Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 771: Hai bên tổn hại 2

Lúc Hứa Chi Chi nhìn thấy anh ta, tâm trạng phức tạp không nói ra được: “Thật xin lỗi, em liên lụy anh rồi.”
Nếu như không phải do cô ta, Niếp Hưng căn bản sẽ không liên luỵ vào.
Niếp Hưng lắc đầu cười khổ: “Chi Chi, không phải đã nói, anh gánh chịu một mình rồi sao? Dù sao anh cũng không còn nhiều thời gian để sống nữa rồi…”
Hứa Chi Chi kể lại tình hình một lần, Nguyên gia có thể điều tra ra cô ta có kiên quan đến việc này, mà cô ta không muốn buông tha cho Chu Mộng Châu, bây giờ kết quả như vậy không còn gì tốt hơn nữa.
Nếu như đã có thể báo thù cho mẹ, thì đi cùng với Niếp Hưng một đoạn đường cuối cùng.
Duy chỉ có lỗi với Nguyên Tinh Nhuỵ.
...
Nguyên Cảnh rất nhanh đã điều tra ra rõ ràng nguyên nhân cái chết của mẹ Hứa Chi.
Trước khi mẹ Hứa phát hiện ra Chu Mộng Châu có quan hệ với chồng mình, đã nghĩ đến việc tìm cơ hội chụp lại chứng cứ, đồng thời tuyên bố sẽ đưa việc này ra ánh sáng.
Mà Chu Mộng Châu sợ chuyện của mình bại lộ, một khi Nguyên gia biết bà ta cắm sừng Nguyên Lịch, chắc chắn sẽ không buông tha cho bà ta, vị trí Nguyên nhị phu nhân này cũng không giữ được.
Bà ta không muốn vinh hoa phú quý của mình bị uy hiếp, nên đã tìm người ra tay với mẹ Hứa.
Vốn dĩ là muốn cướp lại video, thuận tiện lại uy hiếp một phen, nhưng lúc ra tay, xuất hiện tình huống không thể khống chế, dẫn đến mẹ Hứa mất mạng.
Đã cắm sừng lại còn làm ra chuyện mạng người, loại chuyện này, Chu Mộng Châu nào dám lộ ra?
Sau đó bà ta dùng tiền ép việc này xuống, lại nguỵ trang cái chết của mẹ Hứa thành chuyện ngoài ý muốn.
Về phần tình nhân của bà ta, cũng chính là cha của Hứa Chi Chi, đương nhiên cũng tham gia vào việc này, coi như đồng lõa… Sau đó, Chu Mộng Châu còn cho ông ta một khoản tiền, xem như chặn miệng của ông ta.
Sau này, Chu Mộng Châu ngoan ngoãn một đoạn thời gian.
Chuyện dừng ở đây, chuyện tiền căn hậu quả coi như rõ ràng.
Cho dù là Chu Mộng Châu hay là cha Hứa, đều không chạy thoát, Hứa Chi Chi cũng bởi vì hành vi của mình mà trả giá.
Chỉ có điều Hứa Chi Chi không nghĩ tới, mẹ chết, cha cũng nhúng tay…
Nếu như sớm biết là thế, cô ta đại khái sẽ không lựa chọn ra tay với Nguyên Tinh Nhuỵ, mà chính kéo theo người cha cặn bã kia, còn có Chu Mộng Châu, ba người trực tiếp đồng quy vu tận.
Về phần Niếp Hưng, chưa tới mấy ngày đã qua đời rồi.
Việc này coi như kết thúc.
*
Hai ngày nữa trôi qua, Nguyên Lịch chủ động đến nhà thăm hỏi, trả tiền thù lao trước.
Nguyên Tinh Nhuỵ cũng theo tới.
Chỉ có điều, trạng thái của hai người cũng không phải là rất tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy, Nguyên Tinh Nhuỵ là người bị đả kích tàn nhẫn nhất.
Cứ tự giam mình ở trong phòng khóc một ngày.
Thái độ của cô ấy đối với Hứa Chi Chi, rất phức tạp, nói là hận, quả thật có chút hận, thế nhưng sau khi biết nguyên nhân cô ta ra tay với mình, cô ấy lại không hận nổi.
Bởi vì cô ấy biết, Chu Mộng Châu mới là kẻ cầm đầu…
Nguyên Lịch và Nguyên Tinh Nhuỵ cũng không nói gì trước mặt Tô Cẩm.
Chỉ là thuần túy nói lời cảm ơn và trả tiền thù lao.
Tô Cẩm cũng không nói thêm gì, ngược lại là xoa đầu Nguyên Tinh Nhuỵ trấn an.
Nguyên Tinh Nhuỵ yếu ớt gọi một tiếng: “Chị Tô.” Trong giọng nói có chút tủi thân có mờ mịt có sợ hãi… Các loại cảm xúc xen lẫn trong cùng một chỗ.
Vốn dĩ là một cô gái đầy sức sống, hiện tại giống như quả cà bị sương đánh, ỉu xìu.
Thấy dáng vẻ cô ấy như thế, Tô Cẩm khuyên vài câu.
Chu Mộng Châu tạo nghiệt, cuối cùng vẫn là mang đến không ít ảnh hưởng cho Nguyên Tinh Nhuỵ.
Nguyên Lịch ở bên cạnh nghiêm túc nói: “Tinh Nhuỵ con yên tâm, về sau cha sẽ làm một người cha có trách nhiệm.”
Ông ta không chỉ sẽ đối xử tử tế với con gái, sẽ còn đối xử tử tế với đứa con trai vô dụng kia.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, con trai dĩ nhiên cũng quay về rồi, trong nhà náo loạn một trận, rồi lại quay đầu rời đi.
Nguyên Lịch chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn.
“Lần này, chuyện của Nguyên gia xem như náo loạn ra động tĩnh không nhỏ.”
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, phát hiện ra ánh mắt nhà mình, Sở Lâm lập tức im miệng.
Trong giây lát, Tô Cẩm tò mò mở miệng: “Anh nói tỉ mỉ một chút.”
Nghe thấy lời sư phụ, Sở Lâm lập tức có thêm sức mạnh, anh ta loạt soạt chạy tới trước mặt Tô Cẩm bắt đầu hào hứng nhiều chuyện.
“Việc này của Nguyên gia, coi như bê bối, Nguyên nhị phu nhân lần này coi như khiến cho Nguyên gia mất hết mặt mũi, liên quan đến mạng người, hơn nữa còn là bởi vì ở bên ngoài tìm tình nhân, mà dẫn tới việc đó, nói thế nào cũng ám muội.
Có điều thủ đoạn của Tam gia cũng lợi hại, quả quyết hung ác, không sợ lời đồn đại, xem ra cũng là làm chuyện lớn!”
Hiện tại không ít người đều ở trong bóng tối âm thầm suy đoán tâm tư của Tam gia: Chu Mộng Châu chính là một quả bom hẹn giờ, đối với quả bom này, hoặc là trực tiếp phá bỏ, hoặc là hủy đi, không phải vậy một ngày nào đó, sẽ nổ tung Nguyên gia, mà Tam gia, đúng là trực tiếp chọc cho việc này lộ ra, còn không phải cũng là kẻ hung hãn sao?
Sau khi Tô Cẩm nghe xong, chỉ cảm thấy những người bên ngoài đó suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ không thể là Nguyên Cảnh có tinh thần trọng nghĩa sao?
Có điều đây cũng không phải chuyện cấp bách quan trọng.
“Trong khoảng thời gian này có phải Nguyên Cảnh bận hơn so với bình thường một chút không?” Tô Cẩm đột nhiên hỏi một câu.
Sở Lâm khẽ gật đầu: “Đây là điều đương nhiên, phía sau còn có một đống thứ rối rắm cần phải xử lý!” Trong khoảng thời gian này, Nguyên Cảnh chắc chắn bận rộn.
Trước đó Nguyên lão gia tử xảy ra chuyện, sau đó lại là Chu Mộng Châu, Nguyên gia cũng coi như là thời buổi rối loạn.
Tô Cẩm hỏi hai câu thì không hỏi thêm nữa, Sở Lâm cũng không đoán ra suy nghĩ của sư phụ nhà mình.
Vừa vặn Phương Tri Hạc từ bên ngoài chạy tới.
Sở Lâm vừa định chế nhạo một câu, đã nghe thấy Phương Tri Hạc nghiêm túc nói: “Sư phụ, bên chỗ Tiết đạo trưởng truyền đến tin tức, nói là tìm được một cuốn sổ hình xăm cổ xưa ở Niếp gia, trừ cái đó ra, còn có phát hiện lạ, Tiết đạo trưởng có ý là, bảo sư phụ tự mình đi một chuyến.”
Tô Cẩm hơi nhíu mày: “Tiết đạo trưởng đã bảo tôi tự mình đến, xem ra việc này còn có huyền cơ khác.”
“Địa chỉ đâu?” Tô Cẩm trực tiếp lấy ra một lá bùa Dịch Chuyển đưa cho Phương Tri Hạc.
Sở Lâm ở bên cạnh, thấy mười phần thèm thuồng.
Thấy anh ta trông mong nhìn chính mình, Tô Cẩm trấn an nói: “Nghe lời, ở nhà trông sư đệ, chăm chỉ làm bài tập.”
Sở Lâm u oán trả lời.
...
Nửa tiếng sau, Tô Cẩm và Phương Tri Hạc mới tìm được địa chỉ.
Nơi ở cha của Niếp Hưng, tương đối xa, hơn nữa xung quanh ngay cả người qua đường cũng không có.
Có điều chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là rốt cuộc có huyền cơ gì.
Tiết đạo trưởng nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, đáy mắt ông ta xẹt qua vẻ vui mừng: “Tô quán chủ! Cô tới rồi.”
Ông ta vừa nói vừa đưa quyển sổ xăm hình mình tìm được cho Tô Cẩm: “Cô nhìn cuối cuốn sổ này đi! Lúc ấy tôi cảm thấy bìa cuốn sổ này có chút không thích hợp, nên đã thử mở ra một chút, quả nhiên bên trong có hai lớp.”
Tô Cẩm kinh ngạc giở trang cuối cuốn sổ ra, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Cái này. . .” Cô dừng lại một chút, đáy mắt có ý lạnh thoáng hiện lên: “Thảo nào thân thể Niếp Hưng yếu như thế.”
Lúc ấy cô còn đang suy nghĩ, Niếp Hưng rốt cuộc đã nhận báo ứng gì, tuổi còn trẻ, mệnh số đã sắp hết.
Mà nội dung một trang này, chính là phần tâm đắc năm đó người kia sáng chế ra hình xăm lấy mạng.
Nói cách khác, rất nhiều năm trước, người một mình nghiên cứu ra hình xăm lấy mạng, sau đó lại dấy lên gió tanh mưa máu, là tổ tông của Niếp Hưng.
Tổ tông làm điều ác, báo ứng lên người con cháu, cho nên Niếp Hưng vừa ra đời thân thể đã yếu đuối, nguyên nhân mệnh số sắp hết đúng là ở chỗ này.
Tiết đạo trưởng chỉ vào một gian phòng bên trong: “Ở bên trong.”
“Chúng ta đi gặp ông ấy.” Tô Cẩm đi qua, đẩy cửa ra, mặt không thay đổi nhìn vị tiền bối ngồi đó.
Nghe thấy tiếng động, cha Niếp phụ quay lại nhìn Tô Cẩm, ông ấy hỏi: “Có thể cho tôi gặp Niếp Hưng một lần không?”
“Có thể.” Tô Cẩm đồng ý dứt khoát, bởi vì từ tướng mạo của cha Niếp, trên tay ông ấy chưa từng dính mạng người.
Cha Niếp gật đầu nói cảm ơn, mặt mũi tràn đầy tang thương.
Trong giây lát, ông ấy còn nói: “Cô đã đồng ý với thỉnh cầu của tôi, cho nên, tôi có thể nói những chuyện tôi biết cho cô.”
Đây là một câu chuyện cũ ông ấy đã che giấu nhiều năm.
Nửa trước của chuyện xưa, không có sự khác biệt quá lớn so với Phương Tri Hạc nói.
Ông nội của ông ấy chính là người nghiên cứu ra hình xăm lấy mạng người kia, nhưng, sự việc lại không kết thúc theo cái chết của người ông kia.
Bởi vì sai lầm đó, dẫn đến toàn bộ gia tộc bị liên lụy.
Không chỉ có gia tộc bọn họ bị người nhà người bị hại trả thù, thỉnh thoảng còn sẽ có người của Đạo Môn giám thị.
Hơn nữa những người xung quanh, cũng đều biết xảy ra chuyện gì.
Dưới tình hình như thế, cuộc sống liên tục gặp khó khăn, về sau, cha ông ấy chạy trốn, sau khi chạy trốn, mai danh ẩn tính, vứt bỏ hết quá khứ.
Chưa tới mấy năm, ông ấy ra đời.
Cha ông ấy không muốn vợ con phải trải qua cuộc sống cứ trốn đông trốn tây như mình, nên đã tìm một nơi vắng vẻ để định cư.
Vì kiếm ăn, cha ông ấy lại lần nữa tiếp tục xăm hình, nhưng chỉ dám nhận một vài đơn lẻ để kiếm sống, nhưng bởi vì kỹ nghệ quá tinh xảo, không bao lâu đã có chút tiếng tăm.
Cha ông ấy mơ hồ ý thức được không thể tiếp tục như này nữa, cây to đón gió, càng sợ dẫn người của Đạo Môn tới.
Nên đã tìm một lý do rửa tay gác kiếm, không xăm hình cho người ta nữa.
Sau đó, yên ổn được nhiều năm.
Mãi cho đến mấy năm trước, người cha già đột nhiên nhận một khoản làm ăn, mà hình xăm lấy mạng cũng xuất hiện lần nữa…
Ông ấy ý thức được sẽ xảy ra chuyện, nhưng, cho dù ông ấy có truy hỏi thế nào, cha ông ấy cũng không muốn nói cho ông ấy biết, vì sao lại nhận chuyện làm ăn này.
Không bao lâu, cha ông ấy đã qua đời.
Chuyện này cũng đã trở thành bí ẩn trong lòng ông ấy.
Lúc thu dọn di vật của cha, trong lúc vô tình ông ấy phát hiện ra quyển sổ hình xăm kia, bởi vì là di vật, ông ấy suy tư liên tục, đã khoá chặt thứ đó lại.
Lại không nghĩ tới… đã bị con trai mình phát hiện ra.
Cha Niếp nói đến chỗ này, nhịn không được nước mắt tuôn đầy mặt.
“Lúc tôi được sinh ra, ông nội tôi đã chết nhiều năm, tôi chưa từng gặp, cũng chưa từng được hưởng phúc khí gì đó ông ta mang tới, nhưng cả đời này của tôi, lại bởi vì ông ta mà mất cha, mất cả con trai.”
“Đại khái, đây chính là báo ứng! Cho dù cha tôi đã đổi tên đổi họ, nhưng vận mệnh, vẫn trói buộc chúng tôi với hình xăm lấy mạng…”
Cha chạy trốn cả một đời, vẫn không chạy thoát.
Ngay cả con trai của ông ấy, cũng vẫn xảy ra chuyện.
Sớm biết như thế… ông ấy không nên giữ lại di vật gì đó, mà là đốt sạch sẽ quyển sổ kia!
Như thế, cũng sẽ không đi đến tình hình như hôm nay.
Tiết đạo trưởng há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Đáy mắt Tô Cẩm có mấy phần tiếc nuối: “Tri Hạc, bây giờ anh dẫn ông ấy đi gặp Niếp Hưng đi.” Hiện tại còn kịp gặp mặt Niếp Hưng một lần.
Sau khi Phương Tri Hạc dẫn cha Niếp rời đi, Tô Cẩm nhìn chằm chằm quyển sổ kia trong chốc lát.
Cho nên, vì sao ông nội của Niếp Hưng lại đột nhiên nhận chuyện làm ăn này?
Không có lý gì đã buông bỏ để cuộc sống yên tĩnh, lại cuốn vào án mạng, ngay cả tính mạng của mình cũng bị mắc vào…
Hoặc là ông nội Niếp Hưng bị người ta bức hiếp, hoặc là bị mê hoặc.
Nhưng cha của Niếp Hưng rõ ràng không biết tình hình cụ thể, cũng không cung cấp được manh mối gì, mà ông nội Niếp Hưng cũng đã qua đời rất lâu, sớm đã không còn dấu vết gì để có thể tìm ra.
Nghĩ như vậy, Tô Cẩm lại dạo một vòng quanh Niếp gia, ý đồ tìm kiếm một số dấu vết manh mối, ngộ nhỡ bỏ sót cái gì thì sao?
Tiết đạo trưởng đi theo bên cạnh, muốn nói lại thôi, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ đó Tô Cẩm rất bất đắc dĩ: “Có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng.”
Trên mặt Tiết đạo trưởng nhanh chóng lướt qua sự vui mừng, ông ta ngượng ngùng lên tiếng: “Là như này, lần trước lúc Tô quán chủ đến hiệp hội Đạo Môn, không phải đã huỷ đi pháp khí của vị phất trần đạo nhân kia hay sao?”
Tô Cẩm ngừng động tác, kinh ngạc quay đầu lại hỏi ông ta: “Sao thế? Người đó muốn tôi bồi thường pháp khí à?”
Tiết đạo trưởng nghe xong lời này, vội vàng lắc đầu cũng xua tay: “Không không không, dĩ nhiên không phải!”
Ông ta bị dọa vội vàng giải thích, sợ Tô Cẩm hiểu lầm.
“Cây phất trần kia có vấn đề, may mà có Tô quán chủ nhắc nhở, cho nên, vị phất trần đạo nhân kia bảo tôi thay ông ta nói lời cảm ơn!”
Tô Cẩm vẻ mặt thản nhiên, sau khi đi hai vòng quanh Niếp gia, cô cất quyển sổ nhỏ rời đi, Niếp gia này, quả thực không có bất kỳ manh mối gì.
Sau khi đi ra ngoài, Tiết đạo trưởng vẫn như cũ đi theo bên cạnh Tô Cẩm.
Ông ta lại cẩn thận lặp lại một lần nữa phất trần đạo nhân bảo ông ta nói lời cảm ơn.
Tô Cẩm trầm mặc chớp mắt một cái, trực tiếp hỏi: “Nói đi, ngoại trừ nói lời cảm ơn, vị phất trần đạo nhân kia còn nói cái gì?”
Nếu thật sự chỉ có nói lời cảm ơn, Tiết đạo trưởng căn bản không cần biểu lộ như thế, rõ ràng còn có chuyện khác tìm cô.
Tiết đạo trưởng có chút xấu hổ: “Tô quán chủ vẫn là thông tuệ như vậy.”
Nghe vậy, Tô Cẩm lập tức kéo giãn khoảng cách với Tiết đạo trưởng, dáng vẻ mang theo mấy phần cảnh giác: “Tiết đạo trưởng, ông như này sẽ khiến cho tôi cảm thấy, ông tìm tôi không có chuyện gì tốt…”
Tiết đạo trưởng lau mồ hôi vô hình sau gáy, sau đó thành thật nói lại sự việc một lần.
“Quả thực không phải chuyện gì tốt… Phất trần đạo nhân cho rằng, nếu như phất trần của ông ta đã xảy ra vấn đề, như vậy, những người khác trong hiệp hội Đạo Môn, cũng có khả năng bị gài bẫy, nhưng lại không thể huỷ đi tất cả pháp khí của mọi người, cho nên, phất trần đạo nhân muốn mời cô lại đến hiệp hội Đạo Môn một chuyến…”
Nói xong lời cuối cùng, Tiết đạo trưởng rất ngượng ngùng cúi đầu.
Nói thật, ông ta cũng cảm thấy phất trần đạo nhân có chút… Không biết xấu hổ.
Thấy sắc mặt Tô Cẩm khó coi.
Tiết đạo trưởng vội vàng nói tiếp: “Tô quán chủ, lúc ấy tôi vừa nghe thấy yêu cầu của ông ta, tôi đã trực tiếp từ chối! Nhưng, ông ta nhất định yêu cầu tôi tới… Ông ta, ông ta già mà không kính, ông ta dùng tuổi tác để ép tôi, còn lấy tương lai của Đạo Môn chặn tôi.”
Cho nên, ông ta đã kiên trì tới.
Tô Cẩm nói trúng tim đen hỏi một câu: “Đạo Môn… Còn có tương lai sao?”
Tiết đạo trưởng chỉ cảm thấy trái tim đau xót: “...” Cũng không cần đâm vào tim như thế, mặc dù, xem xét trước mắt, khả năng đại khái quả thực không có tiền đồ.
Nhưng có chút ít còn hơn không…
Ông ta thở dài, trong giọng nói tràn đầy sự không đồng tình với phất trần đạo nhân: “Tôi đã nói với ông ta vô cùng rõ ràng, tôi nói thời gian của Tô quán chủ là vàng là bạc, rất bận rộn, hơn nữa hiệp hội Đạo Môn còn gây sự vì chuyện bùa Thiên Lôi, ân oán ở đây, nói thế nào cũng phải là hiệp hội Đạo Môn xin lỗi trước…”
Nếu không phải ông ta một lòng hướng đạo, muốn cứu vãn hiệp hội đạo môn một chút, ông ta đã sớm đạp nát hiệp hội đạo môn này rồi, ai thích quản thì quản, dù sao chuyện này không liên quan tới ông ta!
Nhưng bây giờ hội trưởng Hứa mất tích, hiệp hội Đạo Môn lại như vậy, ông ta ngẫm lại cũng cảm thấy vô cùng chua xót.
Tiết đạo trưởng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mảy may không chú ý tới sắc mặt Tô Cẩm thay đổi.
Mãi cho đến khi Tô Cẩm khua tay trước mặt ông ta, Tiết đạo trưởng mới lấy lại tinh thần.
Tô Cẩm đưa cho Tiết đạo trưởng một lá bùa: “Lá bùa này 500 tệ, chuyển tiền cho tôi.”
Tiết đạo trưởng nhận lá bùa, mắt nhìn linh khí trên lá bùa, ông ta lập tức tê dại chuyển cho Tô Cẩm 500 tệ.
Trong chớp mắt này, tất cả vẻ u sầu của ông ta, dường như đã tan biến hết.
A! Thật vui vẻ!
Tô quán chủ lại đưa bùa cho ông ta rồi!
Quả nhiên, quan hệ giữa ông ta và Tô quán chủ không thể so sánh như người bình thường!
Một lá bùa Thiên Lôi của Tô quán chủ đòi tổ đặc biệt một triệu tệ!
Mà bây giờ, chỉ 500 tệ, Tô quán chủ đã bán lá bùa cho ông ta! Nói không kích động là giả.
Nhưng một giây sau, Tiết đạo trưởng đã nghe thấy Tô Cẩm khẽ nói: “Sau khi ông trở về, lặng lẽ dán lá bùa này dưới giường của phất trần đạo nhân kia.”
Khuôn mặt vui mừng như điên kia của Tiết đạo trưởng trong nháy mắt xụ xuống: “? ? ?”
Ông ta bưng lấy trái tim nhỏ, trên mặt hiện lên một tia đau lòng và chấn kinh: “Tô quán chủ, lá bùa này tại sao phải cho phất trần đạo nhân chứ? Hơn nữa không phải tôi bỏ tiền ra sao?”
Tô Cẩm thở dài một hơi.
Cô hơi ngây ngốc nhìn Tiết đạo trưởng: “Ông có nhìn rõ đây là bùa gì không?”
Tiết đạo trưởng nghi ngờ a một tiếng.
Tô Cẩm nói tiếp: “Thái độ của vị phất trần đạo nhân kia không đúng lắm, nếu biết nói cảm ơn với tôi, nhưng lại có thái độ không tốt mời tôi đến hiệp hội Đạo Môn, ông không cảm thấy ông ta có chút quái lạ sao?”
Không đợi Tiết đạo trưởng trả lời, Tô Cẩm lại nói: “Cho nên trên người vị phất trần đạo nhân kia nhiễm lệ khí, vẫn chưa được tiêu trừ.
Dù sao cây phất trần kia đã theo ông ta nhiều năm, thứ bên trong xem ra cũng đã nhiều năm rồi, đoán chừng lệ khí đã sớm thâm nhập vào xương tủy rồi. Lá bùa này có thể giúp ông ta thanh trừ lệ khí.”
Tiết đạo trưởng bừng tỉnh đại ngộ: “Như vậy à!” Ông ta còn tưởng rằng Tô quán chủ thấy cuộc sống của ông ta gian nan, cho nên đưa lá bùa để an ủi ông ta chứ!
Xem ra là ông ta suy nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ như vậy, Tiết đạo trưởng nhỏ giọng hỏi: “Vậy nếu như phất trần đạo nhân khôi phục lại bình thường, sau này tôi có thể đòi tiền lá bùa này của ông ta hay không? Dù sao cũng là tôi thay ông ta thanh toán 500 tệ.”
Tô Cẩm khẽ gật đầu, phụ họa với lòng dạ nhỏ mọn của ông ta: “Ông cũng có thể tăng tiền, ăn chênh lệch ở giữa.”
Tiết đạo trưởng ngượng ngùng khẽ cười: “!”
Ông ta cảm thấy Tô quán chủ nói rất có lý.
Thăm dò xong lá bùa, Tiết đạo trưởng và Tô Cẩm tách nhau ra.
Vừa đi được hai bước, Tiết đạo trưởng bỗng nhiên lại quay đầu: “Phải rồi, Tô quán chủ, chuyện của Niếp gia có phải vẫn cần tiếp tục điều tra một chút hay không? Chuyện của ông nội Niếp Hưng, chắc là còn có ẩn tình gì đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận