Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Chương 1005: Bịa đặt lung tung, nhắc nhở Cơ Vọng 2

Tô Cẩm khẽ cong môi: “Dừng lại ở ven đường này đi. Hai ngày này quả thật có chút rảnh rỗi đến sợ.”
Nguyên Cảnh lập tức hiểu ý Tô Cẩm, dừng xe ở ven đường.
Lúc Sở Lâm muốn xuống xe lại bị Tô Cẩm ngăn cản: “Chờ một chút, tôi xuống trước xem một chút.”
Sau khi Tô Cẩm xuống xe, lại cảm nhận tình hình xung quanh một chút, cũng quả thật là có mấy phần âm khí nhàn nhạt ở đây.
Vẻ mặt cô bình tĩnh đi về phía cách đó không xa.
Sau khi đi được mấy bước, Tô Cẩm dừng lại: “Anh còn có thể đứng lên được không?”
Sau khi Cơ Vọng nghe thấy giọng của cô, chậm rãi ngẩng đầu, có chút khổ sở mở miệng: “Cứu mạng, tôi, hình như tôi bị gẫy chân rồi, không dậy nổi…”
Anh ta vừa nói vừa vươn tay về phía Tô Cẩm, dường như đang chờ đợi Tô Cẩm kéo anh ta.
Tô Cẩm vẫn như cũ yên lặng đứng đó, không có ý muốn cứu người.
Thấy cô thờ ơ, Cơ Vọng lại kêu rên vài tiếng, dáng vẻ nhìn vô cùng đau đớn, không chỉ có như thế, chân của anh ta cũng bắt đầu chảy máu, xem ra chính là đã trả giá lớn.
Tô Cẩm thản nhiên cười: “Không biết anh có nghe qua một câu hay không.”
“Câu gì?” Cơ Vọng không rõ, ngay sau đó, anh ta lại chân thành tha thiết bày tỏ: “Cô gái, nếu cô sẵn lòng cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp cô, chắc chắn có hậu tạ!”
Tô Cẩm thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ: “Tôi thấy anh cũng không dễ dàng, như vậy đi, anh chuyển trước cho tôi 5000 tệ.”
Cơ Vọng khẽ cắn môi, cô gái này quả nhiên không phải người tốt!
Nào có ai nói đến tiền là đòi tiền? Đến bây giờ cũng chưa giúp một tay…
Nhưng đã đến mức này, anh ta chỉ có thể cắn răng chuyển khoản.
Cơ Vọng nằm rạp trên mặt đất cầm điện thoại di động, có chút khổ sở hỏi cô: “Bây giờ cô có thể đỡ tôi dậy được chưa?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không đỡ.”
Cơ Vọng trợn mắt há mồm: “? Cô lừa tôi?”
Tô Cẩm thành thật nói: “Không thể nói như thế, tôi vừa mới nói rồi, nhìn anh không dễ dàng, lại thêm chúng ta gặp được nhau tức là duyên phận, tiền này tôi cũng không lấy không, tôi chỉ điểm cho anh vài câu.”
“Cô chính là lừa tôi!” Cơ Vọng giận dữ không kìm được.
Tô Cẩm lên tiếng nhắc nhở: “Tôi nhìn tướng mạo của anh, hiện ra bị lệ quỷ quấn thân, chuyện này cũng không tốt đẹp gì cho cam.”
Cơ Vọng nghe thấy câu này, đột nhiên yên lặng, anh ta trừng mắt nhìn Tô Cẩm, khí tức của Hiên Viên Lê anh ta đã cố ý giấu đi, căn bản không phát hiện được.
Trong lúc hai người đối mặt, ánh mắt Tô Cẩm dần dần trở nên sâu xa khó dò.
Mà Cơ Vọng, cũng nhanh chóng kịp phản ứng, nói ra cái cớ mình đã biên soạn từ trước, thậm chí anh ta còn cố ý tóm lấy một cô hồn dã quỷ để diễn trò.
“Vừa rồi tôi cũng nhìn thấy thứ kỳ quái, thứ kia còn truy đuổi tôi muốn làm tôi tổn thương, tôi vừa chạy vừa kêu gào, cũng là bởi vì như vậy nên mới ngã thảm như vậy. Nhưng kết quả cũng chỉ gặp được một người có lòng tốt như cô!”
Tô Cẩm thở dài một tiếng, lần nữa lắc đầu.
“Tôi nói lệ quỷ, là lệ quỷ tương đối thân thiết với anh kia, về phần lệ quỷ khác, vậy thì không liên quan gì đến tôi rồi.
Vị tiểu thiếu gia này, phải thường xuyên nhớ kỹ bốn chữ: Bịa đặt lung tung!
Đại đa số vong hồn nếu như đã thành lệ quỷ, như vậy nhất định sẽ không giống những con quỷ bình thường, nhất là lệ quỷ có lệ khí nồng đậm, muốn tiêu trừ lệ khí, cũng không đơn giản như vậy.
Hay cho một tiểu thiếu gia, nhưng đừng có để cho lệ quỷ lừa gạt.”
Tô Cẩm nhẹ nhàng nói, mỗi một chữ đều nện vào sâu trong lòng Cơ Vọng, anh ta không thể kiềm chế run lên một cái.
Anh ta không biết Tô Cẩm nói có thật hay không, trong tiềm thức anh ta càng tin tưởng Hiên Viên Lê hơn.
Nhưng lời này của Tô Cẩm, rõ ràng giống như là đã biết anh ta định làm gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận