lâm: “Nếu đã biết tôi là ai, vậy thì trả roi của tôi lại cho tôi!”
Vốn dĩ cô ta muốn nhân lúc Tô Cẩm không có ở đây, tới đây bắt một người về, dùng để ép Tô Cẩm giao ra roi Tỏa Hồn của cô ta, không ngờ cô ta vừa vào đây đã nhìn thấy roi Tỏa Hồn của cô ta bị một người đàn ông không có chút linh lực nào cầm!
“Hiên Viên tiểu thư, thực sự xin lỗi, chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ cướp đoạt pháp khí của cô, nhưng…cây roi này của cô, nó mặt dày, nó cứ quấn lấy tôi, cưỡng chế lấy máu của tôi, sau đó nhận tôi làm chủ, tôi cũng không thể từ chối được!”
Tuy nói ra lời này rất giống một tên tra nam, nhưng quả thực lời anh ta nói là sự thật.
Hiên Viên Lê vô cùng tức giận: “Anh nói bậy cái gì! Đây là pháp khí thượng đẳng, căn bản không thể nào nhận một người không có chút linh lực nào làm chủ được!”
Cô ta nói xong liền tấn công Sở Lâm, nhưng lại không ngờ roi Tỏa Hồn lại từ trong tay Sở Lâm bay vụt ra, đối đầu với cô ta…đây rõ ràng là hành vi bảo vệ chủ.
Hiên Viên Lê bị roi Tỏa Hồn đánh một roi, người sắp đần ra.
Cô ta vốn dĩ đã trọng thương, lại hộc thêm một ngụm máu tươi, sau đó chật vật bỏ chạy khỏi khách sạn.
Sở Lâm đứng ở đó, phấn khởi ôm roi của anh ta.
Aooo, anh ta tuyên bố, sau này roi Tỏa Hồn này chính là mạng của anh ta!
Sau khi Hiên Viên Lê chạy thoát, lập tức liên lạc với gia chủ của Hiên Viên gia, cũng là ông nội của cô ta.
“Ông nội, roi Tỏa Hồn của cháu nhận chủ rồi…” Cô ta ấm ức khóc nấc.
Đối phương lại không kịp phản ứng lại: “Cái gì? Roi Tỏa Hồn nhận chủ rồi? Đây đúng là chuyện tốt, Tiểu Lê, cháu chính là hi vọng của Hiên Viên gia chúng ta…”
Hiên Viên Lê ngượng ngập vài giây, chậm rãi giải thích: “Không phải, nó nhận người khác làm chủ nhân! Là Tô Cẩm đó đã cướp roi Tỏa Hồn của cháu, nếu không roi Tỏa Hồn nhất định sẽ nhận cháu làm chủ!”
Sau cú sốc, Hiên Viên gia chủ lại do dự một lúc, có hơi rối rắm trả lời cô ta: “Tiểu Lê, roi Tỏa Hồn ở trên tay cháu mấy năm trời cũng không nhận chủ, vừa rơi vào tay người khác đã nhận chủ rồi…điều này chỉ có thể chứng tỏ cháu và roi Tỏa Hồn không có duyên phận.”
Tuy nói điều này không phù hợp lắm, có hơi nhói lòng, nhưng quả thực là sự thật.
Loại pháp khí thượng đẳng này đều có linh tính, nó không muốn lựa chọn Hiên Viên Lê, mà chọn người khác, đây chính là duyên phận đã định sẵn trong kiếp số.
“Nếu roi Tỏa Hồn đã nhận chủ, vậy cháu bồi dưỡng quan hệ tốt với chủ nhân của roi Tỏa Hồn là được rồi.” Hiên Viên gia chủ khuyên vài câu.
Khuyên xong ông ta lại truy hỏi: “Phải rồi, có phải roi nhận cô gái tên Tô Cẩm đó làm chủ không? Chủ nhân mà roi Tỏa Hồn nhìn trúng, có lẽ là một người có duyên tâm tính kiên định…”
Hiên Viên gia chủ không hề hay biết mình đang điên cuồng chọc vào ổ kiến lửa của Hiên Viên Lê.
Ông ta chỉ cảm thấy, người có thể hủy trận pháp ở Quỷ Cốc Sơn, chắc chắn là một nhân vật.
Hiên Viên Lê tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô ta nghiến răng, trực tiếp bóp nát bùa Truyền Tin.
Ông nội thật quá đáng! Cô ta không được an ủi từ chỗ ông ta đã đành, cô ta lại còn nghe ra vài phần vui mừng từ trong giọng nói của ông nội?
“???” Việc này có gì đáng để vui mừng?
Đồ của cô ta bị cướp, thế này có gì vui mừng?
Hiên Viên Lê nhất thời tức không chịu nổi, suýt chút ngất xỉu.
Hiên Viên gia chủ nhìn bùa Truyền Tin trong tay mình bỗng tối đi, ông ta hơi ngạc nhiên: “Tốc độ của Tiểu Lê nhanh quá rồi nhỉ? Con bé nhanh như vậy đã đi bồi dưỡng tình cảm với chủ nhân roi Tỏa Hồn rồi sao?”
Thế này cũng tốt, có thêm một người bạn, tốt cho mình.
Cũng có thể để Tiểu Lê tiếp xúc nhiều hơn với người ở ngoại giới.
Hiên Viên gia chủ vô cùng hài lòng, xem ra lần này Hiên Viên Lê ra ngoài vẫn có thu hoạch rất lớn.
Sau này, khi Hiên Viên gia chủ biết Hiên Viên Lê thu hoạch được một lô kẻ thù, suýt chút tức chết, ông ta bảo Hiên Viên Lê đi bồi dưỡng quan hệ, cô ta thì hay, lại bồi dưỡng phần “quan hệ” này thành thù hận!
Một roi đánh lui Hiên Viên Lê! Có thể nói là anh vũ!
Phương Tri Hạc mặt không cảm xúc gật đầu phụ họa, Nguyên Cảnh ứng phó qua loa vài câu.
Phất Trần đạo nhân là người phối hợp nhất, đáy mắt toàn là người trẻ thật ưu tú, và tôi rất đánh giá cao cậu, tiền đồ vô lượng…
Tô Cẩm nhìn cảnh này lập tức bật cười.
“Hiên Viên Lê tới gây sự?” Cô cười đi tới.
Sở Lâm lấy roi Tỏa Hồn của anh ta ra, tỏ vẻ muốn được khen kể lại chuyện mình đã đánh lui Hiên Viên Lê!
Tuy anh ta dựa vào sức mạnh của roi Tỏa Hồn, nhưng anh ta không rút lui khi gặp phải kẻ địch, anh ta dũng cảm đứng ra, chiến đấu với kẻ địch!
Tinh thần này, anh ta cảm thấy rất đáng khâm phục.
Tô Cẩm phối hợp khen Sở Lâm một lúc, dù sao thì đại đồ đệ quả thực rất ưu tú.
Sau đó, Tô Cẩm lại lặng lẽ an ủi Nguyên Cảnh vài câu: “Anh cũng đừng nghĩ nhiều, đợi tôi nghiên cứu xong trận pháp là có thể cướp tử vân của anh về, tới lúc đó, anh sẽ ưu tú hơn nổi bật hơn.”
Trên người anh không có tử vân, có một chút sức mạnh và khí vận, giống như bị ràng buộc vậy.
Ngược lại Nguyên Cảnh rất nhìn thoáng: “A Cẩm quan tâm tôi, tôi đã rất vui rồi.”
A Cẩm đã biết quan tâm anh rồi, anh còn có thể có gì không hài lòng?
*
Tô Cẩm tính toán sau khi Hiên Viên Lê liên tục thất bại, có lẽ sẽ ngơi nghỉ vài ngày.
Mà cô, cũng phải nhân thời điểm này, giải quyết chuyện của Tiết Cố trước.
Chuyện của Tiết Cố rất dễ giải quyết, không phải chuyện to tát gì.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm đi thang máy tới đại sảnh khách sạn, quả nhiên, Tiết Cố đang ngồi ở khu nghỉ ngơi trong đại sảnh đợi cô.
Khi nhìn thấy cô xuất hiện, rõ ràng Tiết Cố đã ngẩn ra, sau đó trong con ngươi tràn ra vui mừng vô hạn.
Anh ta đứng bật dậy, vội vàng chạy về phía Tô Cẩm.
“Tô quán chủ!” Anh ta gọi to một tiếng, trong giọng nói toàn là sợ hãi và thiết tha.
Tô Cẩm quan sát tướng mặt của Tiết Cố một chút: “Đừng lo lắng, tử kiếp đã qua, tiếp theo chỉ cần tìm ra con quỷ nước đó là được.”
Cơ thể Tiết Cố run lên, quả nhiên có quỷ sao?
Ánh mắt anh ta chớp lóe, ngoài ảo não, hơn hết là thấy may mắn.
“Ơn cứu mạng của Tô quán chủ, Tiết Cố suốt đời khó quên!” Anh ta chắp tay cảm ơn, lời nói chân thành.
Đối với loại chuyện này, Tô Cẩm luôn rất thẳng thắn: “Tiết thiếu gia không cần như vậy, chỉ cần trả cho tôi thù lao xứng đáng là được, anh có thể hiểu là thu tiền của người, trừ nạn thay người.”
Tiết Cố cười: “Tô quán chủ thẳng thắn, thù lao là nên mà!”
Tô Cẩm nghĩ một chút, quyết định dẫn Sở Lâm theo, dù sao thì bây giờ đại đồ đệ cũng là người có pháp khí rồi, sau này sớm muộn cũng phải tiến vào hàng ngũ bắt quỷ này.
Nhân bây giờ, tích lũy cho anh ta thêm chút kinh nghiệm.
…
Ba người trực tiếp tới cái hồ, nơi Tiết Cố gặp nạn.
Có lẽ là bởi vì Tiết Cố xảy ra chuyện, hôm nay khi họ tới, nhân viên công tác quản rất nghiêm.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tiết Cố, không quá muốn để anh ta vào, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, cuối cùng sau khi Tiết Cố nhiều lần nhấn mạnh, và có một nhân viên công tác đi cùng, họ mới được cho vào.
Tô Cẩm vừa đi vào liền nhíu mày hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Các anh đã mời đại sư rồi?”
Nhân viên công tác thở dài: “Thực ra là do cha của Tiết thiếu gia, Tiết tiên sinh mời tới.”
Anh ta vừa nói xong, họ nhìn thấy phía xa xa có đại sư ở đó nhảy qua nhảy lại.
Tiết Cố rất ngạc nhiên: “Rõ ràng cha tôi không tin tôi…”
Sao còn mời đại sư tới?
Anh ta ngại ngùng xin lỗi Tô Cẩm.
Tô Cẩm cũng không để ý: “Không sao, chúng ta tới xem thử.”
Tô Cẩm nhìn anh ta một cái: “Tôi cảm thấy anh nói có lý.”
Không phải họ lấy lòng tiểu nhân suy đoán, thực sự là…vị đại sư ở gần đó nhảy không có chút kỹ thuật nào.
Tiết đạo trưởng nhảy còn đẹp hơn ông ta.
Mấy người đi tới liền nhìn thấy trên đất còn bày biện không ít trái cây làm đồ cúng.
Cha Tiết ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Cố, trên mặt tỏ vẻ không tán đồng: “Ai cho con tới đây? Đi về mau!”
“Con đã mời cao nhân tới giải quyết chuyện này rồi.” Tiết Cố nghiêm túc nói, ánh mắt không nhịn được rơi lên người đại sư ở phía sau cha Tiết.
Vị đại sư này trông có vẻ…thật sự không đáng tin!
Cha Tiết nhìn Tiết Cố, lại nhìn hai người trẻ bên cạnh, một nam một nữ, trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn Tiết Cố.
Cao nhân trẻ như thế này?
Cha Tiết bất lực khuyên anh ta: “Được rồi, cha biết con lo lắng chuyện này, nhưng cha nói rồi, cha sẽ giải quyết, con mau chóng quay về, đừng nhúng tay vào.”
Tiết Cố nhìn ra thái độ của cha mình: “Con biết cha cảm thấy Tô quán chủ còn trẻ, không giống đại sư, nhưng Tô quán chủ thật sự rất lợi hại! Tối ngày hôm đó, con dựa vào danh thiếp Tô quán chủ cho, mới thoát chết!”
Lời vừa dứt, vị đại sư đó ghé tới: “Không phải ai cũng có thể làm đại sư đâu. Tiết tiên sinh, lúc tôi làm phép kỵ nhất là bị cắt ngang, như vậy dễ ảnh hưởng hiệu quả làm phép.”
Nét mặt cha Tiết nghiêm lại, quở trách Tiết Cố: “Đi về!”
Tiết Cố quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đại sư đó.
“Nếu ông đã lợi hại như thế, vậy ông nói, rốt cuộc tôi đã gặp phải cái gì? Vì sao xảy ra chuyện?” Thái độ của Tiết Cố có hơi hùng hổ.
Sắc mặt đại sư sầm lại: “Tiết tiên sinh, thái độ này của cậu ta…không tốt lắm nhỉ.”
Cha Tiết đang muốn quở trách Tiết Cố, lúc này Sở Lâm lên tiếng nói: “Đại sư lợi hại như vậy, là đạo trưởng của Tam Thanh quán?”
Nét mặt đại sư khựng lại, sau đó đáp một tiếng: “Tại hạ chính là người của Tam Thanh quán!”
Sở Lâm cười híp mắt nhìn vị đại sư giả này: “Vậy thật trùng hợp, quan hệ của chúng tôi và Tam Thanh quán được coi là khá tốt, sao tôi chưa từng gặp ông nhỉ?”
Đại sư ý thức được mình rơi vào bẫy, vội vàng phản bác nói: “Khéo thật, tôi cũng chưa từng nhìn thấy cậu ở Tam Thanh quán!”
Tô Cẩm giơ tay đặt lên vai Sở Lâm, kéo anh ta lùi lại.
Đồng thời, cô chỉ đồ cúng trên đất: “Trái cây trên đất mất một quả rồi.”
Sở Lâm ể một tiếng, cố ý nói: “Xem ra con quỷ này rất lợi hại, ban ngày ban mặt còn dám ăn đồ cúng.”
“Nói vậy là không đúng, dù sao số hoa quả này vốn dĩ là chuẩn bị cho nó, nó muốn ăn, cứ tự nhiên ăn thôi.” Tô Cẩm nhàn nhạt nói.
Đại sư bị ngữ khí của hai người họ dọa đến run rẩy, vội vàng quát: “Các người đừng hòng giả thần giả quỷ!”
“Vốn dĩ có quỷ mà, vì sao còn phải giả thần giả quỷ? Đầu óc của ông có phải có vấn đề không?” Sở Lâm chê bai đáp trả một câu: “Ở đây nhiều trái cây như thế, lại chỉ thiếu một cái chuối, xem ra đối phương rất thích chuối.”
Sắc mặt đại sư đen như đít nồi, không biết có phải bởi vì hai người này một xướng một ca không, ông ta bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh có hơi thấp.
Cha Tiết lại nghiêm túc nhìn trái cây trên đất thơ thẫn: “…” Lúc còn sống, quả thực người đó thích ăn chuối.
Ông ta vốn tưởng nói như vậy có thể hù dọa đối phương bỏ đi.
Nhưng lại không ngờ, đối phương xắn tay áo lên, tỏ vẻ muốn thử/
Sở Lâm hăng hái nói với Tô Cẩm: “Sư phụ, có thể để tôi thử không!” Bây giờ anh ta là người có pháp khí rồi!
Tô Cẩm nhàn nhạt cười: “Có thể thử, nhưng anh chú ý một chút, đừng xuống tay nặng quá.”
Uy lực của roi Tỏa Hồn không phải thứ mà pháp khí bình thường có thể sánh được.
Sở Lâm trịnh trọng gật đầu: “Sư phụ yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn!”
Anh ta nhất định sẽ cẩn thận giữ lại cái mạng quỷ cho con quỷ đó!
Sở Lâm nói xong liền đi tới bờ hồ, anh ta quan sát xung quanh một lúc, sau đó lấy roi Tỏa Hồn của mình ra, tuy anh ta không nhìn thấy con quỷ đó, nhưng anh ta cũng có phương thức độc đáo của mình.
Một giây sau, Sở Lâm cầm roi, quất một cái về phía bờ hồ, sau đó lại quất mấy roi ở xung quanh.
Tô Cẩm trầm mặc quay mặt đi: “…” Không hổ là đại đồ đệ nhà cô, không nhìn thấy quỷ liền dùng roi đánh bừa, dù sao thì con quỷ đó ở ngay quanh đây, sẽ có cơ hội chó ngáp phải ruồi thôi.
Vị đại sư bên cạnh không nhịn được lên tiếng cười nhạo: “Cậu cho rằng cậu đang biểu diễn múa roi à?”
Ngay sau đó, Sở Lâm bông nhiên cảm thấy bên trái có chút động tĩnh, anh ta trở tay vung lên, chỉ nghe bên trái truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
Đồng thời, dần dần có một thứ đen xì hiện ra thân hình.
Nó sống dở chết dở ngã trên đất.
Sở Lâm hơi chột dạ: “Chắc không phải là chết rồi chứ?”
“Không tới mức đó, xem ra vẫn còn nửa cái mạng.” Tô Cẩm bình thản nói: “Vừa rồi sao anh biết nó ở phía bên trái?”
Sở Lâm ngại ngùng trả lời: “Tôi cảm thấy bên trái có chút động tĩnh nhỏ.”
Tô Cẩm gật đầu: “Rất tốt.” Xem ra sau khi đại đồ đệ có roi Tỏa Hồn, năng lực của bản thân cũng nâng cao mấy phần.
Sở Lâm được khen, đắc ý chỉ con quỷ trên đất đó: “Đại sư, đây là quỷ ông cần.”
Anh ta vừa nói xong liền nhìn thấy đại sư mặt mày tái mét lùi lại.
Hai cha con Tiết gia cũng nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách với nó.
Sở Lâm luôn thích làm việc thiện, vừa nhìn thấy biểu cảm của đại sư, lập tức đi tới bắt lấy cánh tay của đại sư: “Ây da, đại sư ông đừng sợ, tôi biết ông chưa từng gặp quỷ, nhưng ai không có lần đầu chứ?”
“Vừa hay lần này gặp nó thử, ông cũng có thể mở mang nhãn giới!” Sở Lâm vui vẻ nói, mình đúng là một người tốt!
Anh ta sắp bị hành động này của mình làm cho cảm động phát khóc!
Chỉ là anh ta còn chưa khóc, sao đại sư đã khóc trước rồi?
Sở Lâm thở dài phổ cập kiến thức cho ông ta: “Muốn làm đại sư, gặp quỷ chính là bước đầu tiên, ông vừa mới gặp một con quỷ đã sợ phát khóc rồi? Ông thế này còn muốn làm đại sư?”
Đại sư giả khóc giàn giụa nước mắt, cũng không quan tâm quá nhiều, lập tức bắt đầu thống khổ xin tha.
“Tôi chỉ là một đại sư giả, các người mới là đại sư thật, cầu xin cậu tha cho tôi đi! Tôi chỉ là muốn kiếm chút tiền công…”
Sở Lâm phi một tiếng: “Lừa gạt khắp nơi ông còn không biết ngại nói mình kiếm tiền công? Lời này, ông nên nói với khách hàng của ông thì hơn!”
Anh ta trở tay ném đại sư giả tới trước mặt cha Tiết.
Sắc mặt cha Tiết liên tục thay đổi, ông ta đá đại sư giả ra, áy náy xin lỗi Tô Cẩm và Sở Lâm.
Tô Cẩm không trả lời lời xin lỗi của ông ta, ra hiệu cha Tiết nhìn con quỷ đó, trên người nó ướt nhẹp toàn là nước, lúc này đang thu mình ở đó không dám lên tiếng.
Cha Tiết không dám đi tới, ông ta đứng chung với Tiết Cố, không ai dám đi lên.
Tô Cẩm lại nói: “Ông biết nó, kiếp nạn này của Tiết Cố, nói đơn giản có chút xíu liên quan với ông, có một số lời, nói rõ ràng vẫn tốt hơn.”
Cha Tiết liên tục thở dài.
Ông ta buông Tiết Cố ra, đi lên hai bước, Tiết Cố lo lắng muốn đi theo.
“Yên tâm, bảo vệ sự an toàn của khách hàng là việc tôi nên làm.” Tô Cẩm trấn an hai người.
Cha Tiết rầu rĩ đi tới gần con quỷ đó: “Người anh em, anh lại làm gì đây? Con trai tôi với anh không thù không oán, anh đừng hại nó!”
Quỷ nước chậm rãi ngẩng đầu lên, trên người mang theo vài phần oán khí.
“Là mày, đều là tại mày!” Giọng nói thê lương rất chói tai, cha Tiết nghe xong rất khó chịu.
Tô Cẩm vung tay lên, loại cảm giác khó chịu đó lập tức biến mất.
Cha Tiết nói cảm ơn, sau đó lý luận với con quỷ nước đó: “Công ty anh phá sản cũng không liên quan tới tôi, tôi cũng không hại anh, anh không thể bởi vì tôi không cho anh vay tiền, anh liền báo thù con trai tôi được!”
Cha Tiết buồn bã muốn chết.
Quỷ nước lại giống như bị chọc trúng chỗ đau, suýt chút nhảy cẫng lên: “Chúng ta làm anh em mười mấy năm, anh nói không cho mượn là không cho mượn! Rõ ràng là anh ác độc vô tình trước, vậy thì không thể trách tôi tìm tới con trai anh!”
Lúc này Tiết Cố cũng mơ hồ nhận ra đối phương là ai.
Nó là bạn của cha anh ta, trước đây khi tổ chức tang lễ, cha còn đi dự, nhưng không cho anh ta đi theo.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không rõ lắm.
Trong mơ hồ, Tiết Cố giống như nghĩ tới gì đó.
“Cho nên, ông ấy chết trong cái hồ này?” Tiết Cố hơi chấn kinh.
Cha Tiết thở dài, kể lại tình huống đại khái, thực ra là công ty của người bạn này xảy ra vấn đề tiền vốn, bạn tìm ông ta mượn tiền, nhưng số tiền đó quá lớn, ông ta nhất thời không lấy ra được.
Cộng thêm trước đây người bạn đó đã lấp không ít tiền vào trong hạng mục đầu tư, căn bản không phải là một hạng mục tốt, còn đầu tư nữa cũng chỉ sẽ khiến bạn ông ta thiệt hại hơn mà thôi.
Cá nhân ông ta không kiến nghị tiếp tục rót tiền vào trong, chi bằng cắt lỗ kịp thời.
Sau đó hai người liền có tranh chấp.
Người bạn cảm thấy ông ta vô tình vô nghĩa…
Sau đó nữa chính là người bạn không vay được tiền, hạng mục bị ép dừng giữa chừng, kéo cả công ty sụp đổ, sau khi công ty phá sản, người bạn nghĩ không thông, lại chạy tới cái hồ này tự vẫn.
Trước khi chết, còn gửi di thư cho ông ta, trách ông ta không chịu giúp đỡ bạn bè.
Cho dù cha Tiết đã báo công an kịp thời nhưng cũng không thể cứu được người, đối với việc này, cha Tiết có hơi suy sụp: “…”
Một là ông ta thật sự không có tiền cho vay, hai là hạng mục này vốn dĩ có vấn đề.
Rõ ràng là đối phương tự mình đi vào ngõ cụt.
Nhưng người đã chết rồi, ông ta còn có thể nói gì?
Cha Tiết cũng không dám đề cập chuyện này với Tiết Cố, nhưng không ngờ người bạn thành quỷ này lại nhắm vào con trai ông ta.
Còn suýt chút hại con trai ông ta…
Cha Tiết vừa nghĩ tới con trai suýt chút xảy ra chuyện, ông ta vừa tức vừa hận: “Anh sờ lương tâm của mình xem, những năm qua, tôi có chỗ nào có lỗi với anh không?”
Người bạn quỷ nước quay đầu, không muốn để ý tới cha Tiết.
Trên người nó rõ ràng đang tỏa ra oán khí, nó hận cha Tiết, cũng oán cha Tiết, cho nên nó cố tình chọn địa điểm tự vẫn ở cái hồ này.
Mà bây giờ khiến cho cả cái hồ này cũng nhiễm oán khí theo.
Tô Cẩm ôn tồn nhắc nhở: “Nó đã là quỷ nước, trên người oán khí nặng nề, không thể tiêu tan, cho dù ông có lý luận thế nào, chắc nó cũng sẽ không cảm thấy nó đã làm sai gì, hơn nữa, mặc kệ là khi còn sống hay sau khi chết, nó đều hận ông.”
Ông ta ngơ người, có hơi luống cuống và mơ hồ.
Rất nhanh, cha Tiết lùi lại một bước, ông ta sững sờ quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Không quay lại được nữa sao?”
Lời của cha Tiết không đầu không đuôi, nhưng Tô Cẩm lại nghe hiểu: “Trừ phi oán khí trên người nó tiêu tan, nếu không nó sẽ luôn hận ông, thậm chí cảm xúc sẽ ngày càng kịch liệt.”
Khiến một con quỷ nước ngập tràn oán khí khôi phục trạng thái tỉnh táo khi còn sống, đó là một chuyện rất khó.
Hơn nữa con quỷ nước này, lúc còn sống cũng đã sớm hận Tiết gia rồi, nếu không sao có thể chọn tự sát ở nơi cha Tiết thường xuyên câu cá?
Không phải là ôm hi vọng, hi vọng có một ngày có thể kéo cha Tiết xuống nước sao?
Mà kết quả cũng quả thực suýt chút hại chết đứa con trai quan trọng nhất của cha Tiết.
Cha Tiết nhìn chằm chằm người bạn quỷ nước, lúc này, hận ý trong mắt người bạn quỷ nước gần như có thể giết người.
Cha Tiết nghiêm túc nói: “Tôi sẽ thường xuyên tiếp tế cho người nhà của anh, anh cứ yên tâm đi đi.”
Quỷ nước: “Phi, giả nhân giả nghĩa!”
Dứt lời, cha Tiết quay đầu cầu cứu Tô Cẩm: “Dám hỏi Tô quán chủ, phải xử lý nó như thế nào mới có thể giúp tôi không còn lo lắng về sau…”
Ông ta để ý bạn bè, nhưng ông ta không ngốc.
Đã sắp xuống tay với con trai ông ta rồi, nếu không xử lý ổn thỏa, khó đảm bảo sẽ không có lần sau…
Tô Cẩm cười khẽ một tiếng: “Dĩ nhiên là đưa nó tới nơi nó nên tới.”
“Nó có oán khí, không thể nán lại nhân gian, tôi sẽ đưa nó tới địa phủ.” Tô Cẩm sợ hai cha con Tiết gia nghĩ nhiều, cô lại giải thích một câu.
“Vậy sau khi anh ấy tới địa phủ, sẽ không quay trở lại nữa chứ?” Cha Tiết truy hỏi.
Rõ ràng là rất không yên tâm về người bạn quỷ nước này.
“Yên tâm, sau khi tới địa phủ, nó sẽ tiếp nhận thẩm phán, nó suýt chút hại chết người, sẽ chịu trừng phạt tương ứng, sau khi trừng phạt kết thúc, nó sẽ được đưa đi đầu thai.”
Giọng nói của Tô Cẩm nhạt nhòa giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Hai cha con Tiết gia cuối cùng cũng yên tâm, đừng quay lại là được…
Sau đó, Tô Cẩm tiện tay ném con quỷ nước đó vào địa phủ, trong chớp mắt, quỷ nước biến mất khỏi bờ hồ.
Hôm nay cũng là một ngày tặng thành tích sự nghiệp cho địa phủ!
Tiễn quỷ nước xong, Tô Cẩm lại ném ra một lá bùa, trừ khử sạch oán khí còn sót lại trong cái hồ này, như vậy mới coi như kết thúc.
Tô Cẩm thả lỏng: “Tiết tiên sinh, sau này ông có thể tiếp tục câu cá ở đây rồi, sau này cái hồ này đều sẽ sạch sẽ trong veo, sẽ không xuất hiện bất cứ bất thường gì nữa.”
Cha Tiết vội vàng nói cảm ơn.
Lần này nếu không phải có Tô quán chủ, sợ là thật sự tiêu đời rồi.
Ông ta cũng không ngờ đại sư mình vất vả tìm tới lại là một kẻ lừa đảo giang hồ! Hơn nữa ông ta còn suýt chút coi cao nhân thật sự là lừa đảo…
Đối với sự ngượng ngùng của cha Tiết, Tô Cẩm không quá để ý, dù sao thì cô cũng không phải lần đầu bị người khác hiểu lầm là lừa đảo, cô đã sớm quen rồi.
Tô Cẩm vô cùng thẳng thắn nhìn Tiết Cố: “Tiết thiếu gia khi nào tiện thanh toán thù lao?”
Tiết Cố hồi thần, lập tức tươi cười gật đầu: “Bây giờ tiện! Tô quán chủ đợi chút, tôi sẽ chuyển khoản ngay!”
Tô Cẩm: Cô thích kiểu khách hàng sòng phẳng này!
Tiết Cố sảng khoái thanh toán với Sở Lâm, để bày tỏ thành ý, Sở Lâm lại tặng thêm cho hai cha con này hai lá bùa Hộ Mệnh.
Sau đó, hai sư đồ nhấc bước muốn rời đi.
Lúc này, Tiết Cố dè dặt đuổi theo: “Tô quán chủ, có tiện cho tôi thêm tấm danh thiếp không? Coi như lưu lại một phương thức liên lạc…”
Tô Cẩm và Sở Lâm đồng thời dừng bước lại.
Ánh mắt hai người nhìn Tiết Cố có hơi cạn lời.
Lưu lại phương thức liên lạc của họ? Là cảm thấy sau này mình vẫn sẽ có phiền phức gì nữa sao?
“Nhưng nếu người anh quen biết có chuyện, anh có thể giới thiệu họ tìm tôi.” Tô Cẩm bỗng nhiên lại vui vẻ cười: “Bói toán xem tướng, bắt quỷ, phong thủy, tôi đều được.”
Sở Lâm rất có mắt nhìn đưa tới một tấm danh thiếp: “Tiết thiếu gia, tạm biệt.”
Tiết Cố nhận danh thiếp, mãn nguyện cất vào trong ngực, bỗng dưng, cha Tiết đột nhiên quở trách anh ta một câu: “Ây da, con ngơ ra đó làm gì? Con không biết tiễn hai vị cao nhân về sao? Lẽ nào muốn họ tự bắt xe về!”
Tiết Cố phản ứng lại: “Đúng ha!”
Khi họ tới, là anh ta lái xe chở tới.
Vậy bây giờ anh ta đứng ở đó, Tô quán chủ bọn họ về kiểu gì?
Tiết Cố vội vàng đuổi theo, nhưng lại không ngờ vừa chạy được mấy bước, anh ta còn chưa kêu thành tiếng đã nhìn thấy Tô Cẩm và Sở Lâm ở phía trước bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Tiết Cố: “…”
Không hổ là cao nhân trong truyền thuyết!
Anh ta thẫn thờ quay lại: “Không, không cần con đưa…”
Cha Tiết ngạc nhiên: “Con đang nói gì? Lẽ nào Tô quán chủ còn biết bay đi?”
Tiết Cố gật đầu: “Hình như quả thực biết bay.”
Hai cha con đồng thời rơi vào trầm mặc…
Tô Cẩm dẫn Tiết Lâm dịch chuyển về khách sạn, ngoài vui vẻ, Sở Lâm lại có chút phiền muộn, rốt cuộc khi nào mình mới có thể giống như nhị sư đệ, có thể một mình sử dụng bùa Dịch Chuyển?
Tới nay mình vẫn phải dựa vào sư phụ mới có thể trải nghiệm được niềm vui dịch chuyển, rất buồn.
Tô Cẩm nhìn anh ta một cái: “Anh cố gắng học hành, tôi đi nói chuyện với Tri Hạc.”
Thực ra Tô Cẩm lo lắng vấn đề tâm thái của nhị đồ đệ.
Dù sao thì Tri Hạc có được Thất Tinh Kiếm trước, nhưng cho tới nay, Thất Tinh Kiếm vẫn ở trạng thái kiếm mẻ, không có phản ứng dư thừa nào.
Tô Cẩm vừa lên tiếng, Phương Tri Hạc liền cười: “Sư phụ yên tâm, loại chuyện này cũng chú trọng một cơ duyên, tôi vẫn chưa tới mức bị ảnh hưởng, hơn nữa đại sư huynh có thể có pháp khí phòng thân, chúng ta cũng có thể giảm bớt lo lắng.”
Phương Tri Hạc nhìn rất thoáng, Tô Cẩm rất hài lòng.
Các đồ đệ đều khiến cô rất yên tâm!
*
Trong trang viên nào đó, Hiên Viên Lê đang ngồi ở đó nổi cáu.
Người ở bên cạnh cô ta lần lượt không dám thở mạnh, sợ mình bất cẩn trở thành pháo hôi.
Nhưng chính vào lúc này, có người tới nhà xin gặp.
Ngoài thấy lạ, Hiên Viên Lê còn có hơi kinh ngạc: “Mời người vào, tôi phải xem thử người tới là ai!”
Ngay cả Tô Cẩm cũng không tìm được nơi ẩn thân của cô ta, bây giờ lại có người dám tới cửa xin gặp?
Rất nhanh, người đó được dẫn tới trước mặt Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê liếc nhìn đối phương, lại là một phế vật không có bản lĩnh gì! Cô ta vung tay lên, đối phương bị sức mạnh của cô ta ép quỳ xuống.
“Anh là ai?”
Đối phương sợ hãi trước sức mạnh của Hiên Viên Lê, thấp thỏm nói: “Tôi là ai không quan trọng, chuyện quan trọng nhất là tôi có kế sách hiến cho cô.”
“Ồ? Hiến kế sách cho tôi? Một phế vật như anh có thể có kế sách gì?” Hiên Viên Lê khinh thường hất cao cằm.
“Bởi vì chúng ta có chung kẻ thù – Tô Cẩm!”
Người đó vừa dứt lời, bị Hiên Viên Lê đánh cho một chưởng: “Bắt anh ta lại cho tôi, thẩm vấn kỹ càng! Tôi phải xem xem, ai có thủ đoạn thu thập tài liệu mạnh như thế!”
Mới bao lâu chứ? Thế mà lại có người biết cô ta và Tô Cẩm là kẻ thù? Hơn nữa còn có thể tìm được nơi ẩn thân của cô ta?
Lúc này anh ta đã ý thức được đối phương là nhân vật lợi hại, nhân vật như thế này, anh ta không thể đắc tội.
Anh ta lần lượt khai hết chuyện mình biết ra: “Tôi họ Chu, vốn dĩ là tổ trưởng của tiểu tổ đặc biệt, sau đó bởi vì Tô Cẩm, tôi không được coi trọng ở tiểu tổ đặc biệt!”
Ngay cả lợi ích mà vốn dĩ cấp trên từng hứa hẹn với anh ta cũng bởi vì anh ta không thể chiêu mộ Tô Cẩm vào tiểu tổ đặc biệt mà hủy bỏ.
Hơn nữa những người đó còn cảm thấy là bởi vì anh ta đã đắc tội Tô Cẩm, cho nên Tô Cẩm không muốn dính dáng tới tiểu tổ đặc biệt, thế nên bây giờ hoàn cảnh của anh ta ở tiểu tổ đặc biệt vô cùng gian nan.
Sự đàn áp của cấp trên, sự trào phúng của đồng nghiệp, những điều này đều châm ngòi ngọn lửa trong lòng anh ta ngày càng lớn mạnh.
Hiên Viên Lê nhìn người đang quỳ dưới đất, đáy mắt hiện ra vài phần hứng thú: “Vậy anh nói thử, anh tìm được tới chỗ này bằng cách nào?”
Tổ trưởng Chu lập tức lấy ra một bức thư đang giấu trong ngực mình ra: “Là có người truyền một bức thư cho tôi, bảo tôi làm theo lời trong thư.”
Hiên Viên Lê nhận lấy bức thư đó, đọc kỹ một lượt.
Ngoài họ ra, quả thực còn có người thứ ba.
Người ẩn nấp phía sau này bảo tổ trưởng Chu tới tìm mình, chỉ nói địa chỉ của cô ta và một kế sách.
Hiên Viên Lê cầm bức thư đó, thử cảm nhận khí tức còn lưu lại của đối phương, nhưng không bắt được gì…
Cô ta thoáng suy nghĩ vài giây, lạnh giọng nói: “Tôi trước giờ không hợp tác với ai cả.”
Tổ trưởng Chu ngẩn người: “Nhưng, nhưng cô không phải cũng có thù với Tô Cẩm sao? Hơn nữa kế sách trên bức thư này thực sự khiến người ta rung động…”
Hiên Viên Lê nhìn anh ta một cái: “Bên trên bức thư này không nói thân phận của tôi, anh không biết tôi là ai, cũng bình thường. Anh chỉ cần biết kiểu thiên chi kiêu nữ giống như tôi, người muốn hiến kế nhiều vô số!”
Cô ta dứt lời, tổ trưởng Chu liền hiểu ý của cô ta.
“Tôi nguyện ý cống hiến chút sức mọn cho cô!” Anh ta nói dứt khoát lưu loát.
Hiên Viên Lê khinh bỉ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, vậy sau này anh ngoan ngoãn làm một con chó dưới chân tôi.”
Người này trung thành hay không, cô ta không quan tâm, dù sao cái cô ta cần chẳng qua là một tia giá trị lợi dụng của anh ta thôi!
…
Ngày hôm sau.
Tô Cẩm tới Tam Thanh quán như bình thường, cô phải chữa trị gân mạch cho Tiết đạo trưởng và các đệ tử khác.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc thì tiếp tục với bài học của họ, gần như mọi thứ trông có vẻ đều bình thường và suôn sẻ như thế.
Tô Cẩm ôn tồn bàn luận với Tam Thanh quán chủ: “Tôi chữa trị cho họ lần nữa, gân mạch của họ sẽ không còn gì đáng ngại nữa, tiếp theo cố gắng tịnh dưỡng một khoảng thời gian.”
Tam Thanh quán chủ rối rít cảm ơn.
Tiết đạo trưởng thì bình tĩnh lên tiếng: “Tô quán chủ cô giúp họ trước đi, lần này để tôi tới cuối cùng là được.”
Mớ xương già này của ông ấy, không tranh trước sau với những đệ tử trẻ này.
Tuy ngoài miệng mấy đệ tử trẻ này không nói gì, nhưng ông ấy nhìn ra, họ đều rất lo lắng.
Tô Cẩm đáp một tiếng: “Được.”
Ước chừng cũng không chênh lệch bao nhiêu thời gian.
Tô Cẩm giơ tay dùng linh lực chữa trị gân mạch cho mấy đệ tử trẻ này, nhìn ra được tuy mấy đệ tử trẻ này thực lực không ổn lắm, nhưng nhân phẩm không có vấn đề gì.
Cho dù sao này không có thành tựu lớn lao gì, nhưng có lẽ cũng có thể giải quyết chút chuyện nhỏ cho người bình thường.
Qua một lúc, Tô Cẩm thu tay lại.
Mấy đệ tử trẻ thử cảm nhận tình hình gân mạch của mình, nỗi bất an trên mặt lập tức được thay thế bằng vui sướng.
“Khỏi rồi! Chúng tôi thật sự khỏi rồi!”
“Tôi còn tưởng tôi sẽ trở thành phế nhân…”
“Cảm ơn Tô quán chủ, ơn cứu mạng của Tô quán chủ, đời này chúng tôi khắc ghi trong lòng!”
Cô nói xong, lại nhìn sang Tiết đạo trưởng: “Tiết đạo trưởng, tới lượt ông rồi.”
Tô Cẩm mỉm cười giơ tay chữa trị gân mạch cho ông ấy.
Chỉ là linh lực vừa mới ôn dưỡng, bùa Truyền Họa của Tô Cẩm có động tĩnh.
Cô vung một tay khác.
Giọng nói có chút sốt ruột của Sở Lâm truyền tới.
“Sư phụ, nhị sư đệ một mình chạy ra ngoài rồi.”
“Nói chuyện gì trước đã.” Tô Cẩm thấy hơi lạ, dù sao thì Tri Hạc nhà cô là đứa ổn trọng nhất, trước giờ sẽ không làm những chuyện khiến người khác lo lắng này.
Sở Lâm thở dài một hơi: “Là một người bạn của cậu ấy xảy ra chuyện, trước đây Tri Hạc có một người bạn quan hệ tốt ở tiểu tổ đặc biệt, lần trước khi điều tra chuyện hình xăm, còn từng giúp đỡ.
Nhưng chính vì lần giúp đỡ đó, hình như người bạn đó đã đắc tội người ta. Tri Hạc nhận được tin cầu cứu của người đó liền vội vàng chạy ra ngoài rồi.
Nhưng, cậu ấy không cho tôi đi cùng, nói là sợ hãi đây là điệu hổ ly sơn…”
Dù sao thì, Tri Hàn, Phất Trần đạo nhân còn ở trong khách sạn, lỡ như anh ta cũng rời khỏi, nơi này không còn ai có thể đánh nữa.
“Biết anh ta đi đâu không?” Sắc mặt Tô Cẩm sầm lại.
Người bạn đó của Phương Tri Hạc xảy ra chuyện vào lúc này, thời gian quá trùng hợp, rất có thể có người đào hố cho Tri Hạc.
Nhưng loại chuyện này, cho dù có người đào hố, Tri Hạc cũng chắc chắn sẽ đi, anh ta sẽ không thấy chết không cứu.
Sở Lâm trầm mặc một giây: “Cậu ấy không nói cho tôi biết sẽ đi đâu, nhưng cậu ấy nói, sư phụ có cách tìm được cậu ấy.” Anh ta hoài nghi Phương Tri Hạc là sợ anh ta chạy theo cho nên mới không nói cho anh ta biết địa chỉ!
“Tôi biết rồi.” Tô Cẩm nói xong liền muốn thu hồi bùa Truyền Họa, nhưng vẫn không yên tâm nói một câu: “Đợi lát nữa tôi sẽ quay về một chuyến.”
Sở Lâm bất lực: “Tôi thật sự sẽ không chạy lung tung…”
Lúc này, Tiết đạo trưởng lo lắng lên tiếng: “Tô quán chủ, cô mau đi giúp đỡ!”
Chuyện của ông ấy không gấp.
Hiện giờ đương nhiên là chuyện của Phương Tri Hạc khẩn cấp nhất, đây rõ ràng là có người muốn tính kế anh ta.
Tô Cẩm thở dài một tiếng: “Còn thiếu chút nữa là có thể chữa trị xong gân mạch của ông, ông khoan nói chuyện đã.”
Rõ ràng chỉ có một phút, nhưng Tiết đạo trưởng lại cảm thấy một phút này cực kỳ lâu.
Tô Cẩm rất nhanh thu tay lại, không kịp dặn dò gì, mò từ trong ngực ra một nắm bùa nhét vào trong lòng Tam Thanh quán chủ, quay đầu đi mất.
Tam Thanh quán chủ nhìn bùa trong lòng mình, lại nhìn gấu áo của Tô Cẩm đã biến mất, ông ấy chậm rãi nói với không khí: “Tô quán chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt những đệ tử này.”
Tiết đạo trưởng nhìn bùa trong lòng sư huynh, ngưỡng mộ lại đố kỵ trợn trắng mắt.
Cũng chỉ có sư huynh may mắn, chó ngáp phải ruồi…mới sẽ được miễn phí nhiều bùa như thế!
Tô Cẩm quay về khách sạn một chuyến trước, lúc này mấy người đã sớm tập trung lại, cô không nói hai lời, bày bố một trận pháp trong phòng: “Tôi mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều không thể mở cửa, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Sở Lâm hiểu ý của sư phụ.
Đây là để đề phòng kẻ địch mạo danh sư phụ lừa họ mở cửa phòng ra.
Lần trước họ từng trải qua, anh ta có kinh nghiệm.
Thực ra kế điệu hổ ly sơn mà Phương Tri Hạc lo lắng cũng là điều Tô Cẩm lo lắng.
Thời gian này quá sức trùng hợp, thế nên phản ứng đầu tiên của cô chính là có liên quan tới Hiên Viên Lê, mà Hiên Viên Lê là thế gia Huyền Môn, chắc chắn có không ít đồ trong tay!
Lỡ như điệu hổ ly sơn, dụ cô rời đi, lại quay đầu xuống tay với Sở Lâm, cũng rất có khả năng.
Cho nên cô phải đảm bảo họ ở trong khách sạn có thể an toàn.
Khi tổ trưởng Chu nhìn thấy Phương Tri Hạc xuất hiện, trên mặt ngập tràn ý cười.
Anh ta biết mà, kế hoạch này rất hoàn mỹ!
Dựa theo tính khí của Phương Tri Hạc, chắc chắn sẽ không mặc kệ sống chết của bạn bè.
Cho nên Phương Tri Hạc nhất định sẽ tới!
Biết rõ là bẫy, cũng sẽ chui vào.
Sắc mặt tổ trưởng Chu đắc ý đi về phía Phương Tri Hạc: “Phương đạo trưởng, lâu rồi không gặp, dạo này khỏe chứ?”
Phương Tri Hạc dùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người anh ta: “Bạn tôi đâu? Anh làm gì cậu ấy rồi?”
“Ài, người trẻ, tính tình luôn nôn nóng như thế, bạn của cậu rất khỏe, tôi nói rồi, chỉ cần cậu xuất hiện, bạn của cậu sẽ không sao.” Tổ trưởng Chu cảm thấy tự hào vì hành vi của mình.
Cho dù Tô Cẩm lợi hại cỡ nào, đồ đệ cô quan tâm nhất, không phải vẫn ngoan ngoãn tới trước mặt mình sao?
Cho dù bị tính kế, Phương Tri Hạc cũng không thể quay đầu rời đi được!
Anh ta rất thích cảm giác sự việc được anh ta khống chế trong lòng bàn tay!
Không đợi tổ trưởng Chu tiếp tục trào phúng, người đàn ông phía sau anh ta lên trước một bước nhắc nhở: “Đừng quên chuyện đại tiểu thư căn dặn!”
Ánh mắt tổ trưởng Chu lóe lên, chân chó gật đầu với người đó: “Tôi hiểu, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt! Tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ sai sót nào!”
Phương Tri Hạc nghe cuộc đối thoại của hai người, rõ ràng người còn lại chiếm vị trí chủ đạo.
Lại nghĩ tới câu đại tiểu thư mà người đó nói…anh ta nhạy bén nghĩ tới Hiên Viên Lê.
Tổ trưởng Chu nói xong liền nhìn sang Phương Tri Hạc: “Tôi biết trên người cậu có bùa rất lợi hại, bây giờ cậu giao hết toàn bộ bùa và pháp khí ra, sau đó tôi mới có thể dẫn cậu đi gặp người bạn đó của cậu! Dù sao thì chúng tôi phải đề phòng cậu đột nhiên ra tay đối phó chúng tôi chứ…”
Phương Tri Hạc hơi do dự, không quá tình nguyện giao kiếm gỗ đào mình mang trên người ra.
Tổ trưởng Chu thấy anh ta chậm chạp, có hơi thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Mau lên, cậu còn muốn gặp bạn của cậu không vậy?”
Sau đó, Phương Tri Hạc lại lấy ra mấy lá bùa từ trong ngực.
Khoảnh khắc đưa bùa tới, Phương Tri Hạc lại nhíu mày thu tay lại: “Sao tôi biết anh sẽ không chiếm bùa của tôi làm của riêng?”
Tổ trưởng Chu ngẩn ra, cảm thấy đầu óc của Phương Tri Hạc quả thực vận chuyển lề mề, dựa theo tình huống hiện tại, lẽ nào Phương Tri Hạc cho rằng anh ta còn có thể tròn vẹn quay về sao?
Chẳng trách Phương Tri Hạc ở tiểu tổ đặc biệt đắc tội nhiều người như thế, quả thực giống như trong đồn đãi, làm việc quá cứng nhắc, không biết biến báo.
Tổ trưởng Chu nhảy số: “Nếu cậu cảm thấy tôi sẽ muốn cướp bùa của cậu, vậy cậu có thể hủy chúng ngay bây giờ, như vậy không ai trong chúng tôi có được, cậu cũng có thể yên tâm.”
Đương nhiên rồi, như vậy cũng không cần lo lắng Phương Tri Hạc đột nhiên dùng bùa đối phó họ nữa.
Cũng coi như là chặn lại đường lui của Phương Tri Hạc.
Nào ngờ Phương Tri Hạc lại sảng khoái gật đầu: “Được, tôi sẽ hủy bùa của tôi ngay.”
Anh ta nói xong liền đốt bùa thành tro ngay trước mặt tổ trưởng Chu.
Tổ trưởng Chu ở một bên cười không khép được miệng: “Phương đạo trưởng, tính khí bảo thủ này của cậu thật sự khiến người ta cảm thấy buồn cười…”
Anh ta cười xong liền nhìn người đang đứng bên khác: “Phiền anh tới kiểm tra một chút, xem thử trên người cậu ta còn giấu bùa nào khác không.”
Nhưng điều này cũng chứng tỏ Hiên Viên Lê có thực lực bất phàm, hơn nữa thân phận thần bí.
Lần này, Tô Cẩm đã đá trúng thiết bản rồi!
Người đó lại kiểm tra kỹ một lượt, xác nhận trên người Phương Tri Hạc không có bất cứ bùa gì nữa, lúc này mới mở miệng: “Dẫn cậu ta đi.”
Tổ trưởng Chu: “Được.”
Sau đó, người đó lại loại bỏ khí tức còn sót lại của Phương Tri Hạc ở nơi này.
Ba người lên một chiếc xe, Phương Tri Hạc ngồi trên xe, lặng lẽ động ngón tay.
Có lúc, không thể không nói sư phụ nhà anh ta thật sự rất nhìn xa, nhẫn cô nghiên cứu ra quả thực là một vũ khí bí mật rất tốt.
Hơn nữa sư phụ đã từng nói từ rất lâu, trứng đừng bỏ trong một làn.
Đạo lý này, anh ta hiểu.
Cho nên, bùa sư phụ cho, anh ta chỉ giữ lại mấy lá để trong ngực, còn lại đều bỏ trong nhẫn của anh ta.
Nhẫn đang tàng hình, người ngoài không nhìn thấy, dĩ nhiên cũng không phát giác được.
Trong mớ bùa anh ta hủy đi, cũng chỉ có một lá là bùa Thiên Lôi mà thôi.
Nhưng vẫn có chút xót, dù sao cũng là bùa sư phụ đích thân vẽ, sau này phải bắt tổ trưởng Chu đền tiền.
Tổ trưởng Chu: ?
Phương Tri Hạc thi thoảng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng mặc kệ là tổ trưởng Chu hay là người còn lại, họ đều không có phản ứng gì.
Dường như đã chắc nịch anh ta đã là ba ba trong rọ.
Trong lòng anh ta dần hiện lên một suy đoán, có lẽ họ không ngăn cản anh ta ghi nhớ tuyến đường bên ngoài là bởi vì ngay từ đầu họ đã không định để anh ta sống sót trở về…
Trong lòng Phương Tri Hạc trầm xuống.
Cũng không biết người bạn bởi vì anh ta mà bị liên lụy như thế nào rồi.
Anh ta thấp giọng nói: “Tổ trưởng Chu, anh chắc chắn bạn tôi thật sự không sao chứ?”
Tổ trưởng Chu lập tức bật cười: “Phương đạo trưởng, người chúng tôi cần chỉ là cậu, còn bạn cậu, cũng không có thù gì với chúng tôi, chúng tôi không có lý gì động tới cậu ta.”
Phương Tri Hạc nhìn biểu cảm của tổ trưởng Chu một lúc, anh ta nói thật.
Nhưng lỡ như Hiên Viên Lê nổi điên, làm ra một số chuyện không thể thuyết phục gì đó, há không phải hậu quả không thể tưởng tượng sao?
Anh ta khẩn cầu nói: “Phiền anh lái nhanh một chút.”
Tổ trưởng Chu: “…” Anh ta chưa từng thấy ai vội đi nộp mạng.
Tổ trưởng Chu hừ một tiếng: “Không cần vội, dù sao cũng chỉ có mấy phút thôi.”
…
Ba người rất nhanh đã tới trang viên, nơi Hiên Viên Lê tạm trú.
Nhưng tổ trưởng Chu không vội đi lên mà dè dặt theo bước chân của người còn lại.
Phương Tri Hạc nhanh chóng hiểu ra, bên ngoài trang viên này đại khái đã che giấu trận pháp gì đó, nếu không hai người này sẽ không cẩn thận như thế.
Băng qua trận pháp, lúc này ba người mới đi vào trang viên.
Trong trang viên, Hiên Viên Lê đang lười biếng ngồi ở đó, người bên cạnh cô ta cung kính bóp chân cho cô ta.
Phương Tri Hạc lập tức nhìn thấy người bạn Hứa Đoan, lúc này Hứa Đoan đã ngã trên đất, quần áo nhuộm không ít máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng.
Anh ta vội vàng chạy tới, dò thử hơi thở của Hứa Đoan, cũng may vẫn còn thở.
Đáy mắt Phương Tri Hạc hiện ra sát ý: “Người như cô, căn bản không xứng tu đạo!”
Hiên Viên Lê giống như nghe thấy chuyện hài gì đó: “Anh nói tôi không xứng? Anh có biết Hiên Viên gia tôi chính là thế gia Huyền Môn, ngược dòng tính lên, sợ là thời gian tồn tại còn dài hơn thời gian tồn tại của thứ mà các người gọi là Đạo Môn!”
Phương Tri Hạc không chút lưu tình đáp trả: “Vậy nếu tổ thượng cô biết cô đã làm gì, có thể sẽ bị tức đến chết không nhắm mắt!”
Hiên Viên Lê giống như bị đâm vào chỗ đau, những việc cô ta làm quả thực không phù hợp để công khai ra ngoài.
Tuy nhiên, chỉ cần những kẻ đối địch với cô ta đều chết hết thì đương nhiên sẽ không có ai biết cô ta đã làm gì… Về phần cái gọi là nhân quả báo ứng, cô ta cũng không có gì phải sợ.
Mà bây giờ, việc đầu tiên cô ta muốn làm chính là giết Phương Tri Hạc!
Thừa dịp lúc Tô Cẩm không có ở đây, giết chết đồ đệ mà cô đắc ý nhất!
Đến lúc đó, cô ta xem thử Tô Cẩm còn cười nổi hay không!
Ánh mắt Hiên Viên Lê lạnh lùng nhìn về phía Phương Tri Hạc, giơ tay bố trí một sát trận.
Lần trước Tô Cẩm phá sát trận của mình là vì Tô Cẩm quả thực có mấy phần thực lực, nhưng người trước mặt, ở trong mắt cô ta, rõ ràng chỉ có thực lực ở mức trung bình.
Vì vậy, cô ta tin chắc rằng sát trận của mình có thể dễ dàng chơi chết đối phương!
Từng lá bùa và trận pháp hợp nhất lại tạo thành một sát trận, Phương Tri Hạc bị vây ở trong đó, Hiên Viên Lê cao giọng khiêu khích: “Với cái sát trận này của tao, chỉ cần vài phút thôi là mày sẽ chết ở trong đó rồi. Cho dù Tô Cẩm có thể tìm được tới đây thì những gì cô ta thấy cũng chỉ sẽ là thi cốt của mày thôi.”
Hiên Viên Lê nói xong, nụ cười càng điên cuồng hơn mấy phần: “Cũng không biết Tô Cẩm nhìn thấy thi cốt của mày rồi thì sẽ như thế nào nữa.”
Vừa nói cô ta vừa đứng dậy tiến về phía trước vài bước, cô ta muốn nhìn thấy đối phương ở trước mặt cô ta cầu xin tha thứ.
Khi đến gần sát trận, Hiên Viên Lê tình cờ nhìn thấy rõ mặt Phương Tri Hạc, sắc mặt nhất thời cứng đờ. Từ khi anh ta tới đây, cô ta chưa bao giờ nhìn tới tên đồ đệ này của Tô Cẩm.
Nhưng bây giờ, nhìn Phương Tri Hạc ở khoảng cách gần, cô ta luôn có cảm giác… có chút quen thuộc.
Cô ta nhìn kỹ gương mặt của Phương Tri Hạc rồi giơ tay ra hiệu Chu tổ trưởng bước tới gần.
“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy…”
“Anh có biết lai lịch của anh ta không?” Hiên Viên Lê trực tiếp hỏi.
Chu tổ trưởng sửng sốt một chút: “Cậu ta vốn là đệ tử của Bạch Vân quán, sư phụ của cậu ta là Bạch quán chủ, cũng là người của Thiên Uyên. Sau khi Bạch quán chủ chết, Bạch Vân quán cũng sụp đổ. Sau đó, cậu ta đi theo bên cạnh Tô Cẩm và trở thành đồ đệ của Tô Cẩm…”
“Anh ta không có người thân sao?” Hiên Viên Lê lại hỏi.
Chu tổ trưởng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ đại tiểu thư này lại yêu Phương Tri Hạc ngay tại lúc này sao?
Chu tổ trưởng nhỏ giọng nói: “Hình như cậu ta được Bạch quán chủ nuôi dưỡng ở Bạch Vân quán từ khi còn nhỏ, còn những chuyện khác thì tôi không biết.”
Tình huống của Phương Tri Hạc thì anh ta chưa từng điều tra kỹ. Nguyên nhân chính là Phương Tri Hạc đã từng làm việc trong Tiểu tổ đặc biệt một thời gian, rất nhiều người biết về tình huống của anh ta.
Hiên Viên Lê há miệng, rất muốn bảo anh ta điều tra lại.
Nhưng… sát trận của cô ta đã khởi động, người cũng đã bị vây trong sát trận, kế hoạch của cô ta cũng đã thành công một nửa rồi.
Cô ta không thể để xảy ra vấn đề lúc này, càng không có khả năng bị gián đoạn.
Cho nên, một chút nghi hoặc nhanh chóng bị cô ta vứt ra sau đầu.
“Thôi, cứ như vậy đi.” Bây giờ anh ta là đồ đệ của Tô Cẩm, cho dù có điều tra rõ ràng hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao thì hôm nay anh ta cũng phải chết!
Hiên Viên Lê quay lại chỗ ngồi, bình tĩnh ngồi đó, thưởng thức cảnh Phương Tri Hạc giãy dụa.
Chu tổ trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vị đại tiểu thư này không có hứng thú với Phương Tri Hạc là được.
Thấy mọi việc gần như đã thành công, cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác nữa.
Chu tổ trưởng cũng vui vẻ nhìn Phương Tri Hạc giãy giụa trong sát trận, không thể không nói, đại tiểu thư quả thật lợi hại, sát trận này người bình thường căn bản là không có khả năng chống cự!
Nhìn thấy sát ý trong sát trận đang tiến về phía mình, ánh mắt Phương Tri Hạc trở nên lạnh lùng, lấy ra một lá bùa Thiên Lôi để chống lại trận pháp.
Bùa Thiên Lôi lập tức đánh ra một tia sét, đánh thẳng về phía sát trận kia.
Đáng tiếc, ngay cả một vết nứt cũng không xuất hiện trong sát trận.
Hiên Viên Lê quay đầu lại nhìn Chu tổ trưởng, tát anh ta một cái: “Không phải tôi đã bảo anh lấy toàn bộ bùa trên người anh ta rồi sao?”
Cô ta dùng gần như chín phần sức lực, Chu tổ trưởng bay ra ngoài rồi rơi phịch xuống đất.
Anh ta yếu ớt giải thích: “Tôi đã tìm, tôi thật sự đã tìm rồi…”
Hiên Viên Lê lại nhìn người vẫn đi theo mình, người kia thức thời quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Hiên Viên Lê hừ một tiếng: “Chúng mày là đồ ngu! Nhất định anh ta đã chuẩn bị trước, giấu mấy lá bùa ở chỗ khác rồi.”
“Chẳng qua, đây cũng không phải chuyện lớn gì, Tô Cẩm cũng không thể đụng đến tao chứ huống chi là đồ đệ của cô ta?” Dù sao lá bùa này cũng không thể phá hủy sát trận của cô ta được.
Sát trận dần dần siết chặt lại, chẳng mấy chốc sẽ bóp chết Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc sử dụng thêm hai lá bùa, có lẽ là bởi anh ta vốn cũng không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh của bùa Thiên Lôi, cộng thêm thực lực giữa anh ta và Hiên Viên Lê chênh lệch rất lớn nên lá bùa không có tác dụng gì nhiều.
Anh ta suy nghĩ một chút.
Sau đó, dưới con mắt của mấy người, anh ta cầm thanh kiếm nát kia ra.
Thấy vẻ mặt anh ta trịnh trọng, Chu tổ trưởng tưởng anh ta có kỹ năng đặc biệt gì đó, không ngờ lại là một thanh kiếm rách nát.
Chu tổ trưởng lập tức cười trào phúng: “Tôi còn tưởng là thứ gì tốt nữa chứ, thanh kiếm rách nát này so ra còn không bằng một nhánh cây…”
Hiên Viên Lê cũng nhàn nhạt liếc qua.
Quả thực không phải là thứ gì tốt cả, chỉ là một thanh kiếm nát rất bình thường mà thôi.
Nhưng… không biết tại sao, cô ta luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Người này trông cũng không giống người sẽ làm những việc vô ích, thế nên cô ta vô thức nhìn lại thanh kiếm nát kia lần thứ hai.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Phương Tri Hạc hai tay nắm chặt thanh kiếm kia, tập trung sức lực chém về phía sát trận.
Anh ta chém xuống, nhưng sát trận cũng không có phản ứng gì.
Nhìn thấy tình huống này, Hiên Viên Lê cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương chỉ là chó cùng rứt giậu mà thôi…
Một chớp mắt tiếp theo, Phương Tri Hạc lại dùng kiếm chém mấy lần về phía sát trận.
Sau khi chém liên tiếp ba nhát, nụ cười trên môi Hiên Viên Lê chợt cứng đờ, cô ta trơ mắt nhìn sát trận của mình xuất hiện những vết nứt.
Hiên Viên Lê trợn to mắt, không thể tin nhìn sát trận của mình xảy ra vấn đề: “...Làm sao có thể?”
Không phải chỉ là một thanh kiếm nát thôi sao?
Ngay cả người cũng không thể đả thương được, làm sao có thể chém tan sát trận của mình???
Hiên Viên Lê kéo Chu tổ trưởng ra khỏi cản đường, giơ tay bắt đầu cố gắng củng cố sát trận của mình.
Đáng tiếc, không biết là sức mạnh của cô ta xảy ra vấn đề gì mà sát trận dường như bị một sức mạnh ngang ngược chống lại, sức mạnh của cô ta hoàn toàn không thể so sánh với sức mạnh từ bên trong sát trận.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Tri Hạc chém sát trận của mình thành từng mảnh.
Hiên Viên Lê: “…” Khoảnh khắc khi sát trận vỡ vụn, cô ta cảm thấy trái tim mình cũng tan vỡ theo.
Không!
Tại sao ngay cả một người chỉ có thực lực trung bình, chỉ mạnh hơn phế vật một chút mà lại có thể phá hủy sát trận mà cô ta dày công nghiên cứu được?
Sự tức giận hiện lên trong mắt Hiên Viên Lê.
Đúng lúc này, Chu tổ tưởng lại khập khiễng đi tới, anh ta điên cuồng giẫm mìn ở chỗ Hiên Viên Lê: “Đại tiểu thư, cô xem, cậu ta ra rồi! Làm sao bây giờ?”
Vừa dứt lời, Hiên Viên Lê nhìn Chu tổ trưởng bằng ánh mắt khiến Chu tổ trưởng run rẩy, chưa kịp lùi lại đã bị Hiên Viên Lê quăng một bạt tai, một chưởng này là muốn giết người.
Chu tổ trưởng đập mạnh xuống đất chết ngay tại chỗ…
Phương Tri Hạc vừa phá hủy sát trận, cầm kiếm sửng sốt một giây.
Không phải Chu tổ trưởng là người của Hiên Viên Lê sao?
Tại sao ngay cả người của cô ta mà cô ta cũng không buông tha chứ?
Phương Tri Hạc cầm kiếm, cảm nhận được uy lực của Thất Tinh Kiếm, trong phút chốc, thanh kiếm nát trong tay phát ra ánh sáng chói mắt.
Lớp rỉ sét trên bề mặt thanh kiếm bắt đầu bong ra từng mảnh.
Trong chốc lát, thanh kiếm đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Mặc dù có một đoạn khoảng cách ngắn nhưng Hiên Viên Lê vừa liếc mắt đã nhận ra ‘thanh kiếm nát’ kia. Cái này là kiếm nát gì chứ? Rõ ràng đây chính là pháp khí thượng đẳng Thất Tinh Kiếm!
Thất Tinh Kiếm và Roi Tỏa Hồn đều là những pháp khí thượng đẳng, nhưng những pháp khí này đã mai danh ẩn tích từ lâu, không biết lạc tới chỗ nào, giống như biến mất cùng với các tiền bối lúc trước vậy.
Roi Tỏa Hồn của cô ta cũng là do ông nội tình cờ có được, khó khăn lắm cô ta mới lấy được Roi Tỏa Hồn từ chỗ ông nội, sau đó lại phí không ít tâm tư mới miễn cưỡng được Roi Tỏa Hồn cho mấy phần mặt mũi.
Nhưng không ngờ, Roi Tỏa Hồn lại nhận người khác làm chủ.
Mà bây giờ, cô ta lại thực sự nhìn thấy Thất Tinh Kiếm trong tay một đồ đệ khác của Tô Cẩm?
Tại sao Tô Cẩm lại may mắn đến thế?
Hai pháp khí thượng đẳng đều rơi vào tay đồ đệ cô ta?
Ánh mắt Hiên Viên Lê nóng rực nhìn chằm chằm Thất Tinh Kiếm trong tay Phương Tri Hạc, rất tốt, bây giờ Thất Tinh Kiếm vẫn chưa nhận chủ.
Đã như vậy, cô ta sẽ cướp Thất Tinh Kiếm!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Hiên Viên Lê liền lao về phía Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc trực tiếp vung kiếm ra nhưng sức mạnh như dự đoán lại không thấy… ?
Anh ta sửng sốt một giây, nhanh chóng tránh ra, đồng thời ném một lá bùa về phía Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê lách mình né tránh, trên mặt lộ ra nụ cười: “Tốt lắm, Thất Tinh Kiếm còn chưa nhận chủ, mày còn chưa thể hoàn toàn khống chế Thất Tinh Kiếm!”
Cái này thật sự quá tốt!
Lúc này cướp Thất Tinh Kiếm từ tay Phương Tri Hạc quả thật dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, ngay lúc Hiên Viên Lê lại lao tới lần nữa, cô ta cảm giác được một luồng chấn động quen thuộc.
Sắc mặt Hiên Viên Lê hơi thay đổi, sao Tô Cẩm có thể tới đây nhanh như vậy?
Tô Cẩm bình tĩnh xuất hiện trước mặt Phương Tri Hạc, nhị đồ đệ của cô rất thông minh, biết cô có thể tìm được chỗ này.
“Sư phụ! Cô ta muốn giết tôi, còn muốn cướp Thất Tinh Kiếm!” Phương Tri Hạc không chút do dự tố cáo, hơi khác với vẻ ngoài thường ngày.
Tô Cẩm mỉm cười dịu dàng: “Sư phụ sẽ báo thù cho anh, anh đi chăm sóc bạn anh đi.”
Nói xong, cô hờ hững liếc nhìn Hiên Viên Lê trước mặt.
“Hiên Viên tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Lần này cô không tin Hiên Viên Lê có thể thoát khỏi tay mình…
Hiên Viên Lê nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt có chút khó coi, chuyện này khác xa với dự đoán của cô ta, mọi chuyện lại vượt quá tầm kiểm soát của cô ta.
Nhưng mà, nếu như Tô Cẩm đã đến, vậy thì cứ để Tô Cẩm cảm thụ được trận pháp mà mình tự tay bày ra cho cô ta đi…
Hiên Viên Lê lùi lại một bước và nhanh chóng khởi động trận pháp.
Trận pháp này khác với sát trận trước đó, nó là một trận pháp thuần túy nhốt người trong đó, khiến họ không thể thoát ra khỏi trận pháp. Nó không trực tiếp làm thương tổn người, nhưng lại bào mòn tâm lý của người ta.
Khi Tô Cẩm vào trận, cô hơi ngạc nhiên: “Trận pháp này không giống phong cách của cô”.
Bởi vì Hiên Viên Lê mà cô biết rất hung hãn và quyết đoán, giống như sát trận trước đó, toàn bộ trong trận đều tràn ngập sát ý không hề che giấu.
Nhưng trận pháp trước mắt rất ôn hòa, trong sự ôn hòa ẩn chứa sát cơ.
Nó không hề lộ ra sát ý, nhưng nếu không thể thoát ra khỏi trận này thì sẽ bị mài chết tươi.
Đây là một loại sát cơ khác.
Đối với những người không thể thoát ra khỏi trận pháp thì đó là một loại tra tấn vô cùng thống khổ, người trong trận phải trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình bị xói mòn.
Chỉ cách một bước nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào thoát ra…Cuối cùng chỉ có thể lưu lại sinh mệnh trong trận này. Người chết, trận cũng phá.
Hiên Viên Lê hừ lạnh một tiếng, mỉm cười: “Trận pháp này là do người khác dạy cho tao.”
Từ trước đến nay cô ta đều dùng sát trận do chính mình sáng tạo.
Trận pháp này không thể trực tiếp giết người nên cô ta không thích lắm, nhưng hiện tại, nó đã trở thành chiêu thức đặc biệt của cô ta.
Hiên Viên Lê khẽ hếch cằm, cao ngạo bước qua bên cạnh trận pháp.
Mục tiêu của cô ta là Phương Tri Hạc.
Cô ta muốn Tô Cẩm tận mắt chứng kiến cô ta giải quyết Phương Tri Hạc như thế nào!
Loại cảm giác bất lực này quả thực chính là một loại đau đớn khác.
Hiên Viên Lê vô cùng tự tin đi ngang qua Tô Cẩm. Trong nháy mắt đó, Tô Cẩm đột nhiên vươn tay ra bắt lấy cổ tay Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Cẩm gần trong gang tấc.
Chỉ thấy Tô Cẩm bình tĩnh tự nhiên bước ra khỏi trận pháp, Hiên Viên Lê nhìn bộ dáng hoàn hảo không chút tổn hại của Tô Cẩm với vẻ không thể tin nổi: “?”
Giọng Tô Cẩm trong trẻo, thanh thúy: “Hình như Hiên Viên tiểu thư chưa học được tinh túy của trận pháp này thì phải.” Đến mức, cô chẳng hề tốn chút sức lực nào đã đi ra ngoài.
Hiên Viên Lê vẫn giãy dụa, muốn động thủ với Tô Cẩm.
Nhưng lần này, Tô Cẩm làm sao có thể cho cô ta một cơ hội?
Gần như ngay lúc cô ta vừa ra tay, Tô Cẩm đã tóm lấy cổ Hiên Viên Lê, sinh mệnh cô ta bị cô nắm chặt trong tay.
Chỉ cần Tô Cẩm dùng lực nhẹ, Hiên Viên Lê sẽ bị cô bóp chết.
Sắc mặt Hiên Viên Lê dần dần đỏ bừng, hai tay quờ quạng, hai chân cũng dần dần rời khỏi mặt đất.
Giờ phút này, cô ta cảm thấy không khí loãng dần, lần đầu tiên cô ta cảm thụ được nỗi đau sắp chết, hay nói chính xác hơn, đó là nỗi sợ hãi khiến cô ta không cách nào kháng cự…
Dù có vùng vẫy thế nào, cô ta cũng không thể thoát ra được!
Nhiều năm như vậy, cô ta luôn là người nắm giữ vận mệnh của người khác. Trong mắt cô ta, cường giả vi tôn, từ nhỏ cô ta đã biết gia thế của mình hiển hách, càng là không giống với người bình thường.
Trong suy nghĩ của cô ta, cô ta vượt trội hơn những người bình thường.
Bởi vì cô ta là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, mà Hiên Viên gia bọn họ lại là Huyền Môn thế gia, tổ tiên từng có người đã đắc đạo thành tiên.
Sau khi chiến tranh nổ ra, Hiên Viên gia bọn họ và các thế gia khác liền cùng nhau ẩn thế.
Trong số các thế gia, thân phận của cô ta còn xuất chúng như thế, huống chi là ở thế giới bên ngoài? Dù là người bình thường hay là phế vật Đạo Môn, tất cả đều là con sâu cái kiến dưới chân cô ta.
Mà sự xuất hiện của Tô Cẩm đã phá hỏng tất cả…
Trong mắt Hiên Viên Lê có hận ý hiện lên, cố gắng nói: “Mày không thể giết tao được…”
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn tướng mạo Hiên Viên Lê, một lúc sau mới thở dài: “Tôi không thể giết cô, nhưng tôi có thể khiến cô cảm nhận được nỗi đau của những nạn nhân đó.”
Trong thoáng chốc, Hiên Viên Lê hiểu ra ý của Tô Cẩm.
“Không…không!”
Cô ta không muốn trở thành một kẻ tàn phế!
Hiên Viên gia bọn họ được Thiên Đạo che chở, không ai có thể khiến cô ta trở thành kẻ tàn phế!
Tô Cẩm tiện tay ném Hiên Viên Lê xuống đất, Hiên Viên Lê ho khan vài tiếng rồi khàn giọng gầm lên: “Hiên Viên gia bọn tao được Thiên Đạo che chở. Mày có có biết Thiên Đạo che chở nghĩa là gì không? Nếu mày dám xuống tay với tao, nhất định mày sẽ gặp báo ứng!”
Tô Cẩm chỉ thấy buồn cười: “Quả thật cô được Thiên Đạo che chở, nhưng sau khi cô làm làm tổn thương biết bao người vô tội như vậy, cô cho rằng Thiên Đạo sẽ tiếp tục che chở cho cô sao?”
Trong mắt Hiên Viên Lê hiện lên vẻ bối rối.
Tô Cẩm nói tiếp: “Câu trả lời là không.” Giọng nói lạnh lùng nói ra câu trả lời vô cùng tàn nhẫn.
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, Tô Cẩm giơ tay cắt đứt gân mạch của Hiên Viên Lê…
Hiên Viên Lê cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi gân mạch bị đứt thành từng khúc, cảm giác đau thấu tim này khiến cô ta hận không thể giết chết Tô Cẩm ngay tại chỗ!
Nhưng giờ phút này cô ta lại không thể làm gì được, cô ta chỉ có thể bất lực cảm thấy mình từ một thiên chi kiêu tử biến thành một người tàn phế…
Cô ta cắn môi, cố gắng nuốt xuống tất cả những tiếng rên rỉ. Đáng tiếc cô ta vẫn không nhịn được, phát ra mấy tiếng rên khe khẽ, hóa ra… Gân mạch bị phá hủy đau đớn đến thế…
Tô Cẩm rút tay lại, nhìn Hiên Viên Lê trên mặt đất với vẻ mặt thờ ơ: “Thiên Đạo có thể che chở cho Hiên Viên gia thì cũng có thể lấy lại được.”
“Ngay từ khi bắt đầu cô đã sai rồi, cô vẫn luôn cho rằng mình vượt trội hơn người khác, nhưng đó chỉ là vì cô được hưởng phúc lành của tổ tiên mà thôi.”
Như để xác nhận lời nói của Tô Cẩm, khi Hiên Viên Lê đang nhỏ giọng mắng Tô Cẩm, một tia sét đột nhiên giáng xuống, không hề có sự báo trước mà đã giáng thẳng xuống người Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê run lên, mở miệng rên rỉ.
Tô Cẩm nhắc nhở: “Nếu làm sai thì sẽ phải trả giá. Nếu cứ u mê không tỉnh ngộ thì chắc chắn sẽ phải chết không yên lành.”
Hiên Viên Lê không dám nói một lời, bởi vì vừa rồi cô ta hoàn toàn cảm nhận được tia sét kia chính là Thiên Khiển trong truyền thuyết.
Cô ta nằm trên mặt đất không dám cử động, chỉ cần cử động một chút, cơn đau nhức vì gân mạch bị đứt gãy sẽ lan ra khắp toàn thân.
“Nếu Hiên Viên gia các người có ý kiến gì với hành động của tôi, ngày sau có thể quang minh chính đại cùng tôi đối chất.” Tô Cẩm thản nhiên nói, lời này không chỉ nói cho Hiên Viên Lê nghe mà còn có thủ hạ của Hiên Viên Lê.
Chỉ có điều, khi cô xuất hiện trong trang viên này, cô đã ném cho hai người thủ hạ kia hai lá bùa Định Thân.
Tô Cẩm vung tay lên, lá bùa Định Thân được mở ra, bọn họ vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống của Hiên Viên Lê. Đây chính là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, gia chủ sợ là sẽ hỏi tội hai người bọn họ!
Sự tình nháo thành như vậy…bọn họ thật không cách nào kết thúc.
Tâm tình bọn họ phức tạp nâng Hiên Viên Lê lên, trước tiên phải báo cáo rõ ràng chuyện này cho gia chủ mới được.
…
Tô Cẩm không còn nhìn Hiên Viên Lê nữa.
Hiên Viên Lê hủy gân mạch của người ta, hôm nay, cũng nếm trải nỗi đau bị hủy gân mạch.
Đây chính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Tô Cẩm bước đến bên cạnh Phương Tri Hạc, kiểm tra tình trạng của người bạn anh ta, cô trấn an: “Đừng lo, anh ta vẫn có thể cứu được”.
Nói xong, cô mang theo hai người rời đi, trực tiếp quay trở về khách sạn.
Vừa bước vào hành lang khách sạn, Tô Cẩm cảm nhận được một chút âm khí còn sót lại.
Xem ra sau khi cô rời đi, chỗ này quả thật cũng có thứ gì đó ghé qua.
Cũng may cô đã có chuẩn bị từ trước.
Tô Cẩm quay người dẫn Phương Tri Hạc sang một phòng khác: “Để bạn anh nằm lên giường trước đã, sau đó anh giúp anh ta kiểm tra mấy vết thương ngoài da.”
Cô vừa nói vừa đưa vào một tia linh lực.
Vết máu trên quần áo đều là mấy vết thương ngoài da, mà thủ đoạn của Hiên Viên Lê trước sau vẫn như cũ, tàn nhẫn hủy đi gân mạch của người ta.
Có điều, có lẽ bởi vì trước đó Hiên Viên Lê bị cô làm cho bị thương nên gân mạch của người này cũng không bị hủy nghiêm trọng như Tiết đạo trưởng, Tô Cẩm thử chữa trị gân mạch cho anh ta.
“Sau này tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là được. Tôi đi xem mấy người Sở Lâm đã.”
Tô Cẩm nói mấy câu rồi xoay người bước ra ngoài.
Nhưng lúc này, Phương Tri Hạc lại khẽ gọi sư phụ rồi hỏi: “Tôi, tôi muốn biết tại sao sư phụ không trực tiếp giết chết Hiên Viên Lê.”
Anh ta rũ mắt xuống, có chút bối rối.
Với tính tình của Hiên Viên Lê, đoán chừng chỉ cần có chút hy vọng sống thì sẽ ngóc đầu trở lại!
Tô Cẩm thở dài: “Tôi xem tướng mạo của cô ta thì không phải cô ta chết trong tay tôi. Mệnh của cô ta hôm nay chưa đến đường cùng, nhưng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hơn nữa cô ta đã huỷ gân mạch của nhiều người như vậy nên cô ta cũng phải nếm thử cảm giác đau đớn này.”
”Vậy trước đó cô ta nói là có Thiên Đạo che chở…” Phương Tri Hạc vô thức hỏi, trong lòng anh ta có chút lo lắng.
Tô Cẩm cười nói: “Đừng lo, từ lúc cô ta bắt đầu tấn công người vô tội, cô ta đã không còn được Thiên Đạo che chở nữa rồi.
Cái gọi là che chở này, đại khái chính là tổ tiên Hiên Viên gia bọn họ làm được việc lớn cho nước cho dân, hoặc có cống hiến trọng đại, tích đức làm việc thiện, bởi vậy nên con cháu mới được Thiên Đạo che chở.
Mà cái che chở này nói trắng ra chẳng qua là may mắn hơn người thường một chút mà thôi, nếu cô ta có thể học hỏi tổ tiên Hiên Viên gia tích đức, làm việc thiện thì chút khí vận này sẽ nuôi dưỡng cô ta, để cuộc đời này cô ta không gặp kiếp nạn.
Nhưng nếu như cô ta làm chuyện thương thiên hại lý, vậy thì chút khí vận này sẽ biến mất, cô ta cũng mất đi sự che chở của Thiên Đạo.”
Tô Cẩm biết Phương Tri Hạc là đang lo lắng Hiên Viên gia trả thù nên kiên nhẫn giải thích.
Sau đó, cô nói thêm: “Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Cô ta đã dẫn anh vào bẫy, ngay từ đầu chính là nhắm vào tôi nên không phải anh gây rắc rối cho tôi mà là tôi làm liên luỵ đến anh và bạn của anh.
Hơn nữa, dù chuyện này có xảy ra hay không, tôi cũng sẽ phải đối mặt với Hiên Viên Lê, việc tôi huỷ gân mạch cô ta chỉ là vấn đề thời gian.”
Nói xong, Tô Cẩm sợ Phương Tri Hạc suy nghĩ lung tung nên lại nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, tôi có xem tướng mạo cô ta, cô ta không có cơ hội gây thêm sóng gió nữa.”
Dù sao chính là Hiên Viên Lê sẽ không còn có cơ hội ngóc đầu trở lại.
Làm đại tiểu thư của Huyền Môn thế gia, lại làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy, còn dẫn tới Thiên Khiển. Cho dù Hiên Viên gia có nuông chiều cô ta đến cỡ nào thì cũng sẽ không mạo hiểm cả nhà.
Cho nên sau khi Hiên Viên Lê được đưa về, hoặc là bị người của Hiên Viên gia giải quyết, hoặc sẽ trở thành kẻ bị ruồng bỏ…
Tóm lại, kết cục chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng.
Cho nên cô không cần phải dùng vũ lực lấy đi mạng sống của Hiên Viên Lê.
...
Đúng như Tô Cẩm suy đoán, ngay khi cô vừa rời đi, thủ hạ của Hiên Viên Lê đã báo cáo mọi chuyện cho gia chủ Hiên Viên gia biết. Sau khi Hiên Viên gia chủ biết chuyện, ông ta tức giận đến mức suýt ngất xỉu.
Tuyệt đối không nghĩ tới, đứa cháu gái nhà mình bình thường chỉ có vẻ hơi kiêu căng lại thực sự làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy!
Huỷ gân mạch, rút linh lực của người ta! Đều là tội lỗi chồng chất!
Hơn nữa trước đó ông ta còn dặn dò Hiên Viên Lê, phải bồi dưỡng tình cảm với người ta…
Ồ, cũng không đúng, tính toán thời gian thì có lẽ khi ông ta nhắn nhủ, Hiên Viên Lê đã kết thù với người ta rồi.
Ngay lập tức, một tiếng đổ vỡ ầm rầm vang khắp phòng khách.
Nụ cười trên mặt Tô Cẩm thu liễm lại vài phần, hai người khác thì bất ngờ và sốc nhìn Sở Lâm.
Sở Lâm cầm roi, nhìn cảnh trước mắt, chỉ thấy bàn trà đang bày ra trước mặt bị roi chém thành hai nửa.
Anh ta có thể rất chắc chắn mình không có bản lĩnh này.
Cho nên đây rõ ràng là sức mạnh của roi Tỏa Hồn!
Sở Lâm run rẩy nâng cây roi lên, anh ta ngơ ngác quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, uy lực của nó lớn quá…”
Tô Cẩm nghiêm mặt nghiêm túc nói: “Đồ đệ thân yêu, tính sổ rõ ràng, anh nhớ đền tiền bàn trà cho khách sạn.”
Haiz, đại đồ đệ nhà cô, một roi nhẹ tênh đã chém đứt bàn trà thành hai nửa, đúng là…khiến người ta ưu thương, bàn trà tốt biết bao, sợ là phải đền không ít tiền.
Tô Cẩm sầu muộn vài giây, lại bắt đầu nghiêm nghị nhìn Sở Lâm.
“Roi Tỏa Hồn không bài xích anh?”
Sở Lâm cầm roi, bày ra dáng vẻ muốn thử.
“Không thì tôi thử thêm cái nữa?” Cảm giác này thật sự quá đã.
Tô Cẩm hơi nghĩ ngợi, nhìn phòng khách, đây quả thực không phải nơi luyện tay lý tưởng: “Tôi dẫn anh đến chỗ khác luyện tay.”
Nếu đánh hỏng đồ ở đây, đều phải đền tiền.
Tô Cẩm đánh tiếng với Nguyên Cảnh và Phất Trần đạo nhân, sau đó dẫn Sở Lâm rời khỏi đây.
Sau khi hai người biến mất tại chỗ, Nguyên Cảnh và Phất Trần đạo nhân nhìn nhau, một ánh nhìn, bỗng nhiên nhìn ra vài phần đồng cảm, hai người họ đều có chút xíu buồn bã.
Nguyên Cảnh thở dài thườn thượt, chung quy anh vẫn không có đất dụng võ.
Sở Lâm đã sắp nghịch tập rồi, mà anh…vẫn là một phế vật ngoài tiền ra, không có gì hết.
…
Tô Cẩm dẫn Sở Lâm tới địa bàn của hiệp hội Đạo Môn, nơi này đã là phế tích, có hư hại hơn nữa cũng không thể hư hại tới đâu.
“Anh thử thêm lần nữa đi.”
Tô Cẩm dứt lời, Sở Lâm ngập tràn tự tin vung ra một roi.
Lần này roi Tỏa Hồn dường như không hợp tác lắm, mềm nhũn không có động tĩnh gì.
Sở Lâm sốc nặng nhìn roi Tỏa Hồn: “A…Vừa nãy đánh hỏng bàn trà, lẽ nào là ảo giác của tôi?”
Tô Cẩm dùng ánh mắt âm u nhìn roi Tỏa Hồn: “Anh tiếp tục.”
Nghe vậy, Sở Lâm ngoan ngoãn tiếp tục vung roi, nhưng vẫn không thể tạo ra uy lực như lần đầu tiên.
Sở Lâm hơi thất vọng: “Sư phụ, đồ nhi khiến người thất vọng rồi…”
“Không có gì thất vọng với không thất vọng cả, chẳng qua là roi không nghe lời thôi, khi lần đầu tiên anh vung roi, vượt ngoài mong đợi, mấy lần tiếp theo, tuy không tạo ra uy lực nên có, nhưng từ đầu tới cuối nó đều không kháng cự anh.”
Tô Cẩm suy đoán và giải thích tình hình: “Cây roi này, dù sao cũng là pháp khí thượng đẳng, có linh tính của mình.
Có thể nó không muốn nhận anh làm chủ, nhưng có một số chuyện đã sớm được định sẵn rồi.”
Sở Lâm hiểu ý của sư phụ: “Ồ, tôi hiểu rồi, cây roi này chê tôi không có linh lực, cho nên khúc sau khi tôi vung roi, nó cố ý giả chết…”
Tô Cẩm gật đầu khẳng định lời anh ta nói: “Không sai.”
Đây là một cây roi có suy nghĩ của riêng mình.
Sở Lâm giống như ý thức được gì đó, anh ta vừa muốn lên tiếng, roi Tỏa Hồn bỗng nhiên giãy giụa từ trong tay anh ta.
Nhưng roi Tỏa Hồn không chạy mà tự xoay vòng bên cạnh Sở Lâm.
Sau khi xoay vài vòng, đuôi roi tự động chui vào lòng bàn tay Sở Lâm, cọ tới cọ lui vào đầu ngón tay anh ta.
Ý cười nơi đáy mắt Tô Cẩm càng đậm: “Nó muốn trích máu nhận chủ.”
Sở Lâm kinh ngạc nhìn roi trên người: “Nó chê bai tôi lề mề, tự động thủ nhận chủ sao?”
“Chắc vậy…” Tô Cẩm bất lực trả lời.
Vận khí của đại đồ đệ thật sự rất tốt, xem ra sau này cô cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn của Sở Lâm nữa rồi.
Có roi Tỏa Hồn trong tay, người bình thường đều không phải đối thủ của anh ta.
Đây có được coi là có được pháp khí thượng đẳng, một bước lên trời không?
Ngoài vui mừng, Tô Cẩm lại dặn dò vài câu: “Cho dù có pháp khí thượng đẳng, gặp chuyện cũng không thể ỷ mạnh, trừ phi là thời khắc quan trọng, nếu không đừng nên dễ dàng lấy roi Tỏa Hồn này ra thì hơn, tránh bị người khác dòm ngó.”
Người bình thường thì không dám dòm ngó, nhưng đoán chừng Hiên Viên Lê sẽ không chịu để yên.
Tô Cẩm nói xong, lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
Cô và Sở Lâm nhìn nhau: “Tôi làm thế này có được tính là cướp đồ của Hiên Viên Lê không? Sau đó chiếm làm của riêng?”
Sở Lâm: “Chắc là tôi cướp…”
Dù sao thì chủ nhân mà roi Tỏa Hồn nhận là anh ta.
Hai sư đồ hơi lúng túng nhìn cây roi trên tay.
Tô Cẩm trầm tư một hồi: “Chủ nhân tiền nhiệm của loại pháp khí thượng đẳng này đã sớm qua đời hoặc thăng thiên, sau đó chúng chính là pháp khí vô chủ, về mặt lý luận, cũng không thể coi là vật sở hữu riêng của Hiên Viên Lê, bởi vì nó có linh tính có thể tự nhận chủ.”
Nếu Hiên Viên Lê đã không được coi là chủ nhân của nó, vậy thì cứ thế này đi.
Roi đã tự trích máu nhận chủ rồi, cô còn có thể làm thế nào?
Lẽ nào cô còn có thể trả lại cho Hiên Viên Lê sao? Vậy chắc chắn là không thể nào…
*
Sau đó, Tô Cẩm lại đưa Sở Lâm quay về khách sạn.
Cô sắp xếp đơn giản chuyện tiếp theo, sau đó một mình rời khỏi khách sạn, tới Tam Thanh quán.
Tiết đạo trưởng vẫn cần linh lực của cô phụ trợ.
Ngoài Tiết đạo trưởng, Tô Cẩm còn bảo Tam Thanh quán chủ đón mấy đệ tử bị hủy gân mạch tới Tam Thanh quán, sắp xếp họ ở chung với nhau, như vậy, khi cô chữa trị cũng tiện hơn.
Đợi chữa trị xong những người này, Tô Cẩm có hơi mệt mỏi.
Tam Thanh quán chủ ở một bên khẽ thở dài: “Tô quán chủ, cô nghỉ ngơi một chút đã.”
Có đôi lúc, ông ấy thậm chí cảm thấy những lão già như ông ấy có hơi quá đáng, chuyện gì cũng để Tô quán chủ gánh, mà chuyện họ có thể làm lại cực kỳ ít ỏi.
“Tôi không sao.” Tô Cẩm dùng ánh mắt ấm áp lướt qua những đệ tử hôn mê kia: “Đợi tới ngày mai, tôi sẽ tới chuyến nữa, có lẽ họ không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Tô Cẩm đã nghe quá nhiều lời cảm ơn rồi.
Hơn nữa cô và Tam Thanh quán chủ cũng đều là người quen, nếu đã là người quen, Tô Cẩm vô cùng thản nhiên thu một khoản phí chữa trị.
Đây là tiền cô hao tổn linh lực kiếm được, tiền này phải thu!
…
Mà một bên khác.
Trong khách sạn, Sở Lâm đang ôm roi Tỏa Hồn bảo bối của anh ta khoe khoang đủ kiểu.
Bỗng dưng, trên hành lang đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ, đối phương mặc váy đỏ, chỉ một giây, Sở Lâm liền ý thức được đối phương là ai.
“Hiên Viên Lê?”
Hiên Viên Lê nhìn chằm chằm roi Tỏa Hồn trên tay Sở Lâm: “Nếu đã biết tôi là ai, vậy thì trả roi của tôi lại cho tôi!”
Vốn dĩ cô ta muốn nhân lúc Tô Cẩm không có ở đây, tới đây bắt một người về, dùng để ép Tô Cẩm giao ra roi Tỏa Hồn của cô ta, không ngờ cô ta vừa vào đây đã nhìn thấy roi Tỏa Hồn của cô ta bị một người đàn ông không có chút linh lực nào cầm!
“Hiên Viên tiểu thư, thực sự xin lỗi, chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ cướp đoạt pháp khí của cô, nhưng…cây roi này của cô, nó mặt dày, nó cứ quấn lấy tôi, cưỡng chế lấy máu của tôi, sau đó nhận tôi làm chủ, tôi cũng không thể từ chối được!”
Tuy nói ra lời này rất giống một tên tra nam, nhưng quả thực lời anh ta nói là sự thật.
Hiên Viên Lê vô cùng tức giận: “Anh nói bậy cái gì! Đây là pháp khí thượng đẳng, căn bản không thể nào nhận một người không có chút linh lực nào làm chủ được!”
Cô ta nói xong liền tấn công Sở Lâm, nhưng lại không ngờ roi Tỏa Hồn lại từ trong tay Sở Lâm bay vụt ra, đối đầu với cô ta…đây rõ ràng là hành vi bảo vệ chủ.
Hiên Viên Lê bị roi Tỏa Hồn đánh một roi, người sắp đần ra.
Cô ta vốn dĩ đã trọng thương, lại hộc thêm một ngụm máu tươi, sau đó chật vật bỏ chạy khỏi khách sạn.
Sở Lâm đứng ở đó, phấn khởi ôm roi của anh ta.
Aooo, anh ta tuyên bố, sau này roi Tỏa Hồn này chính là mạng của anh ta!
Sau khi Hiên Viên Lê chạy thoát, lập tức liên lạc với gia chủ của Hiên Viên gia, cũng là ông nội của cô ta.
“Ông nội, roi Tỏa Hồn của cháu nhận chủ rồi…” Cô ta ấm ức khóc nấc.
Đối phương lại không kịp phản ứng lại: “Cái gì? Roi Tỏa Hồn nhận chủ rồi? Đây đúng là chuyện tốt, Tiểu Lê, cháu chính là hi vọng của Hiên Viên gia chúng ta…”
Hiên Viên Lê ngượng ngập vài giây, chậm rãi giải thích: “Không phải, nó nhận người khác làm chủ nhân! Là Tô Cẩm đó đã cướp roi Tỏa Hồn của cháu, nếu không roi Tỏa Hồn nhất định sẽ nhận cháu làm chủ!”
Sau cú sốc, Hiên Viên gia chủ lại do dự một lúc, có hơi rối rắm trả lời cô ta: “Tiểu Lê, roi Tỏa Hồn ở trên tay cháu mấy năm trời cũng không nhận chủ, vừa rơi vào tay người khác đã nhận chủ rồi…điều này chỉ có thể chứng tỏ cháu và roi Tỏa Hồn không có duyên phận.”
Tuy nói điều này không phù hợp lắm, có hơi nhói lòng, nhưng quả thực là sự thật.
Loại pháp khí thượng đẳng này đều có linh tính, nó không muốn lựa chọn Hiên Viên Lê, mà chọn người khác, đây chính là duyên phận đã định sẵn trong kiếp số.
“Nếu roi Tỏa Hồn đã nhận chủ, vậy cháu bồi dưỡng quan hệ tốt với chủ nhân của roi Tỏa Hồn là được rồi.” Hiên Viên gia chủ khuyên vài câu.
Khuyên xong ông ta lại truy hỏi: “Phải rồi, có phải roi nhận cô gái tên Tô Cẩm đó làm chủ không? Chủ nhân mà roi Tỏa Hồn nhìn trúng, có lẽ là một người có duyên tâm tính kiên định…”
Hiên Viên gia chủ không hề hay biết mình đang điên cuồng chọc vào ổ kiến lửa của Hiên Viên Lê.
Ông ta chỉ cảm thấy, người có thể hủy trận pháp ở Quỷ Cốc Sơn, chắc chắn là một nhân vật.
Hiên Viên Lê tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô ta nghiến răng, trực tiếp bóp nát bùa Truyền Tin.
Ông nội thật quá đáng! Cô ta không được an ủi từ chỗ ông ta đã đành, cô ta lại còn nghe ra vài phần vui mừng từ trong giọng nói của ông nội?
“???” Việc này có gì đáng để vui mừng?
Đồ của cô ta bị cướp, thế này có gì vui mừng?
Hiên Viên Lê nhất thời tức không chịu nổi, suýt chút ngất xỉu.
Hiên Viên gia chủ nhìn bùa Truyền Tin trong tay mình bỗng tối đi, ông ta hơi ngạc nhiên: “Tốc độ của Tiểu Lê nhanh quá rồi nhỉ? Con bé nhanh như vậy đã đi bồi dưỡng tình cảm với chủ nhân roi Tỏa Hồn rồi sao?”
Thế này cũng tốt, có thêm một người bạn, tốt cho mình.
Cũng có thể để Tiểu Lê tiếp xúc nhiều hơn với người ở ngoại giới.
Hiên Viên gia chủ vô cùng hài lòng, xem ra lần này Hiên Viên Lê ra ngoài vẫn có thu hoạch rất lớn.
Sau này, khi Hiên Viên gia chủ biết Hiên Viên Lê thu hoạch được một lô kẻ thù, suýt chút tức chết, ông ta bảo Hiên Viên Lê đi bồi dưỡng quan hệ, cô ta thì hay, lại bồi dưỡng phần “quan hệ” này thành thù hận!
Một roi đánh lui Hiên Viên Lê! Có thể nói là anh vũ!
Phương Tri Hạc mặt không cảm xúc gật đầu phụ họa, Nguyên Cảnh ứng phó qua loa vài câu.
Phất Trần đạo nhân là người phối hợp nhất, đáy mắt toàn là người trẻ thật ưu tú, và tôi rất đánh giá cao cậu, tiền đồ vô lượng…
Tô Cẩm nhìn cảnh này lập tức bật cười.
“Hiên Viên Lê tới gây sự?” Cô cười đi tới.
Sở Lâm lấy roi Tỏa Hồn của anh ta ra, tỏ vẻ muốn được khen kể lại chuyện mình đã đánh lui Hiên Viên Lê!
Tuy anh ta dựa vào sức mạnh của roi Tỏa Hồn, nhưng anh ta không rút lui khi gặp phải kẻ địch, anh ta dũng cảm đứng ra, chiến đấu với kẻ địch!
Tinh thần này, anh ta cảm thấy rất đáng khâm phục.
Tô Cẩm phối hợp khen Sở Lâm một lúc, dù sao thì đại đồ đệ quả thực rất ưu tú.
Sau đó, Tô Cẩm lại lặng lẽ an ủi Nguyên Cảnh vài câu: “Anh cũng đừng nghĩ nhiều, đợi tôi nghiên cứu xong trận pháp là có thể cướp tử vân của anh về, tới lúc đó, anh sẽ ưu tú hơn nổi bật hơn.”
Trên người anh không có tử vân, có một chút sức mạnh và khí vận, giống như bị ràng buộc vậy.
Ngược lại Nguyên Cảnh rất nhìn thoáng: “A Cẩm quan tâm tôi, tôi đã rất vui rồi.”
A Cẩm đã biết quan tâm anh rồi, anh còn có thể có gì không hài lòng?
*
Tô Cẩm tính toán sau khi Hiên Viên Lê liên tục thất bại, có lẽ sẽ ngơi nghỉ vài ngày.
Mà cô, cũng phải nhân thời điểm này, giải quyết chuyện của Tiết Cố trước.
Chuyện của Tiết Cố rất dễ giải quyết, không phải chuyện to tát gì.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm đi thang máy tới đại sảnh khách sạn, quả nhiên, Tiết Cố đang ngồi ở khu nghỉ ngơi trong đại sảnh đợi cô.
Khi nhìn thấy cô xuất hiện, rõ ràng Tiết Cố đã ngẩn ra, sau đó trong con ngươi tràn ra vui mừng vô hạn.
Anh ta đứng bật dậy, vội vàng chạy về phía Tô Cẩm.
“Tô quán chủ!” Anh ta gọi to một tiếng, trong giọng nói toàn là sợ hãi và thiết tha.
Tô Cẩm quan sát tướng mặt của Tiết Cố một chút: “Đừng lo lắng, tử kiếp đã qua, tiếp theo chỉ cần tìm ra con quỷ nước đó là được.”
Cơ thể Tiết Cố run lên, quả nhiên có quỷ sao?
Ánh mắt anh ta chớp lóe, ngoài ảo não, hơn hết là thấy may mắn.
“Ơn cứu mạng của Tô quán chủ, Tiết Cố suốt đời khó quên!” Anh ta chắp tay cảm ơn, lời nói chân thành.
Đối với loại chuyện này, Tô Cẩm luôn rất thẳng thắn: “Tiết thiếu gia không cần như vậy, chỉ cần trả cho tôi thù lao xứng đáng là được, anh có thể hiểu là thu tiền của người, trừ nạn thay người.”
Tiết Cố cười: “Tô quán chủ thẳng thắn, thù lao là nên mà!”
Tô Cẩm nghĩ một chút, quyết định dẫn Sở Lâm theo, dù sao thì bây giờ đại đồ đệ cũng là người có pháp khí rồi, sau này sớm muộn cũng phải tiến vào hàng ngũ bắt quỷ này.
Nhân bây giờ, tích lũy cho anh ta thêm chút kinh nghiệm.
…
Ba người trực tiếp tới cái hồ, nơi Tiết Cố gặp nạn.
Có lẽ là bởi vì Tiết Cố xảy ra chuyện, hôm nay khi họ tới, nhân viên công tác quản rất nghiêm.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tiết Cố, không quá muốn để anh ta vào, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, cuối cùng sau khi Tiết Cố nhiều lần nhấn mạnh, và có một nhân viên công tác đi cùng, họ mới được cho vào.
Tô Cẩm vừa đi vào liền nhíu mày hỏi nhân viên công tác bên cạnh: “Các anh đã mời đại sư rồi?”
Nhân viên công tác thở dài: “Thực ra là do cha của Tiết thiếu gia, Tiết tiên sinh mời tới.”
Anh ta vừa nói xong, họ nhìn thấy phía xa xa có đại sư ở đó nhảy qua nhảy lại.
Tiết Cố rất ngạc nhiên: “Rõ ràng cha tôi không tin tôi…”
Sao còn mời đại sư tới?
Anh ta ngại ngùng xin lỗi Tô Cẩm.
Tô Cẩm cũng không để ý: “Không sao, chúng ta tới xem thử.”
Tô Cẩm nhìn anh ta một cái: “Tôi cảm thấy anh nói có lý.”
Không phải họ lấy lòng tiểu nhân suy đoán, thực sự là…vị đại sư ở gần đó nhảy không có chút kỹ thuật nào.
Tiết đạo trưởng nhảy còn đẹp hơn ông ta.
Mấy người đi tới liền nhìn thấy trên đất còn bày biện không ít trái cây làm đồ cúng.
Cha Tiết ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Cố, trên mặt tỏ vẻ không tán đồng: “Ai cho con tới đây? Đi về mau!”
“Con đã mời cao nhân tới giải quyết chuyện này rồi.” Tiết Cố nghiêm túc nói, ánh mắt không nhịn được rơi lên người đại sư ở phía sau cha Tiết.
Vị đại sư này trông có vẻ…thật sự không đáng tin!
Cha Tiết nhìn Tiết Cố, lại nhìn hai người trẻ bên cạnh, một nam một nữ, trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn Tiết Cố.
Cao nhân trẻ như thế này?
Cha Tiết bất lực khuyên anh ta: “Được rồi, cha biết con lo lắng chuyện này, nhưng cha nói rồi, cha sẽ giải quyết, con mau chóng quay về, đừng nhúng tay vào.”
Tiết Cố nhìn ra thái độ của cha mình: “Con biết cha cảm thấy Tô quán chủ còn trẻ, không giống đại sư, nhưng Tô quán chủ thật sự rất lợi hại! Tối ngày hôm đó, con dựa vào danh thiếp Tô quán chủ cho, mới thoát chết!”
Lời vừa dứt, vị đại sư đó ghé tới: “Không phải ai cũng có thể làm đại sư đâu. Tiết tiên sinh, lúc tôi làm phép kỵ nhất là bị cắt ngang, như vậy dễ ảnh hưởng hiệu quả làm phép.”
Nét mặt cha Tiết nghiêm lại, quở trách Tiết Cố: “Đi về!”
Tiết Cố quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đại sư đó.
“Nếu ông đã lợi hại như thế, vậy ông nói, rốt cuộc tôi đã gặp phải cái gì? Vì sao xảy ra chuyện?” Thái độ của Tiết Cố có hơi hùng hổ.
Sắc mặt đại sư sầm lại: “Tiết tiên sinh, thái độ này của cậu ta…không tốt lắm nhỉ.”
Cha Tiết đang muốn quở trách Tiết Cố, lúc này Sở Lâm lên tiếng nói: “Đại sư lợi hại như vậy, là đạo trưởng của Tam Thanh quán?”
Nét mặt đại sư khựng lại, sau đó đáp một tiếng: “Tại hạ chính là người của Tam Thanh quán!”
Sở Lâm cười híp mắt nhìn vị đại sư giả này: “Vậy thật trùng hợp, quan hệ của chúng tôi và Tam Thanh quán được coi là khá tốt, sao tôi chưa từng gặp ông nhỉ?”
Đại sư ý thức được mình rơi vào bẫy, vội vàng phản bác nói: “Khéo thật, tôi cũng chưa từng nhìn thấy cậu ở Tam Thanh quán!”
Tô Cẩm giơ tay đặt lên vai Sở Lâm, kéo anh ta lùi lại.
Đồng thời, cô chỉ đồ cúng trên đất: “Trái cây trên đất mất một quả rồi.”
Sở Lâm ể một tiếng, cố ý nói: “Xem ra con quỷ này rất lợi hại, ban ngày ban mặt còn dám ăn đồ cúng.”
“Nói vậy là không đúng, dù sao số hoa quả này vốn dĩ là chuẩn bị cho nó, nó muốn ăn, cứ tự nhiên ăn thôi.” Tô Cẩm nhàn nhạt nói.
Đại sư bị ngữ khí của hai người họ dọa đến run rẩy, vội vàng quát: “Các người đừng hòng giả thần giả quỷ!”
“Vốn dĩ có quỷ mà, vì sao còn phải giả thần giả quỷ? Đầu óc của ông có phải có vấn đề không?” Sở Lâm chê bai đáp trả một câu: “Ở đây nhiều trái cây như thế, lại chỉ thiếu một cái chuối, xem ra đối phương rất thích chuối.”
Sắc mặt đại sư đen như đít nồi, không biết có phải bởi vì hai người này một xướng một ca không, ông ta bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh có hơi thấp.
Cha Tiết lại nghiêm túc nhìn trái cây trên đất thơ thẫn: “…” Lúc còn sống, quả thực người đó thích ăn chuối.
Ông ta vốn tưởng nói như vậy có thể hù dọa đối phương bỏ đi.
Nhưng lại không ngờ, đối phương xắn tay áo lên, tỏ vẻ muốn thử/
Sở Lâm hăng hái nói với Tô Cẩm: “Sư phụ, có thể để tôi thử không!” Bây giờ anh ta là người có pháp khí rồi!
Tô Cẩm nhàn nhạt cười: “Có thể thử, nhưng anh chú ý một chút, đừng xuống tay nặng quá.”
Uy lực của roi Tỏa Hồn không phải thứ mà pháp khí bình thường có thể sánh được.
Sở Lâm trịnh trọng gật đầu: “Sư phụ yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn!”
Anh ta nhất định sẽ cẩn thận giữ lại cái mạng quỷ cho con quỷ đó!
Sở Lâm nói xong liền đi tới bờ hồ, anh ta quan sát xung quanh một lúc, sau đó lấy roi Tỏa Hồn của mình ra, tuy anh ta không nhìn thấy con quỷ đó, nhưng anh ta cũng có phương thức độc đáo của mình.
Một giây sau, Sở Lâm cầm roi, quất một cái về phía bờ hồ, sau đó lại quất mấy roi ở xung quanh.
Tô Cẩm trầm mặc quay mặt đi: “…” Không hổ là đại đồ đệ nhà cô, không nhìn thấy quỷ liền dùng roi đánh bừa, dù sao thì con quỷ đó ở ngay quanh đây, sẽ có cơ hội chó ngáp phải ruồi thôi.
Vị đại sư bên cạnh không nhịn được lên tiếng cười nhạo: “Cậu cho rằng cậu đang biểu diễn múa roi à?”
Ngay sau đó, Sở Lâm bông nhiên cảm thấy bên trái có chút động tĩnh, anh ta trở tay vung lên, chỉ nghe bên trái truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
Đồng thời, dần dần có một thứ đen xì hiện ra thân hình.
Nó sống dở chết dở ngã trên đất.
Sở Lâm hơi chột dạ: “Chắc không phải là chết rồi chứ?”
“Không tới mức đó, xem ra vẫn còn nửa cái mạng.” Tô Cẩm bình thản nói: “Vừa rồi sao anh biết nó ở phía bên trái?”
Sở Lâm ngại ngùng trả lời: “Tôi cảm thấy bên trái có chút động tĩnh nhỏ.”
Tô Cẩm gật đầu: “Rất tốt.” Xem ra sau khi đại đồ đệ có roi Tỏa Hồn, năng lực của bản thân cũng nâng cao mấy phần.
Sở Lâm được khen, đắc ý chỉ con quỷ trên đất đó: “Đại sư, đây là quỷ ông cần.”
Anh ta vừa nói xong liền nhìn thấy đại sư mặt mày tái mét lùi lại.
Hai cha con Tiết gia cũng nhanh chóng lùi lại, giữ khoảng cách với nó.
Sở Lâm luôn thích làm việc thiện, vừa nhìn thấy biểu cảm của đại sư, lập tức đi tới bắt lấy cánh tay của đại sư: “Ây da, đại sư ông đừng sợ, tôi biết ông chưa từng gặp quỷ, nhưng ai không có lần đầu chứ?”
“Vừa hay lần này gặp nó thử, ông cũng có thể mở mang nhãn giới!” Sở Lâm vui vẻ nói, mình đúng là một người tốt!
Anh ta sắp bị hành động này của mình làm cho cảm động phát khóc!
Chỉ là anh ta còn chưa khóc, sao đại sư đã khóc trước rồi?
Sở Lâm thở dài phổ cập kiến thức cho ông ta: “Muốn làm đại sư, gặp quỷ chính là bước đầu tiên, ông vừa mới gặp một con quỷ đã sợ phát khóc rồi? Ông thế này còn muốn làm đại sư?”
Đại sư giả khóc giàn giụa nước mắt, cũng không quan tâm quá nhiều, lập tức bắt đầu thống khổ xin tha.
“Tôi chỉ là một đại sư giả, các người mới là đại sư thật, cầu xin cậu tha cho tôi đi! Tôi chỉ là muốn kiếm chút tiền công…”
Sở Lâm phi một tiếng: “Lừa gạt khắp nơi ông còn không biết ngại nói mình kiếm tiền công? Lời này, ông nên nói với khách hàng của ông thì hơn!”
Anh ta trở tay ném đại sư giả tới trước mặt cha Tiết.
Sắc mặt cha Tiết liên tục thay đổi, ông ta đá đại sư giả ra, áy náy xin lỗi Tô Cẩm và Sở Lâm.
Tô Cẩm không trả lời lời xin lỗi của ông ta, ra hiệu cha Tiết nhìn con quỷ đó, trên người nó ướt nhẹp toàn là nước, lúc này đang thu mình ở đó không dám lên tiếng.
Cha Tiết không dám đi tới, ông ta đứng chung với Tiết Cố, không ai dám đi lên.
Tô Cẩm lại nói: “Ông biết nó, kiếp nạn này của Tiết Cố, nói đơn giản có chút xíu liên quan với ông, có một số lời, nói rõ ràng vẫn tốt hơn.”
Cha Tiết liên tục thở dài.
Ông ta buông Tiết Cố ra, đi lên hai bước, Tiết Cố lo lắng muốn đi theo.
“Yên tâm, bảo vệ sự an toàn của khách hàng là việc tôi nên làm.” Tô Cẩm trấn an hai người.
Cha Tiết rầu rĩ đi tới gần con quỷ đó: “Người anh em, anh lại làm gì đây? Con trai tôi với anh không thù không oán, anh đừng hại nó!”
Quỷ nước chậm rãi ngẩng đầu lên, trên người mang theo vài phần oán khí.
“Là mày, đều là tại mày!” Giọng nói thê lương rất chói tai, cha Tiết nghe xong rất khó chịu.
Tô Cẩm vung tay lên, loại cảm giác khó chịu đó lập tức biến mất.
Cha Tiết nói cảm ơn, sau đó lý luận với con quỷ nước đó: “Công ty anh phá sản cũng không liên quan tới tôi, tôi cũng không hại anh, anh không thể bởi vì tôi không cho anh vay tiền, anh liền báo thù con trai tôi được!”
Cha Tiết buồn bã muốn chết.
Quỷ nước lại giống như bị chọc trúng chỗ đau, suýt chút nhảy cẫng lên: “Chúng ta làm anh em mười mấy năm, anh nói không cho mượn là không cho mượn! Rõ ràng là anh ác độc vô tình trước, vậy thì không thể trách tôi tìm tới con trai anh!”
Lúc này Tiết Cố cũng mơ hồ nhận ra đối phương là ai.
Nó là bạn của cha anh ta, trước đây khi tổ chức tang lễ, cha còn đi dự, nhưng không cho anh ta đi theo.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không rõ lắm.
Trong mơ hồ, Tiết Cố giống như nghĩ tới gì đó.
“Cho nên, ông ấy chết trong cái hồ này?” Tiết Cố hơi chấn kinh.
Cha Tiết thở dài, kể lại tình huống đại khái, thực ra là công ty của người bạn này xảy ra vấn đề tiền vốn, bạn tìm ông ta mượn tiền, nhưng số tiền đó quá lớn, ông ta nhất thời không lấy ra được.
Cộng thêm trước đây người bạn đó đã lấp không ít tiền vào trong hạng mục đầu tư, căn bản không phải là một hạng mục tốt, còn đầu tư nữa cũng chỉ sẽ khiến bạn ông ta thiệt hại hơn mà thôi.
Cá nhân ông ta không kiến nghị tiếp tục rót tiền vào trong, chi bằng cắt lỗ kịp thời.
Sau đó hai người liền có tranh chấp.
Người bạn cảm thấy ông ta vô tình vô nghĩa…
Sau đó nữa chính là người bạn không vay được tiền, hạng mục bị ép dừng giữa chừng, kéo cả công ty sụp đổ, sau khi công ty phá sản, người bạn nghĩ không thông, lại chạy tới cái hồ này tự vẫn.
Trước khi chết, còn gửi di thư cho ông ta, trách ông ta không chịu giúp đỡ bạn bè.
Cho dù cha Tiết đã báo công an kịp thời nhưng cũng không thể cứu được người, đối với việc này, cha Tiết có hơi suy sụp: “…”
Một là ông ta thật sự không có tiền cho vay, hai là hạng mục này vốn dĩ có vấn đề.
Rõ ràng là đối phương tự mình đi vào ngõ cụt.
Nhưng người đã chết rồi, ông ta còn có thể nói gì?
Cha Tiết cũng không dám đề cập chuyện này với Tiết Cố, nhưng không ngờ người bạn thành quỷ này lại nhắm vào con trai ông ta.
Còn suýt chút hại con trai ông ta…
Cha Tiết vừa nghĩ tới con trai suýt chút xảy ra chuyện, ông ta vừa tức vừa hận: “Anh sờ lương tâm của mình xem, những năm qua, tôi có chỗ nào có lỗi với anh không?”
Người bạn quỷ nước quay đầu, không muốn để ý tới cha Tiết.
Trên người nó rõ ràng đang tỏa ra oán khí, nó hận cha Tiết, cũng oán cha Tiết, cho nên nó cố tình chọn địa điểm tự vẫn ở cái hồ này.
Mà bây giờ khiến cho cả cái hồ này cũng nhiễm oán khí theo.
Tô Cẩm ôn tồn nhắc nhở: “Nó đã là quỷ nước, trên người oán khí nặng nề, không thể tiêu tan, cho dù ông có lý luận thế nào, chắc nó cũng sẽ không cảm thấy nó đã làm sai gì, hơn nữa, mặc kệ là khi còn sống hay sau khi chết, nó đều hận ông.”
Ông ta ngơ người, có hơi luống cuống và mơ hồ.
Rất nhanh, cha Tiết lùi lại một bước, ông ta sững sờ quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Không quay lại được nữa sao?”
Lời của cha Tiết không đầu không đuôi, nhưng Tô Cẩm lại nghe hiểu: “Trừ phi oán khí trên người nó tiêu tan, nếu không nó sẽ luôn hận ông, thậm chí cảm xúc sẽ ngày càng kịch liệt.”
Khiến một con quỷ nước ngập tràn oán khí khôi phục trạng thái tỉnh táo khi còn sống, đó là một chuyện rất khó.
Hơn nữa con quỷ nước này, lúc còn sống cũng đã sớm hận Tiết gia rồi, nếu không sao có thể chọn tự sát ở nơi cha Tiết thường xuyên câu cá?
Không phải là ôm hi vọng, hi vọng có một ngày có thể kéo cha Tiết xuống nước sao?
Mà kết quả cũng quả thực suýt chút hại chết đứa con trai quan trọng nhất của cha Tiết.
Cha Tiết nhìn chằm chằm người bạn quỷ nước, lúc này, hận ý trong mắt người bạn quỷ nước gần như có thể giết người.
Cha Tiết nghiêm túc nói: “Tôi sẽ thường xuyên tiếp tế cho người nhà của anh, anh cứ yên tâm đi đi.”
Quỷ nước: “Phi, giả nhân giả nghĩa!”
Dứt lời, cha Tiết quay đầu cầu cứu Tô Cẩm: “Dám hỏi Tô quán chủ, phải xử lý nó như thế nào mới có thể giúp tôi không còn lo lắng về sau…”
Ông ta để ý bạn bè, nhưng ông ta không ngốc.
Đã sắp xuống tay với con trai ông ta rồi, nếu không xử lý ổn thỏa, khó đảm bảo sẽ không có lần sau…
Tô Cẩm cười khẽ một tiếng: “Dĩ nhiên là đưa nó tới nơi nó nên tới.”
“Nó có oán khí, không thể nán lại nhân gian, tôi sẽ đưa nó tới địa phủ.” Tô Cẩm sợ hai cha con Tiết gia nghĩ nhiều, cô lại giải thích một câu.
“Vậy sau khi anh ấy tới địa phủ, sẽ không quay trở lại nữa chứ?” Cha Tiết truy hỏi.
Rõ ràng là rất không yên tâm về người bạn quỷ nước này.
“Yên tâm, sau khi tới địa phủ, nó sẽ tiếp nhận thẩm phán, nó suýt chút hại chết người, sẽ chịu trừng phạt tương ứng, sau khi trừng phạt kết thúc, nó sẽ được đưa đi đầu thai.”
Giọng nói của Tô Cẩm nhạt nhòa giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Hai cha con Tiết gia cuối cùng cũng yên tâm, đừng quay lại là được…
Sau đó, Tô Cẩm tiện tay ném con quỷ nước đó vào địa phủ, trong chớp mắt, quỷ nước biến mất khỏi bờ hồ.
Hôm nay cũng là một ngày tặng thành tích sự nghiệp cho địa phủ!
Tiễn quỷ nước xong, Tô Cẩm lại ném ra một lá bùa, trừ khử sạch oán khí còn sót lại trong cái hồ này, như vậy mới coi như kết thúc.
Tô Cẩm thả lỏng: “Tiết tiên sinh, sau này ông có thể tiếp tục câu cá ở đây rồi, sau này cái hồ này đều sẽ sạch sẽ trong veo, sẽ không xuất hiện bất cứ bất thường gì nữa.”
Cha Tiết vội vàng nói cảm ơn.
Lần này nếu không phải có Tô quán chủ, sợ là thật sự tiêu đời rồi.
Ông ta cũng không ngờ đại sư mình vất vả tìm tới lại là một kẻ lừa đảo giang hồ! Hơn nữa ông ta còn suýt chút coi cao nhân thật sự là lừa đảo…
Đối với sự ngượng ngùng của cha Tiết, Tô Cẩm không quá để ý, dù sao thì cô cũng không phải lần đầu bị người khác hiểu lầm là lừa đảo, cô đã sớm quen rồi.
Tô Cẩm vô cùng thẳng thắn nhìn Tiết Cố: “Tiết thiếu gia khi nào tiện thanh toán thù lao?”
Tiết Cố hồi thần, lập tức tươi cười gật đầu: “Bây giờ tiện! Tô quán chủ đợi chút, tôi sẽ chuyển khoản ngay!”
Tô Cẩm: Cô thích kiểu khách hàng sòng phẳng này!
Tiết Cố sảng khoái thanh toán với Sở Lâm, để bày tỏ thành ý, Sở Lâm lại tặng thêm cho hai cha con này hai lá bùa Hộ Mệnh.
Sau đó, hai sư đồ nhấc bước muốn rời đi.
Lúc này, Tiết Cố dè dặt đuổi theo: “Tô quán chủ, có tiện cho tôi thêm tấm danh thiếp không? Coi như lưu lại một phương thức liên lạc…”
Tô Cẩm và Sở Lâm đồng thời dừng bước lại.
Ánh mắt hai người nhìn Tiết Cố có hơi cạn lời.
Lưu lại phương thức liên lạc của họ? Là cảm thấy sau này mình vẫn sẽ có phiền phức gì nữa sao?
“Nhưng nếu người anh quen biết có chuyện, anh có thể giới thiệu họ tìm tôi.” Tô Cẩm bỗng nhiên lại vui vẻ cười: “Bói toán xem tướng, bắt quỷ, phong thủy, tôi đều được.”
Sở Lâm rất có mắt nhìn đưa tới một tấm danh thiếp: “Tiết thiếu gia, tạm biệt.”
Tiết Cố nhận danh thiếp, mãn nguyện cất vào trong ngực, bỗng dưng, cha Tiết đột nhiên quở trách anh ta một câu: “Ây da, con ngơ ra đó làm gì? Con không biết tiễn hai vị cao nhân về sao? Lẽ nào muốn họ tự bắt xe về!”
Tiết Cố phản ứng lại: “Đúng ha!”
Khi họ tới, là anh ta lái xe chở tới.
Vậy bây giờ anh ta đứng ở đó, Tô quán chủ bọn họ về kiểu gì?
Tiết Cố vội vàng đuổi theo, nhưng lại không ngờ vừa chạy được mấy bước, anh ta còn chưa kêu thành tiếng đã nhìn thấy Tô Cẩm và Sở Lâm ở phía trước bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Tiết Cố: “…”
Không hổ là cao nhân trong truyền thuyết!
Anh ta thẫn thờ quay lại: “Không, không cần con đưa…”
Cha Tiết ngạc nhiên: “Con đang nói gì? Lẽ nào Tô quán chủ còn biết bay đi?”
Tiết Cố gật đầu: “Hình như quả thực biết bay.”
Hai cha con đồng thời rơi vào trầm mặc…
Tô Cẩm dẫn Tiết Lâm dịch chuyển về khách sạn, ngoài vui vẻ, Sở Lâm lại có chút phiền muộn, rốt cuộc khi nào mình mới có thể giống như nhị sư đệ, có thể một mình sử dụng bùa Dịch Chuyển?
Tới nay mình vẫn phải dựa vào sư phụ mới có thể trải nghiệm được niềm vui dịch chuyển, rất buồn.
Tô Cẩm nhìn anh ta một cái: “Anh cố gắng học hành, tôi đi nói chuyện với Tri Hạc.”
Thực ra Tô Cẩm lo lắng vấn đề tâm thái của nhị đồ đệ.
Dù sao thì Tri Hạc có được Thất Tinh Kiếm trước, nhưng cho tới nay, Thất Tinh Kiếm vẫn ở trạng thái kiếm mẻ, không có phản ứng dư thừa nào.
Tô Cẩm vừa lên tiếng, Phương Tri Hạc liền cười: “Sư phụ yên tâm, loại chuyện này cũng chú trọng một cơ duyên, tôi vẫn chưa tới mức bị ảnh hưởng, hơn nữa đại sư huynh có thể có pháp khí phòng thân, chúng ta cũng có thể giảm bớt lo lắng.”
Phương Tri Hạc nhìn rất thoáng, Tô Cẩm rất hài lòng.
Các đồ đệ đều khiến cô rất yên tâm!
*
Trong trang viên nào đó, Hiên Viên Lê đang ngồi ở đó nổi cáu.
Người ở bên cạnh cô ta lần lượt không dám thở mạnh, sợ mình bất cẩn trở thành pháo hôi.
Nhưng chính vào lúc này, có người tới nhà xin gặp.
Ngoài thấy lạ, Hiên Viên Lê còn có hơi kinh ngạc: “Mời người vào, tôi phải xem thử người tới là ai!”
Ngay cả Tô Cẩm cũng không tìm được nơi ẩn thân của cô ta, bây giờ lại có người dám tới cửa xin gặp?
Rất nhanh, người đó được dẫn tới trước mặt Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê liếc nhìn đối phương, lại là một phế vật không có bản lĩnh gì! Cô ta vung tay lên, đối phương bị sức mạnh của cô ta ép quỳ xuống.
“Anh là ai?”
Đối phương sợ hãi trước sức mạnh của Hiên Viên Lê, thấp thỏm nói: “Tôi là ai không quan trọng, chuyện quan trọng nhất là tôi có kế sách hiến cho cô.”
“Ồ? Hiến kế sách cho tôi? Một phế vật như anh có thể có kế sách gì?” Hiên Viên Lê khinh thường hất cao cằm.
“Bởi vì chúng ta có chung kẻ thù – Tô Cẩm!”
Người đó vừa dứt lời, bị Hiên Viên Lê đánh cho một chưởng: “Bắt anh ta lại cho tôi, thẩm vấn kỹ càng! Tôi phải xem xem, ai có thủ đoạn thu thập tài liệu mạnh như thế!”
Mới bao lâu chứ? Thế mà lại có người biết cô ta và Tô Cẩm là kẻ thù? Hơn nữa còn có thể tìm được nơi ẩn thân của cô ta?
Lúc này anh ta đã ý thức được đối phương là nhân vật lợi hại, nhân vật như thế này, anh ta không thể đắc tội.
Anh ta lần lượt khai hết chuyện mình biết ra: “Tôi họ Chu, vốn dĩ là tổ trưởng của tiểu tổ đặc biệt, sau đó bởi vì Tô Cẩm, tôi không được coi trọng ở tiểu tổ đặc biệt!”
Ngay cả lợi ích mà vốn dĩ cấp trên từng hứa hẹn với anh ta cũng bởi vì anh ta không thể chiêu mộ Tô Cẩm vào tiểu tổ đặc biệt mà hủy bỏ.
Hơn nữa những người đó còn cảm thấy là bởi vì anh ta đã đắc tội Tô Cẩm, cho nên Tô Cẩm không muốn dính dáng tới tiểu tổ đặc biệt, thế nên bây giờ hoàn cảnh của anh ta ở tiểu tổ đặc biệt vô cùng gian nan.
Sự đàn áp của cấp trên, sự trào phúng của đồng nghiệp, những điều này đều châm ngòi ngọn lửa trong lòng anh ta ngày càng lớn mạnh.
Hiên Viên Lê nhìn người đang quỳ dưới đất, đáy mắt hiện ra vài phần hứng thú: “Vậy anh nói thử, anh tìm được tới chỗ này bằng cách nào?”
Tổ trưởng Chu lập tức lấy ra một bức thư đang giấu trong ngực mình ra: “Là có người truyền một bức thư cho tôi, bảo tôi làm theo lời trong thư.”
Hiên Viên Lê nhận lấy bức thư đó, đọc kỹ một lượt.
Ngoài họ ra, quả thực còn có người thứ ba.
Người ẩn nấp phía sau này bảo tổ trưởng Chu tới tìm mình, chỉ nói địa chỉ của cô ta và một kế sách.
Hiên Viên Lê cầm bức thư đó, thử cảm nhận khí tức còn lưu lại của đối phương, nhưng không bắt được gì…
Cô ta thoáng suy nghĩ vài giây, lạnh giọng nói: “Tôi trước giờ không hợp tác với ai cả.”
Tổ trưởng Chu ngẩn người: “Nhưng, nhưng cô không phải cũng có thù với Tô Cẩm sao? Hơn nữa kế sách trên bức thư này thực sự khiến người ta rung động…”
Hiên Viên Lê nhìn anh ta một cái: “Bên trên bức thư này không nói thân phận của tôi, anh không biết tôi là ai, cũng bình thường. Anh chỉ cần biết kiểu thiên chi kiêu nữ giống như tôi, người muốn hiến kế nhiều vô số!”
Cô ta dứt lời, tổ trưởng Chu liền hiểu ý của cô ta.
“Tôi nguyện ý cống hiến chút sức mọn cho cô!” Anh ta nói dứt khoát lưu loát.
Hiên Viên Lê khinh bỉ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, vậy sau này anh ngoan ngoãn làm một con chó dưới chân tôi.”
Người này trung thành hay không, cô ta không quan tâm, dù sao cái cô ta cần chẳng qua là một tia giá trị lợi dụng của anh ta thôi!
…
Ngày hôm sau.
Tô Cẩm tới Tam Thanh quán như bình thường, cô phải chữa trị gân mạch cho Tiết đạo trưởng và các đệ tử khác.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc thì tiếp tục với bài học của họ, gần như mọi thứ trông có vẻ đều bình thường và suôn sẻ như thế.
Tô Cẩm ôn tồn bàn luận với Tam Thanh quán chủ: “Tôi chữa trị cho họ lần nữa, gân mạch của họ sẽ không còn gì đáng ngại nữa, tiếp theo cố gắng tịnh dưỡng một khoảng thời gian.”
Tam Thanh quán chủ rối rít cảm ơn.
Tiết đạo trưởng thì bình tĩnh lên tiếng: “Tô quán chủ cô giúp họ trước đi, lần này để tôi tới cuối cùng là được.”
Mớ xương già này của ông ấy, không tranh trước sau với những đệ tử trẻ này.
Tuy ngoài miệng mấy đệ tử trẻ này không nói gì, nhưng ông ấy nhìn ra, họ đều rất lo lắng.
Tô Cẩm đáp một tiếng: “Được.”
Ước chừng cũng không chênh lệch bao nhiêu thời gian.
Tô Cẩm giơ tay dùng linh lực chữa trị gân mạch cho mấy đệ tử trẻ này, nhìn ra được tuy mấy đệ tử trẻ này thực lực không ổn lắm, nhưng nhân phẩm không có vấn đề gì.
Cho dù sao này không có thành tựu lớn lao gì, nhưng có lẽ cũng có thể giải quyết chút chuyện nhỏ cho người bình thường.
Qua một lúc, Tô Cẩm thu tay lại.
Mấy đệ tử trẻ thử cảm nhận tình hình gân mạch của mình, nỗi bất an trên mặt lập tức được thay thế bằng vui sướng.
“Khỏi rồi! Chúng tôi thật sự khỏi rồi!”
“Tôi còn tưởng tôi sẽ trở thành phế nhân…”
“Cảm ơn Tô quán chủ, ơn cứu mạng của Tô quán chủ, đời này chúng tôi khắc ghi trong lòng!”
Cô nói xong, lại nhìn sang Tiết đạo trưởng: “Tiết đạo trưởng, tới lượt ông rồi.”
Tô Cẩm mỉm cười giơ tay chữa trị gân mạch cho ông ấy.
Chỉ là linh lực vừa mới ôn dưỡng, bùa Truyền Họa của Tô Cẩm có động tĩnh.
Cô vung một tay khác.
Giọng nói có chút sốt ruột của Sở Lâm truyền tới.
“Sư phụ, nhị sư đệ một mình chạy ra ngoài rồi.”
“Nói chuyện gì trước đã.” Tô Cẩm thấy hơi lạ, dù sao thì Tri Hạc nhà cô là đứa ổn trọng nhất, trước giờ sẽ không làm những chuyện khiến người khác lo lắng này.
Sở Lâm thở dài một hơi: “Là một người bạn của cậu ấy xảy ra chuyện, trước đây Tri Hạc có một người bạn quan hệ tốt ở tiểu tổ đặc biệt, lần trước khi điều tra chuyện hình xăm, còn từng giúp đỡ.
Nhưng chính vì lần giúp đỡ đó, hình như người bạn đó đã đắc tội người ta. Tri Hạc nhận được tin cầu cứu của người đó liền vội vàng chạy ra ngoài rồi.
Nhưng, cậu ấy không cho tôi đi cùng, nói là sợ hãi đây là điệu hổ ly sơn…”
Dù sao thì, Tri Hàn, Phất Trần đạo nhân còn ở trong khách sạn, lỡ như anh ta cũng rời khỏi, nơi này không còn ai có thể đánh nữa.
“Biết anh ta đi đâu không?” Sắc mặt Tô Cẩm sầm lại.
Người bạn đó của Phương Tri Hạc xảy ra chuyện vào lúc này, thời gian quá trùng hợp, rất có thể có người đào hố cho Tri Hạc.
Nhưng loại chuyện này, cho dù có người đào hố, Tri Hạc cũng chắc chắn sẽ đi, anh ta sẽ không thấy chết không cứu.
Sở Lâm trầm mặc một giây: “Cậu ấy không nói cho tôi biết sẽ đi đâu, nhưng cậu ấy nói, sư phụ có cách tìm được cậu ấy.” Anh ta hoài nghi Phương Tri Hạc là sợ anh ta chạy theo cho nên mới không nói cho anh ta biết địa chỉ!
“Tôi biết rồi.” Tô Cẩm nói xong liền muốn thu hồi bùa Truyền Họa, nhưng vẫn không yên tâm nói một câu: “Đợi lát nữa tôi sẽ quay về một chuyến.”
Sở Lâm bất lực: “Tôi thật sự sẽ không chạy lung tung…”
Lúc này, Tiết đạo trưởng lo lắng lên tiếng: “Tô quán chủ, cô mau đi giúp đỡ!”
Chuyện của ông ấy không gấp.
Hiện giờ đương nhiên là chuyện của Phương Tri Hạc khẩn cấp nhất, đây rõ ràng là có người muốn tính kế anh ta.
Tô Cẩm thở dài một tiếng: “Còn thiếu chút nữa là có thể chữa trị xong gân mạch của ông, ông khoan nói chuyện đã.”
Rõ ràng chỉ có một phút, nhưng Tiết đạo trưởng lại cảm thấy một phút này cực kỳ lâu.
Tô Cẩm rất nhanh thu tay lại, không kịp dặn dò gì, mò từ trong ngực ra một nắm bùa nhét vào trong lòng Tam Thanh quán chủ, quay đầu đi mất.
Tam Thanh quán chủ nhìn bùa trong lòng mình, lại nhìn gấu áo của Tô Cẩm đã biến mất, ông ấy chậm rãi nói với không khí: “Tô quán chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt những đệ tử này.”
Tiết đạo trưởng nhìn bùa trong lòng sư huynh, ngưỡng mộ lại đố kỵ trợn trắng mắt.
Cũng chỉ có sư huynh may mắn, chó ngáp phải ruồi…mới sẽ được miễn phí nhiều bùa như thế!
Tô Cẩm quay về khách sạn một chuyến trước, lúc này mấy người đã sớm tập trung lại, cô không nói hai lời, bày bố một trận pháp trong phòng: “Tôi mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều không thể mở cửa, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Sở Lâm hiểu ý của sư phụ.
Đây là để đề phòng kẻ địch mạo danh sư phụ lừa họ mở cửa phòng ra.
Lần trước họ từng trải qua, anh ta có kinh nghiệm.
Thực ra kế điệu hổ ly sơn mà Phương Tri Hạc lo lắng cũng là điều Tô Cẩm lo lắng.
Thời gian này quá sức trùng hợp, thế nên phản ứng đầu tiên của cô chính là có liên quan tới Hiên Viên Lê, mà Hiên Viên Lê là thế gia Huyền Môn, chắc chắn có không ít đồ trong tay!
Lỡ như điệu hổ ly sơn, dụ cô rời đi, lại quay đầu xuống tay với Sở Lâm, cũng rất có khả năng.
Cho nên cô phải đảm bảo họ ở trong khách sạn có thể an toàn.
Khi tổ trưởng Chu nhìn thấy Phương Tri Hạc xuất hiện, trên mặt ngập tràn ý cười.
Anh ta biết mà, kế hoạch này rất hoàn mỹ!
Dựa theo tính khí của Phương Tri Hạc, chắc chắn sẽ không mặc kệ sống chết của bạn bè.
Cho nên Phương Tri Hạc nhất định sẽ tới!
Biết rõ là bẫy, cũng sẽ chui vào.
Sắc mặt tổ trưởng Chu đắc ý đi về phía Phương Tri Hạc: “Phương đạo trưởng, lâu rồi không gặp, dạo này khỏe chứ?”
Phương Tri Hạc dùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người anh ta: “Bạn tôi đâu? Anh làm gì cậu ấy rồi?”
“Ài, người trẻ, tính tình luôn nôn nóng như thế, bạn của cậu rất khỏe, tôi nói rồi, chỉ cần cậu xuất hiện, bạn của cậu sẽ không sao.” Tổ trưởng Chu cảm thấy tự hào vì hành vi của mình.
Cho dù Tô Cẩm lợi hại cỡ nào, đồ đệ cô quan tâm nhất, không phải vẫn ngoan ngoãn tới trước mặt mình sao?
Cho dù bị tính kế, Phương Tri Hạc cũng không thể quay đầu rời đi được!
Anh ta rất thích cảm giác sự việc được anh ta khống chế trong lòng bàn tay!
Không đợi tổ trưởng Chu tiếp tục trào phúng, người đàn ông phía sau anh ta lên trước một bước nhắc nhở: “Đừng quên chuyện đại tiểu thư căn dặn!”
Ánh mắt tổ trưởng Chu lóe lên, chân chó gật đầu với người đó: “Tôi hiểu, anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ hoàn thành thật tốt! Tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ sai sót nào!”
Phương Tri Hạc nghe cuộc đối thoại của hai người, rõ ràng người còn lại chiếm vị trí chủ đạo.
Lại nghĩ tới câu đại tiểu thư mà người đó nói…anh ta nhạy bén nghĩ tới Hiên Viên Lê.
Tổ trưởng Chu nói xong liền nhìn sang Phương Tri Hạc: “Tôi biết trên người cậu có bùa rất lợi hại, bây giờ cậu giao hết toàn bộ bùa và pháp khí ra, sau đó tôi mới có thể dẫn cậu đi gặp người bạn đó của cậu! Dù sao thì chúng tôi phải đề phòng cậu đột nhiên ra tay đối phó chúng tôi chứ…”
Phương Tri Hạc hơi do dự, không quá tình nguyện giao kiếm gỗ đào mình mang trên người ra.
Tổ trưởng Chu thấy anh ta chậm chạp, có hơi thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Mau lên, cậu còn muốn gặp bạn của cậu không vậy?”
Sau đó, Phương Tri Hạc lại lấy ra mấy lá bùa từ trong ngực.
Khoảnh khắc đưa bùa tới, Phương Tri Hạc lại nhíu mày thu tay lại: “Sao tôi biết anh sẽ không chiếm bùa của tôi làm của riêng?”
Tổ trưởng Chu ngẩn ra, cảm thấy đầu óc của Phương Tri Hạc quả thực vận chuyển lề mề, dựa theo tình huống hiện tại, lẽ nào Phương Tri Hạc cho rằng anh ta còn có thể tròn vẹn quay về sao?
Chẳng trách Phương Tri Hạc ở tiểu tổ đặc biệt đắc tội nhiều người như thế, quả thực giống như trong đồn đãi, làm việc quá cứng nhắc, không biết biến báo.
Tổ trưởng Chu nhảy số: “Nếu cậu cảm thấy tôi sẽ muốn cướp bùa của cậu, vậy cậu có thể hủy chúng ngay bây giờ, như vậy không ai trong chúng tôi có được, cậu cũng có thể yên tâm.”
Đương nhiên rồi, như vậy cũng không cần lo lắng Phương Tri Hạc đột nhiên dùng bùa đối phó họ nữa.
Cũng coi như là chặn lại đường lui của Phương Tri Hạc.
Nào ngờ Phương Tri Hạc lại sảng khoái gật đầu: “Được, tôi sẽ hủy bùa của tôi ngay.”
Anh ta nói xong liền đốt bùa thành tro ngay trước mặt tổ trưởng Chu.
Tổ trưởng Chu ở một bên cười không khép được miệng: “Phương đạo trưởng, tính khí bảo thủ này của cậu thật sự khiến người ta cảm thấy buồn cười…”
Anh ta cười xong liền nhìn người đang đứng bên khác: “Phiền anh tới kiểm tra một chút, xem thử trên người cậu ta còn giấu bùa nào khác không.”
Nhưng điều này cũng chứng tỏ Hiên Viên Lê có thực lực bất phàm, hơn nữa thân phận thần bí.
Lần này, Tô Cẩm đã đá trúng thiết bản rồi!
Người đó lại kiểm tra kỹ một lượt, xác nhận trên người Phương Tri Hạc không có bất cứ bùa gì nữa, lúc này mới mở miệng: “Dẫn cậu ta đi.”
Tổ trưởng Chu: “Được.”
Sau đó, người đó lại loại bỏ khí tức còn sót lại của Phương Tri Hạc ở nơi này.
Ba người lên một chiếc xe, Phương Tri Hạc ngồi trên xe, lặng lẽ động ngón tay.
Có lúc, không thể không nói sư phụ nhà anh ta thật sự rất nhìn xa, nhẫn cô nghiên cứu ra quả thực là một vũ khí bí mật rất tốt.
Hơn nữa sư phụ đã từng nói từ rất lâu, trứng đừng bỏ trong một làn.
Đạo lý này, anh ta hiểu.
Cho nên, bùa sư phụ cho, anh ta chỉ giữ lại mấy lá để trong ngực, còn lại đều bỏ trong nhẫn của anh ta.
Nhẫn đang tàng hình, người ngoài không nhìn thấy, dĩ nhiên cũng không phát giác được.
Trong mớ bùa anh ta hủy đi, cũng chỉ có một lá là bùa Thiên Lôi mà thôi.
Nhưng vẫn có chút xót, dù sao cũng là bùa sư phụ đích thân vẽ, sau này phải bắt tổ trưởng Chu đền tiền.
Tổ trưởng Chu: ?
Phương Tri Hạc thi thoảng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nhưng mặc kệ là tổ trưởng Chu hay là người còn lại, họ đều không có phản ứng gì.
Dường như đã chắc nịch anh ta đã là ba ba trong rọ.
Trong lòng anh ta dần hiện lên một suy đoán, có lẽ họ không ngăn cản anh ta ghi nhớ tuyến đường bên ngoài là bởi vì ngay từ đầu họ đã không định để anh ta sống sót trở về…
Trong lòng Phương Tri Hạc trầm xuống.
Cũng không biết người bạn bởi vì anh ta mà bị liên lụy như thế nào rồi.
Anh ta thấp giọng nói: “Tổ trưởng Chu, anh chắc chắn bạn tôi thật sự không sao chứ?”
Tổ trưởng Chu lập tức bật cười: “Phương đạo trưởng, người chúng tôi cần chỉ là cậu, còn bạn cậu, cũng không có thù gì với chúng tôi, chúng tôi không có lý gì động tới cậu ta.”
Phương Tri Hạc nhìn biểu cảm của tổ trưởng Chu một lúc, anh ta nói thật.
Nhưng lỡ như Hiên Viên Lê nổi điên, làm ra một số chuyện không thể thuyết phục gì đó, há không phải hậu quả không thể tưởng tượng sao?
Anh ta khẩn cầu nói: “Phiền anh lái nhanh một chút.”
Tổ trưởng Chu: “…” Anh ta chưa từng thấy ai vội đi nộp mạng.
Tổ trưởng Chu hừ một tiếng: “Không cần vội, dù sao cũng chỉ có mấy phút thôi.”
…
Ba người rất nhanh đã tới trang viên, nơi Hiên Viên Lê tạm trú.
Nhưng tổ trưởng Chu không vội đi lên mà dè dặt theo bước chân của người còn lại.
Phương Tri Hạc nhanh chóng hiểu ra, bên ngoài trang viên này đại khái đã che giấu trận pháp gì đó, nếu không hai người này sẽ không cẩn thận như thế.
Băng qua trận pháp, lúc này ba người mới đi vào trang viên.
Trong trang viên, Hiên Viên Lê đang lười biếng ngồi ở đó, người bên cạnh cô ta cung kính bóp chân cho cô ta.
Phương Tri Hạc lập tức nhìn thấy người bạn Hứa Đoan, lúc này Hứa Đoan đã ngã trên đất, quần áo nhuộm không ít máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng.
Anh ta vội vàng chạy tới, dò thử hơi thở của Hứa Đoan, cũng may vẫn còn thở.
Đáy mắt Phương Tri Hạc hiện ra sát ý: “Người như cô, căn bản không xứng tu đạo!”
Hiên Viên Lê giống như nghe thấy chuyện hài gì đó: “Anh nói tôi không xứng? Anh có biết Hiên Viên gia tôi chính là thế gia Huyền Môn, ngược dòng tính lên, sợ là thời gian tồn tại còn dài hơn thời gian tồn tại của thứ mà các người gọi là Đạo Môn!”
Phương Tri Hạc không chút lưu tình đáp trả: “Vậy nếu tổ thượng cô biết cô đã làm gì, có thể sẽ bị tức đến chết không nhắm mắt!”
Hiên Viên Lê giống như bị đâm vào chỗ đau, những việc cô ta làm quả thực không phù hợp để công khai ra ngoài.
Tuy nhiên, chỉ cần những kẻ đối địch với cô ta đều chết hết thì đương nhiên sẽ không có ai biết cô ta đã làm gì… Về phần cái gọi là nhân quả báo ứng, cô ta cũng không có gì phải sợ.
Mà bây giờ, việc đầu tiên cô ta muốn làm chính là giết Phương Tri Hạc!
Thừa dịp lúc Tô Cẩm không có ở đây, giết chết đồ đệ mà cô đắc ý nhất!
Đến lúc đó, cô ta xem thử Tô Cẩm còn cười nổi hay không!
Ánh mắt Hiên Viên Lê lạnh lùng nhìn về phía Phương Tri Hạc, giơ tay bố trí một sát trận.
Lần trước Tô Cẩm phá sát trận của mình là vì Tô Cẩm quả thực có mấy phần thực lực, nhưng người trước mặt, ở trong mắt cô ta, rõ ràng chỉ có thực lực ở mức trung bình.
Vì vậy, cô ta tin chắc rằng sát trận của mình có thể dễ dàng chơi chết đối phương!
Từng lá bùa và trận pháp hợp nhất lại tạo thành một sát trận, Phương Tri Hạc bị vây ở trong đó, Hiên Viên Lê cao giọng khiêu khích: “Với cái sát trận này của tao, chỉ cần vài phút thôi là mày sẽ chết ở trong đó rồi. Cho dù Tô Cẩm có thể tìm được tới đây thì những gì cô ta thấy cũng chỉ sẽ là thi cốt của mày thôi.”
Hiên Viên Lê nói xong, nụ cười càng điên cuồng hơn mấy phần: “Cũng không biết Tô Cẩm nhìn thấy thi cốt của mày rồi thì sẽ như thế nào nữa.”
Vừa nói cô ta vừa đứng dậy tiến về phía trước vài bước, cô ta muốn nhìn thấy đối phương ở trước mặt cô ta cầu xin tha thứ.
Khi đến gần sát trận, Hiên Viên Lê tình cờ nhìn thấy rõ mặt Phương Tri Hạc, sắc mặt nhất thời cứng đờ. Từ khi anh ta tới đây, cô ta chưa bao giờ nhìn tới tên đồ đệ này của Tô Cẩm.
Nhưng bây giờ, nhìn Phương Tri Hạc ở khoảng cách gần, cô ta luôn có cảm giác… có chút quen thuộc.
Cô ta nhìn kỹ gương mặt của Phương Tri Hạc rồi giơ tay ra hiệu Chu tổ trưởng bước tới gần.
“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy…”
“Anh có biết lai lịch của anh ta không?” Hiên Viên Lê trực tiếp hỏi.
Chu tổ trưởng sửng sốt một chút: “Cậu ta vốn là đệ tử của Bạch Vân quán, sư phụ của cậu ta là Bạch quán chủ, cũng là người của Thiên Uyên. Sau khi Bạch quán chủ chết, Bạch Vân quán cũng sụp đổ. Sau đó, cậu ta đi theo bên cạnh Tô Cẩm và trở thành đồ đệ của Tô Cẩm…”
“Anh ta không có người thân sao?” Hiên Viên Lê lại hỏi.
Chu tổ trưởng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ đại tiểu thư này lại yêu Phương Tri Hạc ngay tại lúc này sao?
Chu tổ trưởng nhỏ giọng nói: “Hình như cậu ta được Bạch quán chủ nuôi dưỡng ở Bạch Vân quán từ khi còn nhỏ, còn những chuyện khác thì tôi không biết.”
Tình huống của Phương Tri Hạc thì anh ta chưa từng điều tra kỹ. Nguyên nhân chính là Phương Tri Hạc đã từng làm việc trong Tiểu tổ đặc biệt một thời gian, rất nhiều người biết về tình huống của anh ta.
Hiên Viên Lê há miệng, rất muốn bảo anh ta điều tra lại.
Nhưng… sát trận của cô ta đã khởi động, người cũng đã bị vây trong sát trận, kế hoạch của cô ta cũng đã thành công một nửa rồi.
Cô ta không thể để xảy ra vấn đề lúc này, càng không có khả năng bị gián đoạn.
Cho nên, một chút nghi hoặc nhanh chóng bị cô ta vứt ra sau đầu.
“Thôi, cứ như vậy đi.” Bây giờ anh ta là đồ đệ của Tô Cẩm, cho dù có điều tra rõ ràng hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao thì hôm nay anh ta cũng phải chết!
Hiên Viên Lê quay lại chỗ ngồi, bình tĩnh ngồi đó, thưởng thức cảnh Phương Tri Hạc giãy dụa.
Chu tổ trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vị đại tiểu thư này không có hứng thú với Phương Tri Hạc là được.
Thấy mọi việc gần như đã thành công, cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác nữa.
Chu tổ trưởng cũng vui vẻ nhìn Phương Tri Hạc giãy giụa trong sát trận, không thể không nói, đại tiểu thư quả thật lợi hại, sát trận này người bình thường căn bản là không có khả năng chống cự!
Nhìn thấy sát ý trong sát trận đang tiến về phía mình, ánh mắt Phương Tri Hạc trở nên lạnh lùng, lấy ra một lá bùa Thiên Lôi để chống lại trận pháp.
Bùa Thiên Lôi lập tức đánh ra một tia sét, đánh thẳng về phía sát trận kia.
Đáng tiếc, ngay cả một vết nứt cũng không xuất hiện trong sát trận.
Hiên Viên Lê quay đầu lại nhìn Chu tổ trưởng, tát anh ta một cái: “Không phải tôi đã bảo anh lấy toàn bộ bùa trên người anh ta rồi sao?”
Cô ta dùng gần như chín phần sức lực, Chu tổ trưởng bay ra ngoài rồi rơi phịch xuống đất.
Anh ta yếu ớt giải thích: “Tôi đã tìm, tôi thật sự đã tìm rồi…”
Hiên Viên Lê lại nhìn người vẫn đi theo mình, người kia thức thời quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Hiên Viên Lê hừ một tiếng: “Chúng mày là đồ ngu! Nhất định anh ta đã chuẩn bị trước, giấu mấy lá bùa ở chỗ khác rồi.”
“Chẳng qua, đây cũng không phải chuyện lớn gì, Tô Cẩm cũng không thể đụng đến tao chứ huống chi là đồ đệ của cô ta?” Dù sao lá bùa này cũng không thể phá hủy sát trận của cô ta được.
Sát trận dần dần siết chặt lại, chẳng mấy chốc sẽ bóp chết Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc sử dụng thêm hai lá bùa, có lẽ là bởi anh ta vốn cũng không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh của bùa Thiên Lôi, cộng thêm thực lực giữa anh ta và Hiên Viên Lê chênh lệch rất lớn nên lá bùa không có tác dụng gì nhiều.
Anh ta suy nghĩ một chút.
Sau đó, dưới con mắt của mấy người, anh ta cầm thanh kiếm nát kia ra.
Thấy vẻ mặt anh ta trịnh trọng, Chu tổ trưởng tưởng anh ta có kỹ năng đặc biệt gì đó, không ngờ lại là một thanh kiếm rách nát.
Chu tổ trưởng lập tức cười trào phúng: “Tôi còn tưởng là thứ gì tốt nữa chứ, thanh kiếm rách nát này so ra còn không bằng một nhánh cây…”
Hiên Viên Lê cũng nhàn nhạt liếc qua.
Quả thực không phải là thứ gì tốt cả, chỉ là một thanh kiếm nát rất bình thường mà thôi.
Nhưng… không biết tại sao, cô ta luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Người này trông cũng không giống người sẽ làm những việc vô ích, thế nên cô ta vô thức nhìn lại thanh kiếm nát kia lần thứ hai.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Phương Tri Hạc hai tay nắm chặt thanh kiếm kia, tập trung sức lực chém về phía sát trận.
Anh ta chém xuống, nhưng sát trận cũng không có phản ứng gì.
Nhìn thấy tình huống này, Hiên Viên Lê cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương chỉ là chó cùng rứt giậu mà thôi…
Một chớp mắt tiếp theo, Phương Tri Hạc lại dùng kiếm chém mấy lần về phía sát trận.
Sau khi chém liên tiếp ba nhát, nụ cười trên môi Hiên Viên Lê chợt cứng đờ, cô ta trơ mắt nhìn sát trận của mình xuất hiện những vết nứt.
Hiên Viên Lê trợn to mắt, không thể tin nhìn sát trận của mình xảy ra vấn đề: “...Làm sao có thể?”
Không phải chỉ là một thanh kiếm nát thôi sao?
Ngay cả người cũng không thể đả thương được, làm sao có thể chém tan sát trận của mình???
Hiên Viên Lê kéo Chu tổ trưởng ra khỏi cản đường, giơ tay bắt đầu cố gắng củng cố sát trận của mình.
Đáng tiếc, không biết là sức mạnh của cô ta xảy ra vấn đề gì mà sát trận dường như bị một sức mạnh ngang ngược chống lại, sức mạnh của cô ta hoàn toàn không thể so sánh với sức mạnh từ bên trong sát trận.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Tri Hạc chém sát trận của mình thành từng mảnh.
Hiên Viên Lê: “…” Khoảnh khắc khi sát trận vỡ vụn, cô ta cảm thấy trái tim mình cũng tan vỡ theo.
Không!
Tại sao ngay cả một người chỉ có thực lực trung bình, chỉ mạnh hơn phế vật một chút mà lại có thể phá hủy sát trận mà cô ta dày công nghiên cứu được?
Sự tức giận hiện lên trong mắt Hiên Viên Lê.
Đúng lúc này, Chu tổ tưởng lại khập khiễng đi tới, anh ta điên cuồng giẫm mìn ở chỗ Hiên Viên Lê: “Đại tiểu thư, cô xem, cậu ta ra rồi! Làm sao bây giờ?”
Vừa dứt lời, Hiên Viên Lê nhìn Chu tổ trưởng bằng ánh mắt khiến Chu tổ trưởng run rẩy, chưa kịp lùi lại đã bị Hiên Viên Lê quăng một bạt tai, một chưởng này là muốn giết người.
Chu tổ trưởng đập mạnh xuống đất chết ngay tại chỗ…
Phương Tri Hạc vừa phá hủy sát trận, cầm kiếm sửng sốt một giây.
Không phải Chu tổ trưởng là người của Hiên Viên Lê sao?
Tại sao ngay cả người của cô ta mà cô ta cũng không buông tha chứ?
Phương Tri Hạc cầm kiếm, cảm nhận được uy lực của Thất Tinh Kiếm, trong phút chốc, thanh kiếm nát trong tay phát ra ánh sáng chói mắt.
Lớp rỉ sét trên bề mặt thanh kiếm bắt đầu bong ra từng mảnh.
Trong chốc lát, thanh kiếm đã khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Mặc dù có một đoạn khoảng cách ngắn nhưng Hiên Viên Lê vừa liếc mắt đã nhận ra ‘thanh kiếm nát’ kia. Cái này là kiếm nát gì chứ? Rõ ràng đây chính là pháp khí thượng đẳng Thất Tinh Kiếm!
Thất Tinh Kiếm và Roi Tỏa Hồn đều là những pháp khí thượng đẳng, nhưng những pháp khí này đã mai danh ẩn tích từ lâu, không biết lạc tới chỗ nào, giống như biến mất cùng với các tiền bối lúc trước vậy.
Roi Tỏa Hồn của cô ta cũng là do ông nội tình cờ có được, khó khăn lắm cô ta mới lấy được Roi Tỏa Hồn từ chỗ ông nội, sau đó lại phí không ít tâm tư mới miễn cưỡng được Roi Tỏa Hồn cho mấy phần mặt mũi.
Nhưng không ngờ, Roi Tỏa Hồn lại nhận người khác làm chủ.
Mà bây giờ, cô ta lại thực sự nhìn thấy Thất Tinh Kiếm trong tay một đồ đệ khác của Tô Cẩm?
Tại sao Tô Cẩm lại may mắn đến thế?
Hai pháp khí thượng đẳng đều rơi vào tay đồ đệ cô ta?
Ánh mắt Hiên Viên Lê nóng rực nhìn chằm chằm Thất Tinh Kiếm trong tay Phương Tri Hạc, rất tốt, bây giờ Thất Tinh Kiếm vẫn chưa nhận chủ.
Đã như vậy, cô ta sẽ cướp Thất Tinh Kiếm!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Hiên Viên Lê liền lao về phía Phương Tri Hạc.
Phương Tri Hạc trực tiếp vung kiếm ra nhưng sức mạnh như dự đoán lại không thấy… ?
Anh ta sửng sốt một giây, nhanh chóng tránh ra, đồng thời ném một lá bùa về phía Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê lách mình né tránh, trên mặt lộ ra nụ cười: “Tốt lắm, Thất Tinh Kiếm còn chưa nhận chủ, mày còn chưa thể hoàn toàn khống chế Thất Tinh Kiếm!”
Cái này thật sự quá tốt!
Lúc này cướp Thất Tinh Kiếm từ tay Phương Tri Hạc quả thật dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, ngay lúc Hiên Viên Lê lại lao tới lần nữa, cô ta cảm giác được một luồng chấn động quen thuộc.
Sắc mặt Hiên Viên Lê hơi thay đổi, sao Tô Cẩm có thể tới đây nhanh như vậy?
Tô Cẩm bình tĩnh xuất hiện trước mặt Phương Tri Hạc, nhị đồ đệ của cô rất thông minh, biết cô có thể tìm được chỗ này.
“Sư phụ! Cô ta muốn giết tôi, còn muốn cướp Thất Tinh Kiếm!” Phương Tri Hạc không chút do dự tố cáo, hơi khác với vẻ ngoài thường ngày.
Tô Cẩm mỉm cười dịu dàng: “Sư phụ sẽ báo thù cho anh, anh đi chăm sóc bạn anh đi.”
Nói xong, cô hờ hững liếc nhìn Hiên Viên Lê trước mặt.
“Hiên Viên tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Lần này cô không tin Hiên Viên Lê có thể thoát khỏi tay mình…
Hiên Viên Lê nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt có chút khó coi, chuyện này khác xa với dự đoán của cô ta, mọi chuyện lại vượt quá tầm kiểm soát của cô ta.
Nhưng mà, nếu như Tô Cẩm đã đến, vậy thì cứ để Tô Cẩm cảm thụ được trận pháp mà mình tự tay bày ra cho cô ta đi…
Hiên Viên Lê lùi lại một bước và nhanh chóng khởi động trận pháp.
Trận pháp này khác với sát trận trước đó, nó là một trận pháp thuần túy nhốt người trong đó, khiến họ không thể thoát ra khỏi trận pháp. Nó không trực tiếp làm thương tổn người, nhưng lại bào mòn tâm lý của người ta.
Khi Tô Cẩm vào trận, cô hơi ngạc nhiên: “Trận pháp này không giống phong cách của cô”.
Bởi vì Hiên Viên Lê mà cô biết rất hung hãn và quyết đoán, giống như sát trận trước đó, toàn bộ trong trận đều tràn ngập sát ý không hề che giấu.
Nhưng trận pháp trước mắt rất ôn hòa, trong sự ôn hòa ẩn chứa sát cơ.
Nó không hề lộ ra sát ý, nhưng nếu không thể thoát ra khỏi trận này thì sẽ bị mài chết tươi.
Đây là một loại sát cơ khác.
Đối với những người không thể thoát ra khỏi trận pháp thì đó là một loại tra tấn vô cùng thống khổ, người trong trận phải trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình bị xói mòn.
Chỉ cách một bước nhưng lại vĩnh viễn không có cách nào thoát ra…Cuối cùng chỉ có thể lưu lại sinh mệnh trong trận này. Người chết, trận cũng phá.
Hiên Viên Lê hừ lạnh một tiếng, mỉm cười: “Trận pháp này là do người khác dạy cho tao.”
Từ trước đến nay cô ta đều dùng sát trận do chính mình sáng tạo.
Trận pháp này không thể trực tiếp giết người nên cô ta không thích lắm, nhưng hiện tại, nó đã trở thành chiêu thức đặc biệt của cô ta.
Hiên Viên Lê khẽ hếch cằm, cao ngạo bước qua bên cạnh trận pháp.
Mục tiêu của cô ta là Phương Tri Hạc.
Cô ta muốn Tô Cẩm tận mắt chứng kiến cô ta giải quyết Phương Tri Hạc như thế nào!
Loại cảm giác bất lực này quả thực chính là một loại đau đớn khác.
Hiên Viên Lê vô cùng tự tin đi ngang qua Tô Cẩm. Trong nháy mắt đó, Tô Cẩm đột nhiên vươn tay ra bắt lấy cổ tay Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Cẩm gần trong gang tấc.
Chỉ thấy Tô Cẩm bình tĩnh tự nhiên bước ra khỏi trận pháp, Hiên Viên Lê nhìn bộ dáng hoàn hảo không chút tổn hại của Tô Cẩm với vẻ không thể tin nổi: “?”
Giọng Tô Cẩm trong trẻo, thanh thúy: “Hình như Hiên Viên tiểu thư chưa học được tinh túy của trận pháp này thì phải.” Đến mức, cô chẳng hề tốn chút sức lực nào đã đi ra ngoài.
Hiên Viên Lê vẫn giãy dụa, muốn động thủ với Tô Cẩm.
Nhưng lần này, Tô Cẩm làm sao có thể cho cô ta một cơ hội?
Gần như ngay lúc cô ta vừa ra tay, Tô Cẩm đã tóm lấy cổ Hiên Viên Lê, sinh mệnh cô ta bị cô nắm chặt trong tay.
Chỉ cần Tô Cẩm dùng lực nhẹ, Hiên Viên Lê sẽ bị cô bóp chết.
Sắc mặt Hiên Viên Lê dần dần đỏ bừng, hai tay quờ quạng, hai chân cũng dần dần rời khỏi mặt đất.
Giờ phút này, cô ta cảm thấy không khí loãng dần, lần đầu tiên cô ta cảm thụ được nỗi đau sắp chết, hay nói chính xác hơn, đó là nỗi sợ hãi khiến cô ta không cách nào kháng cự…
Dù có vùng vẫy thế nào, cô ta cũng không thể thoát ra được!
Nhiều năm như vậy, cô ta luôn là người nắm giữ vận mệnh của người khác. Trong mắt cô ta, cường giả vi tôn, từ nhỏ cô ta đã biết gia thế của mình hiển hách, càng là không giống với người bình thường.
Trong suy nghĩ của cô ta, cô ta vượt trội hơn những người bình thường.
Bởi vì cô ta là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, mà Hiên Viên gia bọn họ lại là Huyền Môn thế gia, tổ tiên từng có người đã đắc đạo thành tiên.
Sau khi chiến tranh nổ ra, Hiên Viên gia bọn họ và các thế gia khác liền cùng nhau ẩn thế.
Trong số các thế gia, thân phận của cô ta còn xuất chúng như thế, huống chi là ở thế giới bên ngoài? Dù là người bình thường hay là phế vật Đạo Môn, tất cả đều là con sâu cái kiến dưới chân cô ta.
Mà sự xuất hiện của Tô Cẩm đã phá hỏng tất cả…
Trong mắt Hiên Viên Lê có hận ý hiện lên, cố gắng nói: “Mày không thể giết tao được…”
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn tướng mạo Hiên Viên Lê, một lúc sau mới thở dài: “Tôi không thể giết cô, nhưng tôi có thể khiến cô cảm nhận được nỗi đau của những nạn nhân đó.”
Trong thoáng chốc, Hiên Viên Lê hiểu ra ý của Tô Cẩm.
“Không…không!”
Cô ta không muốn trở thành một kẻ tàn phế!
Hiên Viên gia bọn họ được Thiên Đạo che chở, không ai có thể khiến cô ta trở thành kẻ tàn phế!
Tô Cẩm tiện tay ném Hiên Viên Lê xuống đất, Hiên Viên Lê ho khan vài tiếng rồi khàn giọng gầm lên: “Hiên Viên gia bọn tao được Thiên Đạo che chở. Mày có có biết Thiên Đạo che chở nghĩa là gì không? Nếu mày dám xuống tay với tao, nhất định mày sẽ gặp báo ứng!”
Tô Cẩm chỉ thấy buồn cười: “Quả thật cô được Thiên Đạo che chở, nhưng sau khi cô làm làm tổn thương biết bao người vô tội như vậy, cô cho rằng Thiên Đạo sẽ tiếp tục che chở cho cô sao?”
Trong mắt Hiên Viên Lê hiện lên vẻ bối rối.
Tô Cẩm nói tiếp: “Câu trả lời là không.” Giọng nói lạnh lùng nói ra câu trả lời vô cùng tàn nhẫn.
Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, Tô Cẩm giơ tay cắt đứt gân mạch của Hiên Viên Lê…
Hiên Viên Lê cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi gân mạch bị đứt thành từng khúc, cảm giác đau thấu tim này khiến cô ta hận không thể giết chết Tô Cẩm ngay tại chỗ!
Nhưng giờ phút này cô ta lại không thể làm gì được, cô ta chỉ có thể bất lực cảm thấy mình từ một thiên chi kiêu tử biến thành một người tàn phế…
Cô ta cắn môi, cố gắng nuốt xuống tất cả những tiếng rên rỉ. Đáng tiếc cô ta vẫn không nhịn được, phát ra mấy tiếng rên khe khẽ, hóa ra… Gân mạch bị phá hủy đau đớn đến thế…
Tô Cẩm rút tay lại, nhìn Hiên Viên Lê trên mặt đất với vẻ mặt thờ ơ: “Thiên Đạo có thể che chở cho Hiên Viên gia thì cũng có thể lấy lại được.”
“Ngay từ khi bắt đầu cô đã sai rồi, cô vẫn luôn cho rằng mình vượt trội hơn người khác, nhưng đó chỉ là vì cô được hưởng phúc lành của tổ tiên mà thôi.”
Như để xác nhận lời nói của Tô Cẩm, khi Hiên Viên Lê đang nhỏ giọng mắng Tô Cẩm, một tia sét đột nhiên giáng xuống, không hề có sự báo trước mà đã giáng thẳng xuống người Hiên Viên Lê.
Hiên Viên Lê run lên, mở miệng rên rỉ.
Tô Cẩm nhắc nhở: “Nếu làm sai thì sẽ phải trả giá. Nếu cứ u mê không tỉnh ngộ thì chắc chắn sẽ phải chết không yên lành.”
Hiên Viên Lê không dám nói một lời, bởi vì vừa rồi cô ta hoàn toàn cảm nhận được tia sét kia chính là Thiên Khiển trong truyền thuyết.
Cô ta nằm trên mặt đất không dám cử động, chỉ cần cử động một chút, cơn đau nhức vì gân mạch bị đứt gãy sẽ lan ra khắp toàn thân.
“Nếu Hiên Viên gia các người có ý kiến gì với hành động của tôi, ngày sau có thể quang minh chính đại cùng tôi đối chất.” Tô Cẩm thản nhiên nói, lời này không chỉ nói cho Hiên Viên Lê nghe mà còn có thủ hạ của Hiên Viên Lê.
Chỉ có điều, khi cô xuất hiện trong trang viên này, cô đã ném cho hai người thủ hạ kia hai lá bùa Định Thân.
Tô Cẩm vung tay lên, lá bùa Định Thân được mở ra, bọn họ vội vàng chạy tới kiểm tra tình huống của Hiên Viên Lê. Đây chính là đại tiểu thư của Hiên Viên gia, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, gia chủ sợ là sẽ hỏi tội hai người bọn họ!
Sự tình nháo thành như vậy…bọn họ thật không cách nào kết thúc.
Tâm tình bọn họ phức tạp nâng Hiên Viên Lê lên, trước tiên phải báo cáo rõ ràng chuyện này cho gia chủ mới được.
…
Tô Cẩm không còn nhìn Hiên Viên Lê nữa.
Hiên Viên Lê hủy gân mạch của người ta, hôm nay, cũng nếm trải nỗi đau bị hủy gân mạch.
Đây chính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Tô Cẩm bước đến bên cạnh Phương Tri Hạc, kiểm tra tình trạng của người bạn anh ta, cô trấn an: “Đừng lo, anh ta vẫn có thể cứu được”.
Nói xong, cô mang theo hai người rời đi, trực tiếp quay trở về khách sạn.
Vừa bước vào hành lang khách sạn, Tô Cẩm cảm nhận được một chút âm khí còn sót lại.
Xem ra sau khi cô rời đi, chỗ này quả thật cũng có thứ gì đó ghé qua.
Cũng may cô đã có chuẩn bị từ trước.
Tô Cẩm quay người dẫn Phương Tri Hạc sang một phòng khác: “Để bạn anh nằm lên giường trước đã, sau đó anh giúp anh ta kiểm tra mấy vết thương ngoài da.”
Cô vừa nói vừa đưa vào một tia linh lực.
Vết máu trên quần áo đều là mấy vết thương ngoài da, mà thủ đoạn của Hiên Viên Lê trước sau vẫn như cũ, tàn nhẫn hủy đi gân mạch của người ta.
Có điều, có lẽ bởi vì trước đó Hiên Viên Lê bị cô làm cho bị thương nên gân mạch của người này cũng không bị hủy nghiêm trọng như Tiết đạo trưởng, Tô Cẩm thử chữa trị gân mạch cho anh ta.
“Sau này tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa là được. Tôi đi xem mấy người Sở Lâm đã.”
Tô Cẩm nói mấy câu rồi xoay người bước ra ngoài.
Nhưng lúc này, Phương Tri Hạc lại khẽ gọi sư phụ rồi hỏi: “Tôi, tôi muốn biết tại sao sư phụ không trực tiếp giết chết Hiên Viên Lê.”
Anh ta rũ mắt xuống, có chút bối rối.
Với tính tình của Hiên Viên Lê, đoán chừng chỉ cần có chút hy vọng sống thì sẽ ngóc đầu trở lại!
Tô Cẩm thở dài: “Tôi xem tướng mạo của cô ta thì không phải cô ta chết trong tay tôi. Mệnh của cô ta hôm nay chưa đến đường cùng, nhưng cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hơn nữa cô ta đã huỷ gân mạch của nhiều người như vậy nên cô ta cũng phải nếm thử cảm giác đau đớn này.”
”Vậy trước đó cô ta nói là có Thiên Đạo che chở…” Phương Tri Hạc vô thức hỏi, trong lòng anh ta có chút lo lắng.
Tô Cẩm cười nói: “Đừng lo, từ lúc cô ta bắt đầu tấn công người vô tội, cô ta đã không còn được Thiên Đạo che chở nữa rồi.
Cái gọi là che chở này, đại khái chính là tổ tiên Hiên Viên gia bọn họ làm được việc lớn cho nước cho dân, hoặc có cống hiến trọng đại, tích đức làm việc thiện, bởi vậy nên con cháu mới được Thiên Đạo che chở.
Mà cái che chở này nói trắng ra chẳng qua là may mắn hơn người thường một chút mà thôi, nếu cô ta có thể học hỏi tổ tiên Hiên Viên gia tích đức, làm việc thiện thì chút khí vận này sẽ nuôi dưỡng cô ta, để cuộc đời này cô ta không gặp kiếp nạn.
Nhưng nếu như cô ta làm chuyện thương thiên hại lý, vậy thì chút khí vận này sẽ biến mất, cô ta cũng mất đi sự che chở của Thiên Đạo.”
Tô Cẩm biết Phương Tri Hạc là đang lo lắng Hiên Viên gia trả thù nên kiên nhẫn giải thích.
Sau đó, cô nói thêm: “Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Cô ta đã dẫn anh vào bẫy, ngay từ đầu chính là nhắm vào tôi nên không phải anh gây rắc rối cho tôi mà là tôi làm liên luỵ đến anh và bạn của anh.
Hơn nữa, dù chuyện này có xảy ra hay không, tôi cũng sẽ phải đối mặt với Hiên Viên Lê, việc tôi huỷ gân mạch cô ta chỉ là vấn đề thời gian.”
Nói xong, Tô Cẩm sợ Phương Tri Hạc suy nghĩ lung tung nên lại nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, tôi có xem tướng mạo cô ta, cô ta không có cơ hội gây thêm sóng gió nữa.”
Dù sao chính là Hiên Viên Lê sẽ không còn có cơ hội ngóc đầu trở lại.
Làm đại tiểu thư của Huyền Môn thế gia, lại làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy, còn dẫn tới Thiên Khiển. Cho dù Hiên Viên gia có nuông chiều cô ta đến cỡ nào thì cũng sẽ không mạo hiểm cả nhà.
Cho nên sau khi Hiên Viên Lê được đưa về, hoặc là bị người của Hiên Viên gia giải quyết, hoặc sẽ trở thành kẻ bị ruồng bỏ…
Tóm lại, kết cục chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng.
Cho nên cô không cần phải dùng vũ lực lấy đi mạng sống của Hiên Viên Lê.
...
Đúng như Tô Cẩm suy đoán, ngay khi cô vừa rời đi, thủ hạ của Hiên Viên Lê đã báo cáo mọi chuyện cho gia chủ Hiên Viên gia biết. Sau khi Hiên Viên gia chủ biết chuyện, ông ta tức giận đến mức suýt ngất xỉu.
Tuyệt đối không nghĩ tới, đứa cháu gái nhà mình bình thường chỉ có vẻ hơi kiêu căng lại thực sự làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy!
Huỷ gân mạch, rút linh lực của người ta! Đều là tội lỗi chồng chất!
Hơn nữa trước đó ông ta còn dặn dò Hiên Viên Lê, phải bồi dưỡng tình cảm với người ta…
Ồ, cũng không đúng, tính toán thời gian thì có lẽ khi ông ta nhắn nhủ, Hiên Viên Lê đã kết thù với người ta rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận