Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 469: Mọi chuyện trở nên khó giải quyết 1

Tiết đạo trưởng thấy mấy người suy đoán, nhịn không được nói ra suy nghĩ của mình: “Có khi nào là Tô quán chủ không?”
“Tô quán chủ? Đó là ai? Ông nói là quán chủ của đạo quán nào?”
Tiết đạo trưởng trầm giọng nói: “Cô ấy chính là Tô Cẩm quán chủ Huyền Thanh quán, tôi đã từng gặp cô ấy rồi. Mặc dù còn trẻ nhưng đạo pháp cao thâm, tôi không thể nhìn thấu được…”
Lời còn chưa nói xong đã có người hỏi: “Tiết đạo trưởng, ông đang nói đùa gì thế? Một Huyền Thanh quán dã lộ không rõ lai lịch, ông thật sự cho rằng cô ta có thể diệt trừ được oán linh trăm năm sao?”
“Tôi cũng đã từng nghe tới cái tên Huyền Thanh quán này rồi, nghe nói cũng bỏ không ít công sức trong vụ Bạch Vân quán. Nhưng xem chừng cũng chỉ là vận khí tốt, vừa lúc gặp chuyện nên cô ta thuận tay nhặt được món hời thôi.
Nếu thật sự có bản lĩnh diệt trừ oán linh trăm năm thì đoán chừng đã sớm nổi danh trong Huyền Môn chúng ta rồi! Làm sao đến mức ngay cả cánh cửa của Hiệp Hội Đạo Môn cũng không vào nổi cơ chứ?”
Tiếng nói vừa dứt, những người khác cũng phụ hoạ theo.
Không phải là bọn họ không tin, thực sự là lời nói của Tiết đạo trưởng quá không hợp thói thường!
Tiết đạo trưởng thấy tình thế phát triển thành một hướng khác, ông ta há miệng muốn giải thích vài câu nhưng đám người thảo luận quá kịch liệt, căn bản không cho ông ta có cơ hội lên tiếng.
Tiết đạo trưởng im lặng nhìn đám người này.
Trong thoáng chốc, trong lòng lại dâng lên một cảm giác tự hào không sao giải thích được.
Không sao cả, chờ cho bọn họ tận mắt chứng kiến thực lực của Tô quán chủ, họ sẽ biết bởi vì mấy lời của họ hôm nay mà sẽ bị vả mặt đến cỡ nào!
Chậc, loại cảm giác làm người ngoài cuộc, tỉnh táo nhìn xem bọn họ đoán mò, thực sự quá mỹ diệu!

Vào lúc hết thảy mọi chuyện đang dần yên tĩnh lại thì tại một góc nào đó của Kinh Thành lại một lần nữa nhấc lên sóng gió.
Sứ giả áo đen sắc mặt đen kịt, toàn thân tràn ngập cảm giác tĩnh mịch và kiềm chế, cơn tức giận bị đè nén cuồn cuộn dâng lên, rốt cuộc không thể khống chế được nữa, ông ta nhấc chân đạp đổ cái bàn ở gần mình nhất.
“A… Tô Cẩm! Đáng chết! Đáng chết!”
Liên tiếp hét hai chữ “đáng chết” đủ để chứng minh hận ý của ông ta với Tô Cẩm lúc này.
“Tại sao? Tại sao chuyện của Lục gia cũng bị hủy trong tay cô ta chứ? Tại sao cô ta luôn đối nghịch với Thiên Uyên chúng ta ở khắp nơi như vậy?” Nếu không phải Tô Cẩm xuất hiện thì hải đường tám cạnh mà ông ta dốc nhiều tâm huyết như vậy sao có thể biến thành tro tàn?
Còn có con át chủ bài sau cùng của ông ta: oán linh trăm năm nữa!
Vậy mà cũng bị hủy diệt nhanh chóng như vậy!
Đây chính là oán linh trăm năm, ngoại trừ có thể lấy đi tính mạng của Lục Chi Vận thì còn có thể dùng như một thanh kiếm sắc bén, ông ta còn chưa kịp phát huy hết tác dụng của quân cơ oán linh trăm năm này thì đã bị Tô Cẩm diệt trừ rồi?!
Khó khăn lắm ông ta mới tìm được một oán linh trăm năm, còn chưa kịp hợp tác thì…
Ha, tin tức nghe được lại là oán linh trăm năm tan thành mây khói.
“Tô Cẩm! Mày thật đáng chết!” Sứ giả gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy lời này!
Lúc này có một bóng người đi tới, người kia che mặt, lạnh lùng liếc nhìn cả căn phòng bừa bộn: “Được rồi, nếu đã có thời gian ngồi ở đây phát cáu thì chẳng bằng suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo nên làm gì!”
“Ngay là oán linh trăm năm cũng chết trong tay Tô Cẩm, vừa nhìn là biết cô ta là nhân vật lợi hại rồi.
Ông cũng thế đấy, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn đánh giá con người qua vẻ bề ngoài hả? Ông thấy cô ta còn trẻ nên cho rằng cô ta không có bản lĩnh thật sự sao?
Ông phải sớm xác định lại thực lực của Tô Cẩm, nếu không ông sẽ còn tiếp tục chịu thiệt trong tay cô ta thôi…Nói không chừng ngày nào đó, ngay cả mạng nhỏ của mình cũng phải góp vào.”
Người kia nhẹ nhàng nhắc nhở mấy câu.
Bỏ mạng cũng không sao, nhưng nếu để cho Tô Cẩm lần theo manh mối điều ra ra một vài chuyện, đến lúc đó sẽ sinh ra một đống chuyện phiền toái!
Sứ giả áo đen hít sâu một hơi rồi thở ra, bình tĩnh lại cảm xúc, sắc mặt vẫn khó coi như cũ nhưng lý trí đã quay lại được mấy phần: “Cảm ơn đường chủ đã nhắc nhở.”
Nhất định sau này ông ta sẽ coi Tô Cẩm như kẻ địch số một cần phải đề phòng!
Người được gọi là đường chủ cười khẽ một tiếng: “Bây giờ Lục gia đã có Tô Cẩm hỗ trợ, tôi đoán cho dù có nghĩ cách khác để đối phó Lục gia cũng sẽ không thành công đâu. Chuyện của Lục gia Triệu gia tạm gác lại đó đã, đừng quên trong số bốn đại thế gia còn có Nguyên gia.”
Có lời nhắc nhở như vậy, sứ giả lập tức hiểu ra.
“Đường chủ nói đúng lắm, chuyện của Nguyên gia cũng nên đưa vào danh sách quan trọng.”
Lục gia và Triệu gia so với Nguyên Cảnh thì chẳng là cái gì cả.
Chuyện của Nguyên Cảnh mới là quan trọng nhất.
Thấy đại nạn của Nguyên Cảnh sắp tới, nếu không phải có Tô Cẩm nhúng tay vào thì chuyện sẽ thuận lợi hơn. Đáng tiếc, bây giờ đã có Tô Cẩm, mọi việc liền trở nên khó giải quyết hơn rất nhiều!
Tất cả mọi chuyện đều có thể sai, duy chỉ có một chuyện Nguyên Cảnh thì tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề.
Trong mắt sứ giả áo đen hiện lên vẻ quyết tâm cùng với niềm tin mãnh liệt…
….
Lúc này, Nguyên Cảnh đang ngồi ăn chực ở Lục gia đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác ớn lạnh này nhanh chóng lan khắp toàn thân. Anh rất quen thuộc với cảm giác như thế này, giống như là đang bị thứ gì đó để mắt tới.
Bàn tay đang cầm đũa của anh đột nhiên run lên.
Tô Cẩm nhạy bén phát hiện được động tác của anh, cô quay đầu liếc nhìn gương mặt Nguyên Cảnh. Chỉ thấy luồng tử khí ở trên người anh vốn bị cô dùng lá bùa đặc chế trấn áp bỗng nhiên có khí thế giống như xông ra khỏi trói buộc.
Ánh mắt cô lập tức lạnh hơn mấy phần.
Thiên Uyên vẫn ẩn mình trong một nơi bí mật nào đó đã nhịn không được muốn ra tay với Nguyên Cảnh rồi sao?
Tô Cẩm bình tĩnh giơ tay trái đặt lên cổ tay Nguyên Cảnh, một luồng ánh sáng vàng mờ nhạt tràn ra, ép chế tử khí trên người anh xuống lần nữa.
Từ khí vừa gặp phải ánh sáng vàng của Tô Cẩm giống như gặp khắc tinh, không dám thò đầu ra nữa.
Nguyên Cảnh cảm giác được rõ ràng, trong chớp mắt khi ngón tay của Tô Cẩm đặt lên cổ tay mình, cảm giác lạnh lẽo trong thân thể anh nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hơi ấm dịu dàng.
Anh quay đầu lại nhìn Tô Cẩm, đã thấy Tô Cẩm vẫn đang chậm rãi ăn cơm, tay phải chưa từng đặt đũa xuống.
Anh khẽ dừng lại một chút, trong mắt hiện ra một nụ cười nhẹ.
Một lúc sau, Tô Cẩm rút tay lại và tiếp tục ăn cơm, như thể hành động vừa nãy chỉ là một đoạn nhạc đệm rất nhỏ, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không ai để ý tới.
Sau bữa tối, Tô Cẩm cùng với mấy người Nguyên Cảnh rời khỏi Lục gia.
Lúc đi cũng gọn gàng linh hoạt, dù sao thì những chuyện cần giải thích thì đã giải thích một lần, cái gì cần nhắc thì cũng đã nhắc.
Về phần sẽ có tình huống gì phát sinh thì cô cũng không thể nói chi tiết được…
Lục Chi Vận nhìn theo bóng dáng Tô Cẩm rời đi, ánh mắt tràn đầy ưu thương.
“Sau này chị có thể đi tìm A Cẩm nói chuyện phiếm được không?” Cô ấy khẽ thì thầm, Lục Chi Ninh vội vàng nói: “Chị đừng có nằm mơ nữa, thời gian của Tô quán chủ rất quý giá, cô ấy còn phải cứu khổ cứu nạn thì làm sao có thời gian nói chuyện phiếm với chị được?”
Lục Chi Vận nguýt anh ta một cái, sau đó nhịn không được nói: “Ôi, thật hâm mộ em họ mà, bây giờ em họ cũng đã là thủ tịch đại đệ tử của A Cẩm rồi…Nếu mà…”
“Đừng nghĩ nữa, Tô quán chủ không dễ dàng nhận đồ đệ đâu, mà chị cũng không có khả năng trở thành đồ đệ của Tô quán chủ.”
Lục Chi Ninh gọn gàng dứt khoát cắt đứt mộng đẹp của cô ấy, anh ta chỉ là người thích nói thật mà thôi.
Đây không phải là thọc một dao, đây là có lòng tốt nhắc nhở!
Thấy con trai và con gái mình lại sắp ầm ĩ, rốt cuộc thì Lục Chiêu Hoà không nhịn được nữa, ông ấy lên tiếng chuyển đề tài: “Vận nhi, lần này con về nước là định dự lễ cưới à? Đã chuẩn bị quà xong chưa?”
Sắc mặt Lục Chi Vận cứng đờ, vội vàng chạy lên trên lầu.
Lục Chiêu Hoà nhìn thấy dáng vẻ Lục Chi Vận, không khỏi thở dài nói: “Cuối cùng cũng được yên tĩnh mấy ngày.”
Lục Chi Ninh lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt lại nhịn không được nhìn về phía Tô Cẩm rời đi.
Ôi, nếu không phải anh ta sợ Lục Chi Vận lại xảy ra chuyện gì thì lúc này anh ta đã đi cùng với Tô quán chủ rồi.
Anh ta buồn bã ôm trái tim mình, có trời mới biết anh ta vì cô chị gái kia mà phải trả giá bao nhiêu…Anh ta khổ quá mà.
Lục Chi Ninh buồn xuân thương thu thêm một lúc nữa rồi bước vào cửa.
Tô Cẩm và những người khác quay trở về khách sạn, cô trực tiếp dẫn một mình Nguyên Cảnh vào phòng, còn Sở Lâm và Phương Tri Hàn bị nhốt ở ngoài cửa.
Sở Lâm không hiểu, cũng không dám gõ cửa, đành phải lẩm bẩm với Phương Tri Hàn: “Đi thôi tiểu sư đệ, chúng ta ăn no rồi, nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”
Phương Tri Hàn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, nhỏ giọng nói: “Nhưng em muốn chúc sư phụ ngủ ngon.”
Sở Lâm nhanh chóng trả lời: “Không sao, em cứ gửi một tin nhắn thoại cho sư phụ, sư phụ có thể nghe được mà.”
Phương Tri Hàn: “…” Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lời này của đại sư huynh quả thực rất có lý! Gửi một tin nhắn thoại cho sư phụ, chúc sư phụ ngủ ngon!
Lúc này.
Thần sắc Tô Cẩm nghiêm túc nhìn Nguyên Cảnh: “Thời gian tới đây anh không được đi lung tung, phải theo sát tôi.”
Nguyên Cảnh thở dài: “Vừa rồi ở Lục gia đột nhiên tôi cảm thấy trong người có cảm giác lạnh lẽo vô tận, mãi cho đến khi ngón tay cô chạm vào cổ tay tôi, cảm giác lạnh lẽo đó mới biến mất.”
Dứt lời, anh lại hỏi: “Là đối phương bắt đầu hành động sao?”
Tô Cẩm gật đầu: “Nếu là Thiên Uyên làm thì sau khi tất cả những tính toán ở Triệu gia, Lục gia thất bại thì quả thật bọn chúng rất có thể sẽ đem toàn bộ mũi nhọn chỉ về phía anh.”
Chỉ là, chuyện của Triệu gia Lục gia đều bị cô giải quyết.
Mà Nguyên Cảnh lại đang ở bên cạnh cô, đến cùng thì Thiên Uyên đang nắm chắc cái gì mà sau mấy lần thất bại liên tiếp còn dám động thủ với Nguyên Cảnh đây?
Chỉ sợ việc này…sẽ không đơn giản như chuyện của Triệu gia, Lục gia.
Tuy nói cô đã mấy lần phá hỏng kế hoạch của Thiên Uyên, nhưng nói cho cùng thì cô cũng mới chỉ giao thủ trực diện với Bạch quán chủ, còn những người khác thì tạm thời chưa gặp bao giờ.
Những chuyện không biết cũng khó mà nói trước.
Hơn nữa thủ đoạn của Thiên Uyên hèn hạ thâm độc, khó đảm bảo rằng bọn chúng sẽ không gây nên những chuyện đáng sợ.
Để đề phòng tất cả những tình huống chẳng may, cẩn thận vẫn hơn.
Tô Cẩm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước tiên anh cứ đợi ở đây đã, tôi đi vẽ mấy lá bùa.”
Nói xong, Tô Cẩm liền trở về phòng của mình, để lại Nguyên Cảnh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nguyên Cảnh suy nghĩ một lúc, cố gắng sắp xếp làm rõ lại những chuyện đã xảy ra. Đáng tiếc, dường như vẫn còn thiếu một sợi chỉ dẫn đường.
Mấy phút sau, Tô Cẩm mang ra không ít lá bùa.
Cô lấy từng lá bùa bày ở trên bàn trà: “Đây là bùa Thiên Lôi, đây là…”
Nguyên Cảnh bình tĩnh nhìn lướt qua các lá bùa đã được sắp xếp rồi nói thẳng: “Mấy thứ này tôi đều biết hết.” Cho nên, A Cẩm không cần phải phí thời gian giới thiệu cho anh.
Tô Cẩm thoáng sửng sốt một chút, trong mắt lại hiện lên vẻ tiếc nuối.
“Thiên phú này của anh quả thật đại đồ đệ của tôi không thể so được…” Tô Cẩm cảm khái không thôi.
Nguyên Cảnh mỉm cười: “Không phải trước đó tôi đã đọc qua không ít tri thức về Đạo gia đó sao? Tôi đọc nhiều sách, lại xem kỹ lá bùa mà cô đưa. Trên cơ bản là những lá bùa mà cô lấy ra,t ôi đều nhớ hết.”
Tô Cẩm gật đầu, quả thật không tệ, nếu đã biết rồi thì cô cũng không cần phải giới thiệu lại nữa.
Cô cất lại từng lá bùa rồi đưa hết cho Nguyên Cảnh: “Anh cứ mang hết những lá bùa này trên người, lo trước khỏi hoạ.”
“Được.” Nguyên Cảnh trịnh trọng đáp, anh biết Tô Cẩm có ý gì.
Cô không thể bất cứ khi nào cũng để mắt tới anh, nếu lỡ như có thật sự xảy ra chuyện gì, gặp phải nguy hiểm mà cô không kịp thời phát hiện, những lá bùa này nói không chừng sẽ giúp anh ngăn cản được một lúc.
Tô Cẩm lại dặn dò thêm mấy câu, sau đó Nguyên Cảnh mới về căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Một ngày mệt nhọc, Tô Cẩm ngáp dài một cái, ôi, cô muốn đi thắm, sau đó ngủ một giấc thật ngon!
Thừa dịp bây giờ có thời gian rảnh rỗi, cô phải nhanh chóng bổ sung thể lực.
Ngày hôm sau.
Lục gia.
Lục Chi Vận cố ý dậy thật sớm.
Lúc Lục Chi Ninh nhìn thấy cô ấy liền khẽ kinh ngạc: “Sao chị lại dậy sớm thế? Cái này không khoa học…”
Lục Chi Vận cười vui vẻ: “Đương nhiên là bởi vì chị mày có việc phải làm. Bạn chị mày sắp lấy chồng, bây giờ chị mày phải đến nhà cô ấy để chúc mừng và gửi quà tặng hôn lễ.”
Chuyện kết hôn quan trọng như vậy, mà đối phương lại là người bạn có quan hệ thật tốt với cô ấy, nói thế nào cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa được.
Lục Chi Ninh vừa định bíp bíp, lại nghĩ tới Lục Chi Vận sắp ra ngoài, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, do dự một lát rồi mới nói: “Hay là em đi cùng chị nhé?”
Trên mặt Lục Chi Vận lộ vẻ kinh ngạc: “Mày nghiêm túc đấy à?”
“…Em nói đùa thôi.” Lục Chi Ninh ép suy nghĩ của mình về lại.
Tô quán chủ nói, trên đời này phiền toái nhất chính là nhân quả. Có một số việc một khi bị dính líu vào nhân quả thì sẽ trở nên rất rất phức tạp.
Mặc dù Lục Chi Ninh muốn đi cùng cô ấy, nhưng cũng sợ hành vi của mình sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt…
Vì vậy, khi Lục Chi Vận ra cửa, Lục Chi Ninh hỏi bóng hỏi gió xem cô ấy có mang theo lá bùa mà Tô quán chủ đã cho cô ấy không thì lại nhận được một cái liếc mắt…
“Mày đừng có vọng tưởng ý đồ với lá bùa của chị mày! Đây là A Cẩm tặng cho chị!”
Lục Chi Ninh: “…” Anh ta quá khổ mà.
Được rồi, mặc kệ chị ấy, dù sao có lá bùa ở đó rồi, cùng lắm là dạy cho Lục Chi Vận một bài học đau đớn thê thảm thôi.

Khoảng gần hai tiếng đồng hồ sau.
Lục Chi Vận trở về Lục gia.
Cô ấy vừa về đến nhà liền vội vàng trở về phòng, khoá trái cửa từ bên trong.
Lục Chi Ninh cảm thấy có gì đó không ổn, bước tới gõ cửa: “Lục Chi Vận? Chị bị sao thế?”
Lục Chi Vận hoảng hốt một lúc rồi mới bước tới sau cửa nói khẽ: “Chị không sao, chị chỉ muốn yên tĩnh một mình.”
Lục Chi Ninh: “?”
“Chị yên tĩnh cái gì mà yên tĩnh hả? Nếu chị không mở cửa thì em đạp cửa đấy.” Lục Chi Ninh hoảng hốt, sợ Lục Chi Vận đi ra ngoài một chuyến lại trêu chọc phải thứ gì.
Nửa phút sau, Lục Chi Vận mở cửa ra.
Sắc mặt cô ấy khó coi nhìn Lục Chi Ninh.
Lục Chi Ninh sợ hãi nói: “Chị không sao chứ?” Nói xong, anh ta vội vàng lấy lá bùa Hộ Mệnh mình đeo trên cổ ra đưa về phía Lục Chi Vận.
Bùa Hộ Mệnh cũng không có phản ứng gì khác thường, Lục Chi Ninh thở phào nhẹ nhõm.
“Lá bùa của chị đâu rồi?” Anh ta hỏi.
Vẻ mặt Lục Chi Vận phức tạp, lấy bùa Hộ Mệnh của mình ra. Chỉ thấy màu sắc bên trên lá bùa Hộ Mệnh đã phai đi rất nhiều.
Sắc mặt Lục Chi Ninh lập tức thay đổi: “Chị gặp ai rồi?” Lá bùa phai màu quá nhanh! Điều này nói rõ Lục Chi Vận đang gặp nguy hiểm! Thậm chí là nguy hiểm rất nghiêm trọng, nếu không thì lá bùa sẽ không bị phai màu nhiều như vậy.
Lục Chi Vận nắm chặt lá bùa, có chút sợ hãi: “Chị đến tặng quà, có gặp bạn chị cùng với chồng sắp cưới của cô ấy. Sau đó lá bùa bỗng nhiên nóng lên, chị thấy có gì đó không ổn nên vội vàng quay về.
Trên đường trở về, lá bùa lại nóng lên.” Sau chuyện sườn xám, Lục Chi Vận cảm thấy bây giờ toàn thân không ổn chút nào.
Lục Chi Ninh an ủi cô ấy một lúc: “Đừng sợ, bây giờ chị không sao rồi.”
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra, vội vàng nói: “Để em gọi điện cho Tô quán chủ, nói cho cô ấy biết chuyện này.”
Lục Chi Vận gật đầu, trong đầu nhanh chóng suy tư về những chuyện xảy ra sau khi mình tới Diệp gia. Cô mang quà chúc mừng bước vào Diệp gia nhưng không thấy chú Diệp và dì Diệp đâu cả, chỉ trực tiếp gặp bạn mình là Diệp Ảnh.
Thái độ Diệp Ảnh rất thờ ơ, không giống như lúc trước vừa gặp cô ấy liền thân thiện nhiệt tình kéo cô nói đủ loại chuyện phiếm.
Sau đó hai người ngồi cùng nhau, còn chưa nói được với nhau vài câu thì chồng sắp cưới của Diệp Ảnh đã xuất hiện. Cô ấy chưa từng gặp chồng sắp cưới của Diệp Ảnh, trước đó cũng không biết anh ta.
Lại sau đó, cô ấy còn trêu ghẹo mấy câu, hỏi Diệp Ảnh và chồng sắp cưới của cô ta gặp nhau như thế nào?
Lúc ấy, Diệp Ảnh có vẻ hơi ngượng ngùng, vẻ mặt xấu hổ chui vào trong vòng tay anh chồng sắp cưới…
Ngay sau đó, Lục Chi Vận liền cảm giác lá bùa của mình đột nhiên bỏng rát.
Cô sửng sốt một lát rồi vội vã rời khỏi Diệp gia.
Bây giờ nghĩ lại, cô ấy luôn cảm thấy Diệp gia có gì đó không đúng. Cũng sắp làm đám cưới rồi mà sao ở Diệp gia lại chẳng có chút không khí vui mừng nào? Còn có người chồng sắp cưới của Diệp Ảnh nữa, mặc dù Diệp gia không bằng Lục gia nhưng gia cảnh cũng không tệ, nói thế nào cũng phải tìm một chàng trai có gia cảnh tương đương mới phải.
Nhưng cô không hề có chút ấn tượng nào với người đàn ông kia.
Vậy thì câu hỏi đặt ra là, nếu như không phải là quan hệ thông gia thương nghiệp thì chẳng lẽ hai người này là quan hệ tự do yêu đương?
Nhưng cái này cũng không đúng, cô ấy vẫn luôn giữ liên hệ với Diệp Ảnh. Cũng chính là nửa tháng trước, Diệp Ảnh nói bận chuyện gì đó nên hai người rất ít liên lạc với nhau, nhưng trước đó cô ấy lại chưa từng nghe Diệp Ảnh đề cập đến chuyện cô ấy đang yêu.
Mà ngày tổ chức đám cưới này…ngày giờ được chọn có vẻ hơi vội vàng. Đột nhiên Diệp Ảnh gửi cho cô ấy một tin nhắn nói rằng cuối tuần Diệp Ảnh sẽ kết hôn. Lục Chi Vận vừa nhận được tin nhắn thì ngay ngày hôm sau đã chạy về.
Sau đó một loạt chuyện đã xảy ra.
Lục Chi Vận đưa tay đè lên mi tâm, chỉ cảm thấy chuyện của bạn mình giống như một mớ hỗn độn, không có cách nào giải quyết.
Lục Chi Ninh gọi điện thoại cho Tô Cẩm, trực tiếp nói rõ tình huống mà Lục Chi Vận gặp phải.
Tô Cẩm cầm điện thoại, bất đắc dĩ thở dài: “Anh đưa Lục tiểu thư tới khách sạn đi, tôi không đi tới Lục gia được.”
Cô liếc mắt nhìn Nguyên Cảnh đang ở cách đó không xa, nếu cô tới Lục gia thì Nguyên Cảnh cũng phải đi cùng, còn không bằng để hai chị em Lục gia tới thẳng khách sạn.
Dù sao chuyện lần này cũng không phải là kiếp nạn của Lục Chi Vận, không có gì to tát cả.
Cúp điện thoại, Lục Chi Ninh liền kéo Lục Chi Vận đi tới khách sạn.
Trên đường đi, Lục Chi Ninh căn dặn mấy câu: “Chị không được nói năng lung tung, mặc dù Tô quán chủ không để ý nhưng bên cạnh còn có Nguyên Tam gia, chị không sợ Nguyên Tam gia ngáng chân chị sao?”
Vừa nghe Lục Chi Ninh nhắc tới Nguyên Cảnh, Lục Chi Vận liền nghiến răng nghiến lợi.
Loại đàn ông chó má này…À không, Nguyên Cảnh hẳn phải là cáo già mới đúng…
Anh ta không xứng với Tô Cẩm tốt đẹp như vậy, còn không cho cô ấy nói ra sự thật à? Thấy Lục Chi Ninh lại thở dài, Lục Chi Vận cáu kỉnh đáp: “Biết rồi, chẳng qua là chị tương đối sùng bái Tô quán chủ, sợ cô ấy bị Nguyên Cảnh lừa gạt thôi!”
Lục Chi Ninh mỉm cười theo, kỳ thật suy nghĩ của anh ta cũng giống Lục Chi Vận.
Nhưng mà, loại chuyện tình cảm này làm sao người ngoài có thể nói cho được? Nguyên Cảnh có thể đến được với Tô quán chủ hay không, hết thảy vẫn còn là ẩn số.
Hơn nữa rõ ràng Tô quán chủ hoàn toàn không thông suốt trong phương diện tình cảm, ai biết sau này thông suốt rồi thì sẽ thế nào?
Dù thế nào đi chăng nữa, loại chuyện này đều không phải là chuyện mà bọn họ có thể nhúng tay.
Có thể nói Lục Chi Ninh cực kỳ tỉnh táo.
Tô Cẩm cúp điện thoại, tâm trạng khá tốt.
Nếu như không có vấn đề gì thì cô lại có thể kiếm được một khoản!
Nguyên Cảnh giả vờ không thèm để ý hỏi một câu: “Lục gia lại có chuyện gì à?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Tô Cẩm hiện lên một chút bất đắc dĩ: “Không phải Lục gia mà là Lục Chi Vận gặp phải chút chuyện, có điều hôm qua lúc tôi rời khỏi Lục gia có nhìn qua tướng mạo của Lục Chi Vận. Lần này chỉ có thể nói là cô ấy xui xẻo, nhưng người thực sự gặp phải kiếp nạn không phải là cô ấy mà là người khác.”
Nguyên Cảnh lên tiếng, vậy là tốt rồi, anh cũng không muốn A Cẩm tiếp xúc quá nhiều với Lục Chi Vận.
Anh sợ rằng A Cẩm sẽ bị Lục Chi Vận dẫn đi nhầm đường.
Dù sao Lục đại tiểu thư nổi tiếng trong giới là người cả gan làm loạn, chuyện gì cũng dám làm!
Không tới nửa tiếng sau, Lục Chi Ninh và Lục Chi Vận đã tới khách sạn.
Lục Chi Vận vừa vào khách sạn liền túm lấy Lục Chi Ninh: “Này, chị nhớ khách sạn này là của Lục gia chúng ta. Hay là chị cũng đặt phòng ở khách sạn này luôn? Để được gần A Cẩm hơn một chút?”
Lục Chi Ninh từ chối không cần suy nghĩ: “Không được!”
Tầng mà Tô quán chủ ở lại đã có không ít người rồi, nếu như có thêm Lục Chi Vận ở nữa, sau này chẳng phải là gà bay chó chạy sao?
Sở Lâm cộng với Phương Tri Hàn cũng đủ để người ta đau đầu rồi, thêm Lục Chi Vận nữa, nếu thân quen với Phương Tri Hàn rồi chỉ sợ sau này có thể dỡ toàn bộ nóc khách sạn lên!
Tổ hợp ba người này, quả thực quá đáng sợ!
Lục Chi Ninh: “Tô quán chủ đến Kinh Thành là để làm việc.”
“Được rồi.” Lục Chi Vận thở dài một tiếng, không còn cách nào khác cả, ai bảo mình gặp A Cẩm trễ như vậy đâu?
Nếu như gặp sớm hơn một chút, nói không chừng bây giờ cô ấy đã là chị em tốt của A Cẩm rồi…
Coi như lùi một bước, có lẽ vẫn có thể làm một đồ đệ!
Lục Chi Vận vui vẻ suy nghĩ, làm mọi chuyện trở nên đơn giản vô cùng…
Hai người nhanh chóng bước vào trong phòng Tô Cẩm, bọn họ vừa vào cửa liền nhìn thấy Nguyên Cảnh.
Lục Chi Vận đang định mở miệng mỉa mai vài câu, nhưng bận tâm đến việc chính nên cô ấy yên lặng ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh, vừa nhìn thấy Lục Chi Vận liền hỏi có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không có ý định ôn chuyện nói chuyện trời đất.
Lục Chi Vận ý thức được lúc Tô Cẩm giải quyết công việc cực kỳ nghiêm túc và trang trọng, cô ấy cũng không nói nhảm, kể lại tình huống khi mình ở Diệp gia.
Còn một số chi tiết khác thì cô ấy lại không nhớ rõ, lúc ấy đi tới Diệp gia, cô ấy căn bản không hề suy nghĩ nhiều.
Tô Cẩm nghe Lục Chi Vận nói xong, trầm tư mấy giây.
“Bạn của cô và người chồng sắp cưới của bạn cô thấy không bình thường chút nào.” Tô Cẩm trầm giọng, sau đó còn nói thêm: “Lấy bùa Hộ Mệnh mà tôi đưa cho cô ra cho tôi xem một chút.”
Trên mặt Lục Chi Vận đầy kinh ngạc, cô ấy sững sờ một lúc mới vội vã đưa bùa Hộ Mệnh cho Tô Cẩm.
“Vậy cô bạn Diệp Ảnh của tôi… sẽ xảy ra chuyện sao?” Lúc này Lục Chi Vận rất lo lắng.
Chuyện sườn xám, nếu không phải có Tô Cẩm hỗ trợ thì nói không chừng cái mạng nhỏ của mình đã không còn rồi…Bây giờ Diệp Ảnh cũng có thể xảy ra chuyện, nếu lỡ như…
Lục Chi Vận không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Tô Cẩm nhìn chằm chằm vào lá bùa một lúc, quả thực lá bùa đã giúp Lục Chi Vận ngăn chặn công kích, điều này nói rõ đối phương không phải là con người.
Vậy thì vấn đề này có thể được giải thích dễ dàng.
Hoặc là Diệp Ảnh trêu chọc mấy thứ bẩn thỉu, bản thân xảy ra vấn đề.
Hoặc là người chồng sắp cưới của Diệp Ảnh có vấn đề lớn.
Lại hoặc là, hai người đều xảy ra vấn đề…
Tô Cẩm đặt lá bùa sang một bên, lại lấy ra một lá bùa Hộ Mệnh khác đưa cho Lục Chi Vận.
“Nhớ mang theo lá bùa này trên người.” Cô dặn dò.
Dừng một chút, Tô Cẩm nói thêm: “Tôi chưa từng gặp bạn của cô nên không thể nào xác định chắc chắn được cô ấy có thể xảy ra chuyện gì hay gặp phải phiền phức gì.”
Nghe vậy, Lục Chi Vận cuống quít nói: “Vậy tôi mời cô đi giải quyết chuyện Diệp gia có được không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không được, trừ phi là người trong cuộc hoặc là người thân. Cô không phải là người trong cuộc cũng không phải người thân.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Vận liền ngơ ngác, vậy phải làm sao bây giờ?
Thấy cô ấy thất hồn lạc phách, Tô Cẩm kinh ngạc nói: “Lục tiểu thư, cô đừng gấp, tôi còn chưa nói xong mà.” Mối làm ăn đưa tới trước cửa, cô không thể không nhận được.
Lục Chi Vận ngẩng đầu, vẻ mặt trông mong nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm nói tiếp: “Mặc dù tôi không thể trực tiếp đạt thành hợp tác với cô nhưng tôi có thể đi cùng với cô tới Diệp gia xem thử, nếu tình huống ở Diệp gia nghiêm trọng thì tôi sẽ bàn chuyện trực tiếp với người Diệp gia.”
Nói trắng ra, để giải quyết chuyện của Diệp gia, Lục Chi Vận không thể bỏ tiền ra trả thù lao được.
Bởi vì nhân quả đều là ở Diệp gia.
Sắc mặt Lục Chi Vận lập tức chuyển thành mừng rỡ: “Cảm ơn A Cẩm, A Cẩm, cô thật tốt bụng…Chuyện của Diệp Ảnh phải làm phiền cô giúp đỡ rồi.”
Tô Cẩm khoát tay: “Không cần khách khí, tôi tới Diệp gia một chuyến cũng là vì kiếm tiền thôi.”
“Đúng rồi, thời gian đám cưới của họ là ngày nào?” Tô Cẩm lại hỏi.
Lục Chi Vận trả lời: “Ba ngày sau.”
Lúc này Nguyên Cảnh nhịn không được lên tiếng, có chút chán ghét nhìn Lục Chi Vận.
“Tôi nhớ Diệp gia chỉ có một cô con gái thôi phải không? Nếu đã là cô con gái duy nhất kết hôn thì sao đám cưới lại không làm rầm rộ một chút? Mấy người đều không điều ra về thời gian tổ chức lễ cưới cùng với người chồng sắp cưới kia sao? Chuyện lớn như vậy phải có một vài người biết tình huống chứ?”
Cho dù Diệp gia còn kém hơn cả Mộc gia trước đây thì cũng tuyệt đối không có khả năng lặng yên không một tiếng động như thế.
Mà theo lời miêu tả trước đó của Lục Chi Vận, trong nhà Diệp gia hoàn toàn không có một chút không khí náo nhiệt khi sắp gả con gái, vấn đề trong này đã quá rõ ràng rồi.
Lục Chi Vận sững sờ một giây rồi phản ứng lại: “Tôi sẽ sai người đi thăm dò chuyện của Diệp gia ngay!”
Cô ấy vừa dứt lời đã nghe Nguyên Cảnh nói: “Không cần, chuyện này tôi đã bảo Nguyên Thất đi làm rồi.”
Lục Chi Vận: “…” Được rồi, không hổ là Nguyên Tam gia, phản ứng quả thật nhanh hơn cô ấy…
Tô Cẩm đưa tay chống cằm, mỉm cười nhìn Nguyên Cảnh, hạt giống tốt biết bao nhiêu!
Nguyên Cảnh vừa nói xong, Nguyên Thất đã đẩy cửa bước vào.
Anh ta đi thẳng tới trước mặt Tô Cẩm, chuẩn bị kể lại những chuyện mà mình thăm dò được.
Lúc nói còn cẩn thận nhìn Lục Chi Vận nữa.
Lục Chi Vận bị anh ta nhìn, không hiểu gì hết.
“Tô quán chủ, chuyện tiểu thư Diệp gia là Diệp Ảnh sắp lấy chồng này không ai biết cả. Diệp gia cũng không hề chuẩn bị chút đồ dùng nào chuẩn bị cho lễ cưới…”
Lục Chi Vận không kịp phản ứng, trong chớp mắt liền sửng sốt: “Là ý gì? Cái gì gọi là không có ai biết?”
Nguyên Thất giải thích: “Tức là những người thân thiết với Diệp gia hay là có quan hệ với Diệp gia đều không biết chuyện Diệp Ảnh sắp kết hôn, kể cả những họ hàng thân thiết của Diệp gia cũng không hề hay biết.”
Lục Chi Vận đứng tại chỗ, toát mồ hôi lạnh.
“Không…hề hay biết…Sao lại có thể chứ?” Cô ấy tự lẩm bẩm.
Chuyện lớn như kết hôn này sao có thể họ hàng bạn bè không ai biết được? Mà cũng sắp kết hôn rồi…
Mà vừa nãy cô còn tới Diệp gia gửi quà chúc mừng cho bọn họ nữa…
“Mà tại sao cô lại biết Diệp Ảnh sắp kết hôn?” Tô Cẩm hỏi, giọng nói bình tĩnh làm dịu cảm giác khủng hoảng của Lục Chi Vận.
Lục Chi Vận nhìn Tô Cẩm, lấy điện thoại ra tìm tới khung chat với Diệp Ảnh: “Cô ấy nhắn tin báo cho tôi biết.”
Tô Cẩm nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, những người khác cũng tò mò nhìn sang.
Nguyên Thất nói tiếp: “Cha mẹ của Diệp Ảnh thì tôi không liên hệ, ngoài ra trong số những người tôi có liên hệ thì chỉ có một mình Lục tiểu thư biết chuyện Diệp tiểu thư sắp kết hôn.
Thứ hai, trong nửa tháng nay cha mẹ Diệp Ảnh vẫn sinh hoạt bình thường, vẫn làm việc ở công ty như thường lệ, hẹn mọi người đi ăn cơm, đi thẩm mỹ viện…
Duy chỉ có Diệp tiểu thư trong nửa tháng nay gần như không đi ra ngoài, cũng không liên hệ với bạn bè.”
Cho nên, chuyện của Diệp gia quả thật rất kỳ quái.
Chuyện Diệp tiểu thư muốn kết hôn, ngoại trừ Lục Chi Vận ra thì những người khác không ai hay biết!
Là con gái duy nhất của Diệp gia, chuyện gả con gái này nói thế nào cũng phải tổ chức nở mày nở mặt!
Tuyệt đối sẽ không phải tình huống như thế này!
Mà lễ cưới của Diệp Ảnh chỉ còn ba ngày nữa thôi, nhìn thế nào cũng chẳng có vẻ gì là sắp kết hôn cả.
Lục Chi Vận cực kỳ luống cuống.
Chuyện của Diệp Ảnh thực sự quá kỳ quái.
Rất nhanh, trí tưởng tượng của Lục Chi Vận được kích hoạt, tưởng tượng ra một đống lớn.
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh lại hỏi: “Vậy người chồng sắp cưới của Diệp tiểu thư thì sao? Cậu có tìm hiểu được gì rồi?”
Nguyên Thất lắc đầu: “Thật xin lỗi, Tam gia, tôi bất tài.”
“Chuyện Diệp tiểu thư sắp kết hôn còn không ai biết chứ nói gì đến người chồng sắp cưới của cô ấy…Một chút tin tức cũng không nghe được, xem chừng ngoại trừ người Diệp gia ra thì Lục tiểu thư là người duy nhất nhìn thấy tướng mạo người chồng sắp cưới kia thôi.”
Nguyên Thất vừa nói ra suy nghĩ của bản thân, Lục Chi Vận liền hoảng sợ tới mức run rẩy.
Cô ấy vội vàng tiến lại gần Tô Cẩm, như thể chỉ có như thế thì cô ấy mới có một chút cảm giác an toàn.
“A Cẩm, tôi lại có một suy đoán khác. Có phải là bởi tôi gặp được chồng sắp cưới của Diệp Ảnh nên đối phương mới muốn hại tôi không?”
Dựa theo cách nói của Nguyên Thất, hiện tại, rõ ràng người chồng sắp cưới của Diệp Ảnh có vấn đề rất lớn.
Tô Cẩm gật đầu: “Cũng có khả năng.”
“Dựa trên những gì cô thấy cùng với những tin tức mà Nguyên Thất thăm dò được, rõ ràng chồng sắp cưới của Diệp Ảnh có vấn đề lớn hơn. Cha mẹ Diệp Ảnh sinh hoạt bình thường, có lẽ chỉ là giả tượng, mà có thể Diệp Ảnh đã bị khống chế…”
Về phần tin nhắn thông báo kết hôn kia, cũng có thể là một tín hiệu cầu cứu của Diệp Ảnh.
Có điều, trước mắt đều cũng chỉ là suy đoán.
Tình huống cụ thể còn phải đợi cô nhìn thấy Diệp Ảnh mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Tô Cẩm thầm suy nghĩ, không biết đối thủ lần này của mình sẽ là ai.
Ôi, oán linh là đánh không được rồi, vừa đánh đã phế, cô thật sự muốn tìm một thứ đồ chơi gì đó để có thể luyện tay một chút.
Một lúc sau, Lục Chi Vận nhỏ giọng hỏi: “A Cẩm, vậy kế tiếp phải làm gì?”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi một chút thôi, không phải là bọn họ muốn kết hôn sao? Vậy chúng ta liền đợi tới lúc họ làm lễ cưới thì xuất hiện, tặng quà gặp mặt.”
Sắp xếp kỹ càng biết bao nhiêu, cô thật đúng là quá chu đáo!
“Liệu Diệp Ảnh và cha mẹ cô ấy có gặp nguy hiểm gì không?” Lục Chi Vận có chút không yên lòng.
Tô Cẩm sờ cằm nói: “Trước mắt sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng mà…có lẽ lễ cưới sẽ được tổ chức sớm hơn.” Cô đoán.
Dù sao Lục Chi Vận chạy tới tặng quà, rất có thể đã kinh động đối phương.
Đối phương xuống tay với Lục Chi Vận, mà Lục Chi Vận vẫn hoàn hảo không tổn hao gì…
Xem chừng đối phương sẽ nhịn không được, muốn thúc đẩy việc mình phải làm sớm hớn. Nghĩ như vậy, Tô Cẩm thở dài: “Có vẻ như đêm nay lại không được ngủ ngon rồi.”
Lục Chi Ninh vừa nghe Tô Cẩm nói xong, lập tức bước tới nói: “Tô quán chủ, buổi tối tôi có thể đi cùng góp vui được không?”
Trong mắt anh ta tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
Tô Cẩm nhìn Lục Chi Ninh rồi lại nhìn Lục Chi Vận, cuối cùng ánh mắt lướt qua Nguyên Cảnh.
Cô có chút khó xử: “Cái này…sợ là hơi khó.”
Lục Chi Ninh: “?”
Tô Cẩm giải thích: “Nhất định Nguyên Cảnh phải đi cùng tôi tới Diệp gia, Lục tiểu thư cũng phải đi cùng. Như vậy chúng tôi đã có ba người rồi. Nếu như anh cũng đi theo thì Sở Lâm và Tri Hàn nhất định cũng sẽ nháo đòi theo, dẫn theo anh chẳng khác nào từ ba người biến thành sáu người.”
Sáu người cùng đi tới Diệp gia không khỏi quá mức rêu rao, mà cô còn phải phân tâm chú ý đến sự an toàn của bọn họ nữa.
Cho nên cô chỉ cần dẫn theo Nguyên Cảnh và Lục Chi Vận là được rồi.
Lục Chi Ninh có chút ai oán: “Vậy chúng tôi chỉ lén lút đi theo thôi.”
Tô Cẩm im lặng nhìn anh ta, rất nhanh, Lục Chi Ninh liền thở dài: “Thôi, nếu đã như vậy thì Tô quán chủ cứ dùng một lá bùa Truyền Họa để tôi và Sở Lâm được mở mang kiến thức cũng được.”
Yêu cầu này khá đơn giản, Tô Cẩm không chút do dự gật đầu: “Được.”
Ngay sau đó, Tô Cẩm nhắc nhở: “Nguyên Cảnh, Lục tiểu thư, ban ngày hai người có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút, tránh ban đêm không có tinh thần.”
Nguyên Cảnh gật đầu dứt khoát: “Ừ.”
Lục Chi Vận do do dự dự, muốn hỏi Tô Cẩm tại sao đã hứa sẽ gọi cô ấy bằng tên rồi nhưng lại ngại không dám hỏi, dù sao bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này.
Cô ấy quay lại nhìn về phía Lục Chi Ninh, ra hiệu cho Lục Chi Ninh dẫn cô ấy đi nghỉ.
Lục Chi Ninh và những người khác nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tô Cẩm lấy giấy vàng cùng chu sa ra, bắt đầu vẽ bùa.
Cô đã dùng hết rất nhiều lá bùa, đã đến lúc phải bổ sung thêm một chút. Lúc vẽ bùa, Tô Cẩm nhận thấy lượng chu sa còn lại cũng không còn nhiều, xem ra quay về cô phải tranh thủ thời gian chuẩn bị thêm một ít chu sa.

Bảy giờ tối.
Tô Cẩm dẫn theo Nguyên Cảnh và Lục Chi Vận, ba người cùng nhau xuất phát, Nguyên Cảnh bị sung làm lái xe.
Lúc Lục Chi Vận ngồi ở ghế sau nhìn về phía Nguyên Cảnh, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Không nghĩ tới, Nguyên Tam gia thế mà lại…làm lái xe?
Chuyện này cực kỳ hiếm lạ, có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt của Lục Chi Vận nên liếc nhẹ về phía gương chiếu hậu.
Lục Chi Vận khẽ giật mình, có chút chột dạ quay mặt đi.
Trước cửa khách sạn, Sở Lâm, Lục Chi Ninh và Phương Tri Hàn, ba người trơ mắt nhìn Tô Cẩm. Tô Cẩm bị bọn họ nhìn chằm chằm, có chút xấu hổ nói: “Lần sau nếu có chuyện gì thì tôi sẽ tìm cơ hội dẫn mọi người cùng đi góp vui.”
Tô Cẩm vừa nói vừa lấy ra một lá bùa Truyền Họa đưa cho Sở Lâm: “Ngoan nhé.”
Sở Lâm trịnh trọng gật đầu: “Sư phụ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt, cũng sẽ để mắt tới Lục Chi Ninh.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tô Cẩm càng đậm hơn, đại đồ đệ càng ngày càng có phong phạm của đại sư huynh! Rất tốt, đáng khích lệ!
Sở Lâm cầm bùa, nhấc chân định bước về, vừa đi được một bước liền nghe thấy có người ở sau lưng gọi anh ta: “Sở đạo trưởng? Sở đạo trưởng? Chờ tôi với.”
Sở Lâm kinh ngạc quay đầu lại, theo tiếng gọi nhìn qua liền nhìn thấy một lão đạo sĩ.
Anh ta sững sờ một giây rồi nhanh chóng nhớ ra người này là ai, trước đó đã từng gặp ông ta một lần rồi.
Anh ta gọi: “Hóa ra là Tiết đạo trưởng à? Tiết đạo trưởng có chuyện gì không?”
Tiết đạo trưởng nhìn thấy Sở Lâm, có chút xấu hổ nói: “Là thế này, bận đạo có chút chuyện muốn hỏi Tô quán chủ một chút, không biết Tô quán chủ có ở đây không?”
Sở Lâm ồ lên một tiếng, trên mặt hiện lên một tia tiếc nuối: “Thật xin lỗi, sư phụ tôi có việc bận nên mới vừa rời đi rồi.”
Anh ta vừa nói vừa chỉ về phương hướng Tô Cẩm rời đi, lúc này, bóng dáng chiếc xe kia đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Trong mắt Tiết đạo trưởng tràn đầy thất vọng: “…” Thật là đáng tiếc.
Ông ta còn cố ý tranh thủ thời gian buổi tối, nghĩ rằng có khả năng ban ngày Tô quán chủ bận việc, có lẽ đến lúc này mới quay về, kết quả là Tô quán chủ lại chỉ vừa mới đi?
Ông ta thở dài một tiếng, ngay sau đó Tiết đạo trưởng lại chú ý đến lá bùa trong tay Sở Lâm.
Tiết đạo trưởng đột nhiên hưng phấn, đáy mắt cũng lóe lên ánh sáng vô tận: “Sở đạo trưởng, lá bùa trên tay cậu là loại bùa gì thế?”
Sở Lâm im lặng cất lá bùa vào túi: “Chỉ là lá bùa bình thường thôi, Tiết đạo trưởng, sư phụ tôi không có ở đây, ông còn việc gì nữa không? Không có việc gì thì tôi đi vào trước đây.”
Thấy Sở Lâm chuẩn bị đi vào, Tiết đạo trưởng cuống quít nói đến việc chính.
“Khoan, Sở đạo trưởng khoan hãy đi, lần này tôi đến là muốn hỏi một chút, có phải Tô quán chủ đã giải quyết một oán linh trăm năm…”
Sở Lâm ho nhẹ hai tiếng, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi này.
“Hành tung của sư phụ tôi trước giờ luôn thần bí. Những việc của cô ấy thì tôi cũng không biết rõ lắm. Nếu như ông đến bàn chuyện làm ăn thì chúng ta còn có thể tiếp tục trò chuyện được, còn nếu như ông muốn nói chuyện khác thì thôi.”
Một giây sau, lời nói Sở Lâm xoay chuyển, hỏi lại: “Đúng rồi, vừa nãy ông vừa nhắc đến oán linh trăm năm à? Oán linh gì thế? Ông nhìn thấy rồi à?” Trên mặt anh ta tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
Tiết đạo trưởng gật đầu: “Nói ra thì thật là xấu hổ, vì giải quyết oán linh trăm năm này nên chúng tôi đã tìm rất nhiều người tới, thậm chí còn bất đồng ý kiến với nhau nữa…”

Chỉ một vài câu.
Tiết đạo trưởng không moi được thông tin hữu ích nào từ chỗ Sở Lâm, ngược lại Tiết đạo trưởng bị moi ra cả đống chuyện.
Chờ đến khi ông ta ý thức được là lạ, Sở Lâm mỉm cười vỗ nhẹ vai ông ta, trấn an nói: “Tiết đạo trưởng thật đúng là người tốt, vì giải quyết oán linh mà không màng đến chuyện sống chết của mình. Có điều, có đôi khi xông pha chiến đấu cũng phải chuẩn bị đầy đủ công cụ, ở đây có bùa Hộ Mệnh và bùa Bình An do chính sư phụ tôi đích thân vẽ ra, ông có muốn hai lá không?”
Tiết đạo trưởng vừa nghe đến bùa Hộ Mệnh do Tô quán chủ đích thân vẽ, trong lòng choáng váng hỏi: “Còn có thứ tốt như vậy à?”
Sau đó, Sở Lâm liền lừa Tiết đạo trưởng mua hai lá bùa với giá năm mươi ngàn tệ!
Tiết đạo trưởng cầm hai lá bùa nóng hổi trong tay, mừng đến mức quên mất mục đích của mình khi tới đây.
Ông ta cẩn thận cất lá bùa đi rồi nhỏ giọng nói: “Sở đạo trưởng, lần sau nếu còn có thứ tốt này thì nhất định phải nhớ gọi tôi đấy!” A, năm mươi ngàn tệ được hai lá bùa, thật sự quá rẻ!
Mà phẩm tướng còn cao hơn rất nhiều so với lá bùa giá một triệu tệ của Tam Thanh quán bọn họ nữa!
Sở Lâm gật đầu: “Đó là đương nhiên, thật không dám giấu diếm, từ lần đầu tiên gặp được ông tôi đã cảm thấy chúng ta vừa gặp đã thân. Nếu không phải không thích hợp thì tôi cũng thật sự muốn kết bạn tâm đầu ý hợp với ông nữa…”
Tiết đạo trưởng có chút ngượng ngùng nói: “Sở đạo trưởng, sau này có việc gì cần tôi hỗ trợ thì cậu cứ việc nói ra! Nhưng mà, nói là làm bạn bè tâm đầu ý hợp thì tính ra là tôi trèo cao nữa đấy…”
Tô quán chủ lợi hại như vậy, ông ta nào dám làm bạn bè thân thiết của thủ tịch đại đệ tử của Tô quán chủ đây?
Ông ta nào xứng chứ?
Lục Chi Ninh và Phương Tri Hàn đứng ở bên cạnh, xem hết toàn bộ quá trình, hai người nhìn thấy một màn này chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Thật giỏi, thật biết cách lừa.
Không hổ là thủ tịch đại đệ tử, có thể dựa vào cái miệng đi khắp thiên hạ.
Lừa Tiết đạo trưởng xong, Sở Lâm liền nhắn tin cho Tô Cẩm, báo lại những tin tức mình moi được cùng với tình hình bán lá bùa.
Tô Cẩm rất hài lòng với kết quả làm việc của đại đồ đệ.
Tiết đạo trưởng này mặc dù có không ít khuyết điểm nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì ông ta cũng thật sự dám nhúng tay vào!
Bán cho ông ta hai lá bùa có thể coi như một sự đảm bảo an toàn nho nhỏ.
Tô Cẩm cất điện thoại, chuyển sang chế độ im lặng, sau đó cô nhắc nhở: “Hai người nhớ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng nhé.”
Đợi lát nữa nếu không thể quang minh chính đại đi vào Diệp gia thì chỉ có thể lén lút đi vào.
Mà tất nhiên Tô Cẩm không cho phép xảy ra chuyện bất ngờ như chuông điện thoại đột ngột vang lên…
Lục Chi Vận làm theo lời dặn, Nguyên Cảnh đang lái xe, tiện tay đưa điện thoại cho Tô Cẩm: “Làm phiền A Cẩm giúp tôi chuyển sang chế độ im lặng một chút, tôi đang lái xe không tiện.”
Tô Cẩm đáp lại, không cảm thấy lời này có vấn đề gì.
Dù sao lúc lái xe phải chú ý an toàn.
Tô Cẩm chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi bỏ điện thoại ở bên cạnh anh.
Lục Chi Vận ngồi ở phía sau, cố tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng hiển nhiên A Cẩm không muốn nói chuyện phiếm với cô ấy.
Về chuyện này, Lục Chi Vận rất muốn tìm hiểu xem, rõ ràng trước đó bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, mấy chuyện về mỹ nam này rõ ràng A Cẩm nghe cũng thấy vui, tại sao bây giờ A Cẩm lại không muốn tiếp tục trò chuyện với cô ấy chút nào như vậy?
Rốt cuộc thì Nguyên Cảnh đã nói gì với A Cẩm.
Về sau rồi lại về sau, đến khi Lục Chi Vận bất ngờ nghe được chân tướng liền đau lòng đến mức nện mấy triệu ngay tại chỗ, yêu cầu Tô Cẩm nói chuyện với cô ấy, khiến cho Nguyên Cảnh suýt tức đến hộc máu.
Đương nhiên, đây là chuyện về sau.

Lục Chi Vận suy nghĩ một hồi lâu mà cũng không suy nghĩ ra được điều gì.
Cô ấy đành phải thận trọng hỏi: “A Cẩm, chúng ta đi thẳng tới Diệp gia à?”
Tô Cẩm không quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào phía trước cách đó không xa, cô nói: “Cô nhìn chiếc xe phía trước xem có quen không?”
Lục Chi Vận sửng sốt một lát, sau đó theo lời nhắc của Tô Cẩm nhìn sang, chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa có một chiếc xe đang đậu bên đường. Nhìn kỹ hơn, chiếc xe này quả thật nhìn rất quen mắt.
“Đây, đây là xe Diệp gia.” Trước kia khi đi chơi với Diệp Ảnh, cô ấy đã từng ngồi chiếc xe này.
Lục Chi Vận theo bản năng hỏi: “Tại sao A Cẩm biết chiếc xe này là của Diệp gia?”
Tô Cẩm bình tĩnh đáp: “Bởi vì trên chiếc xe kia có một tia oán khí.” Mà con đường này vừa vặn là con đường duy nhất mà muốn đi tới Diệp gia thì phải đi qua, đồng thời, cũng còn cách không xa lắm nên cô suy đoán đây có thể là xe của Diệp gia.
Lục Chi Vận gật đầu khâm phục.
Tô Cẩm nói thẳng với Nguyên Cảnh: “Lái xe đến bên cạnh chiếc xe kia.”
“Được.” Nguyên Cảnh đáp không cần suy nghĩ.
Nửa phút sau, Nguyên Cảnh dừng xe, Tô Cẩm nhìn về phía Lục Chi Vận: “Hai người chúng ta xuống xe xem thử một chút.”
Về phần Nguyên Cảnh, yên tĩnh nghe lời ngồi lại trong xe.
A Cẩm không bảo anh xuống xe thì anh không xuống.
Tô Cẩm dẫn Lục Chi Vận đi về phía chiếc xe của Diệp gia, sau đó nói nhỏ một câu với Lục Chi Vận.
Lục Chi Vận lập tức bước tới gõ cửa sổ xe, khoảng nửa phút sau, cửa sổ xe hạ xuống, Lục Chi Vận nhìn thấy người lái xe bên trong chính là cha của Diệp Ảnh.
Cô ấy cười rộ lên: “Chú Diệp? Đã muộn thế này rồi mà sao chú lại dừng xe ở đây thế?”
Cha Diệp nhìn thấy Lục Chi Vận, cố gắng nở một nụ cười: “Chú lái xe ra ngoài đi dạo hóng gió thôi, chỉ là đột nhiên thấy hơi mệt nên dừng lại ven đường nghỉ một chút…”
“Sắc mặt chú Diệp nhìn không tốt lắm, có chuyện gì à?” Lục Chi Vận giả vờ thuận miệng hỏi một câu.
Sắc mặt cha Diệp nào chỉ không tốt thôi đâu mà trên mặt đều là vẻ mệt mỏi không chịu nổi, ngay cả trên thái dương cũng có không ít tóc bạc, dung mạo rõ ràng rất khác so với trước đây.
Cha Diệp lắc đầu: “Thật ra cũng không có việc gì hết, chuyện của công ty nên chú có hơi lo lắng thôi.”
Ông ta thuận miệng trả lời cho có lệ rồi đưa tay đặt trên tay lái, như thể định rời đi.
Lục Chi Vận thấy vậy có chút nóng nảy, cô ấy nhịn không được lên tiếng hỏi: “Chú Diệp chờ một chút.”
Cha Diệp ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Còn có việc gì à?”
Lục Chi Vận nghiêm túc nhìn cha Diệp: “Mấy ngày trước Diệp Ảnh có gửi tin nhắn cho cháu.”
Cha Diệp nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, ông ta lớn tiếng hỏi Lục Chi Vận: “Con bé nói gì với cháu hả?” Ông ta đột nhiên trợn trừng mắt khiến cho Lục Chi Vận giật nảy mình.
Tô Cẩm đứng sau lưng Lục Chi Vận, lập tức đưa tay đặt lên vai cô ấy.
Cảm xúc sợ hãi của Lục Chi Vận lập tức được xoa dịu.
Cô ấy bình tĩnh nói: “Diệp Ảnh nói cậu ấy sắp kết hôn nên mời cháu đến dự đám cưới của cậu ấy.”
Sắc mặt cha Diệp thay đổi liên tục, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Thấy thế, Lục Chi Vận nói tiếp: “Sáng hôm nay cháu còn cố ý đi sang nhà chú để tặng quà cho Diệp Ảnh, đáng tiếc cháu không gặp được chú và dì Diệp, ngược lại có gặp được Diệp Ảnh và chồng sắp cưới của cậu ấy…”
Nói đến đây, chỉ thấy sắc mặt cha Diệp trong nháy mắt trở nên trắng bệch, gần như không còn chút máu nào.
“Sao thế? Chú Diệp, Diệp Ảnh không kể với chú là cháu có tới tặng quà sao?” Lục Chi Vận thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt cha Diệp.
Cha Diệp vội vàng nói: “Chú, chú còn có việc, chú đi trước đây.”
Dứt lời, cha Diệp vội vàng khởi động xe, nhưng mà không biết có phải do căng thẳng quá không mà mãi không thể khởi động xe được.
Lúc này, Tô Cẩm vỗ nhẹ vào vai Lục Chi Vận, ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.
Lục Chi Vận vội vàng nói: “Chú Diệp, cháu biết là Diệp Ảnh xảy ra chuyện! Chú đừng sợ, là cháu tới giúp chú mà!”
Cha Diệp liếc mắt nhìn cô ấy rồi lắc đầu: “Cháu không biết, cháu không biết gì hết…Loại chuyện này cháu không giúp được đâu, cháu mau đi đi, đừng đến thêm phiền nữa.”
“Cháu không cứu được Diệp Ảnh nhưng cháu có dẫn Tô quán chủ đến đây! Cô ấy đạo pháp cao thâm, bắt quỷ trừ tà không thành vấn đề!” Lục Chi Vận sợ cha Diệp bỏ chạy nên vội vàng nói.
Cha Diệp khẽ sửng sốt, Tô Cẩm từ sau lưng Lục Chi Vận bước tới: “Xin chào Diệp tiên sinh, tôi là Tô Cẩm, quán chủ Huyền Thanh quán, am hiểu chuyện bắt quỷ, đoán mệnh, xem tướng.”
Cha Diệp nhìn cô gái trẻ trước mắt, chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Nhìn còn trẻ hơn cả Lục Chi Vận, thế mà còn có thể bắt quỷ được à?
Ông ta khoát tay: “Lục tiểu thư, chú thật sự còn có việc, cháu cũng đừng níu lấy chú nữa. Mấy lời cháu nói chú không hiểu gì cả.”
Vẻ mặt Lục Chi Vận bối rối.
“Chú Diệp, chú không thể trông mặt mà bắt hình dong được! Tô quán chủ thực sự rất lợi hại! Lá bùa của cô ấy còn giúp cháu ngăn lại hai lần công kích nữa!” Cô ấy giải thích.
Nhưng hiển nhiên cha Diệp không muốn nghe tiếp.
Tô Cẩm lạnh lùng nói: “Diệp tiên sinh, ông không muốn cứu con gái của mình sao? Chẳng lẽ ông định trơ mắt nhìn con gái của mình bị huỷ trong tay vong hồn kia sao?”
“Trước đó đã định thời gian lễ cưới là ba ngày sau, mà bây giờ Diệp tiên sinh ra ngoài buổi tối thế này là bởi vì vị gọi là chồng sắp cưới kia đột nhiên thay đổi ý kiến đúng không? Anh ta muốn dời lễ cưới sang tối hôm nay.”
Tô Cẩm thản nhiên nói.
Mỗi lời cô nói ra đều khiến cho sắc mặt cha Diệp càng thêm chấn kinh.
Nói xong, cha Diệp khó mà tin được nhìn Tô Cẩm: “Cô, cô thật sự là cao nhân sao?”
Chuyện của Diệp gia căn bản không có khả năng có người khác biết, cho dù Lục Chi Vận có biết chuyện kết hôn thì cũng sẽ không thể biết được lễ cưới được tổ chức sớm vào đêm nay.
Bởi vì, ngay cả ông ta, cũng chỉ mới biết được chuyện này mười mấy phút trước.
Thứ kia, đột nhiên thay đổi ý định.
Bảo ông ta đi ra ngoài mua một cặp nến đỏ. Tâm tình ông ta phức tạp, đau lòng không thôi, vậy nên mới dừng xe ở ven đường, sau đó mới gặp được Lục Chi Vận cùng với vị Tô quán chủ này nữa.
Đôi mắt cha Diệp chợt sáng lên.
Lục Chi Vận lo lắng nói: “Tô quán chủ thật sự là cao nhân mà, chú Diệp, chú hoàn toàn có thể yên tâm.”
Giờ này khắc này, cha Diệp nhìn Tô Cẩm giống như nhìn thấy vị cứu tinh, ánh mắt tràn đầy chờ mong và khát vọng.
“Tô quán chủ, nhất định cô phải nghĩ cách cứu con gái của tôi!”
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi sẽ cứu con gái của ông.” Đôi mắt xinh đẹp và sắc bén nhìn cha Diệp, ánh mắt dừng lại trên mặt ông ta một lúc.
Lục Chi Vận không khỏi thúc giục: “Chú Diệp, đừng lãng phí thời gian nữa, chú mau kể về tình huống của Diệp Ảnh và chồng sắp cưới của cậu ấy đi.”
Cha Diệp thở một hơi dài, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật thì chú cũng không biết Diệp Ảnh quen biết với vong hồn kia như thế nào, chờ đến khi chú phát hiện có gì đó không ổn thì Diệp Ảnh đã bị thứ kia mê hoặc, một lòng một ít yêu anh ta, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc tỉnh táo lại, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể tỉnh táo được một lúc rồi thần trí con bé lại trở nên mơ hồ.
Bộ dáng kia giống như bị mê hoặc, hoàn toàn biến thành dáng vẻ mà ngay cả chú cũng không nhận ra.”
Lúc cha Diệp nói những chuyện này, trông ông ta rất khổ sở.
“Bị thứ kia mê hoặc nên Diệp Ảnh còn muốn kết hôn với anh ta, chú nhất quyết không đồng ý, nhưng chú chỉ là một người bình thường, sao có thể là đối thủ của thứ kia được? Mà anh ta lại còn uy hiếp chú, nếu không làm theo lời anh ta thì anh ta sẽ giết chết con gái chú, làm cho con gái chú cũng biến thành vong hồn giống như anh ta…”
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể lựa chọn đồng ý.
“Trong thời gian này, không phải là chú không nghĩ tới chuyện tìm người đến cứu, thậm chí chú còn muốn tìm một đạo sĩ tới hỗ trợ, nhưng mà…Thứ kia giống như biết suy nghĩ của chú, sớm phá hỏng còn đường của chú. Mỗi khi chú đi ra ngoài, vợ chú sẽ bị ép ở lại trong nhà làm con tin. Nếu vợ chú đi ra ngoài, chú sẽ phải ở nhà…”
Nói cách khác, cho dù ông ta có thể tìm được một đại sư lợi hại thì trừ phi đại sư kia đủ lợi hại, nếu không thì rất có thể thứ kia sẽ giết chết cả vợ và con gái của ông ta.
Hơn nữa ông ta không biết đại sư nào đáng tin cậy, càng là không thể cam đoan rằng đại sư mà ông ta tìm tới có thể đối phó được thứ kia hay không.
Như vậy coi như khó càng thêm khó.
Nói đến đây, cha Diệp lại có chút sợ hãi lẫn hoảng hốt.
“Đại, đại sư, ngài có nắm chắc rằng một chiêu giải quyết thứ kia không? Liệu vợ và con gái tôi có bị ảnh hưởng gì không?”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đã nói, tôi sẽ cứu con gái của ông. Còn nữa, đừng gọi tôi là đại sư, cứ gọi tôi là Tô quán chủ.”
“Được! Tô quán chủ, ngài thật sự nắm chắc sao?” Việc có quan hệ đến tính mạng của vợ và con gái, ông ta không thể không hỏi thêm mấy câu.
Ánh mắt Tô Cẩm nhìn cha Diệp thật sâu: “Diệp tiên sinh, ngoại trừ câu này ra thì ông còn gì muốn nói nữa không? Ví dụ như ông có biết vong hồn kia không? Lại hoặc là, ông thật sự không biết vì sao anh ta lại quấn lấy con gái ông sao?”
Cha Diệp cúi đầu, chậm rãi nói: “Tôi không biết, có lẽ là bởi vì con gái tôi xui xẻo.”
Không biết có phải là ảo giác không mà trong nháy mắt khi gió lạnh thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc, Lục Chi Vận mơ hồ nghe thấy một tiếng cười khẽ của Tô Cẩm.
Đợi khi cô ấy quay lại nhìn Tô Cẩm, chỉ thấy sắc mặt Tô Cẩm vẫn bình thản, giống như một tiếng cười khẽ kia chỉ là ảo giác của cô ấy.
Lục Chi Vận kinh ngạc trong chớp mắt, nghĩ có lẽ do mình quá căng thẳng nên mới nghe nhầm, không tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa, dù sao vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Giọng nói Tô Cẩm nhẹ nhàng, nghe không ra được cảm xúc nào đặc biệt: “Không phải thứ kia bảo ông đi mua nến đỏ sao? Đi thôi, chúng tôi ở chỗ này đợi ông, sau đó cùng đi về Diệp gia.”
Cha Diệp có chút bối rối, còn muốn hỏi lại vài câu nhưng lại thấy trên mặt Tô Cẩm có mấy phần mất kiên nhẫn.
Ông ta không dám nói thêm gì nữa, vội vàng lái xe đi tới cửa hàng gần nhất để mua nến đỏ.
Cha Diệp đi rồi, Lục Chi Vận quay đầu nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm không nói gì, đi thẳng trở lại xe, cô vừa lên xe liền bắt gặp ánh mắt thăm dò của Nguyên Cảnh.
Tô Cẩm thở dài: “Chuyện này không dễ giải quyết cho lắm.”
“Đối phương lợi hại lắm à?” Nguyên Cảnh khó hiểu hỏi lại, có thể khiến cho A Cẩm phải nói ra lời như vậy thật sự khiến anh phải vô cùng kinh ngạc.
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải đối phương lợi hại mà là mối làm ăn lần này chỉ sợ không xong, đoán chừng không thể kiếm được tiền.”
Cô vừa nói vừa thở dài: “Ôi.”
Rốt cuộc vẫn là cô tính sai, xem ra thể chất của Lục Chi Vận cùng với thuộc tính mèo chiêu tài của Sở Lâm vẫn có chênh lệch rất lớn.
Nguyên Cảnh nghe nói như vậy, trong lòng đã có một suy đoán mơ hồ.
Xem ra chuyện của Diệp gia còn có nội tình khác.
Nếu không thì A Cẩm sẽ không nói như vậy, từ trước tới nay cô ấy đều rất nhiệt tình với việc vặt lông khách hàng, không hề đối xử lạnh lùng như với cha Diệp hồi nãy.
Lục Chi Vận đứng ở bên ngoài một lúc mới lên xe, đến lúc lên xe cô ấy mới phát hiện ra bầu không khí trong xe dường như có chút gì đó quái dị.
Trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ Nguyên Cảnh thừa dịp không có cô ấy ở đây mà nói gì đó với A Cẩm à?
Lục Chi Vận khẽ cắn môi, cẩn thận ngồi ở băng ghế sau, im lặng chờ cha Diệp mua nến đỏ về.
Khoảng gần mười phút sau, cha Diệp lái xe quay về. Ông ta xuống xe liền vội vã đi tới gõ cửa sổ xe.
Tô Cẩm hạ cửa sổ xe xuống, giọng nói không có chút độ ấm nào: “Đợi lát nữa ba người chúng tôi sẽ cùng đi vào với ông, cứ nói là gặp nhau trên đường nên đến chúc mừng.”
Cha Diệp gật đầu: “Được, đều nghe theo Tô quán chủ.”
Sau đó, cha Diệp lái xe đi trước, Nguyên Cảnh cũng lái xe đi theo phía sau.
Mấy phút sau, cha Diệp dừng xe ở bên ngoài, ông ta cầm nến đỏ, run run rẩy rẩy đi tới chỗ Tô Cẩm giống như không dám tiến vào.
Tô Cẩm thờ ơ nhìn căn biệt thự Diệp gia, quả nhiên cả toà biệt thự tràn ngập oán khí.
Lục Chi Vận vừa xuống xe đã cảm thấy âm phong thổi tới, bầu không khí thật sự không ổn, cô ấy theo bản năng tiến lại gần Tô Cẩm như thể chỉ có như vậy mới có thể yên tâm hơn một chút.
Tô Cẩm ra hiệu cho cha Diệp đi ở phía trước.
Cha Diệp nhăn mặt nói: “Tô quán chủ, đợi lát nữa cô nhớ xem trước đã, nếu lỡ như đánh không lại thì nhất định không được động thủ, chớ có chọc giận anh ta.”
“Ừm.” Tô Cẩm lạnh nhạt đáp lại.
Cha Diệp thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không yên lòng nhìn Lục Chi Vận, cẩn thận dặn dò vài câu.
Một lúc sau, cha Diệp đi ở phía trước, trong tay cầm hai cây nến đỏ.
Ngay khi bước vào trong biệt thự Diệp gia, Tô Cẩm liền cảm giác được xung quanh yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức không có khí tức của những vật còn sống nào hết.
Cha Diệp vừa đẩy cửa ra, không khí lạnh lẽo bên trong biệt thự nhanh chóng tràn ra.
Lục Chi Vận run rẩy không ngừng, ban ngày khi cô ấy đến đây không cảm thấy gì nhiều, lúc này chỉ cảm thấy nhiệt độ ở đây thấp đến lạ thường.
Cô ấy rụt người lại, theo sát bước chân Tô Cẩm, không dám đi chậm dù chỉ nửa bước.
Còn Nguyên Cảnh thì bình tĩnh đi theo phía sau, anh mang khẩu trang giống như không muốn để cha Diệp nhận ra mình.
Mà bên trong biệt thự.
Bốn người vừa bước vào liền nghe thấy một giọng đàn ông ôn hoà vang lên: “Có khách tới à?”
Nghe thấy tiếng nói, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người chồng sắp cưới kia đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là Diệp Ảnh ngoan ngoãn đang tựa vào vai anh ta, dáng vẻ ngọt ngào.
Tô Cẩm không nhanh không chậm liếc mắt nhìn Diệp Ảnh, vẻ lạnh lùng trong mắt cô càng sâu hơn mấy phần.
Thấy Tô Cẩm không lên tiếng, Lục Chi Vận đánh bạo lên tiếng chào anh ta: “Chào anh, chúng ta đã gặp nhau rồi. Sáng nay tôi có đến đây để gửi quà chúc mừng.”
Lục Chi Vận cười ngượng ngùng.
Lá bùa trên người cô ấy nóng rực như thế, cô ấy mà không rời đi thì chẳng lẽ ở lại chỗ này chờ chết sao?
Ánh mắt tràn đầy ý cười của Từ Dương nhìn vào hai người bên cạnh Lục Chi Vận, một nam một nữ, nhìn dường như cũng không hề có chút uy hiếp nào.
“Hai vị này cũng là bạn của Tiểu Ảnh à?” Từ Dương tò mò hỏi.
Diệp Ảnh kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, trong mắt hiện lên một tia bối rối: “Em, hình như em không nhớ rõ…”
Tô Cẩm bình thản bước tới ghế sô pha ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên: “Diệp tiểu thư không cần cố nhớ làm gì, chúng ta thực sự không quen biết. Là Tiểu Vận nói bạn của cô ấy sắp kết hôn nên tôi đến góp vui thôi.”
Lời này nghe có vẻ rất hợp lý.
Đến mức Từ Dương cũng phải sững người một lúc: “…” Đã không quen biết thì cô tới đây làm cái gì?
Trong mắt Từ Dương có thêm mấy phần cảnh giác, nhưng anh ta nhìn lên nhìn xuống một hồi cũng không thấy trên người cô có chút khí tức nào của người trong Huyền Môn.
Lâp tức anh ta nhìn về phía cha Diệp.
“Chú Diệp, những thứ bảo chú mua về chú đã mua chưa?”
Cha Diệp vội vàng đặt nến đỏ trên bàn trà nhưng cũng không dám tiếp xúc với Từ Dương, giống như đang sợ hãi.
Từ Dương bất mãn nhìn cha Diệp.
Cha Diệp do dự, không dám tiến lên.
Lúc này Tô Cẩm đứng đậy, cầm hai cây nến đỏ trên bàn trà nhìn một chút rồi khoé miệng khẽ cong lên, đưa một trong hai cây nến đỏ đó đưa cho Từ Dương. Trong lòng Từ Dương vẫn còn cảnh giác, cũng không trực tiếp đưa tay ra nhận, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút cứng đờ.
Tô Cẩm quay đầu, vẻ mặt vô hại đưa cây nến đỏ cho Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh đối mặt với tầm mắt của cô, ma xui quỷ khiến đón lấy cây nến kia.
Thấy Diệp Ảnh không sao cả, Từ Dương mới đưa tay tiếp nhận cây nến đỏ khác ở trong tay Tô Cẩm.
Vẻ ngoài Tô Cẩm ngoan ngoãn, không hề có chút tính công kích nào, cô cười mà như không cười nói: “Nến đỏ này đẹp đấy, anh định thắp nó trong đêm tân hôn à?”
Nói xong, cô lại yên lặng đến ngồi lại trên ghế sô pha.
Nhân tiện còn liếc mắt ra hiệu với Nguyên Cảnh và Lục Chi Vận, hai người lập tức bước tới lần lượt ngồi hai bên Tô Cẩm.
Thần sắc ba người tự nhiên nhìn Từ Dương.
Trong một khoảnh khắc, Từ Dương tưởng rằng mình đã tiến vào địa bàn của người khác.
Anh ta nhíu mày, không chút kiêng kỵ tản oán khí trên người ra, sau đó chậm rãi nói: “Khi giờ lành đến thì sẽ thắp hai cây nến đỏ này lên.”
Diệp gia không chuẩn bị thứ gì cho đám cưới, cũng không thể đơn giản đến mức ngay cả nến đỏ cũng không thắp lên?
Nếu như đã có mấy vị khách không mời mà tới, mà thời gian tới lại trùng hợp như vậy, vậy thì tạm thời sung làm người xem trong đám cưới của anh ta và Tiểu Ảnh cũng được.
Ngay khi những oán khí kia sắp tiếp xúc với mấy người Tô Cẩm, đầu ngón tay của Tô Cẩm khẽ giật giật, chỉ thấy những oán khí kia biến mất ngay lập tức.
Không đợi Từ Dương kinh ngạc thì Diệp Ảnh đang đứng sát bên anh ta đột nhiên hét lên một tiếng, đẩy Từ Dương ra, cô ta gần như là thất tha thất thểu chạy về phía cha Diệp.
“Cha, cứu con!”
Trong mắt Diệp Ảnh tràn đầy vẻ hoảng sợ, khác hoàn toàn với vẻ lâm vào yêu đương lúc nãy.
Giờ khắc này, rõ ràng cô ta đã tỉnh táo lại.
Sắc mặt Từ Dương biến đổi, vội vàng đuổi theo Diệp Ảnh: “Tiểu Ảnh, em qua đây, đừng sợ…”
Anh ta vừa nói vừa phát oán khí trên người mình ra, ý đồ dùng cái này để mê hoặc Diệp Ảnh. Nhưng rõ ràng trò mèo lúc trước của anh ta đã không còn tác dụng nữa.
Diệp Ảnh quay người định bỏ chạy nhưng cha Diệp đã kéo Diệp Ảnh chạy tới sau lưng Tô Cẩm rồi hét lên: “Tô quán chủ cứu với!”
Cô ta bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm: “Tô quán chủ cứu tôi với, Từ Dương cứ một mực quấn lấy tôi, mê hoặc tôi, còn ép buộc tôi phải cưới anh ta nữa!”
Nước mắt Diệp Ảnh rơi lã chã.
Lục Chi Vận nắm lấy tay cô ta: “Đừng sợ, Tô quán chủ lợi hại lắm, chỉ là một con ác quỷ thôi, Tô quán chủ căn bản không để vào mắt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận