Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 986: Đào hố tìm chứng cứ 1

Sau khi Sở Lâm mắng xong, không ít người đều chột dạ, nhất thời, trong sảnh lớn khách sạn, hai phe đều yên lặng.
Chỉ có tiếng khóc thê lương của người phụ nữ vang lên, mạnh mẽ rơi vào trong tim mọi người.
Tiếng khóc kia giống như một cây đao, đâm thủng lớp giấy cửa sổ lặng yên không tiếng động kia.
Có không ít người nghi ngờ tình yêu của mình.
Bọn họ bàng hoàng nhưng không biết phải làm sao…
Bởi vì thời khắc chân tướng được công bố này, thật sự vô cùng bi thảm.
Có người cũng muốn làm một người hiểu lẽ phải, thế nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ gào khóc của người phụ nữ, lại vô ý thức muốn lùi bước.
Dù sao ai cũng không biết chân tướng nghênh đón bọn họ, lại bi thảm đến cỡ nào…
Ánh mắt Tô Cẩm thản nhiên xẹt qua một vài người ở đây.
“Các người có quyền lựa chọn biết chân tướng, nhưng cũng có quyền từ chối, lựa chọn này giao cho các người.”
Nếu có người không dám chấp nhận hiện thực, cứ khăng khăng sống trong sự giả dối, cô cũng không thể cưỡng cầu.
Bởi vì một khi cổ trùng rời khỏi vật chủ ký sinh, vật chủ ký sinh sẽ nhớ lại quá khứ, đồng nghĩa với việc cuộc sống yên bình giả dối này sẽ không duy trì được nữa.
Đương nhiên, cũng có một số người nhận được chỗ tốt, hận rằng Tô Cẩm chưa bao giờ xuất hiện!
Tô Cẩm lườm bọn họ một chút: “Tự mình tạo nghiệt, cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải trả.” Cho dù hiện tại vây giữ được những người bên cạnh, nhưng cũng khó đảm bảo có một ngày sẽ không xuất hiện tình hình ký ức bị buông lỏng.
Sau đó, Tô Cẩm lạnh mặt thu hồi lại lá bùa trên người bà chủ đang mê man.
Bà chủ khách sạn trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Mà loại cảm giác này, giống y như đúc tối hôm qua, bà chủ lập tức ý thức được chuyện đêm qua chính mình ngủ mê không tỉnh, cũng liên quan đến Tô Cẩm!
Ánh mắt bà ta gần như phẫn hận trừng mắt với Tô Cẩm: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì!”
“Không làm gì cả, chỉ là muốn làm rõ chuyện gì đã xảy ra ở trấn Nguyệt Vân mà thôi.”
Tô Cẩm nhìn tướng mạo của bà chủ trong chốc lát, rất nhanh đã phát hiện ra sự kỳ lạ, cô thử đưa lá bùa vào trong người bà chủ.
Trong chốc lát, Tô Cẩm đã ý thức được chuyện gì, cô chậm rãi dùng lá bùa lấy ra một con cổ trùng từ trong người bà chủ.
Bà chủ cả kinh chửi ầm lên.
Mắng xong lại ý thức được chính mình vẫn như cũ không có cách nào động đậy!
Bà ta thử kêu gọi những người khác.
Lúc này, Sở Lâm ngượng ngùng đi tới nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, quên giúp bà quay người lại!”
Vừa rồi bà chủ vẫn luôn quay lưng về phía những người ở trong trấn kia, đầu bà ta không thể động đậy, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy được những người khác ngoài bốn người bọn họ.
Sở Lâm giúp bà ta quay người, bà chủ liếc mắt đã thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Bà ta trấn định nói: “Các người thất thần làm cái gì? Còn không mau bắt mấy người này lại! Đừng nghe bọn họ nói những lời vớ vẩn mê hoặc!”
Những người khác: “...”
Sắc mặt bọn họ khó xử nhìn bà chủ, không phải bọn họ không muốn ra tay, thật sự là bọn họ không có bản lĩnh đó.
Cô gái này rõ ràng vô cùng tà dị.
Ngộ nhỡ bọn họ ra tay, cô trực tiếp xuất thủ để người bên cạnh bọn họ nhớ ra quá khứ, vậy chẳng phải là xong đời à?
Còn nữa, lui một bước mà nói, bây giờ bọn họ ngay cả góc áo của bốn người này cũng không đụng tới được, nói gì là bắt người lại?
Giữa hai phe, có một lớp màng chắn trong suốt thủy chung chưa từng tiêu tan…
Tô Cẩm không để ý đến khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, cô nhẹ nhàng thiêu chết cổ trùng kia, sau đó nhìn sang tướng mạo dần dần thay đổi của bà chủ.
Trước đó không thể nhìn ra manh mối gì từ tướng mạo của bà chủ, giờ phút này, sau khi cổ trùng bị tiêu diệt, tướng mạo ngược lại là thấy rõ ràng.
Có lẽ, bà chủ là lợi dụng cổ trùng để thay đổi tướng mạo.
Tô Cẩm thở dài một tiếng, đáy mắt có ý lạnh trải rộng.
Cô đặt mấy tờ bảng danh sách đã lấy được xuống trước mặt bà chủ.
Bà chủ chỉ nhìn thoáng qua, đã vội vàng dời ánh mắt, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận