Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 269: Anh vẫn ngu xuẩn như hồi trước 1

Hoa Từ Thụ nhìn gương mặt quen thuộc của Từ Mãn Nguyệt, anh ta đưa tay sờ chiếc đinh diệt hồn trên đầu mình, đáy mắt hiện lên một tia bi thương.
Anh ta khẽ thì thầm: “A Nguyệt.”
“Từ Lang, chúng ta sau này sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.” Từ Mãn Nguyệt ôm chặt lấy anh ta, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Đột nhiên, cô ta trịnh trọng nhìn Tô Cẩm: “Đại sư, nếu như ngài nhất định không chịu bỏ qua cho tôi, tôi cũng không có một lời oán hận, chỉ hy vọng ngài có thể thành toàn cho tôi và Từ Lang được chết cùng một chỗ.”
Lời này Sở Lâm lại nghe hiểu.
Khá lắm, cô chết cũng muốn kéo theo Hoa Từ Thụ chết cùng à?
Sư phụ anh ta từ đầu đến cuối chưa bao giờ động thủ với Hoa Từ Thụ.
Hơn nữa Hoa Từ Thụ cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục ký ức, vậy tại sao chỉ bởi mấy câu của cô ta mà phải cùng với cô ta tan thành mây khói?
Theo cách nhìn của anh ta, rõ ràng nữ quỷ này nghĩ rằng sư phụ sẽ vì Hoa Từ Thụ mà bỏ qua cho cô ta.
Tính toán cũng độc thật!
Sở Lâm hừ lạnh một tiếng, mỉm cười nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhẹ nhàng nói: “Nếu như hai người lúc còn sống không được ở bên nhau, bây giờ đã trở thành vong hồn rồi, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho hai người, để hai người cùng tan thành mây khói, cũng coi như để tôn trọng tình yêu của cả hai!”
Vẻ mặt Tô Cẩm nghiêm túc, giơ tay lên thúc giục bùa Thiên Lôi.
Sở Lâm khẽ kinh ngạc: “?” Sư phụ dứt khoát như vậy sao?
À, anh ta đoán sư phụ mình lại bắt đầu lừa quỷ rồi.
Anh ta phối hợp cúi đầu xuống, ra vẻ tiếc hận.
Trong mắt Từ Mãn Nguyệt nhanh chóng lóe lên một tia hận ý, nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, cô ta chờ đúng thời cơ, một tay đẩy Hoa Từ Thụ về phía bùa Thiên Lôi, mà cô ta thì lại lợi dụng kẽ hở này hóa thành một đạo âm khí nhanh chóng bỏ chạy.
Trong chớp mắt, thế cục đã phát sinh biến hóa rõ ràng.
Trên môi Tô Cẩm khẽ nở nụ cười, bùa Thiên Lôi không hề làm Hoa Từ Thụ bị thương, mà cô cũng chưa từng thật sự muốn động thủ.
Chỉ là, trong nháy mắt trái tim Hoa Từ Thụ đã lạnh đi.
Từ Mãn Nguyệt đang muốn chạy trốn lại phát hiện căn phòng ngủ này giống như bị bày một tầng kết giới, cho dù cô ta có cố sức đến thế nào cũng không thể đi ra ngoài được.
Ý thức được mình không cách nào chạy thoát, Từ Mãn Nguyệt lập tức lách mình trốn về trong gương đồng…
Tô Cẩm từ đầu đến cuối vẫn hết sức bình tĩnh.
Cô liếc nhìn Hoa Từ Thụ rồi hỏi: “Anh có còn nhớ chuyện lúc trước không?”
Hoa Từ Thụ im lặng hồi lâu, cũng không vội trả lời Tô Cẩm, lông mày và ánh mắt đều lộ vẻ u sầu.
Một lúc sau, anh ta chậm rãi nói: “Trong đầu tôi quả thực hiện lên rất nhiều cảnh tượng, trong đó có một cảnh chính là cùng với cô ấy hẹn nhau tuẫn tình.”
Cuối cùng anh ta nói: “Chắc hẳn A Nguyệt không gạt tôi…”
Tô Cẩm lắc đầu, trên khuôn mặt đầy vẻ tiếc hận, lên tiếng nhắc nhở: “Vừa rồi cô ta muốn dùng mệnh của anh để đổi lấy một con đường sống cho cô ta đấy.”
“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn ập đến đường ai nấy bay. Trong thời khắc nguy cấp, A Nguyệt lựa chọn như vậy, tôi cũng không oán trách cô ấy. Huống chi A Nguyệt còn bởi vì tôi mà đã chết một lần rồi.” Là anh nợ cô ta.
Sở Lâm khuyên nhủ theo: “Anh tỉnh táo một chút đi, coi như hai người là người yêu cũng chưa chắc những lời cô ta nói là thật. Lúc anh không ở đây, cô ta…” Thông đồng với lão già…
Sở Lâm không dám nói ra nửa câu cuối.
Đối với Hoa Từ Thụ, những lời này quá tàn nhẫn.
Cho dù Hoa Từ Thụ đã mất hết trí nhớ nhưng anh ta vẫn tâm tâm niệm niệm người yêu của mình, nhưng kết quả…Người yêu của anh ta dường như không phải là người tốt…
Anh ta gãi đầu, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sở Lâm theo bản năng cầu cứu Tô Cẩm, anh ta muốn biết, với chuyện này thì sư phụ sẽ giải quyết như thế nào.
Tô Cẩm bước tới, cầm chiếc gương đồng kia lên. Ánh mắt dừng lại trên viên hồng ngọc mấy giây đồng hồ.
“Hoa Từ Thụ, anh có muốn lấy lại ký ức không?”
Hoa Từ Thụ do dự một lúc rồi nói: “Có thể tìm được A Nguyệt, tôi đã vui lắm rồi.”
Hàm ý chính là anh ta không cần những ký ức trước kia nữa.
Tô Cẩm cầm chiếc gương đồng, lắc đầu thở dài: “Cần gì phải thế chứ?”
Hoa Từ Thụ không trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Tô quán chủ, có thể giao cho tôi chiếc gương đồng kia được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với A Nguyệt.”
Thấy anh ta yêu cầu như vậy, Tô Cẩm trực tiếp giao lại chiếc gương đồng cho anh ta.
Khoảnh khắc khi Hoa Từ Thụ nhận lấy chiếc gương đồng, Tô Cẩm nói: “Đường là do chính anh lựa chọn, không được hối hận.”
Những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng thoáng run rẩy: “Cảm ơn Tô quán chủ đã nhắc nhở.”
Anh ta cẩn thận ôm chiếc gương đồng vào lòng, như thể đang bảo vệ một báu vật quan trọng.
Hoa Từ Thụ cảm ơn Tô Cẩm rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh ta rời đi, Sở Lâm kéo áo Tô Cẩm nói: “Sư phụ, cô không sợ anh ta thả cho nữ quỷ kia chạy mất sao?”
Rõ ràng bây giờ Hoa Từ Thụ đã bị nữ quỷ kia lừa gạt.
Tô Cẩm bình tĩnh ném ra một lá bùa để loại bỏ hết âm khí trong Sở gia, sau đó Tô Cẩm nhìn cha Sở nói: “Chuyện của Từ Mãn Nguyệt và Hoa Từ Thụ sẽ không còn ảnh hưởng tới ông nữa đâu, âm khí trong phòng cũng đã bị loại bỏ sạch sẽ, không ảnh hưởng đến vận thế cũng như thân thể của ông nữa, ông có thể yên tâm nghỉ ngơi được rồi.
Ngoài ra còn có thêm dịch vụ hậu mãi, đó chính là kết cục sau cùng của Từ Mãn Nguyệt. Nếu ông muốn tận mắt nhìn thấy thì tôi có thể bắt cô ta đưa tới chỗ này, để ông tận mắt nhìn thấy cô ta tan thành mây khói.
Nghe vậy, cha Sở vội vàng xua tay từ chối.
“Không, không, không cần phải làm vậy đâu.” Tan thành mây khói gì chứ, ông ta không hề muốn tận mắt nhìn thấy đâu.
Tô Cẩm cứ giải quyết là được rồi.
Có điều từ lời này mà xem, hình như là Tô quán chủ còn phải đi một chuyến nữa?
Tô Cẩm mỉm cười: “Sở Lâm, chúng ta tiếp tục đi xem trò vui.”
Sở Lâm suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng hiểu ra.
“Sư phụ, cô cố ý giao gương đồng cho Hoa Từ Thụ à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận