Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 70: Lục Nhị tiên sinh, ông bị lừa rồi 2
Sắc mặt Lục Chiêu Dật trong nháy mắt trở nên tái nhợt, ông ta loạng choạng mấy bước: “Sao lại có thể như vậy chứ?” Ông ta vô lực ngồi ở mép giường, dù không rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ông ta cũng ý thức được mình có khả năng đã bị người mưu hại.
Ông ta chậm rãi kể lại tình hình.
“Một tuần trước chú có gặp được một vị đại sư, vị đại sư kia nói chú có một đoạn tình duyên chưa hết. Mới đầu chú cho rằng ông ta là một giang hồ thuật sĩ, lại không ngờ rằng đến buổi tối chú liền nằm mơ thấy Tiểu Linh.”
Nói đến chỗ này, ông ta theo bản năng nhìn về phía Tiểu Linh.
Sau đó lại thu hồi tầm mắt, giống như sợ bị mấy người Lục Chi Ninh phát hiện.
Lục Chi Ninh có chút bất đắc dĩ: “Chúng cháu đều có thể nhìn thấy cô ta, cô ta quấn lấy cháu ở trong mơ, muốn hại cháu. Cũng may cháu gặp được Tô đại sư, được Tô đại sư cứu giúp, Tô đại sư lại dẫn chúng cháu đến khách sạn này.”
Lục Chiêu Dật nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Tô Cẩm lần nữa.
Một cô bé xinh đẹp như vậy, thế mà là đại sư sao?
Lục Chiêu Dật thở dài, tiếp tục nói.
“Tiểu Linh là bạn gái của chú hồi còn trẻ, sau đó cô ấy bị tai nạn nên rời khỏi nhân thế.
Trong giấc mơ, Tiểu Linh khóc rất thảm rất thương tâm, cô ấy nói với chú rằng sau khi cô ấy chết trở thành cô hồn dã quỷ, phiêu đãng khắp nơi bị mấy quỷ khác bắt nạt. Nhưng cô ấy lại bởi vì có ước định với chú nên chậm chạp không nguyện ý đi tới Địa Phủ đầu thai…
Chú muốn giúp cô ấy nên ngày hôm sau liền tìm đến vị đại sư kia.
Vị đại sư kia nói với chú, Tiểu Linh đây là chấp niệm quấn thân, nếu cứ mãi không đi đầu thai thì không bao lâu nữa sẽ bị hồn phi phách tán.
Cả đời này của cô ấy đã rất đau khổ rồi, bởi vậy chú liền cầu đại sư giúp đỡ.
Đại sư đưa ra một chủ ý cho chú, nói là sở dĩ Tiểu Linh không nguyện ý đi đầu thai là bởi chấp niệm chưa hết. Chỉ cần cô ấy nhìn thấy chú, cô ấy sẽ đi đầu thai ngay.
Sau đó chú liền dựa theo phân phó của đại sư, mượn một bộ áo quần ở chỗ Chi Ninh, rồi lại mang thêm một bộ áo quần của chú nữa giao cho đại sư.”
Nói đến chỗ này, ông ta nhìn về phía Tô Cẩm: “Cô bé này…À không, Tô đại sư? Chuyện này có vấn đề gì sao? Lúc ấy tôi còn cố ý hỏi vị đại sư kia, ông ta nói rằng sẽ không gây tổn thương gì cho Chi Ninh hết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vận thế của nó…”
Tô Cẩm nghiêng đầu: “Chẳng lẽ ông không nghĩ tới, vì sao lại bảo ông mượn quần áo của người khác sao?”
Lục Chiêu Dật nhớ lại một chút: “Vị đại sư kia nói với tôi rằng áo quần của tôi có nhiễm khí tức của tôi nên có thể xoá bỏ chấp niệm của Tiểu Linh, đồng thời còn muốn tìm quần áo của một người đại phú đại quý để lúc Tiểu Linh đầu thai chuyển thế sẽ được rơi vào một gia đình giàu sang…”
Đương nhiên loại chuyện này ông ta không dám nói lại với người trong nhà.
Ông ta sợ người trong nhà mắng mình mê tín.
Nhưng chuyện của Tiểu Linh đã đè nặng trong lòng ông ta nhiều năm như vậy rồi, thỉnh thoảng nhớ tới, ông ta liền cảm thấy rất khổ sở.
Mà bây giờ dưới cơ duyên xảo hợp biết được Tiểu Linh sau khi chết, làm quỷ cũng không dễ chịu gì…
Nói ông ta điên cũng tốt, nói ông ta mê tín cũng được, ông ta chỉ muốn làm điều gì đó cho Tiểu Linh thôi.
Lục Chi Ninh cùng Tô Cẩm liếc nhau.
Tô Cẩm thở dài: “Lục Nhị tiên sinh, ông bị lừa rồi.
Hiện nay có rất nhiều người giang hồ giả danh lừa bịp tự xưng là đại sư, trên thực tế bọn họ hoặc là có mưu đồ khác, hoặc là chỉ phô trương thanh thế để lừa bịp chứ cái gì cũng không biết. Ông đấy, sau này nếu gặp phải loại chuyện này vẫn nên đến mấy đạo quán chính quy nhờ giúp đỡ, hoặc là trực tiếp tới tìm tôi!”
Vừa nghĩ đến lúc này người nào cũng dám tự xưng là đại sư, Tô Cẩm cảm thấy cái tên gọi Tô đại sư này chẳng dễ nghe chút nào.
Cô ngước mắt nhìn về phía Nguyên Cảnh, Lục Chi Ninh và Sở Lâm: “Sau này mọi người đừng có gọi tôi là đại sư nữa, cứ gọi tôi là Tô quán chủ đi!”
“Được, Tô quán chủ.”
Mọi người phối hợp gọi một tiếng.
Lúc này Lục Chi Ninh đã xác định được không phải chú Hai cố ý hại anh ta, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta biết chú Hai không phải là loại người như vậy, chỉ là cái người ở sau lưng này, tâm tư thật sự quá ác độc.
Thấy Lục Chiêu Dật vẫn mờ mịt không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Lục Chi Ninh kể lại ngắn gọn những gì anh ta đã trải qua.
Lục Chiêu Dật nghe đến tê dại cả da đầu.
Ông ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, đằng sau chuyện này lại có nhiều khúc mắc đến như vậy!
Ông ta bị lừa cũng không sao, nhưng suýt nữa lại hại chết cháu của mình…
Mặt mũi Lục Chiêu Dật tràn đầy ảo não.
Lục Chi Ninh trấn an mấy câu, vẻ mặt phức tạp: “Loại chuyện này chúng ta cũng không thể khống chế được.”
Ai cũng không muốn gặp phải đại sư giả mạo…
Một lúc sau, Lục Chiêu Dật lại nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô đại…Tô quán chủ.” Suýt chút nữa đã gọi tên Tô đại sư rồi, cũng may ông ta cơ trí nhớ lại câu mà Tô quán chủ vừa nói kia.
“Tô quán chủ, ngài lợi hại như vậy, ngài xem chuyện của Tiểu Linh…có thể giải quyết được không?”
Thật ra trong lòng Lục Chiêu Dật vẫn còn một tia lo lắng, cô bé này tuổi tác còn quá trẻ, thật sự nhìn không giống với mấy đại sư tiên phong đạo cốt bình thường.
Nhưng mà…Lục Chi Ninh đã nói như vậy, Nguyên Tam gia cũng ở bên cạnh bổ sung thêm.
Cho dù Lục Chi Ninh có bị lừa thì vẫn còn có Nguyên Tam gia mà, cho nên Lục Chiêu Dật suy nghĩ, có lẽ là mình thật sự không biết nhìn người.
Hơn nữa vị quán chủ này còn là người xử lý chuyện của Lục Chi Ninh.
Nghĩ như vậy, tia lo lắng trong lòng Lục Chiêu Dật cũng giảm bớt không ít.
Phải, nhất định là do mình không có mắt nhìn người!!!
Tô Cẩm nhìn về phía nữ quỷ đang đau khổ không thôi ở trong góc.
“Cô ta trúng phải nhiếp hồn thuật của đạo sĩ kia, hồn phách cô ta không ổn định, ký ức bị xoá đi một phần.”
“Vậy có biện pháp gì giúp cô ấy không?” Lục Chiêu Dật lo lắng hỏi.
Tô Cẩm quay đầu lại, hướng về phía Nguyên Cảnh khẽ quơ một cái, lấy đi một sợi tử khí ở trên người anh.
Ngay tức khắc, Tô Cẩm đem sợi tử khí màu đen kia đánh vào trên người nữ quỷ.
Trong mắt mấy người Lục Chiêu Dật, đương nhiên không nhìn thấy sợi tử khí kia. Bọn họ chỉ thấy tay Tô Cẩm giật một cái, sau đó cảm giác thống khổ của Tiểu Linh giảm bớt lại.
Thấy thế, trong lòng Lục Chiêu Dật càng kinh hãi hơn.
Vị Tô quán chủ này quả nhiên là một thế ngoại cao nhân!
Bây giờ quyết không thể trông mặt mà bắt hình dong được nữa!
Suýt chút nữa ông ta đã bỏ lỡ một vị đại sư chân chính, cũng may ông ta đã bình tĩnh lại.
Nữ quỷ trong góc chậm rãi đứng dậy, chỉ thấy gương mặt kia của cô ta dần dần biến thành bộ dáng giống như trong tấm ảnh, là một cô gái dịu dàng hiền lành.
“Tiểu Linh…” Lục Chiêu Dật gọi một tiếng, thần sắc bi thương.
Tiểu Linh cũng nhìn Lục Chiêu Dật, thần sắc cũng bi thương như thế. Cô ta đứng tại chỗ, không hề tiến lên phía trước, chỉ thê lương gọi: “Anh Lục…”
Cô ta lại nhìn về mấy người Tô Cẩm, cảm thấy có chút hoảng hốt: “Anh Lục, thật xin lỗi, em đã gây phiền phức cho mọi người rồi.”
Sau khi hồn phách của cô ta được chữa trị, tất nhiên là những ký ức đã mất đi trước đó được khôi phục, lại nghĩ đến những việc mà cô ta đã làm mấy ngày nay…Tiểu Linh lúng túng nhìn về phía Lục Chi Ninh, cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
Tính ra thì Lục Chi Ninh cũng là hàng con cháu của cô ta.
Cô ta thực sự đã nhận nhầm Lục Chi Ninh thành anh Lục. Nếu không phải nhờ có Tô quán chủ, cô ta trong tình huống thần trí không rõ ràng đã động thủ với Lục Chi Ninh rồi.
Nếu chẳng may thật sự hại chết Lục Chi Ninh, e rằng cô ta sẽ không thể nào sống yên ổn được nữa…
“Không sao đâu.” Lục Chi Ninh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.
Người này suýt chút nữa đã trở thành thím của anh ta.
Có điều…
Trong mắt Lục Chi Ninh vẫn có mấy phần nghi hoặc.
Tô Cẩm nhạy cảm, lại hỏi Tiểu Linh một câu: “Vậy tại sao cô lại biến thành giống như lúc trước? Là ai ra tay với cô, cô có còn nhớ gì không?”
Tiểu Linh lau đi những giọt nước mắt không tồn tại.
Chậm rãi kể lại những chuyện mà cô ta biết.
“Sau khi tôi chết rồi vẫn không thể quên được anh Lục, không nguyện ý đi đầu thai, hồn phách bị kẹt lại ở Địa Phủ mấy năm. Sau đó có một lần tôi nhân cơ hội rằm tháng bảy, quỷ môn quan mở cửa nên chạy ra khỏi Địa Phủ…
Sau đó khó khăn lắm mới tìm được anh Lục…Tôi thấy cuộc sống anh Lục đã ổn định, cũng yên tâm hơn, tôi không có ý định quấy rầy cuộc sống của anh Lục, chỉ đứng nhìn từ xa, muốn nhìn anh Lục thêm vài lần.”
Dù sao thì mình cũng đã thành quỷ, người và quỷ khác đường, hai người cả đời này duyên phận đã chấm hết.
Cô ta có thể nhìn thấy cuộc sống của ông ta không tồi, cũng coi như là yên tâm rồi.
“Nhưng mà tôi lại không nghĩ tới, vào lúc mà tôi chuẩn bị rời đi thì lại bị một đạo sĩ bắt được. Ông ta hạ trận pháp với tôi, còn niệm rất nhiều thần chú mà tôi nghe không hiểu, sau đó nữa thì…Tôi không còn biết gì hết…Chờ khi tôi khôi phục lại ý thức thì cũng đã làm rất nhiều chuyện sai trái rồi.”
Tiểu Linh nhìn Lục Chi Ninh, nghĩ mình đã mang đến cho anh ta thương tổn không nhỏ, trong lòng day dứt.
Nhưng cô ta chỉ là một con quỷ, hình như cũng không thể đền bù được cho anh ta cái gì hết.
“Đạo sĩ kia có đặc điểm gì không?” Lục Chiêu Dật hỏi.
Tiểu Linh nhớ lại một chút: “Trên má trái của ông ta có một nốt ruồi.”
Lục Chiêu Dật chỉ vào một vị trí trên má trái của mình: “Là chỗ này sao?”
“Đúng thế!” Tiểu Linh gật đầu.
Lục Chiêu Dật tức giận nói: “Mẹ kiếp! Cũng chính người này lừa anh!”
Mọi chuyện đến tận lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ.
Đạo sĩ kia có lẽ đã để mắt tới nhà họ Lục từ lâu, sắp xếp tất cả mọi chuyện có thể nói là một giọt nước cũng không lọt.
Nếu không phải là Lục Chi Ninh gặp được Tô Cẩm, e rằng dưới kế sách như vậy, mạng của Lục Chi Ninh đã không còn rồi…
Đến lúc đó, người của nhà họ Lục sẽ điều tra mọi chuyện xảy ra với Lục Chi Ninh, nhất định sẽ tra được tới Lục Chiêu Dật, đến lúc đó…nhà họ Lục có thể nói rằng gặp phải gió tanh mưa máu, toàn bộ gia tộc nhà họ Lục sẽ phải rung chuyển!
Thiếu gia nhà họ Lục chết rồi, mà người hại anh ta lại chính là chú ruột, khoản nợ này, biết tính sao đây?
Nhất định nhà họ Lục sẽ phải sụp đổ!
Xem ra cái kẻ đứng sau màn này tính toán rất sâu! Thậm chí căn bản là có mưu đồ từ sớm!
Tô Cẩm do dự một chút, vẫn lên tiếng: “Hai vị vẫn nên nói lời từ biệt đi, hồn phách của Tiểu Linh trước đó đã bị nhiếp hồn thuật làm ảnh hưởng, gây tổn thương rất lớn, cho nên tốt nhất vẫn là nhanh chóng quay trở về Địa Phủ để đầu thai.
Hai người nói chuyện xong lại gọi tôi, tôi sẽ đến đưa Tiểu Linh đi.”
Hàm ý chính là, thời gian còn lại của hai người không nhiều.
Dứt lời, Tô Cẩm lại bổ sung một câu: “Theo kế hoạch của đạo sĩ kia, sau khi Tiểu Linh xuống tay với Lục Chi Ninh, nếu không trở về Địa Phủ thì sẽ bị hồn phi phách tán. Nếu như trở về Địa Phủ, bởi vì đã từng hại đến mạng người nên cũng sẽ bị đánh vào mười tám tầng Địa Ngục.
Mặc kệ là tình huống nào thì Tiểu Linh cũng sẽ không ở lại nhân gian nữa, cũng tức là sau cái chết của Lục Chi Ninh, cô ta là nhân chứng duy nhất cũng không còn nữa.”
Kẻ sau màn, có thể nói là tính hết tất cả các tình huống có thể xảy ra rồi.
Duy chỉ có sự xuất hiện của Tô Cẩm đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch.
Lục Chiêu Dật hướng về phía Tô Cẩm nói cám ơn.
Sau đó, Tô Cẩm, Lục Chi Ninh cùng với Nguyên Cảnh Sở Lâm đi ra khỏi gian phòng.
Ở trong gian phòng bên cạnh, Sở Lâm tò mò nhìn chằm chằm cái gương đồng trong tay Nguyên Cảnh, dường như muốn nhìn xem thử Lục Chiêu Dật và Tiểu Linh nói chuyện như thế nào.
Nguyên Cảnh liếc mắt nhìn anh ta, đưa gương đồng lại cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm đưa tay nhận lấy gương đồng, nói khẽ: “Bọn họ cũng cần không gian riêng tư.”
Bởi vậy đừng có làm mấy việc như kiểu nhìn trộm nữa.
Sở Lâm có chút xấu hổ cười cười: “Vậy để bọn họ tâm sự một lúc cũng được…”
Sự việc tiến triển đến mức này, Lục Chi Ninh nhịn không được lâm vào trầm tư.
Chuyện lần này hoàn toàn không đơn giản, rõ ràng là có người muốn đối phó với nhà họ Lục.
Nhà họ Lục ở Kinh Thành cũng là gia tộc rất có danh vọng, có căn cơ rất sâu, sẽ không dễ dàng bị người ta làm rung chuyển!
Kẻ sau màn nghĩ ra loại độc kế này, không chỉ có tâm tư ngoan độc, càng là mưu đồ sâu xa.
Anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, thấp giọng nói: “Anh có ý kiến gì không?”
Giọng nói Nguyên Cảnh trầm ổn, lại mang mấy phần lạnh nhạt: “Có lẽ là có người không nhịn nổi nữa.”
Lời Nguyên Cảnh nói, Lục Chi Ninh nghe không hiểu. Nhà họ Lục và nhà họ Nguyên có quan hệ không tệ, tiếp xúc gần gũi, như thế xem ra sợ là có chuyện gì đó mà anh ta vẫn luôn không biết.
Lúc này, Lục Chi Ninh lại quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ, ngài…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Tô Cẩm ngắt lời: “Lục thiếu gia, có một vài chuyện tôi có thể ra tay được, nhưng cũng không phải tất cả mọi chuyện trên thế gian này tôi đều có thể ra tay. Nếu như tôi tính toán hết cho anh tất cả những chuyện sẽ xảy ra mỗi ngày cho anh, trời xanh há có thể tha cho tôi được ư?”
Đây cũng là lý do mà người bên trong Huyền Môn lại chú trọng đến nhân quả như thế.
Nếu không có nhân quả, tất cả những người trong Huyền Môn bày trận nghịch thiên cải mệnh, mưu đồ giúp kẻ có tiền, thiên hạ này há chẳng phải sẽ trở nên hỗn loạn sao?
Lục Chi Ninh lập tức hiểu ra, khẽ cúi đầu hối lỗi.
Anh ta có thể giữ lại được cái mạng này đã là ban ân rồi, làm sao có thể đưa ra nhiều yêu cầu xa vời như vậy nữa?
…
Lục Chiêu Dật trò chuyện với Tiểu Linh một lúc.
Hai người ôn lại những chuyện lúc trước, chỉ còn lại những cảm xúc vô tận.
Khi nhắc đến chuyện quá khứ, một người một quỷ chỉ chọn một vài chuyện vui vẻ để nói mà thôi.
Nói xong lời cuối cùng.
Lục Chiêu Dật: “Anh rất tốt, em cứ yên tâm đi đi.”
Tiểu Linh: “Em hy vọng anh được hạnh phúc, sống thật tốt.”
Duyện phận của hai người đời này chấm dứt tại đây.
Trước khi đầu thai còn có thể gặp mặt trò chuyện với Lục Chiêu Dật, cô ta đã rất vui vẻ rồi.
Tiểu Linh do dự một lúc nhưng vẫn mở miệng: “Trước đó lúc em tìm được anh, nhìn thấy vợ của anh. Cô ấy là người rất tốt, khi đó em đã yên tâm rồi. Cho nên anh cũng không cần phải lo lắng cho em, chấp niệm của em đã bỏ xuống lâu rồi.”
Lục Chiêu Dật khẽ gật đầu, hai mắt đỏ hoe.
Lúc hai người trò chuyện, Tiểu Linh chưa hề nói làm sao mà mình tìm được Lục Chiêu Dật, mà Lục Chiêu Dật cũng chưa hề nói mình quen biết vợ mình như thế nào.
Sau khi Tiểu Linh qua đời, Lục Chiêu Dật thương tâm thật lâu. Rõ ràng người trong nhà đã đồng ý với chuyện hôn nhân của ông ta và Tiểu Linh rồi.
Chỉ đợi ông ta quay về báo tin tức tốt lành này cho Tiểu Linh, sau đó hai người bọn họ sẽ trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc. Đáng tiếc, lúc ông ta quay về tìm Tiểu Linh thì lại nghe được tin dữ.
Từ đó về sau, ông ta chịu đựng nỗi khổ, tinh thần sa sút cả mấy năm.
Ông ta không nói cho Tiểu Linh biết mình mất bảy năm mới tiếp nhận được chuyện cô đã qua đời.
Mà Tiểu Linh cũng không hề nói cho ông ta biết, vì tìm được ông ta mà một cô hồn dã quỷ như cô ta phải phiêu đãng mười năm, chu du đến rất nhiều thành phố, trốn tránh sự truy đuổi của Hắc Bạch Vô Thường hết lần này đến lần khác.
Mà những chuyện này, đều bị bọn họ dùng một câu hời hợt để nói lướt qua.
Cứ như vậy đi, cô ta cho rằng ông ta sống rất tốt.
Mà ông ta cũng cho rằng cô ta có thể an tâm rời đi.
Lục Chiêu Dật dẫn Tiểu Linh đến phòng bên cạnh: “Tô quán chủ, làm phiền cô rồi.”
Ông ta suy nghĩ một chút, vẫn hỏi thêm một câu: “Lúc này Tiểu Linh đi đầu thai, mấy quan sai ở Địa Phủ liệu có thể làm khó cô ấy không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Tôi có thể trực tiếp đưa cô ta đi đầu thai, không cần qua tay những người khác.”
Nó chẳng khác nào mở cửa sau cho Tiểu Linh cả.
Lục Chiêu Dật luống cuống gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Ông ta không dám quay đầu, sợ tận mắt nhìn thấy Tiểu Linh rời đi.
Tô Cẩm hỏi: “Tiểu Linh, họ của cô, nơi sinh của cô?”
“Dạ, tôi họ Dạ, tên là Dạ Linh, ở thôn Trường Thọ.”
Theo tiếng nói của cô ta vừa rơi xuống, Tô Cẩm phất tay, chỉ thấy trong phòng có thêm một cánh cửa.
Dạ Linh bình tĩnh bước tới.
Cô ta cũng không quay đầu lại.
….
Sau khi Dạ Linh rời đi, cánh cửa kia cũng biến mất theo, phảng phất như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lục Chi Ninh cảm khái vỗ vai Lục Chiêu Dật: “Chú Hai, người đã đi rồi, cũng nên buông bỏ.”
Trong thoáng chốc Lục Chiêu Dật giống như nghe được cuộc trò chuyện của hai người năm đó.
“Anh tên là Lục Chiêu Dật, em tên gì?”
“Dạ Linh, Dạ là dạ trong ngày đêm, Linh là linh trong chuông đồng.”
Giọng của thiếu nữ vui tươi trong trẻo, êm tai như tiếng chuông.
Một chàng trai trẻ lần đầu rơi vào bể tình, tràn ngập khát khao với tình yêu.
…
Thân thể Lục Chiêu Dật khẽ run lên, từ đây về sau, hai người bọn họ phải xa nhau mãi mãi.
Lục Chi Ninh thấy trạng thái của Lục Chiêu Dật không tốt lắm, anh ta thở dài nói: “Chuyện lần này thật sự cảm ơn Tô quán chủ, để trở về rồi tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô.”
Tô Cẩm: “Không sao đâu, không cần phải vội, anh cứ xử lý mấy việc trong nhà trước đi đã.”
Lục Chi Ninh gật đầu, anh ta còn phải chăm sóc Lục Chiêu Dật một chút, Sở Lâm thì lại nghĩ, anh họ mình đã ở chỗ này rồi, vậy thì anh ta vẫn ở đây trông coi thì hơn.
Thế là liền biến thành chỉ có hai người Tô Cẩm và Nguyên Cảnh rời đi.
Lúc hai người đi đến hành lang, Nguyên Cảnh đề nghị: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi lấy thêm phòng khác rồi nghỉ lại khách sạn này?”
Tô Cẩm từ chối ngay không cần suy nghĩ: “Không, vẫn còn sớm, vẫn đủ thời gian để quay về. Ai về nhà ấy, giường ai người nấy ngủ.”
Nguyên Cảnh: “…”
Trên mặt anh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Ôi, cô bé này thật bướng bỉnh, còn khó tán tỉnh nữa.
Có điều ít nhất là bên cạnh không còn cái bóng đèn nào khác nữa, hai người bọn họ cũng coi như có một thời gian đơn độc ở cùng với nhau.
Đáng tiếc, Nguyên Cảnh không biết đến cùng mình vẫn là ngây thơ…
Hai người vừa ngồi lên xe, Tô Cẩm nghiêng đầu một cái, tựa lưng vào ghế, trực tiếp biểu diễn cho Nguyên Cảnh xem cái gọi là ngủ trong chớp mắt.
Nguyên Cảnh: “…?”
Ánh mắt anh thay đổi liên tục, cuối cùng hóa thành tràn đầy bất đắc dĩ.
Không sao, đến ngay cả anh mà cũng tán không được thì nói gì đến những người khác?
Nghĩ vậy, Nguyên Cảnh lại yên tâm hẳn.
Mãi cho đến cửa tiểu khu, cô bé đang ngủ rất ngon tự động mở mắt ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp chớp.
“Tới rồi.” Có lẽ là vừa tỉnh ngủ, giọng nói của cô có chút mềm mại.
Khoé môi Nguyên Cảnh hiện lên ý cười: “Có cần tôi đưa vào không?”
Tô Cẩm lắc đầu xua tay: “Không cần không cần, tôi rất tỉnh táo mà.”
Tô Cẩm vừa nói vừa xuống xe, xuống xe xong, việc đầu tiên sau khi cô bước vào chính là đi qua thăm tổ sư gia.
Cô cầm ba cây nhang, vừa thắp hương vừa báo cáo cho tổ sư gia những chuyện xảy ra hôm nay.
Nói xong lời cuối cùng, Tô Cẩm rất cảm khái thở dài: “Ôi, chuyện tình cảm thật quá phiền phức. Cũng may mà xưa nay con không nói gì đến tình cảm cả, cũng chẳng hứng thú gì với tình yêu. Thứ thất tình lục dục này chỉ gây thương thân thôi!”
Tô Cẩm nói xong còn vỗ vỗ ngực, có chút tự hào nói: “Cũng may mấy thứ này xưa nay con không hề đụng tới, con chỉ có một lòng kiếm tiền lập nghiệp xây đạo quán thôi!”
Ba cây nhang trước mặt tổ sư gia ở trong đêm tối phảng phất như đang run rẩy.
Tô Cẩm vui vẻ đi vào bên trong, đi được vài bước, giống như là cô chợt nhớ đến thứ gì liền quay đầu lại, vẫy tay về phía Nguyên Cảnh: “Ngủ ngon!”
Nguyên Tam gia không nghe được những lời hùng tâm tráng chí của Tô Cẩm, lộ ra nụ cười vui mừng.
Cô có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hành động của Lục Chi Ninh vẫn rất nhanh, bây giờ đã chuyển tiền rồi.
Hơn nữa số tiền kia Lục Chi Ninh chuyển dứt khoát, trực tiếp chuyển hai ngàn vạn, so với giá đã nói trước đó còn nhiều hơn năm trăm vạn.
Ngay sau đó, Lục Chi Ninh gửi tin nhắn tới.
【 Lục Chi Nin: Năm trăm vạn còn lại là chi phí để Tô quán chủ đưa Dạ Linh đi đầu thai. 】
Tô Cẩm vui mừng khẽ cười, Lục Chi Ninh này vẫn rất thức thời.
Rất tốt, về sau nếu có chuyện gì khác, có thể thường xuyên hợp tác!
Cô rất thích kiểu khách hàng thoải mái lại thẳng thắn dứt khoát như này, hơn nữa thái độ nhận sai cũng vô cùng tốt, không giống có người, rõ ràng đã sai, vẫn còn ương ngạnh nghiêm mặt không chịu thừa nhận, vịt chết mạnh miệng.
...
Trong quán rượu, Lục Chiêu Dật dường như đã già thêm mấy phần: “Lát nữa chú sẽ nói lại những chuyện đã xảy ra với cha mẹ cháu, cháu không cần ở đây canh chừng chú nữa, chú không có vấn đề gì, cháu đi nghỉ ngơi đi.”
Ông ta còn chưa đến mức giống như trước đây, không chấp nhận được tin tức Dạ Linh qua đời, tinh thần sa sút đồi phế.
Lục Chi Ninh không miễn cưỡng ở lại, cùng Sở Lâm trở về căn phòng cách vách.
Sở Lâm hơi xúc động nói thầm: “Được rồi, xem ra chú hai của anh đối với anh cũng không tệ lắm, không giống người mẹ kế kia của em, là thật sự muốn giết chết em.”
Lục Chi Ninh khẽ vỗ bờ vai của anh ta: “Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, anh đoán chừng cha mẹ anh sẽ đến Thanh Thành, cậu có muốn đi cùng với chúng ta hay không?”
Sở gia mặc dù tốt, nhưng suy cho cùng không quá thích hợp với Sở Lâm.
Cha Sở Lâm mặc dù không tệ với anh ta, nhưng lại quá phóng túng đối với Sở Lâm, từ đầu đến cuối chưa từng tận tình dạy bảo.
Mà những người khác của nhà họ Sở, càng ước gì Sở Lâm trở thành một tên phế vật.
Sở Lâm lắc đầu: “Không được, hiện tại ấy à, em đã có mục tiêu mới.”
“Mục tiêu gì?” Đáy mắt Lục Chi Ninh hiện lên ý cười, ngoại trừ sống phóng túng, còn có thể có mục tiêu gì khác?
Sở Lâm tự hào hất cằm: “Em dự định sau này đi theo Tô quán chủ! Em cũng phải nỗ lực trở thành thế ngoại cao nhân như Tô quán chủ!”
Lục Chi Ninh một lời khó nói hết liếc nhìn Sở Lâm một cái: “...”
Thế ngoại cao nhân?
Dựa vào dáng vẻ này của Sở Lâm còn muốn trở thành thế ngoại cao nhân?
Lục Chi Ninh cười có chút ý vị thâm trường, Sở Lâm nhất thời đã thấy được sự chế giễu từ trong ánh mắt của anh ta.
Sở Lâm lập tức trịnh trọng nói: “Em nghiêm túc đó!”
Lục Chi Ninh thở dài: “Được được được, cậu nghiêm túc, anh rất xem trọng cậu, anh tin rằng cậu có thể.” Thấy Sở Lâm xù lông, Lục Chi Ninh dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dỗ dành anh ta.
Sở Lâm: “...” Phi! Lục Chi Ninh cũng đang qua loa!
Lời nói này một chút cũng không thật tâm!
Nhưng lúc trước quả thực bản thân mình đã làm nhiều chuyện hoang đường, đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, đại khái cũng không có sức thuyết phục gì cả.
Trong lòng Sở Lâm lặng lẽ suy tư, anh ta quyết định, về sau nhất định sẽ cố gắng làm người, nỗ lực đi theo Tô quán chủ học tập!
Chờ chút… hình như quên mất chuyện gì?
Hả? Đúng rồi, ngộ nhỡ Tô quán chủ không muốn dạy anh ta thì phải làm sao bây giờ?
Sở Lâm lại bắt đầu rơi vào trầm tư, đây chính là vấn đề rất quan trọng!
Xem ra sau này phải nghĩ cách nịnh nọt Tô quán chủ một chút, để cô đồng ý thỉnh cầu của mình, nếu có thể gia nhập Huyền Thanh quán vậy thì càng tốt hơn!
Suy nghĩ của Sở lâm bay đi rất xa, Lục Chi Ninh bất đắc dĩ liếc anh ta một cái, được rồi, nghĩ đến đi theo bên cạnh Tô quán chủ dù sao cũng tốt hơn nhiều so với mỗi ngày không có lý tưởng.
Lúc Tô Cẩm xuống lầu, gặp hai người Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang đang ngồi ở phòng khách, dường như đang thương lượng chuyện gì.
Nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, hai người rất ăn ý đồng thời im miệng.
Khoé miệng Diêu Nguyệt giãn ra một nụ cười: “A Cẩm, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
“Vâng.” Tô Cẩm thản nhiên gật đầu, cũng không có cảm xúc đặc biệt gì.
Cô đi qua phòng khách, đến phòng ăn ở bên cạnh.
Thấy vậy, Tô Chính Quang lập tức kéo Diêu Nguyệt đến nhà bếp, dáng vẻ lén lén lút lút, xem ra đã có chuyện xấu giấu diếm Tô Cẩm .
Tô Cẩm : “...” Dù sao Tô tiên sinh cũng không mở ra được sóng gió gì, theo ông ấy.
Vị Tô tiên sinh không gây ra được sóng gió gì, gương mặt ưu sầu: “Em nói xem, vị mẹ già kia của anh, làm sao lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này chứ? Còn bảo anh dẫn A Cẩm đến tham gia thọ yến của bà ấy?”
Diêu Nguyệt ghét bỏ nói: “Tự anh suy nghĩ thêm đi, bà cụ dù sao cũng là bà ngoại ruột của A Cẩm, bây giờ đã tìm được A Cẩm trở về, bà cụ muốn gặp A Cẩm một lần, không phải cũng rất bình thường sao?”
Tô Chính Quang lắc đầu thở dài.
“Không, em không hiểu, vị lão thái thái kia chướng mắt nhà họ Tô chúng ta, sau khi mẹ của A Cẩm qua đời, hai nhà đã không còn lui tới nữa.”
Ông ấy luôn cảm thấy như vậy, lần này bà cụ đến không thiện.
Hơn nữa A Cẩm trở về Tô gia đã nhiều ngày, bà cụ nếu thật sự muốn gặp Tô Cẩm , đoán chừng đã sớm gọi điện thoại, làm sao có thể chờ tới bây giờ?
Còn nhất định phải chọn thời gian là thọ yến của bà cụ?
Việc này, càng nghĩ càng không đúng.
“Hay là chúng ta trực tiếp từ chối việc này được rồi.” Tô Chính Quang nói thầm.
Diêu Nguyệt: “...”
“Việc này cho dù anh từ chối, anh cũng phải hỏi A Cẩm trước một tiếng! Đó là người nhà của mẹ đẻ con bé, bà ngoại ruột của con bé, không phải anh nói không gặp là có thể không gặp?” Diêu Nguyệt có chút nói không nên lời.
Bà ấy không hiểu, rốt cuộc hình dáng đầu não của Tô Chính Quang là thế nào?
Ngay lúc Tô Chính Quang do dự, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tô tiên sinh, chuyện nên tới thì không tránh được, không bằng cứ thản nhiên đối mặt.”
Tô Cẩm cắn miếng bánh mì quệt sốt dâu, nhẹ giọng nhắc nhở.
Tô Chính Quang bị giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa cho run rẩy.
“Con bước đi cũng không có tiếng động sao!” Ông ấy hầm hừ nhìn Tô Cẩm .
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói, là muốn hù chết ông ấy hay sao?
Tô Cẩm vẻ mặt tràn đầy vô tội: “Là do cha quá chuyên tâm, không phải vấn đề của con.”
Tô Chính Quang: “...”
Loại chuyện này, ông ấy sẽ tranh luận với Tô Cẩm sao?
Sẽ không!
Tô Chính Quang thở dài, nói lại một lần nữa tình hình của Triệu gia.
“A Cẩm, bà ngoại con mấy ngày nữa sẽ đại thọ 70 tuổi, bà ấy muốn con đến tham gia, dù sao hai người cũng đã nhiều năm không gặp, bà ấy đại khái… cũng rất nhớ con.”
Tô Cẩm vẻ mặt bình tĩnh: “Thời gian và địa chỉ nói cho con biết là được.”
Tô Chính Quang: “Ngày hôm đó cha sẽ đi chung với con tới Triệu gia.”
“Không phải là cha không muốn đi sao?” Tô Cẩm kinh ngạc, Tô tiên sinh rõ ràng không muốn đến Triệu gia.
Đột nhiên bị con gái ruột chẹn họng một câu Tô Chính Quang: “... Không phati con vừa nói gặp phải chuyện gì cũng phải thản nhiên đối mặt à? Cha lại không làm việc gì trái với lương tâm, có cái gì mà không dám đi?”
Ngộ nhỡ ông ấy không đi, người của Triệu gia bắt nạt con gái ông ấy thì làm sao bây giờ?
A Cẩm còn nhỏ tuổi, lại không hiểu được những sự phức tạp rối rắm trong hào môn, nếu như bị lừa gạt, ông ấy khóc cũng không có chỗ khóc.
Ông ấy phải đi bảo vệ A Cẩm.
Tô Cẩm chậm rãi gật đầu, rất tốt, trẻ con dễ dạy!
Sau đó, Tô Cẩm đi vào trong sân, theo thường lệ thắp ba nén nhang cho Tổ Sư Gia, cô quay đầu nhìn về hướng tây nam một chút, khóe môi hơi cong lên: “Tổ Sư Gia, hôm nay có người đến dâng hương cho ngài đó!”
Huyền Thanh quán của bọn họ chẳng mấy chốc sẽ có nhóm khách hành hương ổn định đầu tiên rồi.
Mặc dù nhóm khách hành hương này chỉ có mấy người ít ỏi, nhưng trên phương diện chất lượng thì rất hoàn mỹ, có tiền lại có nhan sắc, hơn nữa còn coi như là người thiện tâm.
Ai, cô con gái xinh đẹp của ông ấy làm sao đầu óc lại không bình thường chứ? Cũng không biết loại tình hình này, khi nào mới có thể chuyển biến tốt đẹp.
Ông ấy thở dài rời đi.
Sau khi Tô Chính Quang đi, Diêu Nguyệt nói đơn giản tình hình của Triệu gia với Tô Cẩm .
Mặc dù nói Triệu gia và Tô gia đều được xếp hạng hào môn ở Thanh Thành, nhưng hào môn cũng phân chia đẳng cấp.
Triệu gia ở Thanh Thành, cao hơn Tô gia một bậc.
Sau khi mẹ Tô Cẩm qua đời, Triệu gia và Tô gia đã không còn liên hệ nào nữa.
Bà cụ ngoại trừ mẹ Tô Cẩm , còn có một đứa con trai, con trai mấy năm trước bởi vì chuyện nuôi tiểu tam, đã náo loạn ra không ít trò cười ở trong giới.
Nhưng ngại vì địa vị của Triệu gia, không ít người sẽ không ở bên ngoài nói những điều này, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nể mặt Triệu gia.
Về phần tình cảm của bà cụ và mẹ Tô Cẩm như thế nào, Diêu Nguyệt cũng không tiện nhiều lời, hơn nữa bà ấy đối với chuyện lúc trước cũng không phải là hiểu rất rõ, Tô Chính Quang cũng không muốn nhắc đến.
Có điều xem xét từ thái độ của Tô Chính Quang, Diêu Nguyệt lờ mờ có thể đoán được, bà cụ đối với mẹ Tô Cẩm có khả năng không phải quá tốt…
Nhưng những lời này, Diêu Nguyệt là mẹ kế, thân phận khó xử, không tiện nhiều lời, nhiều lời lại thành nói huyên thuyên.
Bởi vậy, Diêu Nguyệt cũng chỉ đơn giản giới thiệu về Triệu gia một chút.
Bà ấy sợ qua mấy ngày nữa Tô Cẩm đi tham gia thọ yến, không hiểu tình hình Triệu gia, đầu óc kia của Tô Chính Quang, rất có thể sẽ quên nói với Tô Cẩm những thứ này…
Diêu Nguyệt cũng là bất đắc dĩ.
Cũng may toàn bộ quá trình Tô Cẩm nghiêm túc nghe, dáng vẻ yên tĩnh nhu thuận, rất khiến người ta yêu thích.
Diêu Nguyệt nói xong, lại hỏi thêm một câu.
“Đúng rồi, A Cẩm, hôm nay sẽ có khách hàng sao?”
Sáng sớm, Tô Cẩm đã chạy ra ngoài đến bày quầy bán hàng, chẳng lẽ lại có người tiêu tiền như nước nào đó?
Tô Cẩm : “Hôm qua giúp Lục nhị thiếu gia giải quyết một chuyện, hôm này Lục thiếu gia sẽ dẫn người tới tự mình đến nhà nói lời cảm tạ.”
Nghe vậy, Diêu Nguyệt chỉ cảm thấy Tô Cẩm càng ngày càng lợi hại!
Từ Sở Lâm lại đến Lục nhị thiếu gia, còn có Nguyên Tam gia trước mặt, có ai không phải bị thực lực của A Cẩm khiến cho tin phục?
A Cẩm nhà bà ấy tương lai nhất định có thể khiến cho Huyền Thanh quán rực rỡ.
Hai người đang nói, Lục Chi Ninh đã dẫn người chạy tới.
Ngoại trừ Lục Chi Ninh, Sở Lâm, Lục Chiêu Dật, còn thêm một vị phu nhân.
Lục Chi Ninh nghiêm túc nói: “Mẹ, phía trước chính là nơi ở của Tô quán chủ, Huyền Thanh quán cũng ở nơi đó, mẹ đừng thấy hiện tại quy mô của Huyền Thanh quán rất nhỏ, nhưng thực lực của Tô quán chủ, tuyệt đối không phải là khoe khoang!”
Mẹ Lục gật nhẹ đầu: “Yên tâm, đêm qua chú hai con đã nói với mẹ thực lực của Tô Đại sư rồi.”
Mẹ Lục vừa biết chuyện xảy ra ở Thanh Thành, đã vội vã chạy tới trong đêm, về phần cha của Lục Chi Ninh, quả thực không thoát thân ra được, ông ấy vốn dĩ muốn đi cùng, nhưng đến khi ông ấy tra được tung tích của tên giả làm đại sư lừa gạt Lục Chiêu Dật kia.
Loại tình hình này, cha Lục không yên tâm giao cho người khác xử lý, lo lắng để sót manh mối quan trọng nào đó, cho nên, ông ấy tự mình đến xử lý.
Mẹ Lục vừa đến Thanh Thành, cũng không đi đến quán rượu, trực tiếp hẹn mấy người Lục Chi Ninh, chạy tới nơi ở của Tô Cẩm , không kịp chờ đợi đã đến nhà nói lời cảm tạ.
Chuyện liên quan đến tính mạng con trai của bà ấy, thậm chí còn liên lụy tới toàn bộ Lục gia, vậy nhưng thật sự là may mắn vì có vị Tô Đại sư này!
Lục Chi Ninh chợt nhớ tới một chuyện, anh ta cuống quít nhắc nhở: “Phải rồi, Tô quán chủ bây giờ không thích bị người khác gọi là Tô Đại sư, sau này mẹ vẫn cứ gọi cô ấy là Tô quán chủ đi, hiện tại cô ấy là quán chủ của Huyền Thanh quán.”
“Tuổi còn trẻ cũng đã làm chủ quán rồi hả? Vậy thì thật sự không tầm thường!” Mẹ Lục cảm khái phát biểu lời khen ngợi.
Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Mẹ Lục sáng tỏ, thì ra là thế.
Bà ấy đã có chút tò mò về vị quán chủ trẻ tuổi này rồi!
Diêu Nguyệt vốn dĩ cho rằng người tới lại là Lục Chi Ninh, mãi cho đến khi bà ấy nhìn thấy Lục Chi Ninh còn có Sở Lâm đi hai bên trái phải một vị quý phu nhân.
Diêu Nguyệt run lên trong lòng, mơ hồ ý thức được thân phận người tới khả năng thật không đơn giản, khiến cho Lục Chi Ninh và Sở Lâm đồng thời có loại thái độ này, đại khái chỉ có vị phu nhân của Lục gia ở Kinh Thành kia.
Mẹ ruột của Lục Chi Ninh, cũng chính là dì của Sở Lâm.
Diêu Nguyệt giật mình, lại nhìn Tô Cẩm dáng vẻ thản nhiên, nhịn không được cảm khái, ai, tố chất tâm lý của A Cẩm, thật đúng là lợi hại!
Mặc kệ người trước mặt là ai, A Cẩm cũng chẳng sợ hãi.
Đối xử như nhau!
A, không đúng, trả tiền và không trả tiền vẫn có khác biệt một chút.
Diêu Nguyệt vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.
Thái độ của bà ấy ôn nhu: “Vị này chắc hẳn là Lục phu nhân?”
“Mẹ, vị này là mẹ kế của Tô quán chủ.” Lục Chi Ninh giới thiệu nói.
“Xin chào Tô phu nhân.” Mẹ Lục rất cho mặt mũi, thái độ thong dong bình tĩnh.
Hảo cảm của Diêu Nguyệt với bà ấy đã tăng lên không ít.
Ai nha, phu nhân tới từ Kinh Thành này, cũng đều bình dị gần gũi như thế sao?
Diêu Nguyệt đón người vào cửa.
Sở Lâm tùy tiện lên tiếng: “Chúng ta đến cảm tạ Tô quán chủ, Tô phu nhân không cần khách khí.”
Diêu Nguyệt hoảng hốt chớp mắt một cái.
Bà ấy hình như hiểu rồi, thái độ của Lục phu nhân này tốt, đại khái cũng là bởi vì bản thân mình dính chút ánh sáng của Tô Cẩm .
Diêu Nguyệt lập tức thẳng lưng: “A Cẩm nhà tôi mặc dù còn trẻ, nhưng thực lực, những người được chứng kiến không có ai là không bội phục!”
Đầu tiên là Nguyên Tam gia, Sở Lâm, lại đến Lục Chi Ninh, A Cẩm nhà bà ấy vừa ra tay là đã khiến bọn họ kinh hãi!
“Đúng vậy đúng vậy, dì à, nếu không phải có Tô quán chủ, cái mạng nhỏ của cháu chắc cũng mất rồi.” Đáy mắt Sở Lâm lóe lên ánh sáng, vừa nhắc tới Tô Cẩm , anh ta vô cùng hưng phấn.
Mẹ Lục nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, có chút bất đắc dĩ, đứa nhỏ này chẳng lẽ đặt Tô quán chủ vào trong lòng rồi hả?
Nhân vật lợi hại như vậy, nào có thể là mơ ước của Sở Lâm?
Sở Lâm: ... ?
Ngay sau đó, mẹ Lục nhìn thấy cô gái nhỏ ở trên gian hàng coi bói.
Chỉ liếc một chút, mẹ Lục đã bị hấp dẫn.
Tô Cẩm mỉm cười với mẹ Lục: “Tướng mạo của phu nhân vô cùng tốt, quãng đời còn lại an ổn phú quý.”
Tướng mạo của mẹ Lục và Diêu Nguyệt có một chút giống nhau.
Đều là an ổn phú quý, không có tai nạn gì lớn.
Hai người bọn họ cũng thiện tâm giống nhau.
Chỉ là, Diêu Nguyệt càng có duyên hơn với Đạo gia.
Nghe thấy lời Tô Cẩm, mẹ Lục nhất thời cười: “Tô quán chủ, cô đã cứu con trai tôi một mạng, tôi cố ý đến cảm tạ cô.”
Bà ấy vừa dứt lời, đã đưa phần quà mà mình đã chuẩn bị ra, đó là một hộp gấm hình vuông, hộp gấm làm bằng gỗ đàn hương, phía trên còn khảm nạm một viên bảo thạch xinh đẹp, xem ra chính là vật phẩm quý giá.
Vừa đến đã tặng quà như thế, Tô Cẩm hơi kinh ngạc: “Lục phu nhân, Lục thiếu gia đã trả tiền rồi.”
Món quà này… Cũng không cần nữa.
Ánh mắt mẹ Lục hòa ái: “Nó trả tiền rồi, nhưng một lần ra tay của cô, còn giúp toàn bộ Lục gia của tôi, phần quà này, là toàn bộ Lục của tôi tặng cho cô.”
Tô Cẩm nghe không hiểu hàm ý trong đó, Diêu Nguyệt lại nghe rõ.
Lời này của Lục phu nhân, không chỉ riêng là một phần quà đơn giản như vậy, càng là mang ý nghĩa toàn bộ Lục gia ở Kinh Thành đều sẽ coi Tô Cẩm là ân nhân!
Tô Cẩm không biết địa vị của nhà họ Lục ở Kinh Thành, nhưng Diêu Nguyệt lại mơ hồ biết một chút.
Có nhà họ Lục che chở, Tô Cẩm có thể ở Thanh Thành đi ngang! Coi như đem Thanh Thành lộn ngược lại cũng không có gì đáng ngại.
Cho dù về sau Tô Cẩm đi Kinh Thành, cũng có thể như cá gặp nước!
Trong lòng Diêu Nguyệt cảm khái, nếu bà ấy nói chuyện này cho Tô Chính Quang nghe, đoán chừng Tô Chính Quang sẽ cảm thấy bà ấy đang nói chuyện viển vông.
Nghĩ đến cái đầu không thông minh lắm kia của Tô Chính Quang, trong lòng Diêu Nguyệt chợt thấy tức giận bất bình. Cũng không biết kiếp trước Tô Chính Quang đã làm được chuyện tốt gì mà đời này lại có một cô con gái ưu tú đến như vậy!
Thật khiến người ta phải ao ước đố kị mà!
Tô Cẩm không vội vã nhận lấy món quà kia của mẹ Lục: “Lục phu nhân, xin chờ một chút.”
Cô quay người, cầm ba cây nhang đi tới trước mặt tổ sư gia, cô thắp xong nói rõ ràng: “Lễ này có nên thu hay không, kính mong tổ sư gia chỉ điểm.”
Mấy người Lục phu nhân và Lục Chi Ninh đứng ở bên cạnh, chăm chú nhìn động tác của Tô Cẩm.
Chỉ thấy từ ba cây nhang, khói từ từ bốc lên.
Khoé môi Tô Cẩm tràn ra ý cười: “Cảm ơn tổ sư gia.”
Được chỉ điểm, Tô Cẩm vui vẻ trở lại trước mặt Lục phu nhân: “Tô sư gia nhà tôi nói có thể nhận món quà này.”
Nếu đổi thành những người khác, khi nghe được lời này của Tô Cẩm, đại khái sẽ cho rằng Tô Cẩm đang nói lung tung, vì để nhận món quà này mà tuỳ tiện lấy một cái cớ.
Nhưng sau những gì xảy ra tối hôm qua, mấy người Lục Chiêu Dật hoàn toàn không nghi ngờ lời Tô Cẩm nói chút nào!
Lục phu nhân đưa món quà cho Tô Cẩm rồi lại hỏi: “Tô quán chủ, chúng tôi có thể thắp cho tổ sư gia mấy nén nhang không?”
Lục Chiêu Dật: “Chuyện ngày hôm qua thật sự phải cảm ơn Tô quán chủ, hôm nay ngoại trừ bái tạ thì chính là muốn đến để thắp nhang.” Nếu không phải có Tô Cẩm, Dạ Linh cũng sẽ không được đầu thai thuận lợi như vậy. Còn có chuyện của nhà họ Lục cũng nhờ có Tô quán chủ nữa.
Tô Cẩm: “Được.”
Cô vừa dứt lời, Diêu Nguyệt liền lấy nhang ra, phát cho mỗi người ba cây.
Tô Cẩm ôm hộp gấm nhỏ, cô rất thích chiếc hộp gấm này. Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng không tiện mở ra ở đây.
Cô bỏ hộp gấm nhỏ vào trong túi xách của mình, hì hì, được nhận quà, vui quá!
Thái độ mấy người Lục phu nhân rất thành kính, Tô Cẩm nhìn thoáng qua, tổ sư gia cũng rất vui vẻ!
Ôi, cùng vui cùng vui!
Duy chỉ khi đến lượt Sở Lâm, Sở Lâm dâng hương rồi lặng lẽ khấn mấy câu. Chỉ thấy ba nén nhang của Sở Lâm chợt sáng chợt tắt, so sánh với nhang của mấy người khác có sự khác biệt rõ ràng.
Lục phu nhân khẽ nhướng mày, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Sở Lâm: “Có phải cháu vừa mới bất kính với tổ sư gia không hả?”
Nhìn mấy cây nhang kia đi, thái độ của tổ sư gia thật quá rõ ràng!!!
Sở Lâm lắc đầu: “Không phải mà, cháu chỉ nói với tổ sư gia suy nghĩ của cháu, muốn tổ sư gia cho phép cháu thôi.”
Tô Cẩm chậm rãi đi tới, tò mò lắng nghe xem bọn họ nói chuyện gì.
Cô thật sự muốn biết Sở Lâm nói gì với tổ sư gia…
Thái độ của tổ sư gia, thật đúng là có ý tứ sâu xa.
Ánh mắt Lục phu nhân hơi loé lên, khéo léo khuyên nhủ Sở Lâm: “Có một số người, cháu nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Với cái bộ dáng này của Sở Lâm, có thể xứng với Tô quán chủ sao?
Lại còn muốn đánh chủ ý lên Tô quán chủ nữa à?
Trách không được tổ sư gia không vui như thế.
Sở Lâm có chút mờ mịt: “…Tại sao dì lại biết cháu đang nghĩ tới ai?”
Lục phu nhân: “…” Mỗi lần cháu gặp Tô Cẩm liền phấn khích như thế, còn dám nói cháu không có tâm tư khác à?
Thấy Lục phu nhân có chút không vui, Sở Lâm cũng thở dài: “Chuyện lần này là cháu nghiêm túc! Cháu đã nghĩ kỹ rồi, nhất định cháu sẽ kiên trì!”
Nói xong, anh ta nhìn về phía bài vị của tổ sư gia: “Cho dù tổ sư gia có chướng mắt cháu cũng không sao, cháu sẽ cố gắng!”
Sở Lâm tràn đầy tự tin.
Lục phu nhân lại bắt đầu nhức đầu, thằng nhóc ngỗ nghịch này lại không nghe lời thì biết làm sao bây giờ?
Ngày nào cũng sinh ra ý nghĩ hão huyền như thế…
Sở Lâm lại nói: “Dì cứ yên tâm đi, chuyện lần này, anh họ cũng rất ủng hộ cháu mà.”
Lục Chi Ninh đột nhiên bị điểm danh: “?”
Anh ta cảm giác ánh mắt của mẫu thân đại nhân đột nhiên rơi vào trên mặt mình, sắc như lưỡi dao, phảng phất như đang chất vấn tại sao mình lại đi theo Sở Lâm làm bậy!
Lục Chi Ninh do dự: “Con cảm thấy Sở Lâm hiếm khi muốn làm việc gì nghiêm túc, con… miễn cưỡng ủng hộ cậu ấy.”
Mẹ Lục ngơ ngác.
Mẹ Lục mờ mịt.
Có ý nghĩ hão huyền với Tô quán chủ chẳng lẽ cũng coi như là việc nghiêm túc sao?
Bà ấy nhìn chằm chằm Lục Chi Ninh thêm một lúc, sau đó âm thầm quyết định, chờ trở về rồi sẽ dạy dỗ Lục Chi Ninh một trận ra trò.
Chuyện đã nói đến mức độ này rồi, Sở Lâm hào hứng dạt dào quay đầu lại nhìn Tô Cẩm.
“Tôi quyết định rồi, hôm nay tôi sẽ nói hết ra!” Sở Lâm trịnh trọng nhìn Tô Cẩm, đáy mắt hiện ra ánh sáng vô tận và tràn đầy chờ mong.
Tô Cẩm khẽ nghiêng đầu, hơi kinh ngạc: “?”
Nói gì thế?
Cô càng lúc càng hiếu kỳ.
Diêu Nguyệt cũng khẽ giật mình, nhìn thái độ của Sở Lâm, rồi lại nhìn khuôn mặt dần trở nên đen sì của Lục phu nhân, bà ấy mơ hồ đoán được chuyện gì.
Với cái thái độ này của Sở Lâm, sẽ không phải là coi trọng A Cẩm nhà mình rồi đấy chứ?
Chuyện này thật đúng là…Nếu không giải quyết cẩn thận sẽ gây ra phiền toái khó chịu.
Hơn nữa ở đây còn có nhiều người như vậy, nếu như Tô Cẩm trực tiếp cự tuyệt Sở Lâm, Sở Lâm liệu có bị mất mặt không chứ?
Lục phu nhân vừa mới đưa món quà quý giá như vậy…
Ôi, tại sao Sở Lâm lại không chọn thời điểm khác đây?
Nhất định cứ phải chọn sau khi Lục phu nhân tặng quà mới được? Có phải có chút không biết nhìn mặt mà nói chuyện không?
Vốn dĩ bầu không khí đang bình thản, bởi vì một câu của Sở Lâm mà trở nên kỳ kỳ quái quái.
Sở Lâm lo lắng bất an lên tiếng: “Tô quán chủ, tôi muốn…”
Lời còn chưa dứt, Nguyên Tam gia đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh ta.
Nguyên Tam gia: “Lục phu nhân đến Thanh Thành từ khi nào vậy?”
Sở Lâm: “…” Hu hu hu, anh ta khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, thế mà lại bị Tam gia cắt ngang.
Ánh mắt anh ta sâu kín nhìn về phía Nguyen Tam gia, thình lình, lại bắt gặp Nguyên Tam gia nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng.
Sở Lâm theo bản năng rùng mình một cái.
Mẹ kiếp! Sao ánh mắt Nguyên Tam gia lại đáng sợ như vậy?
Quá doạ người rồi!
Sở Lâm run lẩy bẩy, không dám nhìn lại Nguyên Tam gia nữa.
Lục phu nhân nhìn thấy Nguyên Cảnh, thái độ lập tức thay đổi. Rõ ràng dựa theo vai vế thì Nguyên Cảnh là hàng con cháu, nhưng Lục phu nhân vẫn phải cung kính gọi một tiếng Tam gia.
“Tam gia, thằng nhóc Chi Ninh này lại gây thêm phiền phức cho cậu rồi, còn phải cảm ơn cậu về chuyện ngày hôm qua nữa.”
Nếu không phải Nguyên Tam gia quen biết với Tô quán chủ, lại biết được bản lĩnh của Tô quán chủ thì…
Nếu không, thật khó để nói kết quả của những chuyện này sẽ là như thế nào…
Lục phu nhân và Nguyên Cảnh nói chuyện khách sáo mấy câu, trực tiếp chặn hết mấy lời đang chuẩn bị nói của Sở Lâm lại.
Sở Lâm nắm chặt nắm tay, trong lòng không khỏi thở dài.
Ôi, suýt chút nữa, chỉ thiếu có mấy giây thôi là anh ta đã có thể nói ra được rồi.
Có lẽ ánh mắt của Sở Lâm quá bi phẫn, Tô Cẩm hiếu kỳ nhìn chằm chằm anh ta hỏi một câu: “Rốt cuộc thì anh muốn nói gì thế?”
Tô Cẩm vừa dứt lời, Lục phu nhân, Nguyên Cảnh, Sở Lâm và mấy người khác, tất cả đều đồng thời nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm: “…?” Vậy rốt cuộc là Sở Lâm muốn nói cái gì???
Sở Lâm nhìn về phía Tô Cẩm, phảng phất như nhìn thấy một vị cứu tinh.
Anh ta biết ngay Tô Cẩm chính là quý nhân của mình mà!
Câu nói này của Tô Cẩm tựa như cho anh ta một cơ hội, dưới tình huống này, Sở Lâm cảm thấy mình tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
Nếu như hôm nay không nói, không biết lần sau còn phải chờ tới khi nào.
Sở Lâm chống lại mấy ánh mắt bất thiện, trịnh trọng đi đến trước mặt Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, tôi…” Sở Lâm có chút căng thẳng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại rồi hét lên: “Tôi muốn gia nhập Huyền Thanh quán! Tôi muốn làm người của Huyền Thanh quán!”
Một tiếng hét này của Sở Lâm có thể gọi là long trời lở đất.
Lục phu nhân lảo đảo, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động muốn đánh người.
Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Sở Lâm.
Sắc mặt Nguyên Cảnh cũng khó coi, chưa từng nghĩ mình lại chậm hơn Sở Lâm một bước.
Sở Lâm vậy mà cũng coi trọng A Cẩm.
A Cẩm là một cô gái tốt như vậy, Sở Lâm xứng sao?
Nguyên Tam gia liếc nhìn Sở Lâm một cái bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường, tự an ủi trong lòng, không sao, nhất định A Cẩm sẽ cự tuyệt Sở Lâm.
Muốn là người của Huyền Thanh quán à?
Ha ha, nhất định A Cẩm sẽ không đồng ý!
A Cẩm chỉ có thể là của anh!
Tô Cẩm nhìn về phía Sở Lâm, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Thì ra vừa nãy anh nói với tổ sư gia là nói mấy lời này.”
Chẳng trách mấy cây nhang của Sở Lâm chập chờn lúc sáng lúc tối, thì ra bởi như thế.
Cô liếc nhìn nén nhang đang cháy bên trong Huyền Thanh quán, lúc này khói từ những nén nhang của Sở Lâm đã chầm chậm bốc lên cao.
Tô Cẩm cười, nghiêm túc nhìn Sở Lâm: “Huyền Thanh quán bây giờ chỉ có một người là tôi, nhân khẩu thưa thớt. Tính ra tôi cũng là truyền nhân duy nhất của Huyền Thanh quán, lúc đầu tôi xuống núi chính là muốn phát dương quang đại Huyền Thanh quán này.”
Lời còn chưa nói hết, Sở Lâm đã lao tới bịch một tiếng quỳ xuống, hai tay ôm chân Tô Cẩm: “Sư phụ! Ngài nhìn con đi, con có thể làm đồ đệ của ngài mà, sẽ hiếu kính ngài và tổ sư gia thật tốt. Huyền Thanh quán chúng ta ít người, vừa lúc thiếu một chân chạy vặt. Ngài bảo con đi chỗ nào, con sẽ đi chỗ ấy! Ngài bảo con làm cái gì, con sẽ làm cái đó, con vừa nghe lời lại có tiền! Xin ngài cho con có một cơ hội biểu hiện!”
Tô Cẩm khẽ chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ mấy lời vừa rồi của Sở Lâm.
Mà dáng vẻ của Sở Lâm trong mắt nhìn của mấy người bên cạnh, càng giống như hoạ phong đột biến.
Lục phu nhân: “…” Ồ, mình suy nghĩ nhiều rồi.
Bà ấy biết ngay mà, với cái đầu óc này của Sở Lâm làm sao lại có hứng thú với tình yêu cho được…
Nguyên Cảnh: “…” Rốt cuộc vẫn là anh đánh giá Sở Lâm quá cao.
Thì ra Sở Lâm cũng không phải muốn trở thành tình địch của anh mà là muốn làm đồ đệ của A Cẩm nhà anh.
Ánh mắt Nguyên Cảnh hơi loé lên.
Lúc này Lục Chi Ninh đi tới trước mặt anh, thấp giọng hỏi: “Có phải là anh tưởng cậu ta muốn thổ lộ không?”
Nguyên Tam gia không nói gì, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh hiểu ngay lập tức.
Anh ta biết ngay mà, tại sao vừa nãy Nguyên Cảnh lại đột nhiên xuất hiện nói chuyện với mẹ anh ta như thế.
Hoá ra là hiểu lầm?
Chậc chậc, Sở Lâm cũng coi như mạng lớn!
Người ngốc có ngốc phúc mà.
Tô Cẩm ho nhẹ hai tiếng: “Nếu như anh đã có lòng thành như vậy, vậy thì tôi sẽ cho anh một cơ hội.”
Sở Lâm nói đúng một chuyện, quả thực Huyền Thanh quán thiếu một chân chạy vặt. Thân phận của cô bây giờ không giống như trước kia, làm quán chủ Huyền Thanh quán, cô phải duy trì cảm giác thần bí một chút.
Sao có thể chuyện gì cũng tự mình đi làm?
Sở Lâm xuất hiện, vừa lúc thích hợp.
Tô Cẩm nghĩ đến tính tình của tổ sư gia, cũng không nói chắc chắn.
Sở Lâm vội vàng hét lên: “Cảm ơn sư phụ! Về sau con chính là đại đệ tử của sư phụ rồi!”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không, đừng vội ôm thân phận như thế. Anh có thể trở thành đệ tử chính thức của Huyền Thanh quán hay không còn phải xem biểu hiện của anh nữa đã. Lấy giới hạn thời gian là một tháng, nếu như anh có biểu hiện tốt, làm cho tổ sư gia hài lòng, vậy anh chính ta thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán, nếu tổ sư gia không hài lòng thì…”
“Sư phụ yên tâm, nhất định con sẽ cố gắng hết sức, để khiến tổ sư gia hài lòng về con!” Thân phận thủ tịch đại đệ tử này, anh ta nắm chắc rồi!
Tô Cẩm cùng Sở Lâm một tới hai đi, cứ như vậy đem chuyện này xác định ra.
Lục phu nhân, cùng với Diêu Nguyệt ở bên cạnh nhìn một màn này, vẻ mặt ngây ngốc.
Nhất là Diêu Nguyệt, theo bản năng quan sát sắc mặt Lục phu nhân.
Cái này…
Sở Lâm không chỉ là người thừa kế của nhà họ Sở mà còn là cháu trai của Lục phu nhân, bây giờ lại chạy tới đây làm một đệ tử thực tập… Cũng không biết Lục phu nhân sẽ nghĩ thế nào.
Chuyện này nghe có vẻ…rất khó nói.
Lục phu nhân há hốc mồm, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài.
Bà ấy vỗ nhẹ bả vai Sở Lâm: “Sau này cháu phải nghe lời Tô quán chủ, gặp chuyện không được cậy mạnh, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được cũng đừng có khăng khăng lao tới. Dì đối với cháu cũng không có yêu cầu quá lớn đâu…”
“Dì yên tâm, nhất định cháu sẽ dương danh lập vạn! Sau này nhất định sẽ có một chỗ của cháu trong Huyền Môn.”
Sở Lâm một bầu nhiệt huyết, tràn đầy hùng tâm tráng chí.
Lục phu nhân dừng một chút rồi nói khẽ: “Cháu còn sống là được rồi.”
Sở Lâm: “…”
Lục Chi Ninh không nhịn được, phì một tiếng bật cười.
Sở Lâm có chút xấu hổ, anh ta không hề nói đùa, anh ta thật sự nghiêm túc!
Ngay sau đó, Tô Cẩm liền trấn an Lục phu nhân: “Lục phu nhân cứ yên tâm, người trong Huyền Môn chúng tôi sẽ không để cho mấy đệ tử mới nhập môn như anh ấy làm chuyện gì nguy hiểm đâu, nhiều lắm chỉ là làm chân chạy vặt, mua đồ thôi.”
Lục phu nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cháu trai của mình, trong lòng mình rõ ràng.
Cũng không phải là bà ấy xem thường Sở Lâm, thực sự là anh ta không đủ kiên định, lại chưa từng gặp sóng to gió lớn gì, làm việc cũng không đủ chính chắn. Mà những việc Tô quán chủ phải xử lý phần lớn là những việc nguy hiểm người bình thường không thể nào chạm tới. Trong loại tình huống này, đương nhiên bà ấy sẽ vô cùng lo lắng.
Mẹ Sở Lâm đã qua đời, chỉ để lại duy nhất một đứa con trai này.
So với bất cứ ai khác, bà ấy đều hy vọng Sở Lâm sống thật tốt.
Sở Lâm nhận Tô Cẩm làm sư phụ, trực tiếp chuẩn bị quang minh chính đại ở lại Huyền Thanh quán.
Lục phu nhân có chút bất đắc dĩ: “Chuyện bái sư này chẳng lẽ cháu không nói một chút gì với cha cháu à? Còn nữa, dì muốn đi nhà họ Sở một chuyến, làm một vài chuyện, hôm nay cháu cùng về nhà với dì đi.”
“A? Còn phải đi với dì về nhà họ Sở nữa à?” Sở Lâm đau lòng, ngày đầu tiên bái sư, đương nhiên anh ta hy vọng mình có thể được ở cùng với sư phụ.
Sở Lâm quay đầu lại, háo hức nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, ngài thấy đệ tử có nên quay về không?”
Tô Cẩm: “…Đương nhiên là phải quay về, Lục phu nhân là trưởng bối của anh, anh phải tôn kính với trưởng bối.”
Cô thậm chí cũng không cần bấm đốt ngón tay, tướng mạo Sở Lâm hồng hào sáng loáng, rõ ràng là hôm nay có tài vận.
Đại khái…Lục phu nhân vội vã mang Sở Lâm về nhà họ Sở như thế mà muốn để cha Sở chia một phần lớn tài sản à?
Sở Lâm bước một bước lại nhìn lại ba lần, như thể mình là một đứa nhóc đáng thương bị vứt bỏ.
Tô Cẩm: “…” Ôi, đồ đệ này sao có vẻ dính người thế nhỉ?
Diêu Nguyệt: “…” Không thấy gì hết!
Ngược lại, Nguyên Cảnh vẫn ngồi trầm tư ở đó. Sở Lâm bái sư, vậy chẳng lẽ sau này có thể tiếp xúc hàng ngày với A Cẩm à?
Cứ như vậy, Sở Lâm tính ra lại chiếm lợi lớn rồi.
Nguyên Cảnh: “…” Anh cũng phải có hành động mới được.
“Nguyên Cảnh?” Tô Cẩm thấy anh bất động, gọi anh một tiếng.
Nguyên Cảnh chững chạc đàng hoàng mở miệng: “Mấy ngày gần đây tôi lại bắt đầu cảm thấy tâm thần không yên.”
Nghe vậy, Tô Cẩm nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh một lúc.
Nguyên Cạnh lại bình tĩnh nói dối tiếp: “Ngược lại mỗi lần ở bên cạnh cô, tâm cảnh lại thấy bình an nhẹ nhàng.”
Tô Cẩm gật đầu: “Đại khái là bởi trên người tôi có linh khí.” Cô không suy nghĩ quá sâu xa, dù sao thì tử khí trên người Nguyên Cảnh quả thật chưa bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ là bị áp chế mà thôi.
“Như vậy đi, sau này lúc anh không có chuyện gì làm thì cứ đến tìm tôi, ở bên cạnh tôi.” Tô Cẩm nghiêm túc đề nghị.
Nguyên Cảnh giả vờ khó xử trả lời: “Như thế có gây phiền phức gì cho cô không?”
Tô Cẩm: “Đương nhiên là không.”
Anh là khách hàng lớn của cô! Hơn nữa cô cũng đã nói muốn giúp anh giải quyết vấn đề!
Sở Lâm đi theo Lục phu nhân về thẳng nhà họ Sở.
Cha Sở biết tin người nhà họ Lục sẽ tới nên đã đợi sẵn ở nhà họ Sở từ sớm rồi.
Tuy nói nhà họ Sở ở Thanh Thành coi như không tệ, nhưng nhà họ Sở làm sao có thể sánh được với nhà họ Lục ở Kinh Thành?
Lại nói, nhà họ Sở mấy năm này phát triển nhanh như vậy, hoặc ít hoặc nhiều đều nhờ dính ánh sáng của nhà họ Lục. Nếu không nhờ có tầng quan hệ thân thích với nhà họ Lục thì nhất định nhà họ Sở sẽ không phát triển thuận lợi như vậy.
Lục phu nhân đi vào nhà họ Lục, còn chưa tới cửa, lời đầu tiên nói ra đã khiến cha Sở chấn kinh.
Lục phu nhân thái độ kiên quyết: “Tôi muốn cậu ở ngay trước mặt tôi và Sở Lâm, chuyển một phần tài sản qua cho Sở Lâm, sang tên cho nó luôn.”
Cha Sở: “…” Ông ta cau mày, có chút không vui nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài.
Lục phu nhân nói tiếp: “Tôi chỉ cần phần tài sản thuộc về Sở Lâm thôi, về phần những tài sản khác của cậu thì thích cho ai thì cho.”
Cha Sở mơ hồ ý thức được Lục phu nhân đưa ra yêu cầu như vậy, có thể là có liên quan đến chuyện của Thư Vân.
Ông ta thở dài: “Lục phu nhân, chuyện của Thư Vân là do em không biết nhìn người. Sau này em cũng sẽ không tái giá nữa, tài sản của nhà họ Sở cũng sẽ để lại hết cho Sở Lâm. Em chỉ có một đứa con trai là nó, không cho nó thì cho ai đây?”
Cho nên không cần thiết phải buộc ông ta phân chia tài sản ngay lúc này.
Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng nói là chỉ có một đứa con trai là nó, vậy thì phân cho nó sớm hơn một chút cũng có sao đâu chứ?”
Phân cho Sở Lâm sớm một chút, tránh khỏi sau này lại xảy ra mấy chuyện lung tung rắc rối nữa.
Mà như vậy thì Sở Lâm cũng được bảo đảm.
Người cha này của Sở Lâm không đáng tin cậy, bà ấy làm dì, cũng nên lên kế hoạch sắp xếp tốt cho Sở Lâm.
Cha Sở nhìn thái độ không cho phép cự tuyệt của Lục phu nhân, suy nghĩ một chút, cũng không muốn tranh cãi về chuyện này nữa. Huống chi cho dù có tranh chấp thì ông ta cũng chẳng thể thắng nổi nhà họ Lục.
Thái độ của cha Sở coi như không tệ, lúc này liền gọi điện thông báo cho luật sư chuẩn bị các văn kiện cần thiết.
Sau đó, mọi người mất hơn một tiếng đồng hồ để đem một phần tài sản của nhà họ Sở chuyển đến dưới danh nghĩa Sở Lâm. Trừ cái đó ra, còn có bất động sản cùng với một phần cổ phần của công ty nữa.
Sở Lâm có chút hoảng hốt, không ngờ giá trị tài sản của mình lại soạt soạt tăng nhanh như vậy.
Chỉ là, Sở Lâm còn chưa kịp cao hứng, Lục phu nhân đã bổ sung thêm một điều kiện vào trong bản thoả thuận tài sản.
Để tránh cho Sở Lâm bị mất hết tài sản, trong ba năm tới, anh ta chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ tài sản. Sau ba năm, Sở Lâm mới có được toàn quyền quản lý toàn bộ số tài sản đó.
Sở Lâm: “…” Được rồi.
Rốt cuộc là anh ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Lục phu nhân nhìn về phía cha Sở: “Sở tiên sinh, cậu còn ý kiến gì nữa không?”
“Chị đã suy xét hết tất cả tình huống rồi, em còn có thể có ý kiến gì nữa chứ?” Ba năm sau, Sở Lâm cũng đã gần như trưởng thành rồi.
Sau khi giải quyết xong vấn đề tài sản, Lục phu nhân không ở lại nhà họ Sở nữa mà trực tiếp rời đi.
Lúc rời đi, bà ấy lại dùng lời lẽ khuyên nhủ Sở Lâm mấy câu.
“Dì không có yêu cầu quá lớn với cháu cả, cháu chỉ cần sống tốt, sống vui vẻ là được. Nhà họ Lục sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của cháu.”
Sở Lâm gật đầu: “Dì yên tâm, lần này cháu gia nhập vào Huyền Thanh quán không phải là tâm huyết dâng trào mà là cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định.”
Thấy Sở Lâm trịnh trọng như vậy, trong đáy mắt Lục phu nhân hiện lên ý cười, bà ấy thấy trong ánh mắt Sở Lâm có ánh sáng kiên nghị.
“Được, dì sẽ chờ tin tốt của cháu. Có điều, cháu phải hứa với dì, nếu chẳng may gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì không được cậy mạnh.”
Sau khi Lục phu nhân vui mừng lại có chút lo lắng.
Bà ấy sợ Sở Lâm gặp phải nguy hiểm gì, chị của bà ấy chỉ để lại một đứa con trai là Sở Lâm, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì bà ấy phải làm sao cho phải?
Sở Lâm: “Cháu hứa với dì.”
Sau khi Lục phu nhân và Lục Chi Ninh đi rồi, Sở Lâm liền trở về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vẻ mặt cha Sở có chút khó hiểu.
Ông ta suy nghĩ một lúc.
“Chẳng lẽ con muốn đi theo Lục phu nhân trở lại Kinh Thành à?” Nếu là như vậy thì cũng không tệ.
Đi theo bên người Lục phu nhân có thể quen biết được không ít người, kết giao được nhiều nhân mạch. Trước kia ông ta cũng bảo Sở Lâm đi tới nhà họ Lục chơi thường xuyên hơn, đáng tiếc đứa nhỏ này không nghe lời, không nguyện ý đi lôi kéo làm quen.
Đã có quan hệ của dì ruột mình ở đó, sao có thể coi là lôi kéo làm quen chứ?
Thấy cha Sở đoán sai, Sở Lâm cũng không vội phản bác, sau khi thu dọn đồ đạc xong mới bắt đầu chậm rãi phản bác cha Sở: “Cha đoán sai rồi.”
Cha Sở kinh ngạc: “Vậy con thu dọn đồ đạc làm cái gì? Vừa mới phân chia tài sản xong, liền muốn rời nhà trốn đi rồi?”
Sở Lâm tự hào nói: “Con gia nhập Huyền Thanh quán. Bây giờ con là đệ tử thực tập của Huyền Thanh quán.”
Cha Sở: “…Con nói lại lần nữa xem!” Câu nói của Sở Lâm, từng chữ thì ông ta nghe hiểu, nhưng gộp lại thì ông ta lại chẳng hiểu chút nào.
Đệ tử thực tập của Huyển Thanh Quan là gì?
Huyền Thanh quán là thứ gì thế?
Sở Lâm tâm tình không tệ giải thích: “Tô đại sư chính là quán chủ của Huyền Thanh quán, nói đơn giản, con đã bái Tô quán chủ làm sư phụ rồi!”
Nét mặt cha Sở thay đổi liên tục, cuối cùng, nhìn anh ta bằng sắc mặt tái xanh.
“Mày cái đồ nghịch tử này! Có tin tao đánh chết mày không!”
Bái một con nhóc Tô Cẩm đầu óc không bình thường làm sư phụ?
Quả thực làm mất sạch mặt mũi của nhà họ Sở đây mà.
Sở Lâm có chút bối rối: “?, Con đã có dũng khí theo đuổi ước mơ của mình, bái Tô quán chủ làm sư phụ thì sao chứ? Tô quán chủ có đạo pháp cao thâm, cô ấy là sư phụ của con, đó là con có phúc khí, là bên trên mộ tổ của nhà họ Sở chúng ta bốc khói xanh nên mới có vận khí tốt như vậy.”
Thấy lời nói Sở Lâm càng lúc càng không hợp thói thường, cha Sở vội vàng lấy từ trong túi ra một viên thuốc trợ tim.
Ông ta liếc nhìn xung quanh, quơ lấy một cái chổi lông gà rồi hướng về phía Sở Lâm lao tới.
“Mày cái đồ nghịch tử này! Tô Cẩm chính là một người điên, ai mà không biết cô ta bây giờ chính là một con nhóc tai hoạ chứ? Tao đã bảo mày cách xa cô ta một chút, mày lại còn có thể làm ra cái chuyện này nữa. Mày thực sự muốn chọc tức tao à?”
Sở Lâm thấy cha Sở muốn đánh thật, liền kéo vali của anh ta chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa phản bác: “Sư phụ con mới không phải là tai hoạ, sư phụ con chính là tiên nữ từ trên trời rơi xuống. Phàm nhân mấy người không xứng để lý giải được sự lợi hại của cô ấy đâu.”
Cha Sở: “…!”
Cha Sở vốn đang giận gần chết, nghe lời này, lại càng tức giận hơn, gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch.
Phàm nhân các người à?
Hôm nay ông ta mà không cho Sở Lâm một bài học thì ông ta không phải là lão tử Sở Lâm!
Cha Sở đuổi theo, Sở Lâm bỏ chạy.
Đến cùng thì người trẻ tuổi thể lực tốt, cho dù Sở Lâm kéo vali thì cũng không bị cha Sở bắt được.
Cha Sở tức giận ở phía sau hét lên: “Nếu mày còn dám đi theo đồ tai hoạ Tô Cẩm kia làm bậy, sau này cũng đừng có bước vào cổng nhà họ Sở nữa.”
Sở Lâm nghe xong vẫn còn có tâm tình quay đầu lại trả lời ông ta một câu: “Không vào thì không vào! Dù sao bây giờ con có tiền rồi!”
Cha Sở: “?”
Từ từ, có phải mình bị Lục phu nhân hố rồi không?
Có phải Lục phu nhân đã sớm biết Sở Lâm muốn bái Tô Cẩm làm sư phụ rồi?
Cho nên mới bảo ông ta sớm phân chia tài sản cho Sở Lâm như thế?
Cha Sở càng nghĩ càng giận: “Sau này nếu mày dám quay về, lão tử liền đánh gãy chân mày!”
Sở Lâm nghe xong lời này, lập tức theo nhịp, bắt đầu hăm doạ: “Một ngày nào đó cha sẽ phải cầu xin con quay lại nhà họ Sở.”
Không phải chỉ là nói hăm doạ thôi sao?
Ai mà không biết chứ?
Cha Sở lại che chỗ trái tim mình, lại nuốt thêm một viên thuốc trợ tim.
Nghịch tử, nghịch tử!
Sau này cha Sở mới biết được, mặt chính là dùng để vả. Còn có mấy lời, một câu thành sấm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Sở, Sở Lâm giống như chim sổ lồng, vui sướng chạy nhảy, anh ta muốn theo đuổi ước mơ của mình, muốn tạo dựng một bầu trời cho riêng mình.
Nhìn thấy Sở Lâm xách rương hành lý tới, ánh mắt Nguyên Cảnh loé lên, anh có một loại dự cảm xấu.
Một giây sau, Nguyên Cảnh đã nghe thấy Sở Lâm mở miệng: “Sư phụ, tôi cãi nhau với cha tôi, bị ông ấy đuổi ra ngoài, về sau, tôi cũng chỉ có thể dựa vào Huyền Thanh quán rồi.”
Ông ta chậm rãi kể lại tình hình.
“Một tuần trước chú có gặp được một vị đại sư, vị đại sư kia nói chú có một đoạn tình duyên chưa hết. Mới đầu chú cho rằng ông ta là một giang hồ thuật sĩ, lại không ngờ rằng đến buổi tối chú liền nằm mơ thấy Tiểu Linh.”
Nói đến chỗ này, ông ta theo bản năng nhìn về phía Tiểu Linh.
Sau đó lại thu hồi tầm mắt, giống như sợ bị mấy người Lục Chi Ninh phát hiện.
Lục Chi Ninh có chút bất đắc dĩ: “Chúng cháu đều có thể nhìn thấy cô ta, cô ta quấn lấy cháu ở trong mơ, muốn hại cháu. Cũng may cháu gặp được Tô đại sư, được Tô đại sư cứu giúp, Tô đại sư lại dẫn chúng cháu đến khách sạn này.”
Lục Chiêu Dật nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Tô Cẩm lần nữa.
Một cô bé xinh đẹp như vậy, thế mà là đại sư sao?
Lục Chiêu Dật thở dài, tiếp tục nói.
“Tiểu Linh là bạn gái của chú hồi còn trẻ, sau đó cô ấy bị tai nạn nên rời khỏi nhân thế.
Trong giấc mơ, Tiểu Linh khóc rất thảm rất thương tâm, cô ấy nói với chú rằng sau khi cô ấy chết trở thành cô hồn dã quỷ, phiêu đãng khắp nơi bị mấy quỷ khác bắt nạt. Nhưng cô ấy lại bởi vì có ước định với chú nên chậm chạp không nguyện ý đi tới Địa Phủ đầu thai…
Chú muốn giúp cô ấy nên ngày hôm sau liền tìm đến vị đại sư kia.
Vị đại sư kia nói với chú, Tiểu Linh đây là chấp niệm quấn thân, nếu cứ mãi không đi đầu thai thì không bao lâu nữa sẽ bị hồn phi phách tán.
Cả đời này của cô ấy đã rất đau khổ rồi, bởi vậy chú liền cầu đại sư giúp đỡ.
Đại sư đưa ra một chủ ý cho chú, nói là sở dĩ Tiểu Linh không nguyện ý đi đầu thai là bởi chấp niệm chưa hết. Chỉ cần cô ấy nhìn thấy chú, cô ấy sẽ đi đầu thai ngay.
Sau đó chú liền dựa theo phân phó của đại sư, mượn một bộ áo quần ở chỗ Chi Ninh, rồi lại mang thêm một bộ áo quần của chú nữa giao cho đại sư.”
Nói đến chỗ này, ông ta nhìn về phía Tô Cẩm: “Cô bé này…À không, Tô đại sư? Chuyện này có vấn đề gì sao? Lúc ấy tôi còn cố ý hỏi vị đại sư kia, ông ta nói rằng sẽ không gây tổn thương gì cho Chi Ninh hết, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vận thế của nó…”
Tô Cẩm nghiêng đầu: “Chẳng lẽ ông không nghĩ tới, vì sao lại bảo ông mượn quần áo của người khác sao?”
Lục Chiêu Dật nhớ lại một chút: “Vị đại sư kia nói với tôi rằng áo quần của tôi có nhiễm khí tức của tôi nên có thể xoá bỏ chấp niệm của Tiểu Linh, đồng thời còn muốn tìm quần áo của một người đại phú đại quý để lúc Tiểu Linh đầu thai chuyển thế sẽ được rơi vào một gia đình giàu sang…”
Đương nhiên loại chuyện này ông ta không dám nói lại với người trong nhà.
Ông ta sợ người trong nhà mắng mình mê tín.
Nhưng chuyện của Tiểu Linh đã đè nặng trong lòng ông ta nhiều năm như vậy rồi, thỉnh thoảng nhớ tới, ông ta liền cảm thấy rất khổ sở.
Mà bây giờ dưới cơ duyên xảo hợp biết được Tiểu Linh sau khi chết, làm quỷ cũng không dễ chịu gì…
Nói ông ta điên cũng tốt, nói ông ta mê tín cũng được, ông ta chỉ muốn làm điều gì đó cho Tiểu Linh thôi.
Lục Chi Ninh cùng Tô Cẩm liếc nhau.
Tô Cẩm thở dài: “Lục Nhị tiên sinh, ông bị lừa rồi.
Hiện nay có rất nhiều người giang hồ giả danh lừa bịp tự xưng là đại sư, trên thực tế bọn họ hoặc là có mưu đồ khác, hoặc là chỉ phô trương thanh thế để lừa bịp chứ cái gì cũng không biết. Ông đấy, sau này nếu gặp phải loại chuyện này vẫn nên đến mấy đạo quán chính quy nhờ giúp đỡ, hoặc là trực tiếp tới tìm tôi!”
Vừa nghĩ đến lúc này người nào cũng dám tự xưng là đại sư, Tô Cẩm cảm thấy cái tên gọi Tô đại sư này chẳng dễ nghe chút nào.
Cô ngước mắt nhìn về phía Nguyên Cảnh, Lục Chi Ninh và Sở Lâm: “Sau này mọi người đừng có gọi tôi là đại sư nữa, cứ gọi tôi là Tô quán chủ đi!”
“Được, Tô quán chủ.”
Mọi người phối hợp gọi một tiếng.
Lúc này Lục Chi Ninh đã xác định được không phải chú Hai cố ý hại anh ta, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta biết chú Hai không phải là loại người như vậy, chỉ là cái người ở sau lưng này, tâm tư thật sự quá ác độc.
Thấy Lục Chiêu Dật vẫn mờ mịt không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Lục Chi Ninh kể lại ngắn gọn những gì anh ta đã trải qua.
Lục Chiêu Dật nghe đến tê dại cả da đầu.
Ông ta ngàn vạn lần không nghĩ tới, đằng sau chuyện này lại có nhiều khúc mắc đến như vậy!
Ông ta bị lừa cũng không sao, nhưng suýt nữa lại hại chết cháu của mình…
Mặt mũi Lục Chiêu Dật tràn đầy ảo não.
Lục Chi Ninh trấn an mấy câu, vẻ mặt phức tạp: “Loại chuyện này chúng ta cũng không thể khống chế được.”
Ai cũng không muốn gặp phải đại sư giả mạo…
Một lúc sau, Lục Chiêu Dật lại nhìn về phía Tô Cẩm: “Tô đại…Tô quán chủ.” Suýt chút nữa đã gọi tên Tô đại sư rồi, cũng may ông ta cơ trí nhớ lại câu mà Tô quán chủ vừa nói kia.
“Tô quán chủ, ngài lợi hại như vậy, ngài xem chuyện của Tiểu Linh…có thể giải quyết được không?”
Thật ra trong lòng Lục Chiêu Dật vẫn còn một tia lo lắng, cô bé này tuổi tác còn quá trẻ, thật sự nhìn không giống với mấy đại sư tiên phong đạo cốt bình thường.
Nhưng mà…Lục Chi Ninh đã nói như vậy, Nguyên Tam gia cũng ở bên cạnh bổ sung thêm.
Cho dù Lục Chi Ninh có bị lừa thì vẫn còn có Nguyên Tam gia mà, cho nên Lục Chiêu Dật suy nghĩ, có lẽ là mình thật sự không biết nhìn người.
Hơn nữa vị quán chủ này còn là người xử lý chuyện của Lục Chi Ninh.
Nghĩ như vậy, tia lo lắng trong lòng Lục Chiêu Dật cũng giảm bớt không ít.
Phải, nhất định là do mình không có mắt nhìn người!!!
Tô Cẩm nhìn về phía nữ quỷ đang đau khổ không thôi ở trong góc.
“Cô ta trúng phải nhiếp hồn thuật của đạo sĩ kia, hồn phách cô ta không ổn định, ký ức bị xoá đi một phần.”
“Vậy có biện pháp gì giúp cô ấy không?” Lục Chiêu Dật lo lắng hỏi.
Tô Cẩm quay đầu lại, hướng về phía Nguyên Cảnh khẽ quơ một cái, lấy đi một sợi tử khí ở trên người anh.
Ngay tức khắc, Tô Cẩm đem sợi tử khí màu đen kia đánh vào trên người nữ quỷ.
Trong mắt mấy người Lục Chiêu Dật, đương nhiên không nhìn thấy sợi tử khí kia. Bọn họ chỉ thấy tay Tô Cẩm giật một cái, sau đó cảm giác thống khổ của Tiểu Linh giảm bớt lại.
Thấy thế, trong lòng Lục Chiêu Dật càng kinh hãi hơn.
Vị Tô quán chủ này quả nhiên là một thế ngoại cao nhân!
Bây giờ quyết không thể trông mặt mà bắt hình dong được nữa!
Suýt chút nữa ông ta đã bỏ lỡ một vị đại sư chân chính, cũng may ông ta đã bình tĩnh lại.
Nữ quỷ trong góc chậm rãi đứng dậy, chỉ thấy gương mặt kia của cô ta dần dần biến thành bộ dáng giống như trong tấm ảnh, là một cô gái dịu dàng hiền lành.
“Tiểu Linh…” Lục Chiêu Dật gọi một tiếng, thần sắc bi thương.
Tiểu Linh cũng nhìn Lục Chiêu Dật, thần sắc cũng bi thương như thế. Cô ta đứng tại chỗ, không hề tiến lên phía trước, chỉ thê lương gọi: “Anh Lục…”
Cô ta lại nhìn về mấy người Tô Cẩm, cảm thấy có chút hoảng hốt: “Anh Lục, thật xin lỗi, em đã gây phiền phức cho mọi người rồi.”
Sau khi hồn phách của cô ta được chữa trị, tất nhiên là những ký ức đã mất đi trước đó được khôi phục, lại nghĩ đến những việc mà cô ta đã làm mấy ngày nay…Tiểu Linh lúng túng nhìn về phía Lục Chi Ninh, cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
Tính ra thì Lục Chi Ninh cũng là hàng con cháu của cô ta.
Cô ta thực sự đã nhận nhầm Lục Chi Ninh thành anh Lục. Nếu không phải nhờ có Tô quán chủ, cô ta trong tình huống thần trí không rõ ràng đã động thủ với Lục Chi Ninh rồi.
Nếu chẳng may thật sự hại chết Lục Chi Ninh, e rằng cô ta sẽ không thể nào sống yên ổn được nữa…
“Không sao đâu.” Lục Chi Ninh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.
Người này suýt chút nữa đã trở thành thím của anh ta.
Có điều…
Trong mắt Lục Chi Ninh vẫn có mấy phần nghi hoặc.
Tô Cẩm nhạy cảm, lại hỏi Tiểu Linh một câu: “Vậy tại sao cô lại biến thành giống như lúc trước? Là ai ra tay với cô, cô có còn nhớ gì không?”
Tiểu Linh lau đi những giọt nước mắt không tồn tại.
Chậm rãi kể lại những chuyện mà cô ta biết.
“Sau khi tôi chết rồi vẫn không thể quên được anh Lục, không nguyện ý đi đầu thai, hồn phách bị kẹt lại ở Địa Phủ mấy năm. Sau đó có một lần tôi nhân cơ hội rằm tháng bảy, quỷ môn quan mở cửa nên chạy ra khỏi Địa Phủ…
Sau đó khó khăn lắm mới tìm được anh Lục…Tôi thấy cuộc sống anh Lục đã ổn định, cũng yên tâm hơn, tôi không có ý định quấy rầy cuộc sống của anh Lục, chỉ đứng nhìn từ xa, muốn nhìn anh Lục thêm vài lần.”
Dù sao thì mình cũng đã thành quỷ, người và quỷ khác đường, hai người cả đời này duyên phận đã chấm hết.
Cô ta có thể nhìn thấy cuộc sống của ông ta không tồi, cũng coi như là yên tâm rồi.
“Nhưng mà tôi lại không nghĩ tới, vào lúc mà tôi chuẩn bị rời đi thì lại bị một đạo sĩ bắt được. Ông ta hạ trận pháp với tôi, còn niệm rất nhiều thần chú mà tôi nghe không hiểu, sau đó nữa thì…Tôi không còn biết gì hết…Chờ khi tôi khôi phục lại ý thức thì cũng đã làm rất nhiều chuyện sai trái rồi.”
Tiểu Linh nhìn Lục Chi Ninh, nghĩ mình đã mang đến cho anh ta thương tổn không nhỏ, trong lòng day dứt.
Nhưng cô ta chỉ là một con quỷ, hình như cũng không thể đền bù được cho anh ta cái gì hết.
“Đạo sĩ kia có đặc điểm gì không?” Lục Chiêu Dật hỏi.
Tiểu Linh nhớ lại một chút: “Trên má trái của ông ta có một nốt ruồi.”
Lục Chiêu Dật chỉ vào một vị trí trên má trái của mình: “Là chỗ này sao?”
“Đúng thế!” Tiểu Linh gật đầu.
Lục Chiêu Dật tức giận nói: “Mẹ kiếp! Cũng chính người này lừa anh!”
Mọi chuyện đến tận lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ.
Đạo sĩ kia có lẽ đã để mắt tới nhà họ Lục từ lâu, sắp xếp tất cả mọi chuyện có thể nói là một giọt nước cũng không lọt.
Nếu không phải là Lục Chi Ninh gặp được Tô Cẩm, e rằng dưới kế sách như vậy, mạng của Lục Chi Ninh đã không còn rồi…
Đến lúc đó, người của nhà họ Lục sẽ điều tra mọi chuyện xảy ra với Lục Chi Ninh, nhất định sẽ tra được tới Lục Chiêu Dật, đến lúc đó…nhà họ Lục có thể nói rằng gặp phải gió tanh mưa máu, toàn bộ gia tộc nhà họ Lục sẽ phải rung chuyển!
Thiếu gia nhà họ Lục chết rồi, mà người hại anh ta lại chính là chú ruột, khoản nợ này, biết tính sao đây?
Nhất định nhà họ Lục sẽ phải sụp đổ!
Xem ra cái kẻ đứng sau màn này tính toán rất sâu! Thậm chí căn bản là có mưu đồ từ sớm!
Tô Cẩm do dự một chút, vẫn lên tiếng: “Hai vị vẫn nên nói lời từ biệt đi, hồn phách của Tiểu Linh trước đó đã bị nhiếp hồn thuật làm ảnh hưởng, gây tổn thương rất lớn, cho nên tốt nhất vẫn là nhanh chóng quay trở về Địa Phủ để đầu thai.
Hai người nói chuyện xong lại gọi tôi, tôi sẽ đến đưa Tiểu Linh đi.”
Hàm ý chính là, thời gian còn lại của hai người không nhiều.
Dứt lời, Tô Cẩm lại bổ sung một câu: “Theo kế hoạch của đạo sĩ kia, sau khi Tiểu Linh xuống tay với Lục Chi Ninh, nếu không trở về Địa Phủ thì sẽ bị hồn phi phách tán. Nếu như trở về Địa Phủ, bởi vì đã từng hại đến mạng người nên cũng sẽ bị đánh vào mười tám tầng Địa Ngục.
Mặc kệ là tình huống nào thì Tiểu Linh cũng sẽ không ở lại nhân gian nữa, cũng tức là sau cái chết của Lục Chi Ninh, cô ta là nhân chứng duy nhất cũng không còn nữa.”
Kẻ sau màn, có thể nói là tính hết tất cả các tình huống có thể xảy ra rồi.
Duy chỉ có sự xuất hiện của Tô Cẩm đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch.
Lục Chiêu Dật hướng về phía Tô Cẩm nói cám ơn.
Sau đó, Tô Cẩm, Lục Chi Ninh cùng với Nguyên Cảnh Sở Lâm đi ra khỏi gian phòng.
Ở trong gian phòng bên cạnh, Sở Lâm tò mò nhìn chằm chằm cái gương đồng trong tay Nguyên Cảnh, dường như muốn nhìn xem thử Lục Chiêu Dật và Tiểu Linh nói chuyện như thế nào.
Nguyên Cảnh liếc mắt nhìn anh ta, đưa gương đồng lại cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm đưa tay nhận lấy gương đồng, nói khẽ: “Bọn họ cũng cần không gian riêng tư.”
Bởi vậy đừng có làm mấy việc như kiểu nhìn trộm nữa.
Sở Lâm có chút xấu hổ cười cười: “Vậy để bọn họ tâm sự một lúc cũng được…”
Sự việc tiến triển đến mức này, Lục Chi Ninh nhịn không được lâm vào trầm tư.
Chuyện lần này hoàn toàn không đơn giản, rõ ràng là có người muốn đối phó với nhà họ Lục.
Nhà họ Lục ở Kinh Thành cũng là gia tộc rất có danh vọng, có căn cơ rất sâu, sẽ không dễ dàng bị người ta làm rung chuyển!
Kẻ sau màn nghĩ ra loại độc kế này, không chỉ có tâm tư ngoan độc, càng là mưu đồ sâu xa.
Anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, thấp giọng nói: “Anh có ý kiến gì không?”
Giọng nói Nguyên Cảnh trầm ổn, lại mang mấy phần lạnh nhạt: “Có lẽ là có người không nhịn nổi nữa.”
Lời Nguyên Cảnh nói, Lục Chi Ninh nghe không hiểu. Nhà họ Lục và nhà họ Nguyên có quan hệ không tệ, tiếp xúc gần gũi, như thế xem ra sợ là có chuyện gì đó mà anh ta vẫn luôn không biết.
Lúc này, Lục Chi Ninh lại quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ, ngài…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Tô Cẩm ngắt lời: “Lục thiếu gia, có một vài chuyện tôi có thể ra tay được, nhưng cũng không phải tất cả mọi chuyện trên thế gian này tôi đều có thể ra tay. Nếu như tôi tính toán hết cho anh tất cả những chuyện sẽ xảy ra mỗi ngày cho anh, trời xanh há có thể tha cho tôi được ư?”
Đây cũng là lý do mà người bên trong Huyền Môn lại chú trọng đến nhân quả như thế.
Nếu không có nhân quả, tất cả những người trong Huyền Môn bày trận nghịch thiên cải mệnh, mưu đồ giúp kẻ có tiền, thiên hạ này há chẳng phải sẽ trở nên hỗn loạn sao?
Lục Chi Ninh lập tức hiểu ra, khẽ cúi đầu hối lỗi.
Anh ta có thể giữ lại được cái mạng này đã là ban ân rồi, làm sao có thể đưa ra nhiều yêu cầu xa vời như vậy nữa?
…
Lục Chiêu Dật trò chuyện với Tiểu Linh một lúc.
Hai người ôn lại những chuyện lúc trước, chỉ còn lại những cảm xúc vô tận.
Khi nhắc đến chuyện quá khứ, một người một quỷ chỉ chọn một vài chuyện vui vẻ để nói mà thôi.
Nói xong lời cuối cùng.
Lục Chiêu Dật: “Anh rất tốt, em cứ yên tâm đi đi.”
Tiểu Linh: “Em hy vọng anh được hạnh phúc, sống thật tốt.”
Duyện phận của hai người đời này chấm dứt tại đây.
Trước khi đầu thai còn có thể gặp mặt trò chuyện với Lục Chiêu Dật, cô ta đã rất vui vẻ rồi.
Tiểu Linh do dự một lúc nhưng vẫn mở miệng: “Trước đó lúc em tìm được anh, nhìn thấy vợ của anh. Cô ấy là người rất tốt, khi đó em đã yên tâm rồi. Cho nên anh cũng không cần phải lo lắng cho em, chấp niệm của em đã bỏ xuống lâu rồi.”
Lục Chiêu Dật khẽ gật đầu, hai mắt đỏ hoe.
Lúc hai người trò chuyện, Tiểu Linh chưa hề nói làm sao mà mình tìm được Lục Chiêu Dật, mà Lục Chiêu Dật cũng chưa hề nói mình quen biết vợ mình như thế nào.
Sau khi Tiểu Linh qua đời, Lục Chiêu Dật thương tâm thật lâu. Rõ ràng người trong nhà đã đồng ý với chuyện hôn nhân của ông ta và Tiểu Linh rồi.
Chỉ đợi ông ta quay về báo tin tức tốt lành này cho Tiểu Linh, sau đó hai người bọn họ sẽ trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc. Đáng tiếc, lúc ông ta quay về tìm Tiểu Linh thì lại nghe được tin dữ.
Từ đó về sau, ông ta chịu đựng nỗi khổ, tinh thần sa sút cả mấy năm.
Ông ta không nói cho Tiểu Linh biết mình mất bảy năm mới tiếp nhận được chuyện cô đã qua đời.
Mà Tiểu Linh cũng không hề nói cho ông ta biết, vì tìm được ông ta mà một cô hồn dã quỷ như cô ta phải phiêu đãng mười năm, chu du đến rất nhiều thành phố, trốn tránh sự truy đuổi của Hắc Bạch Vô Thường hết lần này đến lần khác.
Mà những chuyện này, đều bị bọn họ dùng một câu hời hợt để nói lướt qua.
Cứ như vậy đi, cô ta cho rằng ông ta sống rất tốt.
Mà ông ta cũng cho rằng cô ta có thể an tâm rời đi.
Lục Chiêu Dật dẫn Tiểu Linh đến phòng bên cạnh: “Tô quán chủ, làm phiền cô rồi.”
Ông ta suy nghĩ một chút, vẫn hỏi thêm một câu: “Lúc này Tiểu Linh đi đầu thai, mấy quan sai ở Địa Phủ liệu có thể làm khó cô ấy không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Tôi có thể trực tiếp đưa cô ta đi đầu thai, không cần qua tay những người khác.”
Nó chẳng khác nào mở cửa sau cho Tiểu Linh cả.
Lục Chiêu Dật luống cuống gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Ông ta không dám quay đầu, sợ tận mắt nhìn thấy Tiểu Linh rời đi.
Tô Cẩm hỏi: “Tiểu Linh, họ của cô, nơi sinh của cô?”
“Dạ, tôi họ Dạ, tên là Dạ Linh, ở thôn Trường Thọ.”
Theo tiếng nói của cô ta vừa rơi xuống, Tô Cẩm phất tay, chỉ thấy trong phòng có thêm một cánh cửa.
Dạ Linh bình tĩnh bước tới.
Cô ta cũng không quay đầu lại.
….
Sau khi Dạ Linh rời đi, cánh cửa kia cũng biến mất theo, phảng phất như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lục Chi Ninh cảm khái vỗ vai Lục Chiêu Dật: “Chú Hai, người đã đi rồi, cũng nên buông bỏ.”
Trong thoáng chốc Lục Chiêu Dật giống như nghe được cuộc trò chuyện của hai người năm đó.
“Anh tên là Lục Chiêu Dật, em tên gì?”
“Dạ Linh, Dạ là dạ trong ngày đêm, Linh là linh trong chuông đồng.”
Giọng của thiếu nữ vui tươi trong trẻo, êm tai như tiếng chuông.
Một chàng trai trẻ lần đầu rơi vào bể tình, tràn ngập khát khao với tình yêu.
…
Thân thể Lục Chiêu Dật khẽ run lên, từ đây về sau, hai người bọn họ phải xa nhau mãi mãi.
Lục Chi Ninh thấy trạng thái của Lục Chiêu Dật không tốt lắm, anh ta thở dài nói: “Chuyện lần này thật sự cảm ơn Tô quán chủ, để trở về rồi tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô.”
Tô Cẩm: “Không sao đâu, không cần phải vội, anh cứ xử lý mấy việc trong nhà trước đi đã.”
Lục Chi Ninh gật đầu, anh ta còn phải chăm sóc Lục Chiêu Dật một chút, Sở Lâm thì lại nghĩ, anh họ mình đã ở chỗ này rồi, vậy thì anh ta vẫn ở đây trông coi thì hơn.
Thế là liền biến thành chỉ có hai người Tô Cẩm và Nguyên Cảnh rời đi.
Lúc hai người đi đến hành lang, Nguyên Cảnh đề nghị: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi lấy thêm phòng khác rồi nghỉ lại khách sạn này?”
Tô Cẩm từ chối ngay không cần suy nghĩ: “Không, vẫn còn sớm, vẫn đủ thời gian để quay về. Ai về nhà ấy, giường ai người nấy ngủ.”
Nguyên Cảnh: “…”
Trên mặt anh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Ôi, cô bé này thật bướng bỉnh, còn khó tán tỉnh nữa.
Có điều ít nhất là bên cạnh không còn cái bóng đèn nào khác nữa, hai người bọn họ cũng coi như có một thời gian đơn độc ở cùng với nhau.
Đáng tiếc, Nguyên Cảnh không biết đến cùng mình vẫn là ngây thơ…
Hai người vừa ngồi lên xe, Tô Cẩm nghiêng đầu một cái, tựa lưng vào ghế, trực tiếp biểu diễn cho Nguyên Cảnh xem cái gọi là ngủ trong chớp mắt.
Nguyên Cảnh: “…?”
Ánh mắt anh thay đổi liên tục, cuối cùng hóa thành tràn đầy bất đắc dĩ.
Không sao, đến ngay cả anh mà cũng tán không được thì nói gì đến những người khác?
Nghĩ vậy, Nguyên Cảnh lại yên tâm hẳn.
Mãi cho đến cửa tiểu khu, cô bé đang ngủ rất ngon tự động mở mắt ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp chớp.
“Tới rồi.” Có lẽ là vừa tỉnh ngủ, giọng nói của cô có chút mềm mại.
Khoé môi Nguyên Cảnh hiện lên ý cười: “Có cần tôi đưa vào không?”
Tô Cẩm lắc đầu xua tay: “Không cần không cần, tôi rất tỉnh táo mà.”
Tô Cẩm vừa nói vừa xuống xe, xuống xe xong, việc đầu tiên sau khi cô bước vào chính là đi qua thăm tổ sư gia.
Cô cầm ba cây nhang, vừa thắp hương vừa báo cáo cho tổ sư gia những chuyện xảy ra hôm nay.
Nói xong lời cuối cùng, Tô Cẩm rất cảm khái thở dài: “Ôi, chuyện tình cảm thật quá phiền phức. Cũng may mà xưa nay con không nói gì đến tình cảm cả, cũng chẳng hứng thú gì với tình yêu. Thứ thất tình lục dục này chỉ gây thương thân thôi!”
Tô Cẩm nói xong còn vỗ vỗ ngực, có chút tự hào nói: “Cũng may mấy thứ này xưa nay con không hề đụng tới, con chỉ có một lòng kiếm tiền lập nghiệp xây đạo quán thôi!”
Ba cây nhang trước mặt tổ sư gia ở trong đêm tối phảng phất như đang run rẩy.
Tô Cẩm vui vẻ đi vào bên trong, đi được vài bước, giống như là cô chợt nhớ đến thứ gì liền quay đầu lại, vẫy tay về phía Nguyên Cảnh: “Ngủ ngon!”
Nguyên Tam gia không nghe được những lời hùng tâm tráng chí của Tô Cẩm, lộ ra nụ cười vui mừng.
Cô có chút kinh ngạc, không nghĩ tới hành động của Lục Chi Ninh vẫn rất nhanh, bây giờ đã chuyển tiền rồi.
Hơn nữa số tiền kia Lục Chi Ninh chuyển dứt khoát, trực tiếp chuyển hai ngàn vạn, so với giá đã nói trước đó còn nhiều hơn năm trăm vạn.
Ngay sau đó, Lục Chi Ninh gửi tin nhắn tới.
【 Lục Chi Nin: Năm trăm vạn còn lại là chi phí để Tô quán chủ đưa Dạ Linh đi đầu thai. 】
Tô Cẩm vui mừng khẽ cười, Lục Chi Ninh này vẫn rất thức thời.
Rất tốt, về sau nếu có chuyện gì khác, có thể thường xuyên hợp tác!
Cô rất thích kiểu khách hàng thoải mái lại thẳng thắn dứt khoát như này, hơn nữa thái độ nhận sai cũng vô cùng tốt, không giống có người, rõ ràng đã sai, vẫn còn ương ngạnh nghiêm mặt không chịu thừa nhận, vịt chết mạnh miệng.
...
Trong quán rượu, Lục Chiêu Dật dường như đã già thêm mấy phần: “Lát nữa chú sẽ nói lại những chuyện đã xảy ra với cha mẹ cháu, cháu không cần ở đây canh chừng chú nữa, chú không có vấn đề gì, cháu đi nghỉ ngơi đi.”
Ông ta còn chưa đến mức giống như trước đây, không chấp nhận được tin tức Dạ Linh qua đời, tinh thần sa sút đồi phế.
Lục Chi Ninh không miễn cưỡng ở lại, cùng Sở Lâm trở về căn phòng cách vách.
Sở Lâm hơi xúc động nói thầm: “Được rồi, xem ra chú hai của anh đối với anh cũng không tệ lắm, không giống người mẹ kế kia của em, là thật sự muốn giết chết em.”
Lục Chi Ninh khẽ vỗ bờ vai của anh ta: “Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, anh đoán chừng cha mẹ anh sẽ đến Thanh Thành, cậu có muốn đi cùng với chúng ta hay không?”
Sở gia mặc dù tốt, nhưng suy cho cùng không quá thích hợp với Sở Lâm.
Cha Sở Lâm mặc dù không tệ với anh ta, nhưng lại quá phóng túng đối với Sở Lâm, từ đầu đến cuối chưa từng tận tình dạy bảo.
Mà những người khác của nhà họ Sở, càng ước gì Sở Lâm trở thành một tên phế vật.
Sở Lâm lắc đầu: “Không được, hiện tại ấy à, em đã có mục tiêu mới.”
“Mục tiêu gì?” Đáy mắt Lục Chi Ninh hiện lên ý cười, ngoại trừ sống phóng túng, còn có thể có mục tiêu gì khác?
Sở Lâm tự hào hất cằm: “Em dự định sau này đi theo Tô quán chủ! Em cũng phải nỗ lực trở thành thế ngoại cao nhân như Tô quán chủ!”
Lục Chi Ninh một lời khó nói hết liếc nhìn Sở Lâm một cái: “...”
Thế ngoại cao nhân?
Dựa vào dáng vẻ này của Sở Lâm còn muốn trở thành thế ngoại cao nhân?
Lục Chi Ninh cười có chút ý vị thâm trường, Sở Lâm nhất thời đã thấy được sự chế giễu từ trong ánh mắt của anh ta.
Sở Lâm lập tức trịnh trọng nói: “Em nghiêm túc đó!”
Lục Chi Ninh thở dài: “Được được được, cậu nghiêm túc, anh rất xem trọng cậu, anh tin rằng cậu có thể.” Thấy Sở Lâm xù lông, Lục Chi Ninh dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dỗ dành anh ta.
Sở Lâm: “...” Phi! Lục Chi Ninh cũng đang qua loa!
Lời nói này một chút cũng không thật tâm!
Nhưng lúc trước quả thực bản thân mình đã làm nhiều chuyện hoang đường, đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, đại khái cũng không có sức thuyết phục gì cả.
Trong lòng Sở Lâm lặng lẽ suy tư, anh ta quyết định, về sau nhất định sẽ cố gắng làm người, nỗ lực đi theo Tô quán chủ học tập!
Chờ chút… hình như quên mất chuyện gì?
Hả? Đúng rồi, ngộ nhỡ Tô quán chủ không muốn dạy anh ta thì phải làm sao bây giờ?
Sở Lâm lại bắt đầu rơi vào trầm tư, đây chính là vấn đề rất quan trọng!
Xem ra sau này phải nghĩ cách nịnh nọt Tô quán chủ một chút, để cô đồng ý thỉnh cầu của mình, nếu có thể gia nhập Huyền Thanh quán vậy thì càng tốt hơn!
Suy nghĩ của Sở lâm bay đi rất xa, Lục Chi Ninh bất đắc dĩ liếc anh ta một cái, được rồi, nghĩ đến đi theo bên cạnh Tô quán chủ dù sao cũng tốt hơn nhiều so với mỗi ngày không có lý tưởng.
Lúc Tô Cẩm xuống lầu, gặp hai người Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang đang ngồi ở phòng khách, dường như đang thương lượng chuyện gì.
Nhìn thấy Tô Cẩm xuất hiện, hai người rất ăn ý đồng thời im miệng.
Khoé miệng Diêu Nguyệt giãn ra một nụ cười: “A Cẩm, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
“Vâng.” Tô Cẩm thản nhiên gật đầu, cũng không có cảm xúc đặc biệt gì.
Cô đi qua phòng khách, đến phòng ăn ở bên cạnh.
Thấy vậy, Tô Chính Quang lập tức kéo Diêu Nguyệt đến nhà bếp, dáng vẻ lén lén lút lút, xem ra đã có chuyện xấu giấu diếm Tô Cẩm .
Tô Cẩm : “...” Dù sao Tô tiên sinh cũng không mở ra được sóng gió gì, theo ông ấy.
Vị Tô tiên sinh không gây ra được sóng gió gì, gương mặt ưu sầu: “Em nói xem, vị mẹ già kia của anh, làm sao lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này chứ? Còn bảo anh dẫn A Cẩm đến tham gia thọ yến của bà ấy?”
Diêu Nguyệt ghét bỏ nói: “Tự anh suy nghĩ thêm đi, bà cụ dù sao cũng là bà ngoại ruột của A Cẩm, bây giờ đã tìm được A Cẩm trở về, bà cụ muốn gặp A Cẩm một lần, không phải cũng rất bình thường sao?”
Tô Chính Quang lắc đầu thở dài.
“Không, em không hiểu, vị lão thái thái kia chướng mắt nhà họ Tô chúng ta, sau khi mẹ của A Cẩm qua đời, hai nhà đã không còn lui tới nữa.”
Ông ấy luôn cảm thấy như vậy, lần này bà cụ đến không thiện.
Hơn nữa A Cẩm trở về Tô gia đã nhiều ngày, bà cụ nếu thật sự muốn gặp Tô Cẩm , đoán chừng đã sớm gọi điện thoại, làm sao có thể chờ tới bây giờ?
Còn nhất định phải chọn thời gian là thọ yến của bà cụ?
Việc này, càng nghĩ càng không đúng.
“Hay là chúng ta trực tiếp từ chối việc này được rồi.” Tô Chính Quang nói thầm.
Diêu Nguyệt: “...”
“Việc này cho dù anh từ chối, anh cũng phải hỏi A Cẩm trước một tiếng! Đó là người nhà của mẹ đẻ con bé, bà ngoại ruột của con bé, không phải anh nói không gặp là có thể không gặp?” Diêu Nguyệt có chút nói không nên lời.
Bà ấy không hiểu, rốt cuộc hình dáng đầu não của Tô Chính Quang là thế nào?
Ngay lúc Tô Chính Quang do dự, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tô tiên sinh, chuyện nên tới thì không tránh được, không bằng cứ thản nhiên đối mặt.”
Tô Cẩm cắn miếng bánh mì quệt sốt dâu, nhẹ giọng nhắc nhở.
Tô Chính Quang bị giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa cho run rẩy.
“Con bước đi cũng không có tiếng động sao!” Ông ấy hầm hừ nhìn Tô Cẩm .
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói, là muốn hù chết ông ấy hay sao?
Tô Cẩm vẻ mặt tràn đầy vô tội: “Là do cha quá chuyên tâm, không phải vấn đề của con.”
Tô Chính Quang: “...”
Loại chuyện này, ông ấy sẽ tranh luận với Tô Cẩm sao?
Sẽ không!
Tô Chính Quang thở dài, nói lại một lần nữa tình hình của Triệu gia.
“A Cẩm, bà ngoại con mấy ngày nữa sẽ đại thọ 70 tuổi, bà ấy muốn con đến tham gia, dù sao hai người cũng đã nhiều năm không gặp, bà ấy đại khái… cũng rất nhớ con.”
Tô Cẩm vẻ mặt bình tĩnh: “Thời gian và địa chỉ nói cho con biết là được.”
Tô Chính Quang: “Ngày hôm đó cha sẽ đi chung với con tới Triệu gia.”
“Không phải là cha không muốn đi sao?” Tô Cẩm kinh ngạc, Tô tiên sinh rõ ràng không muốn đến Triệu gia.
Đột nhiên bị con gái ruột chẹn họng một câu Tô Chính Quang: “... Không phati con vừa nói gặp phải chuyện gì cũng phải thản nhiên đối mặt à? Cha lại không làm việc gì trái với lương tâm, có cái gì mà không dám đi?”
Ngộ nhỡ ông ấy không đi, người của Triệu gia bắt nạt con gái ông ấy thì làm sao bây giờ?
A Cẩm còn nhỏ tuổi, lại không hiểu được những sự phức tạp rối rắm trong hào môn, nếu như bị lừa gạt, ông ấy khóc cũng không có chỗ khóc.
Ông ấy phải đi bảo vệ A Cẩm.
Tô Cẩm chậm rãi gật đầu, rất tốt, trẻ con dễ dạy!
Sau đó, Tô Cẩm đi vào trong sân, theo thường lệ thắp ba nén nhang cho Tổ Sư Gia, cô quay đầu nhìn về hướng tây nam một chút, khóe môi hơi cong lên: “Tổ Sư Gia, hôm nay có người đến dâng hương cho ngài đó!”
Huyền Thanh quán của bọn họ chẳng mấy chốc sẽ có nhóm khách hành hương ổn định đầu tiên rồi.
Mặc dù nhóm khách hành hương này chỉ có mấy người ít ỏi, nhưng trên phương diện chất lượng thì rất hoàn mỹ, có tiền lại có nhan sắc, hơn nữa còn coi như là người thiện tâm.
Ai, cô con gái xinh đẹp của ông ấy làm sao đầu óc lại không bình thường chứ? Cũng không biết loại tình hình này, khi nào mới có thể chuyển biến tốt đẹp.
Ông ấy thở dài rời đi.
Sau khi Tô Chính Quang đi, Diêu Nguyệt nói đơn giản tình hình của Triệu gia với Tô Cẩm .
Mặc dù nói Triệu gia và Tô gia đều được xếp hạng hào môn ở Thanh Thành, nhưng hào môn cũng phân chia đẳng cấp.
Triệu gia ở Thanh Thành, cao hơn Tô gia một bậc.
Sau khi mẹ Tô Cẩm qua đời, Triệu gia và Tô gia đã không còn liên hệ nào nữa.
Bà cụ ngoại trừ mẹ Tô Cẩm , còn có một đứa con trai, con trai mấy năm trước bởi vì chuyện nuôi tiểu tam, đã náo loạn ra không ít trò cười ở trong giới.
Nhưng ngại vì địa vị của Triệu gia, không ít người sẽ không ở bên ngoài nói những điều này, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nể mặt Triệu gia.
Về phần tình cảm của bà cụ và mẹ Tô Cẩm như thế nào, Diêu Nguyệt cũng không tiện nhiều lời, hơn nữa bà ấy đối với chuyện lúc trước cũng không phải là hiểu rất rõ, Tô Chính Quang cũng không muốn nhắc đến.
Có điều xem xét từ thái độ của Tô Chính Quang, Diêu Nguyệt lờ mờ có thể đoán được, bà cụ đối với mẹ Tô Cẩm có khả năng không phải quá tốt…
Nhưng những lời này, Diêu Nguyệt là mẹ kế, thân phận khó xử, không tiện nhiều lời, nhiều lời lại thành nói huyên thuyên.
Bởi vậy, Diêu Nguyệt cũng chỉ đơn giản giới thiệu về Triệu gia một chút.
Bà ấy sợ qua mấy ngày nữa Tô Cẩm đi tham gia thọ yến, không hiểu tình hình Triệu gia, đầu óc kia của Tô Chính Quang, rất có thể sẽ quên nói với Tô Cẩm những thứ này…
Diêu Nguyệt cũng là bất đắc dĩ.
Cũng may toàn bộ quá trình Tô Cẩm nghiêm túc nghe, dáng vẻ yên tĩnh nhu thuận, rất khiến người ta yêu thích.
Diêu Nguyệt nói xong, lại hỏi thêm một câu.
“Đúng rồi, A Cẩm, hôm nay sẽ có khách hàng sao?”
Sáng sớm, Tô Cẩm đã chạy ra ngoài đến bày quầy bán hàng, chẳng lẽ lại có người tiêu tiền như nước nào đó?
Tô Cẩm : “Hôm qua giúp Lục nhị thiếu gia giải quyết một chuyện, hôm này Lục thiếu gia sẽ dẫn người tới tự mình đến nhà nói lời cảm tạ.”
Nghe vậy, Diêu Nguyệt chỉ cảm thấy Tô Cẩm càng ngày càng lợi hại!
Từ Sở Lâm lại đến Lục nhị thiếu gia, còn có Nguyên Tam gia trước mặt, có ai không phải bị thực lực của A Cẩm khiến cho tin phục?
A Cẩm nhà bà ấy tương lai nhất định có thể khiến cho Huyền Thanh quán rực rỡ.
Hai người đang nói, Lục Chi Ninh đã dẫn người chạy tới.
Ngoại trừ Lục Chi Ninh, Sở Lâm, Lục Chiêu Dật, còn thêm một vị phu nhân.
Lục Chi Ninh nghiêm túc nói: “Mẹ, phía trước chính là nơi ở của Tô quán chủ, Huyền Thanh quán cũng ở nơi đó, mẹ đừng thấy hiện tại quy mô của Huyền Thanh quán rất nhỏ, nhưng thực lực của Tô quán chủ, tuyệt đối không phải là khoe khoang!”
Mẹ Lục gật nhẹ đầu: “Yên tâm, đêm qua chú hai con đã nói với mẹ thực lực của Tô Đại sư rồi.”
Mẹ Lục vừa biết chuyện xảy ra ở Thanh Thành, đã vội vã chạy tới trong đêm, về phần cha của Lục Chi Ninh, quả thực không thoát thân ra được, ông ấy vốn dĩ muốn đi cùng, nhưng đến khi ông ấy tra được tung tích của tên giả làm đại sư lừa gạt Lục Chiêu Dật kia.
Loại tình hình này, cha Lục không yên tâm giao cho người khác xử lý, lo lắng để sót manh mối quan trọng nào đó, cho nên, ông ấy tự mình đến xử lý.
Mẹ Lục vừa đến Thanh Thành, cũng không đi đến quán rượu, trực tiếp hẹn mấy người Lục Chi Ninh, chạy tới nơi ở của Tô Cẩm , không kịp chờ đợi đã đến nhà nói lời cảm tạ.
Chuyện liên quan đến tính mạng con trai của bà ấy, thậm chí còn liên lụy tới toàn bộ Lục gia, vậy nhưng thật sự là may mắn vì có vị Tô Đại sư này!
Lục Chi Ninh chợt nhớ tới một chuyện, anh ta cuống quít nhắc nhở: “Phải rồi, Tô quán chủ bây giờ không thích bị người khác gọi là Tô Đại sư, sau này mẹ vẫn cứ gọi cô ấy là Tô quán chủ đi, hiện tại cô ấy là quán chủ của Huyền Thanh quán.”
“Tuổi còn trẻ cũng đã làm chủ quán rồi hả? Vậy thì thật sự không tầm thường!” Mẹ Lục cảm khái phát biểu lời khen ngợi.
Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Mẹ Lục sáng tỏ, thì ra là thế.
Bà ấy đã có chút tò mò về vị quán chủ trẻ tuổi này rồi!
Diêu Nguyệt vốn dĩ cho rằng người tới lại là Lục Chi Ninh, mãi cho đến khi bà ấy nhìn thấy Lục Chi Ninh còn có Sở Lâm đi hai bên trái phải một vị quý phu nhân.
Diêu Nguyệt run lên trong lòng, mơ hồ ý thức được thân phận người tới khả năng thật không đơn giản, khiến cho Lục Chi Ninh và Sở Lâm đồng thời có loại thái độ này, đại khái chỉ có vị phu nhân của Lục gia ở Kinh Thành kia.
Mẹ ruột của Lục Chi Ninh, cũng chính là dì của Sở Lâm.
Diêu Nguyệt giật mình, lại nhìn Tô Cẩm dáng vẻ thản nhiên, nhịn không được cảm khái, ai, tố chất tâm lý của A Cẩm, thật đúng là lợi hại!
Mặc kệ người trước mặt là ai, A Cẩm cũng chẳng sợ hãi.
Đối xử như nhau!
A, không đúng, trả tiền và không trả tiền vẫn có khác biệt một chút.
Diêu Nguyệt vội vàng đi ra ngoài nghênh đón.
Thái độ của bà ấy ôn nhu: “Vị này chắc hẳn là Lục phu nhân?”
“Mẹ, vị này là mẹ kế của Tô quán chủ.” Lục Chi Ninh giới thiệu nói.
“Xin chào Tô phu nhân.” Mẹ Lục rất cho mặt mũi, thái độ thong dong bình tĩnh.
Hảo cảm của Diêu Nguyệt với bà ấy đã tăng lên không ít.
Ai nha, phu nhân tới từ Kinh Thành này, cũng đều bình dị gần gũi như thế sao?
Diêu Nguyệt đón người vào cửa.
Sở Lâm tùy tiện lên tiếng: “Chúng ta đến cảm tạ Tô quán chủ, Tô phu nhân không cần khách khí.”
Diêu Nguyệt hoảng hốt chớp mắt một cái.
Bà ấy hình như hiểu rồi, thái độ của Lục phu nhân này tốt, đại khái cũng là bởi vì bản thân mình dính chút ánh sáng của Tô Cẩm .
Diêu Nguyệt lập tức thẳng lưng: “A Cẩm nhà tôi mặc dù còn trẻ, nhưng thực lực, những người được chứng kiến không có ai là không bội phục!”
Đầu tiên là Nguyên Tam gia, Sở Lâm, lại đến Lục Chi Ninh, A Cẩm nhà bà ấy vừa ra tay là đã khiến bọn họ kinh hãi!
“Đúng vậy đúng vậy, dì à, nếu không phải có Tô quán chủ, cái mạng nhỏ của cháu chắc cũng mất rồi.” Đáy mắt Sở Lâm lóe lên ánh sáng, vừa nhắc tới Tô Cẩm , anh ta vô cùng hưng phấn.
Mẹ Lục nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, có chút bất đắc dĩ, đứa nhỏ này chẳng lẽ đặt Tô quán chủ vào trong lòng rồi hả?
Nhân vật lợi hại như vậy, nào có thể là mơ ước của Sở Lâm?
Sở Lâm: ... ?
Ngay sau đó, mẹ Lục nhìn thấy cô gái nhỏ ở trên gian hàng coi bói.
Chỉ liếc một chút, mẹ Lục đã bị hấp dẫn.
Tô Cẩm mỉm cười với mẹ Lục: “Tướng mạo của phu nhân vô cùng tốt, quãng đời còn lại an ổn phú quý.”
Tướng mạo của mẹ Lục và Diêu Nguyệt có một chút giống nhau.
Đều là an ổn phú quý, không có tai nạn gì lớn.
Hai người bọn họ cũng thiện tâm giống nhau.
Chỉ là, Diêu Nguyệt càng có duyên hơn với Đạo gia.
Nghe thấy lời Tô Cẩm, mẹ Lục nhất thời cười: “Tô quán chủ, cô đã cứu con trai tôi một mạng, tôi cố ý đến cảm tạ cô.”
Bà ấy vừa dứt lời, đã đưa phần quà mà mình đã chuẩn bị ra, đó là một hộp gấm hình vuông, hộp gấm làm bằng gỗ đàn hương, phía trên còn khảm nạm một viên bảo thạch xinh đẹp, xem ra chính là vật phẩm quý giá.
Vừa đến đã tặng quà như thế, Tô Cẩm hơi kinh ngạc: “Lục phu nhân, Lục thiếu gia đã trả tiền rồi.”
Món quà này… Cũng không cần nữa.
Ánh mắt mẹ Lục hòa ái: “Nó trả tiền rồi, nhưng một lần ra tay của cô, còn giúp toàn bộ Lục gia của tôi, phần quà này, là toàn bộ Lục của tôi tặng cho cô.”
Tô Cẩm nghe không hiểu hàm ý trong đó, Diêu Nguyệt lại nghe rõ.
Lời này của Lục phu nhân, không chỉ riêng là một phần quà đơn giản như vậy, càng là mang ý nghĩa toàn bộ Lục gia ở Kinh Thành đều sẽ coi Tô Cẩm là ân nhân!
Tô Cẩm không biết địa vị của nhà họ Lục ở Kinh Thành, nhưng Diêu Nguyệt lại mơ hồ biết một chút.
Có nhà họ Lục che chở, Tô Cẩm có thể ở Thanh Thành đi ngang! Coi như đem Thanh Thành lộn ngược lại cũng không có gì đáng ngại.
Cho dù về sau Tô Cẩm đi Kinh Thành, cũng có thể như cá gặp nước!
Trong lòng Diêu Nguyệt cảm khái, nếu bà ấy nói chuyện này cho Tô Chính Quang nghe, đoán chừng Tô Chính Quang sẽ cảm thấy bà ấy đang nói chuyện viển vông.
Nghĩ đến cái đầu không thông minh lắm kia của Tô Chính Quang, trong lòng Diêu Nguyệt chợt thấy tức giận bất bình. Cũng không biết kiếp trước Tô Chính Quang đã làm được chuyện tốt gì mà đời này lại có một cô con gái ưu tú đến như vậy!
Thật khiến người ta phải ao ước đố kị mà!
Tô Cẩm không vội vã nhận lấy món quà kia của mẹ Lục: “Lục phu nhân, xin chờ một chút.”
Cô quay người, cầm ba cây nhang đi tới trước mặt tổ sư gia, cô thắp xong nói rõ ràng: “Lễ này có nên thu hay không, kính mong tổ sư gia chỉ điểm.”
Mấy người Lục phu nhân và Lục Chi Ninh đứng ở bên cạnh, chăm chú nhìn động tác của Tô Cẩm.
Chỉ thấy từ ba cây nhang, khói từ từ bốc lên.
Khoé môi Tô Cẩm tràn ra ý cười: “Cảm ơn tổ sư gia.”
Được chỉ điểm, Tô Cẩm vui vẻ trở lại trước mặt Lục phu nhân: “Tô sư gia nhà tôi nói có thể nhận món quà này.”
Nếu đổi thành những người khác, khi nghe được lời này của Tô Cẩm, đại khái sẽ cho rằng Tô Cẩm đang nói lung tung, vì để nhận món quà này mà tuỳ tiện lấy một cái cớ.
Nhưng sau những gì xảy ra tối hôm qua, mấy người Lục Chiêu Dật hoàn toàn không nghi ngờ lời Tô Cẩm nói chút nào!
Lục phu nhân đưa món quà cho Tô Cẩm rồi lại hỏi: “Tô quán chủ, chúng tôi có thể thắp cho tổ sư gia mấy nén nhang không?”
Lục Chiêu Dật: “Chuyện ngày hôm qua thật sự phải cảm ơn Tô quán chủ, hôm nay ngoại trừ bái tạ thì chính là muốn đến để thắp nhang.” Nếu không phải có Tô Cẩm, Dạ Linh cũng sẽ không được đầu thai thuận lợi như vậy. Còn có chuyện của nhà họ Lục cũng nhờ có Tô quán chủ nữa.
Tô Cẩm: “Được.”
Cô vừa dứt lời, Diêu Nguyệt liền lấy nhang ra, phát cho mỗi người ba cây.
Tô Cẩm ôm hộp gấm nhỏ, cô rất thích chiếc hộp gấm này. Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, cô cũng không tiện mở ra ở đây.
Cô bỏ hộp gấm nhỏ vào trong túi xách của mình, hì hì, được nhận quà, vui quá!
Thái độ mấy người Lục phu nhân rất thành kính, Tô Cẩm nhìn thoáng qua, tổ sư gia cũng rất vui vẻ!
Ôi, cùng vui cùng vui!
Duy chỉ khi đến lượt Sở Lâm, Sở Lâm dâng hương rồi lặng lẽ khấn mấy câu. Chỉ thấy ba nén nhang của Sở Lâm chợt sáng chợt tắt, so sánh với nhang của mấy người khác có sự khác biệt rõ ràng.
Lục phu nhân khẽ nhướng mày, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Sở Lâm: “Có phải cháu vừa mới bất kính với tổ sư gia không hả?”
Nhìn mấy cây nhang kia đi, thái độ của tổ sư gia thật quá rõ ràng!!!
Sở Lâm lắc đầu: “Không phải mà, cháu chỉ nói với tổ sư gia suy nghĩ của cháu, muốn tổ sư gia cho phép cháu thôi.”
Tô Cẩm chậm rãi đi tới, tò mò lắng nghe xem bọn họ nói chuyện gì.
Cô thật sự muốn biết Sở Lâm nói gì với tổ sư gia…
Thái độ của tổ sư gia, thật đúng là có ý tứ sâu xa.
Ánh mắt Lục phu nhân hơi loé lên, khéo léo khuyên nhủ Sở Lâm: “Có một số người, cháu nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Với cái bộ dáng này của Sở Lâm, có thể xứng với Tô quán chủ sao?
Lại còn muốn đánh chủ ý lên Tô quán chủ nữa à?
Trách không được tổ sư gia không vui như thế.
Sở Lâm có chút mờ mịt: “…Tại sao dì lại biết cháu đang nghĩ tới ai?”
Lục phu nhân: “…” Mỗi lần cháu gặp Tô Cẩm liền phấn khích như thế, còn dám nói cháu không có tâm tư khác à?
Thấy Lục phu nhân có chút không vui, Sở Lâm cũng thở dài: “Chuyện lần này là cháu nghiêm túc! Cháu đã nghĩ kỹ rồi, nhất định cháu sẽ kiên trì!”
Nói xong, anh ta nhìn về phía bài vị của tổ sư gia: “Cho dù tổ sư gia có chướng mắt cháu cũng không sao, cháu sẽ cố gắng!”
Sở Lâm tràn đầy tự tin.
Lục phu nhân lại bắt đầu nhức đầu, thằng nhóc ngỗ nghịch này lại không nghe lời thì biết làm sao bây giờ?
Ngày nào cũng sinh ra ý nghĩ hão huyền như thế…
Sở Lâm lại nói: “Dì cứ yên tâm đi, chuyện lần này, anh họ cũng rất ủng hộ cháu mà.”
Lục Chi Ninh đột nhiên bị điểm danh: “?”
Anh ta cảm giác ánh mắt của mẫu thân đại nhân đột nhiên rơi vào trên mặt mình, sắc như lưỡi dao, phảng phất như đang chất vấn tại sao mình lại đi theo Sở Lâm làm bậy!
Lục Chi Ninh do dự: “Con cảm thấy Sở Lâm hiếm khi muốn làm việc gì nghiêm túc, con… miễn cưỡng ủng hộ cậu ấy.”
Mẹ Lục ngơ ngác.
Mẹ Lục mờ mịt.
Có ý nghĩ hão huyền với Tô quán chủ chẳng lẽ cũng coi như là việc nghiêm túc sao?
Bà ấy nhìn chằm chằm Lục Chi Ninh thêm một lúc, sau đó âm thầm quyết định, chờ trở về rồi sẽ dạy dỗ Lục Chi Ninh một trận ra trò.
Chuyện đã nói đến mức độ này rồi, Sở Lâm hào hứng dạt dào quay đầu lại nhìn Tô Cẩm.
“Tôi quyết định rồi, hôm nay tôi sẽ nói hết ra!” Sở Lâm trịnh trọng nhìn Tô Cẩm, đáy mắt hiện ra ánh sáng vô tận và tràn đầy chờ mong.
Tô Cẩm khẽ nghiêng đầu, hơi kinh ngạc: “?”
Nói gì thế?
Cô càng lúc càng hiếu kỳ.
Diêu Nguyệt cũng khẽ giật mình, nhìn thái độ của Sở Lâm, rồi lại nhìn khuôn mặt dần trở nên đen sì của Lục phu nhân, bà ấy mơ hồ đoán được chuyện gì.
Với cái thái độ này của Sở Lâm, sẽ không phải là coi trọng A Cẩm nhà mình rồi đấy chứ?
Chuyện này thật đúng là…Nếu không giải quyết cẩn thận sẽ gây ra phiền toái khó chịu.
Hơn nữa ở đây còn có nhiều người như vậy, nếu như Tô Cẩm trực tiếp cự tuyệt Sở Lâm, Sở Lâm liệu có bị mất mặt không chứ?
Lục phu nhân vừa mới đưa món quà quý giá như vậy…
Ôi, tại sao Sở Lâm lại không chọn thời điểm khác đây?
Nhất định cứ phải chọn sau khi Lục phu nhân tặng quà mới được? Có phải có chút không biết nhìn mặt mà nói chuyện không?
Vốn dĩ bầu không khí đang bình thản, bởi vì một câu của Sở Lâm mà trở nên kỳ kỳ quái quái.
Sở Lâm lo lắng bất an lên tiếng: “Tô quán chủ, tôi muốn…”
Lời còn chưa dứt, Nguyên Tam gia đột nhiên lên tiếng ngắt lời anh ta.
Nguyên Tam gia: “Lục phu nhân đến Thanh Thành từ khi nào vậy?”
Sở Lâm: “…” Hu hu hu, anh ta khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, thế mà lại bị Tam gia cắt ngang.
Ánh mắt anh ta sâu kín nhìn về phía Nguyen Tam gia, thình lình, lại bắt gặp Nguyên Tam gia nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng.
Sở Lâm theo bản năng rùng mình một cái.
Mẹ kiếp! Sao ánh mắt Nguyên Tam gia lại đáng sợ như vậy?
Quá doạ người rồi!
Sở Lâm run lẩy bẩy, không dám nhìn lại Nguyên Tam gia nữa.
Lục phu nhân nhìn thấy Nguyên Cảnh, thái độ lập tức thay đổi. Rõ ràng dựa theo vai vế thì Nguyên Cảnh là hàng con cháu, nhưng Lục phu nhân vẫn phải cung kính gọi một tiếng Tam gia.
“Tam gia, thằng nhóc Chi Ninh này lại gây thêm phiền phức cho cậu rồi, còn phải cảm ơn cậu về chuyện ngày hôm qua nữa.”
Nếu không phải Nguyên Tam gia quen biết với Tô quán chủ, lại biết được bản lĩnh của Tô quán chủ thì…
Nếu không, thật khó để nói kết quả của những chuyện này sẽ là như thế nào…
Lục phu nhân và Nguyên Cảnh nói chuyện khách sáo mấy câu, trực tiếp chặn hết mấy lời đang chuẩn bị nói của Sở Lâm lại.
Sở Lâm nắm chặt nắm tay, trong lòng không khỏi thở dài.
Ôi, suýt chút nữa, chỉ thiếu có mấy giây thôi là anh ta đã có thể nói ra được rồi.
Có lẽ ánh mắt của Sở Lâm quá bi phẫn, Tô Cẩm hiếu kỳ nhìn chằm chằm anh ta hỏi một câu: “Rốt cuộc thì anh muốn nói gì thế?”
Tô Cẩm vừa dứt lời, Lục phu nhân, Nguyên Cảnh, Sở Lâm và mấy người khác, tất cả đều đồng thời nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm: “…?” Vậy rốt cuộc là Sở Lâm muốn nói cái gì???
Sở Lâm nhìn về phía Tô Cẩm, phảng phất như nhìn thấy một vị cứu tinh.
Anh ta biết ngay Tô Cẩm chính là quý nhân của mình mà!
Câu nói này của Tô Cẩm tựa như cho anh ta một cơ hội, dưới tình huống này, Sở Lâm cảm thấy mình tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
Nếu như hôm nay không nói, không biết lần sau còn phải chờ tới khi nào.
Sở Lâm chống lại mấy ánh mắt bất thiện, trịnh trọng đi đến trước mặt Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, tôi…” Sở Lâm có chút căng thẳng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại rồi hét lên: “Tôi muốn gia nhập Huyền Thanh quán! Tôi muốn làm người của Huyền Thanh quán!”
Một tiếng hét này của Sở Lâm có thể gọi là long trời lở đất.
Lục phu nhân lảo đảo, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động muốn đánh người.
Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Sở Lâm.
Sắc mặt Nguyên Cảnh cũng khó coi, chưa từng nghĩ mình lại chậm hơn Sở Lâm một bước.
Sở Lâm vậy mà cũng coi trọng A Cẩm.
A Cẩm là một cô gái tốt như vậy, Sở Lâm xứng sao?
Nguyên Tam gia liếc nhìn Sở Lâm một cái bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường, tự an ủi trong lòng, không sao, nhất định A Cẩm sẽ cự tuyệt Sở Lâm.
Muốn là người của Huyền Thanh quán à?
Ha ha, nhất định A Cẩm sẽ không đồng ý!
A Cẩm chỉ có thể là của anh!
Tô Cẩm nhìn về phía Sở Lâm, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Thì ra vừa nãy anh nói với tổ sư gia là nói mấy lời này.”
Chẳng trách mấy cây nhang của Sở Lâm chập chờn lúc sáng lúc tối, thì ra bởi như thế.
Cô liếc nhìn nén nhang đang cháy bên trong Huyền Thanh quán, lúc này khói từ những nén nhang của Sở Lâm đã chầm chậm bốc lên cao.
Tô Cẩm cười, nghiêm túc nhìn Sở Lâm: “Huyền Thanh quán bây giờ chỉ có một người là tôi, nhân khẩu thưa thớt. Tính ra tôi cũng là truyền nhân duy nhất của Huyền Thanh quán, lúc đầu tôi xuống núi chính là muốn phát dương quang đại Huyền Thanh quán này.”
Lời còn chưa nói hết, Sở Lâm đã lao tới bịch một tiếng quỳ xuống, hai tay ôm chân Tô Cẩm: “Sư phụ! Ngài nhìn con đi, con có thể làm đồ đệ của ngài mà, sẽ hiếu kính ngài và tổ sư gia thật tốt. Huyền Thanh quán chúng ta ít người, vừa lúc thiếu một chân chạy vặt. Ngài bảo con đi chỗ nào, con sẽ đi chỗ ấy! Ngài bảo con làm cái gì, con sẽ làm cái đó, con vừa nghe lời lại có tiền! Xin ngài cho con có một cơ hội biểu hiện!”
Tô Cẩm khẽ chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ mấy lời vừa rồi của Sở Lâm.
Mà dáng vẻ của Sở Lâm trong mắt nhìn của mấy người bên cạnh, càng giống như hoạ phong đột biến.
Lục phu nhân: “…” Ồ, mình suy nghĩ nhiều rồi.
Bà ấy biết ngay mà, với cái đầu óc này của Sở Lâm làm sao lại có hứng thú với tình yêu cho được…
Nguyên Cảnh: “…” Rốt cuộc vẫn là anh đánh giá Sở Lâm quá cao.
Thì ra Sở Lâm cũng không phải muốn trở thành tình địch của anh mà là muốn làm đồ đệ của A Cẩm nhà anh.
Ánh mắt Nguyên Cảnh hơi loé lên.
Lúc này Lục Chi Ninh đi tới trước mặt anh, thấp giọng hỏi: “Có phải là anh tưởng cậu ta muốn thổ lộ không?”
Nguyên Tam gia không nói gì, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh hiểu ngay lập tức.
Anh ta biết ngay mà, tại sao vừa nãy Nguyên Cảnh lại đột nhiên xuất hiện nói chuyện với mẹ anh ta như thế.
Hoá ra là hiểu lầm?
Chậc chậc, Sở Lâm cũng coi như mạng lớn!
Người ngốc có ngốc phúc mà.
Tô Cẩm ho nhẹ hai tiếng: “Nếu như anh đã có lòng thành như vậy, vậy thì tôi sẽ cho anh một cơ hội.”
Sở Lâm nói đúng một chuyện, quả thực Huyền Thanh quán thiếu một chân chạy vặt. Thân phận của cô bây giờ không giống như trước kia, làm quán chủ Huyền Thanh quán, cô phải duy trì cảm giác thần bí một chút.
Sao có thể chuyện gì cũng tự mình đi làm?
Sở Lâm xuất hiện, vừa lúc thích hợp.
Tô Cẩm nghĩ đến tính tình của tổ sư gia, cũng không nói chắc chắn.
Sở Lâm vội vàng hét lên: “Cảm ơn sư phụ! Về sau con chính là đại đệ tử của sư phụ rồi!”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không, đừng vội ôm thân phận như thế. Anh có thể trở thành đệ tử chính thức của Huyền Thanh quán hay không còn phải xem biểu hiện của anh nữa đã. Lấy giới hạn thời gian là một tháng, nếu như anh có biểu hiện tốt, làm cho tổ sư gia hài lòng, vậy anh chính ta thủ tịch đại đệ tử của Huyền Thanh quán, nếu tổ sư gia không hài lòng thì…”
“Sư phụ yên tâm, nhất định con sẽ cố gắng hết sức, để khiến tổ sư gia hài lòng về con!” Thân phận thủ tịch đại đệ tử này, anh ta nắm chắc rồi!
Tô Cẩm cùng Sở Lâm một tới hai đi, cứ như vậy đem chuyện này xác định ra.
Lục phu nhân, cùng với Diêu Nguyệt ở bên cạnh nhìn một màn này, vẻ mặt ngây ngốc.
Nhất là Diêu Nguyệt, theo bản năng quan sát sắc mặt Lục phu nhân.
Cái này…
Sở Lâm không chỉ là người thừa kế của nhà họ Sở mà còn là cháu trai của Lục phu nhân, bây giờ lại chạy tới đây làm một đệ tử thực tập… Cũng không biết Lục phu nhân sẽ nghĩ thế nào.
Chuyện này nghe có vẻ…rất khó nói.
Lục phu nhân há hốc mồm, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài.
Bà ấy vỗ nhẹ bả vai Sở Lâm: “Sau này cháu phải nghe lời Tô quán chủ, gặp chuyện không được cậy mạnh, nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được cũng đừng có khăng khăng lao tới. Dì đối với cháu cũng không có yêu cầu quá lớn đâu…”
“Dì yên tâm, nhất định cháu sẽ dương danh lập vạn! Sau này nhất định sẽ có một chỗ của cháu trong Huyền Môn.”
Sở Lâm một bầu nhiệt huyết, tràn đầy hùng tâm tráng chí.
Lục phu nhân dừng một chút rồi nói khẽ: “Cháu còn sống là được rồi.”
Sở Lâm: “…”
Lục Chi Ninh không nhịn được, phì một tiếng bật cười.
Sở Lâm có chút xấu hổ, anh ta không hề nói đùa, anh ta thật sự nghiêm túc!
Ngay sau đó, Tô Cẩm liền trấn an Lục phu nhân: “Lục phu nhân cứ yên tâm, người trong Huyền Môn chúng tôi sẽ không để cho mấy đệ tử mới nhập môn như anh ấy làm chuyện gì nguy hiểm đâu, nhiều lắm chỉ là làm chân chạy vặt, mua đồ thôi.”
Lục phu nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cháu trai của mình, trong lòng mình rõ ràng.
Cũng không phải là bà ấy xem thường Sở Lâm, thực sự là anh ta không đủ kiên định, lại chưa từng gặp sóng to gió lớn gì, làm việc cũng không đủ chính chắn. Mà những việc Tô quán chủ phải xử lý phần lớn là những việc nguy hiểm người bình thường không thể nào chạm tới. Trong loại tình huống này, đương nhiên bà ấy sẽ vô cùng lo lắng.
Mẹ Sở Lâm đã qua đời, chỉ để lại duy nhất một đứa con trai này.
So với bất cứ ai khác, bà ấy đều hy vọng Sở Lâm sống thật tốt.
Sở Lâm nhận Tô Cẩm làm sư phụ, trực tiếp chuẩn bị quang minh chính đại ở lại Huyền Thanh quán.
Lục phu nhân có chút bất đắc dĩ: “Chuyện bái sư này chẳng lẽ cháu không nói một chút gì với cha cháu à? Còn nữa, dì muốn đi nhà họ Sở một chuyến, làm một vài chuyện, hôm nay cháu cùng về nhà với dì đi.”
“A? Còn phải đi với dì về nhà họ Sở nữa à?” Sở Lâm đau lòng, ngày đầu tiên bái sư, đương nhiên anh ta hy vọng mình có thể được ở cùng với sư phụ.
Sở Lâm quay đầu lại, háo hức nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, ngài thấy đệ tử có nên quay về không?”
Tô Cẩm: “…Đương nhiên là phải quay về, Lục phu nhân là trưởng bối của anh, anh phải tôn kính với trưởng bối.”
Cô thậm chí cũng không cần bấm đốt ngón tay, tướng mạo Sở Lâm hồng hào sáng loáng, rõ ràng là hôm nay có tài vận.
Đại khái…Lục phu nhân vội vã mang Sở Lâm về nhà họ Sở như thế mà muốn để cha Sở chia một phần lớn tài sản à?
Sở Lâm bước một bước lại nhìn lại ba lần, như thể mình là một đứa nhóc đáng thương bị vứt bỏ.
Tô Cẩm: “…” Ôi, đồ đệ này sao có vẻ dính người thế nhỉ?
Diêu Nguyệt: “…” Không thấy gì hết!
Ngược lại, Nguyên Cảnh vẫn ngồi trầm tư ở đó. Sở Lâm bái sư, vậy chẳng lẽ sau này có thể tiếp xúc hàng ngày với A Cẩm à?
Cứ như vậy, Sở Lâm tính ra lại chiếm lợi lớn rồi.
Nguyên Cảnh: “…” Anh cũng phải có hành động mới được.
“Nguyên Cảnh?” Tô Cẩm thấy anh bất động, gọi anh một tiếng.
Nguyên Cảnh chững chạc đàng hoàng mở miệng: “Mấy ngày gần đây tôi lại bắt đầu cảm thấy tâm thần không yên.”
Nghe vậy, Tô Cẩm nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh một lúc.
Nguyên Cạnh lại bình tĩnh nói dối tiếp: “Ngược lại mỗi lần ở bên cạnh cô, tâm cảnh lại thấy bình an nhẹ nhàng.”
Tô Cẩm gật đầu: “Đại khái là bởi trên người tôi có linh khí.” Cô không suy nghĩ quá sâu xa, dù sao thì tử khí trên người Nguyên Cảnh quả thật chưa bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ là bị áp chế mà thôi.
“Như vậy đi, sau này lúc anh không có chuyện gì làm thì cứ đến tìm tôi, ở bên cạnh tôi.” Tô Cẩm nghiêm túc đề nghị.
Nguyên Cảnh giả vờ khó xử trả lời: “Như thế có gây phiền phức gì cho cô không?”
Tô Cẩm: “Đương nhiên là không.”
Anh là khách hàng lớn của cô! Hơn nữa cô cũng đã nói muốn giúp anh giải quyết vấn đề!
Sở Lâm đi theo Lục phu nhân về thẳng nhà họ Sở.
Cha Sở biết tin người nhà họ Lục sẽ tới nên đã đợi sẵn ở nhà họ Sở từ sớm rồi.
Tuy nói nhà họ Sở ở Thanh Thành coi như không tệ, nhưng nhà họ Sở làm sao có thể sánh được với nhà họ Lục ở Kinh Thành?
Lại nói, nhà họ Sở mấy năm này phát triển nhanh như vậy, hoặc ít hoặc nhiều đều nhờ dính ánh sáng của nhà họ Lục. Nếu không nhờ có tầng quan hệ thân thích với nhà họ Lục thì nhất định nhà họ Sở sẽ không phát triển thuận lợi như vậy.
Lục phu nhân đi vào nhà họ Lục, còn chưa tới cửa, lời đầu tiên nói ra đã khiến cha Sở chấn kinh.
Lục phu nhân thái độ kiên quyết: “Tôi muốn cậu ở ngay trước mặt tôi và Sở Lâm, chuyển một phần tài sản qua cho Sở Lâm, sang tên cho nó luôn.”
Cha Sở: “…” Ông ta cau mày, có chút không vui nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài.
Lục phu nhân nói tiếp: “Tôi chỉ cần phần tài sản thuộc về Sở Lâm thôi, về phần những tài sản khác của cậu thì thích cho ai thì cho.”
Cha Sở mơ hồ ý thức được Lục phu nhân đưa ra yêu cầu như vậy, có thể là có liên quan đến chuyện của Thư Vân.
Ông ta thở dài: “Lục phu nhân, chuyện của Thư Vân là do em không biết nhìn người. Sau này em cũng sẽ không tái giá nữa, tài sản của nhà họ Sở cũng sẽ để lại hết cho Sở Lâm. Em chỉ có một đứa con trai là nó, không cho nó thì cho ai đây?”
Cho nên không cần thiết phải buộc ông ta phân chia tài sản ngay lúc này.
Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng nói là chỉ có một đứa con trai là nó, vậy thì phân cho nó sớm hơn một chút cũng có sao đâu chứ?”
Phân cho Sở Lâm sớm một chút, tránh khỏi sau này lại xảy ra mấy chuyện lung tung rắc rối nữa.
Mà như vậy thì Sở Lâm cũng được bảo đảm.
Người cha này của Sở Lâm không đáng tin cậy, bà ấy làm dì, cũng nên lên kế hoạch sắp xếp tốt cho Sở Lâm.
Cha Sở nhìn thái độ không cho phép cự tuyệt của Lục phu nhân, suy nghĩ một chút, cũng không muốn tranh cãi về chuyện này nữa. Huống chi cho dù có tranh chấp thì ông ta cũng chẳng thể thắng nổi nhà họ Lục.
Thái độ của cha Sở coi như không tệ, lúc này liền gọi điện thông báo cho luật sư chuẩn bị các văn kiện cần thiết.
Sau đó, mọi người mất hơn một tiếng đồng hồ để đem một phần tài sản của nhà họ Sở chuyển đến dưới danh nghĩa Sở Lâm. Trừ cái đó ra, còn có bất động sản cùng với một phần cổ phần của công ty nữa.
Sở Lâm có chút hoảng hốt, không ngờ giá trị tài sản của mình lại soạt soạt tăng nhanh như vậy.
Chỉ là, Sở Lâm còn chưa kịp cao hứng, Lục phu nhân đã bổ sung thêm một điều kiện vào trong bản thoả thuận tài sản.
Để tránh cho Sở Lâm bị mất hết tài sản, trong ba năm tới, anh ta chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ tài sản. Sau ba năm, Sở Lâm mới có được toàn quyền quản lý toàn bộ số tài sản đó.
Sở Lâm: “…” Được rồi.
Rốt cuộc là anh ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Lục phu nhân nhìn về phía cha Sở: “Sở tiên sinh, cậu còn ý kiến gì nữa không?”
“Chị đã suy xét hết tất cả tình huống rồi, em còn có thể có ý kiến gì nữa chứ?” Ba năm sau, Sở Lâm cũng đã gần như trưởng thành rồi.
Sau khi giải quyết xong vấn đề tài sản, Lục phu nhân không ở lại nhà họ Sở nữa mà trực tiếp rời đi.
Lúc rời đi, bà ấy lại dùng lời lẽ khuyên nhủ Sở Lâm mấy câu.
“Dì không có yêu cầu quá lớn với cháu cả, cháu chỉ cần sống tốt, sống vui vẻ là được. Nhà họ Lục sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của cháu.”
Sở Lâm gật đầu: “Dì yên tâm, lần này cháu gia nhập vào Huyền Thanh quán không phải là tâm huyết dâng trào mà là cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định.”
Thấy Sở Lâm trịnh trọng như vậy, trong đáy mắt Lục phu nhân hiện lên ý cười, bà ấy thấy trong ánh mắt Sở Lâm có ánh sáng kiên nghị.
“Được, dì sẽ chờ tin tốt của cháu. Có điều, cháu phải hứa với dì, nếu chẳng may gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì không được cậy mạnh.”
Sau khi Lục phu nhân vui mừng lại có chút lo lắng.
Bà ấy sợ Sở Lâm gặp phải nguy hiểm gì, chị của bà ấy chỉ để lại một đứa con trai là Sở Lâm, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì bà ấy phải làm sao cho phải?
Sở Lâm: “Cháu hứa với dì.”
Sau khi Lục phu nhân và Lục Chi Ninh đi rồi, Sở Lâm liền trở về phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vẻ mặt cha Sở có chút khó hiểu.
Ông ta suy nghĩ một lúc.
“Chẳng lẽ con muốn đi theo Lục phu nhân trở lại Kinh Thành à?” Nếu là như vậy thì cũng không tệ.
Đi theo bên người Lục phu nhân có thể quen biết được không ít người, kết giao được nhiều nhân mạch. Trước kia ông ta cũng bảo Sở Lâm đi tới nhà họ Lục chơi thường xuyên hơn, đáng tiếc đứa nhỏ này không nghe lời, không nguyện ý đi lôi kéo làm quen.
Đã có quan hệ của dì ruột mình ở đó, sao có thể coi là lôi kéo làm quen chứ?
Thấy cha Sở đoán sai, Sở Lâm cũng không vội phản bác, sau khi thu dọn đồ đạc xong mới bắt đầu chậm rãi phản bác cha Sở: “Cha đoán sai rồi.”
Cha Sở kinh ngạc: “Vậy con thu dọn đồ đạc làm cái gì? Vừa mới phân chia tài sản xong, liền muốn rời nhà trốn đi rồi?”
Sở Lâm tự hào nói: “Con gia nhập Huyền Thanh quán. Bây giờ con là đệ tử thực tập của Huyền Thanh quán.”
Cha Sở: “…Con nói lại lần nữa xem!” Câu nói của Sở Lâm, từng chữ thì ông ta nghe hiểu, nhưng gộp lại thì ông ta lại chẳng hiểu chút nào.
Đệ tử thực tập của Huyển Thanh Quan là gì?
Huyền Thanh quán là thứ gì thế?
Sở Lâm tâm tình không tệ giải thích: “Tô đại sư chính là quán chủ của Huyền Thanh quán, nói đơn giản, con đã bái Tô quán chủ làm sư phụ rồi!”
Nét mặt cha Sở thay đổi liên tục, cuối cùng, nhìn anh ta bằng sắc mặt tái xanh.
“Mày cái đồ nghịch tử này! Có tin tao đánh chết mày không!”
Bái một con nhóc Tô Cẩm đầu óc không bình thường làm sư phụ?
Quả thực làm mất sạch mặt mũi của nhà họ Sở đây mà.
Sở Lâm có chút bối rối: “?, Con đã có dũng khí theo đuổi ước mơ của mình, bái Tô quán chủ làm sư phụ thì sao chứ? Tô quán chủ có đạo pháp cao thâm, cô ấy là sư phụ của con, đó là con có phúc khí, là bên trên mộ tổ của nhà họ Sở chúng ta bốc khói xanh nên mới có vận khí tốt như vậy.”
Thấy lời nói Sở Lâm càng lúc càng không hợp thói thường, cha Sở vội vàng lấy từ trong túi ra một viên thuốc trợ tim.
Ông ta liếc nhìn xung quanh, quơ lấy một cái chổi lông gà rồi hướng về phía Sở Lâm lao tới.
“Mày cái đồ nghịch tử này! Tô Cẩm chính là một người điên, ai mà không biết cô ta bây giờ chính là một con nhóc tai hoạ chứ? Tao đã bảo mày cách xa cô ta một chút, mày lại còn có thể làm ra cái chuyện này nữa. Mày thực sự muốn chọc tức tao à?”
Sở Lâm thấy cha Sở muốn đánh thật, liền kéo vali của anh ta chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa phản bác: “Sư phụ con mới không phải là tai hoạ, sư phụ con chính là tiên nữ từ trên trời rơi xuống. Phàm nhân mấy người không xứng để lý giải được sự lợi hại của cô ấy đâu.”
Cha Sở: “…!”
Cha Sở vốn đang giận gần chết, nghe lời này, lại càng tức giận hơn, gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch.
Phàm nhân các người à?
Hôm nay ông ta mà không cho Sở Lâm một bài học thì ông ta không phải là lão tử Sở Lâm!
Cha Sở đuổi theo, Sở Lâm bỏ chạy.
Đến cùng thì người trẻ tuổi thể lực tốt, cho dù Sở Lâm kéo vali thì cũng không bị cha Sở bắt được.
Cha Sở tức giận ở phía sau hét lên: “Nếu mày còn dám đi theo đồ tai hoạ Tô Cẩm kia làm bậy, sau này cũng đừng có bước vào cổng nhà họ Sở nữa.”
Sở Lâm nghe xong vẫn còn có tâm tình quay đầu lại trả lời ông ta một câu: “Không vào thì không vào! Dù sao bây giờ con có tiền rồi!”
Cha Sở: “?”
Từ từ, có phải mình bị Lục phu nhân hố rồi không?
Có phải Lục phu nhân đã sớm biết Sở Lâm muốn bái Tô Cẩm làm sư phụ rồi?
Cho nên mới bảo ông ta sớm phân chia tài sản cho Sở Lâm như thế?
Cha Sở càng nghĩ càng giận: “Sau này nếu mày dám quay về, lão tử liền đánh gãy chân mày!”
Sở Lâm nghe xong lời này, lập tức theo nhịp, bắt đầu hăm doạ: “Một ngày nào đó cha sẽ phải cầu xin con quay lại nhà họ Sở.”
Không phải chỉ là nói hăm doạ thôi sao?
Ai mà không biết chứ?
Cha Sở lại che chỗ trái tim mình, lại nuốt thêm một viên thuốc trợ tim.
Nghịch tử, nghịch tử!
Sau này cha Sở mới biết được, mặt chính là dùng để vả. Còn có mấy lời, một câu thành sấm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Sở, Sở Lâm giống như chim sổ lồng, vui sướng chạy nhảy, anh ta muốn theo đuổi ước mơ của mình, muốn tạo dựng một bầu trời cho riêng mình.
Nhìn thấy Sở Lâm xách rương hành lý tới, ánh mắt Nguyên Cảnh loé lên, anh có một loại dự cảm xấu.
Một giây sau, Nguyên Cảnh đã nghe thấy Sở Lâm mở miệng: “Sư phụ, tôi cãi nhau với cha tôi, bị ông ấy đuổi ra ngoài, về sau, tôi cũng chỉ có thể dựa vào Huyền Thanh quán rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận