Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 738: Ý thức được vấn đề 1

Dưới cái nhìn của cô, Hứa hội trưởng ẩn núp trong Đạo Môn nhiều năm như vậy, làm sao có thể không động tay chân một chút?
Đoán chừng pháp khí của vị phất trần đạo nhân kia, cũng không thoát khỏi liên quan đến Hứa hội trưởng.
Nhưng bây giờ, cô không có chứng cứ có thể chứng minh Hứa hội trưởng có liên quan đến Thiên Uyên, hơn nữa Hứa hội trưởng đã mất tích, vào thời điểm này lại ở trước mặt những người kia nói ra chuyện không có chứng cớ, rất dễ kích phát tâm lý phản nghịch của những người này.
Hơn nữa… Người trong hiệp hội đạo môn, từng người đều coi cô là cừu địch, trừ phi cô ngu xuẩn, cô mới có thể làm ra loại chuyện không có đầu óc này.
Tô Cẩm ngoại trừ nhắc nhở Tam Thanh quán chủ vài câu, cũng không nói thêm gì khác, về phần Thiên Uyên, cô càng là một chữ cũng không nhắc đến.
Ngộ nhỡ để lộ ra tin tức, Thiên Uyên lại xuất hiện kế hoạch mới thì không tốt…
Một lát sau.
Tô Cẩm tính toán thời gian gần như không sai biệt lắm, cô lên tiếng nói: “Làm phiền Tam Thanh quán chủ thay tôi nói với Sở Lâm một tiếng, chúng ta cần phải trở về.”
“Được.” Tam Thanh quán chủ đồng ý, trực tiếp đi vào nói với Sở Lâm một tiếng.
Lúc này, Sở Lâm đang mắng chửi những người đó máu chó đầy đầu.
Bàn về móc mỉa, Sở Lâm chưa từng thua bao giờ!
Những người đó ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nghe thấy Tam Thanh quán chủ tiện thể nhắn gọi anh ta rời đi, những người này không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là những năm này cuộc sống ở Đạo Môn, quá xuôi gió xuôi nước… Đến mức đánh giá thấp đối thủ, mới dẫn đến bị đối thủ nghiền ép không còn sót lại một chút mảnh vụn nào, làm chật vật như thế…
Chuyện ngày hôm nay, đoán chừng lại là một vết nhơ trong đời bọn họ.
Trước khi Sở Lâm đi, lại quay đầu lạnh mặt hơi lườm bọn họ, mới chậm rãi rời đi.
Phương Tri Hạc theo ở phía sau anh ta, phòng ngừa những người này phản công.
Về phần Tiết đạo trưởng, Tiết đạo trưởng cảm thấy có chút xấu hổ, ông ta nhìn đông nhìn tây, cuối cùng lẩm bẩm với Tam Thanh quán chủ một câu làm như muốn đi, lại bị Tam Thanh quán chủ túm cổ áo kéo lại.
“Không được đi!”
Trong đầu Tiết đạo trưởng chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi: “?”
Ông ta không đi chẳng lẽ chờ những người này mắng ông ta hay sao? Ông ta là đi theo đám Sở Lâm đó…
Tam Thanh quán chủ khẽ nói: “Nhân lực không đủ, cậu hỗ trợ trông coi bọn họ một chút.”
Dứt lời, Tiết đạo trưởng nhìn tình hình của những người này: “... Vậy được.”
Những người này bị đánh đến mức rất thảm, không phải ông ta thổi phồng, Tô quán chủ chính là lợi hại nhất!
Tạm thời ở lại cũng được, vừa vặn, ông ta có thể làm người nằm vùng ở hiệp hội Đạo Môn, nhìn xem những người này có phải hay không còn cất giấu tâm tư trả thù.
Nếu như lại có chuyện gì, ông ta cũng kịp thời thông báo với Tô quán chủ!
Tiết đạo trưởng tìm được mục tiêu, hành động vô cùng nhanh chóng, hai mắt ông ta quét qua, trực tiếp nhắm ngay phất trần đạo nhân thương thế nghiêm trọng nhất cũng thảm nhất.
Ông ta dùng tốc độ thật nhanh đi qua: “Ai, tiền bối, tôi đỡ ngài đứng lên…”
Phất trần đạo nhân hốt hoảng, dường như vẫn chưa thể đi ra khỏi sự đả kích.
...
Sở Lâm vừa ra khỏi cửa đã báo cáo chiến tích của mình với Tô Cẩm: “Sư phụ, sau khi tôi tàn phá, bọn họ có mấy người thể lực không chống đỡ nổi, thổ huyết rồi!”
Đối với chuyện này, Sở Lâm rất là đắc ý.
Tô Cẩm cười trả lời: “Làm tốt lắm.”
Để lại câu nói này, Tô Cẩm dẫn Sở Lâm trực tiếp trở về khách sạn.
Mà Phương Tri Hạc, thì là tự sử dụng bùa Dịch Chuyển đuổi theo.
Lúc ba người trở lại khách sạn, thời gian còn sớm, Tô Cẩm khẽ nói: “Các anh tiếp tục làm bài tập, ngày mai chúng ta đến Nguyên gia ăn tiệc!” Thuận tiện nói với Nguyên Cảnh một chút, cũng coi như là hẹn trước thời gian.
Chuyện của hiệp hội Đạo Môn đã được giải quyết, cô đoán tiếp theo có thể lại được yên ổn mấy ngày.
Tô Cẩm tìm tới Nguyên Cảnh, nói với anh một tiếng.
Thế là, một giờ sau, Nguyên Cảnh lại bị lão gia tử gọi trở về.
Lấy danh nghĩa là muốn Nguyên Cảnh chỉ đạo một chút xem sắp xếp trong nhà có thỏa đáng hay không…
*
Đối với bên chỗ Tô Cẩm trò chuyện vui vẻ, thì bên phía hiệp hội Đạo Môn có thể nói là tình cảnh bi thảm, ngay cả hồ nước nhỏ trong sân, cá chép chăm chú bơi lội cũng không tiếp tục nổi lên nữa rồi.
Mỗi lần Tô Cẩm ra tay, đều mang đến cho người của hiệp hội Đạo Môn sự chấn động và đả kích sâu sắc.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, Tô Cẩm còn quá trẻ, vậy mà đã có thực lực như thế!
Một đám người đều bị treo lên đánh… Hơn nữa rõ ràng còn là cô hạ thủ lưu tình.
Dù sao ngay cả pháp khí bầu bạn nhiều năm với phất trần đạo nhân cũng vỡ thành mảnh vụn… Người ngoài không biết, nhưng bọn họ lại hết sức rõ ràng, thanh phất trần kia thế nhưng là bảo vật hiếm có.
Nghĩ đến Tô Cẩm này khủng bố mà thực lực đáng sợ, mọi người không khỏi có chút chua xót trong lòng.
Bọn họ giống như trêu chọc vào một kẻ khó chơi.
Bây giờ về sau, phải làm như thế nào cho phải?
Trong lúc đó không biết là ai hỏi một câu: “Phất trần đạo nhân, tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?”
Vừa mới nói xong, những người khác cũng đều trông mong nhìn sang phất trần đạo nhân.
Hiện tại Hứa hội trưởng không ở đây, phất trần đạo nhân ở trong Đạo Môn đã là tiền bối, lại có thực lực khá mạnh, phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng là để phất trần đạo nhân nghĩ biện pháp.
Phất trần đạo nhân mất đi pháp khí, hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua trên thân những người đó.
Một lát sau, ông ta ho liên tục hai tiếng, dáng vẻ dường như thật sự không ổn.
Tiết đạo trưởng đành phải nói: “Vẫn là nên để cho đạo nhân dưỡng thương cho tốt trước đi đã.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận