Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 300: Tội lỗi ông ta gây ra quá nhiều 2

Sau đó, cha Mộc quay đầu nhìn Mộc Dao, hỏi Mộc Dao có biết tình huống của Tô Cẩm không.
Mộc Dao suy nghĩ một chút, chợt nhớ đến bóng dáng mình nhìn thấy lúc ra khỏi nhà ga.
“Con nhớ ra rồi, con nhìn thấy Tô quán chủ đi cùng với thiếu gia của Lục gia. Vị Lục nhị thiếu gia kia hình như là chuyên đi đón Tô quán chủ.”
Nghe vậy, Tiết đạo trưởng lập tức nói tiếp: “Trước đó Lục tiên sinh của Lục gia ở bên ngoài xảy ra chuyện, lão gia tử Lục gia đã tìm tới rất nhiều người, còn đặc biệt đến tìm Tam Thanh quán chúng tôi nữa. Về sau Lục tiên sinh bình an trở về, nghe nói vị Tô quán chủ kia cũng góp sức trong đó.”
Nghĩ lại thì chính lúc đó Tô quán chủ và Lục gia mới có giao tình.
Kể từ đó mới giải thích hợp lý cho mọi việc.
Nếu không thì một nhân vật như Lục Chi Ninh sao có thể chạy đến nhà ga đón người?
Cha Mộc vội vàng lệnh cho người của mình đi thăm dò hành trình liên quan đến Lục nhị thiếu.
Mà Triệu Hoà Cẩn nhân cơ hội này lặng lẽ nhắn tin cho người nhà của mình. Mặc dù Triệu gia suy tàn nhưng vẫn là một trong bốn đại thế gia của Kinh Thành như trước.
Anh ta chủ động đưa Mộc Dao về là bởi lo lắng cho sự an toàn của cô ta trên đường, nhưng chưa từng nghĩ lại thành ra hố mình.
Bây giờ ý tứ của cha Mộc không thể rõ ràng hơn, chính là muốn giam anh ta ở chỗ này!
Thái độ hùng hổ doạ người như thế, khó tránh khỏi có chút bắt nạt người thành thật như anh ta.

Nửa giờ sau.
Lục Chi Ninh đột nhiên nhận được tin tức mà người dưới tay gửi tới.
Người Mộc gia đang hỏi thăm hành trình của anh ta.
Lục Chi Ninh nhanh chóng suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi sang phòng bên cạnh gõ cửa phòng Tô Cẩm.
Một lúc sau, Tô Cẩm mở cửa ra, thấy Lục Chi Ninh, cô liền hỏi: “Sao thế?”
Lục Chi Ninh nói sơ qua về sự tình, có vẻ như Mộc gia muốn tìm Tô Cẩm để giải quyết.
Tô Cẩm nghe nhắc tới Mộc gia, trong mắt hiện lên ý cười: “Tôi đã nói rõ ràng với Mộc Dao như vậy rồi mà cô ta vẫn còn muốn làm ăn với tôi nữa à?” Xem ra đầu óc Mộc Dao cũng không thông minh cho lắm.
Ý cười trong mắt Tô Cẩm nhanh chóng có thêm mấy phần nghiền ngẫm.
“Nếu bọn họ đã muốn gặp tôi như vậy thì cứ gặp đi.”
Lục Chi Ninh nghe cô nói như thế mới cho người dưới tay thả tin tức ra ngoài.
Chỉ khi nào được Lục Chi Ninh cho phép, người Mộc gia mới có thể tìm được hành trình của anh ta.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người Mộc gia sẽ xuất hiện tại khách sạn này trong vài chục phút nữa.
Lục Chi Ninh theo Tô Cẩm vào phòng, suy nghĩ một lúc, nhịn không được hỏi thêm một câu: “Tô quán chủ, tôi muốn hỏi một câu. Lúc trước khi làm thẻ hội viên đã nói có thể hỏi cô mấy câu miễn phí.”
Đối với khách hàng VIP, đương nhiên thái độ của Tô Cẩm cực kỳ tốt: “Anh muốn hỏi tôi vì sao không nhận vụ làm ăn của Mộc gia à?”
“Đúng thế.” Trên khuôn mặt Lục Chi Ninh đầy vẻ hiếu kỳ: “Mặc dù tôi với Mộc gia không có quan hệ nhiều nhưng theo tôi được biết, vị tổng giám đốc Mộc kia có tiếng hiền lành, hàng năm đều sẽ quyên tiền, quyên vật tư cho vùng núi khó khăn, còn lập quỹ từ thiện, thường xuyên làm việc thiện. Danh tiếng của tổng giám đốc Mộc trong giới cũng rất tốt.
Nghe nói là bởi vì ông ta khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, biết rõ người nghèo khó khăn thế nào nên đối xử với công nhân viên cũng rất tốt. Người đã từng hợp tác với ông ta đều khen không dứt miệng.”
Một người không thể bắt bẻ như thế, sao Tô quán chủ lại không nhận vụ làm ăn này đây?
Anh ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ.
“Hơn nữa, nếu nói là ông ta giả vờ thì ông ta làm việc thiện quả thật cũng kiên trì rất nhiều năm rồi, một người không thể nguỵ trang lâu như vậy chứ? Đối xử với nhân viên, đối tác hợp tác đều không thể tìm ra được lỗi nào. Ngay cả đời sống riêng tư cũng rất sạch sẽ, sau khi vợ ông ta qua đời, ông ta không tái hôn nữa, vẫn độc thân và chưa bao giờ tìm kiếm phụ nữ ở bên ngoài.”
Tô Cẩm mỉm cười, khẽ phát ra một tiếng thở dài: “Lục nhị thiếu gia, tôi dạy cho anh một đạo lý miễn phí: Anh còn trẻ, đừng chỉ nhìn người qua vẻ bề ngoài.”
Lục Chi Ninh khẽ giật mình.
Tô Cẩm lại nói: “Có lẽ là tội lỗi ông ta gây ra quá nhiều nên mới làm chút việc thiện để được yên tâm thoải mái thôi.”
Lục Chi Ninh sau khi nghe Tô Cẩm nói, còn có gì không rõ nữa đâu?
Trách không được mối làm ăn đến tận tay vẫn không muốn làm, thì ra là thế.
Sợ là Tô quán chủ đã sớm nhìn ra vị ở Mộc gia kia không tốt lành gì nên mới có thái độ như vậy.
Không thể không nói, vị tổng giám đốc Mộc này cũng giấu diếm kỹ thật, thanh danh bên ngoài tốt vô cùng, trên thực tế, lại gây ra không ít tội lỗi.
Lục Chi Ninh thở dài, khả năng nhìn người của Tô quán chủ thật lợi hại. Sau này anh ta phải đi theo Tô quán chủ học hỏi thêm nhiều hơn, như thế thì sau này không bị người lừa gạt.
Người Mộc gia nhanh chóng tìm được tin tức về Lục Chi Ninh, cha Mộc nghe xong liền định sai người đi mời Tô Cẩm.
Mộc Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha, hay là để con tự mình đi một chuyến.”
Dù sao thì cũng là bọn họ có chuyện cần nhờ Tô Cẩm. Mà cô ta lúc ở trên tàu hoả còn từng nói chuyện mấy câu với Tô Cẩm nên tốt xấu gì cũng coi như là có quen biết, dù gì cũng đáng tin cậy hơn là để cho quản gia đi mời người.
Cha Mộc suy nghĩ một chút, thấy để Mộc Dao đến khách sạn mời người cũng thích hợp hơn.
Thế là ông ta liền phái người đi theo Mộc Dao. Lúc Mộc Dao rời đi, cha Mộc còn cố ý dặn thêm một câu: “Chỉ cần vị Tô quán chủ kia đồng ý đến thì nhất định Mộc gia sẽ có hậu tạ.”
Mộc Dao gật đầu: “Con hiểu rồi!”
Mộc Dao chân trước vừa dẫn người đi thì chân sau người của Triệu gia liền đến.
Người đến là quản gia Triệu gia.
Cha Mộc thấy người đến, trong lòng hoảng hốt, biết rằng việc mình giữ Triệu Hoà Cẩn ở lại là không phải phép.
Ông ta còn chưa kịp tìm lời nói khéo thì đã bị quản gia Triệu gia giành nói trước: “Tổng giám đốc Mộc, tiên sinh và phu nhân nhà tôi đang còn đợi thiếu gia về nhà.”
Tất cả những lời cha Mộc định nói đều bị nghẹn lại.
Cho dù Mộc gia có phát triển tốt đến cỡ nào cũng không thể sánh bằng Triệu gia.
Căn cơ Triệu gia vẫn còn đó, mà ông ta không có khả năng vạch mặt với Triệu gia.
Cha Mộc luôn miệng nói xin lỗi: “Là tôi cân nhắc không chu toàn, cứ nghĩ Hoà Cẩn đưa con gái tôi về, đi đường không được nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới nghĩ rằng để cậu ấy ở lại Mộc gia nghỉ ngơi một chút, lại quên mất rằng Triệu tiên sinh và Triệu phu nhân cũng đang sốt ruột nhớ con…”
Quản gia phối hợp đáp lại, nhưng thái độ từ đầu đến cuối vẫn nhạt nhẽo vô cùng.
Ngay sau đó, cha Mộc tự mình mời Triệu Hoà Cẩn ra ngoài.
Lúc Triệu Hoà Cẩn rời đi còn nhẹ nhàng liếc nhìn cha Mộc nói: “Chúc bác sớm khoẻ lại.”
Cha Mộc gật đầu đáp lại, trên mặt đều là ý cười hiền lành.
Đến khi Triệu Hoà Cẩn xoay người lại, ánh mắt cha Mộc lập tức thay đổi, không ngờ mình lại bị Triệu Hoà Cẩn cho một vố. Đã nói là sẽ ở lại chỗ này, kết quả là quay đầu liền báo cho người Triệu gia?
Đối với chuyện này, cha Mộc cực kỳ không vui, chỉ mong Mộc Dao có thể nhanh chóng mời được vị Tô quán chủ kia về.

Mộc Dao vừa đến khách sạn liền bị người của Lục Chi Ninh đưa thẳng lên tầng cao nhất.
Trong lòng cô ta khẽ kinh ngạc, không ngờ chuyện mình đến khách sạn tìm Tô quán chủ lại bị người của Lục gia biết rõ ràng.
Ngay sau đó, Lục Chi Ninh từ trong phòng bước ra.
Anh ta liếc nhìn Mộc Dao, khoé miệng xẹt qua một tia mỉa mai như có như không: “Mộc tiểu thư, xin mời.” Thái độ anh ta cực kỳ qua loa.
Mộc Dao lại là có chút được sủng ái mà lo sợ.
“Cảm ơn Lục nhị thiếu.”
Lục Chi Ninh dẫn Mộc Dao bước vào trong phòng Tô Cẩm.
Lúc hai người đi vào, Tô Cẩm đang ngồi trên ghế sô pha, dường như đang chờ cô ta đến.
Nhìn thấy Tô Cẩm, trên mặt Mộc Dao lập tức tràn đầy vui mừng, cô ta vội vàng nói: “Tô quán chủ! Cha tôi xảy ra chút chuyện, cô mau đi cùng tôi một chuyến đi!”
Ánh mắt Tô Cẩm nhàn nhạt rơi vào trên mặt Mộc Dao.
Cô nói: “Mộc tiểu thư, nếu tôi không nhớ lầm thì trước đó tôi đã nói với cô là tôi và cô không có duyên, tôi sẽ không nhận mối làm ăn của cô đâu.”
Nghe vậy, Mộc Dao cuống quít đổi giọng: “Đương nhiên là tôi biết ý tứ của Tô quán chủ, nhưng mà người bây giờ đang mời cô giải quyết là cha tôi chứ không phải là tôi, cho nên tôi cảm thấy hai người chúng ta có duyên hay không có duyên không phải là mấu chốt.”
Dứt lời, Mộc Dao lại lặp lại lời của cha Mộc: “Nếu như Tô quán chủ có thể giải quyết được chuyện của cha tôi, tất sẽ có hậu tạ.”
Tô Cẩm vẫn bình tĩnh nhìn Mộc Dao.
Mộc Dao bị nhìn, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, cô ta đành phải nói tiếp: “Mặc dù Mộc gia chúng tôi không thể sánh bằng Lục gia được, nhưng mà Tô quán chủ, tạ lễ của Mộc gia tôi nhất định có thể khiến cô hài lòng.”
Tô Cẩm lắc đầu, quả quyết trả lời cô ta: “Mộc tiểu thư, nếu đã không có duyên thì cũng đừng ép buộc nữa.”
Ý trong lời này không thể rõ ràng hơn.
Mộc Dao đứng đó ngơ ngác, cô ta khó hiểu nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, lời này của cô là có ý gì?”
Sắc mặt cô ta có chút khó coi, suy nghĩ một chút, lại giải thích thêm lần nữa: “Có thể là tôi nói không rõ ràng. Chuyện mà cha tôi gặp phải không phải là chuyện bình thường, trong nhà cũng đã mời mấy vị đạo trưởng nhưng đều không thể giải quyết được, cho nên tôi mới cố ý tới mời Tô quán chủ ra tay cứu giúp. Việc này có quan hệ tới tính mạng của cha tôi, cũng không phải là việc nhỏ. Tôi không hề nói đùa, tôi rất nghiêm túc.”
Tô Cẩm khá kiên nhẫn, cô nhắc lại: “Mộc tiểu thư, khi tôi từ chối cô, tôi cũng rất nghiêm túc.”
Nhận ra Tô Cẩm thực sự không muốn ra tay, Mộc Dao vừa ngơ ngác vừa luống cuống: “Tại sao chứ?”
Một lát sau, cô ta lại hỏi: “Là cô cảm thấy Mộc gia tôi không trả nổi tiền, hay là cảm thấy tôi không đủ thành ý?”
Cô ta suy đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nghĩ ra được mấy lý do này.
Đáng tiếc, Tô Cẩm chỉ nhìn Mộc Dao đầy ẩn ý, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Lục Chi Ninh lập tức lên tiếng: “Mộc tiểu thư, mời cô về đi.”
Mộc Dao còn muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị Lục Chi Ninh trực tiếp ngăn cản. Đối mặt với Lục nhị thiếu của Lục gia, Mộc Dao cho dù có chút tính tình thì cũng chỉ có thể thành thật nuốt xuống.
Sau khi cô ta bị Lục Chi Ninh đuổi ra khỏi phòng, liền vội vã gọi điện thoại cho cha Mộc.
“Cha, Tô quán chủ từ chối con, cô ta đã từ chối con hai lần rồi.”
Mộc Dao có chút khó chịu, còn có chút ấm ức. Ở khu vực Kinh Thành này, tuy nói Mộc Dao không thể đi ngang nhưng cũng không có mấy người dám chọc cô ta. Ngoại trừ bị Triệu Hoà Cẩn năm lần bảy lượt cự tuyệt bị phớt lờ ra, cô ta chưa từng gặp người nào liên tiếp hai lần không chừa cho cô ta chút mặt mũi.
Sau khi phẫn nộ xong, lại có chút lo lắng.
Tô Cẩm không đồng ý đi tới Mộc gia, vậy thì cha cô ta phải làm sao đây?
Cha Mộc suy nghĩ một lúc, ông ta nhanh chóng nói: “Con gái, con khoan quay về, để cha đích thân qua đó mời cô ta ra tay cứu giúp.”
Cha Mộc nghĩ có thể là con gái mình bị làm hư, lúc nói chuyện không cẩn thận đắc tội vị Tô quán chủ kia.
Cúp điện thoại xong, cha Mộc vội vàng xuất phát đi về phía khách sạn.
Cùng lúc đó.
Lục Chi Ninh cũng quay lại bên cạnh Tô Cẩm, thấp giọng nói khẽ: “Tổng giám đốc Mộc từ Mộc gia đi ra, xem ra ông ta định đích thân đến đây cầu xin cô.”
Tô Cẩm cười nhẹ nói: “Muốn đến thì đến, dù sao tôi cũng không cứu ông ta.”
Có mấy người cứ thích chạy lung tung làm chuyện vô ích, cô cũng không thể ngăn họ lại được.
Thế là.
Mấy chục phút sau, cha Mộc cũng xuất hiện ở cửa khách sạn.
Ông ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, trước tiên lịch sự nhờ nhân viên khách sạn thay mặt ông ta chuyển tin.
Sau đó, để tỏ lòng thành ý, cha Mộc chỉ đứng ở sảnh khách sạn, không đi lên lầu.
Một lúc sau, Lục Chi Ninh nhận được thông báo.
Lục Chi Ninh bình tĩnh nói một tiếng với Tô Cẩm. Tô Cẩm liếc anh ta một cái, hiếm khi Lục Chi Ninh vừa nhìn đã hiểu ngay.
Ngay sau đó, cha Mộc đã nhận được câu trả lời từ chối.
Cha Mộc bị từ chối cực kỳ dứt khoát, thậm chí ông ta còn không gặp được Tô Cẩm.
Ông ta đứng trong sảnh khách sạn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Nếu không phải Tiết đạo trưởng đề cử thì ông ta không có khả năng cầu xin quán chủ một đạo quán chẳng hề có danh tiếng gì.
Mà cả Mộc Dao, cả ông ta đều là đích thân đến.
Coi như vị Tô quán chủ này có muốn lên mặt cỡ nào thì bọn họ cũng cho đủ mặt mũi rồi.
Trong tình huống như vậy, Mộc gia lại bị từ chối. Chuyện này khiến cho cha Mộc cảm thấy vị Tô quán chủ kia có chút không biết tốt xấu.
Trong lúc do dự, Mộc Dao cũng tới trước mặt cha Mộc.
“Cha, chúng ta làm gì bây giờ?”
Cha Mộc thở dài: “Để cha liên lạc với Tiết đạo trưởng trước đã, xem thử Tiết đạo trưởng có ý kiến gì?”
Mộc Dao khẽ lẩm bẩm: “Vị Tô quán chủ kia nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, trên thực tế còn chẳng hiền lành bằng Tiết đạo trưởng đâu.”
Tổng cộng, Tô quán chủ đã từ chối Mộc gia bọn họ ba lần!
Mặt mũi của Mộc gia xem như bị Tô quán chủ giẫm hết lần này đến lần khác.
Cha Mộc giải thích ngắn gọn tình hình cho Tiết đạo trưởng, Tiết đạo trưởng lập tức trả lời: “Tổng giám đốc Mộc chờ một lát, để tôi chạy tới đó, đích thân gặp mặt Tô quán chủ.”
Nghe xong lời này, trong lòng Mộc Dao lại nhiều thêm mấy phần bất mãn: “Đều là đạo sĩ, tại sao Tiết đạo trưởng vừa gọi liền đến? Mà vị Tô quán chủ kia thì…”
Lời còn chưa nói hết, cha Mộc đã trừng mắt nhìn cô ta: “Không được nói bậy.”
Cha Mộc nhìn quanh rồi nói: “Khách sạn này là của Lục gia, bây giờ vị Tô quán chủ kia thân cận với Lục nhị thiếu như vậy, chúng ta càng không thể đắc tội.”
Mộc Dao hừ một tiếng, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có vấn đề, đột nhiên linh quang loé lên.
“Cha nói xem, liệu có phải vị Tô quán chủ kia căn bản là không thể giải quyết được chuyện của cha nên mới nhiều lần từ chối chúng ta như vậy?” Mộc Dao càng nghĩ càng cảm thấy cái suy đoán này của mình là chính xác.
Rốt cuộc thì có ai mà có mối làm ăn tới cửa mà không chịu làm chứ?
Mà số tiền Mộc gia bỏ ra cũng không hề ít.
Mộc Dao nói xong lời này, liền bắt đầu thấp giọng phân tích với cha Mộc: “Nói không chừng cô ta chỉ có cái vẻ ngoài thôi, căn bản không có bản lĩnh thực sự. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, con và anh Hoà Cẩn đã bị cô ta lừa rồi!!”
Cái gì mà bản lĩnh lớn, đạo pháp cao thâm chứ, nói không chừng từ lúc bắt đầu đã là một trò lừa bịp rồi.
Nói bậy nói bạ mấy câu, lừa Triệu Hoà Cẩn xong rồi cô ta cũng bị lừa. Dù sao thì nói tới nói lui, ai cũng không tận mắt chứng kiến được sự lợi hại của Tô Cẩm!
Kể cả chuyện của Lục gia, cũng chỉ là nghe nói lại mà thôi.
Ngoại trừ người trong cuộc Lục gia, có ai mà biết Tô Cẩm ở trong đó đóng vai trò gì?
Sau khi Mộc Dao suy đoán cả một đống, lại nhỏ giọng nói với cha Mộc: “Cha, con cảm thấy con đoán được điều gì đó rồi.”
“Cái gì?” Cha Mộc ngạc nhiên hỏi.
Mộc Dao kéo cha Mộc qua một bên, nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình: “Lục thiếu gia tự mình đến ga tàu hoả đón cô ta, lại ở cùng với cô ta trong khách sạn này, có thể cô ta căn bản chính là khách của Lục nhị thiếu.”
Mộc Dao vừa nói vừa cho cha Mộc một ánh mắt ý vị thâm trường.
“Vị Tô quán chủ kia rất xinh đẹp lại tinh xảo.” Người Lục gia không hề xuất hiện, chỉ có Lục nhị thiếu ân cần chu đáo.
Bây giờ xem ra, rất có thể Lục nhị thiếu phải lòng Tô quán chủ, nhìn trúng sắc đẹp của Tô quán chủ nên mới nguyện ý đi theo làm tuỳ tùng.
Mộc Dao vừa nói lời này, trong nháy mắt cha Mộc liền hiểu ý cô ta.
“Nhưng mà vẫn có mấy vấn đề không giải thích được, ví dụ như vì sao Tiết đạo trưởng lại bảo cha tìm cô ta, lại ví dụ như lá bùa trong tay Triệu Hoà Cẩn.”
Cha Mộc trầm tư nói, từ tình huống lúc đó ông ta có thể thấy được, Tiết đạo trưởng rất để ý tới lá bùa trên người Triệu Hoà Cẩn.
Mộc Dao và cha Mộc nhìn nhau: “Lá bùa kia chính là mấu chốt!”
“Đúng, có lẽ lá bùa đó không phải là của Tô Cẩm. Cha biết không, cô ta bán lá bùa kia cho Triệu Hoà Cẩn chỉ với giá năm trăm tệ. Bình thường chúng ta đến Tam Thanh quán cầu một cái bùa bình an đều phải nhiều hơn hai số không, làm sao mà năm trăm tệ có thể mua được một lá bùa cực tốt được?
Hoặc lá bùa là giả, hoặc là cô ta không biết giá trị thật sự của lá bùa.”
Hai suy đoán này, rõ ràng là suy đoán thứ hai.
Lá bùa không thể nào là giả được, chính Tiết đạo trưởng đã xem qua.
Cho nên, nhất định Tô Cẩm này có vấn đề!
Đại khái là cơ duyên xảo hợp lấy được lá bùa, dựa vào mấy lá bùa để giả danh lừa bịp.
Thậm chí còn muốn lợi dụng sắc đẹp, gả cho Lục Chi Ninh!
Hai cha con thảo luận rồi nhanh chóng đi đến kết luận: Tô quán chủ này, rất có thể chính là kẻ lừa gạt.
Không lâu sau, Tiết đạo trưởng cũng tới khách sạn.
Không đợi Tiết đạo trưởng lên tiếng, cha Mộc đã nói qua về suy đoán của mình. Về phần lý do phỏng đoán thì nói rằng có chứng cứ có cơ sở.
Tiết đạo trưởng suýt nữa bị cha Mộc thuyết phục.
Có điều, Tiết đạo trưởng trầm tư một hồi, vẫn kiên trì như cũ: “Nếu đã đến đây rồi thì vẫn nên gặp mặt thì tốt hơn.”
Bất kể suy đoán của tổng giám đốc Mộc có đúng hay không thì ông ta vẫn rất hiếu kỳ với vị quán chủ Huyền Thanh Quán trong truyền thuyết này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận