Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 985: Sự thật bi thảm 2

Sự thật bi thảm 2
Trong chớp mắt khi bọn họ lao tới, Tô Cẩm không nhanh không chậm phất tay, dùng một lá bùa ngăn những người kia lại. Bọn họ không có cách nào tiến thêm trước một bước, giống như thể trước mặt có một rào cản vô hình ngăn cách bọn họ.
Tô Cẩm nhìn người phụ nữ vừa rồi bằng ánh mắt kiên định: “Bà có muốn biết sự thật không? Cái sự thật này đối với cô mà nói, có lẽ là rất thống khổ.”
Người phụ nữ do dự một lúc rồi dứt khoát đẩy người đàn ông bên cạnh ra.
“Tôi muốn biết rốt cuộc là tôi đã quên mất chuyện gì?”
Người đàn ông đột nhiên bắt lấy bà ấy và nói: “Bọn họ đang cố ý lừa em thôi! Họ đang châm ngòi mối quan hệ của chúng ta!”
Người phụ nữ giãy giụa một lát rồi thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, em rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Em, em mấy tháng nay luôn gặp ác mộng. Trong giấc mơ có một người đàn ông xa lạ, em rất muốn túm người đó lại, nhưng mà lần nào cũng không bắt được, thậm chí còn không thấy rõ mặt người đó nữa…”
Bà ấy biết mình đã có chồng và rất yêu chồng.
Nhưng giấc mộng kia cứ luôn quấn lấy bà ấy.
Mỗi khi thức dậy, bà ấy luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Mà bây giờ, có lẽ bà ấy có thể hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra!
Người phụ nữ vừa dứt lời, vẻ mặt chồng bà ấy thay đổi, Tô Cẩm nhanh chóng đoạt người qua bên mình.
Sau đó, Tô Cẩm lạnh lùng nhìn người đàn ông nói: “Dùng thủ đoạn không đứng đắn để cướp người, đến cuối cùng cũng không phải là của ông.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm dán một lá bùa trên thân người phụ nữ kia.
Lá bùa này là phiên bản cải tiến dựa theo hiệu quả sau khi sử dụng cho Lục Chi Ninh.
Cho nên, lá bùa này có tác dụng rất nhanh, cộng thêm có linh lực của Tô Cẩm gia trì nên lá bùa kia nhanh chóng bắt được hai con cổ trùng từ trong cơ thể bà ấy.
Khoảnh khắc lá bùa và cổ trùng rời khỏi cơ thể, ánh mắt người phụ nữ trở nên đặc biệt thê lương.
Bà ấy lảo đảo ngã xuống đất, sau đó gào khóc…
Tô Cẩm thấy cảnh tượng này, quay lại nhìn người đàn ông kia, tâm tình phức tạp.
“Ông đã hạ cổ cho bà ấy hai lần. Lần thứ nhất là để bà ấy cam tâm tình nguyện gả cho ông, quên đi những chuyện trước kia. Lần thứ hai là do chấp niệm của bà ấy quá sâu, nhớ ra một số chuyện nên thường xuyên cãi nhau với ông.
Hoặc có thể là bà ấy đã cầu xin ông tha cho bà ấy nhưng ông vẫn hạ cổ lần thứ hai.”
Người đàn ông kia gục đầu, vẻ cô đơn: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng bà ấy, nhưng bà ấy u mê không chịu tỉnh ngộ cứ nhất quyết yêu một người ngoài, vì người kia mà bà ấy muốn chết muốn sống! Còn muốn rời đi khỏi trấn Nguyệt Vân! Tôi thật sự không còn cách nào khác!”
Ông ta ngẩng đầu, đột nhiên mỉm cười: “Vừa vặn bà chủ khách sạn nói với tôi là bà ấy có biện pháp để giữ người lại nên tôi đã đồng ý.”
Sau đó, bà chủ khách sạn không chỉ giữ người ở lại mà còn khiến vợ ông ta khăng khăng một mực yêu ông ta nữa.
Từ đó về sau, không ít người trong trấn đều biết bà chủ khách sạn lợi hại đến thế nào…
Sở Lâm thực sự nghe không nổi nữa, bước tới mắng chửi người đàn ông kia một trận.
“Ông cho rằng ông yêu bà ấy à? Ông cho rằng đây là vì tốt cho bà ấy à?
Kỳ thực tất cả đều chỉ là do sự ích kỷ của bản thân ông thôi, ông làm như vậy rõ ràng là đang nhốt bà ấy vào chiếc lồng giam do chính ông bố trí tỉ mỉ!
Ông chính là đồ cặn bã!”
Anh ta mắng xong lại tức giận nhìn đám người kia: “Còn các người nữa! Cái gì mà ân ái đến đầu bạc răng long chứ, đều là giả hết! Một đám súc sinh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận