Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 959: Ràng buộc 2

Diêu Nguyệt đợi một lúc cũng không đợi được Tô Chính Quang quay lại, bà ấy không nhịn được lải nhải vài câu.
Sau đó liền nghe Tô Cẩm bất lực giải thích: “Ông ấy đang một mình trốn trong góc khóc…”
Khóe mắt Diêu Nguyệt giật giật: “Không có tiền đồ!”
Nhưng Diêu Nguyệt vẫn bổ sung một câu: “Chúng ta cứ làm như không biết gì đi, con người ông ấy, lòng tự tôn cao lắm.”
Tô Cẩm gật đầu coi như trả lời.
Loại chuyện này đương nhiên không thể trực tiếp nói ra.
May mà chẳng mấy chốc Tô Giang Nguyên đã về, không gặp một khoảng thời gian, vị anh trai hờ này của cô dường như ngày càng phơi phới.
Tô Giang Nguyên vừa nhìn thấy Tô Cẩm, hai mắt anh ấy sáng rực lên.
“A Cẩm, anh về vội quá, không kịp mua quà cho em, chỗ anh có tấm thẻ, em lấy mà tiêu.” Anh ấy lấy ra hai cái thẻ, một cái đưa cho Tô Cẩm, cái còn lại đưa cho Diêu Nguyệt.
Lần này Tô Cẩm không chìa tay ra nhận.
Cô lắc đầu: “Em cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa sau này anh không có kiếp nạn gì nữa.”
Số tiền này, dĩ nhiên không thể nhận.
Diêu Nguyệt bình tĩnh lấy hết hai cái thẻ: “Hai anh em các con cũng đừng khách sáo nữa, tấm thẻ này mẹ giữ trước cho.”
“Được!” Tô Giang Nguyên tựa như nghĩ tới gì đó, vui vẻ gật đầu.
Tiền này có thể cất cho A Cẩm trước!
Khi Tô Cẩm giơ tay, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua người Tô Giang Nguyên, tựa như là một động tác vô ý.
Chỉ có Tô Cẩm biết, cô đang giúp Tô Giang Nguyên loại bỏ tia xui xẻo trên người anh ấy…
Đồng thời, Tô Cẩm cũng tặng bùa cho Tô Giang Nguyên, bảo anh ấy mang bên mình.
Ngoài những việc này, cũng không có gì phải căn dặn nữa.
Khi cả nhà ngồi lại cùng nhau ăn cơm, Tô Cẩm mới nói cho Tô Chính Quang và Tô Giang Nguyên biết chuyện mình phải đi xa.
Hai người đều đờ người ra.
Lần trước đi xa mà A Cẩm nói chính là đi thủ đô.
Kết quả cô đi một chuyến, tới tận bây giờ mới quay lại, vậy lần này đi xa…há không phải lại phải rất lâu mới có thể gặp được A Cẩm sao?
Tâm trạng tốt của Tô Chính Quang lập tức biến mất.
Ông ấy do dự một hồi, cuối cùng cùng Tô Giang Nguyên lần lượt căn dặn Tô Cẩm chú ý an toàn.
Ngoài chú ý an toàn, bình an trở về, họ cũng không biết nên nói gì, dù sao thì A Cẩm có sứ mệnh riêng của cô.
Họ đều tự hào vì A Cẩm!
Ăn cơm xong, Tô Cẩm lại nói chuyện với mấy người họ một lúc, sau đó cô nhìn thời gian, nhẹ nhàng nói: “Con cũng nên về thủ đô rồi.”
Tô Chính Quang không nhịn được, nhỏ tiếng hỏi một câu: “A Cẩm khi nào rời khỏi thủ đô? Chúng ta có thể đi tiễn con không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Thời gian vẫn chưa chốt, tới lúc đó, chúng con sẽ trực tiếp đi luôn.”
Có nghĩa là không cần họ đi tiễn.
Tô Chính Quang cúi đầu, bộ dạng không có tinh thần gì.
Khi Tô Cẩm quay người đi, nghĩ ngợi một chút, lại quay đầu lại.
Cô nhìn Tô Chính Quang, dịu giọng nói: “Cha không cần lo lắng, con sẽ bình an trở về, cũng sẽ phất cờ chiến thắng, cha cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
Một tiếng cha trực tiếp khiến Tô Chính Quang choáng váng đầu óc.
Sắp mất cả tỉnh táo…
Cho tới khi Tô Cẩm vẫy tay với họ rời khỏi, biến mất tại chỗ, Tô Chính Quang mới dần hồi thần lại.
Ông ấy kích động: “A Cẩm, A Cẩm gọi tôi là cha!”
Diêu Nguyệt mặt không cảm xúc: “Ồ.”
Chung quy, A Cẩm vẫn mềm lòng.
Cũng không biết cao nhân Huyền Môn như A Cẩm, sau khi có tình thân ràng buộc, liệu có ảnh hưởng tới khả năng phán đoán không.
Tô Cẩm: Không thể nào ảnh hưởng được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận