Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 447: Lục Chi Vận: Mẹ đang sợ con sao? 1

Tô Cẩm sửng sốt một giây, sau đó chính là tràn đầy ý cười, cô hài lòng vỗ vai Lục Chi Ninh: “Trẻ con dễ dạy!” Thật sự là một đồng bọn hợp tác rất tốt.
Cô còn chưa bắt đầu động thủ, Lục Nhị thiếu gia đã chuẩn bị xong thù lao.
Ai, đây thật sự là đưa tiền vào trong tay cô!
Vẻ mặt Tô Cẩm tươi cười ra hiệu cho Lục Chi Ninh ngồi xuống nói, dù sao cũng là khách hàng lớn, đứng đó mệt nhọc.
Lục Chi Ninh trông mong nhìn sang Tô Cẩm: “Chị gái tôi sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tô Cẩm trả lời: “Không sao, có tôi ở đây, đợi lát nữa sẽ tóm cái thứ đồ chơi làm loạn kia.”
Lục Chi Ninh thở dài, nhịn không được truy hỏi: “Tô quán chủ, cô nói xem chị gái tôi trúng tà từ lúc nào?”
Lúc này Lục Chi Ninh dường như bắt đầu mở mạch suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy không đúng, trước đó lúc anh ta lên lầu gọi người, rõ ràng không có ai trả lời, hơn nữa anh ta cũng đã tìm kiếm trong phòng ngủ và phòng để quần áo một lần, kết quả mấy phút sau, chị ấy lại tự mình đi từ trên lầu xuống?
Anh ta đoán, rất có thể xảy ra vấn đề chính là từ khi đó.
Anh ta vừa nói ra suy đoán của chính mình, Tô Cẩm lập tức gật nhẹ đầu: “Gần như chính là khi đó.”
Lục Chi Ninh kinh hãi.
“Nói cách khác, người ăn cơm cùng chúng ta, không phải chị gái tôi… Mà chính là…”
Tô Cẩm gật đầu lần nữa.
Ánh mắt Lục Chi Ninh run rẩy, hơi lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan tràn đến toàn thân: “Tôi, thế mà tôi ăn cơm cùng với cô ta? Còn đối mặt với cô ta… hu hu hu…”
Mạng của anh ta, cũng quá khổ rồi?
Hơn nữa lúc ấy anh ta ngồi cùng với Lục Chi Vận, khoảng cách rất gần, ngộ nhỡ thứ kia đột nhiên nổi điên lên, chẳng phải là có thể cắn chết anh ta à?
Lục Chi Ninh nghĩ mà sợ sờ lên cổ của mình.
Tô Cẩm dở khóc dở cười: “Anh sợ cái gì? Nó có nhanh, có thể nhanh hơn được tôi sao?”
Có Tô Cẩm cô ở đây, tà vật có lợi hại hơn nữa cũng không phải là đối thủ!
Lục Chi Ninh nghe thấy lời Tô Cẩm, nhẹ nhàng thở ra: “Cũng phải, có Tô quán chủ ở đây mà.” Mặc dù có đôi khi, gặp phải những việc này, sau đó ý thức của anh ta sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới Tô Cẩm, anh ta lại không còn sợ như vậy nữa, không biết từ khi nào, Tô Cẩm trong lòng anh ta, đã trở thành sự tồn tại đáng tin cậy.
...
Cùng lúc đó, Lục Chi Vận ở trong phòng ngủ.
Nó đang soi gương vẽ lông mày, thỉnh thoảng đánh giá một phen: “Gương mặt này thật ra cũng rất ý vị, thảo nào tên là Lục Chi Vận, tên vẫn rất phù hợp.”
Nó nhíu mày: “Trước tiên cứ chịu đựng dùng tạm đã.”
Rất nhanh, nó đặt bút vẽ mày xuống, trong gương, khuôn mặt nó được trang điểm tinh xảo, chiếc sườn xám càng tôn lên vẻ dịu dàng xinh đẹp của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận