Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 225: Người Thiên Uyên tu tập cấm thuật, giỏi mê hoặc lòng người 1
Sau khi nghe được câu hỏi của Tô Cẩm, Nguyên Cảnh sững sờ một lúc.
Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua những tư liệu mình đã đọc mấy ngày nay: “Tôi từng thấy trong sách.”
Hai mắt Tô Cẩm sáng lên: “Sách nào?”
Nguyên Cảnh: “Cô đi theo tôi.”
Nguyên Cảnh không nghĩ tới mấy tri thức mình học được mấy ngày nay lại phát huy được tác dụng đúng thời điểm.
Anh vội vàng dẫn Tô Cẩm bước vào phòng làm việc, trong chớp mắt khi đẩy cửa phòng ra, Nguyên Cảnh đột nhiên hối hận: “!”
Tô Cẩm nhìn cả phòng đầy sách, có chút kinh ngạc: “Tại sao có nhiều…sách liên quan tới đạo giáo thế?” Ngoài ra còn có sách về xem tướng đoán mệnh nữa.
Nghĩ tới mấy ngày nay Nguyên Cảnh trốn trong phòng làm việc, thì ra là để đọc mấy thứ này?
Nhớ đến bộ dáng cuống quít giấu đồ khi cô đột nhiên xuất hiện lần trước, có lẽ khi đó là anh đang đọc mấy cuốn sách này, Tô Cẩm không nhịn được cười.
“Ôi, Nguyên Tam gia, không ngờ anh lại thích nghĩ một đằng làm một nẻo thế đấy.”
Nguyên Cảnh: “?”
Tô Cẩm cười nói: “Nếu thật sự anh hứng thú với mấy thứ này thì có thể hỏi tôi mà, không cần thiết phải một mình trốn trong phòng làm việc để nỗ lực như vậy đâu. Anh không cần ngại, anh nhìn Sở Lâm mà xem, anh ta cũng lớn tuổi hơn tôi nhưng cũng phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng sư phụ đấy sao?”
Sắc mặt Nguyên Cảnh biến đổi, dường như có hơi xấu hổ.
Tô Cẩm vỗ vai anh như thể chúng ta là anh em: “Đương nhiên, nếu như anh thực sự không muốn bái tôi làm sư phụ thì anh cũng có thể mời tôi dạy cho anh một vài kiến thức cơ bản mà. Chúng ta quen biết nhau như vậy, học phí cũng không đắt, chúng ta có thể tính học phí theo giờ cũng được.”
Nói xong, Tô Cẩm cảm giác như mình lại khai phá ra được một công việc kiếm tiền mới.
Nguyên Cảnh im lặng một lúc.
Sau đó lại lặng lẽ lấy từ trong đống sách ra một cuốn sách đưa cho Tô Cẩm.
“Trong cuốn sách này tôi thấy có mấy thông tin liên quan đến Thiên Uyên Thần Tôn.”
Theo trí nhớ của anh, trong cuốn sách này hình như có nói qua mấy câu mơ hồ.
Tô Cẩm liếc mắt nhìn trang bìa.
À, là sách về lịch sử phát triển của Đạo giáo.
Nguyên Cảnh dựa vào trí nhớ, nhanh chóng lật đến phần kia.
Trong đó chỉ có mấy câu ngắn gọn miêu tả về Thiên Uyên Thần Tôn.
Mấy năm trước có một tà giáo tự xưng là Thiên Uyên, xây dựng Thiên Uyên Đạo, lập nên Thiên Uyên Thần Tôn. Người Thiên Uyên tu tập cấp thuật, giỏi mê hoặc nhân tâm. Về sau trăm nhà Đạo môn liên hợp trừng trị, Thiên Uyên bị tiêu diệt.
Ngoại trừ những dòng này ra thì không có thông tin nào khác về Thiên Uyên nữa.
Tô Cẩm gấp sách lại, cẩn thận phân tích những thông tin đó.
“Nói cách khác, Thiên Uyên tà giáo này đã từng xuất hiện từ nhiều năm trước, sau đó bị người của Đạo môn tiêu diệt. Nhưng trên thực tế, tà giáo này đã âm thầm ngóc đầu trở lại rồi?”
Đầu óc Nguyên Cảnh xoay chuyển nhanh chóng: “Đột nhiên cô hỏi về Thiên Uyên Thần Tôn…Chẳng lẽ tổ chức tà giáo mà cô truy tìm trước đây có quan hệ với Thiên Uyên à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Không phải là có quan hệ với Thiên Uyên mà căn bản chính là Thiên Uyên!”
“Có một số chuyện tôi chưa kịp nói cho anh biết. Mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện, sư phụ của Phương Tri Hạc là Bạch quán chủ có liên quan trong đó, chắc là anh không đoán ra đâu, ông ta chính là người Thiên Uyên. Tôi còn tìm được trong căn phòng bí mật có tượng thần của Thiên Uyên Thần Tôn nữa.”
Tô Cẩm kể lại ngắn gọn tình huống rồi nói tiếp.
“Trong sách này nói người Thiên Uyên tu tập cấm thuật, giỏi mê hoặc lòng người!”
“Câu này có vấn đề gì sao?” Nguyên Cảnh hỏi lại, trong đầu mơ hồ đã có đáp án.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Cẩm vô cùng nghiêm túc: “Tôi có một suy đoán táo bạo.”
Nguyên Cảnh nói: “Cô nói đi.”
Tô Cẩm nói nghi ngờ của mình ra: “Tôi đã từng nói rằng cấm thuật mà anh và Lục Chiêu Hoà gặp phải đều có chung nguồn gốc. Mà người đã hạ cấm thuật với anh đáng lẽ ra phải bị phản phệ chết rồi, nhưng bây giờ vẫn có người xuống tay với anh như cũ, hy vọng anh chết đi. Cái này nói rõ đối phương không chỉ là một người, rất có thể là nhiều người, hoặc là một giáo phái.
Mà trùng hợp thay Thiên Uyên tà giáo này cũng dùng cấm thuật, lấy cấm thuật chế tà vật, từ đó đạt được mục đích mê hoặc lòng người.
Cho nên tôi suy đoán….Chuyện của anh có thể có quan hệ với Thiên Uyên này.”
Dù sao loại cấm thuật này không giống với đạo pháp, đã được gọi là cấm thuật thì không phải học được đơn giản dễ dàng như vậy.
Mà cô từ sau khi xuống núi, tất cả những chuyện mà cô gặp phải dường như đều đã hoà quyện thành một.
Mà cả dòng chảy này, tựa như một âm mưu khổng lồ.
Tử vân trên người Nguyên Cảnh rất hiếm có, bị Thiên Uyên chú ý tới và muốn lấy đi, cái này cũng là dễ hiểu.
Nguyên Cảnh nắm chặt quyển sách trong tay, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
“A Cẩm, nếu giống như lời cô nói, Thiên Uyên nguy hiểm như vậy, cô…”
“Tôi biết anh muốn nói cái gì, chuyện về Thiên Uyên tôi đã nói cho Tổ Sư Gia biết.” Tô Cẩm ngắt lời anh: “Tổ Sư Gia sẽ phù hộ tôi, ngài ấy không có ý kiến.”
Nguyên Cảnh há hốc mồm, cuối cùng chẳng thể thốt ra được lời nào.
Anh muốn nói rằng không cần vì anh mà xả thân mạo hiểm.
Thế nhưng A Cẩm muốn phá huỷ Thiên Uyên không hoàn toàn là vì anh mà càng là vì tất cả chúng sinh.
Trong lòng cô có một tình yêu vĩ đại, khác với anh.
Rốt cuộc vẫn là anh hạn hẹp.
Lúc Tô Cẩm rời đi, lại dặn Nguyên Cảnh một câu: “Đúng rồi, nếu như gần đây tiền ngũ đế có thay đổi gì thì phải báo ngay cho tôi.”
“Được.” Nguyên Cảnh đưa mắt nhìn cô trở về Tô gia.
Lăn lộn ở Kinh Thành nhiều năm như vậy, đến bây giờ rốt cuộc anh vẫn thành kẻ làm vướng tay vướng chân.
Chuyện mà anh có thể làm đại khái chính là không gây thêm phiền phức cho A Cẩm, cùng với nghiên cứu những cuốn sách này nhiều hơn.
Ngày hôm sau.
Khi Phương Tri Hạc tỉnh lại, phát hiện mình đang ở Tô gia.
Vừa ngồi dậy khỏi giường, liền thấy Sở Lâm ở bên cạnh. Phương Tri Hạc thuận đó nhìn sang, lúc này mới phát hiện ngoại trừ Sở Lâm thì còn có thêm Tô Giang Nguyên nữa.
Phương Tri Hạc khẽ sửng sốt: “?”
Cảnh tượng này có vẻ hơi hỗn loạn.
“Anh…”
Sở Lâm dụi mắt: “Cậu dậy rồi à? Tối hôm qua sư phụ tôi mang cậu về, sư phụ bảo tôi chăm sóc cho cậu với Tô Giang Nguyên.”
Sau đó anh ta buồn ngủ quá nên nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Phương Tri Hạc gật đầu nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Giọng anh ta trầm thấp, nghe có vẻ hơi khàn.
Sở Lâm định hỏi đã xảy ra chuyện gì, lại nhớ sư phụ đã nhắc nhở, sợ mình không cẩn thận đâm trúng vào miệng vết thương người ta.
“Rửa mặt đi rồi xuống dưới nhà ăn sáng.”
Sở Lâm nói xong rồi quay sang gọi Tô Giang Nguyên vẫn đang ngủ say.
Ôi, lần sau anh ta sẽ không bao giờ bắt Tô Giang Nguyên uống rượu nữa, giày vò rồi đến cuối cùng vẫn là anh ta phải hầu hạ thôi!
Phương Tri Hạc ủ rũ đứng dậy.
Sở Lâm nhìn bộ dạng anh ta, luôn có cảm giác chỉ mới mấy ngày không gặp mà Phương đạo trưởng đột nhiên giống như trải qua tang thương, trong phút chốc trở nên già đi rất nhiều.
Sở Lâm thầm thắc mắc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Bị lừa tiền à? Hay là bị lừa tình rồi?
Sự thay đổi này quá rõ ràng.
Có người trưởng thành chỉ sau một đêm, có người trải qua thăng trầm sau một đêm, mà Phương Tri Hạc thì tất cả tín ngưỡng chỉ sau một đêm hôm qua đều đã sụp đổ.
Hai mươi năm qua, giờ nghĩ kỹ lại chẳng những buồn cười mà thậm chí càng giống như một giấc mộng Hoàng Lương.
Mà anh ta còn chẳng biết.
Bạch quán chủ khiến cho mọi tín ngưỡng của anh ta sụp đổ lại đang bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị kế hoạch ám sát…
Phương Tri Hạc tới tìm Tô Cẩm, cảm ơn Tô Cẩm trước rồi mới nói: “Tô quán chủ, chuyện của sư phụ tôi tôi sẽ tự mình báo cáo cho Hiệp Hội Đạo Môn, những chuyện đã xảy ra tôi cũng sẽ không giấu diếm điều gì, cô cứ yên tâm.”
Tô Cẩm mỉm cười: “Tôi vẫn luôn rất yên tâm về Phương đạo trưởng mà.”
Suy cho cùng thì bản tính của Phương Tri Hạc hoàn toàn trái ngược với sư phụ anh ta.
Phương Tri Hạc nói tiếp: “Cảm ơn Tô quán chủ đã tin tưởng tôi. Tới đây có lẽ Bạch Vân quán sẽ có rất nhiều chuyện cần tôi phải giải quyết nên tôi sẽ không ở đây thêm làm chậm trễ công việc nữa.”
Bây giờ sư phụ đã làm ra chuyện như vậy, mớ hỗn độn còn lại của Bạch Vân quán đương nhiên phải do đại sư huynh là anh ta gánh vác.
Thấy thái độ anh ta kiên quyết như thế, Tô Cẩm lấy ra hai lá bùa đưa cho Phương Tri Hạc.
“Anh cầm lấy bùa Dịch Chuyển và bùa Thiên Lôi đi.”
Sắc mặt Phương Tri Hạc khẽ động: “Tô quán chủ, cái này quá quý giá.” Đã gây thêm nhiều phiền phức cho Tô quán chủ như vậy rồi, sao anh ta còn dám lấy bùa của Tô quán chủ nữa?
Huống hồ những lá bùa này đều rất quý giá.
Tô Cẩm lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều, một lá bùa năm trăm tệ, hai lá bùa là một ngàn tệ, anh nhớ chuyển khoản cho tôi.”
Phương Tri Hạc lập tức sửng sốt.
Tô Cẩm trực tiếp nhét lá bùa vào tay anh ta: “Mấy lá bùa này đều do tôi vẽ, không mất bao nhiêu thời gian, cũng chẳng quý giá lắm đâu.”
Sau khi nghe chính miệng Tô Cẩm nói ra lai lịch của mấy lá bùa này, Phương Tri Hạc sửng sốt một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Một câu nói của cô đã nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng anh ta!
Thì ra những lá bùa này đều là do Tô quán chủ tự vẽ ra sao?
Chẳng trách cô ấy lại có nhiều bùa Thiên Lôi như vậy, mỗi lần dùng bùa đều giống như tiểu phú bà trong nhà có mỏ quặng.
Thì ra là thế.
Hóa ra tất cả đều là do chính cô ấy vẽ ra?
Phương Tri Hạc lại nhìn lá bùa trong tay, Tô quán chủ còn trẻ tuổi như thế mà đã vẽ ra được lá bùa có phẩm tướng thế này, nếu như bị Hiệp Hội Đạo Môn biết được, sợ là lại gây nên một đợt sóng gió.
Thực lực của Tô quán chủ luôn luôn có thể đột phá nhận thức của anh ta.
Nghĩ như vậy, Phương Tri Hạc nhắc nhở: “Chuyện vẽ bùa này Tô quán chủ cứ khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn, nhất là đối với loại bùa quý giá như bùa Thiên Lôi này.”
Không ít người đều xem bùa Thiên Lôi giống như báu vật, huống chi là một Tô Cẩm có thể vẽ bùa bất cứ lúc nào?
Cái này chẳng phải Tô Cẩm chính là một đại bảo bối biết đi sao?
Nếu bị người hữu tâm để mắt tới, không chừng sẽ thêm loạn.
Tô Cẩm cười nhàn nhạt: “Yên tâm, bùa Thiên Lôi này tôi rất ít khi bán cho người khác.” Ngoại trừ mấy người quen biết ra thì cô chưa từng bán bùa Thiên Lôi cho người nào khác cả.
Bình thường việc làm ăn của cô cũng chỉ là bán một ít bùa Hộ Mệnh, bùa An Thần…
Đối với loại bùa có sức công kích mạnh như thế này, nếu không phải là người hữu duyên thì nhất định cô sẽ không lấy ra.
Phương Tri Hạc chuyển tiền, lại nói cám ơn rối rít rồi mới rời khỏi Tô gia.
Tô Cẩm đứng trên ban công tầng hai, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phương Tri Hạc càng đi càng xa.
Một người đồ đệ tốt như vậy, không kéo về được thực sự quá đáng tiếc.
Còn có tiểu đạo sĩ kia nữa, hình như Tổ Sư Gia rất thích, dù sao thì Bạch Vân quán cũng sắp xong đời rồi, đến lúc đó cô sẽ kéo người về!
Sau khi Phương Tri Hạc rời đi không bao lâu, Sở Lâm cực kỳ nhiệt tình bước tới bên cạnh Tô Cẩm.
“Sư phụ, cô có thể kể cho tôi nghe một chút xem thử Phương đạo trưởng xảy ra chuyện gì không?”
Tô Cẩm sâu kín liếc nhìn anh ta một cái.
Sở Lâm giải thích hợp tình hợp lý: “Tôi đây không phải là tám chuyện đâu, tôi chỉ quan tâm đến cậu ta thôi.”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, thật sự không cần thiết phải giấu diếm đồ đệ nhà mình mấy chuyện này.
Cũng nên giải thích ngắn gọn mọi việc để Sở Lâm và những người khác có thêm cảnh giác, đề phòng vẫn tốt hơn.
Tô Cẩm quét mắt nhìn về phía góc tường: “Mọi người không muốn ra ngoài nghe lén công khai à?”
Vừa dứt lời.
Tô Chính Quang liền bị Diêu Nguyệt một chân đạp ra ngoài.
Tô Chính Quang lúng túng nhìn Tô Cẩm: “A Cẩm, cũng không phải là cha nhiều chuyện đâu, cha chỉ quan tâm đến Phương đạo trưởng thôi. Con xem, một đứa trẻ tốt như thế, cũng không biết gặp phải chuyện gì…”
Tô Cẩm gật đầu: “Còn hai người nữa vẫn chưa đi ra.”
Diêu Nguyệt cùng Tô Giang Nguyên liếc nhau, yên lặng bước ra ngoài.
Diêu Nguyệt giành nói trước: “Không phải là dì nhiều chuyện, chỉ là thấy hai người này cứ lén lén lút lút nên dì mới đi theo thôi.”
Sở Lâm thầm thở dài, sư phụ anh ta lợi hại như vậy, chẳng lẽ mấy người bọn họ thật sự cho rằng trốn ở góc tường là sẽ không bị phát hiện ra sao?
Tô Cẩm nhìn chằm chằm Diêu Nguyệt một hồi lâu, Diêu Nguyệt bị nhìn có chút chột dạ, vội vàng nói: “A Cẩm, dì sai rồi…”
Tất cả đều do sự tò mò chết tiệt này!
Tô Cẩm bước tới nắm lấy tay Diêu Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay nếu không có việc gì thì đừng đi ra ngoài, mỗi ngày thắp ba nén nhang, Tổ Sư Gia sẽ phù hộ cho dì.”
Sắc mặt Diêu Nguyệt tái nhợt, A Cẩm chưa bao giờ nói với bà ấy những lời như thế này.
Liệu có phải sắp xảy ra chuyện gì không?
Bà ấy vừa định hỏi lại thì nghe Tô Cẩm nói: “Phương đạo trưởng chủ yếu là bị lừa gạt tình cảm, gặp phải một kẻ dối trá rất giỏi giả vờ lừa tình.”
“Tôi còn tưởng rằng Phương đạo trưởng sẽ độc thân cả đời nữa chứ, thế mà cậu ta còn gặp phải một kẻ lừa tình nữa sao?” Sở Lâm nhịn không được lại bíp bíp một câu.
Tô Cẩm nói tiếp: “Là Bạch quán chủ.”
Sở Lâm: “?” Chờ một chút, vừa mới nói là bị lừa tình mà, sao đột nhiên lại biến thành Bạch quán chủ rồi?
Tô Cẩm kể lại ngắn gọn về tình huống của Bạch quán chủ.
Chẳng bao lâu sau, mấy người Sở Lâm choáng váng, choáng váng rồi lại thành bối rối.
Sở Lâm mất một lúc mới tỉnh táo lại: “Tôi biết ngay mà, lão già Bạch quán chủ kia vừa nhìn đã biết không tốt lành gì, quả nhiên không phải là người tốt!”
Tô Cẩm nhàn nhạt nhìn Sở Lâm: “Không phải lần trước anh còn khen ông ta là tiên phong đạo cốt à?”
“Chẳng qua là tôi thổi phồng, ý đồ nịnh nọt làm mờ mắt ông ta thôi.” Sở Lâm hợp lý hợp tình cãi lại.
Tô Cẩm: “…” Anh nói cũng có lý.
Cô dặn dò: “Mấy ngày nay mọi người nhớ chú ý một chút, tránh tiếp xúc với người lạ để tránh cho Bạch quán chủ kéo thù hận từ tôi liên lụy sang cho mọi người.”
Rốt cuộc thì chính tay cô đã phá hủy căn phòng bí mật mà Bạch quán chủ đã dày công xây dựng bao năm nay.
Cô còn vạch trần Bạch quán chủ, ảnh hưởng tới đại nghiệp của Thiên Uyên. Đoán chừng mấy ngày nay Bạch quán chủ sẽ tìm cách xuống tay với cô.
Tô Cẩm nghĩ nghĩ, cảm thấy tốt nhất vẫn là tóm được Bạch quán chủ, tránh phiền phức sau này.
Đương nhiên lời này không thể nói thẳng ngay trước mặt Phương Tri Hạc được.
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại lấy ra mấy lá bùa chia cho mọi người: “Nhớ mang mấy lá bùa này trên người, nếu gặp được nguy hiểm thì lá bùa sẽ có cảm ứng. Ngoại trừ Diêu Diêu, mọi người cứ như bình thường, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.”
Tô Chính Quang khẽ kinh ngạc: “Sao lại đối xử khác biệt như thế?”
Tô Cẩm khẽ liếc ông ấy: “Diêu Diêu là phụ nữ yếu đuối, vai không thể gánh tay không thể nâng, đương nhiên phải đối xử khác biệt rồi.”
Diêu Nguyệt: “!” Ôi ôi, A Cẩm tri kỷ quá!
Diêu Nguyệt vội ôm chầm Tô Cẩm: “A Cẩm tốt với dì quá!”
Tô Chính Quang: “...” Cha ghen tị rồi.
Tô Giang Nguyên: “...” Anh cũng ghen tị.
Tô Cẩm khẽ mỉm cười không nói gì, chẳng lẽ muốn cô nói thẳng ra là mấy ngày nay vận may của Diêu Diêu có hơi thấp sao?
Cách tốt nhất chính là ở bên cạnh cô, hoặc là ở bên cạnh Tổ Sư Gia.
Liên tiếp hai ngày, mấy người Tô Chính Quang đều không gặp phải người hay sự vật bất thường nào cả.
Mà Sở Lâm lại đặt quầy đoán mệnh ở bên ngoài khu biệt thự, theo ý của Tô Cẩm chính là khu vực biệt thự của Tô gia có một số người bình thường không vào được.
Cho nên để anh ta ở bên ngoài trông quầy hàng, nếu như gặp được người hữu duyên thì dẫn người đó vào.
Cách nói này xem ra cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Sở Lâm luôn cảm thấy thời gian này quá trùng hợp, anh ta nghi ngờ rằng sư phụ nhà mình muốn anh ta làm mồi nhử: “…”
Nói không chừng, sư phụ hy vọng anh ở bên ngoài câu được Bạch quán chủ ra ngoài.
Sở Lâm thở dài, bày quầy đoán mệnh cả hai ngày mà chẳng có ai hỏi han, ngược lại còn bị nhân viên bảo vệ của tiểu khu trừng mắt đến liếc mắt đi, ai không biết còn tưởng anh ta tới đây giả danh lừa bịp.
Sở Lâm đau lòng xoa trái tim nhỏ bé của mình, số anh ta khổ quá mà!
Nếu thật sự bị dùng làm mồi nhử, anh ta chỉ mong Bạch quán chủ sớm xuất hiện để thời gian bi thảm của anh ta có thể vui vẻ kết thúc!
Đang lẩm bẩm thì Diêu Nguyệt xách thứ gì đó đi tới!
Sở Lâm vừa nhìn thấy Diêu Nguyệt, trên mặt tràn đầy ý mừng.
“Diêu Diêu tri kỷ quá, sư phụ cháu đâu rồi? Hôm nay cháu lại trông quầy đoán mệnh thêm một ngày nữa, sư phụ không thương cháu sao?”
Cũng không tới thăm anh ta một chút, an ủi trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương!
Nghe Sở Lâm hỏi thăm Tô Cẩm, Diêu Nguyệt khẽ kinh ngạc: “Cháu không gặp A Cẩm à? Dì ở trong nhà không thấy, tưởng con bé đi ra ngoài…”
Sở Lâm: “?” Anh ta vẫn ngồi trông quầy hàng ở chỗ này nhưng chưa từng nhìn thấy sư phụ đi ra, như vậy là sư phụ anh ta lại đột nhiên biến mất rồi à?
Sở Lâm ngẩn người, suy nghĩ vài giây: “Chắc là lại giấu cháu đi làm chuyện gì lớn nữa rồi.”
Mỗi lần làm việc gì lớn đều không mang anh ấy đi cùng!
“Ôi, cháu mới nhập môn mà, chờ sau này cháu có bản lĩnh thì A Cẩm sẽ dẫn cháu ra ngoài thôi, nếu không gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? A Cẩm cũng là suy nghĩ cho cháu thôi.” Diêu Nguyệt cười trấn an Sở Lâm.
Sở Lâm gật đầu, nhanh chóng bị dỗ dành, đồng thời lại không khỏi ghen tị với Tô Giang Nguyên.
Cũng là mẹ kế giống nhau mà, mẹ kế anh ta ước gì chơi chết anh ta, mà Diêu Nguyệt thì lại hiền lành thiện lương tri kỷ, đây mới là tấm gương mẹ kế điển hình.
Sở Lâm vừa mở đồ ăn ra vừa nói: “Đúng rồi, sư phụ đã dặn không cho dì chạy lung tung, dì mau quay về bên cạnh Tổ Sư Gia đi.”
“Được, dì về ngay.” Diêu Nguyệt rất nghe lời, ngoại trừ đưa một ít đồ ăn ra cho Sở Lâm thì không hề đi tới chỗ khác.
Diêu Nguyệt vừa lùi lại hai bước, liền có một nhóm người chạy về phía Sở Lâm. Người dẫn đầu đi rất nhanh, vừa nhìn thấy Sở Lâm liền hét lên: “Sở thiếu gia, đúng là Sở thiếu gia rồi! Mọi người mau tới đây.”
Người đàn ông trung niên vẫy tay với mấy người chạy phía sau mình.
Một nhóm người đông đúc nhanh chóng lao tới.
Diêu Nguyệt dừng bước, kinh ngạc quay lại nhìn về phía Sở Lâm.
Sở Lâm cũng tỏ ra cảnh giác: “!”
Mấy người này muốn làm gì thế?!
Một giây sau, người đàn ông dẫn đầu đi tới trước mặt Sở Lâm: “Sở thiếu gia, là tôi đây! Trương Dũng! Cậu còn nhớ tôi không? Chuyện ở thôn Trương gia lần trước ấy, chính cậu và Tô quán chủ đã cứu con gái tôi!”
Nghe ông ta nhắc nhở, Sở Lâm vỗ trán nói: “À, tôi nhớ ra rồi.”
Đây là người đàn ông trung niên mà lần trước anh ta và sư phụ đã gặp khi đi tìm Trương Nguyệt.
Trương Dũng nói: “Tô quán chủ đã cứu được rất nhiều người, giúp cho thôn Trương gia chúng tôi trở lại bình yên như xưa. Tôi đã hỏi thăm Phương đạo trưởng địa chỉ của Tô quán chủ. Anh xem này, chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng thì hôm nay cũng mang món quà cảm ơn này tới.”
Vừa dứt lời, có mấy người đàn ông bưng một tấm bảng thật dài đi tới, những người còn lại tránh sang bên.
Trương Dũng vén tấm rèm bọc ngoài ra, thấy trên tấm bảng kia viết bốn chữ lớn ‘Tế thế cứu nhân’, kiểu chữ rồng bay phượng múa.
“Sở thiếu gia, anh xem xem, liệu Tô quán chủ có thích món quà cảm ơn này không?” Trương Dũng thận trọng hỏi, sợ món quà cảm ơn này không đủ hào phóng. Những người như bọn họ không có nhiều tiền, tính tới tính lui, món quà hào phóng thì chắc chắn họ không thể chuẩn bị được.
Nhưng phần tâm ý này của bọn họ lại là thật lòng.
Sở Lâm mỉm cười: “Các vị cứ yên tâm, sư phụ tôi cứu người không bao giờ cầu danh lợi. Tôi thay mặt sư phụ nhận lấy phần tâm ý này, tôi tin rằng sư phụ của tôi nhất định sẽ rất thích. Ngược lại các vị chạy cả một đoạn đường xa như vậy tới đây, thực sự đã vất vả rồi.”
Diêu Nguyệt ở gần đó lập tức hiểu ra.
Những người này đều là đến để cảm ơn A Cẩm nhà bà!
Thì ra A Cẩm nhà bà đã giúp được nhiều người như vậy à? Trong nháy mắt, trong lòng Diêu Nguyệt tràn đầy tự hào!
A Cẩm nhà mình thật sự quá ưu tú!
Bà ấy bước tới kéo áo Sở Lâm đề nghị: “Giữ bọn họ ở lại ăn bữa cơm trưa nhé?”
Chạy thật xa tới đây để cảm ơn A Cẩm nhà mình, bọn họ cũng nên thể hiện lòng tốt với tư cách chủ nhà.
Sở Lâm vội vàng nói: “Được, để cháu gọi điện thoại cho quản lý Vương ngay, vị quản lý Vương kia cũng coi như người quen biết cũ mà.” Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện, cũng không biết sư phụ nhà mình lại chạy đi đâu rồi.
Người thôn Trương gia thấy Sở Lâm định đặt bàn ở khách sạn để chiêu đãi bọn họ thì nhanh chóng ngăn lại rồi nói: “Đừng đừng, không cần phải phiền phức thế đâu, chúng tôi đưa tấm bảng này tới, bày tỏ lòng cảm ơn của mình xong là đi liền, hai vị cũng đừng có tốn kém nữa!”
Nếu lại để cho Sở thiếu gia tiêu tiền chiêu đãi bọn họ, đây chẳng phải là càng ngại ngùng hơn nữa sao?
Có người đẩy Trương Dũng, Trương Dũng vội vàng kéo tay Sở Lâm: “Sở thiếu gia, Tô quán chủ đã cứu thôn Trương gia chúng tôi, chúng tôi đã không thể đưa ra được một món quà cảm ơn tử tế rồi, cậu cũng đừng vì chúng tôi mà tốn tiền nữa….Tô quán chủ đã cứu người thân của chúng tôi, phần ân tình này chúng tôi sẽ mãi khắc sâu trong lòng.”
Sở Lâm thở dài vỗ vai Trương Dũng: “Đây đều là chuyện mà sư phụ tôi nên làm, chỉ là mấy ngày nay sư phụ của tôi có hơi bận, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu rồi…”
“Không sao không sao, vốn dĩ cũng là chúng tôi tới đây bất ngờ, đưa quà cảm ơn xong rồi chúng tôi cũng yên tâm.”
Trương Dũng nói xong liền định dẫn những người khác đi.
Chạy cả quãng đường thật xa mà cũng không ở lại uống ly nước, Sở Lâm cũng thấy ngại, anh ta đuổi theo nói chuyện với mấy người Trương Dũng.
Cũng chính lúc này, Diêu Nguyệt một mình đứng ở bên cạnh quầy đoán mệnh, cách một đoạn với Sở Lâm.
Một giây sau.
Diêu Nguyệt đột nhiên nghe được có tiếng gọi mình: “Tô phu nhân.”
Diêu Nguyệt quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”
Bất thình lình bà ấy đối mặt với ánh mắt của một người đàn ông, chỉ vẻn vẹn có mấy giây thôi nhưng Diêu Nguyệt đã choáng váng, theo bản năng vịn vào quầy đoán mệnh.
Khi bà ấy ngước mắt lên lần nữa, người vừa rồi xuất hiện đã biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác của bà ấy mà thôi.
Diêu Nguyệt sửng sốt trong chớp mắt rồi nhanh chóng quên mất chuyện vừa rồi.
Bà ấy hiền lành đi về phía Sở Lâm: “Sở Lâm, nếu bọn họ cứ khăng khăng muốn về thì cháu cũng đừng cố giữ họ lại nữa.”
Vừa dứt lời, Sở Lâm ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Diêu Nguyệt: “Diêu Diêu? Dì làm sao thế?”
Diêu Nguyệt khẽ sửng sốt, ôm trán nói: “Dì hơi nhức đầu, chắc là bên ngoài gió lớn.”
Sở Lâm có chút ngơ ngác.
Gió lớn sao?
Trương Dũng lại nói: “Sở thiếu gia, cậu bận gì thì cứ làm tiếp đi, chúng tôi phải tranh thủ chạy về trước khi trời tối.”
Thấy mấy người Trương Dũng khăng khăng như thế, mà Diêu Nguyệt lại đang nhức đầu, Sở Lâm không thể làm gì khác hơn nói: “Vậy mọi người trở về đi, đi đường chú ý an toàn, sau này nếu có chuyện gì thì cứ tới đây tìm tôi lúc nào cũng được.”
Thấy mấy người thôn Trương gia vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, Sở Lâm nhìn qua tấm bảng không khỏi thở dài, anh ta dường như mơ hồ hiểu được ý nghĩa của cứu nhân tế thế.
Thiếu niên chân thành, một bầu nhiệt huyết.
Tế thế cứu nhân, trảm yêu trừ ma!
“Cậu còn thất thần cái gì thế hả, còn không mau tới đây đỡ tôi? Chỉ là một tấm bảng thôi, lại chẳng đáng tiền, cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó làm gì thế? Chẳng lẽ cậu không biết A Cẩm thích tiền nhất sao?”
Diêu Nguyệt bất mãn hét lên.
Trong mắt Sở Lâm hiện lên một tia kinh ngạc.
“Diêu Diêu, sư phụ mặc dù thích tiền nhưng cô ấy cũng không phải coi tiền là trên hết, trong lòng cô ấy có tình thương lớn lao vô bờ bến, sao dì có thể hiểu lầm sư phụ cháu như vậy?”
Diêu Nguyệt cười ngượng ngùng: “Dì chỉ nói đùa với cháu thôi mà, dì đã nói là dì đau đầu rồi, sao cháu còn không qua đây đỡ dì.”
Trong lời nói còn mang mấy phần trách móc.
Sở Lâm bước tới đỡ Diêu Nguyệt, trong lòng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời.
Tấm bảng kia được Sở Lâm giao cho nhân viên bảo vệ, quầy hàng đoán mệnh cũng không có vật gì quý giá nên cũng giao cho nhân viên bảo vệ trông chừng.
Chỉ có điều, ánh mắt nhân viên bảo vệ nhìn Sở Lâm có vẻ là lạ.
Sở Lâm yếu ớt giải thích: “Tôi cũng không phải là mấy gã lừa đảo đâu, đừng có nhìn tôi như vậy chứ!”
Nhân viên bảo vệ nhìn tấm bảng có mấy chữ ‘tế thế cứu nhân’ này, rồi lại nhìn quầy hàng đoán mệnh, gật đầu cho có lệ nhưng trong mắt lại đầy vẻ nghi hoặc.
Người có thể ở trong tiểu khu này hẳn là không thiếu tiền mới đúng, sao lại làm loại nghề này?
Còn có đám người vừa rồi kia nữa, nhìn thế nào cũng giống mấy diễn viên quần chúng…
Sở Lâm không cần hỏi cũng biết nhân viên bảo vệ nghĩ gì, anh ta cũng không vội vàng giải thích mà đỡ Diêu Nguyệt đi về. Dù sao thì từ từ rồi những người bình thường này cũng sẽ biết đến sự lợi hại của sư phụ anh ta thôi.
Sở Lâm đỡ Diêu Nguyệt trở về Tô gia, lúc đi ngang qua Huyền Thanh quán, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, trong lư hương phía trước bài vị Tổ Sư Gia có mấy nén nhang vụt tắt.
Thấy thế, Sở Lâm kinh hãi, vội vàng buông Diêu Nguyệt ra, đi thẳng về phía Tổ Sư Gia.
“Ôi chao!”
“Nhang của Tổ Sư Gia bị tắt rồi! Chẳng lẽ đây là điềm báo gì à?” Sở Lâm hốt hoảng thắp ba nén nhang, hướng về phía Tổ Sư Gia vái liên tục: “Tổ Sư Gia phù hộ!”
Diêu Nguyệt đứng đó, sắc mặt thay đổi liên tục, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn động tác của Sở Lâm.
Một lúc sau, Sở Lâm quay lại đi tới bên người Diêu Nguyệt: “Diêu Diêu, dì không vái Tổ Sư Gia một chút à?”
Diêu Nguyệt nói cho có lệ: “…Dì đau đầu lắm, sợ mạo phạm Tổ Sư Gia.”
Sở Lâm im lặng: “…” Được rồi.
Trong đầu anh ta đầy dấu chấm hỏi, vừa đỡ Diêu Nguyệt bước vào cửa, vừa nghĩ về sự khác thường của Diêu Nguyệt.
Luôn cảm thấy Diêu Diêu hôm nay hình như có cái gì đó là lạ, ừm… Tính tình hình như gắt gỏng hơn bình thường?
Có điều cái này cũng có thể giải thích là bởi bà ấy bị đau đầu.
Loại bệnh đau đầu này dường như rất dễ khiến người ta cáu kỉnh.
Nghĩ như vậy, Sở Lâm cũng không dám nói thêm cái gì, sợ bị mắng. Uổng cho anh ta mới khen Diêu Diêu dịu dàng tri kỷ.
Ôi, quả nhiên không thể khen, vừa khen một cái sẽ dễ bị lật xe.
Sở Lâm nói khẽ: “Để cháu gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình bảo ông ấy tới xem cho dì một chút nhé.”
Diêu Nguyệt lắc đầu: “Không cần, đỡ dì về phòng nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Sở Lâm không nghĩ nhiều, đỡ người tới phòng ngủ: “Để cháu đi rót cho dì cốc nước nóng.” Vừa dứt lời, Sở Lâm liền cầm cái cốc rời đi.
Thình lình Diêu Nguyệt cất tiếng gọi: “Sở Lâm.”
Sở Lâm ngạc nhiên quay đầu lại, sau đó liền đối mặt với gương mặt phóng đại của Diêu Nguyệt. Sở Lâm sợ tới mức thả tay ra, chiếc cốc rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
…
Cùng lúc đó.
Tô Giang Nguyên vừa về tới nhà, nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, kinh ngạc nhìn sang liền phát hiện cửa phòng ngủ không đóng.
Anh ấy bước vào gọi: “Mẹ ơi.”
“Không sao hết, mẹ bị trượt tay nên cốc bị vỡ thôi.” Diêu Nguyệt chậm rãi bước ra ngoài, không nhanh không chậm giải thích.
Tô Giang Nguyên thấy Diêu Nguyệt không có chuyện gì liền nhẹ nhàng thở ra, anh ấy nhìn mấy mảnh vỡ trên đất, có chút bất đắc dĩ: “Mẹ cẩn thận một chút, đừng có đi lung tung, để con dọn mấy mảnh vỡ đi đã.”
“Đúng rồi, vừa nãy khi con về thì thấy quầy hàng đoán mệnh đã dọn vào rồi, Sở Lâm đâu? Cậu ta đi đâu rồi?” Tô Giang Nguyên nghi ngờ hỏi, anh ấy nhớ rõ buổi sáng lúc ra cửa, Sở Lâm còn càm ràm với anh rằng phải ở ngoài trông chừng mất cả một ngày.
Lúc này còn chưa tới giờ cơm mà người đã biến đâu mất.
Diêu Nguyệt thuận miệng nói: “Chắc là trốn đi chơi đâu rồi.”
Động tác Tô Giang Nguyên hơi dừng lại, tuy rằng nhìn Sở Lâm không đáng tin cậy nhưng nếu là nhiệm vụ mà Tô Cẩm giao cho, nhất định Sở Lâm sẽ không qua loa, càng sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ rời khỏi vị trí như thế.
Anh suy nghĩ một lúc.
Lại không chú ý Diêu Nguyệt đang tiến dần về phía mình.
Tô Giang Nguyên lơ đãng ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy ảnh phản chiếu trong cửa sổ, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Diêu Nguyệt.
Chỉ trong chớp mắt, Tô Giang Nguyên rùng mình.
“!” Anh ấy nhanh chóng ý thức được Diêu Nguyệt có vấn đề!
Anh ấy giả vờ như mình không phát hiện ra, cúi đầu xuống, tiếp tục dọn mấy mảnh vỡ. Miệng cũng không rảnh rỗi, kể một vài chuyện phiếm cho Diêu Nguyệt nghe.
Ngay lúc Diêu Nguyệt chuẩn bị đến trước mặt mình, Tô Giang Nguyên ném hết dụng cụ trên tay rồi nhanh chân bỏ chạy!
Đáng tiếc, Tô Giang Nguyên đã đánh giá thấp năng lực của Diêu Nguyệt.
Anh ấy vừa chạy đến cổng thì toàn thân đã bị khống chế, giống như có một cánh tay đang bóp chặt cổ họng, anh ấy bị một sức lực thật lớn kéo lại vào nhà. Mà cánh cửa chưa đóng cũng bị Diêu Nguyệt vung tay lên, rầm một tiếng đóng sầm lại.
Diêu Nguyệt nắm chặt sau gáy Tô Giang Nguyên, trong mắt chứa đầy sát ý.
“Mày rất thông minh, đáng tiếc, mày quá yếu!”
Chỉ là một người bình thường sao có thể là đối thủ của bà ta?
Tô Giang Nguyên bắt gặp ánh mắt của bà ta, sửng sốt một lát liền nhớ tới một người: “Bà không phải là Diêu Nguyệt, bà là Bạch quán chủ!”
Vừa dứt lời liền có một bóng người xuất hiện, Bạch quán chủ đứng ở cách đó không xa cười ha hả.
“Bà ta chính là Diêu Nguyệt, có điều bà ta đã bị thuật Nhiếp Hồn của tao khống chế rồi, bây giờ chúng mày đều nằm trong tay tao, trái lại tao muốn xem xem Tô Cẩm có thể làm thế nào?!”
“Hèn hạ!” Tô Giang Nguyên giận dữ: “Ông đánh không lại em gái tôi nên mới dùng loại thủ đoạn này, ông là đồ tiểu nhân! Ông làm nhiều chuyện xấu như vậy, sớm muộn gì cũng phải xuống Địa Ngục!”
Bạch quán chủ thở dài một tiếng: “Xuống Địa ngục? Tao cũng muốn xuống Địa Ngục, đáng tiếc, từ khi tao đi theo con đường này thì ngay cả cơ hội xuống Địa Ngục tao còn không có, cho nên, tao có gì mà phải sợ nữa chứ?”
Từ giây phút trở thành đệ tử Thiên Uyên, linh hồn của bọn họ đã không còn thuộc về bọn họ nữa rồi.
Cho nên cho dù bọn họ có chết rồi thì linh hồn của bọn họ cũng sẽ không xuống Địa Ngục mà trở lại trong tay Thiên Uyên Thần Tôn…
Bạch quán chủ trở tay đánh Tô Giang Nguyên bất tỉnh, sau đó để Diêu Nguyệt mang theo Tô Giang Nguyên và Sở Lâm đang bất tỉnh rời đi.
Lần này, ông ta muốn dùng ba người này để chuẩn bị một cái bẫy cho Tô Cẩm!
Tô Cẩm, phải chết!
Bạch quán chủ dùng điện thoại của Diêu Nguyệt quay video ba người bọn họ rồi gửi cho Tô Cẩm.
A! Ông ta chờ đợi Tô Cẩm mắc câu.
Một người là đồ đệ của Tô Cẩm, một người là anh trai Tô Cẩm, còn một người là mẹ kế Tô Cẩm.
Mối quan hệ giữa mọi người trong nhà rất tốt, chẳng lẽ Tô Cẩm thấy chết mà không cứu à?
Bạch quán chủ bắt được ba con tin, đắc ý tưởng tượng kế hoạch của mình sẽ thành công.
…
Bạch quán chủ lại không biết.
Ông ta chân trước rời đi, một giây sau, Tô Cẩm vốn không thấy tăm hơi đã xuất hiện.
Tô Cẩm ngồi trên ghế sa lon, bình tĩnh xem video mà Bạch quán chủ dùng điện thoại của Diệu Nguyệt gửi tới. Chậc, với cái năng lực này mà còn muốn giết chết cô, thật sự quá vô dụng.
Tô Cẩm đặt điện thoại xuống, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Tốt lắm, thời khắc săn giết chính thức bắt đầu!
Cô đứng dậy, chuẩn bị hành động, đúng lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến: “A Cẩm, nhớ về sớm ăn cơm.”
Tô Cẩm quay lại mỉm cười với Diêu Nguyệt: “Được rồi, Diêu Diêu.”
Sở Lâm cười tủm tỉm xuất hiện sau lưng Diêu Nguyệt: “Sư phụ, giúp tôi đánh Bạch quán chủ một trận đấy.”
Tô Cẩm tiếp tục mỉm cười: “Được.”
Ôi chao, thứ như thuật Khôi Lỗi này cô cũng biết dùng.
Chỉ có gã ngốc Bạch quán chủ kia mới không nhìn ra ba người bị ông ta bắt đi, đều là giả.
Tô Cẩm vừa rời đi, sắc mặt Diêu Nguyệt đột nhiên thay đổi. Bà ấy quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Sở Lâm.
“Rõ ràng nhìn bộ dáng kia của tôi là lạ, thế mà cậu không nhìn ra à? Có phải IQ của cậu lại rời nhà trốn đi rồi không?”
Sở Lâm á khẩu không trả lời được, im lặng không lên tiếng.
Lần này anh ta không nhìn ra được trạng thái Diêu Nguyệt có vấn đề, đúng là anh ta sai.
“Nhất định cháu sẽ tự kiểm điểm.” Thái độ nhận lỗi của Sở Lâm rất tốt.
Diêu Nguyệt lại nhìn về phía Tô Giang Nguyên: “Còn con nữa.”
Tô Giang Nguyên ngơ ngác chớp mắt: “Con nhanh chóng phát hiện ra mẹ có vấn đề mà…”
“Nhưng mà con quá yếu!” Diêu Nguyệt phê bình: “Con yếu như vậy, sao lại không biết ngại mà làm anh trai A Cẩm hả? Sau này con phải dành thời gian đi học chút công phu quyền cước đi. Làm nam nhi trai tráng đã không bảo vệ được em gái thì thôi, thế mà còn kéo chân sau của A Cẩm nữa? Con như vậy là không được.”
Diêu Nguyệt hùng hổ phê bình cả hai người một trận.
Nói xong lời cuối cùng, Diêu Nguyệt tổng kết: “Đương nhiên mẹ cũng kéo chân sau, không cẩn thận liền bị khống chế…Cũng may A Cẩm có chuẩn bị trước rồi.”
Diêu Nguyệt nghĩ lại mà sợ, ôm chầm trái tim nhỏ bé.
Ngày ấy A Cẩm phát cho bọn họ mỗi người một lá bùa, cũng không nói đó là bùa gì cả.
Cho đến bây giờ mấy người bọn họ mới hiểu ra, thì ra A Cẩm đã tính toán hết thảy, đề phòng bọn họ gặp phải nguy hiểm.
A Cẩm đã dùng thuật Khôi Lỗi cứu bọn họ…
Nếu không phải có chuẩn bị từ trước, nói không chừng lúc này người bị Bạch quán chủ mang đi chính là ba người bọn họ.
Nếu thật sự là như thế…chỉ sợ sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho A Cẩm.
Sở Lâm và Tô Giang Nguyên liếc mắt nhìn nhau, như thể lâm đại địch.
Cũng may không có gì xảy ra.
Diêu Nguyệt thở dài: “Được rồi, hai đứa cũng đừng đứng ở đây nữa. Đã nói là phải suy nghĩ lại thì hai đứa về phòng, mỗi đứa viết một bản kiểm điểm ba ngàn chữ, như vậy mới là có thành ý.”
Sở Lâm thầm nghĩ, suy nghĩ lại thì là suy nghĩ lại thôi, nhưng tại sao phải viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ vậy?
“Cái này không thích hợp lắm đâu…Cháu còn phải chuẩn bị cơm trưa cho sư phụ nữa.” Sở Lâm yếu ớt phản bác.
Diêu Nguyệt liếc nhìn anh ta: “Cũng được, vậy trước tiên cháu khoan hẵng viết.”
Sở Lâm còn chưa kịp vui mừng, liền nghe Diêu Nguyệt nói tiếp: “Để buổi tối rồi cháu viết luôn một bản kiểm điểm năm ngàn chữ, thích hợp hơn.”
Vừa mới nói xong, Tô Giang Nguyên đã không tử tế bật cười thành tiếng.
Sở Lâm: “…”
Bạch quán chủ mang theo ba con rối, một đường phi nước đại đến chỗ ông ta ẩn thân.
Nhìn ba người bị mình bắt về, tâm tình ông ta không tệ.
Rất nhanh, ông ta liền đặt ánh mắt trên người Sở Lâm đang hôn mê, ông ta bước chân qua đó, đạp thẳng một chân xuống.
“A, đồ đệ của Tô Cẩm à? Còn không phải là bị tao tóm ngay được sao? Xem ra ánh mắt chọn đồ đệ của Tô Cẩm cũng quá tệ rồi, muốn thiên phú không có thiên phú, muốn năng lực không có năng lực!”
Bắt Sở Lâm, quả thực dễ như trở bàn tay.
Loại đồ đệ phế vật này nếu đổi thành ông ta thì nhất định ông ta sẽ không thu nhận, cho gã này làm người gác cổng của Bạch Vân quán cũng không xứng.
Bạch quán chủ xem thường Sở Lâm một lúc, trong lúc lơ đãng liền nhớ tới đại đồ đệ Phương Tri Hạc.
Ông ta thở dài thật sâu.
Ông ta bỏ ra biết bao tâm tư công sức nuôi dạy ra được một đồ đệ, cuối cùng lại trở mặt thành thù với mình.
Có điều điều này không thành vấn đề bởi vì Phương Tri Hạc chính là tác phẩm mà ông ta hài lòng nhất.
Ông ta đã nuôi dạy Phương Tri hạc thành mẫu hình mà ông ta tưởng tượng, có thiên phú lại có tinh thần trượng nghĩa, tuổi còn trẻ mà đã có một chỗ đứng trong Tiểu tổ đặc biệt. Ngay cả trong Huyền Môn, mỗi lần thảo luận về các đệ tử trẻ tuổi ưu tú, Phương Tri Hạc đều được đem ra khen ngợi đủ kiểu.
Mà ông ta, với tư cách là chủ nhân của một tác phẩm nghệ thuật, đương nhiên hy vọng sẽ càng có nhiều người nhìn thấy nó…
Suy nghĩ của Bạch quán chủ không khỏi bay xa.
Ngay sau đó, sắc mặt của Bạch quán chủ thay đổi, ông ta nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía Tô Cẩm đang đi tới.
“Tô quán chủ, đã lâu không gặp.” Ánh mắt Bạch quán chủ khẽ loé lên, ông ta không ngờ rằng Tô Cẩm sẽ tới đây nhanh như vậy, mà lại đi thẳng tới chỗ ông ta ẩn thân…
Trên mặt Bạch quán chủ không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng đã có tính toán.
Tô Cẩm đến đây nhanh như vậy chứng tỏ mấy người này rất quan trọng với cô ta!
Coi như ông ta đánh không lại Tô Cẩm nhưng trong tay ông ta có con tin rồi!
Ông ta thắng chắc!
Bạch quán chủ lui lại một bước, duỗi tay ra, trực tiếp túm lấy Sở Lâm, bàn tay cực kỳ chuẩn xác khoá chặt cổ họng Sở Lâm lại.
“Tô quán chủ, bây giờ đệ tử yêu quý của mày đã ở trong tay tao, mày muốn cứu nó thế nào?”
Ánh mắt Tô Cẩm nhàn nhạt rơi vào trên thân ‘Sở Lâm’, trong mắt cô hiện lên một tia tiếc nuối: “Tuy nói anh ta là đệ tử yêu quý của tôi nhưng tôi cũng không thể vứt bỏ mạng sống của mình mà cứu anh ta được.”
Bạch quán chủ khẽ giật mình: “? ? ?” Trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Chờ một chút, cái này kịch bản hình như không đúng lắm!
“Tô Cẩm, đây chính là đệ tử yêu quý của mày đấy!” Bạch quán chủ sửng sốt: “Chẳng lẽ mày muốn tận mắt nhìn thấy nó bị tao giết chết sao?”
Tô Cẩm khẽ nghiêng đầu: “Thực không dám giấu giếm, Bạch quán chủ, sở dĩ tôi thu anh ta làm đồ đệ chính là bởi coi trọng tiền của anh ta. Bây giờ ông có chơi chết anh ta thì cũng tốt, tôi cũng bớt lo không ít, cảm ơn ông nhé!”
Đại khái là Bạch quán chủ chưa từng thấy kịch bản như thế này bao giờ nên thoáng bối rối: “Đạo gia chú trọng nhân quả, nó bởi vì mày mà chết, mày không sợ bị vướng vào nhân quả sao?”
Tô Cẩm hợp lý hợp tình cãi lại: “Bạch quán chủ, lời này của ông không đúng rồi, anh ta chết trong tay ông thì cái nhân quả này cũng phải vướng vào ông chứ, tôi chỉ là một người đứng xem có liên quan gì?”
Bàn tay đang nắm chặt cổ họng Sở Lâm của Bạch quán chủ khẽ run rẩy: “…” Ông ta không thể tin nổi nhìn Tô Cẩm, bỗng nhiên hiểu ra, thì ra Tô Cẩm cũng bị điên giống mình.
Trong thoáng chốc, Bạch quán chủ đột nhiên toàn thân chấn động.
Không đúng không đúng!
Nhìn Tô Cẩm cũng không giống như kiểu người bị điên.
Ông ta trừng mắt nhìn Tô Cẩm: “Tao biết rồi, mày muốn làm tao bối rối! Cố ý kéo dài thời gian để tìm cách cứu người từ trong tay tao! Tao nói cho mày biết, đừng hòng! Tao không bị mắc lừa đâu.”
Ông ta vừa nói vừa dùng sức trong tay.
Đồng thời ông ta cũng chú ý cẩn thận đến thay đổi biểu cảm của Tô Cẩm.
Nhưng trên mặt Tô Cẩm không hề có nửa điểm thương tâm.
Bạch quán chủ chỉ cảm thấy giống như có điều gì đó vượt quá tầm kiểm soát của mình, giống như thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta trở nên hung ác, dồn sức vào tay, trực tiếp giết chết Sở Lâm.
Sau đó vung tay ném người tới bên chân Tô Cẩm.
Tô Cẩm cúi đầu xuống, nhìn ‘Sở Lâm’ mặt không còn chút máu nào. Dẫu biết rằng đây chỉ là một con rối vô dụng nhưng trong lòng cô vẫn không thể khống chế được, khẽ run lên.
Tốt, nhất định phải giải quyết Bạch quán chủ!
Ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt Tô Cẩm chứa đầy ý lạnh.
Mơ hồ trong đó còn dính mấy phần sát ý.
Bạch quán chủ nhạy cảm bắt được sự biến hoá của thần sắc Tô Cẩm, ông ta vui mừng khôn xiết, ông ta biết ngay Tô Cẩm sẽ không thờ ơ mà!
Ông ta biết, con tin mà ông ta bắt được nhất định có tác dụng.
Ông ta lại dùng hành vi tương tự bắt lấy Diêu Nguyệt: “Tô Cẩm, quỳ xuống xin tha ngay! Sau đó phế bỏ hai tay của mày! Nếu không tao sẽ giết chết Diêu Nguyệt!”
“Một người phụ nữ vai không thể gánh tay không thể nâng mà ông cũng không buông tha sao?” Giọng Tô Cẩm lạnh lùng.
Bạch quán chủ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm: “Chỉ cần mày chết rồi, bà ta và Tô Giang Nguyên có thể sống!”
Tô Cẩm nhìn bộ dáng điên cuồng của Bạch quán chủ, trong lòng thầm nói một câu: Tổ Sư Gia chớ trách.
Một giây sau, Bạch quán chủ còn chưa kịp phản ứng thì Tô Cẩm đã trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt ông ta. Cô giật lấy Diêu Nguyệt từ trong tay ông ta, một tay khác dùng cách thức tương tự như Bạch quán chủ, hướng tới cổ họng ông ta.
Bạch quán chủ trở tay cản lại nhưng lại không cách nào ngăn cản được sức mạnh của Tô Cẩm.
Sức mạnh kia thật sự khủng bố.
Ngay tại một giây Bạch quán chủ ngây người kia, Tô Cẩm đã lạnh lùng bóp lấy cổ ông ta.
Dần dần, hai chân Bạch quán chủ rời khỏi mặt đất.
Hai con ngươi của ông ta trừng lớn, không thể tin nổi nhìn Tô Cẩm: “Mày, điên, rồi…” Ông ta chật vật nói ra ba chữ.
Bạch quán chủ cảm giác được rõ ràng sát ý của Tô Cẩm đối với ông ta! Không! Ông ta còn chưa muốn chết!
Hơn nữa nếu ông ta chết trên tay Tô Cẩm thì tuyệt đối Tô Cẩm sẽ bị vướng vào nhân quả! Với người tu đạo như cô, nếu bị vướng vào nhân quả không rõ ràng thì rất dễ xảy ra vấn đề, đối với cô cũng không có ích lợi gì cả…
Hành vi này của Tô Cẩm không khác gì giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Ánh mắt Bạch quán chủ run lên, nếu biết trước cô có thực lực kinh khủng như thế này thì ông ta đã lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ hơn rồi.
Nhưng rõ ràng trong tay ông ta đã có ba con tin, tại sao lại thua trong tay Tô Cẩm!
Tô Cẩm tựa hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch quán chủ, cô mỉm cười: “Bạch quán chủ, ông nhầm rồi, tạm thời tôi còn chưa muốn giết ông đâu, tôi chỉ muốn dạy cho ông biết cái gì gọi là phổ độ chúng sinh thôi.”
Vừa mới nói xong, Tô Cẩm liền ném thẳng Bạch quán chủ xuống đất.
Bạch quán chủ bị ném mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng cũng run lên…
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại xách người lên, tiếp tục dạy dỗ.
…
Sau mười mấy phút.
Trên mặt Bạch quán chủ toàn là vết thương, nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết.
Ông ta sợ hãi nhìn Tô Cẩm, trong nháy mắt có một xúc động muốn cầu xin tha thứ.
Tô Cẩm đứng bên cạnh Diêu Nguyệt, không nhanh không chậm cúi xuống nói: “Không phải là ông muốn biết vì sao ông có đến ba con tin mà lại thua sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết câu trả lời.”
Tiếng nói vừa dứt, đầu ngón tay Tô Cẩm khẽ nhúc nhích.
Trên người ‘Diêu Nguyệt’ bay ra một lá bùa, trong chớp mắt, trên người Sở Lâm và Tô Giang Nguyên cũng lần lượt bay ra một lá bùa rơi vào trong tay Tô Cẩm.
Bạch quán chủ sửng sốt.
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Thuật Khôi Lỗi thôi mà, tôi nhìn một chút là học được rồi.”
Tô Cẩm hững hờ đâm thẳng một đao vào trái tim Bạch quán chủ, thiên phú sao? Ngại quá, trời sinh đã có rồi.
Bạch quán chủ nghe hiểu được ý tứ của Tô Cẩm, rồi nghĩ đến cái giá mình phải bỏ ra để học được thuật Khôi Lỗi, liền hộc máu.
Tô Cẩm tò mò hỏi thêm: “Bạch quán chủ, ông đây là tức đến hộc máu à?”
Bạch quán chủ: “…” Biết rồi còn cố hỏi!
Tô Cẩm cười lạnh một tiếng: “Lúc đầu tôi không có ý định ra tay tàn nhẫn với ông đâu, nhưng mà ông cứ nhất quyết phải động vào người mà ông không nên chạm vào!”
Cô giơ tay lên, một lá bùa rơi vào phía trên người Bạch quán chủ.
Bùa Thiên Lôi khẽ rung động, thỉnh thoảng đánh xuống một tia sét trên người Bạch quán chủ.
Nhưng tia sét đánh ra rất nhỏ, chỉ giống như một sợi dây mảnh, mỗi lần tia sét đánh vào trên người Bạch quán chủ thì ông ta đều đau đớn vô cùng, nhưng lại không gây thương tổn lớn cho thân thể.
Chiêu này của Tô Cẩm rõ ràng là đang tra tấn ông ta!
“Lá bùa Thiên Lôi này là tôi chuẩn bị riêng cho ông đấy!” Tô Cẩm vẻ mặt vô tội nhìn Bạch quán chủ: “Bạch quán chủ, ông nhớ phải biết quý trọng.”
Lại qua thêm vài phút nữa, Bạch quán chủ có chút chịu không nổi tia sét, ông ta gầm lên với Tô Cẩm: “Giết tao đi! Đừng có tra tấn tao như thế!”
Tô Cẩm lại đạp một chân tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên vẻ tức giận: “Không dạy dỗ ông một bài học thì ông thật sự cho rằng tôi là một thánh nhân nhất tâm hướng đạo sao?
Đánh nhau thì đánh nhau, động thủ thì động thủ, ân oán của hai chúng ta thì chúng ta giải quyết là được!
Nhưng ông thì sao? Ông lại dám đánh chủ ý lên mấy người Diêu Nguyệt Sở Lâm? Tốt xấu gì ông cũng làm quán chủ Bạch Vân quán nhiều năm như vậy, xuống tay với người bình thường, bắt người bình thường làm con tin, sao ông có thể có mặt mũi làm ra chuyện này được??
Lão già xấu xa như ông trước không nói võ đức, hiện tại lại hối hận sao, muộn rồi!”
Không phải chỉ là nhân quả thôi sao?
Cô không dính vào nhân quả sống chết của Bạch quán chủ, nhưng đánh ông ta một trận, dạy cho một bài học cũng không có vấn đề gì!
Dù sao thì giữ lại một hơi thở là được.
Một lúc sau, có lẽ là Bạch quán chủ ý thức được Tô Cẩm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình nên bắt đầu chửi bới.
Tô Cẩm nghe cũng thấy buồn bực, ném một lá bùa qua, bịt kín miệng ông ta lại để ông ta không cách nào mở miệng nói chuyện nữa.
Bạch quán chủ: “…”
Không biết qua bao lâu, điện thoại Tô Cẩm vang lên, là Diêu Nguyệt gửi tin nhắn tới gọi cô về ăn cơm.
Tô Cẩm đưa tay thu bùa Thiên Lôi lại, thản nhiên nói: “Tiếp theo tôi sẽ giao ông cho Hiệp Hội Đạo Môn, nhưng trước đó, tôi sẽ đưa ông về Bạch Vân quán đã.”
Vừa nghe tới Bạch Vân quán, Bạch quán chủ giống như xù lông lên. Ông ta điên cuồng giãy dụa, không! Ông ta không muốn về Bạch Vân quán!
Tô Cẩm trực tiếp lấy bùa Dịch Chuyển ra!
Trước đó cô đã đồng ý với Phương Tri Hạc, nếu cô bắt được Bạch quán chủ thì sẽ để cho hai thầy trò bọn họ gặp mặt nhau một lần, cô nói được thì sẽ làm được.
Trong chớp mắt, Tô Cẩm đã dẫn Bạch quán chủ đi vào bên trong Bạch Vân quán.
Trước đó cô đã từng tới đây một lần, cũng coi như là quen biết nên lách mình đến gian phòng của Bạch quán chủ.
Đồng thời, Tô Cẩm gửi tin nhắn cho Phương Tri Hạc.
Vài phút sau, Phương Tri Hạc vội vã chạy tới.
Anh ta đẩy cửa phòng ra, liếc mắt liền nhìn thấy Bạch quán chủ bị ném trên mặt đất, chật vật không thôi.
Phương Tri Hạc vội vàng đóng cửa phòng lại, sau đó thần sắc vừa đau khổ vừa xoắn xuýt nhìn người đã từng là sư phụ của mình.
“Sư phụ…” Phương Tri Hạc nhẹ giọng gọi.
Hai ngày này anh ta ở Bạch Vân quán cũng không vui vẻ gì.
Sau khi Hiệp Hội Đạo Môn biết được tình huống của Bạch quán chủ liền phái người tới Bạch Vân quán để xử lý chuyện này. Hai ngày hai đêm, Phương Tri Hạc đều không thể chợp mắt.
Lúc này, trong mắt Phương Tri Hạc đều là tia máu.
Bạch quán chủ ngước mắt nhìn Phương Tri Hạc, rồi lập tức quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta nữa.
Phương Tri Hạc đi đến trước mặt Bạch quán chủ, yên lặng nhìn vết thương trên người ông ta.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Ông ta bắt Diêu Diêu, Sở Lâm và Tô Giang Nguyên nhà tôi làm con tin, tôi ra tay đánh ông ta một trận.”
Bàn tay đưa ra của Phương Tri Hạc khẽ run lên, dừng lại hai giây rồi từ từ rút lại.
“Sư phụ, thầy làm sai nhiều chuyện như vậy rồi, sao còn không biết mình sai?” Anh ta thở dài nói: “Thôi, là con không nhìn rõ thầy.”
Phương Tri Hạc bùi ngùi: “Trước kia đều là sư phụ dạy bảo đồ đệ, lúc này đồ đệ cũng tặng cho sư phụ một câu. Vạn sự đều có nhân quả, sư phụ đã làm sai chuyện thì phải trả giá, cái đó là chuyện đã định. Bây giờ người của Hiệp Hội Đạo Môn đang ở Bạch Vân quán, con sẽ cùng với Tô quán chủ giao thầy cho bọn họ.”
Tô Cẩm thu hồi lại lá bùa dán ở miệng Bạch quán chủ.
Một giây sau, liền nghe tiếng Bạch quán chủ tức giận mắng: “Mày là đồ nghiệt đồ, lại dám liên hợp với người ngoài đối phó tao, còn muốn giao tao ra ngoài nữa, không muốn gọi tao là sư phụ nữa sao? Cút!”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Thật xin lỗi, Bạch quán chủ.”
Bạch quán chủ: “?”
Phương Tri Hạc nói tiếp: “Sau khi ông chết, tôi sẽ lập cho ông một cái bia… Sẽ tự mình tiễn ông đi một đoạn đường, cũng coi như đền đáp tất cả công ơn dưỡng dục của ông trong những năm nay!”
Trừ cái đó ra thì không còn gì khác cả!
Bạch quán chủ lại tức giận đến phun một ngụm máu ra ngoài.
Đồ đệ mà ông ta đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, thế mà bây giờ lại muốn giao ông ta ra?
Bạch quán chủ thở dài một tiếng: “Tốt, tốt lắm! Không hổ là đồ đệ mà tao nuôi dưỡng, có điều mày cũng không cần phải tiễn đưa tao một đoạn đường đâu, cũng không cần báo đáp công ơn dưỡng dục gì hết.”
“Bởi vì tao đối với mày cho tới bây giờ đều không phải là ơn dưỡng dục gì cả, tao chẳng qua chỉ là coi mày như một tác phẩm nghệ thuật để bồi dưỡng, để bù đắp cho những thiếu sót trong lòng ta mà thôi, hahahaha…”
Thanh âm Bạch quán chủ gần như ngông cuồng, ông ta thấy rõ ràng sắc mặt Phương Tri Hạc biến đổi.
Sau đó, trước ánh mắt bàng hoàng của Phương Tri Hạc, ông ta nâng dao lên, tự sát trước mặt Phương Tri Hạc….
Anh ta ngẩn ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn sang Bạch quán chủ đã ngã xuống.
Trong nháy mắt đó, khí lực toàn thân anh ta giống như là bị rút sạch, bịch một tiếng, Phương Tri Hạc co quắp ngã trên mặt đất, trong hốc mắt nước mắt dâng lên, rơi xuống lã chã.
Cho dù Tô Cẩm phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn như cũ chậm một bước.
Cô hơi nhíu mày, một giây sau, vung lá bùa ra, úp lên trên căn phòng này.
Cả căn phòng giống như bị lá bùa này bao phủ ở phía dưới.
Tô Cẩm quay về phía hư không thật nhanh, khẽ quơ một cái, vừa thận trọng vừa chuẩn xác nắm linh hồn của Bạch quán chủ trong tay.
Bạch quán chủ đã hoá thành vong hồn bối rối một lát: “? ? ?”
Ông ta nhìn chằm chằm Tô Cẩm: “Cô là ma quỷ sao? Ngay cả quỷ cũng không buông tha?”
Ông ta đã chết rồi, Tô Cẩm thế mà còn có thể bắt được ông ta?
Phương Tri Hạc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch quán chủ: “Sư, sư phụ… Câu nói cuối cùng kia của người là thật sao?”
Giọng nói của anh ta run run hỏi thăm.
Bạch quán chủ quay đầu liếc anh ta một cái, đáy mắt tràn đầy tuyệt tình: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Phương Tri Hạc rơi vào trầm mặc: “...”
Tô Cẩm lên tiếng nói: “Phương đạo trưởng không cần thiết phải đau thương vì loại người này, không đáng.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm nhìn chằm chằm Bạch quán chủ: “Tôi biết Thiên Uyên tà giáo các người muốn hoàn thành một đại nghiệp.”
Bạch quán chủ khinh thường hừ lạnh: “A, cô muốn hỏi tôi đại nghiệp là cái gì? Đúng không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải, tôi bắt ông lại, chỉ là muốn nói với ông một câu, vừa rồi quá vội vàng, quên không nói.”
Bạch quán chủ: “?”
Đáy mắt Tô Cẩm có hàn ý vô tận: “Bạch đường chủ, mặc kệ đại nghiệp của Thiên Uyên tà giáo các người là cái gì, tôi đều sẽ phá hủy! Còn có Đường chủ ẩn náu khắp nơi của các người, tôi cũng sẽ đi bắt từng người.”
Tô Cẩm nói xong, mỉm cười, trong lúc vui vẻ tràn đầy khiêu khích.
Cô buông Bạch quán chủ ra, sau khi chọc tức ông ta, rồi lại bình tĩnh ung dung nhìn sang ông ta.
Cho dù đã chết, vẫn không thể an tâm rời đi, cứ để cho Bạch quán chủ trải nghiệm một chút cái gì gọi là chết không nhắm mắt!
Linh hồn của Bạch quán chủ đột nhiên vặn vẹo, ông ta có ý đồ làm tổn thương Tô Cẩm, đáng tiếc, vào thời khắc Tô Cẩm thu hồi lá bùa, linh hồn của ông ta cũng bắt đầu nhận sự chấn động và xé rách cường liệt.
Ông ta chỉ có thể dùng hết sức vươn một ngón tay, run rẩy, chỉ vào Tô Cẩm.
Thậm chí không kịp há miệng hỏi Tô Cẩm làm sao lại biết được những chuyện này, trong chớp mắt đã tan thành mây khói.
Phương Tri Hạc hoảng hốt vài giây, bỗng nhiên đứng dậy, lảo đảo bước chân nắm lấy cổ tay Tô Cẩm: “Tô quán chủ, sư phụ tôi ông ấy…”
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Như anh đã thấy, ông ta tan thành mây khói rồi.”
Sợ Phương Tri Hạc hiểu lầm, Tô Cẩm lại giải thích một câu: “Ông ta gia nhập tà giáo đã nhiều năm, có liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với tà giáo, linh hồn của ông ta, đã không thuộc về ông ta từ lâu rồi.
Người bình thường sau khi chết linh hồn còn có thể xuống địa phủ, mà ông ta, bởi vì vào tà giáo, biết bí mật của tà giáo, cho nên sau khi ông ta chết, linh hồn cũng sẽ tiêu tan theo. Tôi đoán, chắc là tà giáo sợ linh hồn của bọn họ nói ra một vài bí mật, cho nên, đã hạ cấm thuật trên người ông ta từ trước.
Nếu như bỏ mình, linh hồn cũng sẽ tan thành mây khói, không có cơ hội đầu thai, càng không có kiếp sau…”
Cái chết này, chính là hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới này.
Vừa rồi cô ném lá bùa kia ra, cũng chỉ có thể ổn định hồn phách của Bạch quán chủ vài phút ngắn ngủi.
Giải thích xong những điều này, Tô Cẩm khẽ vỗ vai Phương Tri Hạc.
“Có một số việc, tôi khuyên anh đừng cố chấp, mong anh sớm ngày thoát khỏi sự đau thương.”
Nghe vậy, Tô Cẩm thở dài một tiếng, đáng tiếc, đáp án này chỉ có một mình Bạch quán chủ biết.
Những người khác, cho dù thế nào cũng không đoán ra được.
Chẳng qua trước khi Bạch quán chủ chết, cũng đã đâm cho Phương Tri Hạc một nhát chí mạng… Đại khái tâm lý của Bạch quán chủ mười phần vặn vẹo.
Có mấy lời, Tô Cẩm không nói ra.
Nhưng dựa vào sự thông minh tài trí của Phương Tri Hạc, chắc là cũng có thể đoán được.
Phương Tri Hạc khẽ lau nước mắt, có chút không cam lòng, nhưng anh ta dựa vào cái gì để không cam lòng?
Bạch quán chủ không phải cha ruột của mình, ông ta dựa vào cái gì để phải đối xử tốt với chính mình?
Anh ta đột nhiên nghĩ đến La đạo trưởng, La đạo trưởng đã làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng cuối cùng, lại vẫn như cũ như cũ vì La Thịnh mà liều lĩnh tiến hành giao dịch với tà vật…
Cùng là sư phụ, làm sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Đương nhiên, anh ta không nói cách làm của La đạo trưởng là đúng, anh ta chỉ là… so sánh một chút…
Vừa so sánh xong, anh ta hình như thảm bại rồi.
Tô Cẩm thấy tình hình của Phương Tri Hạc không tốt lắm, nên đã cho anh ta một tấm bùa an thần: “Chuyện của Bạch Vân quán anh xử lý cho tốt, nếu như gặp phải phiền toái gì, nhớ tìm tôi.”
“Ừm.” Phương Tri Hạc không yên lòng gật đầu.
Tô Cẩm thở dài, trước khi đi, lại để lại một câu nói: “Lời trước đó tôi đã nói, vẫn luôn giữ lời, Huyền Thanh quán luôn mở rộng cánh cửa cho anh và Phương Tri Hàn.”
Nghe thấy câu này, Phương Tri Hạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm, anh ta há hốc mồm, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Có đôi khi, có một số việc, đã được chủ định từ rất lâu rồi.” Tô Cẩm sử dụng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Phương Tri Hạc đứng tại chỗ, ánh mắt khẽ run lên.
Không phải là đã sớm được chủ định chứ?
Có lẽ ngày đó lúc đến Huyền Thanh quán, Tổ Sư Gia vốn dĩ đã chỉ điểm cho, sợ là đã nhìn ra được kết cục từ lâu.
Không nghĩ tới, đúng là đã sớm được chủ định…
*
Lúc Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện ở Tô gia, dọa cho Tô Giang Nguyên giật nảy người, Sở Lâm lại đã thành thói quen.
Ai, sư phụ anh ta gần đây, luôn luôn xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng xuất hiện, anh ta cảm thấy, sư phụ anh ta chắc chắn đang chơi lá bùa mới.
Sở Lâm tò mò đi đến bên cạnh Tô Cẩm: “Sư phụ, có phải gần đây người lại có lá bùa mới hay không?”
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm, sau đó cô xoa ngón tay trỏ và ngón tay cái vào nhau liên tục.
Tô Giang Nguyên phản ứng cực nhanh, vội vàng nói: “A Cẩm, anh cũng muốn bắn tim!”
Mặc dù Sở Lâm là đồ đệ của cô, nhưng anh ấy chính là anh trai cô!
Tô Cẩm nghe thấy từ bắn tim này, ánh mắt lấp lóe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, viết đầy sự đau lòng.
Đây là bắn tim sao?
Đây sao có thể là bắn tim?
Đây rõ ràng là ý đưa tiền đây!
Sở Lâm thì không giống như vậy, trong thoáng chốc đã hiểu ý Tô Cẩm, anh ta tê dại chuyển cho Tô Cẩm 5000 tệ.
Thấy đồ đệ vô cùng hào phóng, Tô Cẩm cũng hào phóng đưa cho anh ta một lá bùa: “Bùa mà vi sư dùng tên là bùa Dịch Chuyển.”
“Bùa Dịch Chuyển? A a a, sư phụ, tôi đã đọc được ở trên những sách vở kia! Vậy tôi cũng có thể đột ngột xuất hiện, biến mất trong hư không sao! !” Cảm giác vô cùng lợi hại thần bí!
Tô Cẩm có thâm ý khác nhìn Sở Lâm một chút: “Anh có thể thử một chút, tấm bùa này, người bình thường không thể dùng, hơn nữa khoảng cách của bùa Dịch Chuyển phụ thuộc vào tu vi của người sử dụng.”
Nghe vậy, Sở Lâm nóng lòng muốn thử trong mắt tràn đầy vui sướng, anh ta cầm lá bùa yên lặng Niệm quyết!
Một giây sau.
Hả?
Có vẻ hình như không nhúc nhích? ? ?
Anh ta thử lại một lần, a, có khả năng anh ta mua phải bùa giả rồi.
Sở Lâm thăm dò xong lá bùa, yên lặng ngồi xuống ăn cơm, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Giang Nguyên nhịn nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, bật cười một tiếng.
Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua những tư liệu mình đã đọc mấy ngày nay: “Tôi từng thấy trong sách.”
Hai mắt Tô Cẩm sáng lên: “Sách nào?”
Nguyên Cảnh: “Cô đi theo tôi.”
Nguyên Cảnh không nghĩ tới mấy tri thức mình học được mấy ngày nay lại phát huy được tác dụng đúng thời điểm.
Anh vội vàng dẫn Tô Cẩm bước vào phòng làm việc, trong chớp mắt khi đẩy cửa phòng ra, Nguyên Cảnh đột nhiên hối hận: “!”
Tô Cẩm nhìn cả phòng đầy sách, có chút kinh ngạc: “Tại sao có nhiều…sách liên quan tới đạo giáo thế?” Ngoài ra còn có sách về xem tướng đoán mệnh nữa.
Nghĩ tới mấy ngày nay Nguyên Cảnh trốn trong phòng làm việc, thì ra là để đọc mấy thứ này?
Nhớ đến bộ dáng cuống quít giấu đồ khi cô đột nhiên xuất hiện lần trước, có lẽ khi đó là anh đang đọc mấy cuốn sách này, Tô Cẩm không nhịn được cười.
“Ôi, Nguyên Tam gia, không ngờ anh lại thích nghĩ một đằng làm một nẻo thế đấy.”
Nguyên Cảnh: “?”
Tô Cẩm cười nói: “Nếu thật sự anh hứng thú với mấy thứ này thì có thể hỏi tôi mà, không cần thiết phải một mình trốn trong phòng làm việc để nỗ lực như vậy đâu. Anh không cần ngại, anh nhìn Sở Lâm mà xem, anh ta cũng lớn tuổi hơn tôi nhưng cũng phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng sư phụ đấy sao?”
Sắc mặt Nguyên Cảnh biến đổi, dường như có hơi xấu hổ.
Tô Cẩm vỗ vai anh như thể chúng ta là anh em: “Đương nhiên, nếu như anh thực sự không muốn bái tôi làm sư phụ thì anh cũng có thể mời tôi dạy cho anh một vài kiến thức cơ bản mà. Chúng ta quen biết nhau như vậy, học phí cũng không đắt, chúng ta có thể tính học phí theo giờ cũng được.”
Nói xong, Tô Cẩm cảm giác như mình lại khai phá ra được một công việc kiếm tiền mới.
Nguyên Cảnh im lặng một lúc.
Sau đó lại lặng lẽ lấy từ trong đống sách ra một cuốn sách đưa cho Tô Cẩm.
“Trong cuốn sách này tôi thấy có mấy thông tin liên quan đến Thiên Uyên Thần Tôn.”
Theo trí nhớ của anh, trong cuốn sách này hình như có nói qua mấy câu mơ hồ.
Tô Cẩm liếc mắt nhìn trang bìa.
À, là sách về lịch sử phát triển của Đạo giáo.
Nguyên Cảnh dựa vào trí nhớ, nhanh chóng lật đến phần kia.
Trong đó chỉ có mấy câu ngắn gọn miêu tả về Thiên Uyên Thần Tôn.
Mấy năm trước có một tà giáo tự xưng là Thiên Uyên, xây dựng Thiên Uyên Đạo, lập nên Thiên Uyên Thần Tôn. Người Thiên Uyên tu tập cấp thuật, giỏi mê hoặc nhân tâm. Về sau trăm nhà Đạo môn liên hợp trừng trị, Thiên Uyên bị tiêu diệt.
Ngoại trừ những dòng này ra thì không có thông tin nào khác về Thiên Uyên nữa.
Tô Cẩm gấp sách lại, cẩn thận phân tích những thông tin đó.
“Nói cách khác, Thiên Uyên tà giáo này đã từng xuất hiện từ nhiều năm trước, sau đó bị người của Đạo môn tiêu diệt. Nhưng trên thực tế, tà giáo này đã âm thầm ngóc đầu trở lại rồi?”
Đầu óc Nguyên Cảnh xoay chuyển nhanh chóng: “Đột nhiên cô hỏi về Thiên Uyên Thần Tôn…Chẳng lẽ tổ chức tà giáo mà cô truy tìm trước đây có quan hệ với Thiên Uyên à?”
Tô Cẩm gật đầu: “Không phải là có quan hệ với Thiên Uyên mà căn bản chính là Thiên Uyên!”
“Có một số chuyện tôi chưa kịp nói cho anh biết. Mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện, sư phụ của Phương Tri Hạc là Bạch quán chủ có liên quan trong đó, chắc là anh không đoán ra đâu, ông ta chính là người Thiên Uyên. Tôi còn tìm được trong căn phòng bí mật có tượng thần của Thiên Uyên Thần Tôn nữa.”
Tô Cẩm kể lại ngắn gọn tình huống rồi nói tiếp.
“Trong sách này nói người Thiên Uyên tu tập cấm thuật, giỏi mê hoặc lòng người!”
“Câu này có vấn đề gì sao?” Nguyên Cảnh hỏi lại, trong đầu mơ hồ đã có đáp án.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Cẩm vô cùng nghiêm túc: “Tôi có một suy đoán táo bạo.”
Nguyên Cảnh nói: “Cô nói đi.”
Tô Cẩm nói nghi ngờ của mình ra: “Tôi đã từng nói rằng cấm thuật mà anh và Lục Chiêu Hoà gặp phải đều có chung nguồn gốc. Mà người đã hạ cấm thuật với anh đáng lẽ ra phải bị phản phệ chết rồi, nhưng bây giờ vẫn có người xuống tay với anh như cũ, hy vọng anh chết đi. Cái này nói rõ đối phương không chỉ là một người, rất có thể là nhiều người, hoặc là một giáo phái.
Mà trùng hợp thay Thiên Uyên tà giáo này cũng dùng cấm thuật, lấy cấm thuật chế tà vật, từ đó đạt được mục đích mê hoặc lòng người.
Cho nên tôi suy đoán….Chuyện của anh có thể có quan hệ với Thiên Uyên này.”
Dù sao loại cấm thuật này không giống với đạo pháp, đã được gọi là cấm thuật thì không phải học được đơn giản dễ dàng như vậy.
Mà cô từ sau khi xuống núi, tất cả những chuyện mà cô gặp phải dường như đều đã hoà quyện thành một.
Mà cả dòng chảy này, tựa như một âm mưu khổng lồ.
Tử vân trên người Nguyên Cảnh rất hiếm có, bị Thiên Uyên chú ý tới và muốn lấy đi, cái này cũng là dễ hiểu.
Nguyên Cảnh nắm chặt quyển sách trong tay, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
“A Cẩm, nếu giống như lời cô nói, Thiên Uyên nguy hiểm như vậy, cô…”
“Tôi biết anh muốn nói cái gì, chuyện về Thiên Uyên tôi đã nói cho Tổ Sư Gia biết.” Tô Cẩm ngắt lời anh: “Tổ Sư Gia sẽ phù hộ tôi, ngài ấy không có ý kiến.”
Nguyên Cảnh há hốc mồm, cuối cùng chẳng thể thốt ra được lời nào.
Anh muốn nói rằng không cần vì anh mà xả thân mạo hiểm.
Thế nhưng A Cẩm muốn phá huỷ Thiên Uyên không hoàn toàn là vì anh mà càng là vì tất cả chúng sinh.
Trong lòng cô có một tình yêu vĩ đại, khác với anh.
Rốt cuộc vẫn là anh hạn hẹp.
Lúc Tô Cẩm rời đi, lại dặn Nguyên Cảnh một câu: “Đúng rồi, nếu như gần đây tiền ngũ đế có thay đổi gì thì phải báo ngay cho tôi.”
“Được.” Nguyên Cảnh đưa mắt nhìn cô trở về Tô gia.
Lăn lộn ở Kinh Thành nhiều năm như vậy, đến bây giờ rốt cuộc anh vẫn thành kẻ làm vướng tay vướng chân.
Chuyện mà anh có thể làm đại khái chính là không gây thêm phiền phức cho A Cẩm, cùng với nghiên cứu những cuốn sách này nhiều hơn.
Ngày hôm sau.
Khi Phương Tri Hạc tỉnh lại, phát hiện mình đang ở Tô gia.
Vừa ngồi dậy khỏi giường, liền thấy Sở Lâm ở bên cạnh. Phương Tri Hạc thuận đó nhìn sang, lúc này mới phát hiện ngoại trừ Sở Lâm thì còn có thêm Tô Giang Nguyên nữa.
Phương Tri Hạc khẽ sửng sốt: “?”
Cảnh tượng này có vẻ hơi hỗn loạn.
“Anh…”
Sở Lâm dụi mắt: “Cậu dậy rồi à? Tối hôm qua sư phụ tôi mang cậu về, sư phụ bảo tôi chăm sóc cho cậu với Tô Giang Nguyên.”
Sau đó anh ta buồn ngủ quá nên nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Phương Tri Hạc gật đầu nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Giọng anh ta trầm thấp, nghe có vẻ hơi khàn.
Sở Lâm định hỏi đã xảy ra chuyện gì, lại nhớ sư phụ đã nhắc nhở, sợ mình không cẩn thận đâm trúng vào miệng vết thương người ta.
“Rửa mặt đi rồi xuống dưới nhà ăn sáng.”
Sở Lâm nói xong rồi quay sang gọi Tô Giang Nguyên vẫn đang ngủ say.
Ôi, lần sau anh ta sẽ không bao giờ bắt Tô Giang Nguyên uống rượu nữa, giày vò rồi đến cuối cùng vẫn là anh ta phải hầu hạ thôi!
Phương Tri Hạc ủ rũ đứng dậy.
Sở Lâm nhìn bộ dạng anh ta, luôn có cảm giác chỉ mới mấy ngày không gặp mà Phương đạo trưởng đột nhiên giống như trải qua tang thương, trong phút chốc trở nên già đi rất nhiều.
Sở Lâm thầm thắc mắc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?
Bị lừa tiền à? Hay là bị lừa tình rồi?
Sự thay đổi này quá rõ ràng.
Có người trưởng thành chỉ sau một đêm, có người trải qua thăng trầm sau một đêm, mà Phương Tri Hạc thì tất cả tín ngưỡng chỉ sau một đêm hôm qua đều đã sụp đổ.
Hai mươi năm qua, giờ nghĩ kỹ lại chẳng những buồn cười mà thậm chí càng giống như một giấc mộng Hoàng Lương.
Mà anh ta còn chẳng biết.
Bạch quán chủ khiến cho mọi tín ngưỡng của anh ta sụp đổ lại đang bắt đầu lặng lẽ chuẩn bị kế hoạch ám sát…
Phương Tri Hạc tới tìm Tô Cẩm, cảm ơn Tô Cẩm trước rồi mới nói: “Tô quán chủ, chuyện của sư phụ tôi tôi sẽ tự mình báo cáo cho Hiệp Hội Đạo Môn, những chuyện đã xảy ra tôi cũng sẽ không giấu diếm điều gì, cô cứ yên tâm.”
Tô Cẩm mỉm cười: “Tôi vẫn luôn rất yên tâm về Phương đạo trưởng mà.”
Suy cho cùng thì bản tính của Phương Tri Hạc hoàn toàn trái ngược với sư phụ anh ta.
Phương Tri Hạc nói tiếp: “Cảm ơn Tô quán chủ đã tin tưởng tôi. Tới đây có lẽ Bạch Vân quán sẽ có rất nhiều chuyện cần tôi phải giải quyết nên tôi sẽ không ở đây thêm làm chậm trễ công việc nữa.”
Bây giờ sư phụ đã làm ra chuyện như vậy, mớ hỗn độn còn lại của Bạch Vân quán đương nhiên phải do đại sư huynh là anh ta gánh vác.
Thấy thái độ anh ta kiên quyết như thế, Tô Cẩm lấy ra hai lá bùa đưa cho Phương Tri Hạc.
“Anh cầm lấy bùa Dịch Chuyển và bùa Thiên Lôi đi.”
Sắc mặt Phương Tri Hạc khẽ động: “Tô quán chủ, cái này quá quý giá.” Đã gây thêm nhiều phiền phức cho Tô quán chủ như vậy rồi, sao anh ta còn dám lấy bùa của Tô quán chủ nữa?
Huống hồ những lá bùa này đều rất quý giá.
Tô Cẩm lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều, một lá bùa năm trăm tệ, hai lá bùa là một ngàn tệ, anh nhớ chuyển khoản cho tôi.”
Phương Tri Hạc lập tức sửng sốt.
Tô Cẩm trực tiếp nhét lá bùa vào tay anh ta: “Mấy lá bùa này đều do tôi vẽ, không mất bao nhiêu thời gian, cũng chẳng quý giá lắm đâu.”
Sau khi nghe chính miệng Tô Cẩm nói ra lai lịch của mấy lá bùa này, Phương Tri Hạc sửng sốt một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Một câu nói của cô đã nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng anh ta!
Thì ra những lá bùa này đều là do Tô quán chủ tự vẽ ra sao?
Chẳng trách cô ấy lại có nhiều bùa Thiên Lôi như vậy, mỗi lần dùng bùa đều giống như tiểu phú bà trong nhà có mỏ quặng.
Thì ra là thế.
Hóa ra tất cả đều là do chính cô ấy vẽ ra?
Phương Tri Hạc lại nhìn lá bùa trong tay, Tô quán chủ còn trẻ tuổi như thế mà đã vẽ ra được lá bùa có phẩm tướng thế này, nếu như bị Hiệp Hội Đạo Môn biết được, sợ là lại gây nên một đợt sóng gió.
Thực lực của Tô quán chủ luôn luôn có thể đột phá nhận thức của anh ta.
Nghĩ như vậy, Phương Tri Hạc nhắc nhở: “Chuyện vẽ bùa này Tô quán chủ cứ khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn, nhất là đối với loại bùa quý giá như bùa Thiên Lôi này.”
Không ít người đều xem bùa Thiên Lôi giống như báu vật, huống chi là một Tô Cẩm có thể vẽ bùa bất cứ lúc nào?
Cái này chẳng phải Tô Cẩm chính là một đại bảo bối biết đi sao?
Nếu bị người hữu tâm để mắt tới, không chừng sẽ thêm loạn.
Tô Cẩm cười nhàn nhạt: “Yên tâm, bùa Thiên Lôi này tôi rất ít khi bán cho người khác.” Ngoại trừ mấy người quen biết ra thì cô chưa từng bán bùa Thiên Lôi cho người nào khác cả.
Bình thường việc làm ăn của cô cũng chỉ là bán một ít bùa Hộ Mệnh, bùa An Thần…
Đối với loại bùa có sức công kích mạnh như thế này, nếu không phải là người hữu duyên thì nhất định cô sẽ không lấy ra.
Phương Tri Hạc chuyển tiền, lại nói cám ơn rối rít rồi mới rời khỏi Tô gia.
Tô Cẩm đứng trên ban công tầng hai, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phương Tri Hạc càng đi càng xa.
Một người đồ đệ tốt như vậy, không kéo về được thực sự quá đáng tiếc.
Còn có tiểu đạo sĩ kia nữa, hình như Tổ Sư Gia rất thích, dù sao thì Bạch Vân quán cũng sắp xong đời rồi, đến lúc đó cô sẽ kéo người về!
Sau khi Phương Tri Hạc rời đi không bao lâu, Sở Lâm cực kỳ nhiệt tình bước tới bên cạnh Tô Cẩm.
“Sư phụ, cô có thể kể cho tôi nghe một chút xem thử Phương đạo trưởng xảy ra chuyện gì không?”
Tô Cẩm sâu kín liếc nhìn anh ta một cái.
Sở Lâm giải thích hợp tình hợp lý: “Tôi đây không phải là tám chuyện đâu, tôi chỉ quan tâm đến cậu ta thôi.”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, thật sự không cần thiết phải giấu diếm đồ đệ nhà mình mấy chuyện này.
Cũng nên giải thích ngắn gọn mọi việc để Sở Lâm và những người khác có thêm cảnh giác, đề phòng vẫn tốt hơn.
Tô Cẩm quét mắt nhìn về phía góc tường: “Mọi người không muốn ra ngoài nghe lén công khai à?”
Vừa dứt lời.
Tô Chính Quang liền bị Diêu Nguyệt một chân đạp ra ngoài.
Tô Chính Quang lúng túng nhìn Tô Cẩm: “A Cẩm, cũng không phải là cha nhiều chuyện đâu, cha chỉ quan tâm đến Phương đạo trưởng thôi. Con xem, một đứa trẻ tốt như thế, cũng không biết gặp phải chuyện gì…”
Tô Cẩm gật đầu: “Còn hai người nữa vẫn chưa đi ra.”
Diêu Nguyệt cùng Tô Giang Nguyên liếc nhau, yên lặng bước ra ngoài.
Diêu Nguyệt giành nói trước: “Không phải là dì nhiều chuyện, chỉ là thấy hai người này cứ lén lén lút lút nên dì mới đi theo thôi.”
Sở Lâm thầm thở dài, sư phụ anh ta lợi hại như vậy, chẳng lẽ mấy người bọn họ thật sự cho rằng trốn ở góc tường là sẽ không bị phát hiện ra sao?
Tô Cẩm nhìn chằm chằm Diêu Nguyệt một hồi lâu, Diêu Nguyệt bị nhìn có chút chột dạ, vội vàng nói: “A Cẩm, dì sai rồi…”
Tất cả đều do sự tò mò chết tiệt này!
Tô Cẩm bước tới nắm lấy tay Diêu Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay nếu không có việc gì thì đừng đi ra ngoài, mỗi ngày thắp ba nén nhang, Tổ Sư Gia sẽ phù hộ cho dì.”
Sắc mặt Diêu Nguyệt tái nhợt, A Cẩm chưa bao giờ nói với bà ấy những lời như thế này.
Liệu có phải sắp xảy ra chuyện gì không?
Bà ấy vừa định hỏi lại thì nghe Tô Cẩm nói: “Phương đạo trưởng chủ yếu là bị lừa gạt tình cảm, gặp phải một kẻ dối trá rất giỏi giả vờ lừa tình.”
“Tôi còn tưởng rằng Phương đạo trưởng sẽ độc thân cả đời nữa chứ, thế mà cậu ta còn gặp phải một kẻ lừa tình nữa sao?” Sở Lâm nhịn không được lại bíp bíp một câu.
Tô Cẩm nói tiếp: “Là Bạch quán chủ.”
Sở Lâm: “?” Chờ một chút, vừa mới nói là bị lừa tình mà, sao đột nhiên lại biến thành Bạch quán chủ rồi?
Tô Cẩm kể lại ngắn gọn về tình huống của Bạch quán chủ.
Chẳng bao lâu sau, mấy người Sở Lâm choáng váng, choáng váng rồi lại thành bối rối.
Sở Lâm mất một lúc mới tỉnh táo lại: “Tôi biết ngay mà, lão già Bạch quán chủ kia vừa nhìn đã biết không tốt lành gì, quả nhiên không phải là người tốt!”
Tô Cẩm nhàn nhạt nhìn Sở Lâm: “Không phải lần trước anh còn khen ông ta là tiên phong đạo cốt à?”
“Chẳng qua là tôi thổi phồng, ý đồ nịnh nọt làm mờ mắt ông ta thôi.” Sở Lâm hợp lý hợp tình cãi lại.
Tô Cẩm: “…” Anh nói cũng có lý.
Cô dặn dò: “Mấy ngày nay mọi người nhớ chú ý một chút, tránh tiếp xúc với người lạ để tránh cho Bạch quán chủ kéo thù hận từ tôi liên lụy sang cho mọi người.”
Rốt cuộc thì chính tay cô đã phá hủy căn phòng bí mật mà Bạch quán chủ đã dày công xây dựng bao năm nay.
Cô còn vạch trần Bạch quán chủ, ảnh hưởng tới đại nghiệp của Thiên Uyên. Đoán chừng mấy ngày nay Bạch quán chủ sẽ tìm cách xuống tay với cô.
Tô Cẩm nghĩ nghĩ, cảm thấy tốt nhất vẫn là tóm được Bạch quán chủ, tránh phiền phức sau này.
Đương nhiên lời này không thể nói thẳng ngay trước mặt Phương Tri Hạc được.
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại lấy ra mấy lá bùa chia cho mọi người: “Nhớ mang mấy lá bùa này trên người, nếu gặp được nguy hiểm thì lá bùa sẽ có cảm ứng. Ngoại trừ Diêu Diêu, mọi người cứ như bình thường, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.”
Tô Chính Quang khẽ kinh ngạc: “Sao lại đối xử khác biệt như thế?”
Tô Cẩm khẽ liếc ông ấy: “Diêu Diêu là phụ nữ yếu đuối, vai không thể gánh tay không thể nâng, đương nhiên phải đối xử khác biệt rồi.”
Diêu Nguyệt: “!” Ôi ôi, A Cẩm tri kỷ quá!
Diêu Nguyệt vội ôm chầm Tô Cẩm: “A Cẩm tốt với dì quá!”
Tô Chính Quang: “...” Cha ghen tị rồi.
Tô Giang Nguyên: “...” Anh cũng ghen tị.
Tô Cẩm khẽ mỉm cười không nói gì, chẳng lẽ muốn cô nói thẳng ra là mấy ngày nay vận may của Diêu Diêu có hơi thấp sao?
Cách tốt nhất chính là ở bên cạnh cô, hoặc là ở bên cạnh Tổ Sư Gia.
Liên tiếp hai ngày, mấy người Tô Chính Quang đều không gặp phải người hay sự vật bất thường nào cả.
Mà Sở Lâm lại đặt quầy đoán mệnh ở bên ngoài khu biệt thự, theo ý của Tô Cẩm chính là khu vực biệt thự của Tô gia có một số người bình thường không vào được.
Cho nên để anh ta ở bên ngoài trông quầy hàng, nếu như gặp được người hữu duyên thì dẫn người đó vào.
Cách nói này xem ra cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Sở Lâm luôn cảm thấy thời gian này quá trùng hợp, anh ta nghi ngờ rằng sư phụ nhà mình muốn anh ta làm mồi nhử: “…”
Nói không chừng, sư phụ hy vọng anh ở bên ngoài câu được Bạch quán chủ ra ngoài.
Sở Lâm thở dài, bày quầy đoán mệnh cả hai ngày mà chẳng có ai hỏi han, ngược lại còn bị nhân viên bảo vệ của tiểu khu trừng mắt đến liếc mắt đi, ai không biết còn tưởng anh ta tới đây giả danh lừa bịp.
Sở Lâm đau lòng xoa trái tim nhỏ bé của mình, số anh ta khổ quá mà!
Nếu thật sự bị dùng làm mồi nhử, anh ta chỉ mong Bạch quán chủ sớm xuất hiện để thời gian bi thảm của anh ta có thể vui vẻ kết thúc!
Đang lẩm bẩm thì Diêu Nguyệt xách thứ gì đó đi tới!
Sở Lâm vừa nhìn thấy Diêu Nguyệt, trên mặt tràn đầy ý mừng.
“Diêu Diêu tri kỷ quá, sư phụ cháu đâu rồi? Hôm nay cháu lại trông quầy đoán mệnh thêm một ngày nữa, sư phụ không thương cháu sao?”
Cũng không tới thăm anh ta một chút, an ủi trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương!
Nghe Sở Lâm hỏi thăm Tô Cẩm, Diêu Nguyệt khẽ kinh ngạc: “Cháu không gặp A Cẩm à? Dì ở trong nhà không thấy, tưởng con bé đi ra ngoài…”
Sở Lâm: “?” Anh ta vẫn ngồi trông quầy hàng ở chỗ này nhưng chưa từng nhìn thấy sư phụ đi ra, như vậy là sư phụ anh ta lại đột nhiên biến mất rồi à?
Sở Lâm ngẩn người, suy nghĩ vài giây: “Chắc là lại giấu cháu đi làm chuyện gì lớn nữa rồi.”
Mỗi lần làm việc gì lớn đều không mang anh ấy đi cùng!
“Ôi, cháu mới nhập môn mà, chờ sau này cháu có bản lĩnh thì A Cẩm sẽ dẫn cháu ra ngoài thôi, nếu không gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? A Cẩm cũng là suy nghĩ cho cháu thôi.” Diêu Nguyệt cười trấn an Sở Lâm.
Sở Lâm gật đầu, nhanh chóng bị dỗ dành, đồng thời lại không khỏi ghen tị với Tô Giang Nguyên.
Cũng là mẹ kế giống nhau mà, mẹ kế anh ta ước gì chơi chết anh ta, mà Diêu Nguyệt thì lại hiền lành thiện lương tri kỷ, đây mới là tấm gương mẹ kế điển hình.
Sở Lâm vừa mở đồ ăn ra vừa nói: “Đúng rồi, sư phụ đã dặn không cho dì chạy lung tung, dì mau quay về bên cạnh Tổ Sư Gia đi.”
“Được, dì về ngay.” Diêu Nguyệt rất nghe lời, ngoại trừ đưa một ít đồ ăn ra cho Sở Lâm thì không hề đi tới chỗ khác.
Diêu Nguyệt vừa lùi lại hai bước, liền có một nhóm người chạy về phía Sở Lâm. Người dẫn đầu đi rất nhanh, vừa nhìn thấy Sở Lâm liền hét lên: “Sở thiếu gia, đúng là Sở thiếu gia rồi! Mọi người mau tới đây.”
Người đàn ông trung niên vẫy tay với mấy người chạy phía sau mình.
Một nhóm người đông đúc nhanh chóng lao tới.
Diêu Nguyệt dừng bước, kinh ngạc quay lại nhìn về phía Sở Lâm.
Sở Lâm cũng tỏ ra cảnh giác: “!”
Mấy người này muốn làm gì thế?!
Một giây sau, người đàn ông dẫn đầu đi tới trước mặt Sở Lâm: “Sở thiếu gia, là tôi đây! Trương Dũng! Cậu còn nhớ tôi không? Chuyện ở thôn Trương gia lần trước ấy, chính cậu và Tô quán chủ đã cứu con gái tôi!”
Nghe ông ta nhắc nhở, Sở Lâm vỗ trán nói: “À, tôi nhớ ra rồi.”
Đây là người đàn ông trung niên mà lần trước anh ta và sư phụ đã gặp khi đi tìm Trương Nguyệt.
Trương Dũng nói: “Tô quán chủ đã cứu được rất nhiều người, giúp cho thôn Trương gia chúng tôi trở lại bình yên như xưa. Tôi đã hỏi thăm Phương đạo trưởng địa chỉ của Tô quán chủ. Anh xem này, chúng tôi đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng thì hôm nay cũng mang món quà cảm ơn này tới.”
Vừa dứt lời, có mấy người đàn ông bưng một tấm bảng thật dài đi tới, những người còn lại tránh sang bên.
Trương Dũng vén tấm rèm bọc ngoài ra, thấy trên tấm bảng kia viết bốn chữ lớn ‘Tế thế cứu nhân’, kiểu chữ rồng bay phượng múa.
“Sở thiếu gia, anh xem xem, liệu Tô quán chủ có thích món quà cảm ơn này không?” Trương Dũng thận trọng hỏi, sợ món quà cảm ơn này không đủ hào phóng. Những người như bọn họ không có nhiều tiền, tính tới tính lui, món quà hào phóng thì chắc chắn họ không thể chuẩn bị được.
Nhưng phần tâm ý này của bọn họ lại là thật lòng.
Sở Lâm mỉm cười: “Các vị cứ yên tâm, sư phụ tôi cứu người không bao giờ cầu danh lợi. Tôi thay mặt sư phụ nhận lấy phần tâm ý này, tôi tin rằng sư phụ của tôi nhất định sẽ rất thích. Ngược lại các vị chạy cả một đoạn đường xa như vậy tới đây, thực sự đã vất vả rồi.”
Diêu Nguyệt ở gần đó lập tức hiểu ra.
Những người này đều là đến để cảm ơn A Cẩm nhà bà!
Thì ra A Cẩm nhà bà đã giúp được nhiều người như vậy à? Trong nháy mắt, trong lòng Diêu Nguyệt tràn đầy tự hào!
A Cẩm nhà mình thật sự quá ưu tú!
Bà ấy bước tới kéo áo Sở Lâm đề nghị: “Giữ bọn họ ở lại ăn bữa cơm trưa nhé?”
Chạy thật xa tới đây để cảm ơn A Cẩm nhà mình, bọn họ cũng nên thể hiện lòng tốt với tư cách chủ nhà.
Sở Lâm vội vàng nói: “Được, để cháu gọi điện thoại cho quản lý Vương ngay, vị quản lý Vương kia cũng coi như người quen biết cũ mà.” Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện, cũng không biết sư phụ nhà mình lại chạy đi đâu rồi.
Người thôn Trương gia thấy Sở Lâm định đặt bàn ở khách sạn để chiêu đãi bọn họ thì nhanh chóng ngăn lại rồi nói: “Đừng đừng, không cần phải phiền phức thế đâu, chúng tôi đưa tấm bảng này tới, bày tỏ lòng cảm ơn của mình xong là đi liền, hai vị cũng đừng có tốn kém nữa!”
Nếu lại để cho Sở thiếu gia tiêu tiền chiêu đãi bọn họ, đây chẳng phải là càng ngại ngùng hơn nữa sao?
Có người đẩy Trương Dũng, Trương Dũng vội vàng kéo tay Sở Lâm: “Sở thiếu gia, Tô quán chủ đã cứu thôn Trương gia chúng tôi, chúng tôi đã không thể đưa ra được một món quà cảm ơn tử tế rồi, cậu cũng đừng vì chúng tôi mà tốn tiền nữa….Tô quán chủ đã cứu người thân của chúng tôi, phần ân tình này chúng tôi sẽ mãi khắc sâu trong lòng.”
Sở Lâm thở dài vỗ vai Trương Dũng: “Đây đều là chuyện mà sư phụ tôi nên làm, chỉ là mấy ngày nay sư phụ của tôi có hơi bận, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu rồi…”
“Không sao không sao, vốn dĩ cũng là chúng tôi tới đây bất ngờ, đưa quà cảm ơn xong rồi chúng tôi cũng yên tâm.”
Trương Dũng nói xong liền định dẫn những người khác đi.
Chạy cả quãng đường thật xa mà cũng không ở lại uống ly nước, Sở Lâm cũng thấy ngại, anh ta đuổi theo nói chuyện với mấy người Trương Dũng.
Cũng chính lúc này, Diêu Nguyệt một mình đứng ở bên cạnh quầy đoán mệnh, cách một đoạn với Sở Lâm.
Một giây sau.
Diêu Nguyệt đột nhiên nghe được có tiếng gọi mình: “Tô phu nhân.”
Diêu Nguyệt quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”
Bất thình lình bà ấy đối mặt với ánh mắt của một người đàn ông, chỉ vẻn vẹn có mấy giây thôi nhưng Diêu Nguyệt đã choáng váng, theo bản năng vịn vào quầy đoán mệnh.
Khi bà ấy ngước mắt lên lần nữa, người vừa rồi xuất hiện đã biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác của bà ấy mà thôi.
Diêu Nguyệt sửng sốt trong chớp mắt rồi nhanh chóng quên mất chuyện vừa rồi.
Bà ấy hiền lành đi về phía Sở Lâm: “Sở Lâm, nếu bọn họ cứ khăng khăng muốn về thì cháu cũng đừng cố giữ họ lại nữa.”
Vừa dứt lời, Sở Lâm ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Diêu Nguyệt: “Diêu Diêu? Dì làm sao thế?”
Diêu Nguyệt khẽ sửng sốt, ôm trán nói: “Dì hơi nhức đầu, chắc là bên ngoài gió lớn.”
Sở Lâm có chút ngơ ngác.
Gió lớn sao?
Trương Dũng lại nói: “Sở thiếu gia, cậu bận gì thì cứ làm tiếp đi, chúng tôi phải tranh thủ chạy về trước khi trời tối.”
Thấy mấy người Trương Dũng khăng khăng như thế, mà Diêu Nguyệt lại đang nhức đầu, Sở Lâm không thể làm gì khác hơn nói: “Vậy mọi người trở về đi, đi đường chú ý an toàn, sau này nếu có chuyện gì thì cứ tới đây tìm tôi lúc nào cũng được.”
Thấy mấy người thôn Trương gia vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, Sở Lâm nhìn qua tấm bảng không khỏi thở dài, anh ta dường như mơ hồ hiểu được ý nghĩa của cứu nhân tế thế.
Thiếu niên chân thành, một bầu nhiệt huyết.
Tế thế cứu nhân, trảm yêu trừ ma!
“Cậu còn thất thần cái gì thế hả, còn không mau tới đây đỡ tôi? Chỉ là một tấm bảng thôi, lại chẳng đáng tiền, cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó làm gì thế? Chẳng lẽ cậu không biết A Cẩm thích tiền nhất sao?”
Diêu Nguyệt bất mãn hét lên.
Trong mắt Sở Lâm hiện lên một tia kinh ngạc.
“Diêu Diêu, sư phụ mặc dù thích tiền nhưng cô ấy cũng không phải coi tiền là trên hết, trong lòng cô ấy có tình thương lớn lao vô bờ bến, sao dì có thể hiểu lầm sư phụ cháu như vậy?”
Diêu Nguyệt cười ngượng ngùng: “Dì chỉ nói đùa với cháu thôi mà, dì đã nói là dì đau đầu rồi, sao cháu còn không qua đây đỡ dì.”
Trong lời nói còn mang mấy phần trách móc.
Sở Lâm bước tới đỡ Diêu Nguyệt, trong lòng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời.
Tấm bảng kia được Sở Lâm giao cho nhân viên bảo vệ, quầy hàng đoán mệnh cũng không có vật gì quý giá nên cũng giao cho nhân viên bảo vệ trông chừng.
Chỉ có điều, ánh mắt nhân viên bảo vệ nhìn Sở Lâm có vẻ là lạ.
Sở Lâm yếu ớt giải thích: “Tôi cũng không phải là mấy gã lừa đảo đâu, đừng có nhìn tôi như vậy chứ!”
Nhân viên bảo vệ nhìn tấm bảng có mấy chữ ‘tế thế cứu nhân’ này, rồi lại nhìn quầy hàng đoán mệnh, gật đầu cho có lệ nhưng trong mắt lại đầy vẻ nghi hoặc.
Người có thể ở trong tiểu khu này hẳn là không thiếu tiền mới đúng, sao lại làm loại nghề này?
Còn có đám người vừa rồi kia nữa, nhìn thế nào cũng giống mấy diễn viên quần chúng…
Sở Lâm không cần hỏi cũng biết nhân viên bảo vệ nghĩ gì, anh ta cũng không vội vàng giải thích mà đỡ Diêu Nguyệt đi về. Dù sao thì từ từ rồi những người bình thường này cũng sẽ biết đến sự lợi hại của sư phụ anh ta thôi.
Sở Lâm đỡ Diêu Nguyệt trở về Tô gia, lúc đi ngang qua Huyền Thanh quán, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, trong lư hương phía trước bài vị Tổ Sư Gia có mấy nén nhang vụt tắt.
Thấy thế, Sở Lâm kinh hãi, vội vàng buông Diêu Nguyệt ra, đi thẳng về phía Tổ Sư Gia.
“Ôi chao!”
“Nhang của Tổ Sư Gia bị tắt rồi! Chẳng lẽ đây là điềm báo gì à?” Sở Lâm hốt hoảng thắp ba nén nhang, hướng về phía Tổ Sư Gia vái liên tục: “Tổ Sư Gia phù hộ!”
Diêu Nguyệt đứng đó, sắc mặt thay đổi liên tục, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn động tác của Sở Lâm.
Một lúc sau, Sở Lâm quay lại đi tới bên người Diêu Nguyệt: “Diêu Diêu, dì không vái Tổ Sư Gia một chút à?”
Diêu Nguyệt nói cho có lệ: “…Dì đau đầu lắm, sợ mạo phạm Tổ Sư Gia.”
Sở Lâm im lặng: “…” Được rồi.
Trong đầu anh ta đầy dấu chấm hỏi, vừa đỡ Diêu Nguyệt bước vào cửa, vừa nghĩ về sự khác thường của Diêu Nguyệt.
Luôn cảm thấy Diêu Diêu hôm nay hình như có cái gì đó là lạ, ừm… Tính tình hình như gắt gỏng hơn bình thường?
Có điều cái này cũng có thể giải thích là bởi bà ấy bị đau đầu.
Loại bệnh đau đầu này dường như rất dễ khiến người ta cáu kỉnh.
Nghĩ như vậy, Sở Lâm cũng không dám nói thêm cái gì, sợ bị mắng. Uổng cho anh ta mới khen Diêu Diêu dịu dàng tri kỷ.
Ôi, quả nhiên không thể khen, vừa khen một cái sẽ dễ bị lật xe.
Sở Lâm nói khẽ: “Để cháu gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình bảo ông ấy tới xem cho dì một chút nhé.”
Diêu Nguyệt lắc đầu: “Không cần, đỡ dì về phòng nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Sở Lâm không nghĩ nhiều, đỡ người tới phòng ngủ: “Để cháu đi rót cho dì cốc nước nóng.” Vừa dứt lời, Sở Lâm liền cầm cái cốc rời đi.
Thình lình Diêu Nguyệt cất tiếng gọi: “Sở Lâm.”
Sở Lâm ngạc nhiên quay đầu lại, sau đó liền đối mặt với gương mặt phóng đại của Diêu Nguyệt. Sở Lâm sợ tới mức thả tay ra, chiếc cốc rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
…
Cùng lúc đó.
Tô Giang Nguyên vừa về tới nhà, nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, kinh ngạc nhìn sang liền phát hiện cửa phòng ngủ không đóng.
Anh ấy bước vào gọi: “Mẹ ơi.”
“Không sao hết, mẹ bị trượt tay nên cốc bị vỡ thôi.” Diêu Nguyệt chậm rãi bước ra ngoài, không nhanh không chậm giải thích.
Tô Giang Nguyên thấy Diêu Nguyệt không có chuyện gì liền nhẹ nhàng thở ra, anh ấy nhìn mấy mảnh vỡ trên đất, có chút bất đắc dĩ: “Mẹ cẩn thận một chút, đừng có đi lung tung, để con dọn mấy mảnh vỡ đi đã.”
“Đúng rồi, vừa nãy khi con về thì thấy quầy hàng đoán mệnh đã dọn vào rồi, Sở Lâm đâu? Cậu ta đi đâu rồi?” Tô Giang Nguyên nghi ngờ hỏi, anh ấy nhớ rõ buổi sáng lúc ra cửa, Sở Lâm còn càm ràm với anh rằng phải ở ngoài trông chừng mất cả một ngày.
Lúc này còn chưa tới giờ cơm mà người đã biến đâu mất.
Diêu Nguyệt thuận miệng nói: “Chắc là trốn đi chơi đâu rồi.”
Động tác Tô Giang Nguyên hơi dừng lại, tuy rằng nhìn Sở Lâm không đáng tin cậy nhưng nếu là nhiệm vụ mà Tô Cẩm giao cho, nhất định Sở Lâm sẽ không qua loa, càng sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ rời khỏi vị trí như thế.
Anh suy nghĩ một lúc.
Lại không chú ý Diêu Nguyệt đang tiến dần về phía mình.
Tô Giang Nguyên lơ đãng ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy ảnh phản chiếu trong cửa sổ, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Diêu Nguyệt.
Chỉ trong chớp mắt, Tô Giang Nguyên rùng mình.
“!” Anh ấy nhanh chóng ý thức được Diêu Nguyệt có vấn đề!
Anh ấy giả vờ như mình không phát hiện ra, cúi đầu xuống, tiếp tục dọn mấy mảnh vỡ. Miệng cũng không rảnh rỗi, kể một vài chuyện phiếm cho Diêu Nguyệt nghe.
Ngay lúc Diêu Nguyệt chuẩn bị đến trước mặt mình, Tô Giang Nguyên ném hết dụng cụ trên tay rồi nhanh chân bỏ chạy!
Đáng tiếc, Tô Giang Nguyên đã đánh giá thấp năng lực của Diêu Nguyệt.
Anh ấy vừa chạy đến cổng thì toàn thân đã bị khống chế, giống như có một cánh tay đang bóp chặt cổ họng, anh ấy bị một sức lực thật lớn kéo lại vào nhà. Mà cánh cửa chưa đóng cũng bị Diêu Nguyệt vung tay lên, rầm một tiếng đóng sầm lại.
Diêu Nguyệt nắm chặt sau gáy Tô Giang Nguyên, trong mắt chứa đầy sát ý.
“Mày rất thông minh, đáng tiếc, mày quá yếu!”
Chỉ là một người bình thường sao có thể là đối thủ của bà ta?
Tô Giang Nguyên bắt gặp ánh mắt của bà ta, sửng sốt một lát liền nhớ tới một người: “Bà không phải là Diêu Nguyệt, bà là Bạch quán chủ!”
Vừa dứt lời liền có một bóng người xuất hiện, Bạch quán chủ đứng ở cách đó không xa cười ha hả.
“Bà ta chính là Diêu Nguyệt, có điều bà ta đã bị thuật Nhiếp Hồn của tao khống chế rồi, bây giờ chúng mày đều nằm trong tay tao, trái lại tao muốn xem xem Tô Cẩm có thể làm thế nào?!”
“Hèn hạ!” Tô Giang Nguyên giận dữ: “Ông đánh không lại em gái tôi nên mới dùng loại thủ đoạn này, ông là đồ tiểu nhân! Ông làm nhiều chuyện xấu như vậy, sớm muộn gì cũng phải xuống Địa Ngục!”
Bạch quán chủ thở dài một tiếng: “Xuống Địa ngục? Tao cũng muốn xuống Địa Ngục, đáng tiếc, từ khi tao đi theo con đường này thì ngay cả cơ hội xuống Địa Ngục tao còn không có, cho nên, tao có gì mà phải sợ nữa chứ?”
Từ giây phút trở thành đệ tử Thiên Uyên, linh hồn của bọn họ đã không còn thuộc về bọn họ nữa rồi.
Cho nên cho dù bọn họ có chết rồi thì linh hồn của bọn họ cũng sẽ không xuống Địa Ngục mà trở lại trong tay Thiên Uyên Thần Tôn…
Bạch quán chủ trở tay đánh Tô Giang Nguyên bất tỉnh, sau đó để Diêu Nguyệt mang theo Tô Giang Nguyên và Sở Lâm đang bất tỉnh rời đi.
Lần này, ông ta muốn dùng ba người này để chuẩn bị một cái bẫy cho Tô Cẩm!
Tô Cẩm, phải chết!
Bạch quán chủ dùng điện thoại của Diêu Nguyệt quay video ba người bọn họ rồi gửi cho Tô Cẩm.
A! Ông ta chờ đợi Tô Cẩm mắc câu.
Một người là đồ đệ của Tô Cẩm, một người là anh trai Tô Cẩm, còn một người là mẹ kế Tô Cẩm.
Mối quan hệ giữa mọi người trong nhà rất tốt, chẳng lẽ Tô Cẩm thấy chết mà không cứu à?
Bạch quán chủ bắt được ba con tin, đắc ý tưởng tượng kế hoạch của mình sẽ thành công.
…
Bạch quán chủ lại không biết.
Ông ta chân trước rời đi, một giây sau, Tô Cẩm vốn không thấy tăm hơi đã xuất hiện.
Tô Cẩm ngồi trên ghế sa lon, bình tĩnh xem video mà Bạch quán chủ dùng điện thoại của Diệu Nguyệt gửi tới. Chậc, với cái năng lực này mà còn muốn giết chết cô, thật sự quá vô dụng.
Tô Cẩm đặt điện thoại xuống, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Tốt lắm, thời khắc săn giết chính thức bắt đầu!
Cô đứng dậy, chuẩn bị hành động, đúng lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến: “A Cẩm, nhớ về sớm ăn cơm.”
Tô Cẩm quay lại mỉm cười với Diêu Nguyệt: “Được rồi, Diêu Diêu.”
Sở Lâm cười tủm tỉm xuất hiện sau lưng Diêu Nguyệt: “Sư phụ, giúp tôi đánh Bạch quán chủ một trận đấy.”
Tô Cẩm tiếp tục mỉm cười: “Được.”
Ôi chao, thứ như thuật Khôi Lỗi này cô cũng biết dùng.
Chỉ có gã ngốc Bạch quán chủ kia mới không nhìn ra ba người bị ông ta bắt đi, đều là giả.
Tô Cẩm vừa rời đi, sắc mặt Diêu Nguyệt đột nhiên thay đổi. Bà ấy quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Sở Lâm.
“Rõ ràng nhìn bộ dáng kia của tôi là lạ, thế mà cậu không nhìn ra à? Có phải IQ của cậu lại rời nhà trốn đi rồi không?”
Sở Lâm á khẩu không trả lời được, im lặng không lên tiếng.
Lần này anh ta không nhìn ra được trạng thái Diêu Nguyệt có vấn đề, đúng là anh ta sai.
“Nhất định cháu sẽ tự kiểm điểm.” Thái độ nhận lỗi của Sở Lâm rất tốt.
Diêu Nguyệt lại nhìn về phía Tô Giang Nguyên: “Còn con nữa.”
Tô Giang Nguyên ngơ ngác chớp mắt: “Con nhanh chóng phát hiện ra mẹ có vấn đề mà…”
“Nhưng mà con quá yếu!” Diêu Nguyệt phê bình: “Con yếu như vậy, sao lại không biết ngại mà làm anh trai A Cẩm hả? Sau này con phải dành thời gian đi học chút công phu quyền cước đi. Làm nam nhi trai tráng đã không bảo vệ được em gái thì thôi, thế mà còn kéo chân sau của A Cẩm nữa? Con như vậy là không được.”
Diêu Nguyệt hùng hổ phê bình cả hai người một trận.
Nói xong lời cuối cùng, Diêu Nguyệt tổng kết: “Đương nhiên mẹ cũng kéo chân sau, không cẩn thận liền bị khống chế…Cũng may A Cẩm có chuẩn bị trước rồi.”
Diêu Nguyệt nghĩ lại mà sợ, ôm chầm trái tim nhỏ bé.
Ngày ấy A Cẩm phát cho bọn họ mỗi người một lá bùa, cũng không nói đó là bùa gì cả.
Cho đến bây giờ mấy người bọn họ mới hiểu ra, thì ra A Cẩm đã tính toán hết thảy, đề phòng bọn họ gặp phải nguy hiểm.
A Cẩm đã dùng thuật Khôi Lỗi cứu bọn họ…
Nếu không phải có chuẩn bị từ trước, nói không chừng lúc này người bị Bạch quán chủ mang đi chính là ba người bọn họ.
Nếu thật sự là như thế…chỉ sợ sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho A Cẩm.
Sở Lâm và Tô Giang Nguyên liếc mắt nhìn nhau, như thể lâm đại địch.
Cũng may không có gì xảy ra.
Diêu Nguyệt thở dài: “Được rồi, hai đứa cũng đừng đứng ở đây nữa. Đã nói là phải suy nghĩ lại thì hai đứa về phòng, mỗi đứa viết một bản kiểm điểm ba ngàn chữ, như vậy mới là có thành ý.”
Sở Lâm thầm nghĩ, suy nghĩ lại thì là suy nghĩ lại thôi, nhưng tại sao phải viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ vậy?
“Cái này không thích hợp lắm đâu…Cháu còn phải chuẩn bị cơm trưa cho sư phụ nữa.” Sở Lâm yếu ớt phản bác.
Diêu Nguyệt liếc nhìn anh ta: “Cũng được, vậy trước tiên cháu khoan hẵng viết.”
Sở Lâm còn chưa kịp vui mừng, liền nghe Diêu Nguyệt nói tiếp: “Để buổi tối rồi cháu viết luôn một bản kiểm điểm năm ngàn chữ, thích hợp hơn.”
Vừa mới nói xong, Tô Giang Nguyên đã không tử tế bật cười thành tiếng.
Sở Lâm: “…”
Bạch quán chủ mang theo ba con rối, một đường phi nước đại đến chỗ ông ta ẩn thân.
Nhìn ba người bị mình bắt về, tâm tình ông ta không tệ.
Rất nhanh, ông ta liền đặt ánh mắt trên người Sở Lâm đang hôn mê, ông ta bước chân qua đó, đạp thẳng một chân xuống.
“A, đồ đệ của Tô Cẩm à? Còn không phải là bị tao tóm ngay được sao? Xem ra ánh mắt chọn đồ đệ của Tô Cẩm cũng quá tệ rồi, muốn thiên phú không có thiên phú, muốn năng lực không có năng lực!”
Bắt Sở Lâm, quả thực dễ như trở bàn tay.
Loại đồ đệ phế vật này nếu đổi thành ông ta thì nhất định ông ta sẽ không thu nhận, cho gã này làm người gác cổng của Bạch Vân quán cũng không xứng.
Bạch quán chủ xem thường Sở Lâm một lúc, trong lúc lơ đãng liền nhớ tới đại đồ đệ Phương Tri Hạc.
Ông ta thở dài thật sâu.
Ông ta bỏ ra biết bao tâm tư công sức nuôi dạy ra được một đồ đệ, cuối cùng lại trở mặt thành thù với mình.
Có điều điều này không thành vấn đề bởi vì Phương Tri Hạc chính là tác phẩm mà ông ta hài lòng nhất.
Ông ta đã nuôi dạy Phương Tri hạc thành mẫu hình mà ông ta tưởng tượng, có thiên phú lại có tinh thần trượng nghĩa, tuổi còn trẻ mà đã có một chỗ đứng trong Tiểu tổ đặc biệt. Ngay cả trong Huyền Môn, mỗi lần thảo luận về các đệ tử trẻ tuổi ưu tú, Phương Tri Hạc đều được đem ra khen ngợi đủ kiểu.
Mà ông ta, với tư cách là chủ nhân của một tác phẩm nghệ thuật, đương nhiên hy vọng sẽ càng có nhiều người nhìn thấy nó…
Suy nghĩ của Bạch quán chủ không khỏi bay xa.
Ngay sau đó, sắc mặt của Bạch quán chủ thay đổi, ông ta nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía Tô Cẩm đang đi tới.
“Tô quán chủ, đã lâu không gặp.” Ánh mắt Bạch quán chủ khẽ loé lên, ông ta không ngờ rằng Tô Cẩm sẽ tới đây nhanh như vậy, mà lại đi thẳng tới chỗ ông ta ẩn thân…
Trên mặt Bạch quán chủ không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng đã có tính toán.
Tô Cẩm đến đây nhanh như vậy chứng tỏ mấy người này rất quan trọng với cô ta!
Coi như ông ta đánh không lại Tô Cẩm nhưng trong tay ông ta có con tin rồi!
Ông ta thắng chắc!
Bạch quán chủ lui lại một bước, duỗi tay ra, trực tiếp túm lấy Sở Lâm, bàn tay cực kỳ chuẩn xác khoá chặt cổ họng Sở Lâm lại.
“Tô quán chủ, bây giờ đệ tử yêu quý của mày đã ở trong tay tao, mày muốn cứu nó thế nào?”
Ánh mắt Tô Cẩm nhàn nhạt rơi vào trên thân ‘Sở Lâm’, trong mắt cô hiện lên một tia tiếc nuối: “Tuy nói anh ta là đệ tử yêu quý của tôi nhưng tôi cũng không thể vứt bỏ mạng sống của mình mà cứu anh ta được.”
Bạch quán chủ khẽ giật mình: “? ? ?” Trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Chờ một chút, cái này kịch bản hình như không đúng lắm!
“Tô Cẩm, đây chính là đệ tử yêu quý của mày đấy!” Bạch quán chủ sửng sốt: “Chẳng lẽ mày muốn tận mắt nhìn thấy nó bị tao giết chết sao?”
Tô Cẩm khẽ nghiêng đầu: “Thực không dám giấu giếm, Bạch quán chủ, sở dĩ tôi thu anh ta làm đồ đệ chính là bởi coi trọng tiền của anh ta. Bây giờ ông có chơi chết anh ta thì cũng tốt, tôi cũng bớt lo không ít, cảm ơn ông nhé!”
Đại khái là Bạch quán chủ chưa từng thấy kịch bản như thế này bao giờ nên thoáng bối rối: “Đạo gia chú trọng nhân quả, nó bởi vì mày mà chết, mày không sợ bị vướng vào nhân quả sao?”
Tô Cẩm hợp lý hợp tình cãi lại: “Bạch quán chủ, lời này của ông không đúng rồi, anh ta chết trong tay ông thì cái nhân quả này cũng phải vướng vào ông chứ, tôi chỉ là một người đứng xem có liên quan gì?”
Bàn tay đang nắm chặt cổ họng Sở Lâm của Bạch quán chủ khẽ run rẩy: “…” Ông ta không thể tin nổi nhìn Tô Cẩm, bỗng nhiên hiểu ra, thì ra Tô Cẩm cũng bị điên giống mình.
Trong thoáng chốc, Bạch quán chủ đột nhiên toàn thân chấn động.
Không đúng không đúng!
Nhìn Tô Cẩm cũng không giống như kiểu người bị điên.
Ông ta trừng mắt nhìn Tô Cẩm: “Tao biết rồi, mày muốn làm tao bối rối! Cố ý kéo dài thời gian để tìm cách cứu người từ trong tay tao! Tao nói cho mày biết, đừng hòng! Tao không bị mắc lừa đâu.”
Ông ta vừa nói vừa dùng sức trong tay.
Đồng thời ông ta cũng chú ý cẩn thận đến thay đổi biểu cảm của Tô Cẩm.
Nhưng trên mặt Tô Cẩm không hề có nửa điểm thương tâm.
Bạch quán chủ chỉ cảm thấy giống như có điều gì đó vượt quá tầm kiểm soát của mình, giống như thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta trở nên hung ác, dồn sức vào tay, trực tiếp giết chết Sở Lâm.
Sau đó vung tay ném người tới bên chân Tô Cẩm.
Tô Cẩm cúi đầu xuống, nhìn ‘Sở Lâm’ mặt không còn chút máu nào. Dẫu biết rằng đây chỉ là một con rối vô dụng nhưng trong lòng cô vẫn không thể khống chế được, khẽ run lên.
Tốt, nhất định phải giải quyết Bạch quán chủ!
Ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt Tô Cẩm chứa đầy ý lạnh.
Mơ hồ trong đó còn dính mấy phần sát ý.
Bạch quán chủ nhạy cảm bắt được sự biến hoá của thần sắc Tô Cẩm, ông ta vui mừng khôn xiết, ông ta biết ngay Tô Cẩm sẽ không thờ ơ mà!
Ông ta biết, con tin mà ông ta bắt được nhất định có tác dụng.
Ông ta lại dùng hành vi tương tự bắt lấy Diêu Nguyệt: “Tô Cẩm, quỳ xuống xin tha ngay! Sau đó phế bỏ hai tay của mày! Nếu không tao sẽ giết chết Diêu Nguyệt!”
“Một người phụ nữ vai không thể gánh tay không thể nâng mà ông cũng không buông tha sao?” Giọng Tô Cẩm lạnh lùng.
Bạch quán chủ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm: “Chỉ cần mày chết rồi, bà ta và Tô Giang Nguyên có thể sống!”
Tô Cẩm nhìn bộ dáng điên cuồng của Bạch quán chủ, trong lòng thầm nói một câu: Tổ Sư Gia chớ trách.
Một giây sau, Bạch quán chủ còn chưa kịp phản ứng thì Tô Cẩm đã trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt ông ta. Cô giật lấy Diêu Nguyệt từ trong tay ông ta, một tay khác dùng cách thức tương tự như Bạch quán chủ, hướng tới cổ họng ông ta.
Bạch quán chủ trở tay cản lại nhưng lại không cách nào ngăn cản được sức mạnh của Tô Cẩm.
Sức mạnh kia thật sự khủng bố.
Ngay tại một giây Bạch quán chủ ngây người kia, Tô Cẩm đã lạnh lùng bóp lấy cổ ông ta.
Dần dần, hai chân Bạch quán chủ rời khỏi mặt đất.
Hai con ngươi của ông ta trừng lớn, không thể tin nổi nhìn Tô Cẩm: “Mày, điên, rồi…” Ông ta chật vật nói ra ba chữ.
Bạch quán chủ cảm giác được rõ ràng sát ý của Tô Cẩm đối với ông ta! Không! Ông ta còn chưa muốn chết!
Hơn nữa nếu ông ta chết trên tay Tô Cẩm thì tuyệt đối Tô Cẩm sẽ bị vướng vào nhân quả! Với người tu đạo như cô, nếu bị vướng vào nhân quả không rõ ràng thì rất dễ xảy ra vấn đề, đối với cô cũng không có ích lợi gì cả…
Hành vi này của Tô Cẩm không khác gì giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Ánh mắt Bạch quán chủ run lên, nếu biết trước cô có thực lực kinh khủng như thế này thì ông ta đã lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ hơn rồi.
Nhưng rõ ràng trong tay ông ta đã có ba con tin, tại sao lại thua trong tay Tô Cẩm!
Tô Cẩm tựa hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch quán chủ, cô mỉm cười: “Bạch quán chủ, ông nhầm rồi, tạm thời tôi còn chưa muốn giết ông đâu, tôi chỉ muốn dạy cho ông biết cái gì gọi là phổ độ chúng sinh thôi.”
Vừa mới nói xong, Tô Cẩm liền ném thẳng Bạch quán chủ xuống đất.
Bạch quán chủ bị ném mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng cũng run lên…
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại xách người lên, tiếp tục dạy dỗ.
…
Sau mười mấy phút.
Trên mặt Bạch quán chủ toàn là vết thương, nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết.
Ông ta sợ hãi nhìn Tô Cẩm, trong nháy mắt có một xúc động muốn cầu xin tha thứ.
Tô Cẩm đứng bên cạnh Diêu Nguyệt, không nhanh không chậm cúi xuống nói: “Không phải là ông muốn biết vì sao ông có đến ba con tin mà lại thua sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết câu trả lời.”
Tiếng nói vừa dứt, đầu ngón tay Tô Cẩm khẽ nhúc nhích.
Trên người ‘Diêu Nguyệt’ bay ra một lá bùa, trong chớp mắt, trên người Sở Lâm và Tô Giang Nguyên cũng lần lượt bay ra một lá bùa rơi vào trong tay Tô Cẩm.
Bạch quán chủ sửng sốt.
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Thuật Khôi Lỗi thôi mà, tôi nhìn một chút là học được rồi.”
Tô Cẩm hững hờ đâm thẳng một đao vào trái tim Bạch quán chủ, thiên phú sao? Ngại quá, trời sinh đã có rồi.
Bạch quán chủ nghe hiểu được ý tứ của Tô Cẩm, rồi nghĩ đến cái giá mình phải bỏ ra để học được thuật Khôi Lỗi, liền hộc máu.
Tô Cẩm tò mò hỏi thêm: “Bạch quán chủ, ông đây là tức đến hộc máu à?”
Bạch quán chủ: “…” Biết rồi còn cố hỏi!
Tô Cẩm cười lạnh một tiếng: “Lúc đầu tôi không có ý định ra tay tàn nhẫn với ông đâu, nhưng mà ông cứ nhất quyết phải động vào người mà ông không nên chạm vào!”
Cô giơ tay lên, một lá bùa rơi vào phía trên người Bạch quán chủ.
Bùa Thiên Lôi khẽ rung động, thỉnh thoảng đánh xuống một tia sét trên người Bạch quán chủ.
Nhưng tia sét đánh ra rất nhỏ, chỉ giống như một sợi dây mảnh, mỗi lần tia sét đánh vào trên người Bạch quán chủ thì ông ta đều đau đớn vô cùng, nhưng lại không gây thương tổn lớn cho thân thể.
Chiêu này của Tô Cẩm rõ ràng là đang tra tấn ông ta!
“Lá bùa Thiên Lôi này là tôi chuẩn bị riêng cho ông đấy!” Tô Cẩm vẻ mặt vô tội nhìn Bạch quán chủ: “Bạch quán chủ, ông nhớ phải biết quý trọng.”
Lại qua thêm vài phút nữa, Bạch quán chủ có chút chịu không nổi tia sét, ông ta gầm lên với Tô Cẩm: “Giết tao đi! Đừng có tra tấn tao như thế!”
Tô Cẩm lại đạp một chân tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên vẻ tức giận: “Không dạy dỗ ông một bài học thì ông thật sự cho rằng tôi là một thánh nhân nhất tâm hướng đạo sao?
Đánh nhau thì đánh nhau, động thủ thì động thủ, ân oán của hai chúng ta thì chúng ta giải quyết là được!
Nhưng ông thì sao? Ông lại dám đánh chủ ý lên mấy người Diêu Nguyệt Sở Lâm? Tốt xấu gì ông cũng làm quán chủ Bạch Vân quán nhiều năm như vậy, xuống tay với người bình thường, bắt người bình thường làm con tin, sao ông có thể có mặt mũi làm ra chuyện này được??
Lão già xấu xa như ông trước không nói võ đức, hiện tại lại hối hận sao, muộn rồi!”
Không phải chỉ là nhân quả thôi sao?
Cô không dính vào nhân quả sống chết của Bạch quán chủ, nhưng đánh ông ta một trận, dạy cho một bài học cũng không có vấn đề gì!
Dù sao thì giữ lại một hơi thở là được.
Một lúc sau, có lẽ là Bạch quán chủ ý thức được Tô Cẩm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình nên bắt đầu chửi bới.
Tô Cẩm nghe cũng thấy buồn bực, ném một lá bùa qua, bịt kín miệng ông ta lại để ông ta không cách nào mở miệng nói chuyện nữa.
Bạch quán chủ: “…”
Không biết qua bao lâu, điện thoại Tô Cẩm vang lên, là Diêu Nguyệt gửi tin nhắn tới gọi cô về ăn cơm.
Tô Cẩm đưa tay thu bùa Thiên Lôi lại, thản nhiên nói: “Tiếp theo tôi sẽ giao ông cho Hiệp Hội Đạo Môn, nhưng trước đó, tôi sẽ đưa ông về Bạch Vân quán đã.”
Vừa nghe tới Bạch Vân quán, Bạch quán chủ giống như xù lông lên. Ông ta điên cuồng giãy dụa, không! Ông ta không muốn về Bạch Vân quán!
Tô Cẩm trực tiếp lấy bùa Dịch Chuyển ra!
Trước đó cô đã đồng ý với Phương Tri Hạc, nếu cô bắt được Bạch quán chủ thì sẽ để cho hai thầy trò bọn họ gặp mặt nhau một lần, cô nói được thì sẽ làm được.
Trong chớp mắt, Tô Cẩm đã dẫn Bạch quán chủ đi vào bên trong Bạch Vân quán.
Trước đó cô đã từng tới đây một lần, cũng coi như là quen biết nên lách mình đến gian phòng của Bạch quán chủ.
Đồng thời, Tô Cẩm gửi tin nhắn cho Phương Tri Hạc.
Vài phút sau, Phương Tri Hạc vội vã chạy tới.
Anh ta đẩy cửa phòng ra, liếc mắt liền nhìn thấy Bạch quán chủ bị ném trên mặt đất, chật vật không thôi.
Phương Tri Hạc vội vàng đóng cửa phòng lại, sau đó thần sắc vừa đau khổ vừa xoắn xuýt nhìn người đã từng là sư phụ của mình.
“Sư phụ…” Phương Tri Hạc nhẹ giọng gọi.
Hai ngày này anh ta ở Bạch Vân quán cũng không vui vẻ gì.
Sau khi Hiệp Hội Đạo Môn biết được tình huống của Bạch quán chủ liền phái người tới Bạch Vân quán để xử lý chuyện này. Hai ngày hai đêm, Phương Tri Hạc đều không thể chợp mắt.
Lúc này, trong mắt Phương Tri Hạc đều là tia máu.
Bạch quán chủ ngước mắt nhìn Phương Tri Hạc, rồi lập tức quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta nữa.
Phương Tri Hạc đi đến trước mặt Bạch quán chủ, yên lặng nhìn vết thương trên người ông ta.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Ông ta bắt Diêu Diêu, Sở Lâm và Tô Giang Nguyên nhà tôi làm con tin, tôi ra tay đánh ông ta một trận.”
Bàn tay đưa ra của Phương Tri Hạc khẽ run lên, dừng lại hai giây rồi từ từ rút lại.
“Sư phụ, thầy làm sai nhiều chuyện như vậy rồi, sao còn không biết mình sai?” Anh ta thở dài nói: “Thôi, là con không nhìn rõ thầy.”
Phương Tri Hạc bùi ngùi: “Trước kia đều là sư phụ dạy bảo đồ đệ, lúc này đồ đệ cũng tặng cho sư phụ một câu. Vạn sự đều có nhân quả, sư phụ đã làm sai chuyện thì phải trả giá, cái đó là chuyện đã định. Bây giờ người của Hiệp Hội Đạo Môn đang ở Bạch Vân quán, con sẽ cùng với Tô quán chủ giao thầy cho bọn họ.”
Tô Cẩm thu hồi lại lá bùa dán ở miệng Bạch quán chủ.
Một giây sau, liền nghe tiếng Bạch quán chủ tức giận mắng: “Mày là đồ nghiệt đồ, lại dám liên hợp với người ngoài đối phó tao, còn muốn giao tao ra ngoài nữa, không muốn gọi tao là sư phụ nữa sao? Cút!”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Thật xin lỗi, Bạch quán chủ.”
Bạch quán chủ: “?”
Phương Tri Hạc nói tiếp: “Sau khi ông chết, tôi sẽ lập cho ông một cái bia… Sẽ tự mình tiễn ông đi một đoạn đường, cũng coi như đền đáp tất cả công ơn dưỡng dục của ông trong những năm nay!”
Trừ cái đó ra thì không còn gì khác cả!
Bạch quán chủ lại tức giận đến phun một ngụm máu ra ngoài.
Đồ đệ mà ông ta đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, thế mà bây giờ lại muốn giao ông ta ra?
Bạch quán chủ thở dài một tiếng: “Tốt, tốt lắm! Không hổ là đồ đệ mà tao nuôi dưỡng, có điều mày cũng không cần phải tiễn đưa tao một đoạn đường đâu, cũng không cần báo đáp công ơn dưỡng dục gì hết.”
“Bởi vì tao đối với mày cho tới bây giờ đều không phải là ơn dưỡng dục gì cả, tao chẳng qua chỉ là coi mày như một tác phẩm nghệ thuật để bồi dưỡng, để bù đắp cho những thiếu sót trong lòng ta mà thôi, hahahaha…”
Thanh âm Bạch quán chủ gần như ngông cuồng, ông ta thấy rõ ràng sắc mặt Phương Tri Hạc biến đổi.
Sau đó, trước ánh mắt bàng hoàng của Phương Tri Hạc, ông ta nâng dao lên, tự sát trước mặt Phương Tri Hạc….
Anh ta ngẩn ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn sang Bạch quán chủ đã ngã xuống.
Trong nháy mắt đó, khí lực toàn thân anh ta giống như là bị rút sạch, bịch một tiếng, Phương Tri Hạc co quắp ngã trên mặt đất, trong hốc mắt nước mắt dâng lên, rơi xuống lã chã.
Cho dù Tô Cẩm phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn như cũ chậm một bước.
Cô hơi nhíu mày, một giây sau, vung lá bùa ra, úp lên trên căn phòng này.
Cả căn phòng giống như bị lá bùa này bao phủ ở phía dưới.
Tô Cẩm quay về phía hư không thật nhanh, khẽ quơ một cái, vừa thận trọng vừa chuẩn xác nắm linh hồn của Bạch quán chủ trong tay.
Bạch quán chủ đã hoá thành vong hồn bối rối một lát: “? ? ?”
Ông ta nhìn chằm chằm Tô Cẩm: “Cô là ma quỷ sao? Ngay cả quỷ cũng không buông tha?”
Ông ta đã chết rồi, Tô Cẩm thế mà còn có thể bắt được ông ta?
Phương Tri Hạc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch quán chủ: “Sư, sư phụ… Câu nói cuối cùng kia của người là thật sao?”
Giọng nói của anh ta run run hỏi thăm.
Bạch quán chủ quay đầu liếc anh ta một cái, đáy mắt tràn đầy tuyệt tình: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Phương Tri Hạc rơi vào trầm mặc: “...”
Tô Cẩm lên tiếng nói: “Phương đạo trưởng không cần thiết phải đau thương vì loại người này, không đáng.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm nhìn chằm chằm Bạch quán chủ: “Tôi biết Thiên Uyên tà giáo các người muốn hoàn thành một đại nghiệp.”
Bạch quán chủ khinh thường hừ lạnh: “A, cô muốn hỏi tôi đại nghiệp là cái gì? Đúng không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải, tôi bắt ông lại, chỉ là muốn nói với ông một câu, vừa rồi quá vội vàng, quên không nói.”
Bạch quán chủ: “?”
Đáy mắt Tô Cẩm có hàn ý vô tận: “Bạch đường chủ, mặc kệ đại nghiệp của Thiên Uyên tà giáo các người là cái gì, tôi đều sẽ phá hủy! Còn có Đường chủ ẩn náu khắp nơi của các người, tôi cũng sẽ đi bắt từng người.”
Tô Cẩm nói xong, mỉm cười, trong lúc vui vẻ tràn đầy khiêu khích.
Cô buông Bạch quán chủ ra, sau khi chọc tức ông ta, rồi lại bình tĩnh ung dung nhìn sang ông ta.
Cho dù đã chết, vẫn không thể an tâm rời đi, cứ để cho Bạch quán chủ trải nghiệm một chút cái gì gọi là chết không nhắm mắt!
Linh hồn của Bạch quán chủ đột nhiên vặn vẹo, ông ta có ý đồ làm tổn thương Tô Cẩm, đáng tiếc, vào thời khắc Tô Cẩm thu hồi lá bùa, linh hồn của ông ta cũng bắt đầu nhận sự chấn động và xé rách cường liệt.
Ông ta chỉ có thể dùng hết sức vươn một ngón tay, run rẩy, chỉ vào Tô Cẩm.
Thậm chí không kịp há miệng hỏi Tô Cẩm làm sao lại biết được những chuyện này, trong chớp mắt đã tan thành mây khói.
Phương Tri Hạc hoảng hốt vài giây, bỗng nhiên đứng dậy, lảo đảo bước chân nắm lấy cổ tay Tô Cẩm: “Tô quán chủ, sư phụ tôi ông ấy…”
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Như anh đã thấy, ông ta tan thành mây khói rồi.”
Sợ Phương Tri Hạc hiểu lầm, Tô Cẩm lại giải thích một câu: “Ông ta gia nhập tà giáo đã nhiều năm, có liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với tà giáo, linh hồn của ông ta, đã không thuộc về ông ta từ lâu rồi.
Người bình thường sau khi chết linh hồn còn có thể xuống địa phủ, mà ông ta, bởi vì vào tà giáo, biết bí mật của tà giáo, cho nên sau khi ông ta chết, linh hồn cũng sẽ tiêu tan theo. Tôi đoán, chắc là tà giáo sợ linh hồn của bọn họ nói ra một vài bí mật, cho nên, đã hạ cấm thuật trên người ông ta từ trước.
Nếu như bỏ mình, linh hồn cũng sẽ tan thành mây khói, không có cơ hội đầu thai, càng không có kiếp sau…”
Cái chết này, chính là hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới này.
Vừa rồi cô ném lá bùa kia ra, cũng chỉ có thể ổn định hồn phách của Bạch quán chủ vài phút ngắn ngủi.
Giải thích xong những điều này, Tô Cẩm khẽ vỗ vai Phương Tri Hạc.
“Có một số việc, tôi khuyên anh đừng cố chấp, mong anh sớm ngày thoát khỏi sự đau thương.”
Nghe vậy, Tô Cẩm thở dài một tiếng, đáng tiếc, đáp án này chỉ có một mình Bạch quán chủ biết.
Những người khác, cho dù thế nào cũng không đoán ra được.
Chẳng qua trước khi Bạch quán chủ chết, cũng đã đâm cho Phương Tri Hạc một nhát chí mạng… Đại khái tâm lý của Bạch quán chủ mười phần vặn vẹo.
Có mấy lời, Tô Cẩm không nói ra.
Nhưng dựa vào sự thông minh tài trí của Phương Tri Hạc, chắc là cũng có thể đoán được.
Phương Tri Hạc khẽ lau nước mắt, có chút không cam lòng, nhưng anh ta dựa vào cái gì để không cam lòng?
Bạch quán chủ không phải cha ruột của mình, ông ta dựa vào cái gì để phải đối xử tốt với chính mình?
Anh ta đột nhiên nghĩ đến La đạo trưởng, La đạo trưởng đã làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng cuối cùng, lại vẫn như cũ như cũ vì La Thịnh mà liều lĩnh tiến hành giao dịch với tà vật…
Cùng là sư phụ, làm sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Đương nhiên, anh ta không nói cách làm của La đạo trưởng là đúng, anh ta chỉ là… so sánh một chút…
Vừa so sánh xong, anh ta hình như thảm bại rồi.
Tô Cẩm thấy tình hình của Phương Tri Hạc không tốt lắm, nên đã cho anh ta một tấm bùa an thần: “Chuyện của Bạch Vân quán anh xử lý cho tốt, nếu như gặp phải phiền toái gì, nhớ tìm tôi.”
“Ừm.” Phương Tri Hạc không yên lòng gật đầu.
Tô Cẩm thở dài, trước khi đi, lại để lại một câu nói: “Lời trước đó tôi đã nói, vẫn luôn giữ lời, Huyền Thanh quán luôn mở rộng cánh cửa cho anh và Phương Tri Hàn.”
Nghe thấy câu này, Phương Tri Hạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm, anh ta há hốc mồm, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Có đôi khi, có một số việc, đã được chủ định từ rất lâu rồi.” Tô Cẩm sử dụng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Phương Tri Hạc đứng tại chỗ, ánh mắt khẽ run lên.
Không phải là đã sớm được chủ định chứ?
Có lẽ ngày đó lúc đến Huyền Thanh quán, Tổ Sư Gia vốn dĩ đã chỉ điểm cho, sợ là đã nhìn ra được kết cục từ lâu.
Không nghĩ tới, đúng là đã sớm được chủ định…
*
Lúc Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện ở Tô gia, dọa cho Tô Giang Nguyên giật nảy người, Sở Lâm lại đã thành thói quen.
Ai, sư phụ anh ta gần đây, luôn luôn xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng xuất hiện, anh ta cảm thấy, sư phụ anh ta chắc chắn đang chơi lá bùa mới.
Sở Lâm tò mò đi đến bên cạnh Tô Cẩm: “Sư phụ, có phải gần đây người lại có lá bùa mới hay không?”
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm, sau đó cô xoa ngón tay trỏ và ngón tay cái vào nhau liên tục.
Tô Giang Nguyên phản ứng cực nhanh, vội vàng nói: “A Cẩm, anh cũng muốn bắn tim!”
Mặc dù Sở Lâm là đồ đệ của cô, nhưng anh ấy chính là anh trai cô!
Tô Cẩm nghe thấy từ bắn tim này, ánh mắt lấp lóe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, viết đầy sự đau lòng.
Đây là bắn tim sao?
Đây sao có thể là bắn tim?
Đây rõ ràng là ý đưa tiền đây!
Sở Lâm thì không giống như vậy, trong thoáng chốc đã hiểu ý Tô Cẩm, anh ta tê dại chuyển cho Tô Cẩm 5000 tệ.
Thấy đồ đệ vô cùng hào phóng, Tô Cẩm cũng hào phóng đưa cho anh ta một lá bùa: “Bùa mà vi sư dùng tên là bùa Dịch Chuyển.”
“Bùa Dịch Chuyển? A a a, sư phụ, tôi đã đọc được ở trên những sách vở kia! Vậy tôi cũng có thể đột ngột xuất hiện, biến mất trong hư không sao! !” Cảm giác vô cùng lợi hại thần bí!
Tô Cẩm có thâm ý khác nhìn Sở Lâm một chút: “Anh có thể thử một chút, tấm bùa này, người bình thường không thể dùng, hơn nữa khoảng cách của bùa Dịch Chuyển phụ thuộc vào tu vi của người sử dụng.”
Nghe vậy, Sở Lâm nóng lòng muốn thử trong mắt tràn đầy vui sướng, anh ta cầm lá bùa yên lặng Niệm quyết!
Một giây sau.
Hả?
Có vẻ hình như không nhúc nhích? ? ?
Anh ta thử lại một lần, a, có khả năng anh ta mua phải bùa giả rồi.
Sở Lâm thăm dò xong lá bùa, yên lặng ngồi xuống ăn cơm, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Giang Nguyên nhịn nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, bật cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận