Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1038: Chuyện cũ năm xưa 1

Chuyện cũ năm xưa 1
Trái tim bình tĩnh của Tô Cẩm đột nhiên nhấc lên gợn sóng.
Cô không xác định, hỏi lại một lần nữa: “Anh có chắc chắn là người kia thích cô ấy không?”
Sở Lâm chỉ ngơ ngác gật đầu: “Chắc mà, chắc chắn chín mươi chín phần trăm.” Nếu như cái này cũng không tính là thích, vậy cái gì mới là thích đây?
Tô Cẩm nhìn Nguyên Cảnh cách đó không xa, trong lòng là một mảnh sóng to gió lớn.
Liệu phán đoán của đại đồ đệ có sai sót ở đâu không? Nguyên Cảnh thế mà lại thích cô à?
“Nếu như, người đó chỉ đơn giản là không muốn sống nữa thì sao?” Tô Cẩm nhức đầu tìm lý do, cố gắng tìm ra lý do thích hợp cho hành vi của Nguyên Cảnh.
Sở Lâm thở dài: “Sư phụ, cô suy nghĩ kỹ một chút, người đó đang yên đang lành, tại sao báo thù xong liền tìm đến cái chết? Hơn nữa lại còn muốn chết cùng nhau nữa, cái này rõ ràng là tuẫn tình mà!”
Trái tim nhỏ bé của Tô Cẩm lại bị giáng một đòn thật mạnh: “Tuẫn tình sao?”
Cái này. . . Nghe giống như có chút không hợp thói thường.
Cô cảm thấy, đầu óc của cô hình như không đủ dùng.
Sở Lâm thấy nhà mình sư phụ mặt ủ mày chau, anh ta tiến tới tò mò hỏi cô: “Sư phụ, là bạn của cô bảo cô tới hỏi tôi à?”
Tô Cẩm gật đầu cho có lệ.
Sở Lâm cười hắc hắc: “Sư phụ, cô giấu chúng tôi kết bạn mới từ khi nào vậy?”
Vừa nói, anh ta vừa dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Nguyên Cảnh.
Không phải là suy nghĩ anh ta nhanh nhạy mà thực sự là chỉ cần anh ta tỉnh táo một chút là có thể phân tích được vấn đề trong đó.
Sau khi sư phụ xuống núi, người đầu tiên cô gặp chính là anh ta. Cho nên, nếu như sư phụ có người bạn khác thì anh ta không thể không biết.
Anh ta có đủ mọi lý do để nghi ngờ rằng sư phụ bịa chuyện, mà anh ta chắc chắn chín mươi chín phần trăm rằng người bạn kia của sư phụ chính là cô ấy. Về phần cái người đã tuẫn tình vì cô ấy…anh ta vô thức nghĩ đến Nguyên Cảnh.
Có điều, sư phụ xảy ra chuyện lúc nào?
Sở Lâm có chút bối rối.
Tô Cẩm bị Sở Lâm truy hỏi đến tê cả da đầu, sợ đại đồ đệ cơ trí đoán được đáp án chính xác.
Đúng lúc này, Tô Cẩm phát giác được có tiếng động khẽ, cô vội vàng ra hiệu cho Sở Lâm im lặng: “Có người đến.”
Ánh mắt Sở Lâm lập tức trở lại nghiêm túc, thầy trò hai người lập tức ném chuyện tuẫn tình ra sau đầu, đồng thời cẩn thận cảnh giác quan sát xung quanh.
Tô Cẩm nháy mắt với Sở Lâm, ra hiệu cho anh ta quay lại hang đánh thức hai người còn lại dậy.
Sở Lâm vừa bước vào trong hang động, Tô Cẩm liền ném sang hai bên mỗi bên một lá bùa.
Tiếng lá xào xạc phá vỡ sự im lặng xung quanh, ngay sau đó là tiếng có ai đó ngã xuống đất.
Vẻ mặt Tô Cẩm lạnh lùng: “Đã đến rồi thì xuất hiện đi.”
Vừa dứt lời, bên phải rừng cây có người đi ra, người tới là Cơ Vọng, anh ta tỏ vẻ có chút xấu hổ.
“Tô quán chủ, là ông nội bảo tôi tới đây.”
Anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ xấu hổ: “Ông nội tôi biết mọi người có xích mích với Tư Không gia, mà ông ấy lại cảm thấy rất hợp ý với Tô quán chủ nên bảo tôi tới đón mọi người, muốn mời mọi người đến Cơ gia ở lại mấy ngày.”
Tô Cẩm lên tiếng hỏi lại: “Tại sao anh lại biết tôi ở chỗ này?”
Cơ Vọng thành thật lắc đầu: “Tôi không biết, là ông nội bảo tôi đến đây tìm cô…”
Trong mắt Tô Cẩm xẹt qua một tia ý tứ sâu xa, dường như chìm đắm trong suy nghĩ.
Ít phút sau, Cơ Vọng lại nhỏ giọng hỏi lại: “Tô quán chủ, cô có theo tôi trở về Cơ gia không?”
Nhìn quanh nơi này nhìn thế nào cũng không giống như chỗ có thể nghỉ ngơi thoải mái, nếu cùng anh ta trở về Cơ gia nhất định sẽ thoải mái hơn. Nghĩ như vậy, trong mắt Cơ Vọng lộ ra mấy phần vui mừng và chờ mong.
Tuy nhiên, Tô Cẩm chỉ bình thản đáp lại: “Giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến lòng tốt của Cơ gia chủ, nhưng mà anh quay về đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận