Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 233: Chọc giận Tô Cẩm 1

Tô Cẩm vừa rời đi, sắc mặt Diêu Nguyệt đột nhiên thay đổi. Bà ấy quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Sở Lâm.
“Rõ ràng nhìn bộ dáng kia của tôi là lạ, thế mà cậu không nhìn ra à? Có phải IQ của cậu lại rời nhà trốn đi rồi không?”
Sở Lâm á khẩu không trả lời được, im lặng không lên tiếng.
Lần này anh ta không nhìn ra được trạng thái Diêu Nguyệt có vấn đề, đúng là anh ta sai.
“Nhất định cháu sẽ tự kiểm điểm.” Thái độ nhận lỗi của Sở Lâm rất tốt.
Diêu Nguyệt lại nhìn về phía Tô Giang Nguyên: “Còn con nữa.”
Tô Giang Nguyên ngơ ngác chớp mắt: “Con nhanh chóng phát hiện ra mẹ có vấn đề mà…”
“Nhưng mà con quá yếu!” Diêu Nguyệt phê bình: “Con yếu như vậy, sao lại không biết ngại mà làm anh trai A Cẩm hả? Sau này con phải dành thời gian đi học chút công phu quyền cước đi. Làm nam nhi trai tráng đã không bảo vệ được em gái thì thôi, thế mà còn kéo chân sau của A Cẩm nữa? Con như vậy là không được.”
Diêu Nguyệt hùng hổ phê bình cả hai người một trận.
Nói xong lời cuối cùng, Diêu Nguyệt tổng kết: “Đương nhiên mẹ cũng kéo chân sau, không cẩn thận liền bị khống chế…Cũng may A Cẩm có chuẩn bị trước rồi.”
Diêu Nguyệt nghĩ lại mà sợ, ôm chầm trái tim nhỏ bé.
Ngày ấy A Cẩm phát cho bọn họ mỗi người một lá bùa, cũng không nói đó là bùa gì cả.
Cho đến bây giờ mấy người bọn họ mới hiểu ra, thì ra A Cẩm đã tính toán hết thảy, đề phòng bọn họ gặp phải nguy hiểm.
A Cẩm đã dùng thuật Khôi Lỗi cứu bọn họ…
Nếu không phải có chuẩn bị từ trước, nói không chừng lúc này người bị Bạch quán chủ mang đi chính là ba người bọn họ.
Nếu thật sự là như thế…chỉ sợ sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho A Cẩm.
Sở Lâm và Tô Giang Nguyên liếc mắt nhìn nhau, như thể lâm đại địch.
Cũng may không có gì xảy ra.
Diêu Nguyệt thở dài: “Được rồi, hai đứa cũng đừng đứng ở đây nữa. Đã nói là phải suy nghĩ lại thì hai đứa về phòng, mỗi đứa viết một bản kiểm điểm ba ngàn chữ, như vậy mới là có thành ý.”
Sở Lâm thầm nghĩ, suy nghĩ lại thì là suy nghĩ lại thôi, nhưng tại sao phải viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ vậy?
“Cái này không thích hợp lắm đâu…Cháu còn phải chuẩn bị cơm trưa cho sư phụ nữa.” Sở Lâm yếu ớt phản bác.
Diêu Nguyệt liếc nhìn anh ta: “Cũng được, vậy trước tiên cháu khoan hẵng viết.”
Sở Lâm còn chưa kịp vui mừng, liền nghe Diêu Nguyệt nói tiếp: “Để buổi tối rồi cháu viết luôn một bản kiểm điểm năm ngàn chữ, thích hợp hơn.”
Vừa mới nói xong, Tô Giang Nguyên đã không tử tế bật cười thành tiếng.
Sở Lâm: “…”
Bạch quán chủ mang theo ba con rối, một đường phi nước đại đến chỗ ông ta ẩn thân.
Nhìn ba người bị mình bắt về, tâm tình ông ta không tệ.
Rất nhanh, ông ta liền đặt ánh mắt trên người Sở Lâm đang hôn mê, ông ta bước chân qua đó, đạp thẳng một chân xuống.
“A, đồ đệ của Tô Cẩm à? Còn không phải là bị tao tóm ngay được sao? Xem ra ánh mắt chọn đồ đệ của Tô Cẩm cũng quá tệ rồi, muốn thiên phú không có thiên phú, muốn năng lực không có năng lực!”
Bắt Sở Lâm, quả thực dễ như trở bàn tay.
Loại đồ đệ phế vật này nếu đổi thành ông ta thì nhất định ông ta sẽ không thu nhận, cho gã này làm người gác cổng của Bạch Vân quán cũng không xứng.
Bạch quán chủ xem thường Sở Lâm một lúc, trong lúc lơ đãng liền nhớ tới đại đồ đệ Phương Tri Hạc.
Ông ta thở dài thật sâu.
Ông ta bỏ ra biết bao tâm tư công sức nuôi dạy ra được một đồ đệ, cuối cùng lại trở mặt thành thù với mình.
Có điều điều này không thành vấn đề bởi vì Phương Tri Hạc chính là tác phẩm mà ông ta hài lòng nhất.
Ông ta đã nuôi dạy Phương Tri hạc thành mẫu hình mà ông ta tưởng tượng, có thiên phú lại có tinh thần trượng nghĩa, tuổi còn trẻ mà đã có một chỗ đứng trong Tiểu tổ đặc biệt. Ngay cả trong Huyền Môn, mỗi lần thảo luận về các đệ tử trẻ tuổi ưu tú, Phương Tri Hạc đều được đem ra khen ngợi đủ kiểu.
Mà ông ta, với tư cách là chủ nhân của một tác phẩm nghệ thuật, đương nhiên hy vọng sẽ càng có nhiều người nhìn thấy nó…
Suy nghĩ của Bạch quán chủ không khỏi bay xa.
Ngay sau đó, sắc mặt của Bạch quán chủ thay đổi, ông ta nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía Tô Cẩm đang đi tới.
“Tô quán chủ, đã lâu không gặp.” Ánh mắt Bạch quán chủ khẽ loé lên, ông ta không ngờ rằng Tô Cẩm sẽ tới đây nhanh như vậy, mà lại đi thẳng tới chỗ ông ta ẩn thân…
Trên mặt Bạch quán chủ không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng đã có tính toán.
Tô Cẩm đến đây nhanh như vậy chứng tỏ mấy người này rất quan trọng với cô ta!
Coi như ông ta đánh không lại Tô Cẩm nhưng trong tay ông ta có con tin rồi!
Ông ta thắng chắc!
Bạch quán chủ lui lại một bước, duỗi tay ra, trực tiếp túm lấy Sở Lâm, bàn tay cực kỳ chuẩn xác khoá chặt cổ họng Sở Lâm lại.
“Tô quán chủ, bây giờ đệ tử yêu quý của mày đã ở trong tay tao, mày muốn cứu nó thế nào?”
Ánh mắt Tô Cẩm nhàn nhạt rơi vào trên thân ‘Sở Lâm’, trong mắt cô hiện lên một tia tiếc nuối: “Tuy nói anh ta là đệ tử yêu quý của tôi nhưng tôi cũng không thể vứt bỏ mạng sống của mình mà cứu anh ta được.”
Bạch quán chủ khẽ giật mình: “? ? ?” Trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Chờ một chút, cái này kịch bản hình như không đúng lắm!
“Tô Cẩm, đây chính là đệ tử yêu quý của mày đấy!” Bạch quán chủ sửng sốt: “Chẳng lẽ mày muốn tận mắt nhìn thấy nó bị tao giết chết sao?”
Tô Cẩm khẽ nghiêng đầu: “Thực không dám giấu giếm, Bạch quán chủ, sở dĩ tôi thu anh ta làm đồ đệ chính là bởi coi trọng tiền của anh ta. Bây giờ ông có chơi chết anh ta thì cũng tốt, tôi cũng bớt lo không ít, cảm ơn ông nhé!”
Đại khái là Bạch quán chủ chưa từng thấy kịch bản như thế này bao giờ nên thoáng bối rối: “Đạo gia chú trọng nhân quả, nó bởi vì mày mà chết, mày không sợ bị vướng vào nhân quả sao?”
Tô Cẩm hợp lý hợp tình cãi lại: “Bạch quán chủ, lời này của ông không đúng rồi, anh ta chết trong tay ông thì cái nhân quả này cũng phải vướng vào ông chứ, tôi chỉ là một người đứng xem có liên quan gì?”
Bàn tay đang nắm chặt cổ họng Sở Lâm của Bạch quán chủ khẽ run rẩy: “…” Ông ta không thể tin nổi nhìn Tô Cẩm, bỗng nhiên hiểu ra, thì ra Tô Cẩm cũng bị điên giống mình.
Trong thoáng chốc, Bạch quán chủ đột nhiên toàn thân chấn động.
Không đúng không đúng!
Nhìn Tô Cẩm cũng không giống như kiểu người bị điên.
Ông ta trừng mắt nhìn Tô Cẩm: “Tao biết rồi, mày muốn làm tao bối rối! Cố ý kéo dài thời gian để tìm cách cứu người từ trong tay tao! Tao nói cho mày biết, đừng hòng! Tao không bị mắc lừa đâu.”
Ông ta vừa nói vừa dùng sức trong tay.
Đồng thời ông ta cũng chú ý cẩn thận đến thay đổi biểu cảm của Tô Cẩm.
Nhưng trên mặt Tô Cẩm không hề có nửa điểm thương tâm.
Bạch quán chủ chỉ cảm thấy giống như có điều gì đó vượt quá tầm kiểm soát của mình, giống như thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta trở nên hung ác, dồn sức vào tay, trực tiếp giết chết Sở Lâm.
Sau đó vung tay ném người tới bên chân Tô Cẩm.
Tô Cẩm cúi đầu xuống, nhìn ‘Sở Lâm’ mặt không còn chút máu nào. Dẫu biết rằng đây chỉ là một con rối vô dụng nhưng trong lòng cô vẫn không thể khống chế được, khẽ run lên.
Tốt, nhất định phải giải quyết Bạch quán chủ!
Ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt Tô Cẩm chứa đầy ý lạnh.
Mơ hồ trong đó còn dính mấy phần sát ý.
Bạch quán chủ nhạy cảm bắt được sự biến hoá của thần sắc Tô Cẩm, ông ta vui mừng khôn xiết, ông ta biết ngay Tô Cẩm sẽ không thờ ơ mà!
Ông ta biết, con tin mà ông ta bắt được nhất định có tác dụng.
Ông ta lại dùng hành vi tương tự bắt lấy Diêu Nguyệt: “Tô Cẩm, quỳ xuống xin tha ngay! Sau đó phế bỏ hai tay của mày! Nếu không tao sẽ giết chết Diêu Nguyệt!”
“Một người phụ nữ vai không thể gánh tay không thể nâng mà ông cũng không buông tha sao?” Giọng Tô Cẩm lạnh lùng.
Bạch quán chủ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm: “Chỉ cần mày chết rồi, bà ta và Tô Giang Nguyên có thể sống!”
Tô Cẩm nhìn bộ dáng điên cuồng của Bạch quán chủ, trong lòng thầm nói một câu: Tổ Sư Gia chớ trách.
Một giây sau, Bạch quán chủ còn chưa kịp phản ứng thì Tô Cẩm đã trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt ông ta. Cô giật lấy Diêu Nguyệt từ trong tay ông ta, một tay khác dùng cách thức tương tự như Bạch quán chủ, hướng tới cổ họng ông ta.
Bạch quán chủ trở tay cản lại nhưng lại không cách nào ngăn cản được sức mạnh của Tô Cẩm.
Sức mạnh kia thật sự khủng bố.
Ngay tại một giây Bạch quán chủ ngây người kia, Tô Cẩm đã lạnh lùng bóp lấy cổ ông ta.
Dần dần, hai chân Bạch quán chủ rời khỏi mặt đất.
Hai con ngươi của ông ta trừng lớn, không thể tin nổi nhìn Tô Cẩm: “Mày, điên, rồi…” Ông ta chật vật nói ra ba chữ.
Bạch quán chủ cảm giác được rõ ràng sát ý của Tô Cẩm đối với ông ta! Không! Ông ta còn chưa muốn chết!
Hơn nữa nếu ông ta chết trên tay Tô Cẩm thì tuyệt đối Tô Cẩm sẽ bị vướng vào nhân quả! Với người tu đạo như cô, nếu bị vướng vào nhân quả không rõ ràng thì rất dễ xảy ra vấn đề, đối với cô cũng không có ích lợi gì cả…
Hành vi này của Tô Cẩm không khác gì giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Ánh mắt Bạch quán chủ run lên, nếu biết trước cô có thực lực kinh khủng như thế này thì ông ta đã lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ hơn rồi.
Nhưng rõ ràng trong tay ông ta đã có ba con tin, tại sao lại thua trong tay Tô Cẩm!
Tô Cẩm tựa hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch quán chủ, cô mỉm cười: “Bạch quán chủ, ông nhầm rồi, tạm thời tôi còn chưa muốn giết ông đâu, tôi chỉ muốn dạy cho ông biết cái gì gọi là phổ độ chúng sinh thôi.”
Vừa mới nói xong, Tô Cẩm liền ném thẳng Bạch quán chủ xuống đất.
Bạch quán chủ bị ném mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng cũng run lên…
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại xách người lên, tiếp tục dạy dỗ.

Sau mười mấy phút.
Trên mặt Bạch quán chủ toàn là vết thương, nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết.
Ông ta sợ hãi nhìn Tô Cẩm, trong nháy mắt có một xúc động muốn cầu xin tha thứ.
Tô Cẩm đứng bên cạnh Diêu Nguyệt, không nhanh không chậm cúi xuống nói: “Không phải là ông muốn biết vì sao ông có đến ba con tin mà lại thua sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết câu trả lời.”
Tiếng nói vừa dứt, đầu ngón tay Tô Cẩm khẽ nhúc nhích.
Trên người ‘Diêu Nguyệt’ bay ra một lá bùa, trong chớp mắt, trên người Sở Lâm và Tô Giang Nguyên cũng lần lượt bay ra một lá bùa rơi vào trong tay Tô Cẩm.
Bạch quán chủ sửng sốt.
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Thuật Khôi Lỗi thôi mà, tôi nhìn một chút là học được rồi.”
Tô Cẩm hững hờ đâm thẳng một đao vào trái tim Bạch quán chủ, thiên phú sao? Ngại quá, trời sinh đã có rồi.
Bạch quán chủ nghe hiểu được ý tứ của Tô Cẩm, rồi nghĩ đến cái giá mình phải bỏ ra để học được thuật Khôi Lỗi, liền hộc máu.
Tô Cẩm tò mò hỏi thêm: “Bạch quán chủ, ông đây là tức đến hộc máu à?”
Bạch quán chủ: “…” Biết rồi còn cố hỏi!
Tô Cẩm cười lạnh một tiếng: “Lúc đầu tôi không có ý định ra tay tàn nhẫn với ông đâu, nhưng mà ông cứ nhất quyết phải động vào người mà ông không nên chạm vào!”
Cô giơ tay lên, một lá bùa rơi vào phía trên người Bạch quán chủ.
Bùa Thiên Lôi khẽ rung động, thỉnh thoảng đánh xuống một tia sét trên người Bạch quán chủ.
Nhưng tia sét đánh ra rất nhỏ, chỉ giống như một sợi dây mảnh, mỗi lần tia sét đánh vào trên người Bạch quán chủ thì ông ta đều đau đớn vô cùng, nhưng lại không gây thương tổn lớn cho thân thể.
Chiêu này của Tô Cẩm rõ ràng là đang tra tấn ông ta!
“Lá bùa Thiên Lôi này là tôi chuẩn bị riêng cho ông đấy!” Tô Cẩm vẻ mặt vô tội nhìn Bạch quán chủ: “Bạch quán chủ, ông nhớ phải biết quý trọng.”
Lại qua thêm vài phút nữa, Bạch quán chủ có chút chịu không nổi tia sét, ông ta gầm lên với Tô Cẩm: “Giết tao đi! Đừng có tra tấn tao như thế!”
Tô Cẩm lại đạp một chân tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên vẻ tức giận: “Không dạy dỗ ông một bài học thì ông thật sự cho rằng tôi là một thánh nhân nhất tâm hướng đạo sao?
Đánh nhau thì đánh nhau, động thủ thì động thủ, ân oán của hai chúng ta thì chúng ta giải quyết là được!
Nhưng ông thì sao? Ông lại dám đánh chủ ý lên mấy người Diêu Nguyệt Sở Lâm? Tốt xấu gì ông cũng làm quán chủ Bạch Vân quán nhiều năm như vậy, xuống tay với người bình thường, bắt người bình thường làm con tin, sao ông có thể có mặt mũi làm ra chuyện này được??
Lão già xấu xa như ông trước không nói võ đức, hiện tại lại hối hận sao, muộn rồi!”
Không phải chỉ là nhân quả thôi sao?
Cô không dính vào nhân quả sống chết của Bạch quán chủ, nhưng đánh ông ta một trận, dạy cho một bài học cũng không có vấn đề gì!
Dù sao thì giữ lại một hơi thở là được.
Một lúc sau, có lẽ là Bạch quán chủ ý thức được Tô Cẩm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình nên bắt đầu chửi bới.
Tô Cẩm nghe cũng thấy buồn bực, ném một lá bùa qua, bịt kín miệng ông ta lại để ông ta không cách nào mở miệng nói chuyện nữa.
Bạch quán chủ: “…”
Không biết qua bao lâu, điện thoại Tô Cẩm vang lên, là Diêu Nguyệt gửi tin nhắn tới gọi cô về ăn cơm.
Tô Cẩm đưa tay thu bùa Thiên Lôi lại, thản nhiên nói: “Tiếp theo tôi sẽ giao ông cho Hiệp Hội Đạo Môn, nhưng trước đó, tôi sẽ đưa ông về Bạch Vân quán đã.”
Vừa nghe tới Bạch Vân quán, Bạch quán chủ giống như xù lông lên. Ông ta điên cuồng giãy dụa, không! Ông ta không muốn về Bạch Vân quán!
Tô Cẩm trực tiếp lấy bùa Dịch Chuyển ra!
Trước đó cô đã đồng ý với Phương Tri Hạc, nếu cô bắt được Bạch quán chủ thì sẽ để cho hai thầy trò bọn họ gặp mặt nhau một lần, cô nói được thì sẽ làm được.
Trong chớp mắt, Tô Cẩm đã dẫn Bạch quán chủ đi vào bên trong Bạch Vân quán.
Trước đó cô đã từng tới đây một lần, cũng coi như là quen biết nên lách mình đến gian phòng của Bạch quán chủ.
Đồng thời, Tô Cẩm gửi tin nhắn cho Phương Tri Hạc.
Vài phút sau, Phương Tri Hạc vội vã chạy tới.
Anh ta đẩy cửa phòng ra, liếc mắt liền nhìn thấy Bạch quán chủ bị ném trên mặt đất, chật vật không thôi.
Phương Tri Hạc vội vàng đóng cửa phòng lại, sau đó thần sắc vừa đau khổ vừa xoắn xuýt nhìn người đã từng là sư phụ của mình.
“Sư phụ…” Phương Tri Hạc nhẹ giọng gọi.
Hai ngày này anh ta ở Bạch Vân quán cũng không vui vẻ gì.
Sau khi Hiệp Hội Đạo Môn biết được tình huống của Bạch quán chủ liền phái người tới Bạch Vân quán để xử lý chuyện này. Hai ngày hai đêm, Phương Tri Hạc đều không thể chợp mắt.
Lúc này, trong mắt Phương Tri Hạc đều là tia máu.
Bạch quán chủ ngước mắt nhìn Phương Tri Hạc, rồi lập tức quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta nữa.
Phương Tri Hạc đi đến trước mặt Bạch quán chủ, yên lặng nhìn vết thương trên người ông ta.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Ông ta bắt Diêu Diêu, Sở Lâm và Tô Giang Nguyên nhà tôi làm con tin, tôi ra tay đánh ông ta một trận.”
Bàn tay đưa ra của Phương Tri Hạc khẽ run lên, dừng lại hai giây rồi từ từ rút lại.
“Sư phụ, thầy làm sai nhiều chuyện như vậy rồi, sao còn không biết mình sai?” Anh ta thở dài nói: “Thôi, là con không nhìn rõ thầy.”
Phương Tri Hạc bùi ngùi: “Trước kia đều là sư phụ dạy bảo đồ đệ, lúc này đồ đệ cũng tặng cho sư phụ một câu. Vạn sự đều có nhân quả, sư phụ đã làm sai chuyện thì phải trả giá, cái đó là chuyện đã định. Bây giờ người của Hiệp Hội Đạo Môn đang ở Bạch Vân quán, con sẽ cùng với Tô quán chủ giao thầy cho bọn họ.”
Tô Cẩm thu hồi lại lá bùa dán ở miệng Bạch quán chủ.
Một giây sau, liền nghe tiếng Bạch quán chủ tức giận mắng: “Mày là đồ nghiệt đồ, lại dám liên hợp với người ngoài đối phó tao, còn muốn giao tao ra ngoài nữa, không muốn gọi tao là sư phụ nữa sao? Cút!”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Thật xin lỗi, Bạch quán chủ.”
Bạch quán chủ: “?”
Phương Tri Hạc nói tiếp: “Sau khi ông chết, tôi sẽ lập cho ông một cái bia… Sẽ tự mình tiễn ông đi một đoạn đường, cũng coi như đền đáp tất cả công ơn dưỡng dục của ông trong những năm nay!”
Trừ cái đó ra thì không còn gì khác cả!
Bạch quán chủ lại tức giận đến phun một ngụm máu ra ngoài.
Đồ đệ mà ông ta đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, thế mà bây giờ lại muốn giao ông ta ra?
Bạch quán chủ thở dài một tiếng: “Tốt, tốt lắm! Không hổ là đồ đệ mà tao nuôi dưỡng, có điều mày cũng không cần phải tiễn đưa tao một đoạn đường đâu, cũng không cần báo đáp công ơn dưỡng dục gì hết.”
“Bởi vì tao đối với mày cho tới bây giờ đều không phải là ơn dưỡng dục gì cả, tao chẳng qua chỉ là coi mày như một tác phẩm nghệ thuật để bồi dưỡng, để bù đắp cho những thiếu sót trong lòng ta mà thôi, hahahaha…”
Thanh âm Bạch quán chủ gần như ngông cuồng, ông ta thấy rõ ràng sắc mặt Phương Tri Hạc biến đổi.
Sau đó, trước ánh mắt bàng hoàng của Phương Tri Hạc, ông ta nâng dao lên, tự sát trước mặt Phương Tri Hạc….
Anh ta ngẩn ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn sang Bạch quán chủ đã ngã xuống.
Trong nháy mắt đó, khí lực toàn thân anh ta giống như là bị rút sạch, bịch một tiếng, Phương Tri Hạc co quắp ngã trên mặt đất, trong hốc mắt nước mắt dâng lên, rơi xuống lã chã.
Cho dù Tô Cẩm phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn như cũ chậm một bước.
Cô hơi nhíu mày, một giây sau, vung lá bùa ra, úp lên trên căn phòng này.
Cả căn phòng giống như bị lá bùa này bao phủ ở phía dưới.
Tô Cẩm quay về phía hư không thật nhanh, khẽ quơ một cái, vừa thận trọng vừa chuẩn xác nắm linh hồn của Bạch quán chủ trong tay.
Bạch quán chủ đã hoá thành vong hồn bối rối một lát: “? ? ?”
Ông ta nhìn chằm chằm Tô Cẩm: “Cô là ma quỷ sao? Ngay cả quỷ cũng không buông tha?”
Ông ta đã chết rồi, Tô Cẩm thế mà còn có thể bắt được ông ta?
Phương Tri Hạc mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch quán chủ: “Sư, sư phụ… Câu nói cuối cùng kia của người là thật sao?”
Giọng nói của anh ta run run hỏi thăm.
Bạch quán chủ quay đầu liếc anh ta một cái, đáy mắt tràn đầy tuyệt tình: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Phương Tri Hạc rơi vào trầm mặc: “...”
Tô Cẩm lên tiếng nói: “Phương đạo trưởng không cần thiết phải đau thương vì loại người này, không đáng.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm nhìn chằm chằm Bạch quán chủ: “Tôi biết Thiên Uyên tà giáo các người muốn hoàn thành một đại nghiệp.”
Bạch quán chủ khinh thường hừ lạnh: “A, cô muốn hỏi tôi đại nghiệp là cái gì? Đúng không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải, tôi bắt ông lại, chỉ là muốn nói với ông một câu, vừa rồi quá vội vàng, quên không nói.”
Bạch quán chủ: “?”
Đáy mắt Tô Cẩm có hàn ý vô tận: “Bạch đường chủ, mặc kệ đại nghiệp của Thiên Uyên tà giáo các người là cái gì, tôi đều sẽ phá hủy! Còn có Đường chủ ẩn náu khắp nơi của các người, tôi cũng sẽ đi bắt từng người.”
Tô Cẩm nói xong, mỉm cười, trong lúc vui vẻ tràn đầy khiêu khích.
Cô buông Bạch quán chủ ra, sau khi chọc tức ông ta, rồi lại bình tĩnh ung dung nhìn sang ông ta.
Cho dù đã chết, vẫn không thể an tâm rời đi, cứ để cho Bạch quán chủ trải nghiệm một chút cái gì gọi là chết không nhắm mắt!
Linh hồn của Bạch quán chủ đột nhiên vặn vẹo, ông ta có ý đồ làm tổn thương Tô Cẩm, đáng tiếc, vào thời khắc Tô Cẩm thu hồi lá bùa, linh hồn của ông ta cũng bắt đầu nhận sự chấn động và xé rách cường liệt.
Ông ta chỉ có thể dùng hết sức vươn một ngón tay, run rẩy, chỉ vào Tô Cẩm.
Thậm chí không kịp há miệng hỏi Tô Cẩm làm sao lại biết được những chuyện này, trong chớp mắt đã tan thành mây khói.
Phương Tri Hạc hoảng hốt vài giây, bỗng nhiên đứng dậy, lảo đảo bước chân nắm lấy cổ tay Tô Cẩm: “Tô quán chủ, sư phụ tôi ông ấy…”
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Như anh đã thấy, ông ta tan thành mây khói rồi.”
Sợ Phương Tri Hạc hiểu lầm, Tô Cẩm lại giải thích một câu: “Ông ta gia nhập tà giáo đã nhiều năm, có liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với tà giáo, linh hồn của ông ta, đã không thuộc về ông ta từ lâu rồi.
Người bình thường sau khi chết linh hồn còn có thể xuống địa phủ, mà ông ta, bởi vì vào tà giáo, biết bí mật của tà giáo, cho nên sau khi ông ta chết, linh hồn cũng sẽ tiêu tan theo. Tôi đoán, chắc là tà giáo sợ linh hồn của bọn họ nói ra một vài bí mật, cho nên, đã hạ cấm thuật trên người ông ta từ trước.
Nếu như bỏ mình, linh hồn cũng sẽ tan thành mây khói, không có cơ hội đầu thai, càng không có kiếp sau…”
Cái chết này, chính là hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới này.
Vừa rồi cô ném lá bùa kia ra, cũng chỉ có thể ổn định hồn phách của Bạch quán chủ vài phút ngắn ngủi.
Giải thích xong những điều này, Tô Cẩm khẽ vỗ vai Phương Tri Hạc.
“Có một số việc, tôi khuyên anh đừng cố chấp, mong anh sớm ngày thoát khỏi sự đau thương.”
Nghe vậy, Tô Cẩm thở dài một tiếng, đáng tiếc, đáp án này chỉ có một mình Bạch quán chủ biết.
Những người khác, cho dù thế nào cũng không đoán ra được.
Chẳng qua trước khi Bạch quán chủ chết, cũng đã đâm cho Phương Tri Hạc một nhát chí mạng… Đại khái tâm lý của Bạch quán chủ mười phần vặn vẹo.
Có mấy lời, Tô Cẩm không nói ra.
Nhưng dựa vào sự thông minh tài trí của Phương Tri Hạc, chắc là cũng có thể đoán được.
Phương Tri Hạc khẽ lau nước mắt, có chút không cam lòng, nhưng anh ta dựa vào cái gì để không cam lòng?
Bạch quán chủ không phải cha ruột của mình, ông ta dựa vào cái gì để phải đối xử tốt với chính mình?
Anh ta đột nhiên nghĩ đến La đạo trưởng, La đạo trưởng đã làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng cuối cùng, lại vẫn như cũ như cũ vì La Thịnh mà liều lĩnh tiến hành giao dịch với tà vật…
Cùng là sư phụ, làm sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Đương nhiên, anh ta không nói cách làm của La đạo trưởng là đúng, anh ta chỉ là… so sánh một chút…
Vừa so sánh xong, anh ta hình như thảm bại rồi.
Tô Cẩm thấy tình hình của Phương Tri Hạc không tốt lắm, nên đã cho anh ta một tấm bùa an thần: “Chuyện của Bạch Vân quán anh xử lý cho tốt, nếu như gặp phải phiền toái gì, nhớ tìm tôi.”
“Ừm.” Phương Tri Hạc không yên lòng gật đầu.
Tô Cẩm thở dài, trước khi đi, lại để lại một câu nói: “Lời trước đó tôi đã nói, vẫn luôn giữ lời, Huyền Thanh quán luôn mở rộng cánh cửa cho anh và Phương Tri Hàn.”
Nghe thấy câu này, Phương Tri Hạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm, anh ta há hốc mồm, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Có đôi khi, có một số việc, đã được chủ định từ rất lâu rồi.” Tô Cẩm sử dụng bùa Dịch Chuyển rời đi.
Phương Tri Hạc đứng tại chỗ, ánh mắt khẽ run lên.
Không phải là đã sớm được chủ định chứ?
Có lẽ ngày đó lúc đến Huyền Thanh quán, Tổ Sư Gia vốn dĩ đã chỉ điểm cho, sợ là đã nhìn ra được kết cục từ lâu.
Không nghĩ tới, đúng là đã sớm được chủ định…
*
Lúc Tô Cẩm đột nhiên xuất hiện ở Tô gia, dọa cho Tô Giang Nguyên giật nảy người, Sở Lâm lại đã thành thói quen.
Ai, sư phụ anh ta gần đây, luôn luôn xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng xuất hiện, anh ta cảm thấy, sư phụ anh ta chắc chắn đang chơi lá bùa mới.
Sở Lâm tò mò đi đến bên cạnh Tô Cẩm: “Sư phụ, có phải gần đây người lại có lá bùa mới hay không?”
Tô Cẩm nhìn Sở Lâm, sau đó cô xoa ngón tay trỏ và ngón tay cái vào nhau liên tục.
Tô Giang Nguyên phản ứng cực nhanh, vội vàng nói: “A Cẩm, anh cũng muốn bắn tim!”
Mặc dù Sở Lâm là đồ đệ của cô, nhưng anh ấy chính là anh trai cô!
Tô Cẩm nghe thấy từ bắn tim này, ánh mắt lấp lóe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, viết đầy sự đau lòng.
Đây là bắn tim sao?
Đây sao có thể là bắn tim?
Đây rõ ràng là ý đưa tiền đây!
Sở Lâm thì không giống như vậy, trong thoáng chốc đã hiểu ý Tô Cẩm, anh ta tê dại chuyển cho Tô Cẩm 5000 tệ.
Thấy đồ đệ vô cùng hào phóng, Tô Cẩm cũng hào phóng đưa cho anh ta một lá bùa: “Bùa mà vi sư dùng tên là bùa Dịch Chuyển.”
“Bùa Dịch Chuyển? A a a, sư phụ, tôi đã đọc được ở trên những sách vở kia! Vậy tôi cũng có thể đột ngột xuất hiện, biến mất trong hư không sao! !” Cảm giác vô cùng lợi hại thần bí!
Tô Cẩm có thâm ý khác nhìn Sở Lâm một chút: “Anh có thể thử một chút, tấm bùa này, người bình thường không thể dùng, hơn nữa khoảng cách của bùa Dịch Chuyển phụ thuộc vào tu vi của người sử dụng.”
Nghe vậy, Sở Lâm nóng lòng muốn thử trong mắt tràn đầy vui sướng, anh ta cầm lá bùa yên lặng Niệm quyết!
Một giây sau.
Hả?
Có vẻ hình như không nhúc nhích? ? ?
Anh ta thử lại một lần, a, có khả năng anh ta mua phải bùa giả rồi.
Sở Lâm thăm dò xong lá bùa, yên lặng ngồi xuống ăn cơm, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Giang Nguyên nhịn nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, bật cười một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận