Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 140: Cầu cho oán khí thôn Khê Đàm tiêu tán hết 2

Tà vật bị phong ấn nhốt, không cách nào thoát ra được, thế là nó dùng tự hủy để làm đại giá, phát ra oán khí của bản thân mình khiến cho thôn dân sống trong thời gian dài ở thôn Khê Đàm bị lây nhiễm oán khí, chịu ảnh hưởng, sau đó xuất hiện tình trạng tính tình thay đổi nghiêng trời lệch đất, lại sau đó chính là lần lượt qua đời, vong hồn sau khi chết đi lại bởi vì mang theo oán hận mà không cách nào rời khỏi thôn Khê Đàm.
Những vong hồn kia, dưới ảnh hưởng của oán khí biến thành lệ quỷ hoặc oán quỷ, bọn chúng lại bắt đầu ảnh hưởng đến những người còn sống trong thôn Khê Đàm. Cứ như thế lặp đi lặp lại cho đến khi không còn một ai trong thôn Khê Đàm may mắn thoát khỏi.
Dưới uy lực của trận pháp, tất cả vong hồn không cách nào rời khỏi thôn Khê Đàm.
Đây cũng chính là lý do tại sao lại xuất hiện tình huống đi vào thôn Khê Đàm, chỉ đi không về.
Mà ở xung quanh thôn Khê Đàm, cho dù nghe thấy tiếng khóc, cũng còn có cơ hội chạy trốn.
Tô Cẩm thở dài ngồi xuống bên cạnh giếng. Cô phải siêu độ cho toàn bộ vong hồn thôn Khê Đàm.
Ở một phương diện nào đó mà nói, tất cả bọn họ đều là người bị hại.
Chỉ là, có một số người bị hại đến cuối cùng lại trở thành kẻ hại người khác…
Một lúc sau, Tô Cẩm đứng dậy, lấy ra một lá bùa ném lên phía trên đỉnh của thôn Khê Đàm, khẽ nói với tổ sư gia: “Cầu cho oán khí thôn Khê Đàm tan hết, tất cả các vòng hồn đều được siêu thoát.”
Ngay sau đó, kim quang nhàn nhạt tản mát khắp mọi ngóc ngách của thôn Khê Đàm.
Ngay cả những lệ quỷ chưa bị âm sai bắt đi cũng cảm nhận tâm linh của mình được thanh lọc.
“Tôi đã hại người, tôi phải trả giá đắt.”
“Tôi cũng thế…”
“Cô gái kia nói không sai, chúng ta phải tới Địa Phủ để tiếp nhận phán xử…”
Một chớp mắt khi oán khí tan biến hết, trận pháp trong thôn Khê Đàm cũng không còn nữa, âm sai cũng chạy đến đem toàn bộ lệ quỷ đi.
Tại thời điểm không có ai nhìn thấy, trên đầu Tô Cẩm đột nhiên được rót vào một vệt kim quang.
Sau đó, kim quang dung nhập vào trong cơ thể cô, Tô Cẩm cảm giác trên đầu nóng lên, cô sờ đầu rồi lẩm bẩm: “Có phải tổ sư gia lại ban thưởng công đức cho con rồi không?”
Cô không có thời gian nghĩ tiếp.
Bởi vì cô phát hiện được khí tức của Lục Chiêu Dật, ông ta đang ở ngay bên trong từ đường!
Tô Cẩm quay lại, cuối cùng đưa mắt đặt ở cái giếng bên kia.
Tô Cẩm: “…Lục Chi Ninh, tôi biết rồi, cha anh và chú hai của anh đang ở phía dưới cái giếng này. Oán khí thôn Khê Đàm đã bị tôi thanh trừ hết rồi, hiện tại toàn bộ thôn Khê Đàm đều rất an toàn, anh có thể dẫn người vào đây.”
Dứt lời, Tô Cẩm liền xoa tay, tựa hồ như sắp làm chuyện lớn!
Ba phút sau.
Tô Cẩm cứu bọn người Lục Chiêu Dật và Lục Chiêu Hòa ra.
Cái giếng này bởi vì nhốt tà vật ở bên trong quá nhiều năm nên nhiễm không ít oán khí, sau khi cô cứu người ra, ngoại trừ Lục Chiêu Dật vẫn còn mở mắt được thì những người còn lại đều bất tỉnh.
Lục Chiêu Dật mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tô Cẩm.
Ông ta dụi mắt, kinh ngạc nói: “Là tôi xuất hiện ảo giác sao? Tô, Tô quán chủ tới cứu tôi à?”
Tô Cẩm đi đến bên cạnh ông ta ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào lá bùa hộ thân mà ông ta đang nắm chặt trong tay.
Màu chu sa bên trên bùa hộ thân đã gần như phai hết.
Cô thở dài nói: “Lục nhị tiên sinh, coi như ông còn thông minh, biết cầm bùa hộ thân để bảo vệ tất cả mọi người.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Chiêu Dật bỗng nhiên ngồi dậy: “Tô, Tô Tô…” Cả người ông ta giống như kích động gần như nói không ra lời.
Có trời mới biết bọn họ đã vượt qua mấy ngày này như thế nào!
Toàn bộ đều dựa vào tấm bùa hộ thân của Tô quán chủ để giữ mạng!
Có bùa hộ thân trong tay, con oán quỷ kia không dám tới gần bọn họ. Nhưng bọn họ có nhiều người, căn bản không thể xông ra được.
Con oán quỷ kia cũng rất thông minh, ép bọn họ vào trong giếng này, định ép chết bọn họ ở đây.
Cũng may chờ được Tô Cẩm tới!
Lục Chiêu Dật kích động, ngay tại chỗ khóc òa lên, nước mắt không cầm được mà tuôn đầy mặt, mấy ngày nay bọn họ thật quá khổ!
Tô Cẩm trấn an một câu: “Yên tâm, mấy lệ quỷ kia sau khi đi xuống Địa Phủ sẽ phải nhận phán xử, cũng phải trả giá đắt.”
Lục Chiêu Dật gật đầu, vừa lau nước mắt vừa chỉ về phía Lục Chiêu Hòa: “Anh của tôi…”
Tô Cẩm biết ý tứ của ông ta, quay đầu xem tình huống của Lục Chiêu Hòa: “Ngoại trừ mấy lệ quỷ oán quỷ này ở thôn Khê Đàm, mấy người còn gặp cái gì khác nữa?”
Lục Chiêu Hòa sững sờ ngay tại chỗ.
Lúc này phản ứng của ông ta vẫn còn rất chậm chạp, sững sờ mấy giây xong mới hốt hoảng hỏi: “Anh của tôi xảy ra chuyện gì à?”
Nếu không thì sao Tô quán chủ lại hỏi ông ta như vậy?
Tô Cẩm gật đầu: “Ừm, ông ấy ba hồn thiếu một.”
Trong đầu Lục Chiêu Dật đầy dấu chấm hỏi: “?”
Tô Cẩm chậm rãi giải thích: “Con người có ba hồn bảy phách, trong đó ba hồn theo thứ tự là thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn. Mà bây giờ rõ ràng Lục tiên sinh thiếu mất mệnh hồn nên không thể nào tỉnh lại được.”
Trừ khi tìm được mệnh hồn về.
Mà xét tình huống trước mắt, mấy hồn phách khác của Lục tiên sinh đều hoàn hảo không bị tổn hại gì hết, mà trên mặt ông ấy cũng không hề có chút tử khí nào.
Cho nên cô mới đoán rằng bọn họ ở thôn Khê Đàm hẳn là còn gặp phải vật khác, hoặc một người nào khác…
Lục Chiêu Hòa suy nghĩ thật nhanh, đáng tiếc thể lực đã không thể chống đỡ thêm nữa, đầu óc cũng không còn quá minh mẫn, lại thêm mấy ngày chưa ăn cơm nên nghĩ được một lúc liền ngất đi.
Tô Cẩm nhìn một loạt người nằm ở dưới đất, tâm tình có chút phức tạp: “...”
Có điều, cuối cùng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng quá mức, những người này đều không bị thương vong.
Lục Chi Ninh theo ý của Tô Cẩm, dẫn người đi vào trong thôn Khê Đàm.
Chỉ là khi đến cửa thôn Khê Đàm, những người kia đều do dự không dám cùng đi vào theo.
“Lục nhị thiếu gia, mặc dù số tiền người Lục gia trả quả thực rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng rất quý trọng mạng sống.” Tiền có nhiều bao nhiêu thì cũng phải còn sống mới lấy được.
Mấy người La đạo trưởng phải khó khăn lắm mới cứu ra được, bọn họ toàn là người đạo hạnh thấp, nào dám tùy tiện đi vào?
Lục Chi Ninh trầm mặt: “Tôi đã nói rồi mà, thôn Khê Đàm bây giờ đã an toàn rồi, mấy người có vào thôn Khê Đàm cũng không xảy ra chuyện gì hết nữa! Tôi chỉ nhờ mọi người vào đó hỗ trợ một tay để đưa người về thôi.”
Những người khác vẫn lắc đầu như cũ, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Không những vậy, còn nhao nhao lên tiếng khuyên nhủ.
Trong đó giọng nói của La Thịnh lớn nhất: “Lục thiếu gia, tôi khuyên anh cũng đừng nên đi vào, người Lục gia các anh tới bây giờ còn chưa được cứu ra ngoài, nếu như anh vào đó nữa, bên chỗ ông cụ Lục chúng tôi cũng không biết sao mà giải thích.”
La Thịnh ỷ vào mình là đệ tử Tam Thanh quán, tiếp tục nói: “Anh cũng thấy sư phụ tôi là người lợi hại như vậy mà còn không có cách nào thoát thân khỏi tà vật chứ đừng nói đến một người bình thường như Lục tiên sinh. Tôi khuyên anh nên chuẩn bị tâm lý trước đi! Sư phụ tôi có pháp khí bàng thân nhưng cũng chỉ đủ để chống đỡ một ngày…”
Ý tứ trong lời này không thể rõ ràng hơn được nữa.
Những người khác anh nhìn tôi tôi nhìn anh, mặc dù bọn họ cũng nghĩ như vậy nhưng bọn họ lại không dám nói.
Cũng chỉ có La Thịnh, không chỉ lời nói hết sức rõ ràng mà giọng điệu cũng rất sắc bén nữa.
Ý tứ trong lời này của La Thịnh rõ ràng chính là người Lục gia đã dữ nhiều lành ít, Lục Chi Ninh không cần phải chạy vào đó chịu chết, nếu chẳng may Lục Chi Ninh có xảy ra chuyện gì thì ông cụ Lục sẽ lại tìm bọn họ tính sổ.
Ánh mắt Lục Chi Ninh không thiện cảm nhìn La Thịnh, tốt lắm, anh ta ghim gã này rồi.
Nguyên Cảnh nói nhỏ với Lục Chi Ninh: “Không sao, chúng ta tự mình chạy thêm mấy chuyến nữa là được.”
Lục Chi Ninh thở dài: “Được rồi.” Không nguyện ý thì không nguyện ý, bọn họ tự đi vào cũng được!
Dù sao thì Tô Cẩm cũng đã cứu được mọi người rồi, bọn họ chạy vào thôn Khê Đàm thêm vài chuyến thì cũng có thể mang hết toàn bộ người trong kia ra.
Thôn Khê Đàm là một ngôi làng cũ nát cách đây đã mấy chục năm, đường sá lâu năm hư hỏng không được tu sửa, vừa chật hẹp vừa cũ nát, mà thôn xóm xa xôi này lúc xây nhà cũng không có quy hoạch gì nên xe ô tô không có cách nào đi vào được.
Bọn họ chỉ có thể đi bộ vào đó, cõng người về.
Lục Chi Ninh, Nguyên Cảnh, Nguyên Thất cùng với trợ lý của Lục tiên sinh là Tiểu Hàn, bốn người cùng nhau đi vào trong thôn Khê Đàm.
La Thịnh ở phía sau lại kêu thêm mấy tiếng nữa, cũng không dám tiến lên đuổi theo, sợ gặp nguy hiểm.
Một đống người trợn mắt há mồm nhìn mấy người Lục Chi Ninh càng đi càng xa.
Rốt cuộc có người nhịn không được hỏi một câu: “Tiểu La đạo trưởng, khi trở về ông cụ Lục gia liệu có tìm chúng ta gây phiền phức không?”
La Thịnh xùy một tiếng: “Chúng ta khuyên cũng khuyên rồi, cản cũng cản rồi, bọn họ cứ khăng khăng muốn đi vào, có liên quan gì tới chúng ta chứ?”
Phương Tri Hạc bởi vì tiểu sư đệ bận ăn thịt vịt nướng nên đến muộn, lúc chạy tới thì đám người Nguyên Cảnh đã tiến vào thôn Khê Đàm.
Anh ta không nói gì, kéo tay cậu nhóc đạo sĩ đi vào theo.
Nếu như Tô Cẩm đã dám để cho mấy người bình thường như Lục Chi Ninh đi vào, vậy nói rõ thôn Khê Đàm đã an toàn rồi.
Cùng đi theo tới với Phương Tri Hạc còn có La đạo trưởng. Thấy thế, La đạo trưởng vội vã đuổi theo: “Tri Hạc, cháu à! Thôn Khê Đàm nguy hiểm lắm!”
Phương Tri Hạc giả vờ như không nghe thấy, không quay đầu, cũng không dừng bước chân, lôi kéo Phương Tri Hàn đi thẳng về phía trước.
Vừa rồi lúc tiểu sư đệ đang ăn thịt vịt nướng ở đó, La đạo trưởng đã xông tới tìm đủ loại chủ đề nói chuyện phiếm với anh ta, nhưng trên thực tế lại là thỉnh thoảng hỏi một câu liên quan đến bùa Thiên Lôi.
Ý đồ kia không thể rõ ràng hơn được nữa.
Lại thêm mấy người La Thịnh trơ mắt nhìn mấy người Lục Chi Ninh tiến vào thôn Khê Đàm.
Nói thật, lúc này trong lòng anh ta chỉ cảm thấy trái tim lạnh giá.
Người tu đạo sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Cho dù tư tưởng cốt lõi của mỗi đạo quán có khác nhau một chút, nhưng tuyệt đối không có đạo quán nào dạy đệ tử của mình khi gặp chuyện lại khoanh tay đứng nhìn như thế!
Lạnh lùng như vậy, thái độ như thế, làm sao dám nói là mình là đệ tử Đạo Môn?
Phương Tri Hạc bước nhanh hơn, tiểu sư đệ bị anh ta kéo đi vẻ mặt mờ mịt, chân nhỏ ngắn bị ép phải chạy theo, dáng vẻ kia còn tưởng rằng đằng sau có truy binh nữa.
La đạo trưởng thấy Phương Tri Hạc đi lưu loát như thế, trong lòng có nhiều thêm mấy phần suy tư.
Mấy phút đồng hồ sau.
Ông ta quyết định: “La Thịnh, con cứ đợi ở chỗ này, vi sư lại đi một chuyến.”
Nghe vậy, La Thịnh lập tức ngăn cản ông ta: “Sư phụ, không được!”
La đạo trưởng lắc đầu: “Yên tâm, vi sư tự có niềm tin.” Nếu như Phương Tri Hạc đã dám công khai mang theo tiểu sư đệ bảo bối kia của anh ta đi vào thôn Khê Đàm, như vậy chứng tỏ Phương Tri Hạc nắm chắc có thể đem người an toàn trở về.
Có lẽ, chuyến này sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!
Nghĩ như vậy, La đạo trưởng cũng vội vàng đi theo.
La Thịnh có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không dám đi vào thôn Khê Đàm, chỉ có thể ở chỗ đó đi qua đi lại, trong lòng lại là đem Phương Tri Hạc ra mắng cả mấy trăm lần.
La đạo trưởng tiến vào thôn Khê Đàm không bao lâu, liền phát giác được khí tức không giống như trước.
Ông ta cực kỳ kinh ngạc!
Toàn bộ thôn Khê Đàm phảng phất rộng mở trong sáng, tựa như không hề có chút oán khí nào!
Lúc này ở đây cũng giống như các ngôi làng bình thường khác, nhưng chuyện này. . . Căn bản không có khả năng!
Oán khí ở thôn Khê Đàm sâu như vậy, làm sao mà chỉ trong một thời gian rất ngắn mà có thể trở lại bình thường được chứ?
La đạo trưởng cực kỳ kinh ngạc, ông ta gần như co chân chạy theo bước chân Phương Tri Hạc ở phía trước!
Trực giác ông ta mách bảo, chuyện này có lẽ có quan hệ với bùa Thiên Lôi trong tay Phương Tri Hạc! bùa Thiên Lôi đặt trong mấy đạo gia Huyền Môn cũng có thể được coi là kiện bảo vật! Mà Phương Tri Hạc lại có thể có được? Lại lấy ra sử dụng?
Chuyện này, nhất định phải tra cho thật rõ…
Tô Cẩm còn không biết, cô chẳng qua chỉ tiện tay cho Phương Tri Hạc một lá bùa Thiên Lôi mà Phương Tri Hạc liền bị La đạo trưởng để mắt tới.
Lúc Lục Chi Ninh chạy tới từ đường, liếc mắt liền thấy cha và chú hai anh ta.
Anh ta chạy nhanh tới: “Tô quán chủ, bọn họ thế nào rồi?”
Tô Cẩm dừng một chút, nói: “Ngoại trừ cha anh ra thì những người khác không có vấn đề gì lớn.”
Trái tim nhỏ bé của Lục Chi Ninh trong nháy mắt liền lạnh ngắt, sắc mặt cũng trắng thêm vài phần.
Tô Cẩm nói lại về tình huống của Lục Chiêu Hòa, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, tôi có thể tìm mệnh hồn của ông ấy về được.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của Tô Cẩm, trái tim của Lục Chi Ninh rốt cuộc cũng ổn định lại.
“Tô, Tô quán chủ… Lần sau vui lòng nói cho tôi biết trước cứu được hay không đã…” Nếu không thì e rằng trái tim nhỏ bé của anh ta không chịu nổi đâu.
Tô Cẩm trầm mặc vài giây đồng hồ: “Anh còn muốn có lần sau nữa à?”
Lục Chi Ninh liền vội vàng lắc đầu: “Không không không, loại chuyện này, tôi thật không muốn trải qua thêm lần nữa!”
Lục gia bọn họ giống như bị nguyền rủa, liên tiếp xảy ra chuyện, ngay cả thời gian thở ra một hơi cũng không có. Bọn họ còn tưởng rằng khó khăn lắm mới tìm được được, chuyện này có thể kết thúc, nào có ngờ được rằng cha anh ta lại là ba hồn thiếu một…
Lục Chi Ninh thở một hơi dài thật sâu, cũng không biết Lục gia gặp phải tà gì đây nữa.
Tô Cẩm quét mắt nhìn Nguyên Cảnh và Nguyên Thất, ồ, còn có cả Tiểu Hàn nữa, trừ mấy người bọn họ ra thì không có những người khác.
Cô ngạc nhiên nhìn Nguyên Cảnh: “Những người khác đâu?”
Nguyên Cảnh: “... Bọn hắn thấy nguy hiểm, không dám đi vào.”
Tô Cẩm chậc một tiếng: “Vậy cũng được, loại chuyện này cũng không thể ép buộc được, nếu như bọn họ đã không dám tiến vào thì công lao của toàn bộ chuyện này chẳng phải rơi hết vào người tôi sao?”
Vừa dứt lời, Phương Tri Hạc liền dẫn theo tiểu sư đệ đi vào từ đường, đằng sau hai người bọn họ còn có La đạo trưởng đi theo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩm lập tức xụ xuống: “!”
Nguyên Cảnh nhẹ nhàng cười: “Người của Lục gia đều là do cô cứu ra, đương nhiên cô là người có công lớn nhất.”
Tô Cẩm vỗ nhẹ bộ ngực nhỏ: “Thế còn tạm được.”
Mấy đạo sĩ kia chẳng ai có tác dụng gì, toàn bộ đều nhờ một mình cô lo liệu, nếu như còn đến thêm mấy người nữa chia tiền chẳng phải cô lỗ lớn sao?
“Cô Tô, bọn họ còn tốt chứ?” Phương Tri Hạc đi đến trước mặt Tô Cẩm hỏi thăm.
Tô Cẩm: “Còn tốt.” Những người này kinh hãi quá độ, trừ cái đó ra, chính là vừa mệt vừa đói.
Cô đã thanh trừ hết oán khí dính trên người bọn họ rồi, mấy ngày tiếp theo nghỉ dưỡng thêm một chút nữa liền không sao.
Phương Tri Hạc còn muốn nói thêm cái gì, lại bận tâm La đạo trưởng đi theo tới, đành phải coi như thôi.
La đạo trưởng lặng lẽ đánh giá Tô Cẩm.
Một cô gái còn trẻ như vậy, xem ra cũng không cần quá để ý.
Chỉ là vừa nghĩ tới cô gái này là người tìm được người Lục gia, ông ta liền cảm thấy khó chịu, đúng là để cô ta nhặt được hời rồi.
Ôi! Bực mình.
Ông ta bước tới định gọi Lục Chiêu Hòa.
Giọng nói lạnh lùng của Tô Cẩm vang lên: “Đừng gọi ông ấy, ông không nhìn ra ông ấy thiếu mất một hồn sao?”
Trên mặt La đạo trưởng hiện lên một tia xấu hổ: “Đương nhiên là tôi nhìn ra, tôi chẳng qua chỉ là muốn xem tình huống Lục tiên sinh thôi.”
Tô Cẩm: “...” Lão đạo sĩ giống như không biết xấu hổ, thoạt nhìn như thể muốn tới giựt tiền!
Cô ồ một tiếng, đi qua hất tay lão đạo sĩ ra, nhìn về phía Lục Chi Ninh: “Anh cõng cha anh đi.”
Lục Chi Ninh gật đầu: “Có cái gì phải chú ý không?”
Tô Cẩm nghĩ nghĩ: “Lúc anh cõng ông ấy nhớ đừng đi quá nhanh.”
Lục Chi Ninh vội vàng hỏi: “Là tôi không được đi quá nhanh sao? Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến cha tôi à? Dẫn đến mấy hồn phách còn lại của ông ấy bị bất ổn à?”
Tô Cẩm kỳ quái liếc anh ta một cái: “Chẳng qua là tôi cảm thấy anh không có bao nhiêu sức lực cả, nếu mà đi nhanh quá thì rất dễ bị ngã sấp xuống…”
Lục Chi Ninh: “...”
Anh ta yên lặng bước qua, đỡ cha mình lên lưng. Về mặt động tác thì miễn cưỡng xem như là tốt.
Nguyên Cảnh không nói gì, cũng đi theo cõng người.
Phương Tri Hạc xoa đầu tiểu sư đệ: “Đừng có chạy lung tung, đi theo phía sau anh.”
Mắt thấy ngoại trừ Phương Tri Hàn thì những người khác đều là một người cõng một người, trong ánh mắt Tô Cẩm lóe lên một tia thở dài.
Ôi, sớm biết như vậy thì cô đã không gọi Lục Chi Ninh, cô hẳn là mang hết toàn bộ những người này ra khỏi thôn Khê Đàm rồi mới gọi Lục Chi Ninh đến đón, âm thầm làm bọn họ bất ngờ…
Tô Cẩm cúi người, động tác gọn gàng mà linh hoạt quăng một người lên vai trái, rồi lại quăng một người lên vai phải.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người Lục Chi Ninh, cô bước chân nhẹ nhàng đi phía trước bọn họ.
Lục Chi Ninh: “...”
Phương Tri Hạc: “...”
Nguyên Cảnh: “...” Quả nhiên là anh ta không xứng với A Cẩm sao?
Chênh lệch giữa anh ta và A Cẩm vậy mà càng lúc càng lớn…
Hôm nay cũng là một ngày Nguyên Cảnh hoài nghi nhân sinh.
Tô Cẩm bước đi rất nhanh, khiêng hai người trên vai mà giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ chốc lát mà đã bỏ xa mấy người kia ở đằng sau.
La đạo trưởng nhịn không được nói với Phương Tri Hạc: “Tri Hạc sư điệt, cô gái này khỏe thật đấy.”
Phương Tri Hạc ừ một tiếng, thái độ đối với La đạo trưởng có chút hờ hững lạnh lùng.
La đạo trưởng cũng không xấu hổ, nếu không phải đang cõng người, ông ta cũng có thể lôi kéo Phương Tri Hạc lảm nhảm đủ thứ chuyện.
Ánh mắt Phương Tri Hạc sâu hơn, lặng lẽ tăng tốc, bỏ La đạo trưởng lại đằng sau, dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, theo không kịp bước chân người trẻ tuổi.
Cũng may cùng tốc độ với La đạo trưởng còn có Lục Chi Ninh, ông ta lại bắt đầu cùng Lục Chi Ninh lải nhải.
“Lục nhị thiếu gia, chuyện lần này thật đúng là nhờ có Tri Hạc sư điệt, cậu ấy dựa vào bùa Thiên Lôi mà bỏ ra không ít công sức đâu! Tri Hạc sư điệt tuổi còn trẻ như thế mà đã có được pháp bảo như bùa Thiên Lôi rồi…”
“À đúng rồi, có phải Lục thiếu gia không biết bùa Thiên Lôi là cái gì không? Bùa này ấy à, ở trong tay người trong Huyền Môn chúng tôi có thể phát huy uy lực rất lớn, giống như lần này…” La đạo trưởng ở bên cạnh vừa đi vừa nói một tràng.
Lục Chi Ninh bớt chút thời gian nhìn ông ta một cái, ánh mắt tựa như là nhìn một kẻ ngốc.
Cũng không biết La đạo trưởng này sao lại nói nhảm nhiều như vậy.
Ha! Anh ta không những biết bùa Thiên Lôi mà còn từng dùng đến nữa đấy! Một tấm bùa năm trăm tệ, Tô quán chủ đưa cho anh ta hai tấm một lần.
So với La đạo trưởng này thì anh ta có kiến thức hơn nhiều!
Mà cái người La đạo trưởng này mặt ngoài là đang khen Phương Tri Hạc, trên thực tế… phảng phất đang nói rằng Phương Tri Hạc có được bùa Thiên Lôi nhưng lại bởi vì đạo pháp không đủ cao thâm mà không thể phát huy ra uy lực lớn nhất của bùa Thiên Lôi đó…
Lời này nghe có vẻ hơi lạ.
Lục Chi Ninh cũng không phải kẻ ngốc, tập tức hiểu được toan tính của La đạo trưởng.
Nói tóm lại là sau một hồi nói chuyện, ông ta muốn lừa anh ta để tiết lộ tin tức về bùa Thiên Lôi trong tay Phương Tri Hạc?
Lục Chi Ninh thầm mắng mấy câu.
Sau đó ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía La đạo trưởng: “Ngại quá, La đạo trưởng ông đang nói về cái gì thế? Bùa là cái gì? Có chuyện gì à?”
La đạo trưởng nói một hồi lâu, bị Lục Chi Ninh hỏi mấy câu này, lập tức tức giận đến mức mặt đen sì: “...?”
Lục Chi Ninh thấy ông ta không lên tiếng, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, sau này nhất định anh ta phải rèn luyện thân thể thật tốt! Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể cùng đẳng cấp với một lão đạo sĩ được?
Mấy người La Thịnh đứng chờ ở cửa thôn, nhìn thấy Tô Cẩm hoàn hảo không chút tổn hại khiêng người trở về, đợi vài phút, lại thấy những người khác cũng cõng người về, cũng không thấy có chuyện gì xảy ra hết, sắc mặt La Thịnh thay đổi liên tục.
Mấy đạo sĩ khác phản ứng rất nhanh, vội vàng nói: “Cô Tô nghỉ ngơi một lúc đi, chúng tôi sẽ đi vào hỗ trợ.”
Tô Cẩm thờ ơ xua tay: “Đi vào giúp đi.” Dù sao thì thù lao của cô cũng không thiếu.
Sau khi Lục Chi Ninh cõng Lục Chiêu Hòa trở về, Tô Cẩm liền sắp xếp cho anh ta đến địa điểm nghỉ tạm trước đó.
Tô Cẩm nói thẳng: “Tôi có thể gọi mệnh hồn của ông ấy về, nhưng chỉ cần Lục Chi Ninh có mặt ở đây, những người khác canh gác ở bên ngoài. Đừng để những người khác đi vào quấy rầy chúng tôi.”
Nguyên Cảnh thấy vẻ mặt Tô Cẩm nghiêm túc, biết chuyện này cực kỳ quan trọng liền gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ cùng với Nguyên Thất canh chừng ở bên ngoài.”
Phương Tri Hạc cũng gật đầu theo.
Mấy người cùng nhau đi ra ngoài, ở bên ngoài canh chừng không cho người ngoài tiến đến.
Tô Cẩm đưa cho Lục Chi Ninh một con dao: “Lấy một giọt máu ở đầu ngón tay của anh.”
Lục Chi Ninh nhận lấy con dao, thầm thở dài trong lòng, anh ta còn tưởng rằng Tô quán chủ bảo anh ta cắt cổ tay nữa chứ…
Chỉ một chốc, Tô Cẩm đã dùng máu tươi trộn với chu sa để vẽ ra một lá bùa.
Lá bùa rơi vào giữa mi tâm của Lục Chiêu Hòa đang bất tỉnh.
Một giây sau, Tô Cẩm trầm giọng nói: “Anh nhắm mắt lại, dụng tâm gọi ông ấy, nói cho ông ấy anh là ai, bảo ông ấy mau quay về.”
Lục Chi Ninh theo lời làm theo.
Tô Cẩm ở bên cạnh chăm chú nhìn lá bùa ở ngay chính giữa mi tâm của Lục Chiêu Hòa kia.
Chỉ thấy màu sắc trên lá bùa kia càng lúc càng mờ đi, giống như thể bị một luồng tử khí bao phủ.
Đồng thời, giữa lông mày Lục Chi Ninh cũng tràn ra hắc khí.
Tô Cẩm nhíu mày, lại ném ra một lá bùa khác, lại đặt tay trên vai Lục Chi Ninh.

Lục Chi Ninh cảm giác mình đột nhiên cảm nhận được một sức hút thật lớn, sau đó, mình giống như đã tiến vào trong một thế giới khác.
Trước mắt anh ta tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt.
Anh ta cố gọi Lục Chiêu Hòa nhưng chỉ nghe thấy tiếng của mình vọng lại.
Trong lòng Lục Chi Ninh run lên, lập tức có dự cảm không lành, trong tiềm thức muốn gọi tên Tô Cẩm.
Lúc này, bóng tối trước mắt anh ta đột nhiên biến mất, thay vào đó là ánh sáng sáng ngời.
Trong chốc lát, anh ta nhìn thấy cha mình Lục Chiêu Hòa ở cách đó không xa.
Vẻ mặt anh ta tràn đầy vui mừng, mở miệng gọi một tiếng: “Cha! Mau về với con nhanh lên!”
Lục Chiêu Hòa vẫy tay với anh ta: “Con trai, lại đây trước đã.”
Nghe vậy, Lục Chi Ninh bước nhanh về phía Lục Chiêu Hòa, nhưng lúc sắp chạm đến Lục Chiêu Hòa thì Lục Chi Ninh lại phát hiện có gì đó là lạ, rõ ràng chỉ còn cách có hai bước nữa thôi nhưng anh ta lại không thể đi qua được…
“Cha?!” Anh ta lại gọi một tiếng, giọng vừa gấp gáp vừa hoảng sợ, trên trán mồ hôi tuôn ra.
Lục Chiêu Hòa ở trước mặt mỉm cười, đi về phía anh ta.
Lục Chiêu Hòa đưa tay về phía Lục Chi Ninh: “Không phải cha đang ở đây à?”
Lục Chi Ninh vươn tay ra, cổ tay bị nắm chặt. Lúc này Lục Chiêu Hòa lại nói: “Con trai à, cha phát hiện ra chỗ này hay lắm, con đi với cha tới đây.”
Lục Chi Ninh ngẩn người, chỉ cảm thấy hơi nghi hoặc, vừa đi theo được hai bước thì anh ta dừng lại.
“Con cũng phát hiện ra một chỗ hay lắm, hay là cha đi với con trước đã nhé?” Lục Chi Ninh thử thăm dò nói.
Ý của Tô quán chủ là bảo anh ta gọi cha về chứ không bảo anh ta đi theo cha anh ta.
Lại thêm trong khoảng thời gian này anh ta đã ăn không ít thua thiệt, Lục Chi Ninh cũng cảnh giác hơn không ít.
Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt của Lục Chiêu Hòa đang nắm chặt cổ tay anh ta có chút không vui: “Cha nói trước nên đương nhiên con phải đi với cha trước đã, sau đó cha mới đi theo con.”
Lục Chi Ninh lắc đầu: “Không được! Cha phải kính già yêu trẻ, con còn nhỏ lắm, cha phải che chở con mới đúng!”
Sắc mặt Lục Chiêu Hòa lạnh lùng: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bắt cha phải che chở hả?”
Lục Chi Ninh mở miệng bắt đầu phản bác: “Không phải cha đã nói là sẽ che chở cho con cả đời sao? Con là con của cha, chẳng lẽ việc che chở cho con không phải là điều nên làm à?”
Lục Chiêu Hòa lại nói: “Đúng vậy, cha sẽ che chở cho con, chỉ cần con đi cùng với cha thì cha vẫn sẽ tiếp tục che chở con…” Ông ta tìm cách lừa Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh phản ứng rất nhanh, lúc này liền một chân đạp tới:
“Phi! Đồ chó! Lão cha vô lương tâm của tao không đời nào che chở cho tao đâu, mắng tao còn không kịp nữa là!”
Còn che chở anh ta cả một đời!
Đánh anh ta cả một đời còn nghe được!
‘Lục Chiêu Hòa’ bị đạp một cái, sắc mặt đại biến, trong chớp mắt huyễn hóa thành bộ dáng của một tà vật, toàn thân tràn ngập hắc khí, chỉ có một gương mặt là còn nhìn rõ được.
“!!!” Lục Chi Ninh sợ hãi quay đầu bỏ chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận