Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 729: Hứa hội trưởng xảy ra chuyện rồi 2

Nguyên Cảnh im lặng một lúc: “...”
Anh ấn mi tâm, không nhịn được hỏi Phương Tri Hạc: “Tri Hạc, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ba hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Đầu Nguyên Cảnh ngập tràn dấu hỏi.
Nghe thấy tiếng, Phương Tri Hạc ngạc nhiên nhìn sang: “Nguyên tam gia? Anh làm xong việc rồi?”
“Ừm, mọi người đang làm gì vậy…” Nguyên Cảnh lại hỏi một câu.
Sở Lâm ngẩng đầu từ trong bận rộn lên, căng thẳng mà lại vui vẻ nói: “Chúng tôi đang cố gắng vẽ bùa!”
Nguyên Cảnh: “Tôi biết các anh đang vẽ bùa, nhưng vấn đề là sao lại biến thành tình cảnh như bây giờ?”
Anh nói xong liền ra hiệu Sở Lâm nhìn lên sàn.
Sở Lâm ồ một tiếng, giải thích: “Mấy hôm nay chúng tôi đều rất cố gắng, sư phụ chỉ dạy cũng rất vui vẻ, xét thấy tôi và Tri Hàn không có linh lực gì, sư phụ cho hai chúng tôi luyện tập cách vẽ các loại bùa trước.”
Có được lời giải thích, cuối cùng Nguyên Cảnh cũng thở phào.
Thì ra chỉ đơn thuần là cố gắng vẽ bùa, anh còn tưởng lại xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Nguyên Cảnh bình tâm vài giây, đi về hướng Tô Cẩm.
Vừa đi tới, Tô Cẩm liền mở mắt ra, ngồi bật dậy từ trên sô pha, cô vung tay, giấy vàng không thành bùa rải rác bên cạnh cô được xếp hết lại đặt lên bàn trà.
Tô Cẩm lộ ra một nụ cười nhẹ với Nguyên Cảnh: “Tuy thiên phú của ba đồ đệ này của tôi không tốt bằng anh, nhưng họ rất cố gắng!”
Nguyên Cảnh bỗng cảm thấy lồng ngực trúng một dao, anh chua chát phụ họa: “Đúng vậy, họ đều rất ưu tú.”
Sớm biết, có lẽ anh nên đồng ý yêu cầu của Tô Cẩm, làm đồ đệ của cô.
Cũng không tới mức giống như bây giờ, tình cảm không có tiến triển gì.
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại quan tâm hỏi: “Anh về nhà họ Nguyên là có liên quan tới chuyện của ông cụ Nguyên sao?”
Tâm trạng bi thương của Nguyên Cảnh lập tức dịu đi vài phần, hiếm khi Tô Cẩm quan tâm anh, quan hệ giữa anh và A Cẩm có lẽ cũng không phải không có tiến triển gì.
Ít nhất, ngoài ba đồ đệ và người nhà họ Tô ra, A Cẩm cũng chỉ quan tâm anh.
Nguyên Cảnh nói ngắn gọn tình hình của ông cụ: “Ông cụ rất cảm kích cô, muốn đích thân tới cảm ơn, nhưng không biết khi nào cô tiện, bảo tôi hỏi cô thử.”
Tô Cẩm nghĩ ngợi: “Vậy thì ngày mai đi.”
Ngày mai có lẽ cô cũng không có việc gì.
Lúc này, Sở Lâm đặt giấy vàng trên tay xuống, đề nghị nói: “Nếu tam gia đã về rồi, chi bằng nói một tiếng với sư huynh đệ Tiết đạo trưởng, chúng ta hẹn nhau ăn cơm.”
Mấy hôm nay, anh ta luôn chìm đắm trong bài vở, cảm xúc đã căng cứng mấy ngày rồi, quả thực nên thư giãn một chút.
Anh ta nhìn hai sư đệ, đoán chừng họ cũng cần thả lỏng.
Tô Cẩm không có ý kiến gì với đề nghị này.
Có được ủng hộ, Sở Lâm lập tức liên lạc với Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng cũng rất nhanh trả lời anh ta.
Sở Lâm cầm điện thoại, cười hi hi nói: “Tiết đạo trưởng nói Tam Thanh quán chủ có việc, một mình ông ấy tới.”
Nguyên Cảnh chọn mấy nhà hàng rồi để Tô Cẩm tiếp tục chọn, sau khi chốt nhà hàng, Sở Lâm trực tiếp gửi địa chỉ cho Tiết đạo trưởng.

Một tiếng sau.
Trong phòng bao của nhà hàng nào đó, Tiết đạo trưởng tới trễ.
Sở Lâm vừa muốn chế giễu liền bị Tiết đạo trưởng chặn lời trước một bước.
Tiết đạo trưởng thở dốc, trên mặt toàn mồ hôi, ông ấy mở miệng, rất vất vả nói ra từng chữ một: “Hội, hội, trưởng, Hứa, xảy, ra, chuyện, rồi!”
Tiết đạo trưởng dành ra mấy giây cho Sở Lâm một ánh mắt một lời khó nói hết.
Sở đạo hữu không thể thu liễm lại một chút sao?
Tô Cẩm nói: “Tiết đạo trưởng chớ sốt ruột.” Cô vừa nói vừa rót ly nước đưa tới.
Sở Lâm rất biết điều đi tới nhận ly trong tay sư phụ nhà mình, sau đó đặt trước mặt Tiết đạo trưởng.
Tiết đạo trưởng nghỉ nửa phút, lại uống một hơi cạn nước trong ly, ông ấy căng thẳng lại trịnh trọng lên tiếng: “Tô quán chủ, Hứa hội trưởng mất tích rồi, sư huynh tôi đặc biệt bảo tôi mau chóng nói cho cô biết.”
Sở Lâm hơi kinh ngạc: “Mất tích?” Lẽ nào Hứa hội trưởng xui xẻo tới mức ngay cả nhà cũng không tìm được?
Tô Cẩm nhìn Tiết đạo trưởng: “Có biết là mất tích khi nào không?”
Tiết đạo trưởng lắc đầu: “Hiện giờ vẫn chưa thể xác định thời gian cụ thể, nghe nói Hứa hội trưởng xảy ra chuyện trên đường về thủ đô, sư huynh tôi và người của hiệp hội Đạo Môn, bây giờ đều đã chạy tới rồi, ngay cả người của nhóm nhỏ đặc biệt cũng đi theo.”
Chuyện này, cũng coi như là chuyện lớn trong Đạo Môn, chỉ có điều tin tức này tạm thời được ém xuống, vẫn chưa có mấy người biết.
Mà dù sao Hứa hội trưởng cũng là hội trưởng của hiệp hội Đạo Môn, cộng thêm hai lá bùa Thiên Lôi đó, rất khó khiến người ta không suy nghĩ lung tung.
Đoán chừng sẽ có rất nhiều người cho rằng Hứa hội trưởng là vì bùa Thiên Lôi mà bị người khác dòm ngó, xảy ra chuyện.
Sau đó, Tiết đạo trưởng lại nói: “Ý của sư huynh tôi là hi vọng Tô quán chủ chuẩn bị tâm lý trước, có thể sẽ có người không biết điều, mượn việc này cố ý chạy tới gây phiền phức cho cô…”
Sở Lâm rất sốc: “Khoan đã, Hứa hội trưởng mất tích, liên quan gì tới sư phụ tôi?”
Tiết đạo trưởng thở dài: “Bùa Thiên Lôi là do Tô quán chủ tặng cho Hứa hội trưởng, đồng nghĩa tập trung hỏa lực lên người Hứa hội trưởng, mà người của Đạo Môn đều đồng nhất cho rằng Hứa hội trưởng bị đánh cướp, cho nên…có thể sẽ có người trách Tô quán chủ.”
Sở Lâm tức cười tại chỗ: “Người của Đạo Môn các người đều vô liêm sỉ như vậy sao?”
“Ồ, ngoài ông và Tam Thanh quán chủ ra…” Sở Lâm tức giận nói, rõ ràng đều là những người đó lăm le bùa Thiên Lôi, ngay cả thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ cũng dùng rồi, sư phụ bị ép giao bùa Thiên Lôi ra, bây giờ thì hay, lại muốn đẩy chuyện này lên đầu sư phụ anh ta?
Nếu sư phụ anh ta thật sự chỉ là một người có vài lá bùa Thiên Lôi, không có bất cứ thực lực gì, há chẳng phải bây giờ đã bị ức hiếp chết rồi sao?
Ý cười đáy mắt Tô Cẩm mang theo vài phần trào phúng, cô trầm giọng nói: “Chẳng trách Đạo Môn ngày càng lụi tàn.”
Tiết đạo trưởng nghe thấy đánh giá của Tô Cẩm, lại không thể phản bác: “...”
Thực ra ông ấy cũng không ngờ có một số người vì lòng tham mà trở nên vô sỉ như vậy.
Nghĩ tới mấy lá bùa Tô quán chủ tặng cho ông ấy trước đây, ông ấy thở dài, nói nhỏ: “Tô quán chủ, bùa trước đây cô cho tôi tôi đều giấu kỹ, cô cầm về giữ phòng thân trước.”
Lỡ như thật sự có chuyện gì, cũng coi như là chuẩn bị trước.
Ông ấy vừa nói vừa cẩn thận lấy bùa từ trong ngực ra.
Tô Cẩm nhìn một cái, không để ý nói: “Nếu đã cho ông rồi, vậy thì chính là của ông.”
“Nhưng bùa Thiên Lôi của cô đã giao ra rồi!” Tiết đạo trưởng rất bất lực, trong tình huống không có bối cảnh, có bảo vật cũng không phải chuyện tốt lành gì, Tô quán chủ đáng thương tuổi còn trẻ đã phải đối mặt với nhiều tăm tối như vậy.
Khi đó cô đã chia một xấp bùa Thiên Lôi cho Sở Lâm và Nguyên Cảnh ngay trước mặt Tam Thanh quán chủ.
Tiết đạo trưởng lắc đầu: “Không, không nói với tôi…”
“Sư huynh tôi chỉ bảo tôi nói chuyện của Hứa hội trưởng cho cô biết, bảo cô chuẩn bị tâm lý trước, sau đó vội vã cúp điện thoại.” Tiết đạo trưởng túm tóc, không biết vì sao, ông ấy luôn cảm thấy sư huynh của ông ấy có chuyện giấu ông ấy.
Sở Lâm chậc một tiếng, rất cảm khái nói: “Tam Thanh quán chủ kết giao được, miệng rất kín.”
Tiết đạo trưởng: Tôi cảm thấy hình như tôi lại bị các người đá ra khỏi nhóm chat rồi.
Tiết đạo trưởng chớp mắt nhìn Tô Cẩm, Tô Cẩm cười giải thích: “Trong tay tôi còn có không ít bùa Thiên Lôi, Tiết đạo trưởng không cần lo lắng chuyện này.”
Nếu thật sự có người dám tới gây sự, vậy chỉ có thể tới một tên đánh một tên, tới hai tên đánh cả đôi.
Sở Lâm thấy sư phụ nhà mình không hề để ý bèn vội vàng làm nóng bầu không khí, nhiệt liệt kéo Tiết đạo trưởng chuyển chủ đề, bắt đầu nói chuyện khác.
Tiết đạo trưởng mơ hồ vài giây, thoáng ý thức được dường như Tô Cẩm không để tâm chuyện này, ông ấy cũng thở phào.
Thực ra nếu thực lực đủ mạnh, hình như cho dù không có bối cảnh cũng không sao…
Tiết đạo trưởng nghĩ như vậy một lúc, bắt đầu tùy ý nói chuyện cùng Sở Lâm, kéo theo bầu không khí trong phòng bao cũng ấm áp lên không ít.
Phương Tri Hạc suy nghĩ khá lâu, thấp giọng nói với Tô Cẩm: “Sư phụ, tôi cảm thấy chuyện Hứa hội trưởng mất tích không đúng lắm.”
Tô Cẩm cười khẽ: “Ăn cơm trước, không cần phải vì một người không quá quan trọng mà làm hỏng tâm trạng.”
Phương Tri Hạc gật đầu, không nói gì nữa.
Vốn dĩ chỉ có mấy người tụ tập ăn cơm, nhân tiện thư giãn, quả thực không thể bởi vì một Hứa hội trưởng mà ảnh hưởng cảm xúc.
Tô Cẩm nhấp ngụm trà, đáy mắt có ý lạnh xẹt qua.
Hứa hội trưởng mất tích?
Cô không cảm thấy lão hồ ly như Hứa hội trưởng sẽ dễ dàng gặp chuyện, mất tích.

Ăn cơm xong, Tiết đạo trưởng mặt dày theo phía sau Tô Cẩm, ông ấy còn tìm cho mình một lý do rất hoàn mỹ.
“Nếu bên phía Hứa hội trưởng có tin tức hoặc manh mối gì, sư huynh tôi chắc chắn sẽ nói cho tôi biết, tới lúc đó, tôi có thể kịp thời báo với mọi người, chúng ta cũng có thể cùng bàn bạc.”
Sở Lâm và Phương Tri Hạc nhìn Tô Cẩm, thấy sư phụ không có ý kiến, dĩ nhiên họ cũng không có ý kiến.
Khi về tới khách sạn, Tô Cẩm nhìn Tiết đạo trưởng, Tiết đạo trưởng bị nhìn tới ngại, thậm chí có hơi lúng túng nhìn sang chỗ khác, ài, bị Tô quán chủ nhìn như vậy giống như không chốn ẩn thân vậy.
Ông ấy chỉ ngoan ngoãn nói: “Tôi chỉ tò mò, muốn xem thử nếu có người tới gây sự, Tô quán chủ định đuổi người như thế nào.”
Nói toẹt ra, ông ấy muốn hóng hớt, nhân tiện xem thử giới hạn của những người trong Đạo Môn đó ở đâu.
Tiết đạo trưởng thành thật như vậy, Tô Cẩm cũng nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Vậy khi ông hóng chuyện, nhớ đứng xa một chút, đề phòng bị ngộ thương.”
Tiết đạo trưởng: “Được…”
Tô Cẩm nhấc chân đi tới cửa phòng, đi được hai bước, cô bỗng dừng bước, quay đầu nhìn Tiết đạo trưởng: “Phải rồi, nếu biết Hứa hội trưởng mất tích ở đâu, phiền nói cho tôi một tiếng.”
Nói xong câu này, Tô Cẩm quay về phòng, cô vừa vào phòng, lòng bàn tay liền dâng lên một luồng sáng nhàn nhạt.
Rất nhanh, cô đã cảm nhận được dấu vết cuối cùng do bùa Truy Vết để lại.
Chuyện của Hứa hội trưởng rõ ràng không bình thường, anh không thể gây thêm phiền toái cho A Cẩm vào lúc này.
Tô Cẩm trầm tư một lúc: “Thế này đi, anh nói với ông cụ một tiếng, không cần ông ấy đích thân tới gặp tôi, nếu tôi có thời gian, tôi sẽ đích thân tới nhà họ Nguyên một chuyến.”
“Thế này không thích hợp nhỉ?” Nguyên Cảnh hơi nghi hoặc.
Là ân nhân cứu mạng của ông cụ, sao có thể để cô tới nhà họ Nguyên gặp ông cụ?
Sợ là ông cụ cũng sẽ không đồng ý.
Tô Cẩm bình thản nói: “Không có gì không thích hợp cả, anh quên rồi, trước đây khi tôi tới nhà họ Nguyên, tôi chưa vào phòng của ông cụ Nguyên xem xét, vừa hay cùng làm luôn cả hai việc.”
Ông cụ vừa có thể gặp mặt cảm ơn cô, cô cũng có thể giải quyết chuyện chưa làm xong này.
Nguyên Cảnh đần mặt ra: “Tôi sơ suất quá, quên mất chuyện này…Được, vậy cứ theo ý của A Cẩm, còn khi nào tới nhà họ Nguyên, cô nói với tôi một tiếng là được.”
A Cẩm thật sự rất tỉ mỉ.
Nhưng, chuyện của Hứa hội trưởng, Nguyên Cảnh vẫn có hơi lo lắng.
Giống như biết anh đang nghĩ gì, Tô Cẩm trấn an một câu: “Yên tâm, những đạo sĩ trong Đạo Môn đó, đối với tôi mà nói, không được coi là nhân vật lợi hại.”
Hai người lại nói vài câu, Nguyên Cảnh vẫn chưa rời đi, Tiết đạo trưởng đã vội vã chạy tới gõ cửa, phía sau ông ấy còn có Sở Lâm và Phương Tri Hạc.
Tiết đạo trưởng nhanh chóng nói cho Tô Cẩm biết tin tức mình nhận được.
“Hứa hội trưởng này, trước khi mất tích đã dùng bùa Truyền Âm cầu cứu với người trong hiệp hội Đạo Môn, nhưng chỉ kịp nói một câu, ông ấy vừa nói phương vị đại khái của mình, bùa Truyền Âm đã mất liên lạc.
Mà sau khi nhóm người sư huynh tôi chạy tới nơi xảy ra chuyện, phát hiện nơi đó có dấu vết ẩu đả, ngoài ra, Hứa hội trưởng còn gửi một lá bùa Tín Hiệu.”
Bùa Tín Hiệu tương đương với cầu cứu, sau khi gửi đi, nếu xung quanh có người của Đạo Môn sẽ tới tra xem.
Nhóm người Tam Thanh quán chủ vừa hay gặp mấy người nhìn thấy bùa Tín Hiệu chạy tới đó.
Chỉ có điều đối phương cũng không biết tình huống là gì, họ theo bùa Tín Hiệu tìm người, lúc tới nơi, không nhìn thấy gì hết, chỉ có dấu vết của một trận chiến kịch liệt, xem ra Hứa hội trưởng đã gặp phải đối thủ khó nhằn rồi!
Tiết đạo trưởng thở dài: “Tô quán chủ, hiện giờ người của Đạo Môn cho rằng…lần này Hứa hội trưởng có thể là lành ít dữ nhiều.”
Từ ‘mất tích’ này có nhiều hàm nghĩa.
Trừ phi Hứa hội trưởng phúc lớn mạng lớn, nếu không rất có thể…cứ như vậy mà mất mạng.
Tô Cẩm không tiếp lời của Tiết đạo trưởng mà truy hỏi ông ấy: “Địa chỉ, địa chỉ nơi cuối cùng ông ta mất tích.”
Tiết đạo trưởng vội vàng nói một địa chỉ đại khái.
Hứa hội trưởng vẫn chưa về thủ đô, còn một đoạn đường nữa mới tới nơi.
Tô Cẩm nghe địa chỉ xong, lập tức cười ra tiếng: “Tôi lại cảm thấy Hứa hội trưởng này rất có thể sẽ hóa nguy thành an.”
Tiết đạo trưởng ngơ ra, ngay sau đó, Tô Cẩm ngáp một cái: “Tôi hơi mệt, quay về nghỉ ngơi sớm đi.”
Sở Lâm rất có mắt nhìn túm Tiết đạo trưởng rời đi: “Sư phụ tôi buồn ngủ rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi, chỗ chúng tôi không có phòng dư, ông tạm bợ trên sô pha đi.”
Tiết đạo trưởng muốn từ chối nhưng suy nghĩ một hồi vẫn đồng ý, lỡ như mình yêu cầu quá nhiều, Sở đạo hữu đuổi mình đi, vậy thì mất nhiều hơn được.
Dù sao thì nằm trên sô pha một đêm cũng không phải chuyện to tát gì.
Mặc kệ là Nguyên Cảnh hay là Sở Lâm, họ đều rất có mắt nhìn, vừa thấy Tô Cẩm nói muốn nghỉ ngơi, rõ ràng là muốn âm thầm làm gì đó.
Điểm ăn ý này, họ vẫn có.
Khoảnh khắc cửa phòng được đóng lại, Tô Cẩm lấy điện thoại ra tìm kiếm trên bản đồ, sau khi xác định địa chỉ mà Tiết đạo trưởng nói, trực tiếp dịch chuyển tới nơi đó.
Tô Cẩm nương nhờ ánh trăng, quan sát xung quanh.
Không thể không nói nơi Hứa hội trưởng mất tích quả thực rất hẻo lánh, đoán chừng bình thường không có quá nhiều người đi ngang qua.
Chưa đi được mấy bước, Tô Cẩm đã nhìn thấy dấu vết ẩu đả.
Có lẽ chính là do Hứa hội trưởng để lại.
Tô Cẩm quan sát tỉ mỉ một hồi, lại dùng linh lực cảm nhận tình hình xung quanh, sau đó trong đầu nhanh chóng phân tích chuyện Hứa hội trưởng mất tích.
Dấu vết cuối cùng bùa Truy Vết của cô để lại ở thủ đô, không phải ở đây, cũng tức là nói Hứa hội trưởng vốn không phải mất tích ở đây, mọi thứ ở đây giống như có người cố ý ngụy tạo hơn.
Mà hai lá bùa Thiên Lôi cô cho cũng là bước dò thám cuối cùng của cô với Hứa hội trưởng.
Hứa hội trưởng suy nghĩ quá nhiều, thế nên thông minh quá bị thông minh hại.
Nếu ông ta thật sự không có vấn đề, cho dù bùa Thiên Lôi hóa thành tro, ông ta cũng hoàn toàn có thể hùng hồn tìm Tô Cẩm tính sổ, chất vấn cô vì sao bùa Thiên Lôi lại xảy ra tình huống đó.
Nhưng Hứa hội trưởng lại lựa chọn con đường phức tạp nhất.
Ông ta lựa chọn giả vờ mất tích…
Nếu không có bùa Truy Vết, có lẽ ngay cả Tô Cẩm cũng sẽ cho rằng Hứa hội trưởng đã xảy ra chuyện, nhưng bùa Truy Vết đã tiết lộ hành tung cuối cùng của Hứa hội trưởng.
Tô Cẩm lắc đầu, không khỏi cảm khái, làm phản phái, IQ của Hứa hội trưởng gần như vẫn luôn online.
Trong tình thế ác liệt như vậy, còn không quên trở mình.
Nếu Hứa hội trưởng không nhận hai lá bùa Thiên Lôi đó, có lẽ còn có thể giãy giụa thêm một khoảng thời gian.
Đáng tiếc…
Tô Cẩm cười khẽ một tiếng, dưới ánh trăng, biến mất trong chớp mắt, tựa như chưa từng xuất hiện.

Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Tô Cẩm đã bị tiếng chuông điện thoại và tiếng gõ cửa đánh thức.
Tô Cẩm vừa ấn nút nghe, vừa đi tới mở cửa, điện thoại là Sở Lâm gọi tới: “Sư phụ, Tam Thanh quán chủ chuyển lời tới, nói là người của hiệp hội Đạo Môn sắp tới gây sự với chúng ta rồi.”
Lời vừa dứt, Tô Cẩm mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa, mấy đồ đệ còn có Tiết đạo trưởng đang nổi giận đùng đùng đứng ở đó.
Rõ ràng rất tức giận với chuyện này.
Tô Cẩm cười với họ: “Không phải chuyện gì lớn, nhưng…quả thực có hơi phiền phức.”
Dù sao thì đồ trong khách sạn này đều không rẻ, lỡ như đánh nhau, đập vỡ đồ đạc gì đó, rất có thể phải đền tiền, hơn nữa không gian quá nhỏ, thi triển không tốt.
“Tiết đạo trưởng, địa chỉ của hiệp hội Đạo Môn ở đâu?” Tô Cẩm không có ý tốt hỏi ông ấy.
Đối mặt với ánh mắt của Tô Cẩm, Tiết đạo trưởng vô thức co rút người: “Tô, Tô quán chủ muốn đi đập sao?”
Tô Cẩm không tán đồng lắc đầu: “Tiết đạo trưởng, sao ông có thể nghĩ như vậy chứ? Tôi là loại người tùy tiện động thủ đó sao?”
Cô chỉ muốn tới nói lý, nếu nói không được, vậy thì không thể trách cô…
Dù sao thì hiệp hội Đạo Môn cũng không phải địa bàn của cô, đập đi cô không xót.
Tiết đạo trưởng thành thật nói địa chỉ, sau đó Tô Cẩm quay đầu về phòng, cửa phòng cũng bị cô đóng rầm một tiếng.
Tiết đạo trưởng hơi hoảng: “Tô quán chủ đến hiệp hội Đạo Môn, liệu có mang theo chúng ta không?”
Sở Lâm thành thật nói: “Tôi cảm thấy là không.”
Phương Tri Hạc gật đầu phụ họa: “Tôi cũng cảm thấy là không, có thể sư phụ muốn đấu một mình.”
Hai sư huynh đệ nhìn nhau, bỗng dưng hiểu ngầm.
Hơn nữa hai người này chỉ dùng ánh mắt giao lưu, ngay cả một chữ cũng không thốt ra.
Tiết đạo trưởng rất mê hoặc, lẽ nào phương thức giao lưu của Huyền Thanh quán chính là dùng ánh mắt giao lưu sao?
Hay là nói họ có kỹ năng truyền âm mật ngữ gì đó mà ông ấy không biết?
Tiết đạo trưởng mơ hồ một lúc, liền bị Sở Lâm kéo đi về hướng thang máy, sau mấy phút, ba người lên một chiếc xe, Sở Lâm trực tiếp nói địa chỉ của hiệp hội Đạo Môn.
Lúc này, Tiết đạo trưởng vỡ lẽ ra.
“Thì ra Sở đạo hữu muốn lén Tô quán chủ, âm thầm đi gây chuyện?”
Sở Lâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiết đạo trưởng: “Tôi không phải đi gây chuyện, tôi là đi hóng hớt, sư phụ chắc chắn sẽ không dẫn tôi đi, lúc này, chúng ta phải tự lực cánh sinh.”
Dựa theo tốc độ của sư phụ, chưa biết chừng khi họ chạy tới nơi, chuyện đã kết thúc rồi, cũng không biết có thể đuổi kịp hay không.
Trong giây lát, Phương Tri Hạc nhìn Sở Lâm, anh ta nghiêm túc nói: “Hình như chúng ta đã quên một người.”
Sở Lâm: “...”
Ồ, họ quên mất tiểu sư đệ rồi.
Thế này ngại biết bao…
Sở Lâm ngơ ra vài giây, anh ta bình tĩnh nói: “Không sao, chúng ta có thể giao tiểu sư đệ cho tam gia trông chừng.”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Cũng được.” Tam gia có thể trông được tiểu sư đệ, giao cho tam gia, họ cũng yên tâm.
Thế là trong phòng, một lớn một nhỏ nhìn nhau không nói gì.
Hai người đều là kẻ đáng thương bị quên lãng…
*
Giống như Sở Lâm và Phương Tri Hạc suy đoán, Tô Cẩm thay đồ, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, trực tiếp dùng bùa Dịch Chuyển tới hiệp hội Đạo Môn.
Vị trí của hiệp hội Đạo Môn không hẳn là hẻo lánh, nhưng xung quanh đây cũng quả thực vắng người, rất trống trải.
Tô Cẩm đứng trước cổng hiệp hội Đạo Môn, bình thản quét mắt nhìn một cái.
Chàng trai canh cửa nhìn thấy cô, không nghĩ nhiều, chỉ thiếu kiên nhẫn vẫy tay đuổi người: “Đây là hiệp hội Đạo Môn, không phải đạo quán, nếu muốn thắp hương cầu phúc cô tới nhầm chỗ rồi.”
Tô Cẩm cười khẽ một tiếng: “Phiền anh thông báo với người bên trong một tiếng, cứ nói Tô Cẩm của Huyền Thanh quán tới tìm họ nói chuyện.”
Từ bái kiến này, có lẽ người bên trong không xứng.
Chàng trai trẻ nhíu mày: “Huyền Thanh quán? Tôi chưa từng nghe qua.” Trông có vẻ không định thông báo.
Tô Cẩm thở dài, cô thật sự là một đứa trẻ ngoan lịch thiệp, nhưng Huyền Thanh quán không có danh tiếng gì, người ta không muốn thông báo cho cô, vậy cô…cũng chỉ có thể tự đi vào.
Tô Cẩm bình thản đi vào.
Thấy vậy, chàng trai trẻ canh cửa giơ tay muốn ngăn cản, Tô Cẩm hơi động ngón tay, chàng trai trẻ bỗng bị cố định tại chỗ, bất động, anh ta bỗng biến sắc, lập tức chỉ còn lại nỗi khiếp đảm.
Tô Cẩm nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, chỉ là một trò nhỏ mà thôi, qua một lúc nữa anh sẽ có thể hoạt động như thường.”
Bỏ lại câu nói này, Tô Cẩm đường hoàng đi vào hiệp hội Đạo Môn.
Thi thoảng liếc nhìn cách trang trí trong hiệp hội Đạo Môn, không thể không nói, người trong Đạo Môn này rất biết hưởng thụ.
Sau khi đi qua một hành lang dài, nhìn thấy một cái hồ nhỏ được tỉ mỉ bài trí, trong hồ còn có cá koi vui vẻ bơi lội.
Ngoài ra, còn có cây chiêu tài…
Có thể thấy những người này đã tốn không ít công phu trong đình viện, nghiên cứu kỹ phong thủy.
Tô Cẩm lại đi hai bước, có người nhìn thấy cô, đanh giọng chất vấn: “Cô là ai! Sao vào đây được!”
Tô Cẩm nhìn theo giọng nói, đối phương là một lão đạo sĩ có tuổi, trong tay ông ta còn có một cái phất trần, trên phất trần khắc các loại phù văn.
“Tô Cẩm của Huyền Thanh quán.” Cô trực tiếp báo tên họ.
Đồng thời, tốt bụng nhắc nhở một câu: “Ài, sao tới bây giờ, ngay cả tôi cũng không nhận ra?”
Sắc mặt lão đạo sĩ thay đổi, lập tức phẫn nộ: “Khá lắm, chúng tôi chưa đi tìm cô tính sổ, cô thì hay, tự mình dâng tới cửa.”
Dứt lời, lão đạo sĩ hô to một tiếng trong viện.
Rất nhanh có không ít người mặc đồ đạo sĩ xuất hiện, Tam Thanh quán chủ cũng ở trong đó, ông ấy nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, lập tức tránh xa những người khác.
Ông ấy không muốn làm đồng bọn với những người này…thực sự có hơi mất mặt.
Lão đạo sĩ đổi phất trần từ tay trái sang tay phải, tăng cao khí thế.
Ông ta dùng ngữ khí thẩm vấn hỏi: “Cô có biết hai lá bùa Thiên Lôi cô cho Hứa hội trưởng hại ông ấy tới bây giờ bặt vô âm tín, sống chết không rõ không!”
Tô Cẩm cong môi: “Biết chứ, cho nên mới cất công tới nói chuyện với các người.”
Lão đạo sĩ lại hừ một tiếng: “Nếu cô thành tâm hối hận thì nên tỏ thái độ đoan chính một chút, như vậy tôi cũng có thể giơ cao đánh khẽ.”
“Hối hận? Vì sao tôi phải hối hận?” Tô Cẩm cao giọng hỏi ngược lại, ý lạnh nơi đáy mắt ngày càng dày.
Đám lão đạo sĩ lập tức hùng hổ chỉ trích.
“Nếu không phải cô, Hứa hội trưởng sẽ xảy ra chuyện sao?”
“Cô biết rõ thứ bảo vật như bùa Thiên Lôi này sẽ bị người khác lăm le, cô còn cố tình rêu rao tặng bùa cho Hứa hội trưởng!”
“Đúng đó, nếu cô thật lòng muốn tặng, vì sao không âm thầm tặng cho Hứa hội trưởng, để ông ấy thuận lợi về thủ đô!”

Tô Cẩm trực tiếp bị ngôn luận của đám người này chọc cho tức cười.
“Đám người các người đúng là không có chút liêm sỉ nào.”
Tam Thanh quán chủ ở một bên nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy cực kỳ nhói lòng.
Rõ ràng Hứa hội trưởng đã gửi báo cáo như thế trước, cố ý để tất cả mọi người đều biết Tô Cẩm có bảo vật, sau khi Tô Cẩm ‘bị ép’ giao bùa Thiên Lôi ra, Hứa hội trưởng và hiệp hội Đạo Môn giành chiến thắng, chớp mắt một cái, Hứa hội trưởng xảy ra chuyện, những người này lại bắt đầu đổ hết tội lỗi lên người Tô Cẩm?
Đây lẽ nào không phải là do Hứa hội trưởng tham lam tạo thành sao?
Có liên quan gì tới Tô Cẩm?
Huống hồ nguyên nhân Hứa hội trưởng mất tích tới nay vẫn chưa thể chắc chắn, những người này đã nóng vội kéo Tô Cẩm xuống nước!
Tam Thanh quán chủ phiền muộn lắc đầu, quay người đi sang một bên khác, kéo dài khoảng cách với tất cả mọi người.
Tô Cẩm nhìn ông ấy một cái, lười nói nhảm với những người này: “Người không muốn đối địch với tôi đứng ra phía sau Tam Thanh quán chủ, đợi lát nữa đừng nói tôi không cho các người cơ hội cuối cùng.”
Nghe vậy, Tam Thanh quán chủ ý thức được có thể Tô Cẩm muốn tung đại chiêu, ông ấy vội vàng khuyên: “Chuyện này vốn dĩ không liên quan gì tới Tô quán chủ, cô ấy mất bùa Thiên Lôi, lẽ nào không phải cũng là người bị hại sao?”
Có vài lời ông ấy không nói rõ, một khi phơi bày ra, ai xấu mặt, những người ở đây hầu hết đều biết rõ trong lòng.
Còn có một số người muốn mượn cơ hội này, trừ khử Tô Cẩm.
Dù sao thì trước đây Hứa hội trưởng cũng từng khen Tô Cẩm, kéo không ít thù hận cho cô.
Tam Thanh quán chủ lại khuyên nhủ vài câu, lúc này mới có lẻ tẻ vài người đứng sang bên cạnh ông ấy.
Một đạo sĩ trong đó còn lớn tuổi hơn Tam Thanh quán chủ lên tiếng: “Dù sao tôi đã từng này tuổi rồi, nửa thân đã sắp nhập thổ rồi, tôi không ngại bị hiệp hội Đạo Môn bài xích.
Một đám người ức hiếp một cô gái trẻ, quả thực mặt còn dày hơn tường thành.”
Những người khác đồng loạt trợn mắt với ông ấy: “...”
Lão đạo sĩ đang cầm phất trần, nhân cơ hội này, trực tiếp dùng phất trần vung về phía Tô Cẩm.
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh băng, trở tay túm lấy phất trần, mặt không cảm xúc nhìn lão đạo sĩ đánh lén mình, sao lại vô lý như vậy chứ?
Bên trong cây phất trần kia ẩn giấu Thiên Tàm Ti, là pháp khí của phất trần đạo nhân này, càng là sát khí, lúc động thủ, có thể cắt đứt gân cốt của người ta.
Ông ấy không khỏi lau mồ hôi.
Trong chớp mắt tiếp theo, tay Tô Cẩm dùng sức, phất trần bỗng nhiên nhận sự tấn công liên tục, lão đạo sĩ cảm giác được một luồng sức mạnh cường đại đánh về phía ông ta, toàn thân ông ta chấn động liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Đồng thời, cây phất trần bảo bối của ông ta chỉ còn lại có một cái chuôi, râu phất trần toả ra như Thiên Nữ rắc hoa, tung bay rơi xuống.
Trong chốc lát, toàn bộ hiệp hội Đạo Môn yên tĩnh im ắng.
Lão đạo sĩ hoảng hốt vài giây, nhìn chuôi phất trần trong tay một chút, đột nhiên nhịn không được, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Những người khác nhao nhao lo lắng không thôi.
Tô Cẩm yên lặng lui lại một bước, cô cũng không dùng nhiều sức.
Tam Thanh quán chủ nhìn thấy tình hình này, yên lặng nhẹ nhàng thở ra, xem ra là ông ấy quá lo lắng.
Phất trần đạo nhân này ở trong hiệp hội Đạo Môn, coi như là một tiền bối có lực chiến đấu rất không tệ, bây giờ, cây phất trần bảo bối của ông ta đã chia năm xẻ bảy, rất rõ ràng, những người này đều không phải là đối thủ của Tô Cẩm.
Tam Thanh quán chủ ý thức được hai phe chênh lệch, híp mắt bắt đầu xem kịch.
Phất trần đạo nhân được người đỡ lấy, ông ta đưa tay chỉ Tô Cẩm, trong ánh mắt tràn đầy lên án: “Cô, cô hủy phất trần của tôi! Tôi không đội trời chung với cô!”
Vừa dứt lời, những người khác cũng bắt đầu nhao nhao tấn công về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm đạp chân một cái: “Đừng phiền toái như vậy, mấy người cùng lên đi!”
Mắt thấy những người này ở thế yếu, không có phần thắng chút nào, phất trần đạo nhân ngồi ở trên bậc thang, cao giọng nói: “Bày trận!”
Một giây sau, những đạo sĩ kia lập tức ngay ngắn trật tự sắp xếp thành một trận pháp, vây Tô Cẩm vào giữa, mỗi người bọn họ đều lấy ra pháp khí của chính mình, đại chiến hết sức căng thẳng.
Tam Thanh quán chủ vội vàng lui lại mấy bước, loại thời điểm này, ông ấy vẫn nên trốn xa một chút mới tốt, để tránh bị ngộ thương.
Sự thật chứng minh.
Chuyện đơn đấu này, Tô Cẩm cho tới bây giờ chưa từng thua.
Tô Cẩm ngay cả lá bùa cũng không lấy ra, đã đánh ngã toàn bộ những đạo sĩ này.
Nhất thời trong hiệp hội Đạo Môn chỉ còn lại có tiếng kêu rên.
Tâm trạng Tô Cẩm không tệ đi về phía phất trần đạo nhân: “Tôi đã nói rồi, tôi tới tìm các ông tâm sự, nhưng các ông… Nhất định là cứ chán ghét tôi!”
Phất trần đạo nhân khẽ nhíu mày lại, chuôi phất trần trong tay ông ta, cũng là một công cụ sắc bén.
Bên trong chuôi phất trần càng là ẩn chứa huyền cơ, mắt thấy Tô Cẩm cách ông ta càng ngày càng gần, ông ta chăm chú nắm chặt chuôi phất trần, không chút do dự đâm về phía Tô Cẩm.
Mà bóng dáng của Tô Cẩm cũng biến mất trong phút chốc.
Phất trần đạo nhân vồ hụt, thậm chí không thể dừng lại lực đạo, bịch một tiếng, trực tiếp đổ thẳng xuống mặt đất.
Chuôi phất trần cũng văng ra khỏi tay, lăn xa về phía trước mấy mét.
Mắt thấy chuôi phất trần dừng lại, phất trần đạo nhân vừa định đi nhặt bảo bối của ông ta, một giây sau, chỉ thấy Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện, cô giơ chân lên, không lưu tình chút nào đạp nát nốt phần chuôi phất trần còn sót lại này.
Tiếng vỡ vụn ở trong khung cảnh yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm động tác của Tô Cẩm, trong lòng bọn họ ngũ vị tạp trần…
Phất trần đạo nhân là lão tiền bối trong Đạo Môn, chuôi phất trần này lại là thứ khiến ông ta để ý nhất, hiện tại có thể nói là cái xác không hồn, chỉ còn lại có một đống bã vụn.
Trong lúc nhất thời, bọn họ ai cũng không dám phát ra tiếng động.
Tô Cẩm vẻ mặt hờ hững, cô rất ít không khách khí như thế.
Nhưng chuôi phất trần này, giữ lại không được…
Cô giơ chân lên đá vào mảnh vụn của chuôi phất trần một chút, bên trong mảnh vụn lộ ra một lá bùa.
“Phất trần của ông đã bị người khác động tay chân từ lâu rồi.” Tô Cẩm lạnh lùng vứt xuống một câu nói như vậy.
Vô số hận ý tuôn vào trong lòng phất trần đạo nhân, bị câu nói này khiến cho sững sờ, sau đó ông ta vội vàng đứng lên đi qua, nhặt lá bùa kia lên.
Trong khoảnh khắc cầm vào lá bùa này, ông ta còn có thể cảm nhận được lệ khí trên lá bùa.
Mà lá bùa này rõ ràng là dùng máu người để vẽ ra, chứ không phải là Chu Sa, đầu óc phất trần đạo nhân bối rối lại mờ mịt, hiển nhiên là có chút chưa bình thường lại được.
Tô Cẩm lười nhác nhiều lời, chỉ để lại một câu nói hung ác.
“Sợ các ông từng người tới tìm tôi đơn đấu, lãng phí thời gian của tôi, cho nên tôi càng nghĩ, nên đích thân đến một chuyến, nếu như có thể trò chuyện tử tế một chút, thì không tính, nếu như không thể trò chuyện, trực tiếp đơn đấu với toàn bộ các ông, cũng tránh bớt cho các ông có tâm tư đi tìm tôi gây phiền phức.
Nếu như lại có người không thức thời chạy đến trước mặt tôi tìm phiền toái, lần sau đừng trách tôi ra tay độc ác.”
Không sai, cô chính là tới ra oai phủ đầu cho bọn họ.
Hôm nay cô đơn đấu toàn bộ hiệp hội Đạo Môn, về sau người của hiệp hội Đạo Môn còn muốn tìm cô gây phiền phức, cũng phải cân nhắc một chút có đủ tư cách hay không.
Như này cũng bớt đi không ít thời gian cho cô.
Tô Cẩm nhấc chân rời đi, về phần chuyện của Hứa hội trưởng, cô cũng chẳng thèm nói đạo lý với bọn họ.
Dù sao đám người này, quả thực không nói lý.
Người bình thường cũng không làm ra được loại chuyện này.
Tô Cẩm vừa đi hai bước, đã thấy Sở Lâm còn có Phương Tri Hạc chạy tới, Tiết đạo trưởng vội vã theo ở phía sau.
Chỉ suy tư hai giây, Tô Cẩm vẫy tay với Sở Lâm: “Đại Đồ Đệ, đến lúc anh biểu hiện rồi.”
Tô Cẩm nói đơn giản tình hình vài câu, Sở Lâm lập tức xắn tay áo lên.
Anh ta giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp xông tới: “Đám người các ông, tùy tiện xách một người ra, cũng lớn hơn so với sư phụ tôi, kết quả thì sao? Một đám người bao vây một cô gái, còn không đánh lại cô ấy?
Ai, hiệp hội Đạo Môn các ông thật sự quá là đồ bỏ đi, không chỉ là đồ bỏ đi, da mặt cũng vô cùng dày.
Nếu như tôi là các ông, lúc này tìm một cái lỗ để chui xuống dưới.
Không có bản lĩnh còn học người ta vu khống hắt nước bẩn, các ông ngược lại là học theo Hứa hội trưởng một ít a, một phần báo cáo của ông ta, đã làm cho sư phụ tôi phải giao ra ba lá bùa Thiên Lôi, ông ta còn không cần tốn nhiều sức lại nhận được hai lá bùa, phàm là các ông có được một nửa năng lực của ông ta, đoán chừng hiện tại cũng là Phó Hội Trưởng rồi.
Chỉ là có chút đáng tiếc, khả năng ông trời cũng chướng mắt với những việc mà Hứa hội trưởng đã làm kia, trực tiếp trừng phạt ông ta.
Ách… Nói không chừng lần sau cũng không phải là mất tích, mà là đi gặp Diêm Vươngr ồi.”
Các đạo sĩ bị đánh sưng mặt sưng mũi trầm mặc không nói gì: “...” Mặt của bọn họ dường như bị vả mạnh mẽ.
Lời này, bọn họ ai cũng không dám phản bác…
Nhất là phất trần đạo nhân, trong tay còn cầm lá bùa phát hiện được trong chuôi cây phất trần kia.
Ông ta có chút xấu hổ cúi đầu, phất trần của ông ta có vấn đề, vậy mà ông ta không biết bị người ta động tay chân lúc nào… Cuối cùng lại còn là Tô Cẩm giúp ông ta.
Tô Cẩm dặn dò Phương Tri Hạc một câu: “Anh ở đây trông coi, ai dám động thủ với sư huynh của anh, anh cũng đừng khách khí.”
Đối với loại chuyện chiến nước bọt này, cô thật sự là không cảm thấy quá hứng thú.
Cô ra hiệu cho Tam Thanh quán chủ, sau đó lập tức đuổi theo bước chân của cô, hai người ra khỏi hiệp hội Đạo Môn, Tô Cẩm nghiêm túc nói: “Ông cẩn thận một chút, loại pháp khí mang theo người này cũng bị động tay chân, rất có thể còn có vấn đề khác.”
Tam Thanh quán chủ thở dài: “Tạ ơn Tô quán chủ, kỳ thật trước đây phất trần đạo nhân cũng không phải người như vậy, mặc dù nói tính khí của ông ta không tốt, nhưng con người coi như chính trực, hi vọng trải qua chuyện lần này, ông ta có thể tỉnh táo một chút.”
“Lá bùa kia có thể dẫn xuất lệ khí trong cơ thể, thời gian dài, rất dễ dàng thay đổi tính cách của một người, xem chừng là bị mắc lừa.”
Tô Cẩm sâu kín khẽ nói: “Xem ra nước trong hiệp hội Đạo Môn, vẫn rất sâu.”
Sắc mặt Tam Thanh quán chủ đại biến.
Dưới cái nhìn của cô, Hứa hội trưởng ẩn núp trong Đạo Môn nhiều năm như vậy, làm sao có thể không động tay chân một chút?
Đoán chừng pháp khí của vị phất trần đạo nhân kia, cũng không thoát khỏi liên quan đến Hứa hội trưởng.
Nhưng bây giờ, cô không có chứng cứ có thể chứng minh Hứa hội trưởng có liên quan đến Thiên Uyên, hơn nữa Hứa hội trưởng đã mất tích, vào thời điểm này lại ở trước mặt những người kia nói ra chuyện không có chứng cớ, rất dễ kích phát tâm lý phản nghịch của những người này.
Hơn nữa… Người trong hiệp hội đạo môn, từng người đều coi cô là cừu địch, trừ phi cô ngu xuẩn, cô mới có thể làm ra loại chuyện không có đầu óc này.
Tô Cẩm ngoại trừ nhắc nhở Tam Thanh quán chủ vài câu, cũng không nói thêm gì khác, về phần Thiên Uyên, cô càng là một chữ cũng không nhắc đến.
Ngộ nhỡ để lộ ra tin tức, Thiên Uyên lại xuất hiện kế hoạch mới thì không tốt…
Một lát sau.
Tô Cẩm tính toán thời gian gần như không sai biệt lắm, cô lên tiếng nói: “Làm phiền Tam Thanh quán chủ thay tôi nói với Sở Lâm một tiếng, chúng ta cần phải trở về.”
“Được.” Tam Thanh quán chủ đồng ý, trực tiếp đi vào nói với Sở Lâm một tiếng.
Lúc này, Sở Lâm đang mắng chửi những người đó máu chó đầy đầu.
Bàn về móc mỉa, Sở Lâm chưa từng thua bao giờ!
Những người đó ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nghe thấy Tam Thanh quán chủ tiện thể nhắn gọi anh ta rời đi, những người này không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là những năm này cuộc sống ở Đạo Môn, quá xuôi gió xuôi nước… Đến mức đánh giá thấp đối thủ, mới dẫn đến bị đối thủ nghiền ép không còn sót lại một chút mảnh vụn nào, làm chật vật như thế…
Chuyện ngày hôm nay, đoán chừng lại là một vết nhơ trong đời bọn họ.
Trước khi Sở Lâm đi, lại quay đầu lạnh mặt hơi lườm bọn họ, mới chậm rãi rời đi.
Phương Tri Hạc theo ở phía sau anh ta, phòng ngừa những người này phản công.
Về phần Tiết đạo trưởng, Tiết đạo trưởng cảm thấy có chút xấu hổ, ông ta nhìn đông nhìn tây, cuối cùng lẩm bẩm với Tam Thanh quán chủ một câu làm như muốn đi, lại bị Tam Thanh quán chủ túm cổ áo kéo lại.
“Không được đi!”
Trong đầu Tiết đạo trưởng chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi: “?”
Ông ta không đi chẳng lẽ chờ những người này mắng ông ta hay sao? Ông ta là đi theo đám Sở Lâm đó…
Tam Thanh quán chủ khẽ nói: “Nhân lực không đủ, cậu hỗ trợ trông coi bọn họ một chút.”
Dứt lời, Tiết đạo trưởng nhìn tình hình của những người này: “... Vậy được.”
Những người này bị đánh đến mức rất thảm, không phải ông ta thổi phồng, Tô quán chủ chính là lợi hại nhất!
Tạm thời ở lại cũng được, vừa vặn, ông ta có thể làm người nằm vùng ở hiệp hội Đạo Môn, nhìn xem những người này có phải hay không còn cất giấu tâm tư trả thù.
Nếu như lại có chuyện gì, ông ta cũng kịp thời thông báo với Tô quán chủ!
Tiết đạo trưởng tìm được mục tiêu, hành động vô cùng nhanh chóng, hai mắt ông ta quét qua, trực tiếp nhắm ngay phất trần đạo nhân thương thế nghiêm trọng nhất cũng thảm nhất.
Ông ta dùng tốc độ thật nhanh đi qua: “Ai, tiền bối, tôi đỡ ngài đứng lên…”
Phất trần đạo nhân hốt hoảng, dường như vẫn chưa thể đi ra khỏi sự đả kích.
...
Sở Lâm vừa ra khỏi cửa đã báo cáo chiến tích của mình với Tô Cẩm: “Sư phụ, sau khi tôi tàn phá, bọn họ có mấy người thể lực không chống đỡ nổi, thổ huyết rồi!”
Đối với chuyện này, Sở Lâm rất là đắc ý.
Tô Cẩm cười trả lời: “Làm tốt lắm.”
Để lại câu nói này, Tô Cẩm dẫn Sở Lâm trực tiếp trở về khách sạn.
Mà Phương Tri Hạc, thì là tự sử dụng bùa Dịch Chuyển đuổi theo.
Lúc ba người trở lại khách sạn, thời gian còn sớm, Tô Cẩm khẽ nói: “Các anh tiếp tục làm bài tập, ngày mai chúng ta đến Nguyên gia ăn tiệc!” Thuận tiện nói với Nguyên Cảnh một chút, cũng coi như là hẹn trước thời gian.
Chuyện của hiệp hội Đạo Môn đã được giải quyết, cô đoán tiếp theo có thể lại được yên ổn mấy ngày.
Tô Cẩm tìm tới Nguyên Cảnh, nói với anh một tiếng.
Thế là, một giờ sau, Nguyên Cảnh lại bị lão gia tử gọi trở về.
Lấy danh nghĩa là muốn Nguyên Cảnh chỉ đạo một chút xem sắp xếp trong nhà có thỏa đáng hay không…
*
Đối với bên chỗ Tô Cẩm trò chuyện vui vẻ, thì bên phía hiệp hội Đạo Môn có thể nói là tình cảnh bi thảm, ngay cả hồ nước nhỏ trong sân, cá chép chăm chú bơi lội cũng không tiếp tục nổi lên nữa rồi.
Mỗi lần Tô Cẩm ra tay, đều mang đến cho người của hiệp hội Đạo Môn sự chấn động và đả kích sâu sắc.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, Tô Cẩm còn quá trẻ, vậy mà đã có thực lực như thế!
Một đám người đều bị treo lên đánh… Hơn nữa rõ ràng còn là cô hạ thủ lưu tình.
Dù sao ngay cả pháp khí bầu bạn nhiều năm với phất trần đạo nhân cũng vỡ thành mảnh vụn… Người ngoài không biết, nhưng bọn họ lại hết sức rõ ràng, thanh phất trần kia thế nhưng là bảo vật hiếm có.
Nghĩ đến Tô Cẩm này khủng bố mà thực lực đáng sợ, mọi người không khỏi có chút chua xót trong lòng.
Bọn họ giống như trêu chọc vào một kẻ khó chơi.
Bây giờ về sau, phải làm như thế nào cho phải?
Trong lúc đó không biết là ai hỏi một câu: “Phất trần đạo nhân, tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?”
Vừa mới nói xong, những người khác cũng đều trông mong nhìn sang phất trần đạo nhân.
Hiện tại Hứa hội trưởng không ở đây, phất trần đạo nhân ở trong Đạo Môn đã là tiền bối, lại có thực lực khá mạnh, phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng là để phất trần đạo nhân nghĩ biện pháp.
Phất trần đạo nhân mất đi pháp khí, hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua trên thân những người đó.
Một lát sau, ông ta ho liên tục hai tiếng, dáng vẻ dường như thật sự không ổn.
Tiết đạo trưởng đành phải nói: “Vẫn là nên để cho đạo nhân dưỡng thương cho tốt trước đi đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận