Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 951: Tử vân quay về 2

Tử vân quay về 2
Khuôn mặt Tam Thanh quán chủ đỏ bừng, ông ta vẫn có thể kiềm chế được.
Làm sao có thể bởi vì tử vân mà không dời nổi bước chân chứ?
Tô Cẩm dở khóc dở cười.
Cái tử vân này quả thực là đồ tốt nên mới khiến Thiên Uyên thèm muốn như thế.
Nếu người bình thường gặp Nguyên Cảnh, bọn họ sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của tử vân. Nhưng nếu đổi thành người tu đạo, bọn họ có thể cảm giác được lợi ích mà tử vân mang đến cho bọn họ, cho nên sẽ không thể kiềm chế được mà tiến tới.
Đặc biệt là vào thời điểm tử vân vừa mới quay về, sức hấp dẫn đã lên đến đỉnh điểm.
Cô quay lại nhìn Nguyên Cảnh, lúc này, màu sắc tử vân bao quanh anh dường như đã trở nên đậm hơn trước không ít.
Tô Cẩm thở dài, đưa tay bố trí một kết giới xung quanh bọn họ. Nếu như không ngăn tử vân của anh thoát ra ngoài thì sợ rằng sẽ dẫn tới một đống cô hồn dã quỷ…
Tuy rằng sau khi tử vân quay về, nhìn chung lệ quỷ sẽ không dám đến gần Nguyên Cảnh, nhưng tử vân của anh cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với lệ quỷ.
Nếu là một quỷ mới, rất dễ dàng lao tới chỗ anh giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, để rồi bị tử vân của anh làm cho tổn thương…
Lại qua thêm mấy phút nữa, Nguyên Cảnh mở mắt đứng dậy, phản ứng đầu tiên là xem thử tình huống của Tô Cẩm.
“A Cẩm!” Anh vừa gọi một tiếng, Tô Cẩm đã đáp lại: “Tôi không sao.”
Trước đó sau khi dẫn lôi, quả thật cô đã bị thương. Nhưng sau lần đó linh lực của cô đã tăng lên không ít, cho nên lần này chỉ nằm trong giới hạn chịu đựng của cô.
Không tạo thành ảnh hướng gì lớn đối với cô ấy.
Nguyên Cảnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ u sầu trong mắt vẫn không nguôi.
Tô Cẩm trấn an nói: “Tử vân của anh đã quay về, mệnh cách bị thay đổi cũng sẽ
dần dần được khôi phục. Tử vân và mệnh cách sẽ bổ sung cho nhau.”
Nguyên Cảnh hiện tại mới là Nguyên Cảnh chân chính.
Nguyên Cảnh chưa kịp nói gì thì chợt thấy có người đến gần mình.
Sở Lâm không có tiền đồ bước đến bên cạnh Nguyên Cảnh, sau đó thỏa mãn hút một miệng tử vân: “Oa! Sư phụ, tôi, tôi cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh! Phảng phất như được đả thông hai mạch nhâm đốc!”
Vừa dứt lời, Tiết đạo trưởng cũng đi tới.
Trong lúc nhất thời, cả mấy người đều vây quanh Nguyên Cảnh.
Vẻ mặt Nguyên Cảnh đầy vẻ bối rối: “?”
“A Cẩm, bọn họ… không sao chứ?” Nguyên Cảnh thận trọng hỏi, chuyện lần này, bọn họ cũng bỏ ra rất nhiều công sức. Nhìn bộ dáng bọn họ bây giờ, chẳng lẽ là bị tổn thương gì sao?
Tô Cẩm chậm rãi giải thích: “Bọn họ chỉ là thèm muốn tử vân ở trên người anh thôi, nhất là tử vân vừa mất đi xiềng xích và đang ở trạng thái đỉnh phong. Lại thêm anh còn chưa biết cách khống chế tử vân nên bọn họ đều bị ảnh hưởng.”
Cô nghiêng đầu nhìn Nguyên Cảnh, bây giờ anh chính là một đại bảo bối tuyệt thế biết đi, ngay cả mấy người bên cạnh cô cũng không thể chống đỡ nổi, nếu đổi thành những người khác thì càng là không thể chống đỡ.
Cô phải tìm cách che đi tử vân ở trên người anh mới được.
Tô Cẩm ở ngay tại chỗ lấy giấy vàng, chu sa và bút vẽ bùa ra, nhanh chóng vẽ vài lá bùa rồi dán lên người Nguyên Cảnh.
Một lúc sau, cả bốn người lặng lẽ kéo dài khoảng cách với Nguyên Cảnh.
Ánh mắt bình tĩnh của Tô Cẩm quét qua bốn người: “Mọi người cố gắng tiêu hóa một chút.”
Sở Lâm vội vàng gật đầu nói: “Sư phụ, tôi cảm thấy mình không giống như trước kia…” Anh ta vừa động đậy đầu ngón tay: “Cô xem này, tôi cũng có linh lực, mặc dù rất yếu…”
Nhưng anh ta có thể cảm nhận được loại biến hóa này.
“Nếu tôi hút thêm vài hơi tử vân nữa, không biết liệu có thể…”
Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Tô Cẩm nghiêm khắc ngắt lời: “Đừng mơ mộng nữa, cẩn thận bổ quá không tiêu nổi, tử vân này không phải ai cũng có thể chịu đựng được đâu!
Hơn nữa anh tu hành cũng đã lâu rồi, hút thêm mấy hơi tử vân chẳng qua là tăng thêm mấy phần vận khí thôi, tử vân của Nguyên Cảnh chỉ là để mọi người thêm hoa trên gấm thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận