Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1018: Xông trận 1

Sau mấy tiếng, cuối cùng bốn người Tô Cẩm cũng thuận lợi đến vị trí đại khái trên bản đồ.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy tình hình ở đây, họ đều hơi ngỡ ngàng.
“Thế này cũng…quá trống trải rồi nhỉ?” Sở Lâm không nhịn được lên tiếng.
Đập vào mắt họ là một dải đất trống trơn, đừng nói là bóng người, ngay cả cái cây cũng không có, người không biết còn tưởng đã chạy tới sa mạc rồi.
Tô Cẩm xuống xe, đứng im tại chỗ tỉ mỉ quan sát một hồi.
Cô nhắc nhở nói: “Các anh đừng đi lung tung, nếu tôi không đoán sai, quanh đây có thể có lối vào thế gia Huyền Môn.”
Dứt lời, Tô Cẩm lại phân tích tình huống khác.
“Còn có một chuyện, sau khi chúng ta và Cơ gia chủ tách nhau, đoạn đường này rất suôn sẻ, theo lý mà nói, Thiên Uyên sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế, nhưng bây giờ chúng ta đã tới đây rồi, họ vẫn chưa thực hiện bước kế tiếp.
Cho nên tôi đoán…rất có thể họ đã giở trò ở lối vào! Tiếp theo đây, xốc hết tinh thần lên, đừng cách xa tôi quá, giữ bùa thoát chết đã chuẩn bị cho các anh trước đây thật kỹ, hiểu không?”
Ba người đồng loạt gật đầu, nét mặt trịnh trọng, không ai dám buông bỏ cảnh giác.
Dù sao thì họ đều biết thủ đoạn của Thiên Uyên, nếu đây là đòn đánh cuối cùng đối với họ trong chuyến này, vậy lần này chắc chắn vô cùng nguy hiểm!
Tô Cẩm quan sát trước địa thế ở nơi này một lượt, nhìn từ góc độ phong thủy để nói, phong thủy ở nơi này rất tốt, dù sao cũng là lối vào của thế gia Huyền Môn, dĩ nhiên những người đó sẽ chọn một bảo địa phong thủy.
Trong giây lát, Tô Cẩm ném một đồng tiền xu ra ngoài. Tiền xu không có bất cứ động tĩnh gì, ngay sau đó, cô lại ném ba đồng xu.
Bốn đồng xu lần lượt nằm ở bốn phương vị.
Lúc này, trong lòng bàn tay cô còn lại một đồng xu cuối cùng.
Ba người Nguyên Cảnh nhìn động tác của Tô Cẩm, chỉ thấy đồng xu cuối cùng đó bị Tô Cẩm ném lên trên, mấy người vô thức ngẩng đầu lên, lại thấy đồng xu đó chỉ bay lên trên mấy mét, rất nhanh liền rơi xuống.
Đồng xu lại quay về tay Tô Cẩm.
Tô Cẩm cầm chặt đồng xu, trong giọng nói mang theo vài phần vui vẻ: “Tôi biết đi vào bằng cách nào rồi!”
Đây là trận pháp dùng trận Bát Quái diễn sinh ra, bát quái đối ứng tám tuyến đường, mà lối vào được ẩn giấu bên trong này.
Không chỉ như vậy, đại khái thế gia Huyền Môn sợ có người chó ngáp phải ruồi, lỡ bước vào trong, thế nên lại chồng thêm nguyên tố như phù trận vào.
Tô Cẩm giải thích đơn giản với ba người.
Sau đó nhìn Nguyên Cảnh nói: “Đưa tay cho tôi.”
Nguyên Cảnh ngẩn người trong giây lát, ngơ ngác đưa tay ra, Tô Cẩm vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của anh, sau đó lại nói: “Chúng ta nắm tay lẫn nhau, đừng buông ra.”
Sở Lâm hiểu ngay, nắm lấy tay còn lại của Nguyên Cảnh, lại thuận tay nắm lấy Phương Tri Hạc.
“Nắm tay nhau cùng đi?” Sở Lâm cười he he.
Như thế này thì không cần sợ đi lạc nữa.
Tô Cẩm nhìn anh ta một cái: “Đi theo bước chân của tôi, lỡ như giữa đường phân tán cũng đừng hoảng hốt, nhất định phải bình tĩnh.”
Tô Cẩm nói xong lại cảm thấy cách nắm tay đi cùng hình như không phù hợp lắm.
Cô sẽ không buông tay, nhưng nếu Nguyên Cảnh và hai đồ đệ buông tay thì phải làm sao?
Tô Cẩm lập tức buông tay ra, nghiêm túc nói: “Đợi chút, tôi đổi cách khác.”
Sau mấy giây, Tô Cẩm lấy ra ba cọng dây thừng, phát cho ba người họ.
Ba người đều không ngốc, vừa nhìn thấy dây thừng liền đoán được ý của Tô Cẩm.
Họ thức thời buộc dây thừng lên hông, Sở Lâm lẩm bẩm: “Dây thừng này cũng không chắc lắm, nếu đứt thì phải làm sao?”
Câu hỏi của đại đồ đệ hỏi rất đúng lúc.
Tô Cẩm cười thần bí, sau đó lấy ra mấy lá bùa ẩn vào trong dây thừng: “Có phù trận trấn giữ, dây thừng sẽ không đứt dễ dàng.”
Nguyên Cảnh trầm mặc giơ ngón cái với Tô Cẩm, A Cẩm thật tinh tế, có thể suy nghĩ tới mọi phương diện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận