Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1023: Mọi thứ đều là hư ảo 2

Nguyên Cảnh đốt cho cô rất nhiều tiền giấy, khóc đến đỏ hai mắt.
Tô Cẩm nghĩ ngợi, chỉ đành để lại tia khí tức này bên cạnh anh, mà bản thân cô thì tiếp tục nghĩ cách đưa Nguyên Cảnh ra.
Nguyên Cảnh ở trước quan tài của Tô Cẩm khóc rất lâu, lại một mình lẩm bẩm rất nhiều chuyện.
Cuối cùng, ánh mắt anh kiên định đứng dậy rời đi.
Dù sao cũng là huyễn cảnh, rất nhiều chuyện trong huyễn cảnh đều không theo logic, vì vậy một giây sau, Nguyên Cảnh liền xuất hiện trong một hoàn cảnh khác.
Một mình anh đánh nhau với quỷ con rối của Thiên Uyên.
Bạo phát lực chiến đấu giống như không tiếc mạng vậy…
Tô Cẩm dần phát giác vài phần không đúng, trạng thái này của Nguyên Cảnh, sợ là sẽ xảy ra vấn đề.
Cô thử muốn làm gì đó trong huyễn cảnh của anh, nhưng đây là huyễn cảnh của Nguyên Cảnh, với trạng thái và tình huống của cô, không thể can dự Nguyên Cảnh, cô chỉ có thể nghĩ cách khác.
Lúc này, Nguyên Cảnh đỏ ngầu hai mắt.
Mà cuối cùng Tô Cẩm cũng từ trong miệng Nguyên Cảnh nghe được mấy từ ngắt quãng, ánh mắt Tô Cẩm hơi lóe lên, bởi vì Nguyên Cảnh nói: Báo thù cho A Cẩm.
Cô không cần suy nghĩ nhiều đã ý thức được huyễn cảnh này là sao.
Huyễn cảnh của Nguyên Cảnh phản ánh chuyện anh sợ hãi nhất trong lòng, anh cho rằng cô đã xảy ra chuyện trong trận đối kháng với Thiên Uyên, mất đi tính mạng, cho nên mới giống như phát điên, muốn báo thù cho cô.
Từ tiến triển hiện tại, nếu Nguyên Cảnh tiếp tục phát điên, rất dễ bị giam cầm trong huyễn cảnh này.
Cô phải nghĩ cách đánh thức Nguyên Cảnh.
Trong chớp mắt, Nguyên Cảnh đã bị thương.
Trong đạo pháp, anh không thể tiến triển thần tốc, có thể đối phó với nhiều quỷ con rối như vậy đã là cực hạn, ngay lúc Tô Cẩm tưởng màn đấm đá của Nguyên Cảnh sắp kết thúc, lại có một người bịt mặt thần bí xuất hiện.
Tô Cẩm thầm kêu lên không ổn: Người này chắc chắn là đại boss Thiên Uyên trong huyễn cảnh của Nguyên Cảnh.
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh không nói hai lời, xông về phía người đó.
Sau một trận đánh, Nguyên Cảnh không phải đối thủ, nhưng anh lại cười ra tiếng với người đó.
Anh tự biết mình không địch lại, thế mà lại lựa chọn đồng quy vu tận…
Tô Cẩm đứng ở đó nhìn cảnh này, rất bất lực, trận chiến này quá qua loa, không có gì đáng nhắc tới.
Nhưng ai bảo đây là huyễn cảnh chứ?
Hơn nữa Nguyên Cảnh thật sự bị huyễn cảnh trói buộc rồi!
Rõ ràng bình thường là một người thông minh trầm ổn như thế, lần này lại giống như mất đi IQ vậy.
Thấy Nguyên Cảnh sắp nhắm mắt, Tô Cẩm vội vàng tăng nhanh động tác.
Tô Cẩm kết ấn trong tay, tia khí tức thuộc về cô đó cũng dần rời khỏi huyễn cảnh của Nguyên Cảnh, chỉ có điều, tia khí tức đó hóa thành một luồng ánh sáng vàng.
Ánh sáng vàng lấp lánh trước mặt Nguyên Cảnh, dẫn anh tiến về trước.
Nguyên Cảnh nhìn ánh sáng vàng, mãn nguyện cười: “Là A Cẩm tới đón tôi.”
“Nếu sinh thời đã không thể ở bên nhau, vậy sau khi chết ở bên nhau cũng rất tốt.” Nguyên Cảnh đột nhiên thốt lên câu nói này, khiến A Cẩm ngoài huyễn cảnh giật mình run tay một cái.
Sở Lâm thấy vậy, vội vàng truy hỏi: “Sư phụ sao vậy? Đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không, không có gì.” Cô không có thời gian nghĩ nhiều, tiếp tục động tác trên tay.
Cô giơ tay lại đưa một dòng linh lực lên người Nguyên Cảnh, linh lực khiến luồng ánh sáng vàng đó ngày càng gần Nguyên Cảnh.
Để đuổi theo ánh sáng vàng, để đuổi theo A Cẩm, Nguyên Cảnh cố gắng bò dậy đi theo ánh sáng vàng tiến về trước.
Đi mãi đi mãi, ánh sáng vàng bỗng nhiên biến mất.
Nét mặt Nguyên Cảnh thay đổi, kinh hoảng đứng ở đó.
Khoảnh khắc này, trong đầu bỗng nhiên truyền tới cơn đau dữ dội, sau đó, ký ức chân chính quay trở lại, anh bỗng ý thức được mình đang cùng A Cẩm tìm lối vào của thế gia Huyền Môn.
Cho nên mọi thứ ở đây đều là giả!
Tảng đá lớn trong lòng Nguyên Cảnh tựa như biến mất, huyễn cảnh trước mắt cũng tan vỡ trong chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận