Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1036: Tôi có một người bạn 1

Tôi có một người bạn 1
Tư Không gia chủ đưa tay định động thủ với Sở Lâm.
Tô Cẩm phản ứng nhanh, một tay kéo người ra phía sau rồi ném ra một lá bùa để ngăn cản công kích, trong chốc lát, mặt đất chung quanh bị va cham, đất đá bay rào rào.
Phương Tri Hạc nhìn bộ dáng Tư Không gia chủ, đáy mắt chỉ còn lại thất vọng.
“Tư Không gia chủ, từ đầu đến cuối, giữa tôi và ông đều không có gì có thể chứng minh chúng ta có quan hệ họ hàng cả.
Chẳng qua chỉ là mặt mày tương tự nhau thôi, nhưng trên đời này, người giống người vốn là chuyện rất bình thường.
Cho nên, Tư Không gia chủ, tốt nhất là bây giờ đừng có nhận thân thích, cũng là lỗi của tôi, sốt ruột đi tìm người thân nên gây ra hiểu lầm, làm lãng phí thời gian của ông.”
Anh ta đứng đó, không buồn cũng không vui.
Nhưng mà những lời này lại chứa đầy quả quyết.
Tư Không gia chủ có chút kinh ngạc: “Cháu có biết cháu đang nói cái gì không hả? Cháu bôn ba ngàn dặm để đến đây, không phải là để tìm người thân sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì một mình Tô Cẩm mà cháu muốn phủ nhận hoàn toàn chuyện tìm người thân của mình à?”
Phương Tri Hạc lắc đầu, không đồng ý với lời ông ta nói.
“Tôi đang tìm người thân, nhưng hình như tôi không tìm được người thân nào cả…” Cho nên, sao có thể nói là phủ nhận hoàn toàn được?
Tô Cẩm liếc nhìn Tư Không gia chủ, sau đó quay người rời đi.
Thân nhân như thế này thì xem ra cũng không thực sự cần phải nhận.
Hai người đồ đệ, cộng thêm Nguyên Cảnh, tất cả đều yên lặng đi theo Tô Cẩm rời đi. Lúc Phương Tri Hạc rời đi cũng không quay đầu lại, bước đi gọn gàng mà linh hoạt.
Tư Không gia chủ nhìn bóng lưng Phương Tri Hạc càng ngày càng xa, suýt tức đến ngất xỉu.
“Nó, nó vậy mà...”
“Gia chủ, xin đừng so đo với tiểu thiếu gia, cậu ấy chỉ là nhất thời nghĩ không thông mà thôi…”
Lời nói chuyện của hai người này, bốn người Tô Cẩm không rảnh phản ứng.
Đi ra ngoài được một lúc, cả ba người đều đồng loạt nhìn Phương Tri Hạc.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi trấn an nói: “Nhị đồ đệ, chuyện nhận thân này, cứ từ từ rồi sẽ đến…” Có mấy lời cô lại không thể nói thẳng ra được.
Sở Lâm vừa định mở miệng liền bị Nguyên Cảnh kéo áo lại, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Nguyên Cảnh: “Anh túm áo tôi làm gì?”
Nguyên Cảnh nhịn không được đỡ trán: “Không phải bình thường cậu thông minh lắm sao?” Anh nói khẽ, nhìn chằm chằm Sở Lâm.
Sở Lâm yên lặng ngậm miệng.
Anh ta hiểu rồi, không nói thì không nói chứ sao.
Nhưng mà, cho dù anh ta không nói thì lão già xấu tính kia xem ra cũng không giống người tốt chút nào…
Phương Tri Hạc cười khổ một tiếng: “Sư phụ yên tâm, tôi có thể chịu được, ngược lại là làm liên lụy đến mọi người rồi.”
Mặc dù anh ta muốn tìm thân nhân nhưng không có chấp niệm sâu như vậy, sẽ không bởi vì thân nhân khác với những gì mình tưởng tượng mà từ bỏ bản thân.
Đối với chuyện này, cách nhìn của anh ta vẫn rất thoáng.
Thấy tâm trạng anh ta vẫn ổn, Tô Cẩm vỗ vai anh ta nói: “Chúng ta đều là người một nhà cả, đừng có nói mấy lời này.”
Bốn người lại đi thêm vài bước, Sở Lâm nói khẽ: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Trong mắt Tô Cẩm có ý cười: “Không cần vội.”
Sau khi bốn người rời khỏi đỉnh núi chỗ Tư Không thế gia tọa lạc, họ tùy tiện tìm một hang động để nghỉ ngơi. Bởi vì có nhẫn không gian nên Tô Cẩm suy xét đến các loại tình huống khác nhau, luôn mang theo nhiều thứ bên mình.
Dù là ăn uống hay ngủ nghỉ thì đồ đạc bên trong nhẫn không gian vẫn đủ cho bọn họ chống đỡ rất lâu.
Bốn người nằm trên một tấm thảm mềm như nhung, Tô Cẩm ngửa mặt lên trời thở dài: “Chuyện này có hơi khác so với những gì tôi nghĩ.”
Cô cho rằng hầu hết những người trong Huyền Môn thế gia đều rất chính trực, kiên trì Đạo tâm, nhưng cho dù là Cơ gia chủ hay là Tư Không gia chủ đều cho cô một ấn tượng rất kỳ quái.
Cơ gia chủ nhìn có vẻ như hiền lành, nhưng luôn cảm thấy kỳ kỳ quái quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận